Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 6
2024-09-21 22:12:16
“Do anh dạy tốt.”
Tay cầm cung của Thẩm Tự rũ xuống sát mép người, xường xám màu than xanh điểm hoa mai xung quanh, vạt áo thêu hoa màu bạc đính ngọc trai, cành hoa trên tay cũng bỏ ra sau lưng quanh co đi xuống dưới càng phô bày vẻ xinh đẹp của cô ra ngoài.
Giọng nói tinh tế mềm mại, ẩn chứa ý giễu cợt: “Không thích cách nghênh đón anh của tôi sao?”
Đối phương bật ra một tiếng trầm thấp giễu cợt.
Tề Thịnh nhìn cô, đuôi mắt hơi dài nhếch lên, rõ ràng lúc nào trông cũng như không nghiêm túc và lẳng lơ, nhưng lại mang tới cảm giác bị áp bách khó mà diễn tả thành lời.
Anh giơ tay lên, không cần nhiều lời cũng có người nâng cung tên đặt lên tay anh, nói: “Em thù địch tôi như vậy à?”
Ngay khi tiếng nói vừa dừng lại anh đã nâng cung lên, kéo mũi tên, mũi tên đột ngột rời cung.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại thì mũi tên đã dán sát vào cổ của Thẩm Tự rồi lao vụt qua như hồi nãy.
Đầu mũi tên sắc bén chỉ cách cổ cô một đoạn bé xíu, thậm chí cô còn cảm giác được không khí thay đổi và tiếng động rất nhỏ lúc mũi tên lao qua.
Kỹ thuật bắn tên của anh rất cao siêu, không làm đau cô chút nào, nhưng trải nghiệm đó rất đáng sợ.
“Có vui không?” Tề Thịnh nhìn sắc mặt cô, giống như vừa tìm thấy niềm vui mới, ánh mắt anh u ám hơn vài phần: “Tôi cứ tưởng rằng em không sợ chết.”
Không có ý hành động thật như cũ, lúc anh tức giận sẽ không nói ra, chỉ biết phá hủy.
Đáp lại anh chính là một tách trà nóng bỏng.
Trong trường bắn tên vô cùng yên tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo chiếu từ trên nóc trường bắn xuống, xuyên thấu qua bầu không khí mỏng manh. Thẩm Tự ngẩn người một lúc, tay che cổ vẫn chưa tỉnh táo lại, lúc tỉnh táo lại nghe xong thì tức giận, cầm đồ trong tay ném vào người anh: “Tề Thịnh, anh có bị bệnh không?”
Tách trà ném thành hình vòng cung đập vào chân anh, nước trà nóng bỏng hắt lên người.
Tề Thịnh chậm rãi nheo mắt lại.
Anh thấy phiền nhất là lúc cô tỏ ra ương ngạnh: “Em lại làm loạn làm gì? Hai ngày qua vẫn chưa xong à?”
Một lúc lâu sau cũng không thấy cô nói chuyện.
Anh bước tới gần hơn, Thẩm Tự cắn môi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống.
Cơ thể Tề Thịnh chợt dừng lại, hơi cau mày.
Anh không ngờ cô sẽ tỏ ra yếu đuối, hoặc là do khuôn mặt của cô vào lúc yếu đuối này quá có sức thuyết phục, khiến không khí nơi này dần dần đảo loạn.
Lòng Tề Thịnh chợt thấy khô khan, thuận tay nâng cằm cô cao lên: “Khóc cái gì?”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhạt dần, hoàn toàn không còn bộ dạng cay nghiệt và hung ác cũng mấy ngày trước nữa: “Lúc lấy tôi làm bia bắn không thấy em nhẹ tay. Giờ tôi bị thương em còn thấy mình uất ức lắm sao?”
Thẩm Tự không muốn anh chạm vào mình.
“Tôi nào dám uất ức? Tôi đâu dám uất ức!” Giọng cô cao lên, càng nghĩ càng bực bội: “Rõ ràng chính anh là người nói sẽ tới Cambridge đón tôi, cũng chính anh nói muốn tôi làm bạn nhảy, tôi đã chờ anh ở ngoài hội trường Meyer tới tận ba giờ sáng mà anh một câu xin lỗi và giải thích cũng không thèm nói! Dựa vào đâu mà tôi không thể tức giận chứ?”
Anh chủ động nói tới gặp cô, cô đã ở trường mong đợi gặp anh mấy ngày, ngay từ tối hôm đầu tiên đã chọn quần áo.
Cô trang điểm đẹp đẽ, nhưng cả người hôm đó không thấy bóng dáng anh đâu.
Rồi chờ anh ở hội trường Meyer từ khi bữa tiệc bắt đầu cho tới khi bữa tiệc kết thúc cũng không gọi được điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhận được một câu là “Đang bận”.
Anh chỉ thuận miệng dỗ dành cô, chỉ có cô cho là thật.
Tề Thịnh im lặng lắng nghe, giọng nói vô thức mềm đi: “Lúc đó tôi đang ở bệnh viện.”
“Ai thèm quan tâm anh lêu lổng ở chỗ nào!”
Không rõ là do bị anh dọa sợ hay do tức mà những nỗi buồn trong lòng bộc lên, mọi uất ức cả đêm của Thẩm Tự như nước tràn bờ đê, hoàn toàn không khắc chế được: “Anh chỉ biết bắt nạt tôi, hung dữ với tôi! Không phải anh không quan tâm tôi à? Anh bận rộn như thế thì mãi mãi đừng tới tìm tôi nữa, anh… Anh đúng là đồ vô lý!”
“Tôi vô lý?” Tề Thịnh khẽ bật cưỡi, cúi đầu xuống nhìn cô, đầu lưỡi đè sau hàm răng, ép giọng xuống thật thấp: “Ngày xưa lúc em trêu chọc tôi thì sao không thấy em sợ tôi vô lý?”
Sau đó anh gẩy cằm cô lên, nói: “Em tự cho rằng nước mắt của mình rất đáng giá hay sao?”
Không đáng giá.
Nhưng đủ khiến anh mềm lòng.
Hai năm trước là thế, bây giờ vẫn vậy.
Cái đêm gặp nhau ở thành phố Nam kia vừa hỗn loạn vừa hoang đường, cũ rích hơn so với bất kỳ cuốn tiểu thuyết hay bộ phim điện ảnh nào. Thẩm Tự vì một số nguyên nhân mà chọc phải vài cậu ấm con nhà giàu, suýt nữa không thoát thân ra được, rồi ngay trong đêm đó cô gặp được Tề Thịnh.
Thật ra lúc đó trong lòng Thẩm Tự không nắm chắc.
Nhưng ngay khi cô kéo vạt áo anh, tiếng nói chuyện xung quanh đột ngột ngừng lại, đám người vừa rồi còn dùng đủ cách làm khó cô nay không một ai dám nói lời nào, không dám cắt ngang, cũng không dám nói xen miệng.
Phản ứng toàn trường đã nói rõ mọi chuyện.
Cô có thể nhìn ra được những người này rất kiêng kỵ anh.
Trong bầu không khí giằng co tràn ngập cảm giác say sưa suy đồi, tiếng trống mạnh mẽ xung quanh như muốn đánh thủng màng nhĩ, ánh đèn nê ông chằng chịt chiếu xuống từ trên xà nhà, sợi dây kim loại luồng qua bức tranh mô hình khổng lồ, tiếng đá va chạm trong tách rượu, cuộc sống mơ mơ màng màng. Màn đêm ở thành phố Nam vẫn còn rất dài.
Thẩm Tự mím chặt môi, dùng hết can đảm đi theo chân anh, ngón tay càng siết chặt hơn.
Tề Thịnh quay đầu lại nhìn cô.
Anh không có tâm trạng nào nhìn lướt qua cô, ánh mắt đen nhánh ác liệt, lạnh lùng mang theo khí thế chèn ép người khác phải ngoan ngoãn, khiến người ta sợ mất hồn mất vía.
Chỉ liếc nhìn một cái đã đâm thẳng vào lòng.
Tề Thịnh hơi hạ mắt xuống, nhìn đôi mắt ướt nhẹp và ngón tay khớp xương rõ ràng trắng bệch của cô, nói: “Buông tay.”
Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, cúc cài ở tay áo màu đính kim cương được sắn lên giữa cánh tay làm lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, cánh tay căng chặt mạnh mẽ. Làn khói thuốc màu xám xanh che khuất suy nghĩ trong mắt anh.
Theo động tác của anh, tro thuốc lá im lặng không tiếng động rơi xuống.
Đốm lửa rơi xuống cánh tay cô.
Tay Thẩm Tự hơi run lên, là do bị đốm lửa từ tro thuốc lá đốt đau, cũng là do rụt rè.
Hàm răng của cô bắt đầu run rẩy.
Cho dù đang sợ muốn chết nhưng cô vẫn cố chấp nắm chặt vạt áo của anh, nói: “Dẫn tôi đi.”
Không phải hãy cứu tôi, mà là dẫn tôi đi.
Mọi người xung quanh đều yên lặng.
Cách làn khói thuốc mờ mịt, Tề Thịnh hơi híp mắt lại, hơi không nhịn được giật tay đi. Ánh mắt đen nhánh thâm trầm tựa như lưỡi đao quét qua người cô, vừa lạnh lẽo vừa sắc bén như đang tiểu phẫu cả người cô.
Thái độ của anh đã rõ ràng.
Giọng của cô yếu đi phần nào, đuôi mắt ửng đỏ, khẽ khàng nói ra mấy chữ.
Tề Thịnh không nghe rõ, cũng không có hứng thú nghe. Anh xoay người rời đi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Chẳng hiểu sao cảm giác khô nóng trong lòng lại bùng lên.
Thẩm Tự thực sự vô cùng xinh đẹp.
Ba phần say lòng người, bảy phần câu hồn. Trời sinh cô có một đôi mắt hàm chứa tình ý, tướng mạo xinh đẹp không thể bắt bẻ. Mà cô cũng rất nhiều cách lợi dụng bề ngoài của mình như thế nào để khiến người ta rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng, dù có chết hàng vạn lần cũng không từ chối.
Tề Thịnh vốn chẳng phải người tốt lành gì, so với gặp chuyện bất bình thì anh càng thích đứng ngoài cuộc hơn.
Nhưng cứ vậy, anh bị suy nghĩ cá nhân thiêu cháy. Những lời nói ô uế cứ chát chúa vang bên tai, thúc giục hơi rượu và cảm giác khô khan trong người anh, rất mãnh liệt không thể xem thường. Mãnh liệt tới mức khiến anh muốn người luôn.
“Bảo cô mời rượu là cho cô mặt mũi rồi, ông đây muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ? Đừng có cho mặt mũi mà lại không biết xấu hổ như thế chứ.”
“Vừa rồi cô câu dẫn người giỏi lắm mà? Còn giả vờ cái gì nữa? Uống có ly rượu mà chối ba lần bốn lượt, không thèm suy nghĩ đã đập hỏng đồ rồi, cô nghĩ mình phải bồi thường mấy đời mới xong chứ? Có tin bây giờ ông đây báo cảnh sát khiến cô phải ngồi tù không!”
Trong ánh sáng thác loạn phù phiếm, Tề Thịnh cướp ly rượu mà người kia đang mạnh mẽ muốn rót ra.
“Đứa nào rảnh rỗi quản nhiều chuyện…” Người kia hùng hổ ngẩng đầu lên, sau đó vội vã giơ tay tát lên mặt một cái, đầu lưỡi như xoắn lại, nói chuyện không được nhanh nhẹn như trước nữa: “Cậu… Cậu Tề.” Anh ta không dám làm phật ý anh, vội dò xét: “Cậu đang?”
“Tôi để ý cô gái này!”
Tề Thịnh mở to mắt, cổ tay áo lỏng lẻo khoác lên vai Thẩm Tự, cười như không cười nhìn cô. Một tay khác thì nghiêng ly rượu tưới xuống đất: “Ly rượu của cô ấy để tôi kính thay.”
Rượu mạnh chảy đầy mặt đất.
Tư thế mời rượu của anh như đang cúng người chết.
Bầu không khí nơi này trở nên tĩnh lặng.
Làm nhục vô cùng thẳng thừng, đám con nhà giàu phát điên liên tục bây giờ lại bị như đám gà con bị bóp họng. Sắc mặt họ thay đổi không ngừng, không dám ho he một chữ, hoàn toàn bày tỏ thái độ nhận thua.
Đáng tiếc Tề Thịnh không thuận theo, cũng không buông tha.
“Tôi tốt bụng kính cậu rượu, cậu không uống là do tôi không cho cậu mặt mũi à?” Tề Thịnh lười biếng hỏi.
Rõ ràng, chuyện này không thể giải quyết như thế được.
Đám người xung quanh ngậm miệng, không ai dám tiếp lời.
Thẩm Tự hơi nín thở.
Cô chưa từng gặp ai có thể phách lối như anh, tùy tiện đạp lên mặt người khác để bắt nạt.
Anh mới là tổ tông ỷ thế hiếp người.
Sắc mặt của cậu ấm đối diện vô cùng khó coi, rõ ràng lúc nãy còn ỷ thế hiếp người hung hăng càn quấy, kết quả bây giờ lại không dám thở ra một câu. Anh ta mạnh mẽ tự tát mình vài cái, sau đó khách khí nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, do tối nay uống quá nhiều, xin anh đừng so đo với tôi.”
Lần này nhìn về phía Thẩm Tự.
Thẩm Tự vô thức muốn lùi về phía sau, mới hơi cử động một chút đã giật mình nhận ra mình còn ở trong lồng ngực Tề Thịnh.
Cô nhìn cảnh trước mặt, không dám cử động.
Có lẽ tối nay cô đã làm sai một chuyện, đó là trêu chọc một người không dễ chạm vào.
“Được rồi.” Giọng cô nhỏ như muỗi, mang theo ý năn nỉ: “Đi thôi.”
Không phải cô đang cầu xin tha thứ hộ người khác, mà là do cô hơi sợ.
Tề Thịnh thuận tay vứt ly rượu xuống, một tay bóp cằm cô nhấc lên. Anh không hề kiêng kỵ đánh giá cô, ngón cái đặt ở dái tai cô nhẹ nhàng ma sát, giọng điệu vừa khinh thường lại vừa không đúng đắn.
“Em nhất định muốn đi cùng tôi?”
Thẩm Tự run rẩy, gò má hơi tê dài, lỗ tai đỏ bừng hơi ngứa ngáy: “Ừm.”
Cô không thể ở lại đây.
Tề Thịnh bật cười, mang theo tư thế chiếm làm của riêng kéo Thẩm Tự vào vòng ngục tù, điệu cười mang theo sự lạnh lùng khó diễn tả.
“Nếu đã mời rượu xong rồi thì tôi cần người.”
Sau hai năm, khuôn mặt của Thẩm Tự trổ mã càng xinh đẹp quyến rũ hơn, khiến người ta nhìn không thể rời mắt được.
Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu đứng ở một bên, không biết là đang đọ sức với ai. Tề Thịnh rút đi sự lạnh lùng trong mắt, lần đầu tiên nhượng bộ: “Xin lỗi em được không? Tôi thực sự tới bệnh viện, Tự Tự, ông cụ đột nhiên bệnh nặng, đám chú bác anh em của tôi chỉ hận không thể lập tức phân chia di sản nên tôi thật sự không thể đi được.”
Cặp lông mi dày của Thầm Tự rũ xuống che đi suy nghĩ trong lòng.
Ở bệnh viện mà lại bận rộn tới mức không thể gọi lại một cuộc điện thoại hay sao?
Cảm giác có hơi khó chịu, nhưng cô lại không nhịn được nghĩ tới. Thẩm Tự nâng tay đẩy bả vai anh, nói: “Ai cần lời giải thích và lời xin lỗi của anh chứ? Đừng chạm vào tôi!”
Cô đẩy anh không được, không nhịn được đạp anh một cái.
Thế nhưng đầu gối vừa hơi co lên đã đá vào không khí.
Tề Thịnh nắm chắc đầu gối của cô, anh hơi híp mắt, một tay nắm đầu gối đang cong lên của cô, một tay nhấc eo cô lên. Nhấc người ngồi lên mặt bàn, khống chế cô chặt chẽ.
“Vẫn còn tức giận?”
Tầm mắt của anh rơi lên người cô, yết hầu khẽ chuyển động, đột nhiên bật cười khẽ: “Em không thể cho tôi một bậc thang được sao? Em chỉ cần hơi thuận theo tôi một chút là được, tôi cũng không ép em phải làm gì.”
Thẩm Tự không có chỗ dựa vào, theo phản xạ bàn tay tóm chặt áo sơ mi của anh, sau đó lại vội vàng thả tay ra.
“Buông tôi ra.”
Cô ngửa đầu ra sau, giọng nói khe khẽ.
Giờ này không có nhiều người trong trường bắn tên, nhưng nhân viên công tác vẫn đang ở bên cạnh. Dù không ai cố tình nhìn thì cô vẫn cảm thấy vô cùng quỷ dị. Bắp chân Thẩm Tự vô lực đá ra duỗi vào vài cái, muốn vùng vẫy thử.
Không hề nghi ngờ, chút sức lực yếu ớt của cô căn bản không là gì trong mắt anh cả.
Tề Thịnh khoác tay lên eo cô kéo sát lại, rồi bế cả người lên đi ra ngoài.
“Thả tôi xuống, để tôi tự đi.” Thẩm Tự cảm thấy mất tự nhiên, đẩy bả vai anh. Lại nhỏ giọng lải nhải: “Bên cạnh vẫn còn có người đấy, anh có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi muốn xuống dưới, Tề Thịnh.”
Tề Thịnh ngại cô nói nhiều, bèn đáp: “Nếu em không để ý tới việc tôi làm em ngay tại đây thì cứ tiếp tục đi.”
Thẩm Tự nghẹn lời.
“Anh làm người đàng hoàng đi.” Cô hơi hé miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi như một con cá vàng nhỏ đang thổi bong bóng. Một lúc lâu sau, cô chậm chạp vùi mặt vào cổ anh, không lên tiếng.
Lần này đã hoàn toàn an phận.
Màn mưa ở thành phố Cảng vào ban đêm không hề yên tĩnh, ánh đèn nê ông mê ly, tia chớp chợt lóe trong màn đêm đen chiếu sáng qua cửa sổ sát đất.
Thẩm Tự tắm xong, thay sang một bộ váy hai dây màu trắng, chân trần dẫm lên thảm.
Tề Thịnh vẫn ngồi bên ngoài, cuộc họp online vẫn chưa kết thúc, cửa phòng ngủ không đóng chặt nên cô có thể nghe rõ ràng giọng của anh. Là một ngôn ngữ khác, giọng anh rất hấp dẫn, phát âm và ngữ pháp gần giống tiếng Roman. Thẩm Tự loáng thoáng đoán ra được vài chữ, nhưng cô không có hứng thú nghe tiếp.
Thẩm Tự vừa định sấy tóc thì ánh mắt chợt liếc qua chiếc máy tính xách tay khác của anh đặt trên ngăn tủ đầu giường.
“Báo cáo điều tra mà anh cần.”
Bên dưới cùng thay phím tắt là hòm thư công việc và một số tài liệu của anh, màn hình dừng lại ở trang mạng lưới nội bộ của công ty, khung nhắn tin vừa nhảy lên là tin nhắn của trợ lý trưởng, theo sau là vài tệp đính kèm tự động tải xuống.
Một suy nghĩ nguy hiểm không nên có chợt xuất hiện trong đầu, tựa như rễ cây bắt đầu rục rịch.
Hàng mi dài của Thậm Tự rũ xuống, như bị ai chi phối bắt đầu kéo xuống, nhanh chóng đọc tin nhắn.
Một bản hợp đồng về kỹ thuật độc quyền.
Một bản báo cáo điều tra nội bộ Hằng Vinh, bao gồm sự thay đổi nhân viên trong ba năm gần đây, vốn lưu động, tài khoản ngân hàng của nhân viên, cao tầng và những điều bất thường trong các giao dịch ngân hàng.
Một bản chiến lược của bộ phận quan hệ công chúng được gửi đến.
Và cả người điều tra tất cả tin tức trên mạng về tai tiếng của Hằng Vinh đang lên men ở trên mạng.
…
Tề Thịnh đã nắm chắc thóp của Hà Gia Vinh.
Lấy được hợp đồng kỹ thuật, đào được nhóm kỹ thuật cốt cán thì Hằng Vinh chỉ còn là một công ty trống rỗng, lúc này có sụp đổ hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu không phải có nhược điểm trí mạng bị người ta làm khó dễ, thì nhà họ Hà có rơi vào đường cùng cũng không chịu gật đầu.
Thẩm Tự không nghĩ Tề Thịnh vẫn còn tốn thời gian và công sức vào chuyện của nhà này ở thành phố Nam.
Anh đang để ý tới chuyện gì?
Thẩm Tự lướt xuống, nhưng không còn tâm trạng để đọc nữa, cũng không dám lướt xuống xem tiếng. Sau gáy cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Bầu không khí như cô đặc lại, ngưng động ở xung quanh cô, không cho cô một chút thời gian thở dốc.
Thẩm Tự xóa bỏ tất cả dấu vết đã xem.
“Em đang tìm cái gì?”
Một giọng nam trầm thấp từ từ vang lên sau lưng cô, tựa như vừa lăn qua một lớp rượu và thuốc lá, cảm giác hơi khàn khàn.
Tay cầm cung của Thẩm Tự rũ xuống sát mép người, xường xám màu than xanh điểm hoa mai xung quanh, vạt áo thêu hoa màu bạc đính ngọc trai, cành hoa trên tay cũng bỏ ra sau lưng quanh co đi xuống dưới càng phô bày vẻ xinh đẹp của cô ra ngoài.
Giọng nói tinh tế mềm mại, ẩn chứa ý giễu cợt: “Không thích cách nghênh đón anh của tôi sao?”
Đối phương bật ra một tiếng trầm thấp giễu cợt.
Tề Thịnh nhìn cô, đuôi mắt hơi dài nhếch lên, rõ ràng lúc nào trông cũng như không nghiêm túc và lẳng lơ, nhưng lại mang tới cảm giác bị áp bách khó mà diễn tả thành lời.
Anh giơ tay lên, không cần nhiều lời cũng có người nâng cung tên đặt lên tay anh, nói: “Em thù địch tôi như vậy à?”
Ngay khi tiếng nói vừa dừng lại anh đã nâng cung lên, kéo mũi tên, mũi tên đột ngột rời cung.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại thì mũi tên đã dán sát vào cổ của Thẩm Tự rồi lao vụt qua như hồi nãy.
Đầu mũi tên sắc bén chỉ cách cổ cô một đoạn bé xíu, thậm chí cô còn cảm giác được không khí thay đổi và tiếng động rất nhỏ lúc mũi tên lao qua.
Kỹ thuật bắn tên của anh rất cao siêu, không làm đau cô chút nào, nhưng trải nghiệm đó rất đáng sợ.
“Có vui không?” Tề Thịnh nhìn sắc mặt cô, giống như vừa tìm thấy niềm vui mới, ánh mắt anh u ám hơn vài phần: “Tôi cứ tưởng rằng em không sợ chết.”
Không có ý hành động thật như cũ, lúc anh tức giận sẽ không nói ra, chỉ biết phá hủy.
Đáp lại anh chính là một tách trà nóng bỏng.
Trong trường bắn tên vô cùng yên tĩnh, ánh sáng lạnh lẽo chiếu từ trên nóc trường bắn xuống, xuyên thấu qua bầu không khí mỏng manh. Thẩm Tự ngẩn người một lúc, tay che cổ vẫn chưa tỉnh táo lại, lúc tỉnh táo lại nghe xong thì tức giận, cầm đồ trong tay ném vào người anh: “Tề Thịnh, anh có bị bệnh không?”
Tách trà ném thành hình vòng cung đập vào chân anh, nước trà nóng bỏng hắt lên người.
Tề Thịnh chậm rãi nheo mắt lại.
Anh thấy phiền nhất là lúc cô tỏ ra ương ngạnh: “Em lại làm loạn làm gì? Hai ngày qua vẫn chưa xong à?”
Một lúc lâu sau cũng không thấy cô nói chuyện.
Anh bước tới gần hơn, Thẩm Tự cắn môi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống.
Cơ thể Tề Thịnh chợt dừng lại, hơi cau mày.
Anh không ngờ cô sẽ tỏ ra yếu đuối, hoặc là do khuôn mặt của cô vào lúc yếu đuối này quá có sức thuyết phục, khiến không khí nơi này dần dần đảo loạn.
Lòng Tề Thịnh chợt thấy khô khan, thuận tay nâng cằm cô cao lên: “Khóc cái gì?”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhạt dần, hoàn toàn không còn bộ dạng cay nghiệt và hung ác cũng mấy ngày trước nữa: “Lúc lấy tôi làm bia bắn không thấy em nhẹ tay. Giờ tôi bị thương em còn thấy mình uất ức lắm sao?”
Thẩm Tự không muốn anh chạm vào mình.
“Tôi nào dám uất ức? Tôi đâu dám uất ức!” Giọng cô cao lên, càng nghĩ càng bực bội: “Rõ ràng chính anh là người nói sẽ tới Cambridge đón tôi, cũng chính anh nói muốn tôi làm bạn nhảy, tôi đã chờ anh ở ngoài hội trường Meyer tới tận ba giờ sáng mà anh một câu xin lỗi và giải thích cũng không thèm nói! Dựa vào đâu mà tôi không thể tức giận chứ?”
Anh chủ động nói tới gặp cô, cô đã ở trường mong đợi gặp anh mấy ngày, ngay từ tối hôm đầu tiên đã chọn quần áo.
Cô trang điểm đẹp đẽ, nhưng cả người hôm đó không thấy bóng dáng anh đâu.
Rồi chờ anh ở hội trường Meyer từ khi bữa tiệc bắt đầu cho tới khi bữa tiệc kết thúc cũng không gọi được điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhận được một câu là “Đang bận”.
Anh chỉ thuận miệng dỗ dành cô, chỉ có cô cho là thật.
Tề Thịnh im lặng lắng nghe, giọng nói vô thức mềm đi: “Lúc đó tôi đang ở bệnh viện.”
“Ai thèm quan tâm anh lêu lổng ở chỗ nào!”
Không rõ là do bị anh dọa sợ hay do tức mà những nỗi buồn trong lòng bộc lên, mọi uất ức cả đêm của Thẩm Tự như nước tràn bờ đê, hoàn toàn không khắc chế được: “Anh chỉ biết bắt nạt tôi, hung dữ với tôi! Không phải anh không quan tâm tôi à? Anh bận rộn như thế thì mãi mãi đừng tới tìm tôi nữa, anh… Anh đúng là đồ vô lý!”
“Tôi vô lý?” Tề Thịnh khẽ bật cưỡi, cúi đầu xuống nhìn cô, đầu lưỡi đè sau hàm răng, ép giọng xuống thật thấp: “Ngày xưa lúc em trêu chọc tôi thì sao không thấy em sợ tôi vô lý?”
Sau đó anh gẩy cằm cô lên, nói: “Em tự cho rằng nước mắt của mình rất đáng giá hay sao?”
Không đáng giá.
Nhưng đủ khiến anh mềm lòng.
Hai năm trước là thế, bây giờ vẫn vậy.
Cái đêm gặp nhau ở thành phố Nam kia vừa hỗn loạn vừa hoang đường, cũ rích hơn so với bất kỳ cuốn tiểu thuyết hay bộ phim điện ảnh nào. Thẩm Tự vì một số nguyên nhân mà chọc phải vài cậu ấm con nhà giàu, suýt nữa không thoát thân ra được, rồi ngay trong đêm đó cô gặp được Tề Thịnh.
Thật ra lúc đó trong lòng Thẩm Tự không nắm chắc.
Nhưng ngay khi cô kéo vạt áo anh, tiếng nói chuyện xung quanh đột ngột ngừng lại, đám người vừa rồi còn dùng đủ cách làm khó cô nay không một ai dám nói lời nào, không dám cắt ngang, cũng không dám nói xen miệng.
Phản ứng toàn trường đã nói rõ mọi chuyện.
Cô có thể nhìn ra được những người này rất kiêng kỵ anh.
Trong bầu không khí giằng co tràn ngập cảm giác say sưa suy đồi, tiếng trống mạnh mẽ xung quanh như muốn đánh thủng màng nhĩ, ánh đèn nê ông chằng chịt chiếu xuống từ trên xà nhà, sợi dây kim loại luồng qua bức tranh mô hình khổng lồ, tiếng đá va chạm trong tách rượu, cuộc sống mơ mơ màng màng. Màn đêm ở thành phố Nam vẫn còn rất dài.
Thẩm Tự mím chặt môi, dùng hết can đảm đi theo chân anh, ngón tay càng siết chặt hơn.
Tề Thịnh quay đầu lại nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không có tâm trạng nào nhìn lướt qua cô, ánh mắt đen nhánh ác liệt, lạnh lùng mang theo khí thế chèn ép người khác phải ngoan ngoãn, khiến người ta sợ mất hồn mất vía.
Chỉ liếc nhìn một cái đã đâm thẳng vào lòng.
Tề Thịnh hơi hạ mắt xuống, nhìn đôi mắt ướt nhẹp và ngón tay khớp xương rõ ràng trắng bệch của cô, nói: “Buông tay.”
Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, cúc cài ở tay áo màu đính kim cương được sắn lên giữa cánh tay làm lộ ra mạch máu màu xanh nhạt, cánh tay căng chặt mạnh mẽ. Làn khói thuốc màu xám xanh che khuất suy nghĩ trong mắt anh.
Theo động tác của anh, tro thuốc lá im lặng không tiếng động rơi xuống.
Đốm lửa rơi xuống cánh tay cô.
Tay Thẩm Tự hơi run lên, là do bị đốm lửa từ tro thuốc lá đốt đau, cũng là do rụt rè.
Hàm răng của cô bắt đầu run rẩy.
Cho dù đang sợ muốn chết nhưng cô vẫn cố chấp nắm chặt vạt áo của anh, nói: “Dẫn tôi đi.”
Không phải hãy cứu tôi, mà là dẫn tôi đi.
Mọi người xung quanh đều yên lặng.
Cách làn khói thuốc mờ mịt, Tề Thịnh hơi híp mắt lại, hơi không nhịn được giật tay đi. Ánh mắt đen nhánh thâm trầm tựa như lưỡi đao quét qua người cô, vừa lạnh lẽo vừa sắc bén như đang tiểu phẫu cả người cô.
Thái độ của anh đã rõ ràng.
Giọng của cô yếu đi phần nào, đuôi mắt ửng đỏ, khẽ khàng nói ra mấy chữ.
Tề Thịnh không nghe rõ, cũng không có hứng thú nghe. Anh xoay người rời đi, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Chẳng hiểu sao cảm giác khô nóng trong lòng lại bùng lên.
Thẩm Tự thực sự vô cùng xinh đẹp.
Ba phần say lòng người, bảy phần câu hồn. Trời sinh cô có một đôi mắt hàm chứa tình ý, tướng mạo xinh đẹp không thể bắt bẻ. Mà cô cũng rất nhiều cách lợi dụng bề ngoài của mình như thế nào để khiến người ta rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng, dù có chết hàng vạn lần cũng không từ chối.
Tề Thịnh vốn chẳng phải người tốt lành gì, so với gặp chuyện bất bình thì anh càng thích đứng ngoài cuộc hơn.
Nhưng cứ vậy, anh bị suy nghĩ cá nhân thiêu cháy. Những lời nói ô uế cứ chát chúa vang bên tai, thúc giục hơi rượu và cảm giác khô khan trong người anh, rất mãnh liệt không thể xem thường. Mãnh liệt tới mức khiến anh muốn người luôn.
“Bảo cô mời rượu là cho cô mặt mũi rồi, ông đây muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ? Đừng có cho mặt mũi mà lại không biết xấu hổ như thế chứ.”
“Vừa rồi cô câu dẫn người giỏi lắm mà? Còn giả vờ cái gì nữa? Uống có ly rượu mà chối ba lần bốn lượt, không thèm suy nghĩ đã đập hỏng đồ rồi, cô nghĩ mình phải bồi thường mấy đời mới xong chứ? Có tin bây giờ ông đây báo cảnh sát khiến cô phải ngồi tù không!”
Trong ánh sáng thác loạn phù phiếm, Tề Thịnh cướp ly rượu mà người kia đang mạnh mẽ muốn rót ra.
“Đứa nào rảnh rỗi quản nhiều chuyện…” Người kia hùng hổ ngẩng đầu lên, sau đó vội vã giơ tay tát lên mặt một cái, đầu lưỡi như xoắn lại, nói chuyện không được nhanh nhẹn như trước nữa: “Cậu… Cậu Tề.” Anh ta không dám làm phật ý anh, vội dò xét: “Cậu đang?”
“Tôi để ý cô gái này!”
Tề Thịnh mở to mắt, cổ tay áo lỏng lẻo khoác lên vai Thẩm Tự, cười như không cười nhìn cô. Một tay khác thì nghiêng ly rượu tưới xuống đất: “Ly rượu của cô ấy để tôi kính thay.”
Rượu mạnh chảy đầy mặt đất.
Tư thế mời rượu của anh như đang cúng người chết.
Bầu không khí nơi này trở nên tĩnh lặng.
Làm nhục vô cùng thẳng thừng, đám con nhà giàu phát điên liên tục bây giờ lại bị như đám gà con bị bóp họng. Sắc mặt họ thay đổi không ngừng, không dám ho he một chữ, hoàn toàn bày tỏ thái độ nhận thua.
Đáng tiếc Tề Thịnh không thuận theo, cũng không buông tha.
“Tôi tốt bụng kính cậu rượu, cậu không uống là do tôi không cho cậu mặt mũi à?” Tề Thịnh lười biếng hỏi.
Rõ ràng, chuyện này không thể giải quyết như thế được.
Đám người xung quanh ngậm miệng, không ai dám tiếp lời.
Thẩm Tự hơi nín thở.
Cô chưa từng gặp ai có thể phách lối như anh, tùy tiện đạp lên mặt người khác để bắt nạt.
Anh mới là tổ tông ỷ thế hiếp người.
Sắc mặt của cậu ấm đối diện vô cùng khó coi, rõ ràng lúc nãy còn ỷ thế hiếp người hung hăng càn quấy, kết quả bây giờ lại không dám thở ra một câu. Anh ta mạnh mẽ tự tát mình vài cái, sau đó khách khí nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, do tối nay uống quá nhiều, xin anh đừng so đo với tôi.”
Lần này nhìn về phía Thẩm Tự.
Thẩm Tự vô thức muốn lùi về phía sau, mới hơi cử động một chút đã giật mình nhận ra mình còn ở trong lồng ngực Tề Thịnh.
Cô nhìn cảnh trước mặt, không dám cử động.
Có lẽ tối nay cô đã làm sai một chuyện, đó là trêu chọc một người không dễ chạm vào.
“Được rồi.” Giọng cô nhỏ như muỗi, mang theo ý năn nỉ: “Đi thôi.”
Không phải cô đang cầu xin tha thứ hộ người khác, mà là do cô hơi sợ.
Tề Thịnh thuận tay vứt ly rượu xuống, một tay bóp cằm cô nhấc lên. Anh không hề kiêng kỵ đánh giá cô, ngón cái đặt ở dái tai cô nhẹ nhàng ma sát, giọng điệu vừa khinh thường lại vừa không đúng đắn.
“Em nhất định muốn đi cùng tôi?”
Thẩm Tự run rẩy, gò má hơi tê dài, lỗ tai đỏ bừng hơi ngứa ngáy: “Ừm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không thể ở lại đây.
Tề Thịnh bật cười, mang theo tư thế chiếm làm của riêng kéo Thẩm Tự vào vòng ngục tù, điệu cười mang theo sự lạnh lùng khó diễn tả.
“Nếu đã mời rượu xong rồi thì tôi cần người.”
Sau hai năm, khuôn mặt của Thẩm Tự trổ mã càng xinh đẹp quyến rũ hơn, khiến người ta nhìn không thể rời mắt được.
Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu đứng ở một bên, không biết là đang đọ sức với ai. Tề Thịnh rút đi sự lạnh lùng trong mắt, lần đầu tiên nhượng bộ: “Xin lỗi em được không? Tôi thực sự tới bệnh viện, Tự Tự, ông cụ đột nhiên bệnh nặng, đám chú bác anh em của tôi chỉ hận không thể lập tức phân chia di sản nên tôi thật sự không thể đi được.”
Cặp lông mi dày của Thầm Tự rũ xuống che đi suy nghĩ trong lòng.
Ở bệnh viện mà lại bận rộn tới mức không thể gọi lại một cuộc điện thoại hay sao?
Cảm giác có hơi khó chịu, nhưng cô lại không nhịn được nghĩ tới. Thẩm Tự nâng tay đẩy bả vai anh, nói: “Ai cần lời giải thích và lời xin lỗi của anh chứ? Đừng chạm vào tôi!”
Cô đẩy anh không được, không nhịn được đạp anh một cái.
Thế nhưng đầu gối vừa hơi co lên đã đá vào không khí.
Tề Thịnh nắm chắc đầu gối của cô, anh hơi híp mắt, một tay nắm đầu gối đang cong lên của cô, một tay nhấc eo cô lên. Nhấc người ngồi lên mặt bàn, khống chế cô chặt chẽ.
“Vẫn còn tức giận?”
Tầm mắt của anh rơi lên người cô, yết hầu khẽ chuyển động, đột nhiên bật cười khẽ: “Em không thể cho tôi một bậc thang được sao? Em chỉ cần hơi thuận theo tôi một chút là được, tôi cũng không ép em phải làm gì.”
Thẩm Tự không có chỗ dựa vào, theo phản xạ bàn tay tóm chặt áo sơ mi của anh, sau đó lại vội vàng thả tay ra.
“Buông tôi ra.”
Cô ngửa đầu ra sau, giọng nói khe khẽ.
Giờ này không có nhiều người trong trường bắn tên, nhưng nhân viên công tác vẫn đang ở bên cạnh. Dù không ai cố tình nhìn thì cô vẫn cảm thấy vô cùng quỷ dị. Bắp chân Thẩm Tự vô lực đá ra duỗi vào vài cái, muốn vùng vẫy thử.
Không hề nghi ngờ, chút sức lực yếu ớt của cô căn bản không là gì trong mắt anh cả.
Tề Thịnh khoác tay lên eo cô kéo sát lại, rồi bế cả người lên đi ra ngoài.
“Thả tôi xuống, để tôi tự đi.” Thẩm Tự cảm thấy mất tự nhiên, đẩy bả vai anh. Lại nhỏ giọng lải nhải: “Bên cạnh vẫn còn có người đấy, anh có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi muốn xuống dưới, Tề Thịnh.”
Tề Thịnh ngại cô nói nhiều, bèn đáp: “Nếu em không để ý tới việc tôi làm em ngay tại đây thì cứ tiếp tục đi.”
Thẩm Tự nghẹn lời.
“Anh làm người đàng hoàng đi.” Cô hơi hé miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi như một con cá vàng nhỏ đang thổi bong bóng. Một lúc lâu sau, cô chậm chạp vùi mặt vào cổ anh, không lên tiếng.
Lần này đã hoàn toàn an phận.
Màn mưa ở thành phố Cảng vào ban đêm không hề yên tĩnh, ánh đèn nê ông mê ly, tia chớp chợt lóe trong màn đêm đen chiếu sáng qua cửa sổ sát đất.
Thẩm Tự tắm xong, thay sang một bộ váy hai dây màu trắng, chân trần dẫm lên thảm.
Tề Thịnh vẫn ngồi bên ngoài, cuộc họp online vẫn chưa kết thúc, cửa phòng ngủ không đóng chặt nên cô có thể nghe rõ ràng giọng của anh. Là một ngôn ngữ khác, giọng anh rất hấp dẫn, phát âm và ngữ pháp gần giống tiếng Roman. Thẩm Tự loáng thoáng đoán ra được vài chữ, nhưng cô không có hứng thú nghe tiếp.
Thẩm Tự vừa định sấy tóc thì ánh mắt chợt liếc qua chiếc máy tính xách tay khác của anh đặt trên ngăn tủ đầu giường.
“Báo cáo điều tra mà anh cần.”
Bên dưới cùng thay phím tắt là hòm thư công việc và một số tài liệu của anh, màn hình dừng lại ở trang mạng lưới nội bộ của công ty, khung nhắn tin vừa nhảy lên là tin nhắn của trợ lý trưởng, theo sau là vài tệp đính kèm tự động tải xuống.
Một suy nghĩ nguy hiểm không nên có chợt xuất hiện trong đầu, tựa như rễ cây bắt đầu rục rịch.
Hàng mi dài của Thậm Tự rũ xuống, như bị ai chi phối bắt đầu kéo xuống, nhanh chóng đọc tin nhắn.
Một bản hợp đồng về kỹ thuật độc quyền.
Một bản báo cáo điều tra nội bộ Hằng Vinh, bao gồm sự thay đổi nhân viên trong ba năm gần đây, vốn lưu động, tài khoản ngân hàng của nhân viên, cao tầng và những điều bất thường trong các giao dịch ngân hàng.
Một bản chiến lược của bộ phận quan hệ công chúng được gửi đến.
Và cả người điều tra tất cả tin tức trên mạng về tai tiếng của Hằng Vinh đang lên men ở trên mạng.
…
Tề Thịnh đã nắm chắc thóp của Hà Gia Vinh.
Lấy được hợp đồng kỹ thuật, đào được nhóm kỹ thuật cốt cán thì Hằng Vinh chỉ còn là một công ty trống rỗng, lúc này có sụp đổ hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu không phải có nhược điểm trí mạng bị người ta làm khó dễ, thì nhà họ Hà có rơi vào đường cùng cũng không chịu gật đầu.
Thẩm Tự không nghĩ Tề Thịnh vẫn còn tốn thời gian và công sức vào chuyện của nhà này ở thành phố Nam.
Anh đang để ý tới chuyện gì?
Thẩm Tự lướt xuống, nhưng không còn tâm trạng để đọc nữa, cũng không dám lướt xuống xem tiếng. Sau gáy cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Bầu không khí như cô đặc lại, ngưng động ở xung quanh cô, không cho cô một chút thời gian thở dốc.
Thẩm Tự xóa bỏ tất cả dấu vết đã xem.
“Em đang tìm cái gì?”
Một giọng nam trầm thấp từ từ vang lên sau lưng cô, tựa như vừa lăn qua một lớp rượu và thuốc lá, cảm giác hơi khàn khàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro