Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch
8.2. Bắn Vào Lò...
Khả Ái Tiểu Thỏ
2024-09-15 10:16:19
Mãi đến rạng sáng, Lâm Thanh Thanh mới thật sự không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ mà nặng nề vào giấc.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tranh đánh thức cô: "Hôm nay về nhà em, đi sớm một chút rồi về lại ngủ tiếp."
Lâm Thanh Thanh mơ mơ màng màng, nhìn những thanh xà nhà trên đầu, sau một lúc lâu mới định thần lại. Cô đã gả chồng rồi, và người đàn ông mặc áo ngắn tay này chính là chồng cô.
Những ngày sau này, hai người họ sẽ phải cùng nhau trải qua.
Nhìn dáng người cao lớn vĩ ngạn của Triệu Tranh, cô không khỏi nhớ đến chuyện tối qua mà hai người họ đã làm, tức khắc đỏ mặt, hốt hoảng rời giường, không dám nhìn anh mà đi thẳng ra ngoài rửa mặt.
Triệu Tranh nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, khóe miệng khẽ nhếch, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Mặc dù đã kết hôn với nhau rồi, nhưng cô ấy vẫn còn rất sợ anh.
Vào ngày hôm sau của đám cưới, cô dâu mới sẽ mang theo quà trở về thăm nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Lâm đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi xong xuôi cả rồi, chỉ chờ con rể mới tới là cùng vào mâm luôn.
Tuy rằng hôm qua mới gả qua, lại còn là với người cùng thôn, nhưng mẹ Lâm lại thấy nhớ con gái mình như thể là nó đã xa bà đến mấy năm rồi vậy.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, tiếc là lại thiếu mặt em trai của Lâm Thanh Thanh - Lâm Hạo.
“Con muốn đi bệnh viện thăm em.” Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh nói.
Ba Lâm là người đầu tiên không đồng ý: “Con mới kết hôn lại đi bệnh viện, như vậy rất không may mắn. Chờ thằng út về đi, thuốc cũng đã uống, bác sĩ nói khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện, đưa về nhà chăm sóc được rồi.”
“Nhưng ngày con kết hôn, em con cũng không thể về được, mấy ngày nay con cũng không đến thăm nó nữa.” Tình cảm của Lâm Thanh Thanh và em trai mình vẫn luôn rất thân thiết. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở cùng nhau, thế nên cô thực sự rất lo lắng cho bệnh tình đứa em trai đang nằm viện của mình.
Ba Lâm còn định nói thêm thì Triệu Tranh đã lên tiếng: “Được, vậy thì đi thôi. Chờ chút nữa, tôi đi với em.”
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Triệu Tranh, anh là đang nói đỡ cho cô sao?
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tranh đánh thức cô: "Hôm nay về nhà em, đi sớm một chút rồi về lại ngủ tiếp."
Lâm Thanh Thanh mơ mơ màng màng, nhìn những thanh xà nhà trên đầu, sau một lúc lâu mới định thần lại. Cô đã gả chồng rồi, và người đàn ông mặc áo ngắn tay này chính là chồng cô.
Những ngày sau này, hai người họ sẽ phải cùng nhau trải qua.
Nhìn dáng người cao lớn vĩ ngạn của Triệu Tranh, cô không khỏi nhớ đến chuyện tối qua mà hai người họ đã làm, tức khắc đỏ mặt, hốt hoảng rời giường, không dám nhìn anh mà đi thẳng ra ngoài rửa mặt.
Triệu Tranh nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, khóe miệng khẽ nhếch, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Mặc dù đã kết hôn với nhau rồi, nhưng cô ấy vẫn còn rất sợ anh.
Vào ngày hôm sau của đám cưới, cô dâu mới sẽ mang theo quà trở về thăm nhà mẹ đẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Lâm đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi xong xuôi cả rồi, chỉ chờ con rể mới tới là cùng vào mâm luôn.
Tuy rằng hôm qua mới gả qua, lại còn là với người cùng thôn, nhưng mẹ Lâm lại thấy nhớ con gái mình như thể là nó đã xa bà đến mấy năm rồi vậy.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, tiếc là lại thiếu mặt em trai của Lâm Thanh Thanh - Lâm Hạo.
“Con muốn đi bệnh viện thăm em.” Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh nói.
Ba Lâm là người đầu tiên không đồng ý: “Con mới kết hôn lại đi bệnh viện, như vậy rất không may mắn. Chờ thằng út về đi, thuốc cũng đã uống, bác sĩ nói khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện, đưa về nhà chăm sóc được rồi.”
“Nhưng ngày con kết hôn, em con cũng không thể về được, mấy ngày nay con cũng không đến thăm nó nữa.” Tình cảm của Lâm Thanh Thanh và em trai mình vẫn luôn rất thân thiết. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở cùng nhau, thế nên cô thực sự rất lo lắng cho bệnh tình đứa em trai đang nằm viện của mình.
Ba Lâm còn định nói thêm thì Triệu Tranh đã lên tiếng: “Được, vậy thì đi thôi. Chờ chút nữa, tôi đi với em.”
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Triệu Tranh, anh là đang nói đỡ cho cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro