Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 5

2024-09-21 22:12:16

Hai năm trước khi Tề Thịnh dẫn theo Thẩm Tự từ thành phố Nam về, người trong giới đa phần đều không biết gì về cô, nhưng lại xuất hiện rất nhiều lời đồn. Những cô chiêu trong xã hội thượng lưu cười cợt nhìn cô bước vào bữa tiệc, lời nghị luận bên dưới tựa như tiếng muỗi vo ve vang lên không ngừng.

“Kỳ lạ thật đó, chẳng biết anh ba vừa ý cô ta ở điểm nào, tôi nghe nói cô ta chỉ là một con hát.”

“Con hát thì sao chứ? Có lẽ người ta còn có rất nhiều mánh lới câu dẫn người khác. Đôi mắt hàm chứa tình ý như kia có mấy gã đàn ông chịu được chứ?”

“Này nha, không bằng các cô cứ học hỏi cô ta một ít đi.” Có người làm như vô tình bật cười, nói: “Cô gái này lúc ở thành phố Nam lôi kéo anh ba không ngừng nên anh ba đã tới thẳng nhà họ Hà đòi người, vừa rơm rớm hai giọt nước mắt cái anh ba đã công khai chấp nhận cô ta là bạn gái mình rồi. Nhìn người ta mà xem, thủ đoạn cao minh biết bao nhiêu, chỉ mất hai ngày đã ngồi vững trên địa vị cao rồi.”

“Bạn gái gì cơ? Cô ta mà cũng xứng à. Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, chờ dáng vẻ xinh tươi qua đi thì kết cục của cô ta cũng chẳng tốt lên được đâu.”

Thẩm Tự biết rõ những người ở đây đang nghĩ gì.

Một người đàn bà có bối cảnh gia đình không lên được mặt bàn, chỉ ỷ y vào một khuôn mặt xinh đẹp để trèo cao. Trong mắt tất cả mọi người, đây cùng lắm chỉ là một trò chơi nhục dục, dù đồ chơi có tinh xảo tới đâu thì cũng có hạn sử dụng. Không sớm thì muộn cô sẽ rơi từ trên mây xuống, ngã tan xương nát thịt.

Họ đang chờ cô, nhìn cô thất bại rồi cười nhạo.

Điều này không ngoài suy đoán của Thẩm Tự, tất nhiên cô cũng không thèm để ý tới.

Chu Tử Khâm quen nhanh mồm nhanh miệng, rất coi thường dáng vẻ này của mấy cô gái đó, gặp chuyện bất bình liền nói ngay: “Mặt không đẹp bằng con nhà người ta bắt đầu trốn ở bên này nói lung tung, làm tôi cứ tưởng là ai chứ? Hóa ra là mấy con gà chanh chua.”

Đây không phải cách giải quyết cao minh, chỉ thuần túy là bài tỏ thái độ của mình khi gặp chuyện bất bình mà thôi.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tề Thịnh bỏ không ít công sức lên người Thẩm Tự, tựa như cố tình mang theo cô bên người. Anh dạy cô lễ phép, dạy cô đánh cận chiến, dạy cô cách tùy cơ ứng biến, dạy cô đua xe leo lên mỏm đá… So với lời đồn nuôi chim hoàng yến thì trông càng giống như đang mài giũa một viên kim cương thô hơn.

Trôi qua hai năm, Thẩm Tự vẫn thuận lợi như cũ.

Mặc kệ người trong giới không ưa cô bao nhiêu thì cũng không còn ai dám nghi ngờ hay châm chọc cô, dù có tâm tư gì thì đám cô chiêu đó vẫn phải bày ra sắc mặt vui vẻ để tâng bốc, nịnh nọt cô trong mọi việc.

Chỉ bằng việc cô có thế lực của anh phía sau.

Từ trước tới nay, thứ gì cô không để ý thì sẽ không bao giờ lấy. Thẩm Tự chỉ cảm thấy nực cười, giữa người với người có ba bảy loại, từ xưa tới nay đều phân biệt rõ ràng. Nói tới nói lui đều vì chữ “lợi ích” mà thôi.

“Tự Tự.” Chu Tử Khâm không nhịn được, bèn nói ra suy nghĩ của mình: “Cậu thực sự không cảm thấy anh ba đối xử với cậu hơi đặc biệt sao?”

“Đặc biệt?” Thẩm Tự bật cười thành tiếng.

Chu Tử Khẩm gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại tiếp tục nói không ngừng: “Trong giới này tùy tiện vơ đại cũng được một đống tình cảm plastic hoặc là kết hôn cho có, dù thế nào thì hai người các cậu cũng tốt hơn nhiều so với mấy cặp vợ chồng bên ngoài trông thì tốt đẹp kia mà? Với lại bây giờ cậu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khiến không biết bao nhiêu người đỏ mắt ngước nhìn thì còn phải phiền lòng cái gì?”

Thẩm Tự rũ mắt xuống, khóe miệng vẫn cong nhẹ như cũ, nhưng không nói gì.

Có đặc biệt thì cũng chỉ một chút mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Với anh cô chỉ được coi là một người đàn bà khá hợp với anh về chuyện giường chiếu, có thể giữ cảm giác mới mẻ cho anh mà thôi. Không phải duy nhất, không phải người không thể thay thế. Từ đầu cô đã biết rõ điều này, từ lần đầu gặp anh ở thành phố Nam cô đã biết anh muốn cái gì.

Cái cô quan tâm không phải chút sự đặc biệt đó.

Đêm mùa hè oi bức không có gió, thiêu nóng người ta tâm phiền ý loạn.

Ven đường có một chiếc xe Maybach s680 màu trắng đen, có người đứng chờ bên ngoài quán đồ cổ. Trợ lý của Tề Thịnh nhận lấy đồ trong tay cô, sau đó khách khí mở cửa xe giúp cô.

“Cô Thẩm, để tôi đưa cô về.”

Thẩm Tự mím môi, gần như viết hẳn ba chữ không thoải mái lên mặt.

Ánh đèn thành phố Cảng vẫn rực rỡ như cũ, khiến người ta sống trong cơn mơ màng. Nhưng bầu trời ở nơi này lại tối đen mờ mịt, mây đen kéo tới không thể nhìn thấy được một ngôi sao nào trên bầu trời đêm, biểu thị cho một trận mưa lớn sắp trút xuống thành phố.

Xong rồi, không mang ô.

Thẩm Tự không tính làm khó bản thân, một câu cũng lười nói bèn khom người ngồi vào xe.

Mấy ngày nay cô đều ở lại khách sạn, không quay về Tiên Thủy Loan ở.

Nhưng khu biệt thự luôn có người quét dọn định kỳ, trường đua ngựa, bể bơi, khu trượt tuyết xung quanh đều phục vụ kinh doanh hai mươi bốn tiếng trên ngày, đúng là tiện hơn so với khách sạn.

Xe phóng nhanh trên đường.

Thẩm Tự hơi khó chịu, tựa vào ghế sau giả vờ ngủ, lúc sắp ngủ quên mới mở mắt ra. Cô hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, khi cách biệt thự còn hai con đường thì nhìn thấy trường bắn cung ở ven đường.

“Dừng lại.”

Trợ lý nhìn thoáng qua sắc mặt của cô qua gương chiếu hậu, từ từ dừng hẳn xe ở bên lề đường, không dám hỏi nhiều.

Mở cửa xe, anh ta vẫn đi bên trái đằng sau cô, cách nửa bước không rời.

Thẩm Tự vuốt ấn đường, nói: “Đừng đi theo tôi.”

Đèn đuốc trường bắn tên sáng trưng, trong sân bắn vô cùng trống trải, có thể nghe được tiếng vang bên trong.

Trong sân có đủ loại cung tên, khu nghỉ ngơi tràn ngập mùi hương của hồng trà, nhân viên công tác vừa giới thiệu đặc điểm của các loại cung tên, vừa hướng dẫn đi đổi dụng cụ bảo hộ. Huấn luyện viên và chuyên viên hướng dẫn đi theo bên cạnh.

Lúc ra khỏi phòng thay đồ, người vẫn chờ ở bên ngoài.

“Vẫn chưa đi à?” Thẩm Tự như cười như không nhìn thoáng qua người kia, trong giọng nói nồng đậm ý giễu cợt: “Anh đứng im ở đây là định là bia ngắm phải không?”

Trợ lý đã hoàn toàn miễn dịch với tính cách của cô, nhưng không dám tiếp tục chọc cô, bèn đi ra khỏi hội trường Kendo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng cũng được yên tĩnh, vẻ mặt Thẩm Tự đã bớt giận phần nào.

Nhận lấy cây cung do nhân viên công tác lựa chọn, Thẩm Tự bắn thử một lúc cho thuận tay.

Cô cầm cung bằng tay trái, tay phải lắp tên, nắm chung với dây cung kéo căng ra, nhắm ngay hồng tâm, sau đó bắn mũi tên rời cung.

“Số 17, vòng số hai hướng tám giờ.”

Phát huy không được tốt lắm, Thẩm Tự mất một lúc lâu mới hồi lại đúng trạng thái. Mặt cô vô cảm bắn thêm mấy ván, gan bàn tay và cánh tay bị rung hơi nhói lên.

Không biết qua bao lâu, trên màn hình di động xuất hiện tin nhắn từ dãy số lạ.

“Đã xong.”

Người ta thường nói trùng trăm chân chết không cứng, một gia tộc có sản nghiệp lớn sừng sững mà không ngã là do cậy có mạng lưới giao thiệp phức tạp và tài nguyên, mạng lưới quan hệ. Người ngoài xông vào chính là tan xương nát thịt.

Nhưng trong mắt cô, dù là thành lũy kiên cố tới đâu cũng không tránh được cảnh bị xâm chiếm từng chút từng chút một.

Nhà họ Hà nội chiến và cao tầng Hằng Vinh ở phía sau vốn đã là bằng mặt không bằng lòng, muốn tìm được lỗ hổng chỉ là vấn đề thời gian. Giấu cơ sở ngầm ở bộ phận tài chính, ngầm chiếm đoạt phân ngạch thị trường, xâm chiếm các chức vụ và bằng chứng lừa gạt phát cổ phiếu trái phiếu… So với những việc này thì tai tiếng của chức cấp cao chẳng qua chỉ là một món quà không đáng nhắc tới mà thôi.

Thời gian lâu như vậy cũng đã đủ.

Thẩm Tự rũ mắt, mặt tỉnh bơ xóa tin nhắn.

Khi cô định cầm cung tên lên lần nữa thì tiếng bước chân nặng nề đột ngột vang lên sau lưng.

Có người đang tới gần cô, rất quen thuộc.

Thẩm Tự xoay người lại, mũi tên đột nhiên đổi hướng. Giây tiếp theo mũi tên đã lao đi.

Mũi tên xé rách không gian bắn thẳng về phía đối diện, xoẹt qua cổ người vừa tới tạo ra một vệt máu ngắn, sau đó đâm sâu vào tấm ván ở sau lưng anh. Chìm vào với cơn dư chấn.

Tư thế của cô rất tiêu chuẩn!

Thẩm Tự quăng cung tên trong tay đi, không tránh cũng không chịu thua nhìn về phía anh, trên mặt không có vẻ gì là hổ thẹn hay hoảng sợ.

“Anh cho người đi theo tôi.”

Tề Thịnh từ từ nâng mắt lên, đôi mắt đen nhánh, dáng mắt hẹp dài, ngũ quan sáng sủa nhưng hơi thở trên người lại tối tăm u ám, giống như là một căn bệnh u ám tạo nên một sự tương phản rõ ràng với chuỗi hạt bằng gỗ tử đàn trên tay anh.

“Tự Tự tiến bộ rồi.”

Anh giơ tay lên lau vết thương ở cổ, rồi miết vết máu dính trên ngón tay, mắt hơi híp lại nói: “Dùng đồ tôi dạy em để đối phó với tôi, em gan lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0