Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Chương 47

Ningmeng Hu

2024-08-07 13:41:45

"Đông đông đông" tiếng gõ cửa truyền đến, Lạc Thiên Ngưng xuống giường mở cửa, Chú Lê đứng ngoài cửa bưng cái khay.

“Chú Lê, muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.

“Tam tiểu thư ăn cơm tối ít, lão gia sợ cô đói bụng, để tôi mang đồ ăn cho cô.” Chú Lê nói.

“Cảm ơn ông nội, cũng phiền chú Lê quá.” Lạc Thiên Ngưng nghiêng người nhường đường, chú Lê bưng khay đi vào phòng.

“Tam tiểu thư, tôi đã hâm sữa cho cô, và một ít đồ ăn nhẹ. Cô có thể ăn một chút trước khi đi ngủ. Đừng để đói.” Chú Lê đặt đồ lên bàn, nói với cô.

“Được, cháu biết rồi, cảm ơn chú Lê.” Lạc Thiên Ngưng nói.

"Tam tiểu thư, trước đây cô chịu khổ rồi, trong lòng lão gia cũng buồn. Có lúc muốn bù đắp cho cô, cô đừng từ chối. Lão gia già rồi, không tránh khỏi suy nghĩ không chu đáo." Chú Lê đột nhiên nói.

Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của chú Lê, cười "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Lê đã nhắc nhở."

Chú Lê "Vậy tôi về đây, tam tiểu thư nhớ ăn chút đồ đó."

Lạc Thiên Ngưng "Vâng."

Hành động của chú Lê thực ra không phải để cho cô ăn tối, bởi vì trong bữa tối, Lạc Thiên Ngưng lịch sự từ chối chia cổ phần từ ông nội, chú Lê đến đánh tiếng với cô.

Lạc Thiên Ngưng nghĩ ra được ý này, lão gia tử rất áy náy với cô, cho nên ông thật sự muốn chia cổ phần để bảo vệ cô, không phải là thử cô.

Đáng lẽ cô phải vui mừng vì có được một phần cổ phần, nhưng cô lại có chút u sầu vì ông cụ ngày càng già đi.

Lạc Thiên Ngưng uống sữa, nhìn điểm tâm trên đĩa, không có cảm giác thèm ăn, mở cửa bước ra hành lang phòng khách, đặt lên trên tủ. Nhớ đến lúc về, Mặc Đình Thâm mua cho cô bánh hạt dẻ, vẫn chưa ăn hết, đặt ở trên tủ.

Lạc Thiên Ngưng cầm lấy bánh hạt dẻ, quay đầu lại, giật bắn mình "Tiểu Ngư, đêm rồi, sao vẫn chưa ngủ?"

"Tiểu thư, mới chín giờ. Tôi với các dì dọn dẹp nhà bếp một lát." Hách Ngư nói.

Nhìn thấy bánh hạt dẻ trong tay Lạc Thiên Ngưng, Hách Ngư cười "Mặc tổng mua ạ?"

Lạc Thiên Ngưng "... ừ."

“Tiểu thư, Cô thấy Mặc tổng như thế nào?” Hách Ngư hỏi.

“Cái gì như thế nào?” Lạc Thiên Ngưng cúi đầu đi về phòng.

Hạo Nhiên đi theo đuôi cô, càm ràm hỏi: "Nhân phẩm này, gia thế này, tiểu thư không cảm thấy Mặc tổng đối với cô rất tốt sao?"

Lạc Thiên Ngưng trở về phòng, ngồi xuống thảm, ôm má, suy nghĩ một lúc, Mặc Đình Thâm rất tốt với cô à?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như là rất tốt.

Đã cứu mạng cô, cho cô vay 20 triệu, tặng cô một chiếc váy và giúp cô thu dọn mẹ con Diêu Thục Phân...

Kể từ khi trọng sinh, Mặc Đình Thâm được coi là người tốt nhất với cô.

Đủ tốt để làm cho Lạc Thiên Ngưng cảm thấy. Giờ cô muốn giết người, Mặc Đình Thâm sẽ đưa cho cô một con dao.

Nhìn thấy Hách Ngư nhìn mình với đôi mắt chớp chớp, Lạc Thiên Ngưng cắn một miếng bánh hạt dẻ, lẩm bẩm nói "Cũng ổn đi.”

"Tiểu thư thì sao? Cô có thích Mặc tổng không?" Hách Ngư hỏi.

Lạc Thiên Ngưng thở không ra hơi, bánh hạt dẻ làm cô nghẹn đến ho, Hách Ngư nhanh chóng rót cho cô một ngụm sữa, Lạc Thiên Ngưng mới thuận khí.

“Tiểu thư có phản ứng lớn như vậy, không phải thật sự thích Mặc tổng chứ?” Hách Ngư hỏi.

“Không, đừng nói nhảm, lấy đồ ra đi, tôi đi ngủ đây.” Lạc Thiên Ngưng đặt bánh hạt dẻ xuống, đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Hách Ngư không còn cách nào khác ngoài thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng của Lạc Thiên Ngưng.

Khi Lạc Thiên Ngưng từ phòng tắm đi ra, Hách Ngư đã thu dọn đồ đạc rồi rời đi, nhưng hộp bánh hạt dẻ vẫn còn trên bàn.

Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại webtruyen!

Lạc Thiên Ngưng leo trở lại giường, trùm chăn bông lên đầu, trong lòng càng lúc càng hỗn loạn.

Cô có thích Mặc Đình Thâm không?

Không thích ư?

Mặc Đình Thâm đối xử với cô ấy rất tốt.

Nhưng anh chưa bao giờ nói thích cô nhỉ?

Không nghĩ tới nữa, Lạc Thiên Ngưng lật đi lật lại, trằn trọc đến nửa đêm, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Sau khi thức dậy, Lạc Thiên Ngưng thu dọn một chút, cùng ông lão ăn sáng, sau đó đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày hẹn với đám Đàm Dương, ngày bọn họ đến Hải Thành.

Lạc Thiên Ngưng mặc áo gió màu đen, đeo kính râm, lái một chiếc xe của ông cụ, sớm đến sân bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mười giờ, chuyến bay từ New York đến Hải Thành hạ cánh, Lạc Thiên Ngưng đứng ở sân bay chờ, từ xa đã có bốn người đi ra.

Hai người đàn ông đi phía trước mặc áo phông và quần tây sặc sỡ, dưới chân là giày thể thao, hai cô gái phía sau cũng mặc váy sặc sỡ.

Lạc Thiên Ngưng xấu hổ... Bốn người này đi cùng nhau, giống như một đoàn du lịch vậy ...

Lạc Thiên Ngưng cầm trong tay một bông hồng, giơ lên vẫy vẫy, bốn người bọn họ khi nhìn thấy liền đi về phía cô.

Đây là ám hiệu do cô và Đàm Dương giao hẹn, hoa hồng, đại diện cho Rose.

Người đàn ông cao lớn dẫn đầu đi tới, nhìn cô, Lạc Thiên Ngưng hít một hơi thật sâu, tháo kính râm trên mặt ra.

“Rose ?!” Bốn người họ bị sốc.

Lạc Thiên Ngưng mỉm cười: "Tôi không phải Rose, chúng ta hãy lên xe trước, khi về đến nhà sẽ giải thích chuyện này."

Bốn người họ nhìn thấy khuôn mặt của cô giống hệt Rose, họ nửa tin nửa ngờ, theo cô vào xe.

Lạc Thiên Ngưng lái xe đến biệt thự ở ngoại ô phía tây, bốn người vào biệt thự, bỏ ba lô xuống, cùng nhau nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Ngưng, nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng, có lẽ cô sẽ không thoát ra được biệt thự.

Lạc Thiên Ngưng bất lực nói: "Tôi không phải Rose. Tôi tên là Lạc Thiên Ngưng. Tôi là chị em sinh đôi của cô ấy. Thất lạc nhau từ nhỏ, chỉ mới gặp nhau vài tháng gần đây".

"Rose thì sao? Cô ấy đã đi đâu vậy? Tại sao cô ấy không đến đón chúng tôi?" Chàng trai có vẻ ngoài tỏa nắng hỏi.

Lạc Thiên Ngưng liếc nhìn anh ta, đây là Đàm Kiệt, anh ta thậm chí còn không có tên khi mới gia nhập Ám Uyên, chính Lạc Thiên Ngưng đã bảo anh ta lấy họ của Đàm Dương, gọi là Đàm Kiệt.

“Cô ấy chết rồi, chuyện này tôi đã nói với Đàm Dương rồi.” Lạc Thiên Ngưng nói.

Người đàn ông cao lớn đứng đầu kia chính là Đàm Dương, anh ta gật đầu: "Tôi đã kiểm tra. Hơn một tháng trước Lục Vi có đưa người đến Campuchia, lúc đó Rose mới mất tin tức."

"Rose nói với tôi rằng Lục Vi luôn thù địch với cô ấy. Bây giờ Lục Vi ra tay rồi, sẽ xuống tay với những thân tín của Rose, là bọn anh. Mike và A Nặc đã bị liên lụy, các anh không thể gặp nguy hiểm nữa." Lạc Thiên Ngưng nói.

"Nhưng cô, tại sao lại giúp chúng tôi? Chúng tôi chỉ là vài kẻ liều lĩnh, chúng tôi thậm chí không có danh tính thực sự." Đàm Dương hỏi, Carly tóc vàng đứng bên cạnh.

“Rose chết rồi, tôi muốn thay cô ấy bảo vệ các anh.” Lạc Thiên Ngưng nói.

“Đơn giản vậy thôi?” Carly hỏi.

"Đơn giản như vậy thôi. Tôi mua căn biệt thự này. Mọi người có thể ở trước. Nếu có kế hoạch khác, có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu muốn ở lại, tôi sẽ tìm cách, miễn là an toàn." Lạc Thiên Ngưng nói.

Cô gái đeo kính tên là Amy, trầm mặc, cuối cùng nói "Tôi không nghĩ Lạc tiểu thư có ác ý, chúng ta hãy sống ở đây trước đã."

Ba người còn lại gật đầu rồi đi tìm phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Mặc Tổng Bế Cô Đi

Số ký tự: 0