Đánh Hỏng Bạn T...
Ningmeng Hu
2024-08-07 13:41:45
“Mặc tổng, đây là chuyện của gia đình tôi, xin anh tránh ra!” Vẻ mặt của Lạc Gia Thần không tốt.
“Nhưng mà, tôi không phải người nhà của anh.” Lạc Thiên Ngưng nhẹ nhàng nói, đứng sau lưng Mặc Đình Thâm.
Lạc Gia Thần "Thiên Ngưng..."
"Anh hai, tôi còn gọi anh một tiếng anh hai, bởi vì chúng ta vẫn chưa thế bất lưỡng lập*. Nếu anh đã muốn bảo vệ Lạc Gia Tuyết, vậy thì đừng chạm vào tôi, tôi không cần lòng tốt của anh, cũng không cần sự bảo vệ của anh. Xin anh tránh xa tôi ra một chút." Lạc Thiên Ngưng nói rất bình tĩnh, cô chỉ muốn đem chuyện này nói rõ ràng.
(* thế bất lưỡng lập: không đội trời chung )
Lạc Gia Thần còn muốn nói gì nữa, Mặc Đình Thâm đã không kiên nhẫn kéo Lạc Thiên Ngưng đi.
Đi ra khỏi hậu viện, Mặc Đình Thâm mới buông cô ra, Lạc Thiên Ngưng xoa xoa cổ tay hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
“Đã nói hôm nay ăn cơm.” Mặc Đình Thâm nói.
“Tôi không phải nói qua hai ngày nữa sao?” Lạc Thiên Ngưng bất lực.
“Hai ngày nữa, tôi về Đế Đô rồi.” Mặc Đình Thâm trầm giọng nói.
Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh đó, đôi mắt đó lặng lẽ nhìn cô, giống như một vòng xoáy.
Trái tim Lạc Thiên Ngưng đột nhiên run lên, nhiều ngày như vậy. Mặc Đình Thâm luôn ở trước mặt cô, cô đã quên rằng anh đến từ Đế Đô, sẽ không luôn ở Hải Thành.
“Ồ… vậy thì… anh muốn ăn gì? Tôi mời.” Lạc Thiên Ngưng nhếch môi cười.
Mặc Đình Thâm nhìn cô, nhìn đủ 1 phút, không nói chuyện, Lạc Thiên Ngưng bị anh nhìn đến không dễ chịu, lúc cô định định quay đầu đi, Mặc Đình Thâm đã đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Giọng người đàn ông có chút tức giận, lại có chút cẩn thật vang lên trên đầu cô: "Là ai đánh?"
Ba từ đơn giản, được thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp.
Lạc Thiên Ngưng mũi chua xót, ngẩng đầu cười nói: "Không sao, tôi không ăn thiệt thòi."
“Còn bị thương ở đâu nữa?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không sao, chờ tôi một chút, tôi trở về thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm.” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Trước khi Mặc Đình Thâm trả lời, Lạc Thiên Ngưng đã chạy về phòng.
Đóng cửa một cái "rầm", cô đưa tay lên sờ mặt, không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào.
Cô không biết tại sao. Với vẻ mặt và giọng điệu đó của Mặc Đình Thâm, anh cẩn thận hỏi cô, ai đánh cô, cô đột nhiên rất ủy khuất, bất luận là Rose hay là Lạc Thiên Ngưng, cô từ trước đến nay chưa từng nhận được lời quan tâm như thế này, khiến cô không thích ứng, lại khát vọng càng nhiều.
Cô xoắn xuýt với sự đa sầu đa cảm của mình, vào nhà vệ sinh rửa mặt, búi tóc lên. Thay quần áo, đi ra ngoài.
Tiêu Nhuệ đợi ở cửa, Lạc Thiên Ngưng và Mặc Đình Thâm bước ra ngoài, Tiêu Nhuệ mỉm cười chào Lạc Thiên Ngưng "Tam tiểu thư."
Lạc Thiên Ngưng cũng mỉm cười, Tiêu Nhuệ mở cửa ghế sau, để hai người lên xe.
Mặc Đình Thâm hỏi, "Ăn ở đâu?"
Lạc Thiên Ngưng suy nghĩ một chút "Anh muốn ăn đồ Tứ Xuyên không?"
“Em muốn ăn?” Mặc Đình Thâm nói.
“Phải, sao vậy?” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Không được." Mặc Đình Thâm phản đối.
“Tại sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Ăn thanh đạm.” Mặc Đình Thâm nói “Tiêu Nhuệ, tìm một nhà hàng cháo dưỡng sinh.”
“Vâng!” Tiêu Nhuệ lập tức lấy điện thoại di động ra định hướng, sau đó lái xe đi.
“Mặc Đình Thâm, tôi không muốn ăn cháo!” Lạc Thiên Ngưng trợn mắt.
“Mời tôi ăn, nghe tôi.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng không nói nên lời, khi đến nhà hàng, cô chỉ có thể đi theo Mặc Đình Thâm đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Mặc Đình Thâm gọi món, ngoại trừ cháo ra, chính là những món ăn thanh đạm, những gì Lạc Thiên Ngưng muốn là cá và thịt, cô nghiến răng hỏi: "Mặc Đình Thâm, có phải anh già rồi không?"
“Cái gì?” Mặc Đình Thâm liếc nhìn cô.
“Người già mới dưỡng sinh!” Lạc Thiên Ngưng tức giận muốn ném cái đĩa.
“Ồ.” Mặc Đình Thâm gọi một món ăn nhẹ khác mà không ngẩng đầu lên.
Các món ăn được dọn ra, tất cả đều thanh đạm, Lạc Thiên Ngưng khóc không ra nước mắt, nuốt cháo rau thanh đạm, hỏi: "Khi nào anh trở về Đế Đô?"
“Hai ngày nữa sẽ đi.” Mặc Đình Thâm nói.
“Gấp như vậy sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Lần này vốn là tới đây để chúc mừng sinh nhật lão gia tử. Nhân tiện giải quyết một số việc của chi nhánh. Xong việc nên rời đi. Đế Đô cũng có rất nhiều việc." Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy, sau này anh còn đến Hải Thành không?” Lạc Thiên Ngưng cầm thìa khuấy cháo theo vòng tròn.
Mặc Đình Thâm ngẩng đầu nhướng mày nhìn cô "Em hy vọng tôi tới à?"
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, anh nhìn cô chăm chú, tim Lạc Thiên Ngưng đập loạn hai nhịp, cúi đầu "Việc của anh, tôi không thể quyết định được."
“Em có thể thử quyết định.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng nhìn lên, không phản ứng, thử quyết định? Quyết định thế nào? Mặc Đình Thâm có ý gì?
Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!
Mặc Đình Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ thẫn thờ của cô gái, gắp món ăn lên đĩa cho cô, cười "Ăn đi."
Lạc Thiên Ngưng im lặng cúi đầu bới cơm, xoắn xuýt với những gì Mặc Đình Thâm nói vừa rồi.
Di động của Mặc Đình Thâm đột nhiên vang lên, anh cầm khăn tay lên lau miệng, chậm rãi nhấc máy "Nói."
“Theo quy định vi phạm hợp đồng, sau khi tính toán rõ ràng xong, gửi thông tin chi tiết cho Lục thị.” Mặc Đình Thâm nói.
Bên đó lại nói gì đó, vẻ mặt của Mặc Đình Thâm hơi mất kiên nhẫn: "Không cần thiết, anh có toàn quyền giải quyết những vấn đề tiếp theo sau khi chấm dứt hợp tác. Tất cả các cuộc gọi từ Lục thị gọi đến đều nói rằng tôi không có ở đây."
Sau đó cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng nhướng mày hỏi: "Hợp tác với Lục thị không suôn sẻ sao?"
“Hôm qua, thông tin thương mại của Lục thị bị rò rỉ, vi phạm hợp đồng.” Mặc Đình Thâm nói ngắn gọn.
Trái tim của Lạc Thiên Ngưng khẽ nhúc nhích. Vào cuối bữa tiệc ngày hôm qua, Tiêu Nhuệ nói với Mặc Đình Thâm cái gì mà giới truyền thông đã biết, Mặc Đình Thâm vội vàng đi, hôm nay Lục thị liền vi phạm hợp đồng, cũng chính là nói, Đàm Dương và Carly bên đó ra tay rồi.
“Hợp tác với Lục thị thất bại, anh tổn thất rất nhiều sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Quan tâm đến tôi?” Mặc Đình Thâm nhướng mày.
“Không, tùy tiện hỏi.” Lạc Thiên Ngưng liếc nhìn anh một cái.
"Có tổn thất một chút, nhưng Lục thị không phải là sự lựa chọn duy nhất. Không hợp tác cũng không sao." Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Thiên Ngưng cúi đầu lẩm bẩm.
“Em có vẻ rất quan tâm đến Lục thị?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không có. Tùy tiện hỏi.” Lạc Thiên Ngưng phủ nhận ngay lập tức.
“Vậy thì em quan tâm đến tôi?” Loanh quanh, quay lại chủ đề này.
Lạc Thiên Ngưng cúi đầu bới cơm, kiên quyết không nói chuyện.
Mặc Đình Thâm cười trầm mặc, lại hỏi: "Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Em đã quyết định học chuyên ngành gì chưa?"
"Tôi muốn làm người quản lý được không? Muốn thành lập một công ty giải trí." Lạc Thiên Ngưng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.
"Ồ? Sao lại nghĩ đến làm cái này?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Tôi thích làm những việc ở hậu trường.” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười.
“Được, muốn đến công ty nào thực tập không?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Tôi muốn đến công ty nào cũng được à?” Lạc Thiên Ngưng cười.
“Có thể.” Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy tôi muốn đến truyền thông Hoa Lạc.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Công ty quản lý của Lạc Gia Hân? Đi đến đó không sợ cô ta cho em khổ cực sao?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Chẳng lẽ tôi không đi đến Hoa Lạc, chị em nhà họ Lạc sẽ bỏ qua tôi sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi ngược lại.
Mặc Đình Thâm nói: “Đợi em thi lên đại học Đế Đô, tôi sẽ cho em vào Hoa Lạc.” Mặc Đình Thâm nói
Lạc Thiên Ngưng biết Đại học Đế Đô, một trong năm cơ sở đào tạo bậc cao hàng đầu trong nước.
“Tại sao phải là Đại học Đế Đô?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Tổng điểm của Đại học Đế Đô tương đối cao, em có thể có nhiều lựa chọn hơn. Người đại diện không yêu cầu trình độ học vấn cao. Nếu em thích làm công việc hậu trường, em có thể thử theo học chuyên ngành biên đạo, sau từ phương diện biên đạo cũng rất tốt." Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng lắng nghe, không nói chuyện, cô vẫn không hiểu nhiều chuyện, nguyên bản Lạc Thiên Ngưng trong thân thể này làm rất nhiều bài tập, cô chỉ là người nửa đường xuất gia.
"Sao? Không muốn đi Đế Đô?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không phải, ông nội nói rằng trong tương lai, nhà họ Lạc sẽ chuyển đến Đế Đô, sớm muộn gì cũng sẽ đến đó.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Thi đại học xong, em có thể đến Đế Đô thực tập. Tôi sẽ sắp xếp cho em vào Hoa Lạc." Mặc Đình Thâm nói.
“Hoa Lạc không phải công ty của anh, anh có chắc là tôi có thể vào không?” Lạc Thiên Ngưng hơi ngập ngừng.
“Không tin tôi?” Mặc Đình Thâm nhướng mày.
“Không có, chỉ là quen tin vào bản thân.” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười.
Mặc Đình Thâm vươn tay vuốt tóc rơi trên trán cô, nói: "Mau ăn đi."
Lạc Thiên Ngưng cuối cùng cũng ăn hết bát cháo, hít một hơi thật sâu, bữa ăn này thực sự quá thanh đạm.
“Muốn đi về không?” Mặc Đình Thâm hỏi cô.
“Đưa tôi đến phòng đấm bốc đi, hôm nay tôi phải đi tập luyện.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm nhướng mày, thân thủ này của Lạc Thiên Ngưng, thật sự học ở lớp đấm bốc?
Lạc Thiên Ngưng chạy đi thanh toán hóa đơn, cả hai bước ra khỏi nhà hàng, Mặc Đình Thâm lấy xe, kéo cửa xe tay lái phụ cho Lạc Thiên Ngưng.
Lạc Thiên Ngưng ngồi vào, thắt dây an toàn, hỏi: "Tiêu Nhuệ đâu?"
“Trở về công ty.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cười: "Tiêu Nhuệ vất vả thật. Vừa làm tài xế vừa làm trợ lý. Còn may là đàn ông, nếu là con gái chắc cô ấy không chịu nổi đâu".
“Tôi không thuê trợ lý nữ.” Mặc Đình Thâm nói.
“Mặc Đình Thâm, nếu anh cứ như thế này, anh sẽ cô đơn cả đời.” Lạc Thiên Ngưng trêu chọc anh.
“Không vội, sẽ có.” Mặc Đình Thâm liếc nhìn cô.
Lạc Thiên Ngưng khiến anh đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặc Đình Thâm lái xe vào bãi đậu của phòng đấm bốc, rồi xuống xe.
“Anh cũng muốn vào?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Nhàm chán, đi xem một chút.” Mặc Đình Thâm đi theo Lạc Thiên Ngưng vào phòng tập.
Huấn luyện viên Lý nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đến, cười: "Cô mấy ngày không tới, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không luyện tập nữa!"
"Sao có thể? Huấn luyện đợi một chút, tôi đi thay quần áo." Lạc Thiên Ngưng bước đến phòng thay đồ.
Mặc Đình Thâm tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Cô ấy có hay đến tập không?"
Huấn luyện viên Lý thích nói chuyện, trò chuyện với Mặc Đình Thâm "Không có, mới tập một lần. Tôi chỉ là bạn tập thôi. Cô bé đánh rất hăng".
Đang nói chuyện, Lạc Thiên Ngưng thay quần áo thể dục xong, bước ra ngoài, mái tóc đã được buộc cao đuôi ngựa cao. Bộ đồ lót thể thao màu đen, để lộ đường viền của áo, chiếc quần legging màu đen ôm lấy đôi chân thon.
Bước vào sàn tập, Huấn luyện viên Lý hỏi "Vẫn là quy tắc cũ?"
“Ừm, quy tắc cũ.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Huấn luyện viên Lý lập tức tấn công, Lạc Thiên Ngưng né sang một bên, đấm, né, đá, tất cả trong một lần, các đòn tấn công thành thạo.
Nghi vấn của Mặc Đình Thâm lại xuất hiện trong đầu, cô gái này, rốt cuộc là ai?
Sau 20 phút đánh đấm như vậy, cả hai người đều toát mồ, khi nghỉ ngơi, Lạc Thiên Ngưng ngồi thở hổn hển trong sàn, bất chấp mồ hôi túa ra từ đầu, nhấp một ngụm nước.
Mặc Đình Thâm nói: "Tốc độ của cú đấm quá chậm, cú đá không đủ mạnh".
Mặc Đình Thâm mỉm cười: "Anh biết à?"
Mặc Đình Thâm nhướng mày: "Muốn thử không?"
“Thử xem!” Lạc Thiên Ngưng đứng dậy vận động cơ và xương.
Mặc Đình Thâm chậm rãi bước vào sàn, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay với những đường nét rõ rệt.
Anh cười với Lạc Thiên Ngưng, nói "Động thủ đi."
Lạc Thiên Ngưng đánh tốc độ nhanh, nhưng dù cô đánh nhanh cỡ nào thì Mặc Đình Thâm cũng có thể dễ dàng tránh được, có vẻ như anh luôn nhanh hơn cô.
Lạc Thiên Ngưng thở hổn hển, lại không thể chạm vào góc quần áo của anh, rất khó chịu.
Cô ra tay tốc độ nhanh chóng, đánh thẳng mặt của Mặc Đình Thâm. Mặc Đình Thâm né sang một bên, dùng tay trái giữ cổ tay cô. Lạc Thiên Ngưng giơ cánh tay phải sang ngang, thúc cùi chỏ vào ngực Mặc Đình Thâm, nhưng Mặc Đình Thâm lần nữa bắt được.
Hai tay bị khóa, Lạc Thiên Ngưng gần như dựa vào sức mạnh của Mặc Đình Thâm theo bản năng, lật người, đá bằng cả hai chân, Mặc Đình Thâm lại xoay người sang ngang, khóa Lạc Thiên Ngưng trong tay.
Hai tay Lạc Thiên Ngưng bị kéo ngược ra sau lưng, đè lên Mặc Đình Thâm, người đàn ông nghiêng người lại gần, bên tai cô vang lên một giọng nói hơi thở hổn hển: "Chiêu nãy, cũng là do huấn luyện viên Lý dạy?"
Lạc Thiên Ngưng trong lòng kinh hãi. Cô ta quá tham chiến, hầu như luôn dùng bản năng để di chuyển, với cú đá vừa rồi nếu đạp mạnh vào người thì ít nhất đối phương cũng sẽ gãy xương sườn.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu, tránh hơi thở ấm áp của người đàn ông, nói "Không, tự học."
Mặc Đình Thâm không hỏi thêm, buông cô ra, Lạc Thiên Ngưng được tự do, quay đầu lại nhìn vào mắt Mặc Đình Thâm.
Không biết lý do tại sao. Mặc dù Mặc Đình Thâm không hỏi bất cứ điều gì, nhưng Lạc Thiên Ngưng cảm thấy anh cách chân tướng không xa.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, khiến lòng cô không đáy. Anh tra được rồi sao? Tra được cái gì rồi?
Tất cả những sát thủ của tổ chức Ám Uyên đều là những người không có danh tính, chỉ nội bộ trong Ám Uyên, mới có được hồ sơ của bọn họ.
Vì vậy, dù Mặc Đình Thâm có điều tra như thế nào, thì cũng không thể tìm thấy Rose. Cô không nên lo lắng về điều này.
Huấn luyện viên Lý hốt hoảng bước tới nói: "Cô gái à, đánh như thế này thì không được, đánh bạn trai cô hỏng thì phải làm sao?"
Lạc Thiên Ngưng sững sờ, ai nói Mặc Đình Thâm là bạn trai cô?
Lạc Thiên Ngưng "Huấn luyện viên, anh ấy không phải là..."
Mặc Đình Thâm "Huấn luyện viên nói đúng. Không thể đánh như vậy."
"Không phải cái gì, tôi có thể thấy rằng thân thủ bạn trai của cô rất giỏi. Hai người cũng không thể đánh như thế, nhớ chưa?"
Lạc Thiên Ngưng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu "Nhớ rồi."
Mặc Đình Thâm có vẻ đang có tâm trạng tốt, nói "Luyện tập xong rồi, đi thôi."
Lạc Thiên Ngưng gật đầu, đi vào phòng thay đồ để lấy quần áo. Chào Huấn luyện viên Lý rồi rời đi.
Ngồi trong xe của Mặc Đình Thâm, bụng của Lạc Thiên Ngưng đột nhiên réo lên, xấu hổ quá đi!
Mặc Đình Thâm nở nụ cười "Đói rồi?"
"Ừm ... Buổi trưa ăn cháo ... không ăn no ..." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng đến mang tai.
“Em muốn ăn gì?” Mặc Đình Thâm hỏi.
"Tôi muốn về nhà ăn tối với ông nội. Hôm qua là ngày đầu tiên tôi chuyển qua đó, tôi vẫn chưa ăn cơm cùng ông nội bữa nào." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Được, tôi đưa em về.” Mặc Đình Thâm nói.
“Mặc Đình Thâm, tại sao thân thủ anh lại giỏi như vậy?” Lạc Thiên Ngưng tò mò, cô cho rằng Rose khó có thể đánh thắng Mặc Đình Thâm, nhưng Rose đã tập luyện hơn mười năm, Mặc Đình Thâm không phải.
“Luyện qua.” Câu trả lời của Mặc Đình Thâm rất đơn giản, như thể không muốn nói về nó.
Lạc Thiên Ngưng không hỏi thêm câu nào nữa.
Xe rẽ vào một khúc cua, Mặc Đình Thâm dừng lại nói "Tôi nghe Tiêu Nhuệ nói bánh hạt dẻ ở ngã tư rất ngon. Có muốn mua ăn cho no bụng không?"
Lạc Thiên Ngưng gật đầu, xuống xe, vài người xếp hàng, đến lượt Lạc Thiên Ngưng, cô nói: "Ông chủ, cho tôi một phần bánh hạt dẻ."
Ông chủ đã đóng gói một hộp cho cô, nói: "Ba mươi."
Lạc Thiên Ngưng sờ vào túi, hỏng rồi, ví của cô quên ở phòng đấm bốc rồi.
Mặc Đình Thâm móc ví ra, đưa cho ông chủ 30 tệ, cầm lấy bánh hạt dẻ, nói "Đi thôi."
Trở lại xe, Mặc Đình Thâm đưa cho cô chiếc bánh hạt dẻ nói: "Em ngày càng nợ tôi nhiều hơn."
Vừa nói xong, Lạc Thiên Ngưng đột nhiên nhớ tới chiếc váy, liền hỏi: "Anh tặng chiếc váy đó?"
“Ừ.” Mặc Đình Thâm lái xe.
“Tại sao em không nói cho tôi biết?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Tôi đã nói với ông cụ, nhưng không ngờ ông cụ không nói cho em biết.” Mặc Đình Thâm nói.
“Chiếc váy rất đắt nhỉ?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Cũng được.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cong môi, đúng vậy, Mặc Đình Thâm là con trai của một gia tộc quyền lực nhất Đế Đô, với anh một chiếc váy cũng chẳng là gì.
Cô nhai bánh hạt dẻ không nói chuyện, Mặc Đình Thâm rất nhanh lái xe đến Lạc gia.
Sau khi ra khỏi xe, Mặc Đình Thâm nói: "Sau này nghĩ cách khác đối phó bọn họ, đừng chịu đòn."
“Biết rồi.” Lạc Thiên Ngưng gật đầu.
"Thiên Ngưng."
“Hử?”
“Tôi sẽ lên máy bay lúc hai giờ chiều ngày mốt.” Mặc Đình Thâm nói.
"Ồ ..." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu.
“Em có thể thử, quyết định chuyện của tôi.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng đầu óc rối loạn không nói tiếng nào, Mặc Đình Thâm lại vươn tay xoa tóc trên trán cô, liền quay vào trong xe.
Lạc Thiên Ngưng nhìn xe, đuôi xe đã biến mất, mới xoay người trở lại nhà tổ.
Vừa bước vào, chú Lê nhìn thấy cô liền nở nụ cười "Tưởng tam tiểu thư về muộn một chút, ăn cơm chưa?"
“Vẫn chưa, trở lại ăn cơm với ông nội.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Chú Lê cười vui vẻ, lệnh cho nhà bếp dọn đồ ăn lên, vào nhà kêu ông cụ ra.
Ngồi xuống, Chú Lê nói "Tam tiểu thư ăn nhiều một chút. Lão gia đặc biệt sai nhà bếp làm mấy món ăn thanh đạm đó. Tam tiểu thư bị thương, nếu ăn nhiều xì dầu và ớt sẽ để lại sẹo."
Trái tim Lạc Thiên Ngưng rung một cái hỏi "Nếu ăn quá nhiều để lại sẹo ạ?"
“Ừ, nếu vết thương chưa lành vẫn phải tránh.” Chú Lê nói.
Cho nên hôm nay Mặc Đình Thâm kiên quyết không ăn đồ ăn Tứ Xuyên, anh sợ vết thương của cô sẽ để lại sẹo sao?
Lòng cô vừa ấm áp vừa lộn xộn, cúi đầu bới cơm.
Mặc Đình Thâm nói "Em có thể thử, quyết định chuyện của tôi."
Anh còn nói "Em muốn tôi đến Hải Thành à?"
Dường như cô hiểu điều gì đó, nhưng cô không hiểu rõ lắm. Cảm giác cứ day dứt trong lòng không nói ra được.
“Nha đầu, ra ngoài với Đình Thâm không vui à?” Ông cụ hỏi.
"A. Không có, chính là đi ăn cơm." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu nói.
“Hôm nay đồ ăn không phải ngươi hợp khẩu vị sao?” Ông cụ lại hỏi.
“Không, ông ơi, cháu đã ăn vặt chiều nay, cháu không thể ăn được nữa.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Hai ngày nữa sẽ khai giảng. Cháu phải chăm chỉ học tập, nếu không dựa vào điểm của cháu thì làm sao có thể vào đại học?" Ông cụ lo lắng nói.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ chăm chỉ học tập.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Cháu đã nghĩ về việc sẽ vào trường đại học nào chưa?” Ông cụ hỏi.
“Đại học Đế Đô.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Khụ ... khụ ..." Ông cụ đột nhiên bị sặc ho mạnh.
Chú Lê lập tức giúp ông cụ thuận khí. Đem nước cho ông, khó khăn lắm ông mới trở lại bình thường, hỏi "Chúa định thi trường đại học nào?"
“Đại học Đế Đô.” Lạc Thiên Ngưng lặp lại.
"Nha đầu à, có ước mơ cũng tốt, nhưng vẫn phải nhìn nhận thực tế. Đế Đô là một trong năm đại học hàng đầu cả nước, mỗi năm có bóp đầu bao nhiêu người cũng không vào được!" ông cụ nói.
“Ừm, cháu biết, nhưng cháu có thể thi đỗ.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Nha đầu, đừng khoác lác, chỉ dựa và điểm số đếm ngược ở trường của cháu, thi được vào đại học cũng không tệ rồi. Làm sao có khả năng thi đỗ đại học Đế Đô?" Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng xấu hổ đến mức quên mất chủ nhân của thân thể này bị Diêu Thục Phân làm cho ngu ngốc, vẫn luôn xếp cuối trường.
“Ông ơi, đừng lo, cháu chắc chắn sẽ thi vào Đại học Đế Đô!” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
“Hừ, khoác lác, ta xem cháu làm thế nào!” ông cụ hừ lạnh một tiếng.
“Ông ơi, cháu là cháu gái của ông, tại sao ông lại luôn đả kích cháu!” Lạc Thiên Ngưng bĩu môi.
"Được rồi, ta sẽ không đả kích cháu. Nếu cháu thi đỗ đại học Đế Đô, ông nội sẽ cho cháu 5% cổ phần!" Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng hai mắt sáng lên, ông cụ làm gì đây?
Lạc Thiên sở hữu 5% cổ phần, Lạc Gia Thần sở hữu 10%, ông cụ nắm giữ 45% cổ phần, hiện vẫn là cổ đông lớn nhất của Lạc thị, đồng thời là đổng sự trưởng.
Nếu được chia 5%, cô sẽ có thể ngồi ngang hàng với Lạc Thiên trong Lạc thị, mặc dù rất muốn nhưng Lạc Thiên Ngưng vẫn do dự. Ông cụ có thực sự muốn đưa nó cho cô không, hay là đang thử thách cô?
"Ông ơi, cháu lấy cổ phần làm gì? Cháu không muốn gia nhập công ty." Lạc Thiên Ngưng nhún vai.
"Cháu không muốn gia nhập công ty, nhưng sau khi ông nội đi, không có chỗ cho cháu. Với cổ phần này, cháu vẫn có thể nhận được hoa hồng hàng năm, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc!"
"Ông ơi! Ông đang nói gì vậy? Ông có sức khỏe tốt như vậy. Đột nhiên nói những điều này?" Lạc Thiên Ngưng có chút không vui. Mặc dù ông cụ việc gì cũng tính toán rõ ràng, nhưng đối với cô rất tốt, ít nhiều cũng có cảm tình.
"Nha đầu, phần này không phải đưa cho cháu một cách vô ích. Cháu thi đỗ đại học Đế Đô, đây là phần thưởng xứng đáng. Nếu cháu không thi đỗ, chính là cái gì cũng không có!” Ông cụ cười nói, rồi đứng lên, ra ngoài đi dạo.
Lạc Thiên Ngưng trở lại phòng, nằm trên giường, lăn lộn, gần đây cô cảm thấy rất hỗn loạn.
Mặc Đình Thâm khiến cô cảm thấy hỗn loạn, ông cụ cũng khiến cô cảm thấy hỗn loạn.
Cô trọng sinh để trả thù, nhưng dường như càng ngày càng có nhiều thứ không thể kiểm soát nổi cứa vào lòng cô.
Nhiều điều chưa bao giờ được chạm vào hay cảm nhận khi cô còn là Rose.
Sự xa lạ khiến cô sợ hãi, nhưng sự ấm áp khiến cô muốn đến gần.
“Nhưng mà, tôi không phải người nhà của anh.” Lạc Thiên Ngưng nhẹ nhàng nói, đứng sau lưng Mặc Đình Thâm.
Lạc Gia Thần "Thiên Ngưng..."
"Anh hai, tôi còn gọi anh một tiếng anh hai, bởi vì chúng ta vẫn chưa thế bất lưỡng lập*. Nếu anh đã muốn bảo vệ Lạc Gia Tuyết, vậy thì đừng chạm vào tôi, tôi không cần lòng tốt của anh, cũng không cần sự bảo vệ của anh. Xin anh tránh xa tôi ra một chút." Lạc Thiên Ngưng nói rất bình tĩnh, cô chỉ muốn đem chuyện này nói rõ ràng.
(* thế bất lưỡng lập: không đội trời chung )
Lạc Gia Thần còn muốn nói gì nữa, Mặc Đình Thâm đã không kiên nhẫn kéo Lạc Thiên Ngưng đi.
Đi ra khỏi hậu viện, Mặc Đình Thâm mới buông cô ra, Lạc Thiên Ngưng xoa xoa cổ tay hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
“Đã nói hôm nay ăn cơm.” Mặc Đình Thâm nói.
“Tôi không phải nói qua hai ngày nữa sao?” Lạc Thiên Ngưng bất lực.
“Hai ngày nữa, tôi về Đế Đô rồi.” Mặc Đình Thâm trầm giọng nói.
Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh đó, đôi mắt đó lặng lẽ nhìn cô, giống như một vòng xoáy.
Trái tim Lạc Thiên Ngưng đột nhiên run lên, nhiều ngày như vậy. Mặc Đình Thâm luôn ở trước mặt cô, cô đã quên rằng anh đến từ Đế Đô, sẽ không luôn ở Hải Thành.
“Ồ… vậy thì… anh muốn ăn gì? Tôi mời.” Lạc Thiên Ngưng nhếch môi cười.
Mặc Đình Thâm nhìn cô, nhìn đủ 1 phút, không nói chuyện, Lạc Thiên Ngưng bị anh nhìn đến không dễ chịu, lúc cô định định quay đầu đi, Mặc Đình Thâm đã đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Giọng người đàn ông có chút tức giận, lại có chút cẩn thật vang lên trên đầu cô: "Là ai đánh?"
Ba từ đơn giản, được thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp.
Lạc Thiên Ngưng mũi chua xót, ngẩng đầu cười nói: "Không sao, tôi không ăn thiệt thòi."
“Còn bị thương ở đâu nữa?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không sao, chờ tôi một chút, tôi trở về thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm.” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
Trước khi Mặc Đình Thâm trả lời, Lạc Thiên Ngưng đã chạy về phòng.
Đóng cửa một cái "rầm", cô đưa tay lên sờ mặt, không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào.
Cô không biết tại sao. Với vẻ mặt và giọng điệu đó của Mặc Đình Thâm, anh cẩn thận hỏi cô, ai đánh cô, cô đột nhiên rất ủy khuất, bất luận là Rose hay là Lạc Thiên Ngưng, cô từ trước đến nay chưa từng nhận được lời quan tâm như thế này, khiến cô không thích ứng, lại khát vọng càng nhiều.
Cô xoắn xuýt với sự đa sầu đa cảm của mình, vào nhà vệ sinh rửa mặt, búi tóc lên. Thay quần áo, đi ra ngoài.
Tiêu Nhuệ đợi ở cửa, Lạc Thiên Ngưng và Mặc Đình Thâm bước ra ngoài, Tiêu Nhuệ mỉm cười chào Lạc Thiên Ngưng "Tam tiểu thư."
Lạc Thiên Ngưng cũng mỉm cười, Tiêu Nhuệ mở cửa ghế sau, để hai người lên xe.
Mặc Đình Thâm hỏi, "Ăn ở đâu?"
Lạc Thiên Ngưng suy nghĩ một chút "Anh muốn ăn đồ Tứ Xuyên không?"
“Em muốn ăn?” Mặc Đình Thâm nói.
“Phải, sao vậy?” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Không được." Mặc Đình Thâm phản đối.
“Tại sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Ăn thanh đạm.” Mặc Đình Thâm nói “Tiêu Nhuệ, tìm một nhà hàng cháo dưỡng sinh.”
“Vâng!” Tiêu Nhuệ lập tức lấy điện thoại di động ra định hướng, sau đó lái xe đi.
“Mặc Đình Thâm, tôi không muốn ăn cháo!” Lạc Thiên Ngưng trợn mắt.
“Mời tôi ăn, nghe tôi.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng không nói nên lời, khi đến nhà hàng, cô chỉ có thể đi theo Mặc Đình Thâm đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Mặc Đình Thâm gọi món, ngoại trừ cháo ra, chính là những món ăn thanh đạm, những gì Lạc Thiên Ngưng muốn là cá và thịt, cô nghiến răng hỏi: "Mặc Đình Thâm, có phải anh già rồi không?"
“Cái gì?” Mặc Đình Thâm liếc nhìn cô.
“Người già mới dưỡng sinh!” Lạc Thiên Ngưng tức giận muốn ném cái đĩa.
“Ồ.” Mặc Đình Thâm gọi một món ăn nhẹ khác mà không ngẩng đầu lên.
Các món ăn được dọn ra, tất cả đều thanh đạm, Lạc Thiên Ngưng khóc không ra nước mắt, nuốt cháo rau thanh đạm, hỏi: "Khi nào anh trở về Đế Đô?"
“Hai ngày nữa sẽ đi.” Mặc Đình Thâm nói.
“Gấp như vậy sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Lần này vốn là tới đây để chúc mừng sinh nhật lão gia tử. Nhân tiện giải quyết một số việc của chi nhánh. Xong việc nên rời đi. Đế Đô cũng có rất nhiều việc." Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy, sau này anh còn đến Hải Thành không?” Lạc Thiên Ngưng cầm thìa khuấy cháo theo vòng tròn.
Mặc Đình Thâm ngẩng đầu nhướng mày nhìn cô "Em hy vọng tôi tới à?"
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, anh nhìn cô chăm chú, tim Lạc Thiên Ngưng đập loạn hai nhịp, cúi đầu "Việc của anh, tôi không thể quyết định được."
“Em có thể thử quyết định.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng nhìn lên, không phản ứng, thử quyết định? Quyết định thế nào? Mặc Đình Thâm có ý gì?
Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!
Mặc Đình Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ thẫn thờ của cô gái, gắp món ăn lên đĩa cho cô, cười "Ăn đi."
Lạc Thiên Ngưng im lặng cúi đầu bới cơm, xoắn xuýt với những gì Mặc Đình Thâm nói vừa rồi.
Di động của Mặc Đình Thâm đột nhiên vang lên, anh cầm khăn tay lên lau miệng, chậm rãi nhấc máy "Nói."
“Theo quy định vi phạm hợp đồng, sau khi tính toán rõ ràng xong, gửi thông tin chi tiết cho Lục thị.” Mặc Đình Thâm nói.
Bên đó lại nói gì đó, vẻ mặt của Mặc Đình Thâm hơi mất kiên nhẫn: "Không cần thiết, anh có toàn quyền giải quyết những vấn đề tiếp theo sau khi chấm dứt hợp tác. Tất cả các cuộc gọi từ Lục thị gọi đến đều nói rằng tôi không có ở đây."
Sau đó cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng nhướng mày hỏi: "Hợp tác với Lục thị không suôn sẻ sao?"
“Hôm qua, thông tin thương mại của Lục thị bị rò rỉ, vi phạm hợp đồng.” Mặc Đình Thâm nói ngắn gọn.
Trái tim của Lạc Thiên Ngưng khẽ nhúc nhích. Vào cuối bữa tiệc ngày hôm qua, Tiêu Nhuệ nói với Mặc Đình Thâm cái gì mà giới truyền thông đã biết, Mặc Đình Thâm vội vàng đi, hôm nay Lục thị liền vi phạm hợp đồng, cũng chính là nói, Đàm Dương và Carly bên đó ra tay rồi.
“Hợp tác với Lục thị thất bại, anh tổn thất rất nhiều sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Quan tâm đến tôi?” Mặc Đình Thâm nhướng mày.
“Không, tùy tiện hỏi.” Lạc Thiên Ngưng liếc nhìn anh một cái.
"Có tổn thất một chút, nhưng Lục thị không phải là sự lựa chọn duy nhất. Không hợp tác cũng không sao." Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Thiên Ngưng cúi đầu lẩm bẩm.
“Em có vẻ rất quan tâm đến Lục thị?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không có. Tùy tiện hỏi.” Lạc Thiên Ngưng phủ nhận ngay lập tức.
“Vậy thì em quan tâm đến tôi?” Loanh quanh, quay lại chủ đề này.
Lạc Thiên Ngưng cúi đầu bới cơm, kiên quyết không nói chuyện.
Mặc Đình Thâm cười trầm mặc, lại hỏi: "Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Em đã quyết định học chuyên ngành gì chưa?"
"Tôi muốn làm người quản lý được không? Muốn thành lập một công ty giải trí." Lạc Thiên Ngưng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.
"Ồ? Sao lại nghĩ đến làm cái này?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Tôi thích làm những việc ở hậu trường.” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, muốn đến công ty nào thực tập không?” Mặc Đình Thâm hỏi.
“Tôi muốn đến công ty nào cũng được à?” Lạc Thiên Ngưng cười.
“Có thể.” Mặc Đình Thâm nói.
“Vậy tôi muốn đến truyền thông Hoa Lạc.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Công ty quản lý của Lạc Gia Hân? Đi đến đó không sợ cô ta cho em khổ cực sao?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Chẳng lẽ tôi không đi đến Hoa Lạc, chị em nhà họ Lạc sẽ bỏ qua tôi sao?” Lạc Thiên Ngưng hỏi ngược lại.
Mặc Đình Thâm nói: “Đợi em thi lên đại học Đế Đô, tôi sẽ cho em vào Hoa Lạc.” Mặc Đình Thâm nói
Lạc Thiên Ngưng biết Đại học Đế Đô, một trong năm cơ sở đào tạo bậc cao hàng đầu trong nước.
“Tại sao phải là Đại học Đế Đô?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Tổng điểm của Đại học Đế Đô tương đối cao, em có thể có nhiều lựa chọn hơn. Người đại diện không yêu cầu trình độ học vấn cao. Nếu em thích làm công việc hậu trường, em có thể thử theo học chuyên ngành biên đạo, sau từ phương diện biên đạo cũng rất tốt." Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng lắng nghe, không nói chuyện, cô vẫn không hiểu nhiều chuyện, nguyên bản Lạc Thiên Ngưng trong thân thể này làm rất nhiều bài tập, cô chỉ là người nửa đường xuất gia.
"Sao? Không muốn đi Đế Đô?" Mặc Đình Thâm hỏi.
“Không phải, ông nội nói rằng trong tương lai, nhà họ Lạc sẽ chuyển đến Đế Đô, sớm muộn gì cũng sẽ đến đó.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Thi đại học xong, em có thể đến Đế Đô thực tập. Tôi sẽ sắp xếp cho em vào Hoa Lạc." Mặc Đình Thâm nói.
“Hoa Lạc không phải công ty của anh, anh có chắc là tôi có thể vào không?” Lạc Thiên Ngưng hơi ngập ngừng.
“Không tin tôi?” Mặc Đình Thâm nhướng mày.
“Không có, chỉ là quen tin vào bản thân.” Lạc Thiên Ngưng mỉm cười.
Mặc Đình Thâm vươn tay vuốt tóc rơi trên trán cô, nói: "Mau ăn đi."
Lạc Thiên Ngưng cuối cùng cũng ăn hết bát cháo, hít một hơi thật sâu, bữa ăn này thực sự quá thanh đạm.
“Muốn đi về không?” Mặc Đình Thâm hỏi cô.
“Đưa tôi đến phòng đấm bốc đi, hôm nay tôi phải đi tập luyện.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm nhướng mày, thân thủ này của Lạc Thiên Ngưng, thật sự học ở lớp đấm bốc?
Lạc Thiên Ngưng chạy đi thanh toán hóa đơn, cả hai bước ra khỏi nhà hàng, Mặc Đình Thâm lấy xe, kéo cửa xe tay lái phụ cho Lạc Thiên Ngưng.
Lạc Thiên Ngưng ngồi vào, thắt dây an toàn, hỏi: "Tiêu Nhuệ đâu?"
“Trở về công ty.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cười: "Tiêu Nhuệ vất vả thật. Vừa làm tài xế vừa làm trợ lý. Còn may là đàn ông, nếu là con gái chắc cô ấy không chịu nổi đâu".
“Tôi không thuê trợ lý nữ.” Mặc Đình Thâm nói.
“Mặc Đình Thâm, nếu anh cứ như thế này, anh sẽ cô đơn cả đời.” Lạc Thiên Ngưng trêu chọc anh.
“Không vội, sẽ có.” Mặc Đình Thâm liếc nhìn cô.
Lạc Thiên Ngưng khiến anh đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Mặc Đình Thâm lái xe vào bãi đậu của phòng đấm bốc, rồi xuống xe.
“Anh cũng muốn vào?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Nhàm chán, đi xem một chút.” Mặc Đình Thâm đi theo Lạc Thiên Ngưng vào phòng tập.
Huấn luyện viên Lý nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đến, cười: "Cô mấy ngày không tới, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không luyện tập nữa!"
"Sao có thể? Huấn luyện đợi một chút, tôi đi thay quần áo." Lạc Thiên Ngưng bước đến phòng thay đồ.
Mặc Đình Thâm tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Cô ấy có hay đến tập không?"
Huấn luyện viên Lý thích nói chuyện, trò chuyện với Mặc Đình Thâm "Không có, mới tập một lần. Tôi chỉ là bạn tập thôi. Cô bé đánh rất hăng".
Đang nói chuyện, Lạc Thiên Ngưng thay quần áo thể dục xong, bước ra ngoài, mái tóc đã được buộc cao đuôi ngựa cao. Bộ đồ lót thể thao màu đen, để lộ đường viền của áo, chiếc quần legging màu đen ôm lấy đôi chân thon.
Bước vào sàn tập, Huấn luyện viên Lý hỏi "Vẫn là quy tắc cũ?"
“Ừm, quy tắc cũ.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Huấn luyện viên Lý lập tức tấn công, Lạc Thiên Ngưng né sang một bên, đấm, né, đá, tất cả trong một lần, các đòn tấn công thành thạo.
Nghi vấn của Mặc Đình Thâm lại xuất hiện trong đầu, cô gái này, rốt cuộc là ai?
Sau 20 phút đánh đấm như vậy, cả hai người đều toát mồ, khi nghỉ ngơi, Lạc Thiên Ngưng ngồi thở hổn hển trong sàn, bất chấp mồ hôi túa ra từ đầu, nhấp một ngụm nước.
Mặc Đình Thâm nói: "Tốc độ của cú đấm quá chậm, cú đá không đủ mạnh".
Mặc Đình Thâm mỉm cười: "Anh biết à?"
Mặc Đình Thâm nhướng mày: "Muốn thử không?"
“Thử xem!” Lạc Thiên Ngưng đứng dậy vận động cơ và xương.
Mặc Đình Thâm chậm rãi bước vào sàn, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay với những đường nét rõ rệt.
Anh cười với Lạc Thiên Ngưng, nói "Động thủ đi."
Lạc Thiên Ngưng đánh tốc độ nhanh, nhưng dù cô đánh nhanh cỡ nào thì Mặc Đình Thâm cũng có thể dễ dàng tránh được, có vẻ như anh luôn nhanh hơn cô.
Lạc Thiên Ngưng thở hổn hển, lại không thể chạm vào góc quần áo của anh, rất khó chịu.
Cô ra tay tốc độ nhanh chóng, đánh thẳng mặt của Mặc Đình Thâm. Mặc Đình Thâm né sang một bên, dùng tay trái giữ cổ tay cô. Lạc Thiên Ngưng giơ cánh tay phải sang ngang, thúc cùi chỏ vào ngực Mặc Đình Thâm, nhưng Mặc Đình Thâm lần nữa bắt được.
Hai tay bị khóa, Lạc Thiên Ngưng gần như dựa vào sức mạnh của Mặc Đình Thâm theo bản năng, lật người, đá bằng cả hai chân, Mặc Đình Thâm lại xoay người sang ngang, khóa Lạc Thiên Ngưng trong tay.
Hai tay Lạc Thiên Ngưng bị kéo ngược ra sau lưng, đè lên Mặc Đình Thâm, người đàn ông nghiêng người lại gần, bên tai cô vang lên một giọng nói hơi thở hổn hển: "Chiêu nãy, cũng là do huấn luyện viên Lý dạy?"
Lạc Thiên Ngưng trong lòng kinh hãi. Cô ta quá tham chiến, hầu như luôn dùng bản năng để di chuyển, với cú đá vừa rồi nếu đạp mạnh vào người thì ít nhất đối phương cũng sẽ gãy xương sườn.
Lạc Thiên Ngưng quay đầu, tránh hơi thở ấm áp của người đàn ông, nói "Không, tự học."
Mặc Đình Thâm không hỏi thêm, buông cô ra, Lạc Thiên Ngưng được tự do, quay đầu lại nhìn vào mắt Mặc Đình Thâm.
Không biết lý do tại sao. Mặc dù Mặc Đình Thâm không hỏi bất cứ điều gì, nhưng Lạc Thiên Ngưng cảm thấy anh cách chân tướng không xa.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, khiến lòng cô không đáy. Anh tra được rồi sao? Tra được cái gì rồi?
Tất cả những sát thủ của tổ chức Ám Uyên đều là những người không có danh tính, chỉ nội bộ trong Ám Uyên, mới có được hồ sơ của bọn họ.
Vì vậy, dù Mặc Đình Thâm có điều tra như thế nào, thì cũng không thể tìm thấy Rose. Cô không nên lo lắng về điều này.
Huấn luyện viên Lý hốt hoảng bước tới nói: "Cô gái à, đánh như thế này thì không được, đánh bạn trai cô hỏng thì phải làm sao?"
Lạc Thiên Ngưng sững sờ, ai nói Mặc Đình Thâm là bạn trai cô?
Lạc Thiên Ngưng "Huấn luyện viên, anh ấy không phải là..."
Mặc Đình Thâm "Huấn luyện viên nói đúng. Không thể đánh như vậy."
"Không phải cái gì, tôi có thể thấy rằng thân thủ bạn trai của cô rất giỏi. Hai người cũng không thể đánh như thế, nhớ chưa?"
Lạc Thiên Ngưng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu "Nhớ rồi."
Mặc Đình Thâm có vẻ đang có tâm trạng tốt, nói "Luyện tập xong rồi, đi thôi."
Lạc Thiên Ngưng gật đầu, đi vào phòng thay đồ để lấy quần áo. Chào Huấn luyện viên Lý rồi rời đi.
Ngồi trong xe của Mặc Đình Thâm, bụng của Lạc Thiên Ngưng đột nhiên réo lên, xấu hổ quá đi!
Mặc Đình Thâm nở nụ cười "Đói rồi?"
"Ừm ... Buổi trưa ăn cháo ... không ăn no ..." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng đến mang tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em muốn ăn gì?” Mặc Đình Thâm hỏi.
"Tôi muốn về nhà ăn tối với ông nội. Hôm qua là ngày đầu tiên tôi chuyển qua đó, tôi vẫn chưa ăn cơm cùng ông nội bữa nào." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Được, tôi đưa em về.” Mặc Đình Thâm nói.
“Mặc Đình Thâm, tại sao thân thủ anh lại giỏi như vậy?” Lạc Thiên Ngưng tò mò, cô cho rằng Rose khó có thể đánh thắng Mặc Đình Thâm, nhưng Rose đã tập luyện hơn mười năm, Mặc Đình Thâm không phải.
“Luyện qua.” Câu trả lời của Mặc Đình Thâm rất đơn giản, như thể không muốn nói về nó.
Lạc Thiên Ngưng không hỏi thêm câu nào nữa.
Xe rẽ vào một khúc cua, Mặc Đình Thâm dừng lại nói "Tôi nghe Tiêu Nhuệ nói bánh hạt dẻ ở ngã tư rất ngon. Có muốn mua ăn cho no bụng không?"
Lạc Thiên Ngưng gật đầu, xuống xe, vài người xếp hàng, đến lượt Lạc Thiên Ngưng, cô nói: "Ông chủ, cho tôi một phần bánh hạt dẻ."
Ông chủ đã đóng gói một hộp cho cô, nói: "Ba mươi."
Lạc Thiên Ngưng sờ vào túi, hỏng rồi, ví của cô quên ở phòng đấm bốc rồi.
Mặc Đình Thâm móc ví ra, đưa cho ông chủ 30 tệ, cầm lấy bánh hạt dẻ, nói "Đi thôi."
Trở lại xe, Mặc Đình Thâm đưa cho cô chiếc bánh hạt dẻ nói: "Em ngày càng nợ tôi nhiều hơn."
Vừa nói xong, Lạc Thiên Ngưng đột nhiên nhớ tới chiếc váy, liền hỏi: "Anh tặng chiếc váy đó?"
“Ừ.” Mặc Đình Thâm lái xe.
“Tại sao em không nói cho tôi biết?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Tôi đã nói với ông cụ, nhưng không ngờ ông cụ không nói cho em biết.” Mặc Đình Thâm nói.
“Chiếc váy rất đắt nhỉ?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
“Cũng được.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cong môi, đúng vậy, Mặc Đình Thâm là con trai của một gia tộc quyền lực nhất Đế Đô, với anh một chiếc váy cũng chẳng là gì.
Cô nhai bánh hạt dẻ không nói chuyện, Mặc Đình Thâm rất nhanh lái xe đến Lạc gia.
Sau khi ra khỏi xe, Mặc Đình Thâm nói: "Sau này nghĩ cách khác đối phó bọn họ, đừng chịu đòn."
“Biết rồi.” Lạc Thiên Ngưng gật đầu.
"Thiên Ngưng."
“Hử?”
“Tôi sẽ lên máy bay lúc hai giờ chiều ngày mốt.” Mặc Đình Thâm nói.
"Ồ ..." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu.
“Em có thể thử, quyết định chuyện của tôi.” Mặc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng đầu óc rối loạn không nói tiếng nào, Mặc Đình Thâm lại vươn tay xoa tóc trên trán cô, liền quay vào trong xe.
Lạc Thiên Ngưng nhìn xe, đuôi xe đã biến mất, mới xoay người trở lại nhà tổ.
Vừa bước vào, chú Lê nhìn thấy cô liền nở nụ cười "Tưởng tam tiểu thư về muộn một chút, ăn cơm chưa?"
“Vẫn chưa, trở lại ăn cơm với ông nội.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Chú Lê cười vui vẻ, lệnh cho nhà bếp dọn đồ ăn lên, vào nhà kêu ông cụ ra.
Ngồi xuống, Chú Lê nói "Tam tiểu thư ăn nhiều một chút. Lão gia đặc biệt sai nhà bếp làm mấy món ăn thanh đạm đó. Tam tiểu thư bị thương, nếu ăn nhiều xì dầu và ớt sẽ để lại sẹo."
Trái tim Lạc Thiên Ngưng rung một cái hỏi "Nếu ăn quá nhiều để lại sẹo ạ?"
“Ừ, nếu vết thương chưa lành vẫn phải tránh.” Chú Lê nói.
Cho nên hôm nay Mặc Đình Thâm kiên quyết không ăn đồ ăn Tứ Xuyên, anh sợ vết thương của cô sẽ để lại sẹo sao?
Lòng cô vừa ấm áp vừa lộn xộn, cúi đầu bới cơm.
Mặc Đình Thâm nói "Em có thể thử, quyết định chuyện của tôi."
Anh còn nói "Em muốn tôi đến Hải Thành à?"
Dường như cô hiểu điều gì đó, nhưng cô không hiểu rõ lắm. Cảm giác cứ day dứt trong lòng không nói ra được.
“Nha đầu, ra ngoài với Đình Thâm không vui à?” Ông cụ hỏi.
"A. Không có, chính là đi ăn cơm." Lạc Thiên Ngưng cúi đầu nói.
“Hôm nay đồ ăn không phải ngươi hợp khẩu vị sao?” Ông cụ lại hỏi.
“Không, ông ơi, cháu đã ăn vặt chiều nay, cháu không thể ăn được nữa.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Hai ngày nữa sẽ khai giảng. Cháu phải chăm chỉ học tập, nếu không dựa vào điểm của cháu thì làm sao có thể vào đại học?" Ông cụ lo lắng nói.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ chăm chỉ học tập.” Lạc Thiên Ngưng nói.
“Cháu đã nghĩ về việc sẽ vào trường đại học nào chưa?” Ông cụ hỏi.
“Đại học Đế Đô.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Khụ ... khụ ..." Ông cụ đột nhiên bị sặc ho mạnh.
Chú Lê lập tức giúp ông cụ thuận khí. Đem nước cho ông, khó khăn lắm ông mới trở lại bình thường, hỏi "Chúa định thi trường đại học nào?"
“Đại học Đế Đô.” Lạc Thiên Ngưng lặp lại.
"Nha đầu à, có ước mơ cũng tốt, nhưng vẫn phải nhìn nhận thực tế. Đế Đô là một trong năm đại học hàng đầu cả nước, mỗi năm có bóp đầu bao nhiêu người cũng không vào được!" ông cụ nói.
“Ừm, cháu biết, nhưng cháu có thể thi đỗ.” Lạc Thiên Ngưng nói.
"Nha đầu, đừng khoác lác, chỉ dựa và điểm số đếm ngược ở trường của cháu, thi được vào đại học cũng không tệ rồi. Làm sao có khả năng thi đỗ đại học Đế Đô?" Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng xấu hổ đến mức quên mất chủ nhân của thân thể này bị Diêu Thục Phân làm cho ngu ngốc, vẫn luôn xếp cuối trường.
“Ông ơi, đừng lo, cháu chắc chắn sẽ thi vào Đại học Đế Đô!” Lạc Thiên Ngưng cười nói.
“Hừ, khoác lác, ta xem cháu làm thế nào!” ông cụ hừ lạnh một tiếng.
“Ông ơi, cháu là cháu gái của ông, tại sao ông lại luôn đả kích cháu!” Lạc Thiên Ngưng bĩu môi.
"Được rồi, ta sẽ không đả kích cháu. Nếu cháu thi đỗ đại học Đế Đô, ông nội sẽ cho cháu 5% cổ phần!" Ông cụ nói.
Lạc Thiên Ngưng hai mắt sáng lên, ông cụ làm gì đây?
Lạc Thiên sở hữu 5% cổ phần, Lạc Gia Thần sở hữu 10%, ông cụ nắm giữ 45% cổ phần, hiện vẫn là cổ đông lớn nhất của Lạc thị, đồng thời là đổng sự trưởng.
Nếu được chia 5%, cô sẽ có thể ngồi ngang hàng với Lạc Thiên trong Lạc thị, mặc dù rất muốn nhưng Lạc Thiên Ngưng vẫn do dự. Ông cụ có thực sự muốn đưa nó cho cô không, hay là đang thử thách cô?
"Ông ơi, cháu lấy cổ phần làm gì? Cháu không muốn gia nhập công ty." Lạc Thiên Ngưng nhún vai.
"Cháu không muốn gia nhập công ty, nhưng sau khi ông nội đi, không có chỗ cho cháu. Với cổ phần này, cháu vẫn có thể nhận được hoa hồng hàng năm, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc!"
"Ông ơi! Ông đang nói gì vậy? Ông có sức khỏe tốt như vậy. Đột nhiên nói những điều này?" Lạc Thiên Ngưng có chút không vui. Mặc dù ông cụ việc gì cũng tính toán rõ ràng, nhưng đối với cô rất tốt, ít nhiều cũng có cảm tình.
"Nha đầu, phần này không phải đưa cho cháu một cách vô ích. Cháu thi đỗ đại học Đế Đô, đây là phần thưởng xứng đáng. Nếu cháu không thi đỗ, chính là cái gì cũng không có!” Ông cụ cười nói, rồi đứng lên, ra ngoài đi dạo.
Lạc Thiên Ngưng trở lại phòng, nằm trên giường, lăn lộn, gần đây cô cảm thấy rất hỗn loạn.
Mặc Đình Thâm khiến cô cảm thấy hỗn loạn, ông cụ cũng khiến cô cảm thấy hỗn loạn.
Cô trọng sinh để trả thù, nhưng dường như càng ngày càng có nhiều thứ không thể kiểm soát nổi cứa vào lòng cô.
Nhiều điều chưa bao giờ được chạm vào hay cảm nhận khi cô còn là Rose.
Sự xa lạ khiến cô sợ hãi, nhưng sự ấm áp khiến cô muốn đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro