Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 47
2024-09-21 22:12:16
Người ta nói giàu có không thể làm rối tâm trí, nghèo khổ không thể lay chuyển sự chính trực, và quyền lực không thể khiến ý chí của bản thân bị khuất phục. Nhưng nếu điều Chu Tử Khâm nói trở thành hiện thực, Tề Thịnh tiếp tục đốt tiền sẽ khiến cô nổi tiếng trên màn hình LED trong đêm nay, Thẩm Tự chỉ nghĩ tôi cũng cảm thấy đau đầu.
Quanh đi quẩn lại người chịu thiệt vẫn là chính mình, Thẩm Tự đành đưa tên anh ra khỏi danh sách đen.
Chu Tử Khâm ở bên cạnh nói "Ôi chao", rõ ràng là đang hả hê: "Vừa rồi hình như có người nói với tớ rằng, nếu hôm nay đồng ý kết bạn với anh ta thì sẽ đổi sang họ của anh ta, cậu có nghe thấy không?"
Thẩm Tự mỉm cười nói: "Gần đây xảy ra án mạng giết chết bạn thân, cậu có nghe chuyện này chưa?"
"..."
Chu Tử Khâm quả quyết lựa chọn im lặng.
"Mau rút máy bay không người lái đi, anh ba, phô trương quá." Thẩm Tự mang theo vẻ mặt không biểu cảm nhấn vào nút tin nhắn thoại, giọng nói không hề dao động: "Sau này xin anh hãy tiêu tiền vào những việc có ý nghĩa hơn."
Đối phương gửi tới một tin nhắn thoại, giọng nói khàn khàn lạnh lùng, ẩn chứa tia lửa của Tề Thịnh.
"Tiếc tiền thay tôi?"
"Anh đang nghĩ gì vậy, anh ba, chúng ta chia tay rồi." Thẩm Tự nói hết những lời độc ác nhất bằng giọng điệu ngây thơ trong sáng: "Cho dù anh có phá sản thì tôi cũng sẽ không tiếc thay anh."
[Tề Thịnh: Không ai quản được em phải không?]
Hẳn là anh sẽ không từ trên trời rơi xuống đâu nhỉ? Vì thế không cần lo lắng, Thẩm Tự thầm tính toán một lát, đặc biệt buông thả chính mình:
[Cách nhau năm múi giờ, anh đang đe dọa ai?]
Những chiếc máy bay không người lái trong đêm xếp hàng lần cuối, tạo thành dòng chữ "Chúc ngủ ngon", lóe lên trong vài giây, sau khi cô ngẩng đầu lên xác nhận, chúng từ từ bay đi.
Chu Tử Khâm ở bên cạnh không khỏi chậc lưỡi sau khi đọc xong: "Cậu có để ý rằng từ khi cậu chia tay với anh ba, quan hệ của cậu với anh ta đã biến thành kiểu Em tán tỉnh anh, nhưng em không muốn chịu trách nhiệm’ hay không?"
"Hả?" Thẩm Tự ngước mắt lên.
Khi các cô cái có mối quan hệ tốt thì họ không thể giữ bí mật, họ không có nhiều bí mật nhỏ. Vì vậy, Chu Tử Khâm biết rất nhiều chuyện ở nước ngoài, không khỏi giải thích với Thẩm Tự: "Chúng ta bắt đầu từ chuyện cậu..."
Khi ở Vienna, Thẩm Tự gọi một tiếng anh ba với giọng điệu lay động khiến lòng người ngứa ngáy, sau đó mỉa mai nhắc nhở anh rằng bọn họ đã chia tay với "bạn trai cũ".
Trong bể bơi, cô kéo anh xuống nước, véo vào yết hầu của anh, châm ngòi lửa sau đó lại trở mặt không nhận.
Khi anh che chắn thủy tinh cho cô ở phòng tập, cô đau lòng đuổi theo, lúc anh bày tỏ cô lại nói: "Anh không cần phải làm vậy, đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa."
Gặp lại nhau sau một thời gian dài, mặc dù Thẩm Tự không nhận ra, nhưng thực ra cô rất ỷ lại vào anh, trí nhớ, bản năng cơ thể khiến cô vô thức gần gũi anh hơn, những ký ức khó chịu trong quá khứ lại nhắc nhở cô nên tránh xa. Cảnh tượng này cực kỳ giống như lạt mềm buộc chặt, thích đối phương, lại không muốn thẳng thắn biểu đạt ra ngoài.
Ném lưỡi câu, con mồi cắn câu, sau đó lại nhẹ nhàng buông tay.
Nếu có ba cấp độ quyến rũ người khác: Dựa vào thể xác, tình cảm và ánh nhìn, thì cô chỉ cần một ánh nhìn thôi là đủ.
Mặt khác, Chu Tử Khâm vẫn luôn quan sát tình cảm của bọn họ nhiều năm qua, mỗi lần đi quá giới hạn, Tề Thịnh muốn xử lý Thẩm Tự, cô chỉ nhìn anh chằm chằm, hoặc là liên tục đánh mắt quyến rũ, hoặc là tỏ ra yếu đuối, sau đó anh đều không so đo tính toán nữa.
"Cậu không tự nhận ra bản thân vẫn còn thích anh ta sao?" Chu Tử Khâm suy nghĩ một chút, lại đổi cách hỏi: "Nói cách khác, anh ta nguyện ý để cậu gài bẫy."
"Thôi bỏ đi." Thẩm Tự bật cười.
Trước đây cô đã ở bên Tề Thịnh nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Có nói gì đi chăng nữa thì cũng còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Cuối xuân ở Bắc Kinh thích hợp ngồi buôn chuyện pha trà hóng gió, rất hợp ngâm mình trong bể tắm nước nóng ngoài trời. Những ngọn núi xanh ở ngoại ô Bắc Kinh ẩn hiện trong mây mù và ban đêm, suối nước nóng phủ đầy hơi nước, ngước lên có thể nhìn thấy những vì sao, trên chiếc khay nổi được đặt ly rượu vang, tôm, cua, ốc, hến và cá.
Chu Tử Khâm vừa mới chia sẻ xong chuyện máy bay không người lái điên cuồng tối nay với Hứa Chiêu Ý, chưa kịp thở một hơi đã tìm thấy một trò vui mới.
"Ối, các cậu mau nhìn hot search đi."
Thẩm Tự lấy điện thoại trên khay, lướt tới hot search, liếc nhìn một cái:
#Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược#
"Đoán trước được mà, chẳng phải chỉ là mua một cái hot search thôi sao?" Thẩm Tự chả có hứng thú: "Hôm nay lúc cô ta đến học kinh kịch còn phát sóng trực tiếp nữa, fan hâm mộ khen ngợi cô ta chuyên nghiệp, chuyện hoạt động quảng bá của người nổi tiếng có gì mà hiếm lạ chứ?"
Cô không quá quan tâm, dù sao cô cũng không tiếp xúc nhiều, cùng lắm chỉ là hơi tò mò về Nhan Nhược mà thôi, thắc mắc tại sao lúc trước Nhan Nhược lại lấy mảnh sứ vỡ đến gây sự với cô.
"Không phải cái đó, cái hot search vừa xuất hiện cơ." Hứa Chiêu Ý bấm vào màn hình của cô: "Nó ở đây."
Thẩm Tự sững người trong chốc lát, vuốt lên màn hình, cô im lặng hồi lâu mới thốt ra được vài từ: "Chờ một chút, tại sao hai cái hot search này lại nói về tớ?"
#Cô gái người thường xinh đẹp xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp của Nhan Nhược#
#Xinh đẹp đến nỗi qua bức ảnh mờ cũng không che giấu được#
Không phải ai khác, người được nhắc tới là Thẩm Tự.
"Hỏi hay lắm! Cậu hỏi ra được sự bối rối của Nhan Nhược rồi." Chu Tử Khâm bắt đầu cười: "Bị một bức ảnh mờ của cậu đánh bại, cô ta có thể ngủ ngon sao?"
Phòng làm việc để hot search "Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược" được xếp hạng thứ mười bảy, chưa đầy một giờ sau, một Account marketing đã tải lên một bức ảnh của Thẩm Tự mà một người qua đường vô tình chụp được trong buổi phát sóng trực tiếp. Kết quả là xu hướng tìm kiếm còn tăng nhanh hơn so với tin "Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược" mà phía phòng làm việc của cô ta mua, điều này thật sự hơi buồn cười.
[Xinh đẹp đến nỗi bức ảnh mờ thôi cũng không che giấu được, chẳng phải còn xinh đẹp hơn so với mấy người phẫu thuật thẩm mỹ trong giới sao?]
[Nhan Nhược trong buổi phát sóng trực tiếp còn xinh đẹp hơn nữa, ánh mắt của tôi chỉ bị cô ấy thu hút.]
[Có sao nói vậy, với gương mặt của cô gái người thường đó, nếu đặt trong giới showbiz thì có thể trực tiếp đóng vai trò visual rồi, nên debut ngay lập tức.]
[Trong đầu tôi đã bổ não ra sảng văn giới giải trí.]
[Được lên hot search miễn phí thì vui rồi, xin đừng làm phiền các cô gái người thường nữa, nhưng nếu đã nhắc tới Nhan Nhược của chúng tôi, vậy hãy cùng nhau mong chờ bộ phim mới của Nhan Nhược...]
Người hâm mộ dưới Account marketing rất bình tĩnh và lịch sự, bởi vì có gắn trạng thái fan, vì thế không dám gây sự, nhưng thực ra cũng có tài khoản nhỏ của người hâm mộ không nhịn được nữa mà gây chiến.
[Nhan Nhược làm việc chăm chỉ trong làng giải trí, nỗ lực học diễn xuất để quay phim, thế nhưng lại bị những kẻ lòng dạ ác độc chà đạp, thật mở mang tầm mắt, Nhan Nhược thật sự rất khốn khổ.]
[Cười chết mất thôi, hôm nay đám fan các người không khoe mẽ cô ta là con gái nhà giàu nữa sao?]
[Những kẻ có tài nguyên đang cố ý gắn mác bản thân là người đi làm để khơi dậy sự đồng cảm của người khác, mấy năm nay lúc nào cũng muốn dán cái mác đi làm chăm chỉ, như vậy mới có thể chứng minh bản thân chuyên nghiệp, không phải sao?]
[Phục luôn đấy, một bức ảnh mờ được bỏ tiền ra đăng lên cũng được tung hứng, kém xa Nhược Nhược nhà tôi hàng trăm mét chạy nước rút, cấm nhắc tới.]
[Tôi là người qua đường, tôi thấycô gái người thường xinh đẹp hơn, đó là vẻ đẹp ở xương chứ không phải ở da, tuy hình ảnh mờ nhưng có thể thấy đường nét khuôn mặt rất thanh tú.]
"Cạn lời, đúng là thiên đạo luân hồi như vậy, ai có thể nghĩ tới nghiệp quả sẽ tới nhanh như vậy?"
Chu Tử Khâm ngâm mình trong suối nước nóng, vừa lướt weibo vừa chửi tục, cười đến đau bụng: "Mấy ngày trước cô ta lên hot search là nhờ vào ảnh của cậu, nhưng hôm nay lại bị cậu áp đảo, thậm chí còn bị áp đảo bởi một bức ảnh mờ! Chưa biết chừng còn là do fan hâm mộ của cô ta chụp ảnh màn hình cũng nên, buồn cười chết mất thôi."
Để không làm hỏng lớp mặt nạ, Hứa Chiêu Ý cúi đầu nhắn tin trong nhóm, bình luận xác đáng hơn:
[Thật ra, Nhan Nhược đúng là có khuôn mặt của mối tình đầu, nhưng vì mặt mũi của hai người có phần giống nhau, hơn nữa cậu lại quá xinh đẹp, nên mỗi lần đứng cạnh nhau đều có cảm giác như… Chà, nó giống như cảm giác khi ta nhìn vào feedback của người mua và ảnh mạng của người bán hàng.]
Điều Thẩm Tự nghe được nhiều nhất từ nhỏ chính là khen khuôn mặt xinh đẹp của cô, cho nên sau khi xem qua hot search, cô không có chút cảm xúc nào.
"Cậu không biết trước đây cô ta phát bài PR đã dẫm biết bao nhiêu người đâu, chắc hẳn bây giờ cô ta đang khó chịu lắm." Chu Tử Khâm ấn chiếc mặt nạ mắt sắp rơi ra lại rồi cười: "Hot search tự mua còn chưa kịp lên xu hướng thì đã bị hot search lạ đè lên trước, bây giờ cô ta còn phải tìm cách giảm bớt các tìm kiếm thịnh hành nữa đó."
"Cậu bớt bớt lại đi, đừng quá hả hê." Thẩm Tự cầm lấy tách hồng trà nhấp một ngụm, hơi bất đắc dĩ nói: "Cảnh tượng ở đây khiến tớ có ảo tưởng là mình đang đọc kịch bản "Đố kỵ với nữ chính, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phản công bởi nữ phụ phản diện."
Nói như thế nào nhỉ?
Ở bên Chu Tử Khâm một thời gian dài, Thẩm Tự gần như đã trở thành một độc giả cuồng nhiệt của tiểu thuyết. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy cốt truyện hiện tại hơi giống sự mở đầu của "truyện thế thân".
Hai người phụ nữ có nét mặt giống nhau, người kiêu hãnh ban đầu là bạch nguyệt quang, người nhận hết tủi nhục là thế thân.
Nếu bạch nguyệt quang không chết sớm thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ trắng tay, trở thành bia đỡ đạn. Người thay thế nản chí ngã lòng, bị nam chính theo đuổi cỡ tám trăm hiệp, sau cùng có thành công trong sự nghiệp và tìm được tình yêu, kết cục nam chính nói với người thay thế: "Em là một người độc nhất vô nhị, người anh yêu không phải bạch nguyệt quang, mà vẫn luôn là em."
Tâm tình của Thẩm Tự có chút phức tạp.
"Cái này không đúng nha." Chu Tử Khâm hoàn toàn không đồng ý: "Cậu có từng nghe qua nữ chính nào giả vờ chiếm đoạt ảnh của người khác để được nổi tiếng không? Cô ta chính là nữ phụ phản diện."
Hứa Chiêu Ý, người sáng lập nền văn minh của giới Tổ An, tiếp tục gõ chữ, chuẩn xác bổ một đao:
[Bạn à, nên nói là “gương mặt này kém cả trăm triệu” nha.]
"Thôi bỏ đi, quan tâm cô ta làm gì cơ chứ?" Thẩm Tự tắt màn hình: "Chúng ta không liên quan sẽ thanh tịnh hơn."
Hot search không kéo dài bao lâu đã bắt đầu bị gỡ xuống, không còn nghi ngờ gì nữa, tối nay phòng làm việc của Nhan Nhược đã vung tiền để làm vậy.
Sau khi trò chuyện trong bể tắm tư nhân, ba người lại đi spa, mát-xa toàn thân rồi cuối cùng mơ mơ màng màng sắp ngủ. Thẩm Tự không có thói quen qua đêm ở ngoài, nên dù trời sắp sáng rồi thì cô vẫn bắt taxi về nhà.
Cô gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi chạm vào gối, nhưng lại bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, liếc nhìn dãy số.
"Tôi buồn ngủ quá, anh trai." Thẩm Tự nhắm mắt lại, khẽ ngáp một cái, cô không còn sức để đối mặt với anh: "Anh có thể tính toán bây giờ trong nước là mấy giờ không hả? Anh có biết tôi ở đâu không? Tôi chỉ vừa…"
Cô bật dậy khỏi giường và nói: "Anh sẽ không lắp camera giám sát trong nhà để theo dõi tôi chứ?"
Sao có thể trùng hợp như thế cơ chứ?
Quanh đi quẩn lại người chịu thiệt vẫn là chính mình, Thẩm Tự đành đưa tên anh ra khỏi danh sách đen.
Chu Tử Khâm ở bên cạnh nói "Ôi chao", rõ ràng là đang hả hê: "Vừa rồi hình như có người nói với tớ rằng, nếu hôm nay đồng ý kết bạn với anh ta thì sẽ đổi sang họ của anh ta, cậu có nghe thấy không?"
Thẩm Tự mỉm cười nói: "Gần đây xảy ra án mạng giết chết bạn thân, cậu có nghe chuyện này chưa?"
"..."
Chu Tử Khâm quả quyết lựa chọn im lặng.
"Mau rút máy bay không người lái đi, anh ba, phô trương quá." Thẩm Tự mang theo vẻ mặt không biểu cảm nhấn vào nút tin nhắn thoại, giọng nói không hề dao động: "Sau này xin anh hãy tiêu tiền vào những việc có ý nghĩa hơn."
Đối phương gửi tới một tin nhắn thoại, giọng nói khàn khàn lạnh lùng, ẩn chứa tia lửa của Tề Thịnh.
"Tiếc tiền thay tôi?"
"Anh đang nghĩ gì vậy, anh ba, chúng ta chia tay rồi." Thẩm Tự nói hết những lời độc ác nhất bằng giọng điệu ngây thơ trong sáng: "Cho dù anh có phá sản thì tôi cũng sẽ không tiếc thay anh."
[Tề Thịnh: Không ai quản được em phải không?]
Hẳn là anh sẽ không từ trên trời rơi xuống đâu nhỉ? Vì thế không cần lo lắng, Thẩm Tự thầm tính toán một lát, đặc biệt buông thả chính mình:
[Cách nhau năm múi giờ, anh đang đe dọa ai?]
Những chiếc máy bay không người lái trong đêm xếp hàng lần cuối, tạo thành dòng chữ "Chúc ngủ ngon", lóe lên trong vài giây, sau khi cô ngẩng đầu lên xác nhận, chúng từ từ bay đi.
Chu Tử Khâm ở bên cạnh không khỏi chậc lưỡi sau khi đọc xong: "Cậu có để ý rằng từ khi cậu chia tay với anh ba, quan hệ của cậu với anh ta đã biến thành kiểu Em tán tỉnh anh, nhưng em không muốn chịu trách nhiệm’ hay không?"
"Hả?" Thẩm Tự ngước mắt lên.
Khi các cô cái có mối quan hệ tốt thì họ không thể giữ bí mật, họ không có nhiều bí mật nhỏ. Vì vậy, Chu Tử Khâm biết rất nhiều chuyện ở nước ngoài, không khỏi giải thích với Thẩm Tự: "Chúng ta bắt đầu từ chuyện cậu..."
Khi ở Vienna, Thẩm Tự gọi một tiếng anh ba với giọng điệu lay động khiến lòng người ngứa ngáy, sau đó mỉa mai nhắc nhở anh rằng bọn họ đã chia tay với "bạn trai cũ".
Trong bể bơi, cô kéo anh xuống nước, véo vào yết hầu của anh, châm ngòi lửa sau đó lại trở mặt không nhận.
Khi anh che chắn thủy tinh cho cô ở phòng tập, cô đau lòng đuổi theo, lúc anh bày tỏ cô lại nói: "Anh không cần phải làm vậy, đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa."
Gặp lại nhau sau một thời gian dài, mặc dù Thẩm Tự không nhận ra, nhưng thực ra cô rất ỷ lại vào anh, trí nhớ, bản năng cơ thể khiến cô vô thức gần gũi anh hơn, những ký ức khó chịu trong quá khứ lại nhắc nhở cô nên tránh xa. Cảnh tượng này cực kỳ giống như lạt mềm buộc chặt, thích đối phương, lại không muốn thẳng thắn biểu đạt ra ngoài.
Ném lưỡi câu, con mồi cắn câu, sau đó lại nhẹ nhàng buông tay.
Nếu có ba cấp độ quyến rũ người khác: Dựa vào thể xác, tình cảm và ánh nhìn, thì cô chỉ cần một ánh nhìn thôi là đủ.
Mặt khác, Chu Tử Khâm vẫn luôn quan sát tình cảm của bọn họ nhiều năm qua, mỗi lần đi quá giới hạn, Tề Thịnh muốn xử lý Thẩm Tự, cô chỉ nhìn anh chằm chằm, hoặc là liên tục đánh mắt quyến rũ, hoặc là tỏ ra yếu đuối, sau đó anh đều không so đo tính toán nữa.
"Cậu không tự nhận ra bản thân vẫn còn thích anh ta sao?" Chu Tử Khâm suy nghĩ một chút, lại đổi cách hỏi: "Nói cách khác, anh ta nguyện ý để cậu gài bẫy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi bỏ đi." Thẩm Tự bật cười.
Trước đây cô đã ở bên Tề Thịnh nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Có nói gì đi chăng nữa thì cũng còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Cuối xuân ở Bắc Kinh thích hợp ngồi buôn chuyện pha trà hóng gió, rất hợp ngâm mình trong bể tắm nước nóng ngoài trời. Những ngọn núi xanh ở ngoại ô Bắc Kinh ẩn hiện trong mây mù và ban đêm, suối nước nóng phủ đầy hơi nước, ngước lên có thể nhìn thấy những vì sao, trên chiếc khay nổi được đặt ly rượu vang, tôm, cua, ốc, hến và cá.
Chu Tử Khâm vừa mới chia sẻ xong chuyện máy bay không người lái điên cuồng tối nay với Hứa Chiêu Ý, chưa kịp thở một hơi đã tìm thấy một trò vui mới.
"Ối, các cậu mau nhìn hot search đi."
Thẩm Tự lấy điện thoại trên khay, lướt tới hot search, liếc nhìn một cái:
#Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược#
"Đoán trước được mà, chẳng phải chỉ là mua một cái hot search thôi sao?" Thẩm Tự chả có hứng thú: "Hôm nay lúc cô ta đến học kinh kịch còn phát sóng trực tiếp nữa, fan hâm mộ khen ngợi cô ta chuyên nghiệp, chuyện hoạt động quảng bá của người nổi tiếng có gì mà hiếm lạ chứ?"
Cô không quá quan tâm, dù sao cô cũng không tiếp xúc nhiều, cùng lắm chỉ là hơi tò mò về Nhan Nhược mà thôi, thắc mắc tại sao lúc trước Nhan Nhược lại lấy mảnh sứ vỡ đến gây sự với cô.
"Không phải cái đó, cái hot search vừa xuất hiện cơ." Hứa Chiêu Ý bấm vào màn hình của cô: "Nó ở đây."
Thẩm Tự sững người trong chốc lát, vuốt lên màn hình, cô im lặng hồi lâu mới thốt ra được vài từ: "Chờ một chút, tại sao hai cái hot search này lại nói về tớ?"
#Cô gái người thường xinh đẹp xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp của Nhan Nhược#
#Xinh đẹp đến nỗi qua bức ảnh mờ cũng không che giấu được#
Không phải ai khác, người được nhắc tới là Thẩm Tự.
"Hỏi hay lắm! Cậu hỏi ra được sự bối rối của Nhan Nhược rồi." Chu Tử Khâm bắt đầu cười: "Bị một bức ảnh mờ của cậu đánh bại, cô ta có thể ngủ ngon sao?"
Phòng làm việc để hot search "Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược" được xếp hạng thứ mười bảy, chưa đầy một giờ sau, một Account marketing đã tải lên một bức ảnh của Thẩm Tự mà một người qua đường vô tình chụp được trong buổi phát sóng trực tiếp. Kết quả là xu hướng tìm kiếm còn tăng nhanh hơn so với tin "Sự chuyên nghiệp của Nhan Nhược" mà phía phòng làm việc của cô ta mua, điều này thật sự hơi buồn cười.
[Xinh đẹp đến nỗi bức ảnh mờ thôi cũng không che giấu được, chẳng phải còn xinh đẹp hơn so với mấy người phẫu thuật thẩm mỹ trong giới sao?]
[Nhan Nhược trong buổi phát sóng trực tiếp còn xinh đẹp hơn nữa, ánh mắt của tôi chỉ bị cô ấy thu hút.]
[Có sao nói vậy, với gương mặt của cô gái người thường đó, nếu đặt trong giới showbiz thì có thể trực tiếp đóng vai trò visual rồi, nên debut ngay lập tức.]
[Trong đầu tôi đã bổ não ra sảng văn giới giải trí.]
[Được lên hot search miễn phí thì vui rồi, xin đừng làm phiền các cô gái người thường nữa, nhưng nếu đã nhắc tới Nhan Nhược của chúng tôi, vậy hãy cùng nhau mong chờ bộ phim mới của Nhan Nhược...]
Người hâm mộ dưới Account marketing rất bình tĩnh và lịch sự, bởi vì có gắn trạng thái fan, vì thế không dám gây sự, nhưng thực ra cũng có tài khoản nhỏ của người hâm mộ không nhịn được nữa mà gây chiến.
[Nhan Nhược làm việc chăm chỉ trong làng giải trí, nỗ lực học diễn xuất để quay phim, thế nhưng lại bị những kẻ lòng dạ ác độc chà đạp, thật mở mang tầm mắt, Nhan Nhược thật sự rất khốn khổ.]
[Cười chết mất thôi, hôm nay đám fan các người không khoe mẽ cô ta là con gái nhà giàu nữa sao?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Những kẻ có tài nguyên đang cố ý gắn mác bản thân là người đi làm để khơi dậy sự đồng cảm của người khác, mấy năm nay lúc nào cũng muốn dán cái mác đi làm chăm chỉ, như vậy mới có thể chứng minh bản thân chuyên nghiệp, không phải sao?]
[Phục luôn đấy, một bức ảnh mờ được bỏ tiền ra đăng lên cũng được tung hứng, kém xa Nhược Nhược nhà tôi hàng trăm mét chạy nước rút, cấm nhắc tới.]
[Tôi là người qua đường, tôi thấycô gái người thường xinh đẹp hơn, đó là vẻ đẹp ở xương chứ không phải ở da, tuy hình ảnh mờ nhưng có thể thấy đường nét khuôn mặt rất thanh tú.]
"Cạn lời, đúng là thiên đạo luân hồi như vậy, ai có thể nghĩ tới nghiệp quả sẽ tới nhanh như vậy?"
Chu Tử Khâm ngâm mình trong suối nước nóng, vừa lướt weibo vừa chửi tục, cười đến đau bụng: "Mấy ngày trước cô ta lên hot search là nhờ vào ảnh của cậu, nhưng hôm nay lại bị cậu áp đảo, thậm chí còn bị áp đảo bởi một bức ảnh mờ! Chưa biết chừng còn là do fan hâm mộ của cô ta chụp ảnh màn hình cũng nên, buồn cười chết mất thôi."
Để không làm hỏng lớp mặt nạ, Hứa Chiêu Ý cúi đầu nhắn tin trong nhóm, bình luận xác đáng hơn:
[Thật ra, Nhan Nhược đúng là có khuôn mặt của mối tình đầu, nhưng vì mặt mũi của hai người có phần giống nhau, hơn nữa cậu lại quá xinh đẹp, nên mỗi lần đứng cạnh nhau đều có cảm giác như… Chà, nó giống như cảm giác khi ta nhìn vào feedback của người mua và ảnh mạng của người bán hàng.]
Điều Thẩm Tự nghe được nhiều nhất từ nhỏ chính là khen khuôn mặt xinh đẹp của cô, cho nên sau khi xem qua hot search, cô không có chút cảm xúc nào.
"Cậu không biết trước đây cô ta phát bài PR đã dẫm biết bao nhiêu người đâu, chắc hẳn bây giờ cô ta đang khó chịu lắm." Chu Tử Khâm ấn chiếc mặt nạ mắt sắp rơi ra lại rồi cười: "Hot search tự mua còn chưa kịp lên xu hướng thì đã bị hot search lạ đè lên trước, bây giờ cô ta còn phải tìm cách giảm bớt các tìm kiếm thịnh hành nữa đó."
"Cậu bớt bớt lại đi, đừng quá hả hê." Thẩm Tự cầm lấy tách hồng trà nhấp một ngụm, hơi bất đắc dĩ nói: "Cảnh tượng ở đây khiến tớ có ảo tưởng là mình đang đọc kịch bản "Đố kỵ với nữ chính, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phản công bởi nữ phụ phản diện."
Nói như thế nào nhỉ?
Ở bên Chu Tử Khâm một thời gian dài, Thẩm Tự gần như đã trở thành một độc giả cuồng nhiệt của tiểu thuyết. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy cốt truyện hiện tại hơi giống sự mở đầu của "truyện thế thân".
Hai người phụ nữ có nét mặt giống nhau, người kiêu hãnh ban đầu là bạch nguyệt quang, người nhận hết tủi nhục là thế thân.
Nếu bạch nguyệt quang không chết sớm thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ trắng tay, trở thành bia đỡ đạn. Người thay thế nản chí ngã lòng, bị nam chính theo đuổi cỡ tám trăm hiệp, sau cùng có thành công trong sự nghiệp và tìm được tình yêu, kết cục nam chính nói với người thay thế: "Em là một người độc nhất vô nhị, người anh yêu không phải bạch nguyệt quang, mà vẫn luôn là em."
Tâm tình của Thẩm Tự có chút phức tạp.
"Cái này không đúng nha." Chu Tử Khâm hoàn toàn không đồng ý: "Cậu có từng nghe qua nữ chính nào giả vờ chiếm đoạt ảnh của người khác để được nổi tiếng không? Cô ta chính là nữ phụ phản diện."
Hứa Chiêu Ý, người sáng lập nền văn minh của giới Tổ An, tiếp tục gõ chữ, chuẩn xác bổ một đao:
[Bạn à, nên nói là “gương mặt này kém cả trăm triệu” nha.]
"Thôi bỏ đi, quan tâm cô ta làm gì cơ chứ?" Thẩm Tự tắt màn hình: "Chúng ta không liên quan sẽ thanh tịnh hơn."
Hot search không kéo dài bao lâu đã bắt đầu bị gỡ xuống, không còn nghi ngờ gì nữa, tối nay phòng làm việc của Nhan Nhược đã vung tiền để làm vậy.
Sau khi trò chuyện trong bể tắm tư nhân, ba người lại đi spa, mát-xa toàn thân rồi cuối cùng mơ mơ màng màng sắp ngủ. Thẩm Tự không có thói quen qua đêm ở ngoài, nên dù trời sắp sáng rồi thì cô vẫn bắt taxi về nhà.
Cô gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi chạm vào gối, nhưng lại bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, liếc nhìn dãy số.
"Tôi buồn ngủ quá, anh trai." Thẩm Tự nhắm mắt lại, khẽ ngáp một cái, cô không còn sức để đối mặt với anh: "Anh có thể tính toán bây giờ trong nước là mấy giờ không hả? Anh có biết tôi ở đâu không? Tôi chỉ vừa…"
Cô bật dậy khỏi giường và nói: "Anh sẽ không lắp camera giám sát trong nhà để theo dõi tôi chứ?"
Sao có thể trùng hợp như thế cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro