Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 46

2024-09-21 22:12:16

Người ở trong xe cách đó không xa cũng không chú ý tới Thẩm Tự.

Cửa kính ô tô hạ xuống một nửa, ngồi ở ghế sau ngoài trợ lý còn có một người phụ nữ mang theo vẻ trong sáng duyên dáng, cởi chiếc mũ lưỡi trai và kéo khẩu trang xuống tận cằm, để lộ khuôn mặt của mối tình đầu. Cô ta nói chuyện nhẹ nhàng êm ái, giọng nói dịu dàng du dương, pha chút giọng miền Nam.

"Tôi phải đi làm đây, để tối nay tôi gửi hai lăm triệu phúc lợi cho mọi người có được không?"

"Hôm nay tôi còn phải đi thăm cô Tô, không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa, như vậy sẽ rất bất lịch sự."

"Chuyện này gì khổ cực chứ? Diễn viên chính là phải làm tốt công việc của mình, học một chút kinh kịch thì mới có thể hiểu rõ vai diễn của mình, đúng chứ?"

Nhan Nhược đang tổ chức buổi phát sóng trực tiếp cho người hâm mộ.

Tuy không tìm được đáp án cho câu hỏi ở trong lòng, nhưng Thẩm Tự cũng không gửi tin nhắn cho đối phương nữa. Cô đi thẳng đến chiếc xe thể thao màu hồng mận rồi gõ cửa kính ghế sau.

"Xin chào."

Nhan Nhược đang nói chuyện vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười, nghe thấy giọng nói, cô ta ngước mắt lên nói một câu: "Xin chào."

"Cô Nhan Nhược phải không? Tôi dẫn cô đi." Thẩm Tự nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Ánh mắt họ chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Nụ cười mỉm trên khóe môi Nhan Nhược cứng lại, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Cô ta nhìn Thẩm Tự, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì, trong mắt hiện lên một thuws cảm xúc kỳ lạ, bao gồm chút kinh ngạc, hoảng sợ, còn hơi bài xích.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng đều bị Thẩm Tự nhìn thấy hết.

Có thể thấy cuộc gặp gỡ bất ngờ này quá đột ngột khiến Nhan Nhược không kịp đề phòng.

Phản ứng này thật tuyệt.

Xem ra Nhan Nhược đã biết cô từ lâu, chỉ có điều Thẩm Tự không thể hiểu nổi, sao mình và cô ta có thể có thể liên quan tới nhau chứ?

"Thật xin lỗi, nhìn vẻ mặt này của cô Nhan..." Thẩm Tự không chớp mắt nhìn cô ta chằm chằm và hỏi: "Trước đây chúng ta có quen biết sao?"

Không ngờ Thẩm Tự lại thẳng thừng hỏi như vậy, Nhan Nhược hơi kinh ngạc.

Nhưng khả năng quản lý biểu cảm của người nổi tiếng cũng được coi là khá tốt, cô ta mỉm cười, vẫn dịu dàng và duyên dáng, nói: "Vừa rồi tôi tập trung quá, tưởng mình bị fan nhận ra."

"Chị Nhược." Trợ lý ở bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Nhan Nhược, khẽ nhắc nhở: "Phát sóng trực tiếp."

Lúc này Nhan Nhược mới chú ý tới, bởi vì Thẩm Tự xuất hiện mà sự chú ý ở phòng phát sóng trực tiếp đã bị chuyển hướng.

[Con mẹ nó, cái bóng người lướt qua cửa sổ xe là ai vậy? Đẹp quá đi mất.]

Bản chất của con người là lặp đi lặp lại, đầy tò mò, sau đó là một loạt "+1", các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đều nói: "Tôi cũng nhìn thấy."

[Có vẻ không phải là người trong giới này, chưa từng thấy bao giờ.]

[Có phải là bạn của Nhược Nhược không? Quả nhiên những người có ngoại hình đẹp sẽ thích chơi cùng nhau.]

[Tôi suýt chút nữa là chụp ảnh màn hình được rồi, tuy camera hơi rung, nhưng có thể nhìn ra người đó thật sự rất đẹp.]

Chủ đề đã đi chệch hướng trong vòng chưa đầy hai phút, những người hâm mộ cuồng nhiệt lập tức bày tỏ sự bất bình:

[Nhược Nhược đang phát sóng trực tiếp, các người lại trò chuyện về người khác, hình như không tốt lắm…]

[Tập trung vào người mình thôi.]

[Có lý do nghi ngờ rằng antifan đang gây chuyện, đừng để bị lôi kéo nữa, chủ phòng mau chóng chặn mấy từ đó đi.]

Sắc mặt Nhan Nhược trở nên khó coi.

Chỉ trong hai giây qua màn hình mờ ảo trên điện thoại di động, Thẩm Tự đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Hơn nữa còn là sự chú ý của fan cô ta.

Mặc dù cô ta thường tham dự các sự kiện, đi thảm đỏ cũng có rất nhiều người đẹp trong ngành, nhưng mà điều này chưa bao giờ xảy ra.

Đáy lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nhưng năng lực duy trì sự bình tĩnh của cô ta rất tốt, không hề tỏ ra chút bực bội nào, dịu dàng duyên dáng chào tạm biệt fan, nói: "Tôi thật sự phải làm việc rồi, lần sau tôi sẽ phát sóng trực tiếp nữa." Sau đó mới tắt camera.

Thẩm Tự đứng bên cạnh, không vội vàng, cũng không thúc giục cô ta, từ đầu đến cuối dường như không để ý nhiều đến cô ta.

Nhan Nhược quay đầu nhìn về phía Thẩm Tự, tuy rằng không lộ ra trên mặt, nhưng thực ra trong lòng đang tức giận đến mức muốn ngất, không hề suy nghĩ mà nói: "Cảm ơn cô Thẩm đã tới tìm bãi đậu xe cho tôi nhé."

Cô Thẩm?

"Cô biết tôi là ai?" Thẩm Tự nhoẻn môi hỏi.

Nhan Nhược sững người trong chốc lát, cũng mỉm cười và khẽ nói: "Bất cứ ai khi nhìn thấy một khuôn mặt giống mình trên hot search đều sẽ bị sốc, phải không? Đội ngũ quan hệ công chúng của tôi đã điều tra rồi, hy vọng cô Thẩm không để trong lòng."

Thẩm Tự khẽ nhướng đôi mày mảnh khảnh.

Cô không tiếp tục truy hỏi chuyện mảnh sứ vỡ trước đây nữa, hiển nhiên đối phương không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn giao lưu, vì vậy sẽ chẳng thể hỏi ra được thứ gì có giá trị.

Không đối chọi gay gắt, cũng không có chuyện vô cớ gây sự, dường như Nhan Nhược đang cố tình phớt lờ cô.

Từ đầu tới cuối đề sóng yên biển lặng.

Nhan Nhược đến thăm sư phụ Tô Đồng Vân của Thẩm Tự, sau đó như đã hẹn trước sẽ học các động tác di chuyển và chuyển động cơ thể trong hai tiếng đồng hồ từ sư tỷ, từ đầu tới cuối cô ta đều cư xử rất đúng mực.

Khiến thậm chí Thẩm Tự còn nghi ngờ rằng trước đây mình có thành kiến sai về cô ta.

Cho đến lúc sắp rời đi, Nhan Nhược đi ngang qua cô, đuổi trợ lý ra trước, dường như vô tình nói:

"Mạo muội hỏi một câu, bây giờ cô Thẩm còn độc thân không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô Nhan dự định giới thiệu bạn trai cho tôi à?" Thẩm Tự không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vẩy mực lên giấy Tuyên Thành.

"Tôi chỉ tò mò thôi." Nhan Nhược nhướng mày, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng và vô hại: "Dù sao thì những bức ảnh trên hot search trông rất thân mật. Sau khi tôi bị nhận nhầm, có rất nhiều người đã hỏi thăm tôi."

"Người giúp cô điều tra không nói cho cô biết tôi và anh ta có quan hệ gì sao?" Thẩm Tự ngước mắt lên và hỏi.

"À, xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện buồn của cô." Nhan Nhược tỏ vẻ có lỗi: "Nhưng mà cô Thẩm đừng hiểu lầm, bọn họ cũng không dám đào sâu lai lịch của người khác, tôi không biết quá khứ của hai người. Tôi chỉ cảm thấy các người có thể qua lại với nhau thì rất kỳ diệu, có chút khó tin."

Câu nói này có chút ý tứ, giống như đang mỉa mai.

Cô ta không hề nhắc tới Tề Thịnh, nhưng mỗi câu đều liên quan đến anh, Thẩm Tự hơi khó chịu trước những câu hỏi của cô ta.

Cô bình tĩnh đặt bút xuống, bắt chước giọng điệu của Nhan Nhược, nhẹ nhàng dịu dàng: "Em gái năm nay bao nhiêu tuổi? Đã từng đọc sách chưa? Hiện tại đang uống thuốc gì?"

"Có ý gì?" Sắc mặt Nhan Nhược trở nên lạnh lùng.

"Đoạn trích trong Hồng Lâu Mộng, lần sau, cô Nhan đến đây học diễn kịch, tôi có thể dạy cô." Thẩm Tự chậm rãi nói, rất nhẹ nhàng.

Cô ra lệnh đuổi khách, cũng là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Dù Nhan Nhược có ngốc đến đâu cũng hiểu, vì thế cô ta không tiếp tục nói nữa, vẻ mặt vô cảm đi ngang qua Thẩm Tự.

Thẩm Tự hơi nheo mắt.

Cô không biết rốt cuộc thì người này có vướng mắc gì với mình mà gay gắt với mình như vậy; Hay chỉ là vận đào hoa thối nát của Tề Thịnh gây ra, Thẩm Tự cũng không muốn để ý nhiều đến loại người này, nhưng cô rất tò mò lý do tại sao ba năm trước Nhan Nhược đã để ý tới cô.

Thẩm Tự gọi điện cho một người, nói: "Có thể điều tra một người không? Giúp tôi tra tra lý lịch của Nhan Nhược."

Sắc trời trở tối, màn đêm dần dần buông xuống, ánh sáng trong căn nhà tứ hợp viện trở nên mờ ảo. Vậy nên đoạn nhạc đệm nhỏ này tạm thời chưa tìm ra manh mối, Thẩm Tự lấy bút, mực, giấy ngồi trên bài đá dưới gốc nho chép khoảng năm sáu trang kinh thánh, cũng không quá để tâm đến Nhan Nhược nữa.

Trong bữa tối, Tô Đồng Vân ngồi ở giữa, liếc nhìn Thẩm Tự, giọng nói bình tĩnh như nước: "Đừng lúc nào cũng ở quanh quẩn trước mặt ta, tự đi tìm trò chơi giết thời gian đi."

"..." Thẩm Tự cười như không cười, nói bằng giọng điệu hờn dỗi: "Con mới ở đây hai ngày mà sư phụ đã chê con phiền phức rồi."

"Càng ngày càng không có quy củ, còn biết nói những lời này để chặn miệng ta, su huynh sư tỷ của con nào dám hành động lỗ mãng như con." Tô Đồng Vân thản nhiên nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta hiểu vì sao con lại tới chỗ này."

Trải qua thăng trầm của cuộc đời, nhưng giọng nói không hề già nua, bà ấy chậm rãi nói: "Hai năm qua con đã thành công như vậy, muốn tiến bộ thêm nữa quả thực không dễ dàng. Tuy nhiên, đôi khi giai đoạn thắt cổ chai này chính là giai đoạn con mệt mỏi, con chỉ cần giữ vững trình độ không thụt lùi, tiếp xúc một chút với người cùng ngành để tạo ra chút kích thích, bất kể năng lực của đối phương có cao hay thấp đều sẽ mang đến linh cảm cho con."

Thẩm Tự lập tức hiểu ra, một lát sau thì đồng ý.

Ý định của sư phụ là để cô tham gia cuộc thi Quốc Phong.

Cuộc thi Quốc Phong năm nay do đài CCTV tổ chức, việc tuyển chọn các hạng mục múa cổ điển và kinh kịch được tổ chức xen kẽ, một số tiền bối nổi tiếng trong ngành giữ vai trò ban giám khảo và hiện đang tiến hành dự tuyển. Phó đạo diễn của lễ khai mạc Thế vận hội Olympic năm sau và đạo diễn điều hành lễ bế mạc cùng nhau theo dõi giám sát, có vẻ như lễ khai mạc năm sau sẽ kết hợp nội dung văn hóa truyền thống, trong đó có múa cổ điển và hai mươi tinh hoa dân tộc, người chiến thắng sẽ tham gia trong lễ khai mạc Thế vận hội Olympic năm tới.

Trên thực tế, ngành nào cũng vậy, một khi đã đạt được danh tiếng nhất định thì sẽ hiếm khi tiếp tục tham gia các cuộc thi. Bởi vì không nên cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt những người mới; Còn thua cuộc thì lại quá khó coi, ngược lại sẽ trở thành bước đệm cho người mới. Nhưng mà đúng là gần đây Thẩm Tự rất cần sự kích thích, vì thế cô không quan tâm đến điều này.

Ăn xong bữa cơm, cô không ở lại lâu nữa, hiếm khi mọi người đều có mặt ở Bắc Kinh, nên Thẩm Tự đã hẹn Chu Tử Khâm và Hứa Chiêu Ý đi tắm xông hơi.

Vừa ra khỏi con hẻm, điện thoại của Thẩm Tự hiện lên một tin nhắn.

[Trốn tôi?]

Lịch sử tin nhắn dừng lại ở câu hỏi cô hỏi đối phương là ai, vòng bạn bè của đối phương rất sạch sẽ, đây là tài khoản mới lập vào buổi chiều.

Thẩm Tự bối rối, cúi đầu trực tiếp gõ chữ hỏi. Vừa mới gõ xong câu: [Có phải nhận nhầm người rồi], đối phương đã nhanh hơn cô, gửi một tin nhắn khác:

[Dù sao thì tôi cũng bị thương vì em, còn em lại chẳng hề quan tâm mà quay về nước?]

Thẩm Tự không thể tin được nhìn nội dung "yêu cầu chịu trách nhiệm" và giọng điệu nói như điều hiển nhiên của đối phương.

"...Tề Thịnh?"

Thẩm Tự vì chuyện của Nhan Nhược mà không vui, thầm nghĩ trong lòng rằng lên hot search suốt hai tiếng đồng hồ, không thấy anh bày tỏ ý kiến gì, hiện tại còn dám nhắn tin cho cô.

Cô cười khẩy và gõ tin nhắn:

[Liên quan gì đến tôi?]

[Cũng không phải tôi yêu cầu anh hăng hái làm việc nghĩa, anh rảnh rỗi thì đi tìm ngôi sao nhỏ lên hot search với anh đi. Chưa biết chừng người ta còn có thể ra ngoài ăn uống, trò chuyện và ngủ cùng anh.]

[Tôi chỉ là người cũ của anh, xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh.]

Thẩm Tự nhắn xong, lập tức kéo anh vào danh sách đen.

Buổi chụp ảnh bìa của Chu Tử Khâm ở gần đây vừa kết thúc, tiện đường nên tới đón Thẩm Tự.

Xe dừng ở đối diện, Chu Tử Khâm nhìn thấy Thẩm Tự đứng ở đầu ngõ cúi đầu gửi tin nhắn, tưởng cô không nhìn thấy mình, cô ấy thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Cậu cắm cọc lề mề ở đó làm gì thế? Tự Tự, mau lên xe đi."

"Không có gì." Thẩm Tự tắt màn hình: "Tớ vừa ra đòn phán quyết sống chết không bao giờ gặp lại với một người."

Ngay khi cô bước về phía trước, cái đầu nhỏ đã được thu vào ghế lái của Chu Tử Khâm lại thò ra, dựa vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm bầu trời phía trên, thốt lên hai chữ "Vãi chưởng" với vẻ mặt kinh ngạc.

"Chuyện gì vậy?"

Dù đã quen với kiểu phản ứng quá đà của Chu Tử Khâm, nhưng Thẩm Tự vẫn hơi tò mò, ngẩng đầu lên.

Đêm tối như mực, trên bầu trời có những chấm sáng màu đỏ lập lòe, nhấp nháy, khiến những ngôi sao gần đó trở nên mờ nhạt. Những chấm sáng đều đặn di chuyển, sau khi tụ tập lại hình thành dòng chữ:

[Nhớ em]

Quả thực vụ dàn dựng này hơi hoành tráng, cả hai người đều choáng váng.

Thẩm Tự nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên bầu trời đêm, có phần kinh hãi, hồi lâu không kịp phản ứng. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa và cũng thốt ra một câu "Vãi chưởng."

Là máy bay không người lái.

Thẩm Tự và Chu Tử Khâm chưa kịp phản ứng thì máy bay không người lái lại di chuyển và tập hợp lại:

[Nói chuyện với tôi đi.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ồ, tối nay có người tỏ tình à?" Chu Tử Khâm là một người buôn dưa đủ tiêu chuẩn, cô ấy hưng phấn bước ra khỏi ghế lái, nhìn xung quanh tìm kiếm xem ai là nữ chính may mắn: "Cảnh cầu hôn sao?"

Khóe môi Thẩm Tự hơi run run.

Cách thức phô trương, kiểu đốt tiền như vậy, dù nhìn thế nào cũng thấy hơi quen thuộc.

Chẳng lẽ là Tề Thịnh?

Ngay khi ý nghĩ phi lý xuất hiện, máy bay không người lái bắt đầu di chuyển theo hướng dẫn của chương trình đã cài đặt trước, trong đêm tối, máy bay không người lái lại lần nữa sắp xếp lại, các chấm đèn đỏ ghép lại những từ mới:

[Sisi*, ngoan chút nào.]

*Sisi phiên âm tên của nữ chinh

Chết thật, đúng là Tề Thịnh rồi.

Con mẹ nó có bao nhiêu chiếc máy bay không người lái vậy?

Phong cách ném tiền này đúng là của Tề Thịnh, nhưng không biết ai đưa ra phương pháp phô chương đáng ghét này.

"Có tên rồi, thật sự là tỏ tình." Chu Tử Khâm kích động sờ khuỷu tay Thẩm Tự: "Tư Tư, ai là Tư Tư? Hãy cho tớ biết nữ chính may mắn được tỏ tình bằng máy bay không người lái đêm nay là ai đi."

Thẩm Tự nhìn đến mức hãi hùng khiếp vía, muốn lôi kéo Chu Tử Khâm rời đi: "Đừng xem nữa, không thú vị gì cả."

Khi cô nói điều này, trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh hơn tới mức không ngờ.

Từng nhịp từng nhịp, thình thịch thình thịch.

Chu Tử Khâm rất thích tham gia chuyện náo nhiệt, không thể kéo đi được: "Đi cái gì chứ? Xem tỏ tình không vui hơn tắm xông hơi sao? Hơn nữa phương pháp này còn mới lạ hơn nến thơm và hoa hồng, rất phô trương đó."

Cô ấy luyên thuyên một hồi và chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: "Buổi biểu diễn máy bay không người lái gần như vậy, mà tại sao xung quanh lại không có ai nhỉ?"

Khu vực gần ngõ Tây Đường tương đối yên tĩnh và không nhộn nhịp như những khu vực như Đại Sách Lan ở thủ đô.

Sau khi màn đêm buông xuống, xung quanh không có nhiều người. Hơn nữa xung quanh cũng không có những bó hoa hồng lớn, bóng bay tỏ tình hay nến thơm, chỉ có những người qua đường liên tục ngạc nhiên, ngước lên nhìn và tỏ vẻ hiếu kỳ giống như hai người họ.

"Nhanh lên, mau chụp ảnh lại, ai cầu hôn thế? Làm lớn quá, huy động nhiều máy bay không người lái như vậy."

"Sisi là ai?"

"Tôi thấy có vẻ như đang dỗ dành bạn gái ấy."

Dù thế nào đi nữa, người gần nhất với màn trình diễn máy bay không người lái là Thẩm Tự và Chu Tử Khâm.

Hóng chuyện tới thời điểm này, Chu Tử Khâm mới sực tỉnh ngộ.

Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi: "Không phải chứ, không phải nữ chính là cậu đó chứ... Tự Tự?"

Vẻ mặt Thẩm Tự rất hờ hững, nhìn cô ấy giống như một kẻ ngốc.

"Không phải chứ, người có tiền như các cậu yêu đương kiểu này sao?" Chu Tử Khâm tỏ vẻ khó hiểu: "Hai người không có điện thoại di động à? Chỉ để trò chuyện thôi cũng cần hàng trăm máy bay không người lái sao?"

"Anh ta giàu có, không phải tớ." Thẩm Tự lạnh lùng nói tiếp: "Cậu nên hỏi anh ta rằng có phải tối nay đầu óc của anh ta có vấn đề rồi hay không?"

"Không, tớ chỉ quan tâm hai người không có phần mềm trò chuyện, không có mạng, hay điện thoại hết tiền." Chu Tử Khâm nhìn cô chằm chằm, hùng hổ nói: "Hai người không thể giao tiếp với nhau bằng phương thức của con người sao?"

"Có lẽ là bởi vì tới vừa chặn anh ta."

Vẻ mặt Thẩm Tự không thay đổi: "Việc chặn người yêu cũ của tớ có vấn đề sao? Anh ta có thể cho phép bản thân lên hot searcht tận hai tiếng đồng hồ, nên tớ từ chối nói chuyện với anh ta là chuyện bình thường."

"Cậu cũng biết đó là người yêu cũ của cậu à?" Khóe miệng của Chu Tử Khâm hơi nhếch lên: "Thế mà cậu và người yêu cũ còn ở bên nhau cứ như chuyện đương nhiên."

Thẩm Tự không hề dao động.

"Van xin cậu đấy, mau gỡ anh ta ra khỏi danh sách chặn đi." Chu Tử Khâm ôm lồng ngực, bất đắc dĩ nói: "Hai người các cậu bị bệnh à? Tớ có lòng tốt tới đón cậu, thế nhưng cậu lại rải thức ăn cho chó cho tớ? Đúng là đứa bé đáng thương."

"Kéo anh ta vào danh sách đen là quyền lợi của tới, tại sao tớ phải nhượng bộ?" Thẩm Tự cười khẩy nói.

Dường như nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, những chiếc máy bay không người lái phía trên lại nhấp nháy, giống như những tia lửa lóe lên trong làn khói, bị gió thổi bay và từ từ sắp xếp lại:

[Cho em thời gian]

Cho thời gian gì?

Cho cô thời gian để suy nghĩ?

Mẹ kiếp, ai muốn xin kết bạn mà dùng giọng điệu đe dọa kiểu đó cơ chứ?

Thẩm Tự biết rất rõ tính cách độc tài chuyên quyền của Tề Thịnh, khi anh tặng đồ, người ta vui vẻ nhận lấy, mọi người đều vui vẻ; Nhưng khi người ta không nhận thì... hình như cũng không có ai dám không nhận.

Cô đang chìm trong suy nghĩ, máy bay không người lái lóe lên và bắt đầu đếm ngược, xác nhận suy đoán của cô:

[Năm]

[Bốn]



Người khác đếm ngược để cầu hôn, Tề Thịnh đếm ngược để yêu cầu cô bỏ chặn, giống như đang cưỡng chế cô. Những nữ chính khác đều nhận được loại kịch bản dịu dàng như nước, tại sao một mình cô lại bị giao loại kịch bản cường thủ hào đoạt như vậy?

Thẩm Tự tức giận cười nói: "Nếu hôm nay tớ bỏ chặn anh ta thì tới sẽ đổi sang họ của anh ta."

"Chuyện đổi họ này là vấn đề riêng tư, cậu có thể thảo luận với anh ta." Chu Tử Khâm hoàn toàn tỏ ra biểu cảm "Tớ là vì muốn tốt cho cậu", cô ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Thẩm Tự: "Nhưng hôm nay cậu nhất định phải nghe lời tớ, cậu vẫn nên bỏ chặn anh ta đi, Tự Tự."

Cô ấy nghiêm túc nói: "Nếu máy bay không người lái không có tác dụng, tớ e rằng tối nay anh ta sẽ thuê tất cả màn hình LED ở thủ đô này chỉ vì để kết bạn với cậu."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0