Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Chương 7

2024-09-21 22:12:16

Thẩm Tự đang suy nghĩ xuất thần nên không nhận ra tiếng bước chân đi vào của anh, ngón trỏ khẽ giật nhẹ.

“Mượn máy tính của anh để gửi thư điện tử.” Cô tỉnh bơ nhấc tay lên, hàng mi dài khẽ chớp, rũ xuống bóng mờ nhàn nhạt trên gò má trắng nõn, giọng điệu vẫn thong thả như cũ: “Tôi lười vào phòng đọc sách.”

Tim đập thình thịch, cô muốn quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng Thẩm Tự vừa mới cử động một chút thì hơi thở mãnh liệt đã bao bọc khắp người, cánh tay dài của Tề Thịnh vươn tay, một tay ôm cô từ phía sau. Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy được đường nét ngũ quan rõ ràng trong bóng tối của anh. Đường nét từ cằm cho tới yết hầu ở cổ họng vô cùng rõ ràng.

Điều duy nhất tốt đẹp mà anh có là vẻ bề ngoài.

Thẩm Tự giật mình mất mấy giây, cho tới khi làn môi của anh chạm vào dái tai cô thì cái lạnh chợt quấn thân.

Trong tình huống không chút phòng bị nào, cô bị dùng một tay anh đè lại, cả người áp xuống tấm thảm mỏng mềm mại. Cảm giác tê dại xuất hiện từng cơn, trong đầu cô vang lên tiếng nổ ầm, cảm giác khó nói và sự ngại ngùng khiến tim cô đập rộn ràng, vô thức muốn tránh né.

“Tôi chưa sấy tóc.” Giọng của Thẩm Tự run lên.

“Ừ.” Giọng nói lạnh nhạt của Tề Thịnh vang lên đáp lại cô, đốt ngón tay lạnh lẽo thăm dò phong cảnh bên trong người cô.

Lời nói dối được soạn ra quá không không hợp lý, Thẩm Tự không thể đoán được Tề Thịnh có tin hay không, mà cô lại đang đưa lưng về phía anh nên không thể đoán được tính tình anh lúc này, từ đầu đến cuối trái tim vẫn treo lên.

Cô mặc kệ anh làm loạn ở sau lưng, cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua lâu hơn bình thường, giọng điệu mềm nhũn không thể đè xuống, hai chân như đang tan rã.

Mưa rơi như thác đổ ngoài cửa sổ, ánh sáng phù phiếm bên ngoài của Tiên Thủy Loan bị màn mưa bao phủ, ánh đèn nê ông vẫn sáng chưng.

Ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra chùm đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu, do bóng người của anh lúc thì biến mất lúc lại hạ thấp xuống khiến cô không thấy được vẻ mặt anh. Trước mặt là ánh sáng và bóng tối giao thoa, cô cảm giác mình như con cá mắc cạn đang tham lam tìm con đường sống cuối cùng, khô hạn khó sống, cũng vô cùng đau khổ.

Hôm nay cô đột nhiên rất nghe lời.

Không biết đã qua bao lâu, trong lúc Thẩm Tự đang mơ màng thì Tề Thịnh chợt bóp chặt cằm cô, hỏi một câu: “Em đã đợi ở đấy hơn nửa tháng sao?”

“Ừm.” Thẩm Tự hơi khó hiểu, trong tiếng thở dốc khe khẽ cô mơ màng đáp lời.

Tề Thịnh cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói ấm ách vang lên: “Vì tôi mà tức giận?”

Thẩm Tự không muốn nói chuyện, ý thức mơ hồ hơi nghiêng cổ đi, nhưng lại bị cơn đau nhói đánh tỉnh táo.

“Không.” Trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, khiến đuôi mắt cô trở nên kinh diễm, xinh đẹp hơn, trông vô cùng uất ức. Giọng nói khàn đặc cất lên, suýt nữa thì tắc thở: “Không tức giận.”

Anh là tên biến thái à?

Bình thường tỏ ra không quan tâm tới tâm trạng của cô, giờ lại muốn nói về tâm trạng của cô ra sao?

Thẩm Tự không còn gì để nói.

Cô nghi ngờ anh vừa tìm được hứng thú mới nên mới dày vò cô như thế. Vả lại bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ, cũng không dám không đáp lại. Cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, trong lòng thì đang mắng anh một nghìn tám trăm lần, thở đứt quãng trả lời qua loa mấy câu hỏi của anh.

Tề Thịnh nhìn dáng vẻ hỗn loạn của cô, vén tóc mai của cô ra sau tai, ánh mắt trầm xuống.

“Em đập bao nhiêu tiền để tay nhà báo kia bán mạng vì em?”

“Hai…”

Theo sát lời anh, ba chữ hai mươi triệu suýt thì được bật ra.

Nhưng khi nhìn đôi mắt muốn cười lại không cười của anh, Thẩm Tự trì trệ mất vài giây mới đột ngột tỉnh táo lại, lòng vô cùng hoảng hốt. Cô nắm chặt cánh tay anh, sống lưng đơn bạc không bị khống chế trở nên căng thẳng, đầu óc trống rỗng.

Sắc mặt Thẩm Tự tái đi trông thấy.

Cô hơi hé miệng, nhìn mồ hôi lăn xuống yết hầu anh, ánh mắt vẫn tỉnh táo kiềm chế như cũ.

Tề Thịnh hơi rũ mắt, tựa như không thèm quan tâm tới sự đáp lại của cô, anh chỉ thấy không hài lòng với tình trạng đơ cứng lúc này của cô, lông mày cũng vì thế mà cau chặt lại. Anh bóp cổ Thẩm Tự, cúi đầu cắn môi cô, dùng tư thế xâm chiếm vội vàng hôn đáp lại, mạnh mẽ tới mức khiến cô không còn đường lui.

Thẩm Tự nếm được mùi máu tanh giữa răng môi.

Cô không nhắm mắt, anh cũng không.

Cảm giác hít thở khó khăn và sung sướng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, Thẩm Tự gần như không thở nổi dưới nụ hôn của anh. Trong lúc ý thức đang dần chạy mất, ngay khi cô đang nghi ngờ Tề Thịnh muốn bóp chết mình thì tay anh chợt buông lỏng, thả cổ cô ra.

Một tia sáng mỏng manh chợt lướt qua mắt Tề Thịnh, lạnh lùng, nhưng lại bình tĩnh ngoài dự đoán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Do quá trầm tĩnh nên mới khiến người ta sợ hãi.

Thẩm Tự không dám cử động, mãi tới khi anh thả cô ra. Mười ngón tay cô khoác lên cổ anh, mềm mại nói một câu tràn ngập quyến rũ, nhẹ nhàng lặp lại thêm một lần nữa: “Lạnh.”

Hơi lạnh tỏa ra, nhiệt độ trong phòng đúng là không cao, nhưng bây giờ cô đang bị lửa dục thiêu đốt, anh biết rõ người cô đang khẩn trương thế nào. Trong khi lửa dục thiêu đốt, đốt nóng mọi nơi, tất cả suy nghĩ và cử chỉ đều rơi hết vào mắt anh, chút tâm tư nho nhỏ kia của cô cũng không thể thoát được.

Tề Thịnh chỉ khẽ bật cười, không biết là có tin vào câu chuyện hoang đường của cô hay không, mà anh cũng không có ý định so đo.

“Đừng vội.” Ánh mắt đen nhánh của anh chiếm lấy cô, lòng bàn tay vuốt ve gò má, từ từ lau đi giọt nước mắt sót lại ở khóe mắt cô. Giọng nói vẫn trầm thấp, không nghe ra tâm trạng như thường lệ: “Sẽ có lúc em thấy nóng.”

Suy nghĩ của Thẩm Tự chậm nữa nhịp, vẫn đang do dự không biết có nên nói gì đó để che giấu chuyện này đi hay không, rồi lại cảm thấy cách giấu đầu hở đuôi này quá ngu xuẩn, đầu óc cô lúc này vô cùng hỗn loạn.

Chỉ một lát sau cô đã không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ mềm mại vô lực thốt lên một câu:

“Anh ba.”

“Không phải em đang trông đợi cảnh này lắm à?”

Bên ngoài trời đang mưa, không biết bây giờ là giờ nào, người ở đâu. Thẩm Tự mờ mịt bước về phía trước một bước.

Tia chớp đi kèm với tiếng sấm rền vang phá vỡ bầu trời, đám mây xám xanh thấm bao phủ cả bầu trời, trong màn mưa tối đen không thấy rõ, tia chớp nhỏ vắt sáng cả bầu trời. Không biết có phải do gặp ảo giác hay không mà cơn mưa cuối hè này còn mãnh liệt hơn cả bầu trời tuyết đông giá rét.

Bên ngoài nghĩa trang có một chiếc silver ghost màu xám bạc đỗ ở ven đường, một bàn tay kẹp thuốc lá duỗi ra ngoài cửa kính xe.

Khuôn mặt của chủ nhân chiếc xe chìm trong bóng tối, chỉ còn sót lại chút ánh sáng nhỏ, đôi mắt đen nhánh ảm đạm, không có một chút nhiệt độ nào, đôi lông mày rậm rạp co chặt, lạnh nhạt nhưng vô cùng mạnh mẽ.

“Ở ẩn lâu như vậy, giờ thấy ông ta như chó ngã vào vũng bùn cảm giác sung sướng lắm phải không?”

Là Tề Thịnh sao?

Thẩm Tự giật mình mất mấy giây, quanh người bị nước mưa thấm ướt vô cùng chật vật, nhưng khuôn mặt yêu dã đẹp đẽ vẫn rất bắt mắt.

Cô vô thức lùi về phía sau nửa bước, muốn thoát khỏi tầm mắt dò xét của anh, cho tới khi gót chân chạm vào bia mộ mới gắng gượng ngừng bước.

Không thể lùi hơn được nữa.

“Tránh cái gì, em phải cảm ơn tôi.” Dường như anh rất hài lòng với bộ dạng khẩn trương của cô, còn rất hứng thú mà đánh giá cô, ánh mắt sâu thêm: “Nếu không nhờ tôi xử lý tên bám đuôi giúp em thì em nghĩ mình thực sự có thể lui thân an toàn à?”

Thẩm Tự không nói gì, chỉ có cảm giác tay chân lạnh buốt, sống lưng đơn bạc thẳng tắp.

Cho tới khi chiếc ô đen che trên đỉnh đầu, ngăn cản cơn mưa lạnh dài bất tận thì cô mới ngước mắt lên, không tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh muốn làm gì?”

Trên mặt cô không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trái tim lại đập mạnh: “Cố tình tới để vạch trần tôi?”

Bầu không khí gương cung bạt kiếm lẳng lặng lan tràn trong màn mưa, mang tới ảo giác như sắp đánh giặc. Nhưng người đối diện chỉ bật cười một tiếng trầm thấp đầy giễu cợt.

Đốm lửa bị phủi xuống, anh dập tắt điếu thuốc.

“Tôi chỉ đang nhắc nhở em, đừng làm việc gì mà mình không nắm chắc.” Anh bóp chặt cằm cô, ánh mắt xuất hiện vẻ hung hăng khiến lòng người hoảng sợ: “Nếu không nhịn được muốn ra tay thì phải làm cho tới đường cùng, khiến cả đời này ông ta không thể trở mình được.”

Ngón tay lạnh lẽo như băng di chuyển ra sau tai cô, dọc theo động mạch cô ma sát từng chút một, giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Thứ đó đang mơ hồ đặt ra trước mặt em, em là người thông minh, biết phải làm thế nào đúng không.”

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên ảo diệu.

Động tác ma sát chậm rãi khiến người ta muốn phát điên, cũng giống như đang tán tỉnh cô, hoặc là đang uy hiếp. Suy nghĩ khó nói cứ thế sinh trưởng, cuồn cuộn tuôn trào, dục niệm lan tràn.

Thẩm Tự im lặng nhìn anh, cổ họng vừa khô vừa chát, hàng mi dài khẽ run run, nước mắt rơi vào trong màn mưa. Muốn tránh đi, nhưng cả người cô lại cứng đờ.

Cô hơi hé miệng, hơi thở nhẹ nhàng, khẽ nói mấy chữ: “Tôi không.”

“Không cái gì?” Tề Thịnh nhìn cô, ánh mắt sắc bén tối đen hơn cả bầu trời, anh đè cô lên thân xe tra hỏi, trên người nồng đậm lệ khí: “Không cố tình tới gần tôi, hay là không có mưu đồ gì?”

Anh bóp cổ cô, nói: “Thẩm Tự, tôi ghét nhất là bị người khác lợi dụng.”



Thẩm Tự chợt tỉnh giấc.

Là mơ.

Thẩm Tự thở hồng hộc ngồi dậy, đầu óc trống rỗng, mất một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại sức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước bình minh, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, vẫn còn lác đác nhìn thấy mấy ngôi sao đang lóe sáng trong bóng đêm. Cảnh tượng ngăn cách qua lớp rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng, Thẩm Tự xoa huyệt Thái Dương, khi tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, động tác của cô chợt ngừng lại. Vừa cử động, cảm giác mệt mỏi và bủn rủn lập tức lan ra toàn thân, xương cốt trên người như vừa bị tháo ra lắp lại một lần.

Cảnh núi ngoài cửa, trong mộng có suối.

Ký ức đêm qua như cơn lũ lụt ùn ùn tấn công vào đầu, mùi hương thoang thoảng như cờ bay phấp phới.

Tề Thịnh bị cô làm tỉnh, anh hơi cau mày, giọng nói khàn khàn hơi không vui: “Sao thế?”

Thẩm Tự xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.

Hình như cô vừa bị dọa tỉnh.

Bị người bên gối này dọa tỉnh.

Lại còn bị Tề Thịnh tươi sống bóp chết!

Cảm giác hít thở không thông vẫn còn hiện diện, lúc anh bóp cổ cô trên người tràn ngập lệ khí, bộ dạng lạnh lùng vẫn rành rành trước mặt. Thậm Tự không thể hồi phục lại cảm giác hoang đường từ trong mơ. Suy nghĩ của cô trở nên trì trệ, cơ thể lại xu hướng trách hại nhanh chóng trở người ngã xuống giường.

Ầm…

Kèm theo tiếng động rơi xuống đất nặng nề là tiếng kêu đau “Á” của Thẩm Tự, sau đó cô ôm chặt mắt cá chân.

Mẹ nó, họa không chỉ tới một lần!

Lúc nằm mơ đã quá thảm rồi mà ngoài hiện thực còn thảm hơn, Lộ Hành Nan cũng không khó khăn bằng cô, nỗi oan Đậu Nga cũng không oan bằng cô. Mang độ thảm của cô đi tham gia đại hội nói không chừng còn đoạt giải nhất mang về.

Thẩm Tự ngồi trên sàn nhà đau đớn không thôi, ánh đèn phòng đột nhiên sáng lên.

Cô hơi nâng mắt lên.

Trước mặt là bóng mờ, Tề Thịnh mặc áo choàng tắm đứng dậy, bước nhanh hai ba bước đi tới trước mặt cô. Khi ánh mắt anh lướt nhìn cô từ trên xuống dưới nồng đậm ý chê bai, còn hơi cau mày lại.

Vẻ mặt khẩn trương biến mất, giọng nói lạnh lùng như cũ vang lên: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Thẩm Tự nhìn anh, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Da cô trắng nõn, mắt cá chân xuất hiện một vòng đỏ ửng, không sưng, chỉ hơi đau mà thôi.

“Đừng, anh đừng tới đây.” Khi anh tới gần, trong đầu chỉ tràn đầy tình huống thảm hại như trong giấc mơ, không nhịn được dùng cả tay cả chân lùi về phía sau. Trong lòng vô cùng thấp thỏm, giọng nói run run: “Anh mà tới gần nữa thì tôi…”

Tề Thịnh nhướng mày, nói: “Em sẽ thế nào?”

Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, cổ tay khoác lên đầu gối, lười biếng chán nản như một con thú dữ vừa tỉnh giấc, nhưng rất hăng hái quan sát con mồi, còn phối hợp với điệu cười khẽ: “Có cần tôi giúp em một tay, hô cứu mạng hay không?”

“…”

Tình cảnh này vốn đã rất kỳ lạ rồi, trên người cô đầy vết đỏ mập mờ, cộng thêm ánh mắt hoảng sợ của cô, giọng nói trầm thấp và điệu cười ngả ngớn của anh thì đây giống như là hiện trường sau một trận cưỡng hiếp.

Thẩm Tự im lặng trừng mắt nhìn anh một lúc, sau đó mới hé miệng run rẩy nói: “Anh làm người đi Tề Thịnh.”

Trong đầu anh chỉ toàn phế liệu màu vàng thôi à?

Không nói được một câu nào bình thường cả.

“Không phải do em đột nhiên muốn diễn à?” Tề Thịnh lạnh nhạt lấy một bộ áo choàng tắm ném sang.

Động tác vừa đơn giản vừa thô bạo.

Anh giống như không coi cô là phụ nữ, không hề biết thương hương tiếc ngọc chút nào.

Bóng mờ phủ xuống, áo choàng tắm trùm lên đầu. Thẩm Tự kéo kéo mấy cái, lỏng lẻo khoác lên người. Cô buồn bực một lúc lâu, mãi mới ấp úng nói ra được mấy chữ: “Tôi mơ thấy ác mộng.”

Giọng rất khẽ, nghe rất uất ức.

Ban đầu cho rằng bầu không khí sẽ rất cứng ngắc, nhưng không ngờ, Tề Thịnh lại bị cô chọc cười, nhấc eo cô kéo lên, ngón cái đè sau lưng cô nhẹ nhàng ma sát, kiên nhẫn hỏi cô: “Em nằm mơ thấy gì?”

Thẩm Tự tựa vào lòng anh, không an phận hơi cọ quậy, vẻ mặt muốn nói lại thôi một lúc lâu mới khàn khàn thốt lên mấy chữ:

“Nằm mơ thấy anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu

Số ký tự: 0