Phát Triển Đến...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
Bây giờ làm sao đây, hơn nửa giờ nữa tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu, Lạc Thiên Ngưng lấy lễ phục ở đâu ra.
Cô phát sầu ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ không biết có nên đi đến phòng Lạc Gia Hân vơ vét một chiếc không. Nhưng mặc đồ người khác từng mặc qua cũng quá mất mặt đi.
Đang lúc xoắn xuýt, ông cụ bước vào, hô một câu: "Thiên Ngưng, nha đầu, lại đây."
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy, đi tới, hỏi: "Ông nội, sao vậy?"
"Cháu sao thế? Mặt chau mày ủ? Mấy ngày nay không đến thăm ông nội." Ông lão than thở.
"Ông ơi. Cháu không có lễ phục nên không thể đến bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tống." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Hừ, dây xích rơi vào thời khắc mấu chốt.” Ông cụ nói.
"Ông nội, ông là đến giậu đổ bìm leo cháu hay sao? Cháu là cháu gái của ông!" Lạc Thiên Ngưng nói.
“Tam tiểu thư, đừng mặt chau mày ủ, nhìn xem đây là cái gì?” Chú Lê từ phía sau ông lão đi tới, trên tay cầm một hộp quà đã được đóng gói tinh xảo.
Lạc Thiên Ngưng bước tới tháo dải ruy băng trên hộp quà, mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy cao cấp, Lạc Thiên Ngưng trợn tròn mắt: "Cho cháu?"
"Tam tiểu thư, Không phải cho cô thì còn có thể cho ai? Cô đi thay đi!" Chú Lê cười nói.
Lạc Thiên Ngưng lập tức chạy về phòng cầm chiếc hộp, đóng cửa lại, thay quần áo.
Khi cô bước xuống cầu thang một lần nữa, ông cụ ngẩn người ra.
Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng mặc một chiếc váy dài hai dây màu trắng, bờ vai lộ ra nhỏ nhắn, vòng eo thon thả, lớp vải tuyn của váy hơi kéo dài ra, trên váy có điểm xuyết những bông hoa đào màu hồng nhạt, từng bước di chuyển. Như cảnh hoa nở.
Mái tóc đen dài hơi xoăn, xõa ngang eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to long lanh, tựa như một tiên nữ bước ra từ khu rừng.
Ông cụ không thể tin được, đây là đứa cháu gái của ông đã trầm mặc suốt mười tám năm!
Lạc Thiên Ngưng đi xuống lầu, ôm lấy ông cụ, vui vẻ nói: "Ông ơi! Cảm ơn ông. Đây thật sự là một món quà giúp người khi gặp nạn! Rất vừa vặn, rất đẹp!"
Ông cụ cười nói: "Thích là được, thích là được."
Lại hỏi: "Nha đầu, cháu và Đình Thâm phát triển đến bước nào rồi?"
Lạc Thiên Ngưng sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến Mặc Đình Thâm liền tức giận, luôn mất bình tĩnh một cách khó hiểu. Tức giận nói: "Hai chúng cháu phát triển cái gì? Cháu là học sinh cấp ba, với không tới Mặc tổng."
Ông lão vậy mà không tức giận, cười híp mắt nói: "Được rồi, đi mau đi. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
“Ông nội không đi ạ?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Ông già rồi, lười đi lại. Đi chơi đi, ngắm thế giới." Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng cầm túi xách đi ra ngoài, ông cụ còn sai tài xế đưa cô đến đó, Lạc Thiên Ngưng trong lòng nghĩ thầm, trong đầu của ông cụ bán thuốc gì vậy, có phải là quá quan tâm không? ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
Tống gia.
Hai mẹ con Diêu Thục Phân đến sảnh tiệc. Lạc Gia Tuyết giống như một con bướm chạy đến tìm Tống Dục, còn Diêu Thục Phân thì tán gẫu với các vị phu nhân xung quanh. Khoe những món trang sức, váy vóc có giá trị của mình.
Bà ta hưởng sự xu nịnh của mọi người, nghĩ đến Lạc Thiên Ngưng chỉ có thể cuộn mình ở nhà. Người mẹ chết sớm đó của cô cũng không kém gì! Vị trí phu nhân Lạc gia này là của bà ta! Tiểu tiện nhân đó. Đừng nghĩ đến việc được chia một chút tài sản nào!
Rất nhanh, bà ta sẽ khiến cô thân bại danh liệt!
Lạc Gia Tuyết cũng đã tìm thấy Tống Dục. Hôm nay, Lạc Gia Tuyết mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc xoăn bồng bềnh như công chúa. Cô ta trông như một công chúa nhỏ ngoan ngoãn. Tống Dục và Lạc Gia Tuyết đã lâu không gặp nhau. Nhìn thấy Lạc Gia Tuyết xuất hiện ngọt ngào, càng động lòng hơn.
Hai người chen chúc trong căn phòng nhỏ trên lầu, Tống Dục không nhịn được đưa tay vào trong váy của Lạc Gia Tuyết, Lạc Gia Tuyết nửa đẩy nửa nói: "Dục ca ca, đừng như vậy..."
Tống Dục bị giọng nói dịu dàng ngọt ngào này làm cho xiêu lòng, nói: "Gia Tuyết, em thật đẹp..."
Lạc Gia Tuyết hỏi: "Vậy thì em là người duy nhất trong lòng anh?"
"Đương nhiên, khi em học đại học, chúng ta sẽ đính hôn, sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn. Anh sẽ dành cho em những điều tốt đẹp nhất" Tống Dục trìu mến nói.
Lạc Gia Tuyết được dỗ dành, kích động tiến đến hôn Tống Dục.
Đột nhiên nhớ tới ngày đó, Lạc Thiên Ngưng nói rằng cô hẹn hò với Tống Dục, sau đó dừng lại hỏi: "Dục ca ca, anh có nhớ chị ba của em không?"
“Ý em là con mập Lạc Thiên Ngưng đó?” Tống Dục chán ghét nói. Khi nghĩ đến thân hình mập mạp, bộ dạng đầu bù tóc rối của Lạc Thiên Ngưng liền buồn nôn.
Lạc Gia Tuyết do dự nói: "Dục ca ca, chị ba khác với ban đầu, anh đừng nói chị ấy như vậy."
“Được được được, anh không nói, đều nghe em, cho dù cô ta có khác biệt như thế nào thì trong mắt anh chỉ có một mình em.” Tống Dục đảm bảo nói.
Lạc Gia Tuyết mỉm cười, dựa vào lòng của Tống Dục nói "Dục ca ca, anh thật tốt."
Hai người lại thân mật hồi lâu, mới từ trên lầu đi xuống.
Cô phát sầu ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ không biết có nên đi đến phòng Lạc Gia Hân vơ vét một chiếc không. Nhưng mặc đồ người khác từng mặc qua cũng quá mất mặt đi.
Đang lúc xoắn xuýt, ông cụ bước vào, hô một câu: "Thiên Ngưng, nha đầu, lại đây."
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy, đi tới, hỏi: "Ông nội, sao vậy?"
"Cháu sao thế? Mặt chau mày ủ? Mấy ngày nay không đến thăm ông nội." Ông lão than thở.
"Ông ơi. Cháu không có lễ phục nên không thể đến bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tống." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Hừ, dây xích rơi vào thời khắc mấu chốt.” Ông cụ nói.
"Ông nội, ông là đến giậu đổ bìm leo cháu hay sao? Cháu là cháu gái của ông!" Lạc Thiên Ngưng nói.
“Tam tiểu thư, đừng mặt chau mày ủ, nhìn xem đây là cái gì?” Chú Lê từ phía sau ông lão đi tới, trên tay cầm một hộp quà đã được đóng gói tinh xảo.
Lạc Thiên Ngưng bước tới tháo dải ruy băng trên hộp quà, mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy cao cấp, Lạc Thiên Ngưng trợn tròn mắt: "Cho cháu?"
"Tam tiểu thư, Không phải cho cô thì còn có thể cho ai? Cô đi thay đi!" Chú Lê cười nói.
Lạc Thiên Ngưng lập tức chạy về phòng cầm chiếc hộp, đóng cửa lại, thay quần áo.
Khi cô bước xuống cầu thang một lần nữa, ông cụ ngẩn người ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng mặc một chiếc váy dài hai dây màu trắng, bờ vai lộ ra nhỏ nhắn, vòng eo thon thả, lớp vải tuyn của váy hơi kéo dài ra, trên váy có điểm xuyết những bông hoa đào màu hồng nhạt, từng bước di chuyển. Như cảnh hoa nở.
Mái tóc đen dài hơi xoăn, xõa ngang eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt to long lanh, tựa như một tiên nữ bước ra từ khu rừng.
Ông cụ không thể tin được, đây là đứa cháu gái của ông đã trầm mặc suốt mười tám năm!
Lạc Thiên Ngưng đi xuống lầu, ôm lấy ông cụ, vui vẻ nói: "Ông ơi! Cảm ơn ông. Đây thật sự là một món quà giúp người khi gặp nạn! Rất vừa vặn, rất đẹp!"
Ông cụ cười nói: "Thích là được, thích là được."
Lại hỏi: "Nha đầu, cháu và Đình Thâm phát triển đến bước nào rồi?"
Lạc Thiên Ngưng sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến Mặc Đình Thâm liền tức giận, luôn mất bình tĩnh một cách khó hiểu. Tức giận nói: "Hai chúng cháu phát triển cái gì? Cháu là học sinh cấp ba, với không tới Mặc tổng."
Ông lão vậy mà không tức giận, cười híp mắt nói: "Được rồi, đi mau đi. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
“Ông nội không đi ạ?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Ông già rồi, lười đi lại. Đi chơi đi, ngắm thế giới." Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng cầm túi xách đi ra ngoài, ông cụ còn sai tài xế đưa cô đến đó, Lạc Thiên Ngưng trong lòng nghĩ thầm, trong đầu của ông cụ bán thuốc gì vậy, có phải là quá quan tâm không? ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
Tống gia.
Hai mẹ con Diêu Thục Phân đến sảnh tiệc. Lạc Gia Tuyết giống như một con bướm chạy đến tìm Tống Dục, còn Diêu Thục Phân thì tán gẫu với các vị phu nhân xung quanh. Khoe những món trang sức, váy vóc có giá trị của mình.
Bà ta hưởng sự xu nịnh của mọi người, nghĩ đến Lạc Thiên Ngưng chỉ có thể cuộn mình ở nhà. Người mẹ chết sớm đó của cô cũng không kém gì! Vị trí phu nhân Lạc gia này là của bà ta! Tiểu tiện nhân đó. Đừng nghĩ đến việc được chia một chút tài sản nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh, bà ta sẽ khiến cô thân bại danh liệt!
Lạc Gia Tuyết cũng đã tìm thấy Tống Dục. Hôm nay, Lạc Gia Tuyết mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc xoăn bồng bềnh như công chúa. Cô ta trông như một công chúa nhỏ ngoan ngoãn. Tống Dục và Lạc Gia Tuyết đã lâu không gặp nhau. Nhìn thấy Lạc Gia Tuyết xuất hiện ngọt ngào, càng động lòng hơn.
Hai người chen chúc trong căn phòng nhỏ trên lầu, Tống Dục không nhịn được đưa tay vào trong váy của Lạc Gia Tuyết, Lạc Gia Tuyết nửa đẩy nửa nói: "Dục ca ca, đừng như vậy..."
Tống Dục bị giọng nói dịu dàng ngọt ngào này làm cho xiêu lòng, nói: "Gia Tuyết, em thật đẹp..."
Lạc Gia Tuyết hỏi: "Vậy thì em là người duy nhất trong lòng anh?"
"Đương nhiên, khi em học đại học, chúng ta sẽ đính hôn, sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn. Anh sẽ dành cho em những điều tốt đẹp nhất" Tống Dục trìu mến nói.
Lạc Gia Tuyết được dỗ dành, kích động tiến đến hôn Tống Dục.
Đột nhiên nhớ tới ngày đó, Lạc Thiên Ngưng nói rằng cô hẹn hò với Tống Dục, sau đó dừng lại hỏi: "Dục ca ca, anh có nhớ chị ba của em không?"
“Ý em là con mập Lạc Thiên Ngưng đó?” Tống Dục chán ghét nói. Khi nghĩ đến thân hình mập mạp, bộ dạng đầu bù tóc rối của Lạc Thiên Ngưng liền buồn nôn.
Lạc Gia Tuyết do dự nói: "Dục ca ca, chị ba khác với ban đầu, anh đừng nói chị ấy như vậy."
“Được được được, anh không nói, đều nghe em, cho dù cô ta có khác biệt như thế nào thì trong mắt anh chỉ có một mình em.” Tống Dục đảm bảo nói.
Lạc Gia Tuyết mỉm cười, dựa vào lòng của Tống Dục nói "Dục ca ca, anh thật tốt."
Hai người lại thân mật hồi lâu, mới từ trên lầu đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro