Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 49
2024-09-21 22:12:16
Cô thức dậy sớm và mở cửa sổ, bắt gặp một màn sương mù.
Thẩm Tự đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm trong nhiều năm qua, đồng hồ sinh học của cô chính xác hơn đồng hồ báo thức, dù hôm trước có chơi muộn hay mệt mỏi đến mấy thì ngày hôm sau cô vẫn sẽ thức dậy đúng giờ, muốn lười biếng cũng khó.
Thẩm Tự tựa người vào đầu giường, lên mạng tìm kiếm cuộc thi mà sư phụ đề cập rồi điền vào đơn đăng ký.
Cô đăng ký tham gia các hạng mục múa và kinh kích. Điệu múa cho vòng sơ tuyển chỉ cần gửi video nên không quá lo lắng, cô mô phỏng bản《Tỳ bà hành》, sửa chữa một vài động tác, luyện tập vài lần trong phòng tập múa, sau đó quay video và tải lên. Còn hí khúc thì cô chọn một vở Côn khúc tương đối cổ điển.
Tô Châu Bạch, lời ca tao nhã, uyển chuyển và tinh tế.
Sương mù bên ngoài phòng tập múa quấn lấy những tòa nhà cao tầng phía xa, khiến bầu trời trở nên vừa thấp vừa xám xịt, ngay cả các tòa nhà ở Bắc Kinh trông cũng xám xịt và suy tàn. Tấm biển quảng cáo đèn ở ven đường vắt ngang qua cột đèn, vào khoảng chín giờ, ánh nắng chói chang rọi vào, sương mù biến mất trong những tia nắng vàng bạc.
Lúc Thẩm Tự trở về, bên ngoài chung cư đã có người đợi, cũng không biết đã đợi được bao lâu rồi.
"Cô Thẩm." Người đối diện gọi cô, lễ phép nói: "Tổng giám đốc Tề gửi quà cho cô."
Một chiếc siêu xe màu xám than đậu ở bên kia đường.
"Cái gì?" Hôm nay tâm trạng của Thẩm Tự vui vẻ và kiên nhẫn hiếm thấy.
"Quà ở trong cốp xe ạ." Thư ký mỉm cười và trịnh trọng đáp: "Ông chủ muốn cô đến xem, làm phiền cô đích thân tới lấy."
Thẩm Tự khẽ nhướng đôi mày lá liễu của mình.
Vụ máy bay không người lái tối qua đã đủ kỳ quái rồi, không giống phong cách của Tề Thịnh, nó quá phô trương, Tề Thịnh quả thực có thể làm những chuyện như vậy, nhưng không có khả năng anh sẽ lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa, không ngờ hôm nay còn có phần tiếp theo. Cho nên ở một góc độ nào đó, Thẩm Tự thật sự rất tò mò anh còn muốn làm gì nữa.
Cô thản nhiên đi tới phía sau chiếc siêu xe, hơi nhấc nó lên và mở cốp xe...
Những quả bóng bay đầy màu sắc lần lượt bay ra khỏi cốp xe.
Những quả bóng bay đung đưa trong làn gió ấm cuối xuân và bay lơ lửng trên bầu trời. Ánh đèn lấp lánh quấn quanh những bông hồng, một khoảnh khắc lãng mạn đọng lại trong mắt cô.
Thẩm Tự giật mình.
Toàn bộ cốp xe được lấp đầy bởi những bó hoa tươi, những bông hồng xanh đậm Ecuador còn đọng giọt sương, tươi đẹp và quyến rũ, nó giống như loại kem có vị muối biển, chôn dưới biển sâu vừa ngọt ngào lại huyền bí.
Điều ngạc nhiên anh giấu trong cốp xe không ngờ lại khiến người ta hơi rung động.
Thẩm Tự chậm rãi dùng ngón tay thon dài sờ những cánh hoa, khẽ mỉm cười: "Ai bày trò giúp ông chủ của cô thế? Triệu Đông Dương hay là cậu chủ nhỏ nhà họ Lương kia?"
Thư ký không nói gì.
Thẩm Tự cũng không quá trông mong nhận được câu trả lời nào từ miệng cô ấy, cô biết tính tình của Tề Thịnh.
Tề Thịnh không phải là người đỏ quá nhiều suy nghĩ vào một việc.
Anh ném tiền sẽ không cảm thấy tiếc, anh chỉ là không có tính kiên nhẫn, anh sinh ra trong một gia đình quý tộc, lại có năng lực biến đá thành vàng, nếu tiêu số tiền ít ỏi này có thể giải quyết được vấn đề thì anh lập tức quẳng ra, thậm chí còn không thèm chớp mắt.
Trình diễn máy bay không người lái và những bông hoa trong cốp xe vừa khoa trương vừa phóng túng, cách thức hào nhoáng như vậy có vẻ không giống phong cách của anh, mà giống ý tưởng của một chàng trai trẻ dành cả ngày đi chơi ở các điểm giải trí và dỗ dành các cô gái nhỏ.
Thẩm Tự không cảm thấy mình quan trọng với anh, cho nên từ đầu đến cuối cô luôn nghi ngờ anh không đặt chút tâm tư nào vào chuyện này.
"Được rồi, tôi nhìn thấy rồi, cô có thể mang hoa đi." Thẩm Tự nheo mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc dưới mắt, nói: "Anh ta muốn dùng thứ này để giải quyết à, thật không có thành ý."
"Cô Thẩm." Thư ký có chút khó xử nhìn cô: "Nếu cô không nhận thì tôi không thể về báo cáo kết quả công tác được."
"Báo cáo kết quả công tác?” Thẩm Tự cảm thấy khó chịu khi nghe cụm từ này, nhưng cô không làm khó đối phương, khẽ cười nói: "Vậy cô có thể quay lại hỏi anh ta, tại sao lại gửi hoa hồng xanh, tôi cũng chẳng thích màu xanh tới mức đó."
So với hoa hồng xanh, Thẩm Tự thích hoa hồng đỏ hoặc hoa sơn trà, loài hoa có màu sắc sặc sỡ.
Đẹp tự nhiên lại mạnh mẽ.
Cô đang định đóng cốp xe lại thì đầu ngón tay cô chạm vào một tấm thiệp giữa đám hoa hồng và ánh đèn sao.
[Because love you everyday.]
Trên tấm thiệp chỉ có một dòng tiếng Anh, không có chữ ký. Tuy nhiên, chữ viết rất dễ nhận biết, phông chữ dài, kiểu chữ nghiêng, nét bút thanh thoát, mạch lạc, là do Tề Thịnh viết.
Thẩm Tự lập tức hiểu ngay trò chơi chữ này, chữ cái đầu của mỗi từ ghép lại thành chữ Blue.
Thật hiếm lạ.
Bất kể ai là người nghĩ ra ý tưởng này, có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm được việc như thế này mà không hoàn toàn dựa vào người khác.
Thẩm Tự nhếch môi, lấy đi tấm thiệp.
Trong sáu ngày liên tục, cô thư ký nhỏ ngày nào cũng đến.
Từ những bông hồng trong cốp xe ngày đầu tiên, đôi giày thủy tinh vào buổi tối ngày thứ hai, đến những chiếc CD nhạc không còn in ấn mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay, sau đó là một lọ hoa nhỏ có hoa văn phong cảnh màu đỏ carmine vừa được bán ra,... mỗi ngày một món quà và một tấm thiệp độc đáo.
Chu Tử Khâm không có việc gì làm nên ở lại căn hộ của cô một đêm, xem qua tất cả quà tặng.
"Lãng mạn quá." Chu Tử Khâm vừa đè nén tiếng hét trong cổ họng vừa lật xem tấm thiệp, thậm chí còn hưng phấn hơn cô, nói: "Tớ thật sự thích cách làm như thế này, vãi chưởng, nó hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng thiếu nữ của tớ."
"Quê chết được." Thẩm Tự cũng không để ý lắm: "Hơn nữa cũng không phải đích thân anh ta tới tặng, lần nào cũng có người khác xử lý, chẳng thú vị."
Chu Tử Khâm không khỏi trợn mắt: "Cậu khắt khe quá đó, mỗi ngày đều nhận được những bất ngờ khác nhau, như vậy còn không kinh ngạc hả? Quả nhiên có người chiều chuộng có khác, tiện cho việc được đằng chân lân đằng đầu, cậy sủng mà kiêu.”
Trong mắt cô ấy thì hành động này chỉ là khoe khoang, vốn dĩ tặng quà chính là thể hiện lòng chân thành, ai lại chê nhiều quà chứ.
"Nhất định là mấy năm này anh ba đối xử với cậu quá rộng rãi, anh ta tặng cậu quá nhiều đồ, vì thế cậu mới không để ý."
"Cậu đứng về phía ai đấy? Cậu đang nói giúp ai vậy?" Thẩm Tự không hài lòng nên gào lên rồi lấy đồ ném về phía cô ấy.
"Tớ mặc kệ, tớ thấy ghen tỵ rồi." Chu Tử Khâm né tránh chiếc gối mà cô ném: "So sánh với hoàn cảnh sau hai năm kết hôn của tớ, quả nhiên không so sánh không đau thương, cái tên chó chết Trần Uyên kia khiến tớ tức chết mất."
Khi còn trẻ chơi đùa, yêu đương linh tính, nhưng cuối cùng khi phải tính đến chuyện kết hôn, họ phải cân nhắc xem xuất thân gia đình của đối phương có phù hợp hay không, cho nên sau bao khó khăn, Chu Tử Khâm vẫn liên hôn theo ý muốn của gia đình.
Và sau đó là một cuộc hôn nhân góa bụa chết tiệt.
Kết hôn sớm vốn đã rất khốn khổ, mà ông cụ Trần tuổi đã cao, các cuộc đấu đá gay gắt nhiều năm qua của nhà họ Trần gần như trở nên công khai, kết hôn chưa đầy một tuần, Trần Uyên đi Hoa Nam để xử lý chuyện, sau đó thì hai năm qua vẫn luôn khai thác thị trường ở bên ngoài, Chu Tử Khâm chỉ gặp chồng mình ba lần trong hai năm kể từ khi họ kết hôn.
So sánh thì Tề Thịnh mới là người thật sự có gia tộc phức tạp và sản nghiệp lớn, anh có trăm công nghìn việc. Nhưng mà người như vậy vẫn dành thời gian và sức lực của mình để yêu thương và dỗ dành cô gái nhỏ, cô ấy ghen tỵ tới mức sắp biến thành quả chanh chua loét rồi.
"Không phải chồng cậu sắp về rồi à?"
Chu Tử Khâm tức giận cười khẩy: "Tớ ở góa đã hai năm rồi, chỉ cần Trần Uyên không xuất quỹ, ai quan tâm anh ta quay về hay không cơ chứ?"
Thẩm Tự khôn khéo thay đổi chủ đề: "Tớ có hẹn với người ta để bàn bạc công việc rồi, cậu thoải mái như ở nhà nhé."
Chu Tử Khâm xua tay, cũng không khách khí với cô.
Ở quán cà phê gần đó, luật sư đã đợi sẵn.
Chiếc chuông gió reo lên ngay khi đẩy cánh cửa ra, liếc nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tự, luật tự lấy ra một túi hồ sơ dày cộp ở trong cặp, đẩy đến trước mặt cô: "Cô Thẩm, đây là việc cô yêu cầu tôi điều tra."
Thẩm Tự mở túi hồ sơ, một vài bức ảnh ở trên đống thông tin dày đặc trượt ra đầu tiên.
"Điều tra nhanh thế à?"
"Rất nhiều người tò mò về hoàn cảnh gia đình của những người nổi tiếng. Trước đây chúng tôi cũng nhận vụ ủy thác như vậy, vì thế chúng tôi biết những thông tin cơ bản nhất." Luật sư đẩy gọng kính lên, nói: "Không biết cụ thể là cô muốn tìm hiểu chuyện gì, cho nên mới mất thêm thời gian để sắp xếp lại thông tin."
"Nói thử xem có những thông tin gì." Thẩm Tự lướt qua vài trang: "Chuyện scandal hoặc ba mẹ của cô ta cũng được."
"Nhà họ Nhan làm trong ngành công nghiệp nặng, mặc dù họ không có địa vị cao ở Bắc Kinh, nhưng họ là một trong những doanh nhân giàu có hàng đầu ở thành phố Thiệu." Luật sư nói một cách máy móc: "Trước mắt thì không có scandal, nhưng chuyện của ba mẹ cô ta có được không?"
"Nói đi." Thẩm Tự cúi đầu lật qua vài trang tài liệu rồi nhấp một ngụm hồng trà.
"Mẹ của Nhan Nhược là tiểu tam lật đổ người vợ chân chính để lên chức."
Thẩm Tự hơi kinh ngạc ngước mắt lên.
Thẩm Tự đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm trong nhiều năm qua, đồng hồ sinh học của cô chính xác hơn đồng hồ báo thức, dù hôm trước có chơi muộn hay mệt mỏi đến mấy thì ngày hôm sau cô vẫn sẽ thức dậy đúng giờ, muốn lười biếng cũng khó.
Thẩm Tự tựa người vào đầu giường, lên mạng tìm kiếm cuộc thi mà sư phụ đề cập rồi điền vào đơn đăng ký.
Cô đăng ký tham gia các hạng mục múa và kinh kích. Điệu múa cho vòng sơ tuyển chỉ cần gửi video nên không quá lo lắng, cô mô phỏng bản《Tỳ bà hành》, sửa chữa một vài động tác, luyện tập vài lần trong phòng tập múa, sau đó quay video và tải lên. Còn hí khúc thì cô chọn một vở Côn khúc tương đối cổ điển.
Tô Châu Bạch, lời ca tao nhã, uyển chuyển và tinh tế.
Sương mù bên ngoài phòng tập múa quấn lấy những tòa nhà cao tầng phía xa, khiến bầu trời trở nên vừa thấp vừa xám xịt, ngay cả các tòa nhà ở Bắc Kinh trông cũng xám xịt và suy tàn. Tấm biển quảng cáo đèn ở ven đường vắt ngang qua cột đèn, vào khoảng chín giờ, ánh nắng chói chang rọi vào, sương mù biến mất trong những tia nắng vàng bạc.
Lúc Thẩm Tự trở về, bên ngoài chung cư đã có người đợi, cũng không biết đã đợi được bao lâu rồi.
"Cô Thẩm." Người đối diện gọi cô, lễ phép nói: "Tổng giám đốc Tề gửi quà cho cô."
Một chiếc siêu xe màu xám than đậu ở bên kia đường.
"Cái gì?" Hôm nay tâm trạng của Thẩm Tự vui vẻ và kiên nhẫn hiếm thấy.
"Quà ở trong cốp xe ạ." Thư ký mỉm cười và trịnh trọng đáp: "Ông chủ muốn cô đến xem, làm phiền cô đích thân tới lấy."
Thẩm Tự khẽ nhướng đôi mày lá liễu của mình.
Vụ máy bay không người lái tối qua đã đủ kỳ quái rồi, không giống phong cách của Tề Thịnh, nó quá phô trương, Tề Thịnh quả thực có thể làm những chuyện như vậy, nhưng không có khả năng anh sẽ lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa, không ngờ hôm nay còn có phần tiếp theo. Cho nên ở một góc độ nào đó, Thẩm Tự thật sự rất tò mò anh còn muốn làm gì nữa.
Cô thản nhiên đi tới phía sau chiếc siêu xe, hơi nhấc nó lên và mở cốp xe...
Những quả bóng bay đầy màu sắc lần lượt bay ra khỏi cốp xe.
Những quả bóng bay đung đưa trong làn gió ấm cuối xuân và bay lơ lửng trên bầu trời. Ánh đèn lấp lánh quấn quanh những bông hồng, một khoảnh khắc lãng mạn đọng lại trong mắt cô.
Thẩm Tự giật mình.
Toàn bộ cốp xe được lấp đầy bởi những bó hoa tươi, những bông hồng xanh đậm Ecuador còn đọng giọt sương, tươi đẹp và quyến rũ, nó giống như loại kem có vị muối biển, chôn dưới biển sâu vừa ngọt ngào lại huyền bí.
Điều ngạc nhiên anh giấu trong cốp xe không ngờ lại khiến người ta hơi rung động.
Thẩm Tự chậm rãi dùng ngón tay thon dài sờ những cánh hoa, khẽ mỉm cười: "Ai bày trò giúp ông chủ của cô thế? Triệu Đông Dương hay là cậu chủ nhỏ nhà họ Lương kia?"
Thư ký không nói gì.
Thẩm Tự cũng không quá trông mong nhận được câu trả lời nào từ miệng cô ấy, cô biết tính tình của Tề Thịnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Thịnh không phải là người đỏ quá nhiều suy nghĩ vào một việc.
Anh ném tiền sẽ không cảm thấy tiếc, anh chỉ là không có tính kiên nhẫn, anh sinh ra trong một gia đình quý tộc, lại có năng lực biến đá thành vàng, nếu tiêu số tiền ít ỏi này có thể giải quyết được vấn đề thì anh lập tức quẳng ra, thậm chí còn không thèm chớp mắt.
Trình diễn máy bay không người lái và những bông hoa trong cốp xe vừa khoa trương vừa phóng túng, cách thức hào nhoáng như vậy có vẻ không giống phong cách của anh, mà giống ý tưởng của một chàng trai trẻ dành cả ngày đi chơi ở các điểm giải trí và dỗ dành các cô gái nhỏ.
Thẩm Tự không cảm thấy mình quan trọng với anh, cho nên từ đầu đến cuối cô luôn nghi ngờ anh không đặt chút tâm tư nào vào chuyện này.
"Được rồi, tôi nhìn thấy rồi, cô có thể mang hoa đi." Thẩm Tự nheo mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc dưới mắt, nói: "Anh ta muốn dùng thứ này để giải quyết à, thật không có thành ý."
"Cô Thẩm." Thư ký có chút khó xử nhìn cô: "Nếu cô không nhận thì tôi không thể về báo cáo kết quả công tác được."
"Báo cáo kết quả công tác?” Thẩm Tự cảm thấy khó chịu khi nghe cụm từ này, nhưng cô không làm khó đối phương, khẽ cười nói: "Vậy cô có thể quay lại hỏi anh ta, tại sao lại gửi hoa hồng xanh, tôi cũng chẳng thích màu xanh tới mức đó."
So với hoa hồng xanh, Thẩm Tự thích hoa hồng đỏ hoặc hoa sơn trà, loài hoa có màu sắc sặc sỡ.
Đẹp tự nhiên lại mạnh mẽ.
Cô đang định đóng cốp xe lại thì đầu ngón tay cô chạm vào một tấm thiệp giữa đám hoa hồng và ánh đèn sao.
[Because love you everyday.]
Trên tấm thiệp chỉ có một dòng tiếng Anh, không có chữ ký. Tuy nhiên, chữ viết rất dễ nhận biết, phông chữ dài, kiểu chữ nghiêng, nét bút thanh thoát, mạch lạc, là do Tề Thịnh viết.
Thẩm Tự lập tức hiểu ngay trò chơi chữ này, chữ cái đầu của mỗi từ ghép lại thành chữ Blue.
Thật hiếm lạ.
Bất kể ai là người nghĩ ra ý tưởng này, có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm được việc như thế này mà không hoàn toàn dựa vào người khác.
Thẩm Tự nhếch môi, lấy đi tấm thiệp.
Trong sáu ngày liên tục, cô thư ký nhỏ ngày nào cũng đến.
Từ những bông hồng trong cốp xe ngày đầu tiên, đôi giày thủy tinh vào buổi tối ngày thứ hai, đến những chiếc CD nhạc không còn in ấn mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay, sau đó là một lọ hoa nhỏ có hoa văn phong cảnh màu đỏ carmine vừa được bán ra,... mỗi ngày một món quà và một tấm thiệp độc đáo.
Chu Tử Khâm không có việc gì làm nên ở lại căn hộ của cô một đêm, xem qua tất cả quà tặng.
"Lãng mạn quá." Chu Tử Khâm vừa đè nén tiếng hét trong cổ họng vừa lật xem tấm thiệp, thậm chí còn hưng phấn hơn cô, nói: "Tớ thật sự thích cách làm như thế này, vãi chưởng, nó hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng thiếu nữ của tớ."
"Quê chết được." Thẩm Tự cũng không để ý lắm: "Hơn nữa cũng không phải đích thân anh ta tới tặng, lần nào cũng có người khác xử lý, chẳng thú vị."
Chu Tử Khâm không khỏi trợn mắt: "Cậu khắt khe quá đó, mỗi ngày đều nhận được những bất ngờ khác nhau, như vậy còn không kinh ngạc hả? Quả nhiên có người chiều chuộng có khác, tiện cho việc được đằng chân lân đằng đầu, cậy sủng mà kiêu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt cô ấy thì hành động này chỉ là khoe khoang, vốn dĩ tặng quà chính là thể hiện lòng chân thành, ai lại chê nhiều quà chứ.
"Nhất định là mấy năm này anh ba đối xử với cậu quá rộng rãi, anh ta tặng cậu quá nhiều đồ, vì thế cậu mới không để ý."
"Cậu đứng về phía ai đấy? Cậu đang nói giúp ai vậy?" Thẩm Tự không hài lòng nên gào lên rồi lấy đồ ném về phía cô ấy.
"Tớ mặc kệ, tớ thấy ghen tỵ rồi." Chu Tử Khâm né tránh chiếc gối mà cô ném: "So sánh với hoàn cảnh sau hai năm kết hôn của tớ, quả nhiên không so sánh không đau thương, cái tên chó chết Trần Uyên kia khiến tớ tức chết mất."
Khi còn trẻ chơi đùa, yêu đương linh tính, nhưng cuối cùng khi phải tính đến chuyện kết hôn, họ phải cân nhắc xem xuất thân gia đình của đối phương có phù hợp hay không, cho nên sau bao khó khăn, Chu Tử Khâm vẫn liên hôn theo ý muốn của gia đình.
Và sau đó là một cuộc hôn nhân góa bụa chết tiệt.
Kết hôn sớm vốn đã rất khốn khổ, mà ông cụ Trần tuổi đã cao, các cuộc đấu đá gay gắt nhiều năm qua của nhà họ Trần gần như trở nên công khai, kết hôn chưa đầy một tuần, Trần Uyên đi Hoa Nam để xử lý chuyện, sau đó thì hai năm qua vẫn luôn khai thác thị trường ở bên ngoài, Chu Tử Khâm chỉ gặp chồng mình ba lần trong hai năm kể từ khi họ kết hôn.
So sánh thì Tề Thịnh mới là người thật sự có gia tộc phức tạp và sản nghiệp lớn, anh có trăm công nghìn việc. Nhưng mà người như vậy vẫn dành thời gian và sức lực của mình để yêu thương và dỗ dành cô gái nhỏ, cô ấy ghen tỵ tới mức sắp biến thành quả chanh chua loét rồi.
"Không phải chồng cậu sắp về rồi à?"
Chu Tử Khâm tức giận cười khẩy: "Tớ ở góa đã hai năm rồi, chỉ cần Trần Uyên không xuất quỹ, ai quan tâm anh ta quay về hay không cơ chứ?"
Thẩm Tự khôn khéo thay đổi chủ đề: "Tớ có hẹn với người ta để bàn bạc công việc rồi, cậu thoải mái như ở nhà nhé."
Chu Tử Khâm xua tay, cũng không khách khí với cô.
Ở quán cà phê gần đó, luật sư đã đợi sẵn.
Chiếc chuông gió reo lên ngay khi đẩy cánh cửa ra, liếc nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tự, luật tự lấy ra một túi hồ sơ dày cộp ở trong cặp, đẩy đến trước mặt cô: "Cô Thẩm, đây là việc cô yêu cầu tôi điều tra."
Thẩm Tự mở túi hồ sơ, một vài bức ảnh ở trên đống thông tin dày đặc trượt ra đầu tiên.
"Điều tra nhanh thế à?"
"Rất nhiều người tò mò về hoàn cảnh gia đình của những người nổi tiếng. Trước đây chúng tôi cũng nhận vụ ủy thác như vậy, vì thế chúng tôi biết những thông tin cơ bản nhất." Luật sư đẩy gọng kính lên, nói: "Không biết cụ thể là cô muốn tìm hiểu chuyện gì, cho nên mới mất thêm thời gian để sắp xếp lại thông tin."
"Nói thử xem có những thông tin gì." Thẩm Tự lướt qua vài trang: "Chuyện scandal hoặc ba mẹ của cô ta cũng được."
"Nhà họ Nhan làm trong ngành công nghiệp nặng, mặc dù họ không có địa vị cao ở Bắc Kinh, nhưng họ là một trong những doanh nhân giàu có hàng đầu ở thành phố Thiệu." Luật sư nói một cách máy móc: "Trước mắt thì không có scandal, nhưng chuyện của ba mẹ cô ta có được không?"
"Nói đi." Thẩm Tự cúi đầu lật qua vài trang tài liệu rồi nhấp một ngụm hồng trà.
"Mẹ của Nhan Nhược là tiểu tam lật đổ người vợ chân chính để lên chức."
Thẩm Tự hơi kinh ngạc ngước mắt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro