Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Cô Nói Ai Là Dã...

Ningmeng Hu

2024-08-07 13:41:45

( Hôm qua mình có nói sẽ chia chương 43: ra thành 2 chương nhỏ, nhưng sau khi suy nghĩ lại mình sẽ giữ nguyên chương giống tác phẩm gốc, nên mình không tách ra nữa, sau khi mình dịch xong nửa chương còn lại đã gộp bổ sung vào c43. Nếu bạn nào đã đọc c43 trước khi mình cập nhật lại thì vui lòng quay lại c43 để đọc nốt nhé! Mình rất xin lỗi vì sự thay đổi này!” )

Lạc Thiên Ngưng lấy điện thoại ra, bấm nút play, trong điện thoại truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Giống mẹ của chị, khuôn mặt quyến rũ, câu dẫn đàn ông!"

“Lạc Gia Tuyết, mẹ chị đã mất nhiều năm rồi. Hãy tích đức trên môi, đừng nói lời xúc phạm bà ấy!”

"Là do mẹ chị đoản mệnh mà mất sớm! Mới sinh ra tiểu tiện chủng như chị! Mẹ chị không cướp nổi đàn ông với mẹ tôi, chị đừng có nghĩ cướp đi Dục ca ca của tôi!" .

Vài từ ngắn ngủi, mọi người đều có thể nghe ra, Lạc Gia Tuyết đã xúc phạm người mẹ đã mất của Lạc Thiên Ngưng, thậm chí nói những lời như đoản mệnh.

"Gia Tuyết, từ nhỏ em đã là công chúa nhỏ trong gia đình, cưng chiều từ bé, chị không bì được với em, nhưng mẹ chị đã qua đời lâu như vậy rồi, em xúc phạm bà ấy như thế, sao chị có thể không tức giận?" Lạc Thiên Ngưng lấy tay lau khóe mắt, vừa đáng thương vừa vô lực.

Tống Dục nhìn Lạc Gia Tuyết bên cạnh đầy hoài nghi, không thể tin được rằng những lời ác độc đó lại vừa phát ra từ trong miệng cô bạn gái ngọt ngào của mình.

“Dục ca ca, chị ta nói bậy, không phải thế này, không phải thế này!” Lạc Gia Tuyết lo lắng giải thích. Nhưng cô ta nhìn thấy một dấu vết của khoảng cách trong mắt Tống Dục.

"Lạc Thiên Ngưng, tại sao chị lại hại tôi như thế! Chị phát đoạn ghi âm ra! Không phải chính chị nói là sẽ dụ dỗ Dục ca ca trước mặt mọi người sao!" Lạc Gia Tuyết hét rát cổ bỏng họng.

"Gia Tuyết, em đang nói cái gì vậy? Hôm nay chị mới gặp Tống tiên sinh lần đầu tiên. Hơn nữa, ai lại mở lời dụ dỗ?"

Hàm ý chỉ có cô ta, Lạc Gia Tuyết, mới há mồm ngậm miệng nói dụ dỗ đàn ông.

Lạc Gia Tuyết đã nôn nóng, cô ta không còn cách nào khác, chỉ muốn đuổi Lạc Thiên Ngưng ra khỏi bữa tiệc, làm sao cô ta biết được Lạc Thiên Ngưng có nhiều thủ đoạn như vậy?

"Lạc Thiên Ngưng! Chị nói nhóm máu của chị là B. Báo cáo xét nghiệm này là giả sao? Chị đến bệnh viện làm gì? Có giỏi gọi bác sĩ đến chứng minh cho chị, bằng không nhiều người như vậy ai mà biết nhóm máu của chị là gì? Kể cả nếu chị không có thai, thì đúng là chị đã đêm không về nhà đi thuê khách sạn với đàn ông? Tôi chỉ nói thật thôi. Chị tự mình làm ra chuyện xấu, có thể trách ai? "

Lạc Thiên Ngưng lờ mờ, vốn nghĩ rằng chỉ cần đả kích Lạc Gia Tuyết đến đây là được, quên đi ảnh đêm say rượu hôm đó.

Trong bức ảnh, người đàn ông ôm cô vào khách sạn rõ ràng là Mặc Đình Thâm, nhưng việc đưa Mặc Đình Thâm ra vào thời điểm này, không tốt cho danh tiếng của anh.

Nhưng bây giờ cô không thể gọi bác sĩ đến, cũng không thể nói ra Mặc Đình Thâm, vậy thì không phải có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội sao?

"Đúng vậy, Thiên Ngưng, Gia Tuyết vô lễ với mẹ con là không đúng. Về nhà dì nhất định sẽ dạy lại nó cho tốt, nhưng bây giờ là nói việc của con. Vậy con khẳng định rằng mình không có thai, tại sao lại đi vào khách sạn với đàn ông? Bệnh viện đã kiểm tra cho con. Bác sĩ của con là ai?” Diêu Thục Phân khi thấy gió không đúng hướng, lập tức đứng lên.

Mũi nhọn lại chĩa vào Lạc Thiên Ngưng, cho dù bây giờ mọi người đều biết Lạc Gia Tuyết độc ác, nhưng nếu Lạc Thiên Ngưng giải thích không rõ ràng, chỉ khiến người ngoài cảm thấy chị em nhà họ Lạc đều giống nhau.

Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại, liếc nhìn Mặc Đình Thâm đang ngồi trong góc, người đàn ông đang nâng ly rượu của mình lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh là kiểu phấn khích khi xem kịch vui.

Khác với mình mệt sống mệt chết dọn dẹp mẹ con Diêu Thục Phân, anh lại đang ngồi xem kịch.

Vậy nói ra Mặc Đình Thâm liệu có ổn không? Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông này phát điên không thừa nhận điều đó? Bản thân không phải là tốn công sao?

Lạc Thiên Ngưng đang rối rít nhìn đôi môi mỏng của nam nhân khẽ mở, đôi môi xinh đẹp nhàn nhạt thốt ra hai chữ, ăn cơm.

Ăn cơm?

Còn nghĩ đến Lạc Thiên Ngưng mời?

Ăn ăn ăn! No chết anh!

Lạc Thiên Ngưng trừng mắt nhìn Mặc Đình Thâm một cách hung dữ, một bàn tay nhỏ ở bên hông làm động tác "OK", Mặc Đình Thâm mỉm cười, gật đầu với Tiêu Nhuệ.

"Lạc tiểu thư? Đã lâu không gặp!" Một người đàn ông mặc vest trắng bước vào cửa, đeo kính gọng vàng, nụ cười bỡn cợt.

“Ôn Tử Dương?” Lạc Thiên Ngưng kinh ngạc xoay người, shit, Ôn Tử Dương là linh thú sao? Nói đến là đến?

"Lạc phu nhân, tôi là bác sĩ điều trị cho tam tiểu thư. Tam tiểu thư bị ngã cầu thang, lâu lâu bị đau đầu nên đến bệnh viện kiểm tra." Ôn Tử Dương cười nói.

Ôn Tử Dương ai mà không biết, công tử thế gia y học, có thể nhận được một câu chứng minh của Ôn Tử Dương, còn có thể có là giả sao?

"Dì Diêu bây giờ tin rồi? Tôi không có thai." Lạc Thiên Ngưng nói.

“Nhưng thực sự là chị đã đi thuê phòng với dã nam nhân!” Lạc Gia Tuyết hét lên, cô ta không cam tâm, tại sao phát ra nhiều ảnh như vậy, Lạc Thiên Ngưng vẫn có thể an toàn rút lui.

“Cô nói ai là dã nam nhân?” Giọng nói của người đàn ông trong góc có chút phẫn nộ, mọi người vừa quay đầu lại đã thấy Mặc Đình Thâm đặt ly rượu trong tay xuống, từ trên ghế sofa đứng dậy, từng bước qua đây.

Mặc Đình Thâm đi đến bên cạnh Lạc Thiên Ngưng, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lãnh đạm: "Tứ Lạc tiểu thư gia giáo gì vậy, mở miệng khép miệng không phải là câu dẫn đàn ông thì là dã nam nhân?"

“Mặc…Mặc tổng?” Lạc Gia Tuyết bị sốc, Diêu Thục Phân bị sốc, Tống Lập Hải cũng bị sốc, những vị khách có mặt cũng bị sốc.

Cảnh tượng này càng ngày càng ồn ào, tại sao lại kéo cả Mặc Đình Thâm của Đế Đô?

"Người đàn ông trong bức ảnh đó là ..." Diêu Thục Phân ngập ngừng hỏi.

“Là tôi.” Mặc Đình Thâm nói.

Đó là anh! Bản thân Mặc Đình Thâm thừa nhận, có thể giả?

"Thiên Ngưng say rượu, tôi tình cờ gặp cô ấy, đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi. Bà Diêu sẽ không nghĩ rằng tôi có ý đồ gì với một học sinh trung học chứ?" Mặc Đình Thâm nói.

"Không ... Tất nhiên là không ..." Diêu Thục Phân lập tức nói.

"Vậy thì tốt. Xin bà Diêu dạy dỗ tốt đứa con gái của mình. Đừng có mở miệng khép miệng nói dã nam nhân." Mặc Đình Thâm cau mày, ngữ khí hết sức không tốt.

Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!

“Vâng, Mặc tổng nói phải!” Diêu Thục Phân gật đầu liên tục, Mặc tổng này vẫn luôn là khách quý của ông cụ, dù sao bà ta cũng không dám đắc tội.

“Ồ, đúng rồi, Lạc tiểu thư cũng nhờ tôi xét nghiệm một ít thuốc cho cô ấy. Đây là mẫu thử.” Ôn Tử Dương đưa mẫu thử cho Lạc Thiên Ngưng.

Lạc Thiên Ngưng mở nó ra một cách khiêm tốn, sau đó vẻ mặt kinh ngạc và đau khổ, khi cô buông lỏng tay ra, tờ giấy kiểm tra rơi xuống đất, Lạc Thiên Ngưng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống. Cô nói với giọng đau buồn "Dì Diêu, tôi rốt cuộc đã đắc tội dì chỗ nào? Dì muốn hại tôi thế này?"

"Cái gì? Dì hại con khi nào?" Diêu Thục Phân không nói nên lời, Lạc Thiên Ngưng lại đang làm cái gì?

"Tôi đã đưa thuốc cho bác sĩ Ôn làm xét nghiệm. Chính dì Diêu từ nhỏ đã cho tôi uống, nói là vitamin, tất cả đều là hormone và thuốc phong bế thần kinh. Dì Diêu muốn tôi trở thành một đứa ngốc?" Lạc Thiên Ngưng khóc nói.

Có người nhặt tờ giấy kiểm tra trên mặt đất lên, một truyền mười mười truyền trăm, bỗng nhiên cả sảnh nổ tung, Diêu Thục Phân thật sự đã cho Lạc Thiên Ngưng uống thuốc nhiều năm như vậy!

Diêu Thục Phân như bị sét đánh, xong rồi, bà ta tưởng rằng Lạc Thiên Ngưng đã dần trở nên ngu ngốc, nhưng ai biết rằng cô còn có thể nghĩ đến việc xét nghiệm thuốc!

"Thiên Ngưng, con đang nói bậy gì vậy? Dì đưa vitamin cho con, sao lại có những thứ đó?" Diêu Thục Phân sốt sắng biện hộ.

Lạc Thiên Ngưng chưa kịp mở miệng, thì một côn đồ đã lao vào, nhào vào chân Lạc Gia Tuyết, hét lên: "Lạc tiểu thư, chúng tôi giúp cô cô làm việc, cô không thể không thanh toán chứ! Các anh em chúng tôi vẫn đang chờ tiền ăn cơm đó!”

"Anh là ai? Giúp Gia Tuyết làm việc gì?" Tống Dục kéo Lạc Gia Tuyết đứng ra phía sau, không kiên nhẫn hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chúng tôi đã nghe lời Lạc tiểu thư cưỡng hiếp chị ba của cô ấy. Dù sự việc không thành, nhưng do tam tiểu thư được người cứu. Anh em chúng tôi cũng bị thương, không thể không đưa tiền!" tên côn đồ nói.

Lạc Gia Tuyết mặt tái mét như tờ giấy, xong rồi, xong rồi!

Câu này giống như nước hồ tràn ra, ném bom hạt nhân!

Vừa rồi còn chưa hình dung ra chuyện gì, thì giờ lại có một người khác chạy ra, công khai tố cáo Lạc Gia Tuyết đã thuê người hủy hoại sự trong trắng của chính chị gái cô ta!

"Vớ vẩn! Ở đâu có kẻ điên mà vu oan cho Gia Tuyết như thế này? Anh có biết nơi này là nơi nào không!" Diêu Thục Phân lập tức đứng lên bênh vực Lạc Gia Tuyết.

“Vị phu nhân này, trả nợ là chuyện đương nhiên, bất kể là ở đâu, chỉ cần cô ta đưa tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức rời đi!” tên côn đồ cũng rất cứng rắn nói.

Diêu Thục Phân lập tức gọi nhân viên bảo vệ: "Đến đây! Kéo tên điên này ra cho tôi!"

Mấy nhân viên bảo vệ xông vào lôi tên côn đồ đi nhưng lời qua tiếng lại rồi, khách khứa bàn tán một hồi.

Lạc Thiên Ngưng cong môi cười, sân khấu này được dựng lên, cô không diễn thì thật lãng phí.

Vì vậy, đôi mắt của Lạc Thiên Ngưng nhắm lại, hai dòng nước mắt trong veo rơi xuống, với lớp trang điểm tinh xảo, cảm thấy thương hại.

"Dì Diêu, Gia Tuyết, tôi chỉ là một người không quan trọng trong Lạc gia mà thôi. Nếu có chuyện gì không đúng, dì đánh mắng tôi là tôi đều nhận. Sao dì muốn cho tôi uống thuốc, rồi lại tìm người phá hoại sự trong trắng của tôi? May mà lần trước có người cứu, nếu không sau này tôi sống thế nào? "

"Nói bậy, sao Gia Tuyết có thể làm chuyện như vậy! Con kiếm đâu ra người không ra gì thế này để vu oan cho Gia Tuyết?" Diêu Thục Phân hỏi.

"Lần trước, chính tôi là người đã cứu Thiên Ngưng. Lạc phu nhân là cảm thấy tôi cũng nói dối sao?" Mặc Đình Thâm đột nhiên lạnh lùng nói.

"Mặc tổng... không phải ... đương nhiên không phải ..." Diêu Thục Phân có chút luống cuống.

"Dì Diêu. Nếu dì và Gia Tuyết đã ghét tôi như thế, hận đến mức muốn tôi chết, từ nay về sau, tôi sẽ chuyển đến nhà tổ ở với ông nội, tôi sẽ không bao giờ cản trở ánh mắt của các người nữa!"

Diêu Thục Phân trong lòng kinh hãi, Lạc Thiên Ngưng đặt nền lâu như vậy, không chỉ hủy hoại hình tượng của hai mẹ con bà ta trước công chúng, mà còn muốn rời khỏi biệt thự, sống với ông cụ. Lâu ngày, lão gia tử càng ngày càng yêu thương cô rồi!

Nhưng khi mọi chuyện đến mức này, không còn cách nào khác, họ dốc hết sức mà chẳng hại được cô chút nào cả.

Lạc Thiên Ngưng cao lớn duyên dáng đứng đó, mặc dù Mặc Đình Thâm đứng bên cạnh cô không nói gì, nhưng Diêu Thục Phân biết rằng bất kể bọn họ đưa ra bằng chứng nào, Mặc Đình Thâm sẽ bác bỏ từng thứ một.

Tiểu nha đầu chết tiệt này, từ lúc nào lại dụ dỗ được Mặc Đình Thâm? Vậy mà khiến Mặc Đình Thâm hết lần này đến lần khác nói giúp nó.

Mà Lạc Gia Tuyết, đứng ở một bên tuyệt vọng, Lạc Thiên Ngưng đã hoàn toàn hủy hoại hình tượng của cô ta, ngay cả Tống Dục cũng không an ủi cô ta.

“Thiên Ngưng, tất cả đều là việc riêng của nhà ta, đừng để người khác chê cười. Về nhà rồi nói đi.” Diêu Thục Phân chỉ có thể khuất phục.

“Dì Diêu nói phải, chúng ta về nhà, nói rõ ràng với ba và ông nội.” Lạc Thiên Ngưng lau nước mắt, nói một cách hòa nhã.

“Vậy Tống phu nhân, chúng tôi về trước, hôm khác sẽ đến thăm.” Diêu Thục Phân chào tạm biệt Tống phu nhân.

Bà Tống xua tay, dường như cũng có chút nóng nảy, cũng đúng, Diêu Thục Phân đã náo loạn bữa tiệc sinh nhật của bà ấy, làm sao có sắc mặt tốt được chứ?

Diêu Thục Phân ra lệnh cho tài xế lái xe, Lạc Thiên Ngưng cúi đầu đi theo Diêu Thục Phân ra ngoài, Lạc Thiên Ngưng thắng lợi, trong lòng rất rất vui vẻ.

Cô quay đầu nhìn Mặc Đình Thâm, hỏi: "Người anh tìm?"

Mặc Đình Thâm nở nụ cười: "Em càng ngày càng nợ tôi nhiều hơn rồi"

“Lạc tiểu thư, A Thâm phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến tên côn đồ đó chỉ ra Lạc Gia Tuyết, Tôi cũng đã đợi rất lâu ở ngoài cửa để làm chứng cho cô.” Ôn Tử Dương cười xấu xa.

“Cảm ơn hai người, cuối tuần này tôi sẽ mời hai người đi ăn!” Lạc Thiên Ngưng sẵn sàng đồng ý.

“Ăn cơm? Được đấy!” Ôn Tử Dương vui như nở hoa, sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, quay đầu lại liền thấy Mặc Đình Thâm nhìn mình bằng một đôi mắt lạnh lùng, trong lòng thầm nói: “Chà… vậy thì sao. Tôi chợt nhớ ra, Tôi có hẹn vào cuối tuần, hai người ăn đi, hai người ăn đi. "

Lạc Thiên Ngưng nhìn ánh mắt giữa hai người, không khỏi vu cho Mặc Đình Thâm quá keo kiệt, thêm một người nữa có thể mất được miếng ăn sao?

“Vậy thì tôi mời Mặc Đình Thâm trước, hôm khác tôi sẽ mời anh!” Lạc Thiên Ngưng nói, dù sao Ôn Tử Dương lần này cũng đã giúp đỡ rất nhiều.

Ôn Tử Dương mí mắt giật giật, Lạc tiểu thư muốn anh ta bị Mặc Đình Thâm chặt chết sao? ?

Ôn Tử Dương quay đầu nhìn về phía Mặc Đình Thâm trợn mắt ngoác mồm, bất lực cầu xin lòng thương xót. Trách cái miệng xấu của mình, vậy thì giờ mình đồng ý hay không đồng ý ...

Mặc Đình Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, Ôn Tử Dương khóc không ra nước mắt, anh ta vẫn là một đứa bé!

Tiêu Nhuệ đột nhiên đi tới, nói nhỏ điều gì đó với Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm sửng sốt, hỏi: "Truyền thông biết?"

“Vâng, tin tức vừa mới truyền đi, Lục thị vẫn chưa phản hồi.” Tiêu Nhuệ nói.

“Đi, trở về trước.” Mặc Đình Thâm nói, lại nhìn Lạc Thiên Ngưng, hỏi “Tài xế của em ở đây không?

“Ở bên ngoài, anh có thể đi làm việc trước.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Mặc Đình Thâm nhìn có chút lo lắng, gật đầu rồi đi cùng Tiêu Nhuệ vào xe.

Lạc Thiên Ngưng tạm biệt Ôn Tử Dương, lên xe trở về Lạc gia.

Trước khi bước vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng Diêu Thục Phân khóc lóc: "Chồng à, anh phải làm chủ cho mẹ con em! Tiểu nha đầu Lạc Thiên Ngưng trước công chúng nói em hạ thuốc độc nó, Gia Tuyết tìm người cưỡng hiếp nó! Làm sao mẹ con em có thể làm ra chuyện như vậy! "

Lạc Thiên Ngưng chế nhạo, vẫn là kẻ ác thật sự sẽ cáo trạng trước.

Hách Ngư đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng trở lại, cô ấy lập tức đi tới. Lo lắng nói: "Tiểu thư, cô đừng vào. Phu nhân và tứ tiểu thư về trước đó vài phút đã cáo trạng rồi. Bây giờ ông chủ đang nổi nóng!"

“Ông nội đâu?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Lão gia ở nhà tổ, còn chưa kinh động đến, nhưng chuyện của nhà họ Tống đã truyền ra, mà tin tức của chú Lê vẫn luôn rất nhanh, lão gia có lẽ đã biết." Hách Ngư nói.

“Đi thôi, chúng ta đi kinh động ông nội.” Lạc Thiên Ngưng cười nói.

Hách Ngư lập tức đi theo Lạc Thiên Ngưng đến nhà tổ, vừa vào cửa, ông lão đã nhìn về phía Lạc Thiên Ngưng, hỏi: "Thiên Ngưng, yến tiệc thế nào? Vui không?"

Tâm trạng của ông cụ hiển nhiên không tốt bằng buổi tối, nghĩ đến là biết ông đã biết vở kịch náo loạn ở nhà họ Tống.

Lạc Thiên Ngưng ngoan ngoãn cười cười, nói: "Rất vui, quen biết một ít người!"

Lão gia tử nhìn đôi mắt trong veo của Lạc Thiên Ngưng, trong lòng có chút nghi hoặc, làm ầm ĩ như vậy, cô sẽ không trở lại than thở với ông sao?

“Thiên Ngưng, cháu không gặp phải chuyện gì trong bữa tiệc sao?” Ông lão hỏi.

Lạc Thiên Ngưng bất lực, sự cám dỗ này quá rõ ràng, phải không?

“Có. Gặp được Mặc Đình Thâm, cuối tuần này muốn cùng anh ấy ăn cơm.” Lạc Thiên Ngưng cố ý nói về bữa ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão gia tử nghĩ đến, ông chưa từng nghe nói Mặc Đình Thâm ăn tối cùng phụ nữ, anh là thật thích cô gái nhỏ này của nhà mình sao?

“Vậy cháu phải cảm ơn người ta!” Ông cụ nói.

“Cảm ơn?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Cảm ơn, vì chiếc váy xinh đẹp này! Cháu nghĩ ông nội có thể đoán trước, tặng cho cháu một chiếc váy xinh đẹp sao?" Ông lão nhướng mày nhìn cô.

“Ông ơi, chiếc váy này là do Mặc Đình Thâm tặng ạ?” Đôi mắt của Lạc Thiên Ngưng mở to.

“Đúng vậy, nhãn lực của Đình Thâm rất tốt, bộ váy này vừa vặn!” Ông cụ mỉm cười nhìn Lạc Thiên Ngưng.

Lạc Thiên Ngưng lúc này nhớ đến Mặc Đình Thâm vòng tay qua eo cô chiếm tiện nghi, nói chiếc váy rất vừa vặn.

Hóa ra có nghĩa là vậy!

Trước khi rời đi, Mặc Đình Thâm nói rằng cô càng ngày càng nợ anh nhiều hơn. Lạc Thiên Ngưng cho rằng đó là ân tình, bây giờ mới biết, tiền lễ phục cũng tính nhỉ…

“Ông ơi, sao ông không nói với cháu sớm hơn!” Lạc Thiên Ngưng quở trách.

“Nói cho cháu biết, cháu sẽ không mặc nữa?” Ông cụ cười nói.

Nói sớm với cô, cô sẽ không ngớ ngẩn khoe rằng ông nội đã tặng cho cô chiếc váy ...

“À, ông nội biết chuyện về bữa tiệc, cháu không định nói chuyện với ông nội sao?” Ông cụ hỏi.

Lạc Thiên Ngưng liếc nhìn ông lão, ông cụ có vẻ như đang uống trà một cách thản nhiên, nhưng Lạc Thiên Ngưng biết rằng nếu mình nói sai, mọi chuyện hôm nay sẽ trở nên thiếu sót.

“Ông ơi, cháu có thể chuyển đến nhà tổ sống với ông không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

“Tại sao muốn chuyển đến sống với một ông già?” Ông cụ hỏi.

"Ông nội, dì Diêu và ba có mối quan hệ tốt. Cháu bị kẹt ở giữa. Mọi người đều khó chịu. Không có di vật của mẹ cháu. Ông nội là người thân thiết nhất của cháu. Cháu muốn sống với ông nội, mỗi ngày đều nói chuyện để ông không nhàm chán.” Lạc Thiên Ngưng nói.

“Nếu chuyển qua, vẫn phải hỏi ý của ba cháu.” Ông cụ nói.

“Cháu liền quay về nói với ba!” Lạc Thiên Ngưng cười nói.

Lạc Thiên Ngưng kéo Hách Ngư lập tức chạy về biệt thự, chú Lê lo lắng nhìn theo bóng lưng của Lạc Thiên Ngưng nói: "Tam tiểu thư cứ như thế này về, bên kia sẽ không dễ dàng cho cô ấy qua đây, lão gia liền yên tâm?"

"Đừng lo! Nhưng nha đầu này, trầm mặc mười tám năm, đột nhiên muốn đá chọi đá, ắt phải gặp một vài khó khăn!" Ông cụ thở dài.

"Lão gia, tam tiểu thư mệnh khổ, ở bên kia bị bắt nạt không ít, vậy mà tam tiểu thư muốn sang đây bồi ngài. Ngài liền đồng ý đi! Bây giờ Mặc tổng rất quan tâm tam tiểu thư, không chừng sau này ngài sẽ có phúc khí rất lớn! ” Chú Lê thuyết phục.

“Cũng không biết Đình Thâm nhìn trúng nó cái gì?” Ông cụ nói.

"Lão gia, tam tiểu thư dung mạo xinh đẹp, hiện tại tính tình càng tốt. Cháu gái của ngài đương nhiên là tốt nhất!" Chú Lê nói.

“Đúng vậy, cháu gái của ta, La Thiên sống trong phúc mà không biết phúc. Người vợ tốt như vậy, sinh ra một đứa con ngoan ngoãn như này, nó một mực không cần.” Ông cụ thở dài.

"Lão gia. Đừng nói những chuyện trước đây nữa. Rõ ràng tự khiến bản thương tâm, lại làm cho tam tiểu thư thương tâm." Chú Lê nói.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đi thôi, đi xem nha đầu Thiên Ngưng, đừng để cho nó nhận thêm ủy khuất.” Ông cụ vừa đứng dậy vừa nói, Chú Lê dìu ông đi ra khỏi cửa.

Ngay khi Lạc Thiên Ngưng bước vào biệt thự, Lạc Thiên giận dữ hét lên: "Đứa con gái bất hiếu! Đến đây! Xin lỗi mẹ mày!"

Diêu Thục Phân rơm rớm nước mắt, dựa vào lòng của Lạc Thiên nói: "Không cần đâu chồng. Đừng dọa con sợ."

Lạc Thiên Ngưng cười lạnh, bà ta thực sự thích diễn, cô đứng ở cửa hỏi: "Ngôi nhà này thậm chí không có bức chân dung của mẹ tôi. Làm sao tôi có thể xin lỗi mẹ tôi?"

"Đồ phản nghịch! Lại đây xin lỗi! Dì Diêu của mày đã vất vả quản lý ngôi nhà này, vậy mà mày lại khiến bà ấy xấu hổ trong bữa tiệc!" Lạc Thiên tức giận nói.

Lạc Thiên Ngưng bước tới hỏi: "Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi?"

"Xin lỗi vì Dì Diêu đã vu khống công khai việc tôi mang thai chưa kết hôn?"

"Hay là xin lỗi vì bà ta đã cho tôi uống thuộc độc hơn mười năm?"

"Lại hay là, ba muốn tôi xin lỗi vì dì Diêu ép chết mẹ tôi?"

Cô nói từng chữ, ném một loạt tiếng, Lạc Thiên không nói nên lời, giơ tay tát cô một cái thật mạnh.

Lạc Thiên Ngưng không chuẩn bị trước, bị một người đàn ông khỏe mạnh tát một cái, lập tức ngã xuống đất, ù tai không dứt, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống.

Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết đứng sau Lạc Thiên cười khiêu khích với cô.

Lạc Thiên Ngưng che mặt, lắc lư đứng lên, cười mỉa mai: "Nếu không phải có quan hệ huyết thống, tôi thật sự hoài nghi, tôi có phải là con gái ông không?"

Lạc Thiên lại giơ tay lên, lần này Lạc Thiên Ngưng bình tĩnh đón lấy cái tát rơi xuống của Lạc Thiên, cô gái trẻ ngẩng cao đầu, ánh mắt căm hận băng giá.

"Cái tát vừa rồi, coi như ông đã cho tôi sinh mệnh. Từ nay về sau, tôi mong Lạc tổng tự trọng, ông không xứng làm ba tôi, cư nhiên không đủ tư cách giáo huấn tôi!" Lạc Thiên Ngưng nói từng câu từng chữ.

"Lạc Thiên Ngưng, chị điên à? Sao chị dám nói chuyện với ba như thế!" Lạc Gia Tuyết chạy đến, đẩy Lạc Thiên Ngưng ra, Lạc Thiên Ngưng lại ngã xuống đất.

Lạc Thiên sửng sốt trước sự hận thù trong mắt cô, ông ta đẩy Lạc Gia Tuyết ra, bước tới nói: "Mày là người Lạc gia tao, tao cho mày biết cái gì gọi là giáo huấn!"

“Dừng tay!” Hai giọng nói cùng lúc vang lên.

Lạc Gia Thần vừa về nhà thì gặp ông cụ từ cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, Lạc Thiên Ngưng ngã xuống đất, Lạc Thiên giơ tay đánh cô, còn Diêu Thục Phân và Lạc Gia Tuyết thì đứng nhìn.

"Ba!"

"ông nội!"

“Tam tiểu thư, mau đứng dậy!” Chú Lê chạy tới đỡ Lạc Thiên Ngưng, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô mà cảm thấy xót xa.

“Thiên Ngưng, không sao chứ?” Lạc Gia Thần bước nhanh tới, giơ tay lên, muốn kiểm tra vết thương của Lạc Thiên Ngưng.

Lạc Thiên Ngưng nghiêng mặt sang một bên, tránh tay Lạc Gia Thần, nói với giọng lạnh lùng xa lạ: "Không sao, không nhọc anh hai lo lắng."

Lạc Gia Thần thu tay về, ánh mắt mờ mịt, Lạc Gia Tuyết lập tức hét lên: "Anh hai, chị ba coi thường chúng ta, anh đừng tự rước xấu hổ vào thân!"

Lạc Thiên Ngưng liếc cô ta một cái, chế nhạo: "Ừ, anh hai, tôi nói rồi, anh bị mắc kẹt ở giữa, tự rước xấu hổ vào người.”

Lạc Gia Thần ngây người nhìn Lạc Thiên Ngưng, không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Số ký tự: 0