Cô Vợ Nghiện Làm Nũng Của Tề Thiếu
Chương 8
2024-09-21 22:12:16
Giọng nói của Tề Thịnh bình tĩnh, hơi thở nặng nề: "Em nói cái gì?"
Anh nhéo nhẹ eo cô, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng nhiệt độ trên người anh đã giảm xuống vài độ.
Thẩm Tự hít một hơi, chớp mắt, ngây thơ cười: "Chân tôi đau."
Giây tiếp theo, tầm mắt của cô quay cuồng.
Tề Thịnh buông lỏng tay, ném cô lên giường, không lạnh không nhạt nói: "Đáng đời."
Thẩm Tự vốn đã đau đến mức bủn rủn, bị ném như vậy cô cảm thấy thể cơ thể mình đau như đang tan thành từng mảnh.
Cô sững sờ hai giây, trợn mắt mắng: "Tề Thịnh, anh là chó à!"
Tề Thịnh nhướng mày, nghiêng người liếc nhìn cô.
Ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt từ cửa sổ sát đất chiếu vào, giao nhau với những ngọn đèn lộng lẫy trong phòng, phủ lên toàn bộ cơ thể anh một vầng sáng.
Đôi mắt anh đang cười nhưng vẫn sắc như dao, khiến cô toàn thân run rẩy, tim cũng đập thình thịch.
Thẩm Tự thấy chột dạ, cười ngượng hai tiếng rồi ngoảnh mặt đi: "Tôi đang hát, đang hát đó."
Không thể chịu nổi ánh mắt chăm chú của anh, đầu cô nhanh chóng tìm kiếm lời bài hát, đột nhiên lúc khó ló cái khôn: "Anh là một con chó,... không được hạnh phúc, cuộc gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, tôi buộc mình phải dừng lại..."
"Được rồi, đừng hát nữa." Tề Thịnh khịt mũi nói, giọng nói trầm thấp, không chút thương tiếc ngắt lời cô, quay người bước ra ngoài: "Thật khó nghe."
"..."
Thẩm Tự nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, cô khẽ nheo đôi mắt thanh tú của mình. Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua môi, cơn đau rát khiến cô hít vào một ngụm khí.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Thẩm Tự không khỏi thấp giọng nói: “Đúng là chó mà.”
Dường như anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.
Cô biết điều này nên mỗi khi làm hỏng việc gì đó hoặc cảm thấy tội lỗi, cô chỉ cần làm nũng, chịu thua, yếu thế, sẽ khiến cô sống thoải mái hơn rất nhiều. Có thể cô đã giả vờ quá thành công, hoặc có thể anh thích sự nghe lời của cô mà lười vạch trần.
Giả vờ ngoan ngoãn, tình yêu dù có không thuần túy, lâu dần cũng sẽ kiến người ta quen thuộc với nó
Bầu trời phía đông mờ ảo, tỏa vầng sáng mờ ảo xuống bóng cây tươi tốt, khu biệt thự ở Thiên Thủy Loan được bao quanh bởi núi và biển, trong ánh sáng mơ hồ núi và biển đều mang sắc xanh xám, giống như nhìn qua một cuộn phim cũ.
Thẩm Tự thật sự rất mệt.
Đêm qua cô lo lắng hãi hùng cả đêm, cô gần như mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng cảm giác không thể hòa nhập vào việc đó thật sự rất khó chịu, chờ tới lúc anh thỏa mãn, cô cảm thấy mình như vừa chạy xong một trận marathon đường dài, giống như mất nửa cái mạng. Lúc này cô chỉ muốn ngủ, không có tâm trạng xử lý vết thương ở mắt cá chân chứ đừng nói đến chuyện bận tâm anh đã đi đâu.
Thẩm Tự ôm chăn mỏng nghiêng người, nhắm mắt lại một lúc, khi cô sắp ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm thấy mặt mình râm ran đau nhức.
Có ai đó đang nhéo mặt cô.
Thẩm Tự vô thức nức nở, mơ màng mở mắt. Ánh sáng mạnh mẽ của đèn chùm pha lê có chút chói mắt, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, khi cô thích ứng được với ánh sáng, người đàn ông nghiêng người về phía cô.
Tề Thịnh cầm bắp chân cô, kéo cô về phía mép giường.
Thẩm Tự không hề đề phòng, bị anh kéo tới. Lưng cô vẫn áp vào giường, bắp chân cô được anh giữ chặt trong tay, treo lơ lửng bên mép giường, không có chỗ tựa vào.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại.
“Tôi, tôi mệt.” Thẩm Tự bị động tác lỗ mãng của anh làm cho giật mình, lắp bắp mấy câu, đột nhiên có chút bối rối, cố gắng giãy giụa bò dậy: “Tôi thật sự mệt. Chân còn đau, anh có thể đừng…"
Tề Thịnh đặt mắt cá chân cô lên đầu gối anh rồi mở hộp y tế ra: "Đừng cái gì?"
Hiểu sai ý anh rồi.
Thẩm Tự chớp mắt.
Cô cúi đầu, chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay, khó chịu trả lời: "Không có gì."
Tiếng cười khẽ của Tề Thịnh rơi ngay xuống bên tai cô.
Âm thanh phát ra từ cổ họng anh trầm thấp lười biếng, khiến vành tai người ta tê dại.
“Anh còn cười!” Mặt Thẩm Tự nóng bừng lên, cô tức giận phàn nàn, càng cúi mặt xuống thấp hơn, co ro như một con đà điểu nhỏ, ước gì có thể tìm được một chỗ trốn vào, vành tai tê dại từng đợt.
Sự xấu hổ kéo dài chưa đầy nửa phút, Thẩm Tự hít một hơi, cúi người ôm lấy mắt cá chân, không nhịn được kêu lên: “Đau, đau, đau, chân của tôi!”
Đây là bôi thuốc sao?
Rõ ràng là phân cân thác cốt thủ*!
*Phân Cân Thác Cốt Thủ là môn thủ pháp khá lợi hại trong Cầm Nã Thủ.
Phân cân hoặc trảo cân là nhằm chỉ các thế chộp cơ thể gây rách dây chằng hay cơ của đối thủ và đôi khi làm bung điểm nối dài dây chằng và xương.Thác Cốt là những kỹ thuật cầm nã làm cho xương bị di dịch khỏi vị trí tự nhiên.
"Anh, anh ba, không nhọc anh đại giá." Thẩm Tự kích động, vùng vẫy đứng dậy: "Người tôn quý như anh chỉ cần nghỉ ngơi là được, tôi sao dám để anh tự mình bôi thuốc cho tôi chứ? Tôi tự bôi, tôi tự bôi là được!”
Cô chỉ bị thương ở chân, nhưng với cách bôi thuốc của anh, có thể cô sẽ phải đến bệnh viện để chụp x-quang mất.
“Đừng cử động.”
Tề Thịnh khẽ cau mày, nắm lấy bắp chân đang vùng vẫy của cô, ấn chặt vào đầu gối anh.
"Đừng, đừng, đừng, tôi bạc mạnh, đại ơn đại đức như vậy thôi vô phúc hưởng thụ." Thẩm Tự vẫn tiếp tục vùng vẫy, hai tay ôm lấy bắp chân của mình, cố gắng hết sức kéo chân lại, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình: "Tôi thấy vết thương này không cần bôi thuốc tự lành cũng được."
Tề Thịnh nhấc mắt lên: "Tôi đã nói đừng cử động."
Giọng anh rất bình tĩnh, nghe có vẻ dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô run lên.
Vai Thẩm Tự hơi co rúm lại.
Cám ơn, cảm giác như đang bị uy hiếp.
Cô không dám cử động nữa, thấy anh định tiếp tục bôi rượu thuốc cho cô, cô cảm giác đau đớn thấu tim vừa rồi giống như máy lặp liên tục lặp đi lặp lại, cô nhịn không được nhắc nhở lại anh: “Anh thoa nhẹ thôi” và “Tôi tự bôi cũng được.”
Cơn đau như tưởng tượng không đến.
Sắc mặt Tề Thịnh vẫn lạnh lùng như tuyết mùa đông, thậm chí còn hơi không kiên nhẫn, nhưng động tác lại ôn hòa hơn rất nhiều. Anh đổ một ít rượu thuốc vào tay rồi bôi lên mắt cá chân cô, từ từ xoa.
Thẩm Tự khẽ run lên, cảm thấy không được tự nhiên.
Cơn đau được thay thế bằng cảm giác mơ hồ khác, rất tê dại, chậm rãi bò từ mắt cá chân lên.
Phần lớn khuôn mặt của Tề Thịnh chìm trong bóng tối, đường nét rõ ràng, vẻ mặt lạnh nhạt, môi mỏng, đôi mắt đen và lạnh lùng bị che khuất một phần bởi mái tóc trên trán.
Lúc này anh đang cúp mắt, vậy nên không còn lạnh lùng như trước nữa.
Thẩm Tự nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung lên, có chút trầm tư.
Có lẽ xung quanh quá yên tĩnh, khiến không khí bỗng trở nên mơ màng, tạo ra ảo giác về sự dịu dàng. Cô vô thức nghiêng người về phía anh rồi nhẹ nhàng móc lấy ngón tay anh.
Tề Thịnh hơi dừng lại, khẽ nhướng mi lên, dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: "Sao vậy?" Anh khẽ cau mày: "Còn đau à?"
"Không đau." Thẩm Tự thu tay lại.
Trong lòng cô có một cảm giác rất kỳ quái, tê dại và ngứa ngáy, như có một dòng điện chạy vào tận sâu trong tâm hồn cô.
Rõ ràng cô cảm thấy bất an với tình cảnh hiện tại, nhưng cô không kìm chế được mà chìm vào vào cảm giác ấy, dường như chỉ cần cô ở bên anh, mọi thứ đều sống động lên.
Đôi khi, anh thực sự khiến cô có cảm giác như họ đang yêu đương, như thể họ đã ở bên nhau nhiều năm vậy.
Rõ ràng là...
Bỗng nhận ra được tâm tư của mình, Thẩm Tự quay mặt đi.
Cô muốn đổi chủ đề, nhưng tầm mắt vừa di chuyển, đã bắt gặp hộp quà ở gần đó.
Tối qua cô không để ý, đó chắc là trang sức được đặt làm, váy cao cấp, giày, túi xách đắt tiền mà hãng hiệu gửi đến, dì giúp việc chưa kịp phân loại để vào phòng thay đồ.
Cô nhàm chán cúi xuống nhặt một chiếc hộp dài lên rồi tò mò mở ra.
Cuộn giấy đột nhiên mở ra, đó là một bức tranh.
Phía trên bức tranh là đầm nước, hoa, chim, cá và côn trùng đầy màu sắc, còn có các nhân vật du xuân rất sống động vui vẻ, phong cảnh hữu tình, màu sắc tươi sáng, trang nhã. Thẩm Tự nhìn thoáng qua đã nhận ra phong cách cổ xưa này là của ai.
Bức "Đào Hoa Du Xuân Đồ" của ông Chung.
Thẩm Tự giật mình.
Cô mở một hộp quà dài khác, đúng như cô mong đợi, đó là "Linh Sơn Không Thủy" trong buổi đấu giá kia.
Thẩm Tự hơi do dự, nghi hoặc nhìn Tề Thịnh: "Anh kêu người mua à?"
Tề Thịnh im lặng nhấc mắt lên nhìn cô.
Ngoài hai bức tranh ra, hộp quà nhỏ bên chân cô còn có một viên đá quý thô.
Là một thứ rất hiếm và cũng rất độc đáo, vào ban ngày lóe ra ánh lửa xanh, vào ban đêm lóe đỏ. Đó là tử thúy ngọc mà cô tình cờ nhắc đến lần trước.
Thẩm Tự thực sự kinh ngạc: "Tất cả đều tặng tôi à?"
Chu Tử Khâm nói có người đã nâng giá đấu thầu lên thêm một số không. Cô còn tò mò ai giàu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cái này khá giống phong cách của anh:
Phong cách dùng trăm triệu đập người.
Tề Thịnh không trả lời, anh nhìn cô, chỉ cảm thấy buồn cười, anh cười khẽ.
Hơi ghét bỏ cô.
Thẩm Tự hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh, rất có ý thức lấy tranh và đá quý đi cất, khóe môi không kìm được mà cong lên, dáng vẻ khoe khang giống như con khổng tước nhỏ.
“Tôi nhìn trúng thì là của tôi.”
Sau khi đi theo bên người Tề Thịnh một thời gian dài, Thẩm Tự đã biết thế nào sử dụng triệt để logic xã hội đen của anh.
Thẩm Tự vốn muốn dè dặt một chút nhưng những bức tranh nổi tiếng và đá quý là hai sở thích mà cô không thể từ chối nổi.
“Tôi thích anh lắm.” Cô ôm hai bức tranh và viên đá quý lăn đi lăn lại trên giường, ô ô hai tiếng, rồi tạo hình trái tim trước mặt anh. “Anh có thấy không? Anh ba, trái tim của tôi cũng cho anh này."
Tề Thịnh phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng: "Tôi thấy trái tim của em cho tiền mới đúng."
"Vậy trái tim này cho tiền của anh vậy."
Thẩm Tự tự tin lặp lại lần nữa.
Tay trái cô cầm hai bức tranh, tay phải cầm viên đá quý, mỉm cười ngắm nhìn một lúc rồi cẩn thận cất những thứ này vào hộp. Cách khiến cô hạnh phúc rất đơn giản và nhàm chán, thậm chí có thể khiến cô tạm thời quên đi sự khó chịu và do dự của mình.
Trong lúc phân tâm, hộp thuốc đã được cất đi.
Tề Thịnh đá hộp thuốc dưới chân đi, đứng cách cô vài bước, cúi đầu châm một điếu thuốc. Ánh lửa làm sáng đôi mắt đen của anh, thắp lên ánh sáng sáng ngờ, lạnh lẽo nhưng lại động lòng người.
Khói xám nhẹ nhàng bay trong không khí, tỏa ra hương vị tình dục.
Anh nhìn cô qua một làn khói nhẹ, ánh mắt giống như có trọng lượng, mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
Ánh mắt không kiêng nể phán xét.
Chỉ nhìn nhau vài giây, Thẩm Tự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn:“Anh nhìn tôi làm gì thế?”
Cô ôm mấy hộp quà đến bên cạnh, ánh mắt rất cảnh giác, giống như một chú chuột hamster nhỏ đang bảo vệ những quả hạch: "Anh không phải muốn đòi lại đấy chứ?"
"Còn buồn ngủ không?" Tề Thịnh đột nhiên hỏi.
"Lúc đầu rất buồn ngủ, nhưng bây giờ không ngủ được." Thẩm Tự lắc đầu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Đôi mắt Tề Thịnh tối sầm lại, khớp xương rõ ràng khẽ búng điếu thuốc kiến điếu thuốc bị dập tắt hơi nửa.
Anh nhìn cô, không rõ ý tứ gì mà nhếch môi dưới: "Vậy ngủ với tôi một lát."
Thẩm Tự nhẹ nhàng "a" lên.
Cô không theo kịp suy nghĩ bất chợt của anh.
Một tay của Tề Thịnh vẫn giữ chặt chân cô, nhẹ nhàng ném cô lên giường. Thẩm Tự còn chưa kịp phản ứng, trước mặt cô đã có một bóng người phủ lên, tấm lưng gầy gò của cô áp vào giường.
Anh nắm lấy cằm cô rồi nghiêng người về phía trước.
Trong đầu Thẩm Tự hiện lên một đống dấu hỏi.
“Muộn chút rồi tỉnh?” Môi Tề Thịnh dán lên vành tai cô, giọng nói trầm ấm.
Không đợi cô từ chối, dây áo choàng tắm tuột ra, cái lạnh toàn thân bị ngọn lửa mạnh mẽ thiêu rụi, đập nát những cánh hoa hồng đỏ rực khắp mặt đất. Gioongs như núi đổ khó đỡ, anh cứ vậy không chút khe hở, mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Ngoài cửa sổ sát đất, ánh sáng giống như sau cơn mưa, sáng ngời chiếu vào.
Bên trong anh đào bị lửa đốt, hai luồng ánh sáng ấy khiến bức tranh tuyết càng duy mĩ.
_
Thẩm Tự là bị cuộc điện thoại đánh thức.
Cô ngủ rất say, mãi đến bữa trưa, dì giúp việc mới cẩn thận gõ cửa phòng cô. Cô không muốn ăn, mắt cá chân cũng không dám cử động, chỉ nếm thử hai miếng tôm phù dung và huyết yến hầm với đường phèn rồi thôi. Trong phòng tắm đã xả sẵn nước, cô ngâm mình trong nước ấm rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Khi thức dậy, nước đã hơi lạnh.
Nhiệt độ tự động trong không cao, trên khay vẫn còn nửa ly rượu vang đỏ, khẽ lay động theo làn nước.
“Tự Tự, khi nào cậu về Bắc Kinh?” Tâm trạng người đầu bên kia rất tốt: “Sau khi nghỉ là tớ không thấy bóng dáng cậu đâu, cậu không ở đây, đám người này chỉ biết gọi tớ đi tham gia tiệc tối, trà chiều, rất nhàm chán. Rảnh thì tụ hội đi, gần đây tớ chơi đổ thạch*, muốn nghe lời khuyên của cậu.”
*Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng ngọc Jadeit (Phỉ Thúy), gọi là đổ thạch.
Đó là bạn cùng phòng đại học của cô ở nước ngoài, cũng là một cô gái Trung Quốc.
"Hai ngày nữa." Thẩm Tự bình tĩnh lại, mệt mỏi đứng dậy từ trong bồn tắm:
"Còn có một số việc phải xử lý."
Một tay cô khẽ xoa xoa cổ, một tay buộc lại áo dài tắm, chậm rãi đi đến phòng thay đồ: “Nhưng mà cậu sau một đêm giàu lên, đến mức không có chỗ để tiêu à? Sao lại chơi cái loại cược mà mười lần thì chín lần thua như này."
"Cậu nói đúng rồi. Chị em à, vừa tỉnh dậy, giá cổ phiếu của nhà tớ lại tăng rồi." Bạn cùng phòng không kìm được sự vui vẻ trong lòng, ngay cả nói chuyện cũng nhanh hơn, cô ấy vui vẻ như sắp bay lên nói: “Cậu không xem tin tức à? Rắc rối Hằng Vinh gặp phải ngày càng lớn, công ty đối thủ sắp gặp tai họa, thế nào tớ cũng phải đốt pháo chúc mừng, vậy mới gọi là tôn trọng đúng không?”
Anh nhéo nhẹ eo cô, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng nhiệt độ trên người anh đã giảm xuống vài độ.
Thẩm Tự hít một hơi, chớp mắt, ngây thơ cười: "Chân tôi đau."
Giây tiếp theo, tầm mắt của cô quay cuồng.
Tề Thịnh buông lỏng tay, ném cô lên giường, không lạnh không nhạt nói: "Đáng đời."
Thẩm Tự vốn đã đau đến mức bủn rủn, bị ném như vậy cô cảm thấy thể cơ thể mình đau như đang tan thành từng mảnh.
Cô sững sờ hai giây, trợn mắt mắng: "Tề Thịnh, anh là chó à!"
Tề Thịnh nhướng mày, nghiêng người liếc nhìn cô.
Ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt từ cửa sổ sát đất chiếu vào, giao nhau với những ngọn đèn lộng lẫy trong phòng, phủ lên toàn bộ cơ thể anh một vầng sáng.
Đôi mắt anh đang cười nhưng vẫn sắc như dao, khiến cô toàn thân run rẩy, tim cũng đập thình thịch.
Thẩm Tự thấy chột dạ, cười ngượng hai tiếng rồi ngoảnh mặt đi: "Tôi đang hát, đang hát đó."
Không thể chịu nổi ánh mắt chăm chú của anh, đầu cô nhanh chóng tìm kiếm lời bài hát, đột nhiên lúc khó ló cái khôn: "Anh là một con chó,... không được hạnh phúc, cuộc gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, tôi buộc mình phải dừng lại..."
"Được rồi, đừng hát nữa." Tề Thịnh khịt mũi nói, giọng nói trầm thấp, không chút thương tiếc ngắt lời cô, quay người bước ra ngoài: "Thật khó nghe."
"..."
Thẩm Tự nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, cô khẽ nheo đôi mắt thanh tú của mình. Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua môi, cơn đau rát khiến cô hít vào một ngụm khí.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Thẩm Tự không khỏi thấp giọng nói: “Đúng là chó mà.”
Dường như anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.
Cô biết điều này nên mỗi khi làm hỏng việc gì đó hoặc cảm thấy tội lỗi, cô chỉ cần làm nũng, chịu thua, yếu thế, sẽ khiến cô sống thoải mái hơn rất nhiều. Có thể cô đã giả vờ quá thành công, hoặc có thể anh thích sự nghe lời của cô mà lười vạch trần.
Giả vờ ngoan ngoãn, tình yêu dù có không thuần túy, lâu dần cũng sẽ kiến người ta quen thuộc với nó
Bầu trời phía đông mờ ảo, tỏa vầng sáng mờ ảo xuống bóng cây tươi tốt, khu biệt thự ở Thiên Thủy Loan được bao quanh bởi núi và biển, trong ánh sáng mơ hồ núi và biển đều mang sắc xanh xám, giống như nhìn qua một cuộn phim cũ.
Thẩm Tự thật sự rất mệt.
Đêm qua cô lo lắng hãi hùng cả đêm, cô gần như mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng cảm giác không thể hòa nhập vào việc đó thật sự rất khó chịu, chờ tới lúc anh thỏa mãn, cô cảm thấy mình như vừa chạy xong một trận marathon đường dài, giống như mất nửa cái mạng. Lúc này cô chỉ muốn ngủ, không có tâm trạng xử lý vết thương ở mắt cá chân chứ đừng nói đến chuyện bận tâm anh đã đi đâu.
Thẩm Tự ôm chăn mỏng nghiêng người, nhắm mắt lại một lúc, khi cô sắp ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm thấy mặt mình râm ran đau nhức.
Có ai đó đang nhéo mặt cô.
Thẩm Tự vô thức nức nở, mơ màng mở mắt. Ánh sáng mạnh mẽ của đèn chùm pha lê có chút chói mắt, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, khi cô thích ứng được với ánh sáng, người đàn ông nghiêng người về phía cô.
Tề Thịnh cầm bắp chân cô, kéo cô về phía mép giường.
Thẩm Tự không hề đề phòng, bị anh kéo tới. Lưng cô vẫn áp vào giường, bắp chân cô được anh giữ chặt trong tay, treo lơ lửng bên mép giường, không có chỗ tựa vào.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại.
“Tôi, tôi mệt.” Thẩm Tự bị động tác lỗ mãng của anh làm cho giật mình, lắp bắp mấy câu, đột nhiên có chút bối rối, cố gắng giãy giụa bò dậy: “Tôi thật sự mệt. Chân còn đau, anh có thể đừng…"
Tề Thịnh đặt mắt cá chân cô lên đầu gối anh rồi mở hộp y tế ra: "Đừng cái gì?"
Hiểu sai ý anh rồi.
Thẩm Tự chớp mắt.
Cô cúi đầu, chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay, khó chịu trả lời: "Không có gì."
Tiếng cười khẽ của Tề Thịnh rơi ngay xuống bên tai cô.
Âm thanh phát ra từ cổ họng anh trầm thấp lười biếng, khiến vành tai người ta tê dại.
“Anh còn cười!” Mặt Thẩm Tự nóng bừng lên, cô tức giận phàn nàn, càng cúi mặt xuống thấp hơn, co ro như một con đà điểu nhỏ, ước gì có thể tìm được một chỗ trốn vào, vành tai tê dại từng đợt.
Sự xấu hổ kéo dài chưa đầy nửa phút, Thẩm Tự hít một hơi, cúi người ôm lấy mắt cá chân, không nhịn được kêu lên: “Đau, đau, đau, chân của tôi!”
Đây là bôi thuốc sao?
Rõ ràng là phân cân thác cốt thủ*!
*Phân Cân Thác Cốt Thủ là môn thủ pháp khá lợi hại trong Cầm Nã Thủ.
Phân cân hoặc trảo cân là nhằm chỉ các thế chộp cơ thể gây rách dây chằng hay cơ của đối thủ và đôi khi làm bung điểm nối dài dây chằng và xương.Thác Cốt là những kỹ thuật cầm nã làm cho xương bị di dịch khỏi vị trí tự nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh, anh ba, không nhọc anh đại giá." Thẩm Tự kích động, vùng vẫy đứng dậy: "Người tôn quý như anh chỉ cần nghỉ ngơi là được, tôi sao dám để anh tự mình bôi thuốc cho tôi chứ? Tôi tự bôi, tôi tự bôi là được!”
Cô chỉ bị thương ở chân, nhưng với cách bôi thuốc của anh, có thể cô sẽ phải đến bệnh viện để chụp x-quang mất.
“Đừng cử động.”
Tề Thịnh khẽ cau mày, nắm lấy bắp chân đang vùng vẫy của cô, ấn chặt vào đầu gối anh.
"Đừng, đừng, đừng, tôi bạc mạnh, đại ơn đại đức như vậy thôi vô phúc hưởng thụ." Thẩm Tự vẫn tiếp tục vùng vẫy, hai tay ôm lấy bắp chân của mình, cố gắng hết sức kéo chân lại, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình: "Tôi thấy vết thương này không cần bôi thuốc tự lành cũng được."
Tề Thịnh nhấc mắt lên: "Tôi đã nói đừng cử động."
Giọng anh rất bình tĩnh, nghe có vẻ dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô run lên.
Vai Thẩm Tự hơi co rúm lại.
Cám ơn, cảm giác như đang bị uy hiếp.
Cô không dám cử động nữa, thấy anh định tiếp tục bôi rượu thuốc cho cô, cô cảm giác đau đớn thấu tim vừa rồi giống như máy lặp liên tục lặp đi lặp lại, cô nhịn không được nhắc nhở lại anh: “Anh thoa nhẹ thôi” và “Tôi tự bôi cũng được.”
Cơn đau như tưởng tượng không đến.
Sắc mặt Tề Thịnh vẫn lạnh lùng như tuyết mùa đông, thậm chí còn hơi không kiên nhẫn, nhưng động tác lại ôn hòa hơn rất nhiều. Anh đổ một ít rượu thuốc vào tay rồi bôi lên mắt cá chân cô, từ từ xoa.
Thẩm Tự khẽ run lên, cảm thấy không được tự nhiên.
Cơn đau được thay thế bằng cảm giác mơ hồ khác, rất tê dại, chậm rãi bò từ mắt cá chân lên.
Phần lớn khuôn mặt của Tề Thịnh chìm trong bóng tối, đường nét rõ ràng, vẻ mặt lạnh nhạt, môi mỏng, đôi mắt đen và lạnh lùng bị che khuất một phần bởi mái tóc trên trán.
Lúc này anh đang cúp mắt, vậy nên không còn lạnh lùng như trước nữa.
Thẩm Tự nhìn anh, hàng mi dài khẽ rung lên, có chút trầm tư.
Có lẽ xung quanh quá yên tĩnh, khiến không khí bỗng trở nên mơ màng, tạo ra ảo giác về sự dịu dàng. Cô vô thức nghiêng người về phía anh rồi nhẹ nhàng móc lấy ngón tay anh.
Tề Thịnh hơi dừng lại, khẽ nhướng mi lên, dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: "Sao vậy?" Anh khẽ cau mày: "Còn đau à?"
"Không đau." Thẩm Tự thu tay lại.
Trong lòng cô có một cảm giác rất kỳ quái, tê dại và ngứa ngáy, như có một dòng điện chạy vào tận sâu trong tâm hồn cô.
Rõ ràng cô cảm thấy bất an với tình cảnh hiện tại, nhưng cô không kìm chế được mà chìm vào vào cảm giác ấy, dường như chỉ cần cô ở bên anh, mọi thứ đều sống động lên.
Đôi khi, anh thực sự khiến cô có cảm giác như họ đang yêu đương, như thể họ đã ở bên nhau nhiều năm vậy.
Rõ ràng là...
Bỗng nhận ra được tâm tư của mình, Thẩm Tự quay mặt đi.
Cô muốn đổi chủ đề, nhưng tầm mắt vừa di chuyển, đã bắt gặp hộp quà ở gần đó.
Tối qua cô không để ý, đó chắc là trang sức được đặt làm, váy cao cấp, giày, túi xách đắt tiền mà hãng hiệu gửi đến, dì giúp việc chưa kịp phân loại để vào phòng thay đồ.
Cô nhàm chán cúi xuống nhặt một chiếc hộp dài lên rồi tò mò mở ra.
Cuộn giấy đột nhiên mở ra, đó là một bức tranh.
Phía trên bức tranh là đầm nước, hoa, chim, cá và côn trùng đầy màu sắc, còn có các nhân vật du xuân rất sống động vui vẻ, phong cảnh hữu tình, màu sắc tươi sáng, trang nhã. Thẩm Tự nhìn thoáng qua đã nhận ra phong cách cổ xưa này là của ai.
Bức "Đào Hoa Du Xuân Đồ" của ông Chung.
Thẩm Tự giật mình.
Cô mở một hộp quà dài khác, đúng như cô mong đợi, đó là "Linh Sơn Không Thủy" trong buổi đấu giá kia.
Thẩm Tự hơi do dự, nghi hoặc nhìn Tề Thịnh: "Anh kêu người mua à?"
Tề Thịnh im lặng nhấc mắt lên nhìn cô.
Ngoài hai bức tranh ra, hộp quà nhỏ bên chân cô còn có một viên đá quý thô.
Là một thứ rất hiếm và cũng rất độc đáo, vào ban ngày lóe ra ánh lửa xanh, vào ban đêm lóe đỏ. Đó là tử thúy ngọc mà cô tình cờ nhắc đến lần trước.
Thẩm Tự thực sự kinh ngạc: "Tất cả đều tặng tôi à?"
Chu Tử Khâm nói có người đã nâng giá đấu thầu lên thêm một số không. Cô còn tò mò ai giàu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cái này khá giống phong cách của anh:
Phong cách dùng trăm triệu đập người.
Tề Thịnh không trả lời, anh nhìn cô, chỉ cảm thấy buồn cười, anh cười khẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi ghét bỏ cô.
Thẩm Tự hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh, rất có ý thức lấy tranh và đá quý đi cất, khóe môi không kìm được mà cong lên, dáng vẻ khoe khang giống như con khổng tước nhỏ.
“Tôi nhìn trúng thì là của tôi.”
Sau khi đi theo bên người Tề Thịnh một thời gian dài, Thẩm Tự đã biết thế nào sử dụng triệt để logic xã hội đen của anh.
Thẩm Tự vốn muốn dè dặt một chút nhưng những bức tranh nổi tiếng và đá quý là hai sở thích mà cô không thể từ chối nổi.
“Tôi thích anh lắm.” Cô ôm hai bức tranh và viên đá quý lăn đi lăn lại trên giường, ô ô hai tiếng, rồi tạo hình trái tim trước mặt anh. “Anh có thấy không? Anh ba, trái tim của tôi cũng cho anh này."
Tề Thịnh phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng: "Tôi thấy trái tim của em cho tiền mới đúng."
"Vậy trái tim này cho tiền của anh vậy."
Thẩm Tự tự tin lặp lại lần nữa.
Tay trái cô cầm hai bức tranh, tay phải cầm viên đá quý, mỉm cười ngắm nhìn một lúc rồi cẩn thận cất những thứ này vào hộp. Cách khiến cô hạnh phúc rất đơn giản và nhàm chán, thậm chí có thể khiến cô tạm thời quên đi sự khó chịu và do dự của mình.
Trong lúc phân tâm, hộp thuốc đã được cất đi.
Tề Thịnh đá hộp thuốc dưới chân đi, đứng cách cô vài bước, cúi đầu châm một điếu thuốc. Ánh lửa làm sáng đôi mắt đen của anh, thắp lên ánh sáng sáng ngờ, lạnh lẽo nhưng lại động lòng người.
Khói xám nhẹ nhàng bay trong không khí, tỏa ra hương vị tình dục.
Anh nhìn cô qua một làn khói nhẹ, ánh mắt giống như có trọng lượng, mang đến cho người ta cảm giác áp bách.
Ánh mắt không kiêng nể phán xét.
Chỉ nhìn nhau vài giây, Thẩm Tự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn:“Anh nhìn tôi làm gì thế?”
Cô ôm mấy hộp quà đến bên cạnh, ánh mắt rất cảnh giác, giống như một chú chuột hamster nhỏ đang bảo vệ những quả hạch: "Anh không phải muốn đòi lại đấy chứ?"
"Còn buồn ngủ không?" Tề Thịnh đột nhiên hỏi.
"Lúc đầu rất buồn ngủ, nhưng bây giờ không ngủ được." Thẩm Tự lắc đầu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Đôi mắt Tề Thịnh tối sầm lại, khớp xương rõ ràng khẽ búng điếu thuốc kiến điếu thuốc bị dập tắt hơi nửa.
Anh nhìn cô, không rõ ý tứ gì mà nhếch môi dưới: "Vậy ngủ với tôi một lát."
Thẩm Tự nhẹ nhàng "a" lên.
Cô không theo kịp suy nghĩ bất chợt của anh.
Một tay của Tề Thịnh vẫn giữ chặt chân cô, nhẹ nhàng ném cô lên giường. Thẩm Tự còn chưa kịp phản ứng, trước mặt cô đã có một bóng người phủ lên, tấm lưng gầy gò của cô áp vào giường.
Anh nắm lấy cằm cô rồi nghiêng người về phía trước.
Trong đầu Thẩm Tự hiện lên một đống dấu hỏi.
“Muộn chút rồi tỉnh?” Môi Tề Thịnh dán lên vành tai cô, giọng nói trầm ấm.
Không đợi cô từ chối, dây áo choàng tắm tuột ra, cái lạnh toàn thân bị ngọn lửa mạnh mẽ thiêu rụi, đập nát những cánh hoa hồng đỏ rực khắp mặt đất. Gioongs như núi đổ khó đỡ, anh cứ vậy không chút khe hở, mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Ngoài cửa sổ sát đất, ánh sáng giống như sau cơn mưa, sáng ngời chiếu vào.
Bên trong anh đào bị lửa đốt, hai luồng ánh sáng ấy khiến bức tranh tuyết càng duy mĩ.
_
Thẩm Tự là bị cuộc điện thoại đánh thức.
Cô ngủ rất say, mãi đến bữa trưa, dì giúp việc mới cẩn thận gõ cửa phòng cô. Cô không muốn ăn, mắt cá chân cũng không dám cử động, chỉ nếm thử hai miếng tôm phù dung và huyết yến hầm với đường phèn rồi thôi. Trong phòng tắm đã xả sẵn nước, cô ngâm mình trong nước ấm rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Khi thức dậy, nước đã hơi lạnh.
Nhiệt độ tự động trong không cao, trên khay vẫn còn nửa ly rượu vang đỏ, khẽ lay động theo làn nước.
“Tự Tự, khi nào cậu về Bắc Kinh?” Tâm trạng người đầu bên kia rất tốt: “Sau khi nghỉ là tớ không thấy bóng dáng cậu đâu, cậu không ở đây, đám người này chỉ biết gọi tớ đi tham gia tiệc tối, trà chiều, rất nhàm chán. Rảnh thì tụ hội đi, gần đây tớ chơi đổ thạch*, muốn nghe lời khuyên của cậu.”
*Đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) khi vừa được khai thác, có một lớp vỏ phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là ngọc tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng ngọc Jadeit (Phỉ Thúy), gọi là đổ thạch.
Đó là bạn cùng phòng đại học của cô ở nước ngoài, cũng là một cô gái Trung Quốc.
"Hai ngày nữa." Thẩm Tự bình tĩnh lại, mệt mỏi đứng dậy từ trong bồn tắm:
"Còn có một số việc phải xử lý."
Một tay cô khẽ xoa xoa cổ, một tay buộc lại áo dài tắm, chậm rãi đi đến phòng thay đồ: “Nhưng mà cậu sau một đêm giàu lên, đến mức không có chỗ để tiêu à? Sao lại chơi cái loại cược mà mười lần thì chín lần thua như này."
"Cậu nói đúng rồi. Chị em à, vừa tỉnh dậy, giá cổ phiếu của nhà tớ lại tăng rồi." Bạn cùng phòng không kìm được sự vui vẻ trong lòng, ngay cả nói chuyện cũng nhanh hơn, cô ấy vui vẻ như sắp bay lên nói: “Cậu không xem tin tức à? Rắc rối Hằng Vinh gặp phải ngày càng lớn, công ty đối thủ sắp gặp tai họa, thế nào tớ cũng phải đốt pháo chúc mừng, vậy mới gọi là tôn trọng đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro