Mẹ Kế Độc Ác Củ...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
Lạc Gia Tuyết và Tống Dục cùng nhau bước xuống lầu, Diêu Thục Phân giả vờ tức giận nói: "Đến cũng không chào hỏi các trưởng bối, vô lễ quá!"
Lạc Gia Tuyết mỉm cười, lại gần làm nũng: "Mẹ, con biết sai rồi."
Tống phu nhân cười nói: "Không sao. Đều là người nhà mình, đâu cần chú trọng nhiều như vậy!"
Tống Dục cũng nói: "Dì, dì đừng trách Gia Tuyết, là con đưa cô ấy đi khắp nơi."
Diêu Thục Phân cười nói: "Được, được. Dì không nói nữa, các người bảo vệ nó như vậy. Ta làm sao dám đắc tội với tiểu công chúa này."
Lạc Gia Tuyết đỏ mặt nói: "Mẹ, đừng nói nhảm!"
Những người khách xung quanh nhìn thấy cảnh này. Tống gia và Lạc gia liên hôn chỉ là chuyện sớm muộn, Tống phu nhân trước mặt nhiều người như vậy nhận là người một nhà, xem ra Tống Dục và Lạc Gia Tuyết là thật sự yêu nhau. Mặc dù nói Lạc Gia Tuyết bây giờ tuổi vẫn còn hơi nhỏ, nhưng cô ta người đẹp tâm tốt, sau này chính là thiếu phu nhân Tống gia rồi.
Lạc gia cùng Tống gia liên hôn, vậy Lạc gia càng là một gia đình giàu có ở Hải Thành rồi. Có bao người phải nịnh bợ.
Những vị phu nhân này lập tức đi đến để tâng bốc Diêu Thục Phân, tiện khen cả Lạc Gia Tuyết .
"Lạc phu nhân thật may mắn khi có một cô con gái ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy!"
"Không chỉ thế, Gia Hân cũng xinh đẹp, là người tình trong mộng của bao người, hẳn là được thừa hưởng gen tốt của Lạc phu nhân!"
"Con trai của Lạc phu nhân có năng lực. Tôi nghe nói rằng một công ty con sắp được mở. Các cô con gái lại xinh đẹp. Thật ghen tị!"
“Đâu có đâu có, các vị phu nhân quá khen rồi!” Diêu Thục Phân vui vẻ cười không khép được miệng. Nếu Lạc Gia Tuyết gả đến nhà họ Tống, bà ta sẽ là mẹ vợ của Tống Dục, mà Tống Dục là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống!
Lạc Gia Tuyết cũng được thổi phồng, tuy không xinh bằng chị hai nhưng Lạc Gia Tuyết vẫn trẻ trung, bây giờ chỉ cần xinh đẹp thuần khiết là đủ rồi, sau khi vào làng giải trí chắc chắn sẽ còn nổi hơn cả chị hai!
Mọi người bàn tán, cười đùa. Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Lúc này, Lạc Thiên Ngưng mới đến nhà họ Tống, sau khi đưa thiệp mời. Bảo vệ đẩy cửa vào, tiếng mở cửa đã kinh động đến khách khứa, mọi người quay đầu lại thì thấy cô gái mặc váy trắng, uyển chuyển duyên dáng, chậm rãi bước vào.
Cô có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hoa đào điểm tô trên váy, đẹp như nước chảy phù dung, Tươi trẻ thanh lịch.
Đôi mắt cô trong veo, sáng ngời, nhìn xung quanh như một con nai lạc trong rừng, quyến rũ mê người. ( Truyện dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
Trang điểm nhẹ nhàng giúp các đường nét trên gương mặt cô trở nên tinh tế hơn. Mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tôn lên vòng eo thon thả đầy đặn, chiếc váy lưng cao tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Mọi người lần lượt bàn tán, đây là tiểu thư nhà ai, thong dong đến muộn, đẹp đến nghiền nát hoa thơm cỏ dại.
Tống Dục sửng sốt một hồi, anh ta chưa từng thấy mỹ nhân nào như vậy. Các đường nét trên khuôn mặt thật thanh tú, đôi mắt thật quyến rũ. Vòng eo thon thả chỉ nhìn thôi đã không khỏi nghĩ đến việc bước tới ôm lấy nó, thật tuyệt vời biết bao.
"Dục ca ca? Dục ca ca?" Lạc Gia Tuyết gọi rất nhiều tiếng. Tống Dục thậm chí còn không nghe thấy.
Lạc Gia Tuyết nhìn phản ứng của Tống Dục mà tức giận nắm chặt tay lại, Lạc Thiên Ngưng chết tiệt kia, rõ ràng đã để cô ở nhà rồi, cô tìm lễ phục ở đâu, mặt dày theo đến, câu dẫn Tống Dục của cô ta, quả nhiên là tiểu tiện nhân!
Hôm nay cô ta nhất định phải nhìn chằm chằm Lạc Thiên Ngưng , nhất định không được để cô nói lời nào với Tống Dục!
"Chị ba? Sao chị lại đến?" Lạc Gia Tuyết mỉm cười chào cô.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn Lạc Gia Tuyết, a, tiếp tục diễn: "Gia Tuyết, không có cách, chị phải tự mình đến cửa hàng quần áo lấy lễ phục, tự nhiên sẽ đến muộn hơn."
Nghe thấy lời nói của Lạc Thiên Ngưng, các phu nhân xung quanh không khỏi xì xào bàn tán, Diêu Thục Phân khoe với họ rằng Lạc Thiên đã đặc biệt yêu cầu cửa hàng quần áo đưa lễ phục đến tận nhà cho họ chọn, tại sao Lạc Thiên Ngưng lại cần tự mình đến cửa hàng quần áo để lấy lễ phục?
Có người đã từng đến bữa tiệc sinh nhật của ông cụ, biết được vị tam tiểu thư này là con của vị phu nhân trước của Lạc Thiên. Mọi người truyền tai nhau, họ đều đoán rằng Diêu Thục Phân thậm chí sẽ không cho con gái riêng mặc lễ phục ? Điều này khác gì với mẹ kế độc ác của cô bé lọ lem?
Sắc mặt Diêu Thục Phân tái mét, bà ta biết, tiểu nha đầu này đến sẽ không để mình được yên, mấy câu nói ngắn gọn đã bắt đầu phá hủy hình tượng phu nhân hào môn cao quý của bà ta!
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười bước tới chào hỏi: "Dì Diêu, bộ váy mà cửa hàng quần áo đưa đến cho dì quả thực là rất đẹp!"
Một câu nói, khiến mọi người khẳng định, lễ phục của hai mẹ con Diêu Thục Phân được đưa đến Lạc gia, nhưng Lạc Thiên Ngưng lại phải tự mình đi mua. Thật đáng thương.
Diêu Thục Phân cười khan, siết chặt nắm đấm, nha đầu chết tiệt, tôi muốn cho cô sống thoải mái thêm vài ngày, hôm nay tự mình tìm tới, thì đừng trách tôi không khách khí!
Lạc Gia Tuyết mỉm cười, lại gần làm nũng: "Mẹ, con biết sai rồi."
Tống phu nhân cười nói: "Không sao. Đều là người nhà mình, đâu cần chú trọng nhiều như vậy!"
Tống Dục cũng nói: "Dì, dì đừng trách Gia Tuyết, là con đưa cô ấy đi khắp nơi."
Diêu Thục Phân cười nói: "Được, được. Dì không nói nữa, các người bảo vệ nó như vậy. Ta làm sao dám đắc tội với tiểu công chúa này."
Lạc Gia Tuyết đỏ mặt nói: "Mẹ, đừng nói nhảm!"
Những người khách xung quanh nhìn thấy cảnh này. Tống gia và Lạc gia liên hôn chỉ là chuyện sớm muộn, Tống phu nhân trước mặt nhiều người như vậy nhận là người một nhà, xem ra Tống Dục và Lạc Gia Tuyết là thật sự yêu nhau. Mặc dù nói Lạc Gia Tuyết bây giờ tuổi vẫn còn hơi nhỏ, nhưng cô ta người đẹp tâm tốt, sau này chính là thiếu phu nhân Tống gia rồi.
Lạc gia cùng Tống gia liên hôn, vậy Lạc gia càng là một gia đình giàu có ở Hải Thành rồi. Có bao người phải nịnh bợ.
Những vị phu nhân này lập tức đi đến để tâng bốc Diêu Thục Phân, tiện khen cả Lạc Gia Tuyết .
"Lạc phu nhân thật may mắn khi có một cô con gái ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy!"
"Không chỉ thế, Gia Hân cũng xinh đẹp, là người tình trong mộng của bao người, hẳn là được thừa hưởng gen tốt của Lạc phu nhân!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con trai của Lạc phu nhân có năng lực. Tôi nghe nói rằng một công ty con sắp được mở. Các cô con gái lại xinh đẹp. Thật ghen tị!"
“Đâu có đâu có, các vị phu nhân quá khen rồi!” Diêu Thục Phân vui vẻ cười không khép được miệng. Nếu Lạc Gia Tuyết gả đến nhà họ Tống, bà ta sẽ là mẹ vợ của Tống Dục, mà Tống Dục là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống!
Lạc Gia Tuyết cũng được thổi phồng, tuy không xinh bằng chị hai nhưng Lạc Gia Tuyết vẫn trẻ trung, bây giờ chỉ cần xinh đẹp thuần khiết là đủ rồi, sau khi vào làng giải trí chắc chắn sẽ còn nổi hơn cả chị hai!
Mọi người bàn tán, cười đùa. Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Lúc này, Lạc Thiên Ngưng mới đến nhà họ Tống, sau khi đưa thiệp mời. Bảo vệ đẩy cửa vào, tiếng mở cửa đã kinh động đến khách khứa, mọi người quay đầu lại thì thấy cô gái mặc váy trắng, uyển chuyển duyên dáng, chậm rãi bước vào.
Cô có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, hoa đào điểm tô trên váy, đẹp như nước chảy phù dung, Tươi trẻ thanh lịch.
Đôi mắt cô trong veo, sáng ngời, nhìn xung quanh như một con nai lạc trong rừng, quyến rũ mê người. ( Truyện dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).
Trang điểm nhẹ nhàng giúp các đường nét trên gương mặt cô trở nên tinh tế hơn. Mái tóc dài hơi xoăn nhẹ tôn lên vòng eo thon thả đầy đặn, chiếc váy lưng cao tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Mọi người lần lượt bàn tán, đây là tiểu thư nhà ai, thong dong đến muộn, đẹp đến nghiền nát hoa thơm cỏ dại.
Tống Dục sửng sốt một hồi, anh ta chưa từng thấy mỹ nhân nào như vậy. Các đường nét trên khuôn mặt thật thanh tú, đôi mắt thật quyến rũ. Vòng eo thon thả chỉ nhìn thôi đã không khỏi nghĩ đến việc bước tới ôm lấy nó, thật tuyệt vời biết bao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dục ca ca? Dục ca ca?" Lạc Gia Tuyết gọi rất nhiều tiếng. Tống Dục thậm chí còn không nghe thấy.
Lạc Gia Tuyết nhìn phản ứng của Tống Dục mà tức giận nắm chặt tay lại, Lạc Thiên Ngưng chết tiệt kia, rõ ràng đã để cô ở nhà rồi, cô tìm lễ phục ở đâu, mặt dày theo đến, câu dẫn Tống Dục của cô ta, quả nhiên là tiểu tiện nhân!
Hôm nay cô ta nhất định phải nhìn chằm chằm Lạc Thiên Ngưng , nhất định không được để cô nói lời nào với Tống Dục!
"Chị ba? Sao chị lại đến?" Lạc Gia Tuyết mỉm cười chào cô.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn Lạc Gia Tuyết, a, tiếp tục diễn: "Gia Tuyết, không có cách, chị phải tự mình đến cửa hàng quần áo lấy lễ phục, tự nhiên sẽ đến muộn hơn."
Nghe thấy lời nói của Lạc Thiên Ngưng, các phu nhân xung quanh không khỏi xì xào bàn tán, Diêu Thục Phân khoe với họ rằng Lạc Thiên đã đặc biệt yêu cầu cửa hàng quần áo đưa lễ phục đến tận nhà cho họ chọn, tại sao Lạc Thiên Ngưng lại cần tự mình đến cửa hàng quần áo để lấy lễ phục?
Có người đã từng đến bữa tiệc sinh nhật của ông cụ, biết được vị tam tiểu thư này là con của vị phu nhân trước của Lạc Thiên. Mọi người truyền tai nhau, họ đều đoán rằng Diêu Thục Phân thậm chí sẽ không cho con gái riêng mặc lễ phục ? Điều này khác gì với mẹ kế độc ác của cô bé lọ lem?
Sắc mặt Diêu Thục Phân tái mét, bà ta biết, tiểu nha đầu này đến sẽ không để mình được yên, mấy câu nói ngắn gọn đã bắt đầu phá hủy hình tượng phu nhân hào môn cao quý của bà ta!
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười bước tới chào hỏi: "Dì Diêu, bộ váy mà cửa hàng quần áo đưa đến cho dì quả thực là rất đẹp!"
Một câu nói, khiến mọi người khẳng định, lễ phục của hai mẹ con Diêu Thục Phân được đưa đến Lạc gia, nhưng Lạc Thiên Ngưng lại phải tự mình đi mua. Thật đáng thương.
Diêu Thục Phân cười khan, siết chặt nắm đấm, nha đầu chết tiệt, tôi muốn cho cô sống thoải mái thêm vài ngày, hôm nay tự mình tìm tới, thì đừng trách tôi không khách khí!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro