Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 43
2024-09-21 22:12:16
Đáp lại Thẩm Tự là cái gõ nhẹ lên trán.
“A…” Thẩm Tự che trán, ngẩng mặt lên nhìn Tề Thịnh vài giây.
Tuy nhiên, trước khi ánh mắt họ chạm nhau, Tề Thịnh đã quay người bước đi, khiến cô sững sờ một lúc rồi vô thức đi theo hai bước: "Anh đi đâu vậy?"
Trong phòng tập hơi ồn ào nên Tề Thịnh không nghe thấy.
Đôi mắt của Thẩm Tự rơi vào gáy của Tề Thịnh, cô giật mình khi nhìn thấy vết máu uốn lượn chảy vào cổ áo. Bước chân của cô dừng lại tại chỗ, giọng nói cũng đột ngột dừng lại.
Phản ứng thờ ơ lạnh nhạt vừa rồi của anh, hoàn toàn không giống bị thương nghiêm trọng như vậy, vết thương...
Thật ghê người.
Phòng diễn tập và nhà hát chính không ở cùng một tầng, các vũ công đã sớm rời khỏi sân khấu, không ai bị thương, chỉ có một số nhân viên bị kính vỡ làm bị thương. Sau khi được phép, người phụ trách rạp chỉ hoãn lại thời gian so với ban đầu mười phút, bố trí người dọn dẹp đống lộn xộn, sau đó bàn bạc cách xử lý và bồi thường thiệt hại.
Không quan tâm đến việc buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Thẩm Tự chạy ra khỏi phòng tập.
Gió đêm ở Vienna mang theo mùi hương của hoa tulip và hoa diên vĩ vàng, và mùi vang son của nơi đây.
“Tề Thịnh.”
Thẩm Tự túm gấu váy đuổi theo anh xuống bậc thang, cô liếc nhìn gáy anh, cảm thấy áy náy xông lên.
Tề Thịnh đứng ngược sáng, đôi mắt đen và lạnh lùng bị mái tóc ngắn ngắn trên trán che khuất, nhìn kĩ sẽ phát hiện trên người anh tỏa ra khí chất u ám và ảm đạm. Rõ ràng nhìn rất nhàn nhãn, nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Hô hấp của Thẩm Tự chậm nửa nhịp.
"Tôi." Cô đứng phía trên anh vài bậc thang, liếc sang một bên, do dự rồi hắng giọng lúng túng nói: "Tôi đi cùng anh đến bệnh viện nhé?"
“Sắp bắt đầu diễn rồi.”
Chiếc khăn vuông trang trí trên bộ vest của anh thấm đẫm máu, mà anh cũng không cau mày, nếu không phải cô nhìn thấy vết thương, cô thực sự sẽ tin rằng anh không sao cả.
Anh không biết kêu đau sao?
"Nhưng anh vẫn đang chảy máu..."
Thẩm Tự vô thức giơ tay lên, bị anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay, đầu ngón tay cô co lại, dừng lại ở giữa không trung.
Tề Thịnh khẽ cau mày đẩy tay cô ra, giọng anh vừa lười biếng, vừa trầm thấp và hơi khàn khàn.
“Bẩn.”
Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh, một lúc sau, cô rút tay lại, dùng giọng rất nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
"Em đau lòng à?" Tề Thịnh nhướn mày.
Thẩm Tự cố tình bỏ qua vấn đề này.
“Thật ra.” Cô nhìn anh, hàng mi dài khẽ run lên, bóng tối nhàn nhạt rơi trên má cô, hơi thở của cô rất nhẹ, giọng nói cũng vậy: “Chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả, anh không cần phải làm như thế này."
"Ý em là gì?" Tề Thịnh nhấc mắt lên nhìn cô.
“Đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi, anh ba, anh không cần làm những việc này.” Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “Tôi không đáng để anh thay đổi tính tình, tôi cũng không cần anh chiều theo tôi. Sau này anh sẽ hiểu."
Cô đã nói điều này từ lâu rồi, lúc đó cô tức giận mỉa mai, thức ra chỉ chờ anh tới dỗ dành.
Nhưng bây giờ đã không phải thế.
Thẩm Tự không phải kẻ ngốc, tuy đã ba năm không liên lạc với anh nhưng cô sẽ không tin tinh cách Tề Thịnh đã thay đổi.
Kể từ khi gặp lại tới nay, anh không hề đề cập đến chuyện quá khứ, như thể anh không quan tâm, cũng không có ý định quan tâm đến điều đó, nhưng cô biết quá rõ tính cách của anh, còn anh thì không phải là người biết bao dung và chiều chuộng. Có lẽ vì không cam lòng, vì khao khát chinh phục, anh mới phí thời gian để giả vờ xa lạ, giả vờ dịu dàng, thậm chí là giả vờ để khiến cô đau lòng? Nhưng dù có bao nhiêu thủ đoạn, tính kiên nhẫn của anh có hạn, đến một ngày nào đó anh phiền chán sẽ trở mặt vô tình, mà khi ấy người bị đổ máu luôn là người khác.
Sự dịu dàng và bình yên của những ngày này giống như thời gian đánh cắp được, giống như một ảo ảnh có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
“Nói xong chưa?”
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Em nghĩ bây giờ thích hợp nói cho tôi biết chuyện này sao?"
Thẩm Tự mím môi dưới, không nhìn mặt anh: "Vậy khi nào anh từ bệnh viện trở về thì nói sau."
Tề Thịnh nhếch môi dưới, nhưng đôi mắt lại chìm trong nham hiểm, để lộ thái độ hung dữ quen thuộc: "Nhanh như thế đã nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với tôi rồi à?”
Thẩm Tự ngừng nói.
Không muốn ra vẻ với anh, cũng không muốn giả vờ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều vô thức bị anh dẫn dắt. Những ngày này bất cứ khi nào cô gặp anh, cô sẽ vô thức tiếp cận anh, dường như dù có lặp lại bao nhiêu lần, cô cũng không thể không tiếp tục dây dưa với anh.
Cô rất ghét cảm giác này.
Cô chỉ đơn giản là không muốn rơi vào tình cảnh lo lắng được mất như trước đây, lúc trước vì chiếc nhẫn kia mà cô khó chịu muốn chết, nói trắng ra là cô vẫn không cảm thấy an toàn. Khó khăn lắm cô mới yên ổn được vài năm, không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.
Tốt hơn hết là nên kết thúc trò chơi từ sớm, trước khi lại mắc kẹt trong vũng bùn lần nữa.
"Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi, bao gồm cả sự cố ngất xỉu ở buổi biểu diễn." Thẩm Tự suy nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không nên liên quan đến nhau nữa."
"Em lại muốn kể chuyện cũ cho tôi nghe phải không?" Tề Thịnh khẽ cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nói cái gì mới mẻ đi, Thẩm Tự, đừng dùng chuyện này để ngăn tôi."
Anh nhéo cằm cô, buộc cô phải ngước mặt lên: "Nếu em muốn xóa sạch ngần ấy năm tháng, thì tôi nói cho em biết, em không đủ khả năng đâu."
Trên người anh đầy mùi máu, lệ khí cũng bắt đầu tràn ra.
“Được rồi, vậy tôi chỉ nói chuyện đêm nay với anh.” Thẩm Tự bẻ ngón tay của anh ra, không tranh cãi với anh nữa, nở một nụ cười công thức nói: “Mời anh đến bệnh viện tính tiền, tôi sẽ trả lại số tiền đó cho anh."
"Trả cho tôi?" Giọng điệu Tề Thịnh nặng nề xem lên ý cười đầy chế nhạo, giống như phẫn nộ, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ: "Được rồi, vậy em trả ngay đi."
“Anh muốn làm gì?” Thẩm Tự vô thức lùi lại phía sau.
Vừa hơi cử động, Tề Thịnh đã nắm lấy vai cô rồi buộc cơ thể cô đến gần anh, anh kẹp chặt bàn tay đang cố đẩy anh ra, tay kia anh đẩy cổ áo cô sang một bên và rồi cả người đè xuống.
Thẩm Tự bị anh dùng một tay giữ chặt.
Còn chưa kịp hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy trước người đau nhức, vị trí vô cùng mẫn cảm, vừa đau đớn vừa tê dại, cô khó lòng kìm nén được âm thanh xấu hổ kia, trong lòng bị kích thích đến mức rớt nước mắt.
“Anh bị bệnh à, Tề Thịnh?” Thẩm Tự hít một hơi, sau đó hung hăng dẫm lên chân anh.
Toàn thân cô tê dại.
Mẹ nó như này cũng quá, quá cầm thú. Cô biết anh không phải là người tốt, nhưng cũng không cần phải thiếu đạo đức như vậy.
Tề Thịnh kêu lên một tiếng, mỉm cười buông cô ra.
Ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào dấu răng trước người cô, anh giống như chậm rãi lăng trì cô, sau đó giống như đã hài lòng, anh chậm rãi sửa lại cổ áo của cô, giọng điệu mờ ám, ngả ngớn, mang theo ý vị không rõ.
"Đây mới gọi là trả, Tự Tự à."
Cơn giận của Thẩm Tự chưa kịp nguôi ngoai, một vốc dầu khác đã đổ lên, cô rất muốn tát anh một cái: "Anh tích chút đức đi, Tề Thịnh, anh đúng là có bệnh!"
Đôi mắt cô nhìn vào gáy anh, cô kìm nén cơn tức giận: "Mau đi đi, đừng chết ở đây."
Rõ ràng, nếu Tề Thịnh không muốn nghe, dù Thẩm Tự có nói nhiều, anh cũng không nghe
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, giọng anh trầm thấp, khàn khàn: "Quá nhạt."
Chết tiệt.
Lần này Thẩm Tự chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết anh muốn làm chuyện quái quỷ gì, anh muốn làm lại lần nữa.
"Tôi sắp bắt đầu diễn rồi." Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ cô đã quá tức giận, đến mức không thèm mắng anh nữa, chỉ nhìn lên chuông nhà thờ cách đó không xa, giọng nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào mà trần thuật lại: “23 giờ 48 phút 36 giây."
"Hả?" Tề Thịnh rũ mắt nhìn cô.
"Ghi lại thời gian anh không phải cầm thú." Thẩm Tự cười lạnh, vô cảm nhìn anh, dịu dàng nói: "Đếm từ ngày hôm qua khi chúng ta ra khỏi bể bơi đến bây giờ, còn chưa đến một ngày đâu.”
Hóa ra cô còn tính giờ giúp anh!
Tề Thịnh bị cô chọc tức giận tới mức bật cười, anh liếm liếm răng: "Thẩm Tự, em đừng…"
“Được một tấc lại muốn tiến một bước, không biết điều đúng không?” Thẩm Tự hỏi lại
"Em còn rất biết tự hiểu đó." Tề Thịnh lạnh nhạt “xùy” một tiếng.
"Vì tôi biết tự hiểu lấy nên mới muốn tránh xa anh." Đêm nay Thẩm Tự sắp phát điên vì bị anh tra tấn, lúc này trong lòng cô vẫn còn nghẹn một cơn giận, cô lạnh nhạt nói: "Tôi chưa bao giờ đánh giá cao bất cứ ai."
"Tôi không cần em phải đánh giá cao." Tề Thịnh liếc nhìn cô: "Tôi chỉ muốn theo đuổi em."
"Không đồng ý, không có khả năng, tên cầm thú như anh không có cơ hội." Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi từ chối ba lần.
“Em có thể thử.” Tề Thịnh cong môi dưới, con ngươi đen lạnh lùng nhưng lại sáng đến mức khiến người ta rung động: “Dù sao thì hiện tại tôi cũng không muốn ép buộc em.”
Người này thực sự không cứu nổi nữa.
Ngay cả lúcthổ lộ cũng không đủ dịu dàng, thậm chí còn có vẻ đe dọa, ép buộc.
Như này có khác gì thông báo đâu chứ?
“Đây không phải là anh đang ép mua ép bán sao?” Thẩm Tự ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Không tình nguyện mới được coi là ép mua ép bán.” Tề Thịnh bắt được khuyết điểm trong câu nói của cô, anh cười rộ lên rất tà khí, vẻ hung ác và nham hiểm trên lông mày và trong mắt anh đều biến mất: “Em định làm sao để chứng minh rằng em không có tình cảm với tôi?"
Thẩm Tự giật giật, cảm thấy mình không thể giao tiếp tiếp với anh nên nhắm mắt lại quay mặt đi.
"Tự luyến."
-
Sau bảy hoặc tám phút trì hoãn, Thẩm Tự quay lại, lúc này chỉ còn chưa đầy hai mươi phút là chương trình bắt đầu. Vốn dĩ cô trang điểm để diễn tập nên không cần phải lo lắng quá, cô chỉnh lại quần áo và dặm lại lớp trang điểm.
Cô nhìn mình trong gương, đem tất cả tâm tình rối loạn đêm nay đè ép xuống.
Năm phút sau, buổi biểu diễn vẫn diễn ra như dự kiến.
Sau một đoạn đàn cổ du dương uyển chuyển, âm thanh trầm lắng của đàn tỳ bà vang lên, giai điệu lấn át đi mọi thứ xung quanh.
Đèn sân khấu được tắt đi, các vũ uyển chuyển nghiêng người, chỉ cần hất tay áo lên, màu vàng óng hiện lên tựa như ánh hoàng hôn buông xuống. Thẩm Tự ở giữa nhẹ nhàng nâng eo, dáng người uyển chuyển mềm mại, gầy như liễu Chương Đài, nhẹ như chim én Dương Châu, thân hình mềm mại như không xương.
Động tác nâng eo của cô ở cảnh mở đầu uyển chuyển như nước chảy, nhẹ nhàng như rồng bơi, khiến khán giả choáng váng.
Vẫy tay áo, khom lưng, tay áo màu xanh ngọc lục bảo cùng với những ngón tay như búp sen hiện ra.
Thần Tự có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mỗi cái cau mày, nụ cười đều hút mắt, cô uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, ống tay áo che mặt bị gạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra trước toàn bộ khán giả, khán giả đều bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Dưới đài truyền đến tiếng cảm thán xen lẫn kinh ngạc của khán giả.
Thẩm Tự nhẹ nhàng xoay người trong tiếng đàn tỳ bà, cô mặc áo màu vàng nhạt, tay áo mỏng manh bay trong gió, động tác uyển chuyển tạo nên một bữa tiệc thị giác, mặt mày xinh động, khí chất thoát trần, thân hình mảnh mai như sương sớm.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay liên tục, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tự.
Thẩm Tự đúng là có tư cách trở thành tâm điểm chú ý, cô nằm ở trước đầu cá, lộn người trong biển, ngửa người đá chim én, mỗi động tác đều rất chuẩn, mọi điểm khó đều rất chính xác, một điệu "Vòng eo xanh" làm mê đắm chúng sinh.
Chỉ cần cô đứng ở đó đã là một người đẹp hiếm có, lúc này cô còn múa, đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Không biết từ khi nào sảnh nhà hát rơi vào im lặng.
Mọi người dưới khán đài đều chăm chú nhìn cô, im lặng không một tiếng động, thậm chí còn không dám thở mạnh, như thể bất kỳ âm thanh nào phát ra cũng sẽ phá vỡ khung cảnh lộng lẫy trên sân khấu.
Cho đến khi khúc nhạt kết thúc, ánh đèn trên sân khấu mờ dần, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Dưới khán đài, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo cô, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi vậy, trắng trợn, lộ liễu, mang theo ý niệm nhất định phải có được mà nhìn chăm chú vào cô.
Người ta nói rằng một điệu nhảy có thể làm say đắm lòng người.
Nhưng có lẽ, thứ làm say trái tim anh là cô.
_
Chuyến lưu diễn kết thúc, Thẩm Tự đặt vé máy bay trở về Trung Quốc vào sáng sớm hôm sau.
Thứ nhất, cô không muốn tham gia các buổi tiệc khánh công, tiệc rượu lộn xộn, thứ hai, cô không muốn đi đối phó với Tề Thịnh, cô đặt chuyến bay nhanh nhất về Trung Quốc, ngủ đủ giấc trên máy bay, thậm chí không phải chịu đựng tình trạng lệch múi giờ sau khi hạ cánh.
Vừa xuống máy bay, một đống tin nhắn chưa đọc ùa vào điện thoại của Thẩm Tự.
Cô mở tin nhắn trên cùng của Chu Tử Khâm trước.
Chỉ riêng Chu Tử Khâm đã đóng góp 49 thông báo, Thẩm Tự có thói quen đọc từ trên xuống dưới, cô dở rất lâu mới tìm được tin nhắn đầu tiên, cô nhanh chóng xem.
[woc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải cậu là người trong hình không? Người chị em, vậy mà cậu lại lên hot search!]
Thẩm Tự khẽ cau mày, bấm vào bức ảnh.
Bên ngoài tòa nhà kiểu Baroque được chiếu sáng rực rỡ, một bữa tiệc cocktail ngoài trời được bao quanh bởi cây xanh, xung quanh là những người mặc quần áo sang trọng, nhân vật chính của bức ảnh là hai người đứng rất sát nhau. Hình ảnh hơi mờ, có thể thấy rõ ràng là người đàn ông đang nắm cằm cô gái, bầu không khí rất mờ ám.
Đúng là cô, ngoài ra còn có Tề Thịnh.
Đây là ở bữa tiệc cocktail trước buổi trình diễn trang sức, lúc ấy cô và Tề Thịnh đang đứng nói chuyện phiếm.
Cô thực sự không nghĩ nhiều khi tiếp xúc với Tề Thịnh, sau đó khi nhìn thấy giới truyền thông và ban tổ chức vây quanh Tề Thịnh, cô mới biết anh có tầm ảnh hưởng như thế nào trong hai năm qua năm qua, sau đó cô cũng không tới tham gia vào cuộc náo nhiệt đó.
Theo lý thuyết cô là một người bình thường, đáng lẽ không nên bị chú ý, tại sao lại lọt vào top hot search?
Thẩm Tự lại kéo xuống, bấm vào phần chia sẻ trên weibo của Chu Tử Khâm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Ồ, hot search không liên quan gì đến cô cả.
Mặc dù nhân vật chính được chụp lén trong ảnh là cô, nhưng cái tên được liệt kê trong hot search không phải là cô.
#Tình cảm của ngôi sao hai ngàn vạn fans#
#Bối cảnh của Nhan Nhược#
Tiêu đề rất thông minh, từ nội dung đến các đường link liên quan đều không hề nhắc đến Tề Thịnh, mà chỉ nhắm thẳng vào một người khác.
Nhưng đã có rất nhiều suy đoán từ các account marketing, hầu như mọi bài viết trong khu vực bình luận đều có tên viết tắt hoặc thậm chí là hẳn tên "Nhan Nhược", cũng mơ hồ nhắc đến Tề Thịnh, suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Từ trước đến nay tài nguyên của Nhan Nhược luôn rất tốt, từ lâu đã có người đã suy đoán về lai lịch của cô ta, khi cô ta bị lộ là phú nhị đại vẫn có rất nhiều người không tin vẫn nói sau lưng cô ta có kim chủ. Nói như vậy chỉ là vì làm lệch hướng dư luận.
Điều trùng hợp nhất là chuyến đi của nữ minh tinh này trong hai ngày qua cũng là ở Tây Âu.
“A…” Thẩm Tự che trán, ngẩng mặt lên nhìn Tề Thịnh vài giây.
Tuy nhiên, trước khi ánh mắt họ chạm nhau, Tề Thịnh đã quay người bước đi, khiến cô sững sờ một lúc rồi vô thức đi theo hai bước: "Anh đi đâu vậy?"
Trong phòng tập hơi ồn ào nên Tề Thịnh không nghe thấy.
Đôi mắt của Thẩm Tự rơi vào gáy của Tề Thịnh, cô giật mình khi nhìn thấy vết máu uốn lượn chảy vào cổ áo. Bước chân của cô dừng lại tại chỗ, giọng nói cũng đột ngột dừng lại.
Phản ứng thờ ơ lạnh nhạt vừa rồi của anh, hoàn toàn không giống bị thương nghiêm trọng như vậy, vết thương...
Thật ghê người.
Phòng diễn tập và nhà hát chính không ở cùng một tầng, các vũ công đã sớm rời khỏi sân khấu, không ai bị thương, chỉ có một số nhân viên bị kính vỡ làm bị thương. Sau khi được phép, người phụ trách rạp chỉ hoãn lại thời gian so với ban đầu mười phút, bố trí người dọn dẹp đống lộn xộn, sau đó bàn bạc cách xử lý và bồi thường thiệt hại.
Không quan tâm đến việc buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Thẩm Tự chạy ra khỏi phòng tập.
Gió đêm ở Vienna mang theo mùi hương của hoa tulip và hoa diên vĩ vàng, và mùi vang son của nơi đây.
“Tề Thịnh.”
Thẩm Tự túm gấu váy đuổi theo anh xuống bậc thang, cô liếc nhìn gáy anh, cảm thấy áy náy xông lên.
Tề Thịnh đứng ngược sáng, đôi mắt đen và lạnh lùng bị mái tóc ngắn ngắn trên trán che khuất, nhìn kĩ sẽ phát hiện trên người anh tỏa ra khí chất u ám và ảm đạm. Rõ ràng nhìn rất nhàn nhãn, nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Hô hấp của Thẩm Tự chậm nửa nhịp.
"Tôi." Cô đứng phía trên anh vài bậc thang, liếc sang một bên, do dự rồi hắng giọng lúng túng nói: "Tôi đi cùng anh đến bệnh viện nhé?"
“Sắp bắt đầu diễn rồi.”
Chiếc khăn vuông trang trí trên bộ vest của anh thấm đẫm máu, mà anh cũng không cau mày, nếu không phải cô nhìn thấy vết thương, cô thực sự sẽ tin rằng anh không sao cả.
Anh không biết kêu đau sao?
"Nhưng anh vẫn đang chảy máu..."
Thẩm Tự vô thức giơ tay lên, bị anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay, đầu ngón tay cô co lại, dừng lại ở giữa không trung.
Tề Thịnh khẽ cau mày đẩy tay cô ra, giọng anh vừa lười biếng, vừa trầm thấp và hơi khàn khàn.
“Bẩn.”
Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh, một lúc sau, cô rút tay lại, dùng giọng rất nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
"Em đau lòng à?" Tề Thịnh nhướn mày.
Thẩm Tự cố tình bỏ qua vấn đề này.
“Thật ra.” Cô nhìn anh, hàng mi dài khẽ run lên, bóng tối nhàn nhạt rơi trên má cô, hơi thở của cô rất nhẹ, giọng nói cũng vậy: “Chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả, anh không cần phải làm như thế này."
"Ý em là gì?" Tề Thịnh nhấc mắt lên nhìn cô.
“Đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi, anh ba, anh không cần làm những việc này.” Thẩm Tự nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “Tôi không đáng để anh thay đổi tính tình, tôi cũng không cần anh chiều theo tôi. Sau này anh sẽ hiểu."
Cô đã nói điều này từ lâu rồi, lúc đó cô tức giận mỉa mai, thức ra chỉ chờ anh tới dỗ dành.
Nhưng bây giờ đã không phải thế.
Thẩm Tự không phải kẻ ngốc, tuy đã ba năm không liên lạc với anh nhưng cô sẽ không tin tinh cách Tề Thịnh đã thay đổi.
Kể từ khi gặp lại tới nay, anh không hề đề cập đến chuyện quá khứ, như thể anh không quan tâm, cũng không có ý định quan tâm đến điều đó, nhưng cô biết quá rõ tính cách của anh, còn anh thì không phải là người biết bao dung và chiều chuộng. Có lẽ vì không cam lòng, vì khao khát chinh phục, anh mới phí thời gian để giả vờ xa lạ, giả vờ dịu dàng, thậm chí là giả vờ để khiến cô đau lòng? Nhưng dù có bao nhiêu thủ đoạn, tính kiên nhẫn của anh có hạn, đến một ngày nào đó anh phiền chán sẽ trở mặt vô tình, mà khi ấy người bị đổ máu luôn là người khác.
Sự dịu dàng và bình yên của những ngày này giống như thời gian đánh cắp được, giống như một ảo ảnh có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
“Nói xong chưa?”
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Em nghĩ bây giờ thích hợp nói cho tôi biết chuyện này sao?"
Thẩm Tự mím môi dưới, không nhìn mặt anh: "Vậy khi nào anh từ bệnh viện trở về thì nói sau."
Tề Thịnh nhếch môi dưới, nhưng đôi mắt lại chìm trong nham hiểm, để lộ thái độ hung dữ quen thuộc: "Nhanh như thế đã nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với tôi rồi à?”
Thẩm Tự ngừng nói.
Không muốn ra vẻ với anh, cũng không muốn giả vờ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều vô thức bị anh dẫn dắt. Những ngày này bất cứ khi nào cô gặp anh, cô sẽ vô thức tiếp cận anh, dường như dù có lặp lại bao nhiêu lần, cô cũng không thể không tiếp tục dây dưa với anh.
Cô rất ghét cảm giác này.
Cô chỉ đơn giản là không muốn rơi vào tình cảnh lo lắng được mất như trước đây, lúc trước vì chiếc nhẫn kia mà cô khó chịu muốn chết, nói trắng ra là cô vẫn không cảm thấy an toàn. Khó khăn lắm cô mới yên ổn được vài năm, không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.
Tốt hơn hết là nên kết thúc trò chơi từ sớm, trước khi lại mắc kẹt trong vũng bùn lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi, bao gồm cả sự cố ngất xỉu ở buổi biểu diễn." Thẩm Tự suy nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không nên liên quan đến nhau nữa."
"Em lại muốn kể chuyện cũ cho tôi nghe phải không?" Tề Thịnh khẽ cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Nói cái gì mới mẻ đi, Thẩm Tự, đừng dùng chuyện này để ngăn tôi."
Anh nhéo cằm cô, buộc cô phải ngước mặt lên: "Nếu em muốn xóa sạch ngần ấy năm tháng, thì tôi nói cho em biết, em không đủ khả năng đâu."
Trên người anh đầy mùi máu, lệ khí cũng bắt đầu tràn ra.
“Được rồi, vậy tôi chỉ nói chuyện đêm nay với anh.” Thẩm Tự bẻ ngón tay của anh ra, không tranh cãi với anh nữa, nở một nụ cười công thức nói: “Mời anh đến bệnh viện tính tiền, tôi sẽ trả lại số tiền đó cho anh."
"Trả cho tôi?" Giọng điệu Tề Thịnh nặng nề xem lên ý cười đầy chế nhạo, giống như phẫn nộ, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ: "Được rồi, vậy em trả ngay đi."
“Anh muốn làm gì?” Thẩm Tự vô thức lùi lại phía sau.
Vừa hơi cử động, Tề Thịnh đã nắm lấy vai cô rồi buộc cơ thể cô đến gần anh, anh kẹp chặt bàn tay đang cố đẩy anh ra, tay kia anh đẩy cổ áo cô sang một bên và rồi cả người đè xuống.
Thẩm Tự bị anh dùng một tay giữ chặt.
Còn chưa kịp hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy trước người đau nhức, vị trí vô cùng mẫn cảm, vừa đau đớn vừa tê dại, cô khó lòng kìm nén được âm thanh xấu hổ kia, trong lòng bị kích thích đến mức rớt nước mắt.
“Anh bị bệnh à, Tề Thịnh?” Thẩm Tự hít một hơi, sau đó hung hăng dẫm lên chân anh.
Toàn thân cô tê dại.
Mẹ nó như này cũng quá, quá cầm thú. Cô biết anh không phải là người tốt, nhưng cũng không cần phải thiếu đạo đức như vậy.
Tề Thịnh kêu lên một tiếng, mỉm cười buông cô ra.
Ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào dấu răng trước người cô, anh giống như chậm rãi lăng trì cô, sau đó giống như đã hài lòng, anh chậm rãi sửa lại cổ áo của cô, giọng điệu mờ ám, ngả ngớn, mang theo ý vị không rõ.
"Đây mới gọi là trả, Tự Tự à."
Cơn giận của Thẩm Tự chưa kịp nguôi ngoai, một vốc dầu khác đã đổ lên, cô rất muốn tát anh một cái: "Anh tích chút đức đi, Tề Thịnh, anh đúng là có bệnh!"
Đôi mắt cô nhìn vào gáy anh, cô kìm nén cơn tức giận: "Mau đi đi, đừng chết ở đây."
Rõ ràng, nếu Tề Thịnh không muốn nghe, dù Thẩm Tự có nói nhiều, anh cũng không nghe
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, giọng anh trầm thấp, khàn khàn: "Quá nhạt."
Chết tiệt.
Lần này Thẩm Tự chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết anh muốn làm chuyện quái quỷ gì, anh muốn làm lại lần nữa.
"Tôi sắp bắt đầu diễn rồi." Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ cô đã quá tức giận, đến mức không thèm mắng anh nữa, chỉ nhìn lên chuông nhà thờ cách đó không xa, giọng nói bình tĩnh không mang theo chút tình cảm nào mà trần thuật lại: “23 giờ 48 phút 36 giây."
"Hả?" Tề Thịnh rũ mắt nhìn cô.
"Ghi lại thời gian anh không phải cầm thú." Thẩm Tự cười lạnh, vô cảm nhìn anh, dịu dàng nói: "Đếm từ ngày hôm qua khi chúng ta ra khỏi bể bơi đến bây giờ, còn chưa đến một ngày đâu.”
Hóa ra cô còn tính giờ giúp anh!
Tề Thịnh bị cô chọc tức giận tới mức bật cười, anh liếm liếm răng: "Thẩm Tự, em đừng…"
“Được một tấc lại muốn tiến một bước, không biết điều đúng không?” Thẩm Tự hỏi lại
"Em còn rất biết tự hiểu đó." Tề Thịnh lạnh nhạt “xùy” một tiếng.
"Vì tôi biết tự hiểu lấy nên mới muốn tránh xa anh." Đêm nay Thẩm Tự sắp phát điên vì bị anh tra tấn, lúc này trong lòng cô vẫn còn nghẹn một cơn giận, cô lạnh nhạt nói: "Tôi chưa bao giờ đánh giá cao bất cứ ai."
"Tôi không cần em phải đánh giá cao." Tề Thịnh liếc nhìn cô: "Tôi chỉ muốn theo đuổi em."
"Không đồng ý, không có khả năng, tên cầm thú như anh không có cơ hội." Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi từ chối ba lần.
“Em có thể thử.” Tề Thịnh cong môi dưới, con ngươi đen lạnh lùng nhưng lại sáng đến mức khiến người ta rung động: “Dù sao thì hiện tại tôi cũng không muốn ép buộc em.”
Người này thực sự không cứu nổi nữa.
Ngay cả lúcthổ lộ cũng không đủ dịu dàng, thậm chí còn có vẻ đe dọa, ép buộc.
Như này có khác gì thông báo đâu chứ?
“Đây không phải là anh đang ép mua ép bán sao?” Thẩm Tự ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Không tình nguyện mới được coi là ép mua ép bán.” Tề Thịnh bắt được khuyết điểm trong câu nói của cô, anh cười rộ lên rất tà khí, vẻ hung ác và nham hiểm trên lông mày và trong mắt anh đều biến mất: “Em định làm sao để chứng minh rằng em không có tình cảm với tôi?"
Thẩm Tự giật giật, cảm thấy mình không thể giao tiếp tiếp với anh nên nhắm mắt lại quay mặt đi.
"Tự luyến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-
Sau bảy hoặc tám phút trì hoãn, Thẩm Tự quay lại, lúc này chỉ còn chưa đầy hai mươi phút là chương trình bắt đầu. Vốn dĩ cô trang điểm để diễn tập nên không cần phải lo lắng quá, cô chỉnh lại quần áo và dặm lại lớp trang điểm.
Cô nhìn mình trong gương, đem tất cả tâm tình rối loạn đêm nay đè ép xuống.
Năm phút sau, buổi biểu diễn vẫn diễn ra như dự kiến.
Sau một đoạn đàn cổ du dương uyển chuyển, âm thanh trầm lắng của đàn tỳ bà vang lên, giai điệu lấn át đi mọi thứ xung quanh.
Đèn sân khấu được tắt đi, các vũ uyển chuyển nghiêng người, chỉ cần hất tay áo lên, màu vàng óng hiện lên tựa như ánh hoàng hôn buông xuống. Thẩm Tự ở giữa nhẹ nhàng nâng eo, dáng người uyển chuyển mềm mại, gầy như liễu Chương Đài, nhẹ như chim én Dương Châu, thân hình mềm mại như không xương.
Động tác nâng eo của cô ở cảnh mở đầu uyển chuyển như nước chảy, nhẹ nhàng như rồng bơi, khiến khán giả choáng váng.
Vẫy tay áo, khom lưng, tay áo màu xanh ngọc lục bảo cùng với những ngón tay như búp sen hiện ra.
Thần Tự có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mỗi cái cau mày, nụ cười đều hút mắt, cô uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, ống tay áo che mặt bị gạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra trước toàn bộ khán giả, khán giả đều bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Dưới đài truyền đến tiếng cảm thán xen lẫn kinh ngạc của khán giả.
Thẩm Tự nhẹ nhàng xoay người trong tiếng đàn tỳ bà, cô mặc áo màu vàng nhạt, tay áo mỏng manh bay trong gió, động tác uyển chuyển tạo nên một bữa tiệc thị giác, mặt mày xinh động, khí chất thoát trần, thân hình mảnh mai như sương sớm.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay liên tục, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thẩm Tự.
Thẩm Tự đúng là có tư cách trở thành tâm điểm chú ý, cô nằm ở trước đầu cá, lộn người trong biển, ngửa người đá chim én, mỗi động tác đều rất chuẩn, mọi điểm khó đều rất chính xác, một điệu "Vòng eo xanh" làm mê đắm chúng sinh.
Chỉ cần cô đứng ở đó đã là một người đẹp hiếm có, lúc này cô còn múa, đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Không biết từ khi nào sảnh nhà hát rơi vào im lặng.
Mọi người dưới khán đài đều chăm chú nhìn cô, im lặng không một tiếng động, thậm chí còn không dám thở mạnh, như thể bất kỳ âm thanh nào phát ra cũng sẽ phá vỡ khung cảnh lộng lẫy trên sân khấu.
Cho đến khi khúc nhạt kết thúc, ánh đèn trên sân khấu mờ dần, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Dưới khán đài, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo cô, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi vậy, trắng trợn, lộ liễu, mang theo ý niệm nhất định phải có được mà nhìn chăm chú vào cô.
Người ta nói rằng một điệu nhảy có thể làm say đắm lòng người.
Nhưng có lẽ, thứ làm say trái tim anh là cô.
_
Chuyến lưu diễn kết thúc, Thẩm Tự đặt vé máy bay trở về Trung Quốc vào sáng sớm hôm sau.
Thứ nhất, cô không muốn tham gia các buổi tiệc khánh công, tiệc rượu lộn xộn, thứ hai, cô không muốn đi đối phó với Tề Thịnh, cô đặt chuyến bay nhanh nhất về Trung Quốc, ngủ đủ giấc trên máy bay, thậm chí không phải chịu đựng tình trạng lệch múi giờ sau khi hạ cánh.
Vừa xuống máy bay, một đống tin nhắn chưa đọc ùa vào điện thoại của Thẩm Tự.
Cô mở tin nhắn trên cùng của Chu Tử Khâm trước.
Chỉ riêng Chu Tử Khâm đã đóng góp 49 thông báo, Thẩm Tự có thói quen đọc từ trên xuống dưới, cô dở rất lâu mới tìm được tin nhắn đầu tiên, cô nhanh chóng xem.
[woc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải cậu là người trong hình không? Người chị em, vậy mà cậu lại lên hot search!]
Thẩm Tự khẽ cau mày, bấm vào bức ảnh.
Bên ngoài tòa nhà kiểu Baroque được chiếu sáng rực rỡ, một bữa tiệc cocktail ngoài trời được bao quanh bởi cây xanh, xung quanh là những người mặc quần áo sang trọng, nhân vật chính của bức ảnh là hai người đứng rất sát nhau. Hình ảnh hơi mờ, có thể thấy rõ ràng là người đàn ông đang nắm cằm cô gái, bầu không khí rất mờ ám.
Đúng là cô, ngoài ra còn có Tề Thịnh.
Đây là ở bữa tiệc cocktail trước buổi trình diễn trang sức, lúc ấy cô và Tề Thịnh đang đứng nói chuyện phiếm.
Cô thực sự không nghĩ nhiều khi tiếp xúc với Tề Thịnh, sau đó khi nhìn thấy giới truyền thông và ban tổ chức vây quanh Tề Thịnh, cô mới biết anh có tầm ảnh hưởng như thế nào trong hai năm qua năm qua, sau đó cô cũng không tới tham gia vào cuộc náo nhiệt đó.
Theo lý thuyết cô là một người bình thường, đáng lẽ không nên bị chú ý, tại sao lại lọt vào top hot search?
Thẩm Tự lại kéo xuống, bấm vào phần chia sẻ trên weibo của Chu Tử Khâm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Ồ, hot search không liên quan gì đến cô cả.
Mặc dù nhân vật chính được chụp lén trong ảnh là cô, nhưng cái tên được liệt kê trong hot search không phải là cô.
#Tình cảm của ngôi sao hai ngàn vạn fans#
#Bối cảnh của Nhan Nhược#
Tiêu đề rất thông minh, từ nội dung đến các đường link liên quan đều không hề nhắc đến Tề Thịnh, mà chỉ nhắm thẳng vào một người khác.
Nhưng đã có rất nhiều suy đoán từ các account marketing, hầu như mọi bài viết trong khu vực bình luận đều có tên viết tắt hoặc thậm chí là hẳn tên "Nhan Nhược", cũng mơ hồ nhắc đến Tề Thịnh, suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Từ trước đến nay tài nguyên của Nhan Nhược luôn rất tốt, từ lâu đã có người đã suy đoán về lai lịch của cô ta, khi cô ta bị lộ là phú nhị đại vẫn có rất nhiều người không tin vẫn nói sau lưng cô ta có kim chủ. Nói như vậy chỉ là vì làm lệch hướng dư luận.
Điều trùng hợp nhất là chuyến đi của nữ minh tinh này trong hai ngày qua cũng là ở Tây Âu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro