Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Coi như thuận mắt
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
2024-07-24 12:15:45
Vạn Hạc Vân do dự hỏi: "Xin hỏi tiểu thư ngài là?"
Diệp Quán Quán: "Nước Z, Tư gia."
"Tư. . . . . . Tư gia. . . . . ." Vẻ mặt Vạn Hạn Vân vừa mừng lại lo sợ, nước Z, Tư gia, người nào không biết, nhất là ở Myanmar, thế lực cũng vô cùng to lớn.
Vạn Hạc Vân do dự mở miệng, "Tiểu thư ngài nhất định phải mua đống đá này của tôi?"
Diệp Quán Quán khẽ mỉm cười: "Tôi thấy nguyên thạch của ông chủ Vạn này phẩm chất tương xứng, vẫn còn coi như thuận mắt, cho nên. . . . . . ông chủ Vạn ra giá đi!"
Coi như thuận mắt?!
Nghe thấy Diệp Quán Quán nói lời ấy, mọi người tại đây, lập tức ngẩn ra tại chỗ.
dien-dan-le-quy-don
Người phụ nữa này muốn mua nguyên thạch của Vạn Hạc Vân, chỉ bởi vì. . . . . . nhìn thuận mắt?!
Vạn Hạc Vân do dự hồi lâu, nghĩ đến tình hình của cửa tiệm mình, rốt cuộc mở miệng: "Vị tiểu thư này, đây là tất cả hàng tồn trong tiệm của tôi rồi, ngài đã không ngại, tôi có thể lỗ vốn thanh lý toàn bộ, ra nửa giá cho ngài. . . . . ."
Ông vốn đã ra dự tính tệ nhất, tệ nhất cũng chính là một tảng đá cũng không bán được, toàn bộ đều đập vỡ ở trong tay ông, mà bây giờ có người thu lấy, đối với ông mà nói đã là kết quả tốt nhất.
Diệp Quán Quán cười nói: "Món đồ tôi nhìn thuận mắt, chưa bao giờ thích để cho người khác giảm giá, giá gốc bao nhiêu, cứ việc nói."
Diệp Quán Quán nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, đợt nguyên thạch này của Vạn Hạc Vân, sẽ mang tới kinh ngạc cực lớn, nếu thật sự mua nửa giá, trong lòng Diệp Quán Quán tất nhiên cũng rất áy náy.
Huống chi, cửa hàng đổ thạch của Vạn Hạc Vân, đã gần như sắp phá sản đóng cửa, kiếp trước, kết quả của Vạn Hạc Vân thê thảm như thế, kiếp này, nếu mình kiếm được lợi lớn, vậy thì vì sao không thể cho Vạn Hạc Vân một con đường sống?
Vạn Hạc Vân nghe vậy mặt ngẩn ra, lập tức lộ vẻ xúc động, không ngờ Diệp Quán Quán lại nói như vậy. . . . . .
Mà người xung quanh lại bắt đầu nghị luận, "Người phụ nữ này thật sự là người Tư gia phái tới sao? Bỏ không cần hàng của Hội Tụ phường, đi mua đồ bỏ đi của Lâm Lang các, người ta ra giá rẻ không cần, còn nhất định phải mua giá gốc?"
"Dáng vẻ ngược lại rất xinh đẹp, đáng tiếc đầu óc có vấn đề. . . . . ."
"Những người của Tư gia đều làm ăn cái gì thế không biết?"
Nghe mọi người vây xem nói những lời khó nghe kia, sắc mặt của Tiết Lệ khó coi đến cực hạn, cũng vì người phụ nữ này, hắn còn chưa từng mất thể diện như vậy.
"Diệp tiểu thư! Xin hãy nghĩ kỹ rồi mới làm!" Tiết Lệ cau mày mở miệng.
"Nghĩ kỹ rồi mới làm?" Diệp Quán Quán liếc Tiết Lệ một: "Anh đang giảng đạo lí với tôi sao?"
"Diệp tiểu thư! Tôi không có ý này, chỉ hết lòng làm bổn phận chức trách của mình thôi!" Tiết Lệ nói.
"Hết lòng sao?" Diệp Quán Quán cười lạnh: "Anh đang hết lòng với ai, đừng quên thân phận của mình gì, lại đang nói chuyện với ai!"
Tiết Lệ gật đầu, nhìn Diệp Quán Quán, mở miệng nói, "Được, nếu Diệp tiểu thư cố tình như thế, tôi chỉ có thể báo lên tổng bộ!"
Diệp Quán Quán: "Xin cứ tự nhiên."
Tiết Lệ tức giận, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Nước Z, trong phòng họp, cả đám cấp cao và tộc lão đang họp.
Thân là một thành viên của hội đồng quản trị Tư gia, Phùng Nghĩa Bình đột nhiên đứng dậy rời đi, nghe điện thoại.
Một lát sau, Phùng Nghĩa Bình nhận điện thoại xong trở về, vẻ mặt dường như thật khó xử, "Các vị, xin lỗi, cắt ngang một chút, tình hình bên Myanmar kia có biến."
"Chuyện gì?" Tư Minh Lễ nhìn Phùng Nghĩa Bình, nghi ngờ mở miệng.
Lúc này, Phùng Nghĩa Bình kể quá tình tất cả sự việc một lần.
Sau khi nghe Phùng Nghĩa Bình kể lại, cả phòng họp xôn xao một mảnh.
"Đây cũng quá hoang đường rồi!"
"Tư tổng đối xử với cô ta trên danh nghĩa trợ lý cũng đã đủ đặc biệt rồi, hiện tại nhiệm vụ đầu tiên lại còn tùy tiện như thế, coi công ty làm thành chỗ nào chứ!"
Diệp Quán Quán: "Nước Z, Tư gia."
"Tư. . . . . . Tư gia. . . . . ." Vẻ mặt Vạn Hạn Vân vừa mừng lại lo sợ, nước Z, Tư gia, người nào không biết, nhất là ở Myanmar, thế lực cũng vô cùng to lớn.
Vạn Hạc Vân do dự mở miệng, "Tiểu thư ngài nhất định phải mua đống đá này của tôi?"
Diệp Quán Quán khẽ mỉm cười: "Tôi thấy nguyên thạch của ông chủ Vạn này phẩm chất tương xứng, vẫn còn coi như thuận mắt, cho nên. . . . . . ông chủ Vạn ra giá đi!"
Coi như thuận mắt?!
Nghe thấy Diệp Quán Quán nói lời ấy, mọi người tại đây, lập tức ngẩn ra tại chỗ.
dien-dan-le-quy-don
Người phụ nữa này muốn mua nguyên thạch của Vạn Hạc Vân, chỉ bởi vì. . . . . . nhìn thuận mắt?!
Vạn Hạc Vân do dự hồi lâu, nghĩ đến tình hình của cửa tiệm mình, rốt cuộc mở miệng: "Vị tiểu thư này, đây là tất cả hàng tồn trong tiệm của tôi rồi, ngài đã không ngại, tôi có thể lỗ vốn thanh lý toàn bộ, ra nửa giá cho ngài. . . . . ."
Ông vốn đã ra dự tính tệ nhất, tệ nhất cũng chính là một tảng đá cũng không bán được, toàn bộ đều đập vỡ ở trong tay ông, mà bây giờ có người thu lấy, đối với ông mà nói đã là kết quả tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quán Quán cười nói: "Món đồ tôi nhìn thuận mắt, chưa bao giờ thích để cho người khác giảm giá, giá gốc bao nhiêu, cứ việc nói."
Diệp Quán Quán nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, đợt nguyên thạch này của Vạn Hạc Vân, sẽ mang tới kinh ngạc cực lớn, nếu thật sự mua nửa giá, trong lòng Diệp Quán Quán tất nhiên cũng rất áy náy.
Huống chi, cửa hàng đổ thạch của Vạn Hạc Vân, đã gần như sắp phá sản đóng cửa, kiếp trước, kết quả của Vạn Hạc Vân thê thảm như thế, kiếp này, nếu mình kiếm được lợi lớn, vậy thì vì sao không thể cho Vạn Hạc Vân một con đường sống?
Vạn Hạc Vân nghe vậy mặt ngẩn ra, lập tức lộ vẻ xúc động, không ngờ Diệp Quán Quán lại nói như vậy. . . . . .
Mà người xung quanh lại bắt đầu nghị luận, "Người phụ nữ này thật sự là người Tư gia phái tới sao? Bỏ không cần hàng của Hội Tụ phường, đi mua đồ bỏ đi của Lâm Lang các, người ta ra giá rẻ không cần, còn nhất định phải mua giá gốc?"
"Dáng vẻ ngược lại rất xinh đẹp, đáng tiếc đầu óc có vấn đề. . . . . ."
"Những người của Tư gia đều làm ăn cái gì thế không biết?"
Nghe mọi người vây xem nói những lời khó nghe kia, sắc mặt của Tiết Lệ khó coi đến cực hạn, cũng vì người phụ nữ này, hắn còn chưa từng mất thể diện như vậy.
"Diệp tiểu thư! Xin hãy nghĩ kỹ rồi mới làm!" Tiết Lệ cau mày mở miệng.
"Nghĩ kỹ rồi mới làm?" Diệp Quán Quán liếc Tiết Lệ một: "Anh đang giảng đạo lí với tôi sao?"
"Diệp tiểu thư! Tôi không có ý này, chỉ hết lòng làm bổn phận chức trách của mình thôi!" Tiết Lệ nói.
"Hết lòng sao?" Diệp Quán Quán cười lạnh: "Anh đang hết lòng với ai, đừng quên thân phận của mình gì, lại đang nói chuyện với ai!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Lệ gật đầu, nhìn Diệp Quán Quán, mở miệng nói, "Được, nếu Diệp tiểu thư cố tình như thế, tôi chỉ có thể báo lên tổng bộ!"
Diệp Quán Quán: "Xin cứ tự nhiên."
Tiết Lệ tức giận, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Nước Z, trong phòng họp, cả đám cấp cao và tộc lão đang họp.
Thân là một thành viên của hội đồng quản trị Tư gia, Phùng Nghĩa Bình đột nhiên đứng dậy rời đi, nghe điện thoại.
Một lát sau, Phùng Nghĩa Bình nhận điện thoại xong trở về, vẻ mặt dường như thật khó xử, "Các vị, xin lỗi, cắt ngang một chút, tình hình bên Myanmar kia có biến."
"Chuyện gì?" Tư Minh Lễ nhìn Phùng Nghĩa Bình, nghi ngờ mở miệng.
Lúc này, Phùng Nghĩa Bình kể quá tình tất cả sự việc một lần.
Sau khi nghe Phùng Nghĩa Bình kể lại, cả phòng họp xôn xao một mảnh.
"Đây cũng quá hoang đường rồi!"
"Tư tổng đối xử với cô ta trên danh nghĩa trợ lý cũng đã đủ đặc biệt rồi, hiện tại nhiệm vụ đầu tiên lại còn tùy tiện như thế, coi công ty làm thành chỗ nào chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro