Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Có đại ma vương làm chỗ dựa
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Sau lại, Vạn Hạc Vân không chịu nổi đả kích, nhảy lầu tự sát. . . . . .
Mỗi ngày ở Myanmar có người đánh cược thua tự sát, Vạn Hạc Vân tự sát, không dẫn tới bất kỳ gợn sóng nào, chỉ có khối nguyên thạch kia cắt ra được ngọc Đế Vương Lục cấp cao, truyền khắp giới đá quý, nhưng tất cả tiền tài và danh tiếng đều rơi vào trên đầu Hầu Mậu Phong. . . . . .
Tình huống bây giờ là, Diệp Quán Quán biết trong đống đá này có khối nguyên thạch cắt ra được phỉ thúy cấp cao, nhưng vấn đề là, cô không biết, rốt cuộc là khối nguyên thạch nào trong đống này. . . . . .
Ưmh, bây giờ lúng túng rồi. . . . . .
Diệp Quán Quán dùng trình độ toán học đáng buồn của cô để tính toán, nếu cô đã không biết trong khối đá nào có Đế Vương Lục, không bằng đều mua lại tất cả là được rồi.
Tóm lại nhất định sẽ không lỗ đấy!
Nghĩ tới đây, Diệp Quán Quán quét mắt nhìn tất cả tảng đá lớn nhỏ trên chiếc xe đẩy kia, trực tiếp mở miệng: "Những nguyên thạch này, tất cả tôi đều lấy hết."
Vạn Hạn Vân nhất thời ngẩn ra, "Cái . . . . . . Cái gì? Tiểu thư ngài muốn mua. . . . . . mua nguyên thạch của tôi? Toàn bộ?"
Diệp Quán Quán: "Không sai."
Nghe thấy cuộc đối thoại giữ Diệp Quán Quán và Vạn Hạc Vân, không chỉ mình Vạn Hạc Vân khiếp sợ, mọi người vây xem gần như đều cho rằng cô điên rồi.
"Lại có người muốn mua đá của Lâm Lang các, còn mua hết!"
"Cô gái xinh đẹp này có lá gan thật lớn đó!"
"Tôi thấy là thiếu não đi! Hôm nay coi như biết cái gì gọi là kẻ ngốc nhiều tiền!"
. . . . . .
Vẻ mặt các chuyên gia của Tư gia không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này tất cả đều chấn động.
"Lâm Lang các này là cửa tiệm nhỏ sắp đóng cửa, hơn nữa đã ba năm không cắt được tảng đá nào!"
Hai người khác cũng hoàn toàn một biểu cảm rằng Diệp Quán Quán đã không còn cứu được, "Người phụ nữ không phải điên rồi sao? Bỏ không cần nguyên thạch cấp cao của Hội Tụ phường, chạy đi mua một đống đồ bỏ đi? Phó tổng giám Tiết, làm sao bây giờ, anh mau nói câu gì đi!"
Tiết Lệ cũng giận dữ: "Quả thật hoang đường!"
Hầu Mậu Phong giễu cợt nhìn Tiết Lệ, "Lại mặc cho thứ người như thế nhúng tay vào chuyện công ty, tôi thấy hôm nay Tư gia này. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Nghe thấy Hầu Mậu Phong cười nhạo, trên mặt Tiết Lệ nổi lên lửa giận như thiêu như đốt.
Diệp Quán Quán này không chỉ đang quấy rối, càng ném đi cả thể diện của Tư gia!
Diệp Quán Quán không để ý tiếng nghị luận xôn xao ở xung, tiện tay nhặt một viên đá lên sờ sờ, hỏi: "Ông chủ Vạn, bán không?"
Vạn Hạc Vân khó xử, kiêng dè nhìn thoáng qua chỗ Hầu Mậu Phong, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, cám ơn ý tốt của ngài, có điều, vẫn nên thôi, không nên chọc phải phiền toái cho ngài. . . . . ."
Vừa rồi Hầu Mậu Phong đã nói, không cho bất luận kẻ nào mua đá của ông.
Nếu vô tình làm liên lụy tới người khác, cũng không phải là điều ông muốn thấy.
Làm buôn bán đá quý, cũng phải cho Hầu Mậu Phong mấy phần mặt mũi, đắc tội với ông ta không có chỗ tốt.
Diệp Quán Quán liếc mắt nhìn Hầu Mậu Phong, cười cười nói, "A, người khác không dám mua, cũng không có nghĩa là tôi không dám, ông chủ Vạn yên tâm, người đứng sau tôi vẫn rất vững vàng đó."
Dù sao có đại ma vương làm chỗ dựa, cô không sợ đâu ~
Lúc này Diệp Quán Quán mới phát hiện, có lúc danh tiếng của đại ma vương thật đúng là dùng rất tốt đó!
Hầu Mậu Phong nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không nói được.
Coi như Diệp Quán Quán chỉ là người tình, phía sau lưng cô lại đại biểu cho Tư gia, nếu cô nhúng tay, ông ta thật đúng là hết cách với cô.
Đáng chết, ông ta vốn muốn thừa dịp Vạn Hạc Vân cùng đường lấy giá thấp chiếm nhóm hàng này, không ngờ bị người đàn bà này làm loạn kế hoạch. . . . . .
A, chỉ là cũng không sao cả, loại mặt hàng rác rưới này, ông ta cũng không tiếc, cũng chỉ muốn khiến người ta ghét bỏ Vạn Hạc Vân thôi.
Mỗi ngày ở Myanmar có người đánh cược thua tự sát, Vạn Hạc Vân tự sát, không dẫn tới bất kỳ gợn sóng nào, chỉ có khối nguyên thạch kia cắt ra được ngọc Đế Vương Lục cấp cao, truyền khắp giới đá quý, nhưng tất cả tiền tài và danh tiếng đều rơi vào trên đầu Hầu Mậu Phong. . . . . .
Tình huống bây giờ là, Diệp Quán Quán biết trong đống đá này có khối nguyên thạch cắt ra được phỉ thúy cấp cao, nhưng vấn đề là, cô không biết, rốt cuộc là khối nguyên thạch nào trong đống này. . . . . .
Ưmh, bây giờ lúng túng rồi. . . . . .
Diệp Quán Quán dùng trình độ toán học đáng buồn của cô để tính toán, nếu cô đã không biết trong khối đá nào có Đế Vương Lục, không bằng đều mua lại tất cả là được rồi.
Tóm lại nhất định sẽ không lỗ đấy!
Nghĩ tới đây, Diệp Quán Quán quét mắt nhìn tất cả tảng đá lớn nhỏ trên chiếc xe đẩy kia, trực tiếp mở miệng: "Những nguyên thạch này, tất cả tôi đều lấy hết."
Vạn Hạn Vân nhất thời ngẩn ra, "Cái . . . . . . Cái gì? Tiểu thư ngài muốn mua. . . . . . mua nguyên thạch của tôi? Toàn bộ?"
Diệp Quán Quán: "Không sai."
Nghe thấy cuộc đối thoại giữ Diệp Quán Quán và Vạn Hạc Vân, không chỉ mình Vạn Hạc Vân khiếp sợ, mọi người vây xem gần như đều cho rằng cô điên rồi.
"Lại có người muốn mua đá của Lâm Lang các, còn mua hết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô gái xinh đẹp này có lá gan thật lớn đó!"
"Tôi thấy là thiếu não đi! Hôm nay coi như biết cái gì gọi là kẻ ngốc nhiều tiền!"
. . . . . .
Vẻ mặt các chuyên gia của Tư gia không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này tất cả đều chấn động.
"Lâm Lang các này là cửa tiệm nhỏ sắp đóng cửa, hơn nữa đã ba năm không cắt được tảng đá nào!"
Hai người khác cũng hoàn toàn một biểu cảm rằng Diệp Quán Quán đã không còn cứu được, "Người phụ nữ không phải điên rồi sao? Bỏ không cần nguyên thạch cấp cao của Hội Tụ phường, chạy đi mua một đống đồ bỏ đi? Phó tổng giám Tiết, làm sao bây giờ, anh mau nói câu gì đi!"
Tiết Lệ cũng giận dữ: "Quả thật hoang đường!"
Hầu Mậu Phong giễu cợt nhìn Tiết Lệ, "Lại mặc cho thứ người như thế nhúng tay vào chuyện công ty, tôi thấy hôm nay Tư gia này. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Nghe thấy Hầu Mậu Phong cười nhạo, trên mặt Tiết Lệ nổi lên lửa giận như thiêu như đốt.
Diệp Quán Quán này không chỉ đang quấy rối, càng ném đi cả thể diện của Tư gia!
Diệp Quán Quán không để ý tiếng nghị luận xôn xao ở xung, tiện tay nhặt một viên đá lên sờ sờ, hỏi: "Ông chủ Vạn, bán không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Hạc Vân khó xử, kiêng dè nhìn thoáng qua chỗ Hầu Mậu Phong, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, cám ơn ý tốt của ngài, có điều, vẫn nên thôi, không nên chọc phải phiền toái cho ngài. . . . . ."
Vừa rồi Hầu Mậu Phong đã nói, không cho bất luận kẻ nào mua đá của ông.
Nếu vô tình làm liên lụy tới người khác, cũng không phải là điều ông muốn thấy.
Làm buôn bán đá quý, cũng phải cho Hầu Mậu Phong mấy phần mặt mũi, đắc tội với ông ta không có chỗ tốt.
Diệp Quán Quán liếc mắt nhìn Hầu Mậu Phong, cười cười nói, "A, người khác không dám mua, cũng không có nghĩa là tôi không dám, ông chủ Vạn yên tâm, người đứng sau tôi vẫn rất vững vàng đó."
Dù sao có đại ma vương làm chỗ dựa, cô không sợ đâu ~
Lúc này Diệp Quán Quán mới phát hiện, có lúc danh tiếng của đại ma vương thật đúng là dùng rất tốt đó!
Hầu Mậu Phong nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không nói được.
Coi như Diệp Quán Quán chỉ là người tình, phía sau lưng cô lại đại biểu cho Tư gia, nếu cô nhúng tay, ông ta thật đúng là hết cách với cô.
Đáng chết, ông ta vốn muốn thừa dịp Vạn Hạc Vân cùng đường lấy giá thấp chiếm nhóm hàng này, không ngờ bị người đàn bà này làm loạn kế hoạch. . . . . .
A, chỉ là cũng không sao cả, loại mặt hàng rác rưới này, ông ta cũng không tiếc, cũng chỉ muốn khiến người ta ghét bỏ Vạn Hạc Vân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro