Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Tai Tiếng Chưa...

Ningmeng Hu

2024-08-07 13:41:45

Lạc Thiên Ngưng giật mình: "Mặc Đình Thâm?"

Mặc Đình Thâm thả tay ra, chạm vào công tắc trên tường, phòng kho được chiếu sáng rõ ràng. Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám nhạt không thắt cà vạt. Chiếc áo sơ mi mở ra hai cúc, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ.

Hai chân Mặc Đình Thâm đè lên người Lạc Thiên Ngưng, một tay siết lấy cổ tay mảnh khảnh của Lạc Thiên Ngưng, anh vòng tay qua sau đầu cô chống lên tường, tay còn lại nâng chiếc cằm nhỏ thanh tú của Lạc Thiên Ngưng lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Tư thế này, nhìn thế nào, sao không có thể diện gì...

Lạc Thiên Ngưng khó chịu quay đầu lại, nói: "Buông tôi ra."

Mặc Đình Thâm không cử động, hỏi, "Ai dạy em nội công?"

Lạc Thiên Ngưng bất lực nói: "Tôi tự học. Bên ngoài có rất nhiều lớp học chiến đấu. 200 tệ một lớp, không đắt."

Mặc Đình Thâm thấp giọng cười, lời của Lạc Thiên Ngưng, có phải cảm thấy anh rất dễ bị lừa không?

Bây giờ các lớp huấn luyện bên ngoài đều quơ tay múa chân, chiêu vừa rồi của Lạc Thiên Ngưng, muốn lấy mạng đối phương, mà tốc độ rất nhanh, giống như bản năng.

Trên người cô có rất nhiều bí mật, tính cách của cô, lời nói và cử chỉ của cô, nguồn tiền của cô, thân thủ của cô, đều là từng vấn đề bí ẩn.

Mặc Đình Thâm cũng không vội, dù có hỏi thì Lạc Thiên Ngưng cũng không nói thật, thay vì nhìn cô nói dối, anh thích cảm giác mèo vờn chuột hơn.

“Mặc Đình Thâm, thả tôi ra.” Lạc Thiên Ngưng nói.

“Không thả, em có thể làm gì?” Mặc Đình Thâm cúi người gần hơn, đặt một tay lên eo cô gái, dáng người trở nên mảnh mai hơn, vòng eo mềm mại mảnh mai.

Hơi thở lạnh lẽo truyền đến tai Lạc Thiên Ngưng, bàn tay to ấm nóng đang đặt trên eo cô, khiến cô vô cùng khó chịu, người đàn ông này hôm nay điên rồi sao?

“Vô lại!” Lạc Thiên Ngưng nói.

"Lạc Thiên Ngưng, em thực sự rất lớn gan." Mặc Đình Thâm nói.

“Tôi biết, gan tôi vẫn luôn rất lớn.” Lạc Thiên Ngưng liếc mắt nhìn anh.

“Cho nên dám nợ tiền của tôi, câu dẫn người đàn ông khác?” Mặc Đình Thâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Không cần Mặc Đình Thâm nói, Lạc Thiên Ngưng đều biết, người đàn ông này lại không vui rồi.

“Tôi quyến rũ ai?” Lạc Thiên Ngưng ngẩn người.

Không đúng, cho dù dụ dỗ, liên quan gì đến anh ta? ?

“A, Lạc Thiên Ngưng, người Lạc gia các người đều thích diễn kịch lắm à?” Mặc Đình Thâm chế nhạo.

Một giây trước còn ở phòng vệ sinh hô sẽ cướp đi Tống Dục, một giây sau lại giả vờ vô hạnh trước mặt anh? Mặc Đình Thâm bị điên rồi nên anh mới lo lắng, sợ cô sẽ bị Lạc Gia Tuyết chặn trong nhà vệ sinh gây chuyện. Ma sui quỷ khiến đi theo, liền nghe thấy cô nhóc này tuyên bố chủ quyền về người đàn ông khác.

“Đừng so sánh tôi với nhà họ Lạc, ghê tởm.” Lạc Thiên Ngưng cau mày kinh tởm.

“Thích Tống Dục?” Mặc Đình Thâm hỏi.

Lạc Thiên Ngưng chớp chớp đôi mắt đẹp, biết rằng Mặc Đình Thâm đã nghe những gì cô nói với Lạc Gia Tuyết?

“Anh buông tôi ra trước, tôi sẽ nói anh.” Lạc Thiên Ngưng bắt đầu không thoải mái, người đàn ông cứ dính lấy cô như thế này. Đôi mắt anh tối như mực, giống như xoáy nước, khiến cô đắm chìm trong đó mà không thoát ra được.

Mặc Đình Thâm buông tay, Lạc Thiên Ngưng chỉnh lại váy và tóc, xoa xoa cổ tay, cúi đầu không nói gì.

Mặc Đình Thâm bóp cằm cô, đối diện với cô: "Lạc Thiên Ngưng, nói chuyện, thích Tống Dục?"

Ánh mắt của người đàn ông thăm dò nguy hiểm, nếu Lạc Thiên Ngưng dám nói bậy, không biết người đàn ông này sẽ phát điên gì nữa.

Lạc Thiên Ngưng thở dài: "Tôi không thích, tôi chỉ muốn chọc tức Lạc Gia Tuyết."

Mặc Đình Thâm khẽ cười một tiếng, khi nghe những lời giải thích của Lạc Thiên Ngưng, anh cảm thấy tốt hơn: "Cô nhóc, đừng có động một tí là cướp đàn ông."

“Tôi tùy tiện nói.” Lạc Thiên Ngưng hất tay Mặc Đình Thâm ra, xoa cổ tay.

Vừa rồi Mặc Đình Thâm hiển nhiên rất tức giận, tay anh mạnh đến mức nhéo đỏ cả cổ tay cô.

“Còn tiện tay tát cô ta hai cái?” Mặc Đình Thâm hỏi.

“Ừ, tôi tùy tiện đánh, anh có muốn thử không?” Lạc Thiên Ngưng liếc nhìn Mặc Đình Thâm, tức giận nói.

“Sư tử con.” Mặc Đình Thâm nói.

“Gì cơ?” Lạc Thiên Ngưng không nghe rõ.

Mặc Đình Thâm liếc nhìn Lạc Thiên Ngưng nói: "Lễ phục rất hợp."

“Đương nhiên, ông nội tặng cho tôi.” Lạc Thiên Ngưng đắc ý nói.

Mặc Đình Thâm lại cười thấp nói: "Lần trước em nói mời tôi đi ăn cơm."

"Không mời! Tự mình đi mà ăn!" Lạc Thiên Ngưng tức giận hất anh ra, nâng váy lên mở cửa, Tiêu Nhuệ đứng bên ngoài nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng bước ra liền cười chào hỏi: "Tam tiểu thư."

Lạc Thiên Ngưng liếc Mặc Đình Thâm sau lưng anh ta, bước đến sảnh tiệc. ( Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen ).

Lạc Gia Tuyết từ phòng vệ sinh đi ra, ôm lấy khuôn mặt sưng tấy chạy đi tìm Diêu Thục Phân, cô ta không quan tâm nhà họ Tống như thế nào! Cô ta chỉ muốn Lạc Thiên Ngưng chết ngay bây giờ!

Lạc Gia Tuyết tìm một vòng nhưng không tìm thấy Diêu Thục Phân, tức giận tóm lấy một người hầu, hỏi: "Mẹ tôi đâu?"

Người hầu nhà họ Tống nhìn bộ dạng giận dữ này, đôi mắt sưng của Lạc Gia Tuyết, có chút sợ hãi nói với cô ta: “Lạc phu nhân ở lên lầu, cùng phu nhân nhà tôi thay váy."

Lạc Gia Tuyết chạy nhanh lên lầu, bước vào mà không gõ cửa, trong phòng không có ai, cô ta mơ hồ nghe thấy Diêu Thục Phân và Tống phu nhân đang nói chuyện trong phòng thay đồ. Lạc Gia Tuyết thấy túi xách của Diêu Thục Phân để trên sofo, chạy nhanh đến, mở túi ra.

Trong túi có một cái USB, đóng túi vào, cầm USB đi xuống lầu.

Cô ta tìm thấy máy tính trong phòng điều khiển, cắm USB vào, trong đó có rất nhiều ảnh của Lạc Thiên Ngưng.

Đi trên đường, bắt taxi, đi bar, còn có bị một người đàn bế vào khách sạn.

Lạc Gia Tuyết trong lòng nở hoa, cô ta biết Lạc Thiên Ngưng không phải là một cô gái trong trắng, đêm đó không về nhà quả nhiên là đi thuê phòng cùng đàn ông.

Chỉ là bức ảnh chỉ chụp được lưng của người đàn ông, nhìn không rõ mặt, điều này không quan trọng, bức ảnh này đủ để chứng minh Lạc Thiên Ngưng dơ bẩn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lật đến tài liệu cuối cùng, hóa ra là một báo cáo xét nghiệm của bệnh viện Hải Thành, có nội dung: Lạc Thiên Ngưng, mang thai hai tuần!

Lạc Gia Tuyết nắm chặt con chuột, suýt cười ra tiếng, có những thứ này rồi. Lạc Thiên Ngưng còn dựa vào cái gì để ở lại Lạc gia? Tiểu tiện nhân đó còn kêu muốn cướp Tống Dục đi, hôm nay cô ta liền đem Lạc Thiên Ngưng đuổi ra ngoài! Để cho cả Hải Thành này biết Lạc Thiên Ngưng là kẻ hạ tiện thế nào!

Lạc Thiên Ngưng trở lại sảnh tiệc, Tống Dục lập tức đi tới, hỏi: "Thiên Ngưng, em đã ở đâu?"

Lạc Thiên Ngưng cau mày, cô không thân quen với Tống Dục, nên Tống Dục gọi cô là Lạc tiểu thư là được rồi.

“Phòng vệ sinh, học trưởng Tống có việc gì à?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

Tống Dụ cười nói: "Tôi muốn giới thiệu vài người bạn cho em, không có chuyện gì."

Lạc Thiên Ngưng đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại liền thấy người đàn ông đứng trong góc ảm đạm nhìn cô, Lạc Thiên Ngưng bất lực nói: "Xin lỗi, tôi hơi mệt, đi nghỉ ngơi một lát."

Tống Dục cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể thả cô đi.

Tiêu Nhuệ nhìn boss của mình, trong lòng nói boss cứ thế này thì thật sự sẽ dọa tam tiểu thư chạy mất?

Đã tám giờ tối, Tống phu nhân và Diêu Thục Phân xuống lầu, người hầu đem bánh sinh nhật ra, Tống Lập Hải cầm micro nói: "Cảm ơn mọi người vì đã đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân tôi. Tống gia tiếp đãi không chu đáo, xin các vị bỏ qua."

Tiếng nhạc vang lên trong phòng tiệc, Tống phu nhân ước nguyện thổi nến, Diêu Thục Phân lập tức bước tới, trao món quà sinh nhật cho bà ấy, nói: "Hai nhà chúng ta thân nhau. Món quà này tôi nhất định phải đích thân đưa cho bà! "

Tống phu nhân mỉm cười cảm ơn, chụp ảnh chung với Diêu Thục Phân, các vị khách thở dài, hôn lễ của hai nhà Tống Lạc là điều chắc chắn rồi.

Diêu Thục Phân nhìn xung quanh, không tìm thấy Lạc Gia Tuyết, bèn hỏi: "Tống Dục, con thấy Gia Tuyết đâu không?"

Tống Dục lo nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Lạc Thiên Ngưng, anh ta nào có thời gian quan tâm Lạc Gia Tuyết, hốt hoảng nói: "Dạ? Tuyết Nhi? Con không nhìn thấy."

Diêu Thục Phân cười nói với bà Tống: "Gia Tuyết ham chơi, đợi lát nữa tôi sẽ giáo huấn nó!"

Tống phu nhân mỉm cười thuyết phục: "Không sao không sao, coi như đây là nhà mình, Gia Tuyết có thể đi bất cứ đâu nó muốn."

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, cũng đều đồng ý chuyện đính hôn của Tống Dục và Lạc Gia Tuyết, Tống gia và Lạc gia sớm liên hôn, cũng giúp đỡ nhau trong việc kinh doanh.

Đúng lúc này, màn hình trong đại sảnh đột nhiên sáng lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn, Diêu Thục Phân nói đùa: "Tống tiên sinh còn chuẩn bị kinh hỷ gì cho bà vậy? Thật là ghen tị!"

Tống phu nhân ngượng ngùng cười cười, nhìn chồng của mình, Tống Lập Hải lại ngẩn ra, ông ta bận rộn cả tối, làm gì có tâm tư chuẩn bị kinh hỷ khác?

Khi tất cả mọi người đang mong chờ, thì trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh, Lạc Thiên Ngưng đang uống rượu ở góc quán bar, trước mặt có đủ loại bình rượu trống rỗng, trông rất tiều tụy.

Bức ảnh được tạo thành trình chiếu và phát tự động. Tiếp theo, Lạc Thiên Ngưng bị nhét vào xe. Bức ảnh tiếp theo là Lạc Thiên Ngưng được một người đàn ông bế vào khách sạn. Thời gian ở góc trên bên phải cho thấy hôm sau Lạc Thiên Ngưng rời khỏi khách sạn.

Có một bức ảnh chụp từ phía sau, Lạc Thiên Ngưng đến bệnh viện, và bức cuối cùng là báo cáo kết quả xét nghiệm của Lạc Thiên Ngưng. Trên đó viết một cách ấn tượng: Lạc Thiên Ngưng, 18 tuổi, mang thai hai tuần!

Đám đông bắt đầu xì xào, truyền từ người này sang người khác.

“Kia là tam tiểu thư Lạc gia à? Nhỏ tuổi như vậy đã cùng đàn ông đi thuê phòng rồi?”

“Phải đó, Lạc gia người người đều là rồng phượng, tam tiểu thư này sao lại tệ như vậy!”

"Cũng quá tự ái đi? Mới 18 tuổi đã mang thai rồi!"

"Lúc mới vào, tôi còn tưởng rằng tam tiểu thư xinh đẹp thuần khiết, hóa ra đều là giả bộ!"

"Vừa rồi tôi thấy cô ta ngang nhiên câu dẫn Tống thiếu gia. Thật sự khó thay đổi bản tính."

Khách mời thi nhau bàn tán, một vài bức ảnh khiến Lạc Thiên Ngưng rơi vào vòng chỉ trích.

Tiêu Nhuệ nhìn tình hình hỏi: "Boss, cần động tay không?"

“Đừng gấp, đợi một chút.” Mặc Đình Thâm nâng ly rượu, ngồi trên ghế sofa trong góc.

Anh muốn xem Lạc Thiên Ngưng sẽ đối phó với cảnh tượng này như thế nào.

Lạc Thiên Ngưng cũng đang đợi, xem mẹ con Diêu Thục Phân có chiêu gì nữa.

Quả nhiên, Lạc Gia Tuyết không biết từ đâu chạy đến, băng qua đám đông, hét lên: "Chị ba! Chị ba! Các người tắt cái này ngay cho tôi! Ai cho các người phát nó ra!"

Lúc đầu mọi người còn nhỏ giọng bàn tán, không để ý đến Lạc Thiên Ngưng đang ở đâu, khi Lạc Gia Tuyết hét lên như vậy, mọi người đều nhìn về hướng Lạc Gia Tuyết đang chạy, lần lượt nhường đường cho cô ta.

Thấy như vậy, mọi người tản ra, vây quanh Lạc Thiên Ngưng, đại sảnh đông đúc, để lại chỗ trống rộng lớn xung quanh Lạc Thiên Ngưng, mọi người nhìn cô như thể cô là một con virus.

Lạc Gia Tuyết chạy tới trước mặt Lạc Thiên Ngưng, tóc tai bù xù, hai má sưng đỏ, vừa khóc vừa nói: "Chị ba, đừng sợ, rốt cuộc là ai phát mấy thứ này ra! Đứng ra cho tôi! Chuyện này Lạc gia chúng tôi sẽ tự giải quyết, không cần người ngoài nhúng tay vào!”

Vài câu ngắn ngủi, dường như đang giúp đỡ Lạc Thiên Ngưng, nhưng lại khiến tất cả mọi người hiểu rằng, chuyện này là sự thật! Tam Lạc tiểu thư thật sự mang thai! Lạc gia định đóng cửa tự giải quyết tai tiếng này.

Lạc Thiên Ngưng im lặng, nhìn cô ta một cách mỉa mai.

"Chị ba, mặc kệ chị nghĩ gì về em, em sẽ không để chị tiếp tục như thế này. Chúng ta là chị em, em không thể nhìn chị lạc lối!" Lạc Gia Tuyết chân thành nói: "Cho dù chị vì người ngoài đánh em mắng em, em cũng sẽ không để người khác bắt nạt chị!"

Những lời này vừa dứt, mọi người đều nổ tung, Lạc Gia Tuyết vì chị gái mà tận tình khuyên bảo, vậy mà Lạc Thiên Ngưng còn động tay đánh cô ta thành ra thế này!

Chẳng trách Diêu Thục Phân không thích Lạc Thiên Ngưng. Ngay cả lễ phục cũng không chuẩn bị cho cô, hóa ra là Lạc Thiên Ngưng không sạch sẽ, không xứng với danh phận tam tiểu thư Lạc gia!

Diêu Thục Phân nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: "Gia Tuyết, con nói cái gì? Vết thương trên mặt con, là Lạc Thiên Ngưng đánh?"

Lạc Gia Tuyết lập tức bảo vệ Lạc Thiên Ngưng nói: "Mẹ, không phải, là do con không cẩn thận ... không phải chị ba..."

Kiểu giải thích cặn kẽ này khiến mọi người càng chắc chắn rằng Lạc Gia Tuyết tốt bụng như vậy, nhưng Lạc Thiên Ngưng lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Tống Dục vội vàng đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt lê hoa đái vũ* của Lạc Gia Tuyết. Dù sao cũng là bạn gái của anh ta, anh ta cảm thấy đau khổ, anh ta nhìn Lạc Thiên Ngưng trách móc nói: "Thiên Ngưng, làm thế nào em có thể như vậy?"

(* Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. )

Lạc Gia Tuyết khóc, thu mình vào trong vòng tay của Tống Dục, nói: "Dục ca ca, đừng trách chị ba, chị ba chỉ là nhất thời hồ đồ. Đều là ngoài ý muốn, chị ấy sẽ thay đổi!"

Màn kịch này, diễn đến đây, những vị khách có mặt đã ghê tởm Lạc Thiên Ngưng lên đến đỉnh điểm. Tuổi còn trẻ, không biết xấu hổ, còn ra tay đánh Lạc Gia Tuyết lương thiện.

Lạc Gia Tuyết trốn trong lòng của Tống Dục, vẻ mặt buồn bã bất lực, trong lòng sớm vui như nở hoa rồi, Lạc Thiên Ngưng, tôi xem chị hôm nay có kết cục như thế nào!

Không phải chị xinh đẹp sao? Không phải không ai bì nổi sao? Không phải muốn cướp Dục ca ca của tôi sao? Bây giờ mọi người đều biết chị 18 tuổi, buổi tối không về nhà, mang thai khi chưa lập gia đình, đối xử tàn nhẫn với tôi, tôi xem chị còn mặt mũi nào mà ở lại Hải Thành!

Tiêu Nhuệ nhìn Lạc Thiên Ngưng đang bị chỉ trỏ trong đám đông, anh ta có chút lo lắng. Mấy ngày nay, anh ta đã đoán ra được, vị tam tiểu thư này, trong lòng boss nhà mình, địa vị không thấp đâu.

Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng nhìn lại boss của mình, anh vẫn ngồi trên sofa nhấm nháp rượu vang, không nhúc nhích.

“Boss, vẫn chưa ra tay sao?” Tiêu Nhuệ hỏi.

“Chờ thêm đi.” Mặc Đình Thâm nói.

Mặc Đình Thâm nhìn cô gái trong đám đông đang bị bàn tán, cô vẫn đứng đó, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, không có một chút giống tư liệu điều tra, dáng vẻ yếu ớt vô lực.

Lạc Thiên Ngưng này tuyệt đối không phải là người nằm chờ chết, nếu không có một hai thứ trong tay, cô sẽ không ngu ngốc đến mức chọc tức mẹ con Diêu Thục Phân hết lần này đến lần khác trong bữa tiệc.

Điều mà Mặc Đình Thâm chờ đợi, là xem liệu Lạc Thiên Ngưng có đen tối xảo quyệt như anh mong đợi hay không.

Mọi người đang bàn tán xôn xao, Diêu Thục Phân đứng lên, nói: "Thiên Ngưng là thành viên của Lạc gia chúng tôi. Vụ bê bối như này đã làm xáo trộn bữa tiệc sinh nhật của Tống phu nhân và mọi người. Là trưởng bối chúng tôi dạy dỗ không tốt. Hôm nay, hãy để nó về suy nghĩ lại, Lạc gia chúng tôi sẽ tự giải quyết!"

Diêu Thục Phân lớn tiếng, tỏ vẻ dung túng Lạc Thiên Ngưng, không lập tức cắt đứt quan hệ với cô. Mà để cô rời khỏi bữa tiệc trước, nhưng chỉ cần Lạc Thiên Ngưng bước ra khỏi cổng nhà họ Tống ngày hôm nay, tất cả những người nổi tiếng ở Hải Thành ngày mai sẽ biết rằng Lạc Thiên Ngưng chưa kết hôn đã mang thai ở tuổi 18. Cho dù sau này có thanh minh thế nào, cũng vô ích!

Nhưng không ai trong đám đông phản bác lại, thậm chí còn cảm thấy cách làm như vậy là quá tốt với Lạc Thiên Ngưng.

Họ thậm chí còn cảm thấy không khí xung quanh Lạc Thiên Ngưng cũng bẩn thỉu.

“Thiên Ngưng, con trở về đi, chờ ta trở về, sẽ cùng ba con và ông nội giải quyết chuyện này.” Diêu Thục Phân thất vọng, thuyết phục Lạc Thiên Ngưng rời khỏi bữa tiệc.

Lạc Thiên Ngưng khẽ nhếch miệng cười, cặp mẹ con này thật sự không nhìn thấy Hoàng Hà tâm sẽ không chết!

"Buổi tối xử lí? Xin hỏi, dì Diêu muốn giải quyết chuyện gì?" Lạc Thiên Ngưng đột ngột hỏi.

Từ khi bức ảnh được tung ra, cho đến khi Diêu Thục Phân đuổi cô đi trước đám đông, Lạc Thiên Ngưng vẫn im lặng, nhìn hai mẹ con họ diễn.

Bài bọn họ đã ra hết rồi, thì đến lượt mình rồi.

Cô ngẩng đầu lên, lông mày vẫn thanh tú, nụ cười nhàn nhạt, dường như chuyện này không liên quan gì đến cô, hỏi: "Muốn xử lý chuyện gì?"

Sắc mặt Diêu Thục Phân có chút khó nhìn, nói: "Thiên Ngưng, dì giữ thể diện cho con, đừng xằng bậy, mau về nhà!"

"Dì Diêu đã đội cho tôi cái mũ mang thai khi chưa kết hôn trước đám đông, như vậy đang giữ thể diện cho tôi? Thể diện như này, tại sao Dì Diêu không cho Gia Tuyết?" Lạc Thiên Ngưng cười hỏi.

"Láo xược! Gia Tuyết là thiên kim Lạc gia, băng thanh ngọc khiết, làm sao con bé có thể mang thai trước khi chưa kết hôn!" Diêu Thục Phân tức giận, Lạc Thiên Ngưng đang ở đây ăn nói linh tinh, sẽ khiến cho khách khứa cho rằng người Lạc gia đều như vậy.

"Gia Tuyết là thiên kim Lạc gia. Tôi chỉ là người thừa trong nhà họ Lạc. Dì Diêu luôn không thích tôi, cho nên tùy tiện vài tấm ảnh, liền chụp cho tôi cái mũ mang thai trước khi chưa kết hôn." Lạc Thiên Ngưng mặt đem theo sự ủy khuất.

"Thiên Ngưng, dì muốn đóng cửa xử lý chuyện này. Con muốn náo loạn ở nơi đông người, vậy dì không thể không nói, con mới 18 tuổi, đã ở bên ngoài phóng đãng với đàn ông, lại còn mang thai dã chủng về nhà, làm sao xứng danh con gái Lạc gia! Báo cáo kết quả xét nghiệm trên bức ảnh ghi rõ rằng con đã mang thai được hai tuần. Báo cáo của bệnh viện là sai sao?" Diêu Thục Phân tức giận nói.

“Nếu bản báo cáo này, chính là giả?” Lạc Thiên Ngưng nhướng mày hỏi.

“Chị ba, đừng cãi nhau với mẹ nữa, mau về đi.” Lạc Gia Tuyết bước tới, nắm lấy tay Lạc Thiên Ngưng thuyết phục.

Lạc Thiên Ngưng cau mày, móng tay của Lạc Gia Tuyết cắm sâu vào da thịt cô, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra lo lắng.

Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại, nắm tay Lạc Gia Tuyết mỉm cười với cô ta, nụ cười này đối với người khác dường như là niềm an ủi giữa hai chị em, nhưng Lạc Gia Tuyết lại nhìn thấy sự trào phúng ở đáy mắt Lạc Thiên Ngưng.

Cô bóp mạnh tay của Lạc Gia Tuyết, khuôn mặt đau đớn của Lạc Gia Tuyết có chút méo mó, Lạc Thiên Ngưng nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Chờ tôi thu dọn mẹ cô. Rồi đến lượt cô."

Trên lưng Lạc Gia Tuyết đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt và giọng điệu của Lạc Thiên Ngưng như nhất định sẽ thắng, không thể được, Lạc Thiên Ngưng chỉ đang lừa gạt, Lạc Gia Tuyết tự an ủi mình.

“Gia Tuyết, lại đây, đừng nói chuyện với nó nữa!” Diêu Thục Phân kéo Lạc Gia Tuyết lại, nói, “Một người không bao giờ hối cải, ngay cả khi chúng ta quan tâm đến nó, thì có ích gì!”

"Phải, dì Diêu rất yêu thương và chăm sóc tôi, nhưng dì thậm chí còn không đọc rõ tờ kết quả xét nghiệm. dì đã xác định rằng tôi mang thai trước khi kết hôn!" Lạc Thiên Ngưng nhìn bà ta một cách mỉa mai.

“Con đang nói nhảm nhí gì vậy!” Diêu Thục Phân quay đầu nhìn tờ xét nghiệm trên màn hình, đúng rồi, đó là tờ xét nghiệm, Lạc Thiên Ngưng, nữ, 18 tuổi, mang thai hai tuần.

Diêu Thục Phân chế nhạo, Lạc Thiên Ngưng chỉ đang vật lộn với cái chết.

“Dì Nghiêu không cần nhìn, từ nhỏ đến giờ, dì chưa nhìn tôi trực tiếp một lần, làm sao có thể nhìn ra tờ xét nghiệm có vấn đề?” Lạc Thiên Ngưng bất lực nói.

“Thiên Ngưng, ý em nói, chỗ nào có vấn đề!” Tống Dục có chút sốt ruột, trong tiềm thức anh ta không muốn Lạc Thiên Ngưng là một cô gái có hành vi không chừng mực.

"Tờ xét nghiệm ghi rõ nhóm máu là A. Dì Diêu rất quan tâm yêu thương tôi, nhưng dì không biết nhóm máu của tôi là B? Đó chỉ là một tờ xét nghiệm có cùng tên cùng họ mà thôi, liền cho rằng tôi mang thai trước khi kết hôn?" Lạc Thiên Ngưng nói.

“Nhưng vài ngày trước con rõ ràng đã đến bệnh viện khám, muốn phá thai!” Diêu Thục Phân hét lên.

“Dì Diêu theo sát tôi từng bước, nếu không, làm sao biết tôi đến bệnh viện phá thai?” Lạc Thiên Ngưng đột ngột hỏi.

"Cái này ... ta ..." Diêu Thục Phân đột nhiên lắp bắp kinh hãi, không ngờ cái miệng của Lạc Thiên Ngưng lại sắc bén như vậy.

“Tôi đến bệnh viện không sai, nhưng xin hỏi dì Diêu, dì làm thế nào nhận định, tôi đến bệnh viện phá thai?” Lạc Thiên Ngưng bình tĩnh nhìn Diêu Thục Phân hỏi lại.

“Chẳng lẽ những tấm ảnh này là do dì tìm người chụp?” Lạc Thiên Ngưng nhàn nhạt nâng mắt lên, đáy mắt hiện lên sự mỉa mai.

"Nói bậy! Làm sao dì có thể làm ra loại chuyện này!" Diêu Thục Phân lập tức phủ nhận.

“Tôi cũng nghĩ rằng dì Diêu sẽ không làm loại chuyện này, tôi không thể nghĩ ra, ai muốn phá hỏng danh tiếng của tôi trong bữa tiệc này?” Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn Lạc Gia Tuyết.

Lạc Gia Tuyết ánh mắt né tránh, không, sẽ không ai biết rằng cô ta đã làm chuyện này.

"Vì tất cả khách mời đều ở đây, xin nhờ Tống phu nhân gọi lên phòng giám sát, xem ai đã tung những bức ảnh này, phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Tống phu nhân, trả lại sự trong trắng cho tôi." Lạc Thiên Ngưng mỉm cười nhìn Tống phu nhân.

“Được rồi, tra phòng giám sát đi.” Bà Tống đồng ý, bà ấy đang tức giận, là ai không có mắt, muốn gây rối trong bữa tiệc sinh nhật của bà.

“Cảm ơn Tống nhân.” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười cảm ơn rồi quay lại nhìn Lạc Gia Tuyết, sắc mặt Lạc Gia Tuyết tái mét, cô ta đã tức giận đến mức lập tức cắm USB vào, thậm chí không nghĩ đến việc có phòng giám sát.

Màn hình lớn lại sáng lên, thời gian hiển thị giám sát là mười phút trước, một cô gái mặc váy trắng lẻn vào phòng điều khiển cắm USB vào máy tính, sau một vài thao tác, cô ta rời khỏi phòng đi ra ngoài. tình cờ camera quay lại được - Lạc Gia Tuyết!

"Gia Tuyết, không phải em nói chúng ta là chị em tốt sao? Tại sao em lại muốn sỉ nhục chị thế này? Nếu hôm nay thanh danh của chị bị hủy hoại, tương lai chị sẽ nhìn người như thế nào?" Lạc Thiên Ngưng tỏ vẻ như nhận được đả kích lớn, nước mắt lã chã nhìn Lạc Gia Tuyết.

Khách mời đều bị sốc, tình tiết đảo ngược quá nhanh! Vốn tưởng rằng Lạc Gia Tuyết tốt bụng bảo vệ Lạc Thiên Ngưng, nhưng không ngờ rằng chuyện này vốn là do Lạc Gia Tuyết chỉ đạo!

Mọi người nhìn vào Lạc Gia Tuyết có chút kỳ lạ, Lạc Gia Tuyết lo lắng, đứng lên nói: "Tôi ... là tôi chiếu thì làm sao? Chị dụ dỗ bạn trai tôi bằng mọi cách, thậm chí còn ra ay đánh tôi, tôi chỉ muốn dạy cho chị một bài học!"

Mọi người bàn tán rất nhiều, không phải vì cô chưa kết hôn đã có thai, tại sao Lạc Thiên Ngưng lại đánh người? Đẩy Lạc Gia Tuyết đến bước này?

“Gia Tuyết, chị thừa nhận rằng chính chị đã đánh em, nhưng tại sao chị lại đánh em, em không biết sao?” Lạc Thiên Ngưng nói.

Lạc Gia Tuyết sững sờ, Lạc Thiên Ngưng đang diễn cái gì? Sao lại tự nhận mình ra tay đánh người?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Số ký tự: 0