Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 48
2024-09-21 22:12:16
Cuộc điện thoại rất trùng hợp, cô vừa mới ngủ thì anh đã gọi điện đánh thức cô dậy.
"Tôi có cần thiết phải lắp camera giám sát để biết em đang làm gì à?" Tề Thịnh thản nhiên nói: "Biệt thự mà em đang ở Thang Trì Viên đều là tài sản của Hoa Thịnh."
Thẩm Tự "Ồ" một tiếng, rồi ngã thẳng xuống, vẻ mặt không cảm xúc: "Giàu có sướng quá nhỉ."
Cô nhắm mắt lại, ngã xuống giường như con cá muối, chậm rãi trở người: "Anh chán thì tìm một ngôi sao nhỏ dỗ anh ngủ đi. Đã ba giờ rưỡi rồi, tôi buồn ngủ quá, anh mà còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ chửi anh đó."
"Tôi sợ tối, không ngủ được." Giọng trầm thấp của Tề Thịnh vang lên, hơi khàn khàn giống như vừa ngâm mình trong thuốc lá và rượu.
"Anh đang đùa tôi à?" Thẩm Tự buồn cười nói, không tin một chút nào: "Anh sợ bóng tối hả? Anh còn không biết xấu hổ nói mình sợ tối ? Nếu anh thật sự sợ thì tại sao lúc trước đi dã ngoại anh còn ép…"
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Nghĩ đến cảnh tượng khó tả với anh ở nơi hoang dã cách đây vài năm, cô cảm thấy nghẹn lời.
Việc Tề Thịnh sợ bóng tối không hề đáng tin một chút nào.
Nhưng anh thích mấy chuyện biến thái và xảo quyệt, sao lại sợ tối chứ.
"Trước đây tôi đã từng bị bắt cóc." Tề Thịnh lạnh nhạt nói.
Thẩm Tự khẽ đáp một tiếng "À".
"Trước đây khi tôi đến thành phố Cảng chơi, tôi đã bị bắt cóc." Giọng nói của Tề Thịnh trầm thấp và chậm rãi, như đang kể lại câu chuyện của người khác, nói tiếp: "Tôi bị nhốt dưới tầng hầm của một nhà máy bỏ hoang, bị bỏ đói hai ngày. Và một đêm nọ, khi tôi gần như ngất đi, sau đó tôi nghe thấy có người đến, đáng tiếc kẻ bắt cóc không cần tiền, tên côn đồ đó đã rạch một đường trên cổ tay tôi rồi bỏ đi."
Thẩm Tự sửng sốt một lát, gần như tỉnh táo hẳn.
"Hình như là chính một nhánh mao mạch ở gần tĩnh mạch, không ngừng chảy máu, nhưng không chết được. Toàn bộ quá trình giống như đang chờ chết vậy."
Tề Thịnh nở nụ cười giễu cợt: "Sau này tôi mới biết, mẹ kế của tôi, người bình thường đối xử tốt với tôi và cũng là một người phụ nữ thấp kém trong nhà, bà ta cảm thấy giết tôi còn chưa đủ, nên muốn tôi chết dần chết mòn."
Thẩm Tự chợt không nói nên lời.
Cô chưa từng tiếp xúc nhiều với cuộc sống của Tề Thịnh, tất cả những gì cô biết chỉ là tin đồn. Người ta kể rằng anh được ông cụ nuôi dưỡng từ lúc còn nhỏ, chuyện về mẹ anh chưa từng được tiết lộ, quan hệ giữa anh và ba không tốt, ba anh tái hôn với mẹ kế sau đó không hiểu vì lý do gì phải nhập viện tâm thần.
Cô nhớ hình như có một vết sẹo nông trên cổ tay trái của anh.
"Anh…" Thẩm Tự do dự một lát, sợ chọc tức anh, hạ thấp giọng nói: "Sao trước đây anh chưa từng nói với tôi?"
Bên kia rơi vào im lặng.
Chủ đề này quá nặng nề, Thẩm Tự nhịn không được, cô đang định an ủi anh: "Không sao, chuyện này qua rồi, chúng ta nói chuyện…" Kết quả cô lại nghe thấy tiếng cười lười biếng của anh:
"Bởi vì tôi vừa mới bịa ra."
"..."
Thẩm Tự lập tức phát cáu, cực kỳ phẫn nộ, thẹn quá hóa giận quát: "Tề Thịnh, anh bị điên hả!"
"Tại sao em lại tin vào mấy thứ như vậy? Bình thường tôi giải thích với em rất nhiều, mà em không tin một câu nào cả."
Tề Thịnh khẽ cười, giọng nói dễ nghe của anh truyền vào tai Thẩm Tự: "Ví dụ như tôi thật sự rất thích em, Thẩm Tự."
Có hơi ngứa ngáy.
"Anh im đi, Tề Thịnh, vậy mà anh còn có mặt mũi cười cợt à!" Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi nói: "Con người anh làm rất nhiều chuyện không ai có thể làm được."
Cô bực bội cúp điện thoại.
Sau đó quen tay chặn anh, cô cúp điện thoại của Tề Thịnh xong thì cũng chẳng nghĩ nhiều. Trước đây anh là người hung ác nham hiểm, thật ra cô cũng hơi sợ hãi, cho nên mỗi lần tức giận với anh cũng không dám cúp điện thoại.
Tề Thịnh không gọi lại, nhưng một lúc sau anh gửi tin nhắn đến.
[Ngày kia tôi về nước, ở lại Bắc Kinh đừng đi.]
Thẩm Tự nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn tin nhắn mang theo giọng điệu mệnh lệnh của anh thì khẽ nhếch môi dưới, cô cũng không phản bác mà chậm rãi mở ra một phần mềm:
[Thời tiết]
Cô vuốt màn hình xuống bên dưới, quay lại hộp tin nhắn và trả lời "Ừ", rồi tiếp tục gõ:
[Vậy thì anh có thể đến vào buổi tối cuối tuần sau.]
[Tề Thịnh: Em đang ám chỉ tôi phải không?]
Ám chỉ con mẹ anh.
Đầu óc của Tề Thịnh chứa đầy chất thải đồi trụy.
Thẩm Tự không nói nên lời, trầm mặc hồi lâu mới gõ hai dòng tin nhắn:
[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Nếu cuối tuần sau trời mưa, anh dầm mưa cả đêm, có lẽ tôi sẽ thấy thương xót anh.]
Hả giận rồi.
Đối phương không trả lời nữa, Thẩm Tự nhắm mắt lại, cô chìm vào giấc ngủ trong hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng.
Ở đấu trường ngầm nước ngoài, những người dưới khán đài đang đánh cược mạng sống của mình, trong khi những người trên khán đài chỉ tìm kiếm sự phấn khích. Từ khán đài tầng hai nhìn xuống, có năm chuồng nhốt rắn độc, sư tử và võ sư đang bị còng chân và bị bịt mắt, dùng phi tiêu ném vào bàn xoay từ xa, cánh cửa sẽ được mở tùy theo con số mà mình ném trúng, nếu thoát khỏi lũ bọ cạp và quái thú độc ác thì sẽ nhận được những phần thưởng khổng lồ khác nhau.
"Ai mà vô vị thế, đi đến đây để tìm kích thích?"
Phó Thiệu Trạch liếc nhìn sân khấu, nơi một người đẹp có cặp mắt uyên ương đang đối mặt với một con rắn độc, toàn bộ đấu trường tràn ngập hơi thở của sự chết chóc: "Mấy năm rồi mà vẫn không hề thay đổi thủ đoạn, tôi bay thẳng mười giờ đồng hồ từ Bắc Kinh đến đây, các người lại cho tôi xem cái này?"
"Yên Lễ bị thằng ba kéo đến đây để những số hiệu ngu ngốc, mà còn chẳng kêu gì." Cố Hoài khẽ cười.
Phó Thiệu Trạch xoay máy tính của Từ Yến Lễ ở đối diện anh ta, đó là lập trình quỹ đạo bay của máy bay không người lái: "Mẹ kiếp, người từng là vua của thế giới hacker lại bị lưu lạc tới mức phải viết mã cod tỏ tình, anh không cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình đang bị anh ba sỉ nhục sao?"
Người đàn ông cười nhạt, chậm rãi bóc vỏ cam, bình tĩnh không nói lời nào, vẫn cao quý và tao nhã.
"Chuyện bên trong nước đã giải quyết xong chưa?"
Giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền tới từ một hướng, có chút khàn khàn, âm sắc không rõ ràng.
Những người như Tề Thịnh luôn khiến mọi người cảm thấy u ám.
"Đã xử lý xong từ lâu rồi." Phó Thiếu Trạch đứng thẳng người nói: "Cái tên đó ngày thường chơi rất lớn, không cần cố ý điều tra, cũng tìm được không ít thứ. Nếu là bình thường mấy chuyện nhỏ này không ai thèm so đo.”
Anh ta nhướng mày: "Nhưng nếu hai nhà Lý và Hạ đã không chịu nể mặt, vậy thì ai cũng đừng mong có thể tốt."
Đấu trường tràn ngập mùi máu, còn có tiếng hò reo của khán giả cùng tiếng gầm rú của dã thú trong lồng, những âm thanh ồn ào khiến người ta khó chịu.
Tề Thịnh xoa bóp đầu lông mày, ánh mắt thâm trầm, cầm ly rượu mạnh uống một ngụm, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Rừ rừ…
Chiếc điện thoại trên bàn tròn rung lên và xoay theo hình vòng cung, một tin nhắn mới hiện lên.
[Vậy thì anh có thể đến vào tối cuối tuần sau.]
Hơi thở lạnh lùng và nghiêm nghị của Tề Thịnh dường như lập tức biến mất, anh kiên nhẫn trả lời tin nhắn.
[Em đang ám chỉ tôi phải không?]
Kết quả, Thẩm Tự ở đầu bên kia lại không hề thấy cảm kích:
[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Nếu cuối tuần sau trời mưa, anh đứng đó dầm mưa cả đêm, có lẽ tôi sẽ thấy đau lòng cho anh.]
Tề Thịnh trầm giọng “xùy” một tiếng rồi tắt màn hình điện thoại mà không hề khó chịu.
Cố Hoài Chi bên cạnh nhìn thấy toàn bộ.
Chuyện thích ai đó thật sự là một thứ kỳ lạ, có thể thay đổi tính tình của tổ tông luôn cáu kỉnh và nham hiểm này.
Cố Hoài Chi, Tề Thịnh và Lục Thời Nam, ba người họ chơi với nhau từ khi còn bé, Tề Tam là người có tính khí xấu xa nhất, trong những năm gần đây, Tề Tam đã làm rất nhiều chuyện đi quá giới hạn, hầu như không ai có thể trấn áp được anh. Nhưng lòng khoan dung của anh đối với Thẩm Tự lại cao đến không ngờ, nếu Thẩm Tự nói một câu mềm mại thì anh sẽ không so đo nữa, rơi vài giọt nữa mắt là chuyện gì cũng có thể bỏ qua.
Cố Hoài Chi chứng kiến toàn bộ quá trình, anh ta chỉ cảm thấy kỳ quái, điều này hơi phá vỡ ấn tượng trước đó của anh ta.
"Anh thật sự định dựa vào chiêu trò dỗ dành để đưa cô ấy trở về sao?" Cố Hoài Chi nhấp một ngụm rượu, nói bằng giọng điệu giễu cợt: "Chỉ sợ anh không kiên trì được đến ngày mai."
Theo cách nghĩ của mọi người, Tề Tam luôn theo đuổi sự phấn khích và mới lạ, có xu hướng nồng nhiệt với người hay vật chỉ trong ba phút, không lâu dài. Cho nên anh ta không tin sự ấm áp khác thường của Tề Tam có thể kéo dài quá lâu.
"Có thể dỗ dành để cô ấy trở lại thì tôi sẽ làm, cô ấy thích tôi dịu dàng một chút, vậy thì tôi sẽ giữ bình tĩnh."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tề Thịnh ngậm điếu thuốc, hơi nghiêng đầu, châm lửa, ngước mắt nhìn làn khói đang bốc lên, ánh lửa soi sáng đôi mắt đen của anh: "Tôi không muốn cô ấy sợ tôi.”
Anh chẳng thiếu thủ đoạn khi muốn người ta gật đầu.
Chuyện ép buộc hay dụ dỗ rất dễ dàng, nhưng anh muốn cô cam tâm tình nguyện, vì thế sẽ không ép buộc cô.
"Tôi sợ anh không dỗ dành được, anh ba à." Phó Thiếu Trạch hạ thấp giọng nói: "Ngộ nhỡ theo đuổi đến cùng rồi nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, sau đó cô ấy chạy mất thì làm sao bây giờ?”
"Chạy?"
Lời này như tia lửa rơi trên đống rơm, đốt cháy mọi cảm xúc u ám của anh.
Tề Thịnh dùng đầu ngón tay thon dài búng tàn thuốc.
Anh kìm nén dục vọng thầm kín không yên phận của mình, đôi mắt anh tối hơn màn đêm. Khi làn khói trắng xám bay đi, người bên cạnh không thể nhìn rõ cảm xúc của anh, họ chỉ có thể nghe thấy nụ cười khàn đặc của anh, khiến người ta có một ảo giác hãi hùng khiếp vía.
"Vậy thì trói lại, từ từ dỗ dành."
"Tôi có cần thiết phải lắp camera giám sát để biết em đang làm gì à?" Tề Thịnh thản nhiên nói: "Biệt thự mà em đang ở Thang Trì Viên đều là tài sản của Hoa Thịnh."
Thẩm Tự "Ồ" một tiếng, rồi ngã thẳng xuống, vẻ mặt không cảm xúc: "Giàu có sướng quá nhỉ."
Cô nhắm mắt lại, ngã xuống giường như con cá muối, chậm rãi trở người: "Anh chán thì tìm một ngôi sao nhỏ dỗ anh ngủ đi. Đã ba giờ rưỡi rồi, tôi buồn ngủ quá, anh mà còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ chửi anh đó."
"Tôi sợ tối, không ngủ được." Giọng trầm thấp của Tề Thịnh vang lên, hơi khàn khàn giống như vừa ngâm mình trong thuốc lá và rượu.
"Anh đang đùa tôi à?" Thẩm Tự buồn cười nói, không tin một chút nào: "Anh sợ bóng tối hả? Anh còn không biết xấu hổ nói mình sợ tối ? Nếu anh thật sự sợ thì tại sao lúc trước đi dã ngoại anh còn ép…"
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Nghĩ đến cảnh tượng khó tả với anh ở nơi hoang dã cách đây vài năm, cô cảm thấy nghẹn lời.
Việc Tề Thịnh sợ bóng tối không hề đáng tin một chút nào.
Nhưng anh thích mấy chuyện biến thái và xảo quyệt, sao lại sợ tối chứ.
"Trước đây tôi đã từng bị bắt cóc." Tề Thịnh lạnh nhạt nói.
Thẩm Tự khẽ đáp một tiếng "À".
"Trước đây khi tôi đến thành phố Cảng chơi, tôi đã bị bắt cóc." Giọng nói của Tề Thịnh trầm thấp và chậm rãi, như đang kể lại câu chuyện của người khác, nói tiếp: "Tôi bị nhốt dưới tầng hầm của một nhà máy bỏ hoang, bị bỏ đói hai ngày. Và một đêm nọ, khi tôi gần như ngất đi, sau đó tôi nghe thấy có người đến, đáng tiếc kẻ bắt cóc không cần tiền, tên côn đồ đó đã rạch một đường trên cổ tay tôi rồi bỏ đi."
Thẩm Tự sửng sốt một lát, gần như tỉnh táo hẳn.
"Hình như là chính một nhánh mao mạch ở gần tĩnh mạch, không ngừng chảy máu, nhưng không chết được. Toàn bộ quá trình giống như đang chờ chết vậy."
Tề Thịnh nở nụ cười giễu cợt: "Sau này tôi mới biết, mẹ kế của tôi, người bình thường đối xử tốt với tôi và cũng là một người phụ nữ thấp kém trong nhà, bà ta cảm thấy giết tôi còn chưa đủ, nên muốn tôi chết dần chết mòn."
Thẩm Tự chợt không nói nên lời.
Cô chưa từng tiếp xúc nhiều với cuộc sống của Tề Thịnh, tất cả những gì cô biết chỉ là tin đồn. Người ta kể rằng anh được ông cụ nuôi dưỡng từ lúc còn nhỏ, chuyện về mẹ anh chưa từng được tiết lộ, quan hệ giữa anh và ba không tốt, ba anh tái hôn với mẹ kế sau đó không hiểu vì lý do gì phải nhập viện tâm thần.
Cô nhớ hình như có một vết sẹo nông trên cổ tay trái của anh.
"Anh…" Thẩm Tự do dự một lát, sợ chọc tức anh, hạ thấp giọng nói: "Sao trước đây anh chưa từng nói với tôi?"
Bên kia rơi vào im lặng.
Chủ đề này quá nặng nề, Thẩm Tự nhịn không được, cô đang định an ủi anh: "Không sao, chuyện này qua rồi, chúng ta nói chuyện…" Kết quả cô lại nghe thấy tiếng cười lười biếng của anh:
"Bởi vì tôi vừa mới bịa ra."
"..."
Thẩm Tự lập tức phát cáu, cực kỳ phẫn nộ, thẹn quá hóa giận quát: "Tề Thịnh, anh bị điên hả!"
"Tại sao em lại tin vào mấy thứ như vậy? Bình thường tôi giải thích với em rất nhiều, mà em không tin một câu nào cả."
Tề Thịnh khẽ cười, giọng nói dễ nghe của anh truyền vào tai Thẩm Tự: "Ví dụ như tôi thật sự rất thích em, Thẩm Tự."
Có hơi ngứa ngáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh im đi, Tề Thịnh, vậy mà anh còn có mặt mũi cười cợt à!" Thẩm Tự nghiến răng nghiến lợi nói: "Con người anh làm rất nhiều chuyện không ai có thể làm được."
Cô bực bội cúp điện thoại.
Sau đó quen tay chặn anh, cô cúp điện thoại của Tề Thịnh xong thì cũng chẳng nghĩ nhiều. Trước đây anh là người hung ác nham hiểm, thật ra cô cũng hơi sợ hãi, cho nên mỗi lần tức giận với anh cũng không dám cúp điện thoại.
Tề Thịnh không gọi lại, nhưng một lúc sau anh gửi tin nhắn đến.
[Ngày kia tôi về nước, ở lại Bắc Kinh đừng đi.]
Thẩm Tự nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn tin nhắn mang theo giọng điệu mệnh lệnh của anh thì khẽ nhếch môi dưới, cô cũng không phản bác mà chậm rãi mở ra một phần mềm:
[Thời tiết]
Cô vuốt màn hình xuống bên dưới, quay lại hộp tin nhắn và trả lời "Ừ", rồi tiếp tục gõ:
[Vậy thì anh có thể đến vào buổi tối cuối tuần sau.]
[Tề Thịnh: Em đang ám chỉ tôi phải không?]
Ám chỉ con mẹ anh.
Đầu óc của Tề Thịnh chứa đầy chất thải đồi trụy.
Thẩm Tự không nói nên lời, trầm mặc hồi lâu mới gõ hai dòng tin nhắn:
[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Nếu cuối tuần sau trời mưa, anh dầm mưa cả đêm, có lẽ tôi sẽ thấy thương xót anh.]
Hả giận rồi.
Đối phương không trả lời nữa, Thẩm Tự nhắm mắt lại, cô chìm vào giấc ngủ trong hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng.
Ở đấu trường ngầm nước ngoài, những người dưới khán đài đang đánh cược mạng sống của mình, trong khi những người trên khán đài chỉ tìm kiếm sự phấn khích. Từ khán đài tầng hai nhìn xuống, có năm chuồng nhốt rắn độc, sư tử và võ sư đang bị còng chân và bị bịt mắt, dùng phi tiêu ném vào bàn xoay từ xa, cánh cửa sẽ được mở tùy theo con số mà mình ném trúng, nếu thoát khỏi lũ bọ cạp và quái thú độc ác thì sẽ nhận được những phần thưởng khổng lồ khác nhau.
"Ai mà vô vị thế, đi đến đây để tìm kích thích?"
Phó Thiệu Trạch liếc nhìn sân khấu, nơi một người đẹp có cặp mắt uyên ương đang đối mặt với một con rắn độc, toàn bộ đấu trường tràn ngập hơi thở của sự chết chóc: "Mấy năm rồi mà vẫn không hề thay đổi thủ đoạn, tôi bay thẳng mười giờ đồng hồ từ Bắc Kinh đến đây, các người lại cho tôi xem cái này?"
"Yên Lễ bị thằng ba kéo đến đây để những số hiệu ngu ngốc, mà còn chẳng kêu gì." Cố Hoài khẽ cười.
Phó Thiệu Trạch xoay máy tính của Từ Yến Lễ ở đối diện anh ta, đó là lập trình quỹ đạo bay của máy bay không người lái: "Mẹ kiếp, người từng là vua của thế giới hacker lại bị lưu lạc tới mức phải viết mã cod tỏ tình, anh không cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình đang bị anh ba sỉ nhục sao?"
Người đàn ông cười nhạt, chậm rãi bóc vỏ cam, bình tĩnh không nói lời nào, vẫn cao quý và tao nhã.
"Chuyện bên trong nước đã giải quyết xong chưa?"
Giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền tới từ một hướng, có chút khàn khàn, âm sắc không rõ ràng.
Những người như Tề Thịnh luôn khiến mọi người cảm thấy u ám.
"Đã xử lý xong từ lâu rồi." Phó Thiếu Trạch đứng thẳng người nói: "Cái tên đó ngày thường chơi rất lớn, không cần cố ý điều tra, cũng tìm được không ít thứ. Nếu là bình thường mấy chuyện nhỏ này không ai thèm so đo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhướng mày: "Nhưng nếu hai nhà Lý và Hạ đã không chịu nể mặt, vậy thì ai cũng đừng mong có thể tốt."
Đấu trường tràn ngập mùi máu, còn có tiếng hò reo của khán giả cùng tiếng gầm rú của dã thú trong lồng, những âm thanh ồn ào khiến người ta khó chịu.
Tề Thịnh xoa bóp đầu lông mày, ánh mắt thâm trầm, cầm ly rượu mạnh uống một ngụm, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Rừ rừ…
Chiếc điện thoại trên bàn tròn rung lên và xoay theo hình vòng cung, một tin nhắn mới hiện lên.
[Vậy thì anh có thể đến vào tối cuối tuần sau.]
Hơi thở lạnh lùng và nghiêm nghị của Tề Thịnh dường như lập tức biến mất, anh kiên nhẫn trả lời tin nhắn.
[Em đang ám chỉ tôi phải không?]
Kết quả, Thẩm Tự ở đầu bên kia lại không hề thấy cảm kích:
[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Nếu cuối tuần sau trời mưa, anh đứng đó dầm mưa cả đêm, có lẽ tôi sẽ thấy đau lòng cho anh.]
Tề Thịnh trầm giọng “xùy” một tiếng rồi tắt màn hình điện thoại mà không hề khó chịu.
Cố Hoài Chi bên cạnh nhìn thấy toàn bộ.
Chuyện thích ai đó thật sự là một thứ kỳ lạ, có thể thay đổi tính tình của tổ tông luôn cáu kỉnh và nham hiểm này.
Cố Hoài Chi, Tề Thịnh và Lục Thời Nam, ba người họ chơi với nhau từ khi còn bé, Tề Tam là người có tính khí xấu xa nhất, trong những năm gần đây, Tề Tam đã làm rất nhiều chuyện đi quá giới hạn, hầu như không ai có thể trấn áp được anh. Nhưng lòng khoan dung của anh đối với Thẩm Tự lại cao đến không ngờ, nếu Thẩm Tự nói một câu mềm mại thì anh sẽ không so đo nữa, rơi vài giọt nữa mắt là chuyện gì cũng có thể bỏ qua.
Cố Hoài Chi chứng kiến toàn bộ quá trình, anh ta chỉ cảm thấy kỳ quái, điều này hơi phá vỡ ấn tượng trước đó của anh ta.
"Anh thật sự định dựa vào chiêu trò dỗ dành để đưa cô ấy trở về sao?" Cố Hoài Chi nhấp một ngụm rượu, nói bằng giọng điệu giễu cợt: "Chỉ sợ anh không kiên trì được đến ngày mai."
Theo cách nghĩ của mọi người, Tề Tam luôn theo đuổi sự phấn khích và mới lạ, có xu hướng nồng nhiệt với người hay vật chỉ trong ba phút, không lâu dài. Cho nên anh ta không tin sự ấm áp khác thường của Tề Tam có thể kéo dài quá lâu.
"Có thể dỗ dành để cô ấy trở lại thì tôi sẽ làm, cô ấy thích tôi dịu dàng một chút, vậy thì tôi sẽ giữ bình tĩnh."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tề Thịnh ngậm điếu thuốc, hơi nghiêng đầu, châm lửa, ngước mắt nhìn làn khói đang bốc lên, ánh lửa soi sáng đôi mắt đen của anh: "Tôi không muốn cô ấy sợ tôi.”
Anh chẳng thiếu thủ đoạn khi muốn người ta gật đầu.
Chuyện ép buộc hay dụ dỗ rất dễ dàng, nhưng anh muốn cô cam tâm tình nguyện, vì thế sẽ không ép buộc cô.
"Tôi sợ anh không dỗ dành được, anh ba à." Phó Thiếu Trạch hạ thấp giọng nói: "Ngộ nhỡ theo đuổi đến cùng rồi nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, sau đó cô ấy chạy mất thì làm sao bây giờ?”
"Chạy?"
Lời này như tia lửa rơi trên đống rơm, đốt cháy mọi cảm xúc u ám của anh.
Tề Thịnh dùng đầu ngón tay thon dài búng tàn thuốc.
Anh kìm nén dục vọng thầm kín không yên phận của mình, đôi mắt anh tối hơn màn đêm. Khi làn khói trắng xám bay đi, người bên cạnh không thể nhìn rõ cảm xúc của anh, họ chỉ có thể nghe thấy nụ cười khàn đặc của anh, khiến người ta có một ảo giác hãi hùng khiếp vía.
"Vậy thì trói lại, từ từ dỗ dành."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro