Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo
Chương 22
2024-10-08 21:20:11
Bây giờ cô phải chữa trị hoãn toàn. Tí nữa sẽ có bác sĩ đến khám".
'Không cần thiết đâu. Như bây giờ cũng tốt".
" Tốt. Thế nào là tốt. Cô ta bắt đầu chi phối cô cả về con người và suy nghĩ rồi. Không sớm thì muộn với cái tình trạnh này thì cô cũng sẽ biến mất mãi mãi".
Tô Ly nghe vậy cũng chỉ lặng im không nói gì. Sau một lúc cô ấy liền gật đầu đồng ý chữa bệnh.
" Được. Tôi nghe cô. Kể ra thì có nhiều điều tôi muốn lắm".
Lúc này có tiếng gõ cửa. Mở cửa bước vào là một người đàn ông nhìn rất tuấn tú, dáng vẻ hơi thư sinh nhưng cũng rất là lạnh lùng.
" Anh đến rồi à, William. Khám cho cô ấy đi". Cô nhìn anh ta mà lên tiếng.
Người đàn ông tin William ấy nghe vậy liền gật đầu đi tới.
Mọi người đây là William, bác sĩ riêng của em. Cậu ấy là thiên tài trong tất cả mọi lĩnh vực y khoa đó".
William đi đến chỗ của Tô Ly, ngồi xuống bắt đầu khám.
Sau khi khám William liền thở dài mà nói.
" Gần đây những hành vi của cô ấy có phải thay đổi đột ngột phải không".
Cô nghe vậy liền gật đầu.
Bệnh tình của Tô Ly thật ra nếu nói là có thuốc chữa trị hay không thì câu trả lời là không. Nó phải dựa nhiều vào bản thân của cô ấy. Tôi sẽ bắt đầu tâm lý trị liệu cùng với thôi miên ngoài ra còn kết hợp với điều trị bộ trợ cho Tô Ly.
Tạm thời bây giờ cứ như vậy đã". William nhìn thẳng vào Tô ly mà nói cho mọi nghe cách chữa trị.
'Ừ mọi chuyện nhờ anh".
William gật đầu. " À bây giờ tình trạng của cô ấy cần có người theo dõi sát sao. Bởi tôi sẽ không biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp với cô".
Hay là cứ để cô ấy đến chỗ tôi đi". Mộ Gia Kiêtn lên tiếng. Hắn cũng không
ngờ người con gái mà hắn để tâm theo đuổi lại mang trong mình căn bệnh như vậy. Nghe vậy cô liền gật đầu đồng ý.
'Được, William anh cũng đi theo đi cho tiện. Có gì thì liên lạc với tôi. Giờ đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước đi".
Nói xong cô cùng anh và thuộc hạ đi về.
Hôm sau, khi cô và anh đang ngồi ăn sáng.
" Hôm nay em có việc gì không".
Em không. Hôm nay em không tập đoàn. Có chuyện gì sao".
Hôm nay anh muốn em cùng với anh đi xem tiến độ làm việc trọng bản doanh. Dù sao thì em cũng không có làm gì mà".
Cô nghe thế thì cũng gật đầu đồng ý. Thật ra anh nói ra lời này là muốn cô diện kiến mọi người. Âu gia vẫn có nhiều người chưa hiểu rõ vị trí của cô lắm thì phải. Tranh thủ lần này anh sẽ cho họ một bài học".
Hai người dùng bữa xong thì liền lên lầu thay đồ.
Lần này cô diện cho mình chiếc váy nhẹ dài màu đen khoác bên ngoài là mổt chiếc áo dài.
Hai người chuẩn bị xong thì liền đi đến đại bản doanh. Thật ra nơi họ đang ở là nhà chính của đại bản doanh mà thôi. Bản doanh nằm ở phía sau của nhà chính hơi xa. Bởi gia chủ đời trước muốn cuộc sống không bị làm phiền nên đại bản doanh chia làm hai phần.
Chiếc xe di chuyển khoảng 10 phút rhif đến nơi. A Niên và Ngô Phong xuống mở cửa cho anh và cô.
Khi hai người bước xuống thì hai hàng thuộc hạ cúi chào.
" Lão đại. Chị dâu".
Anh nghe thế liền phất tay. Rồi anh cùng cô đi vào đến đại sảnh của bản doanh. Ở đây tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ. Khi cô cùng anh đi vào thì mọi người liền cúi chào không mấy ngạc nhiên. Thật ra chuyện cô là chủ mẫu hầu như người trong đại bản doanh đã biết chỉ có một số người không chấp nhận nổi, trong đó có Dương Liên. Cô ta không ngờ rằng khi cô ta không có ở đây bên canh anh lại xuất hiện một người phụ nữ. Ban đầu mọi người trong bản doanh nói cho cô ta cùng với sự cảnh cáo của A Niên cô ta vẫn không tin. Nhưng hôm nay Dương Liên chỉ biết căm tức trừng mắt mà nhìn cô cùng anh bước lên ghế ngồi quyền lực nhất. Bên cạnh anh có để thêm một chiếc ghế khi cô ngồi vào chiếc ghế đó cũng là lúc nó đã khẳng định vị trí của cô - chủ mẫu của Âu gia.
Hôm nay có tất cả mọi người ở đây tôi cũng tuyên bố rằng cô ấy - Lưu Tuyết Băng chính là chủ mẫu của Âu gia. Lời cô ấy nói cũng chính là lời tôi nói. Rõ chưa". Anh lạnh lùng, nghiêm nghị lên tiếng.
Rõ" họ đồng thanh nói.
Hôm nay là ngày các thành viên thi đấu giành chức vị đội trưởng của bên huấn luyện địa ngục. Cứ theo quy tắc cũ bất cứ ai cũng có quyền thách đấu với người chiến thắng. Ai trụ được đến cuối cùng thì chiến thắng thuộc về người đó. Đây là một chức vị mới nên mọi người đừng làm tôi thất vọng".
Sau khi anh nói xong bọn họ liền đi đến sàn đấu ngoài trời. Anh và cô ngồi ở hai chiếc ghế được chuẩn bị sẵn đứng đằng sau là A Niên và Ngô Phong.
" Hai người đầu tiên ai muốn lên" Ngô Phong lên tiếng. Sau một lúc thì có hai người đi lên. Sau khi họ chuẩn bị xong thì cô bất chợt lên tiếng.
" Tất cả dừng lại. Tôi ra lệnh cho các người hãy chiến đấu bằng tay không bỏ hết vật hỗ trợ cho trận đấu xuống". Khi cô lên tiếng họ vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi tất cả mọi người vẫn làm theo lời cô. Bọn chưa muốn chết sớm đâu.
'Không cần thiết đâu. Như bây giờ cũng tốt".
" Tốt. Thế nào là tốt. Cô ta bắt đầu chi phối cô cả về con người và suy nghĩ rồi. Không sớm thì muộn với cái tình trạnh này thì cô cũng sẽ biến mất mãi mãi".
Tô Ly nghe vậy cũng chỉ lặng im không nói gì. Sau một lúc cô ấy liền gật đầu đồng ý chữa bệnh.
" Được. Tôi nghe cô. Kể ra thì có nhiều điều tôi muốn lắm".
Lúc này có tiếng gõ cửa. Mở cửa bước vào là một người đàn ông nhìn rất tuấn tú, dáng vẻ hơi thư sinh nhưng cũng rất là lạnh lùng.
" Anh đến rồi à, William. Khám cho cô ấy đi". Cô nhìn anh ta mà lên tiếng.
Người đàn ông tin William ấy nghe vậy liền gật đầu đi tới.
Mọi người đây là William, bác sĩ riêng của em. Cậu ấy là thiên tài trong tất cả mọi lĩnh vực y khoa đó".
William đi đến chỗ của Tô Ly, ngồi xuống bắt đầu khám.
Sau khi khám William liền thở dài mà nói.
" Gần đây những hành vi của cô ấy có phải thay đổi đột ngột phải không".
Cô nghe vậy liền gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bệnh tình của Tô Ly thật ra nếu nói là có thuốc chữa trị hay không thì câu trả lời là không. Nó phải dựa nhiều vào bản thân của cô ấy. Tôi sẽ bắt đầu tâm lý trị liệu cùng với thôi miên ngoài ra còn kết hợp với điều trị bộ trợ cho Tô Ly.
Tạm thời bây giờ cứ như vậy đã". William nhìn thẳng vào Tô ly mà nói cho mọi nghe cách chữa trị.
'Ừ mọi chuyện nhờ anh".
William gật đầu. " À bây giờ tình trạng của cô ấy cần có người theo dõi sát sao. Bởi tôi sẽ không biết chuyện gì có thể xảy ra tiếp với cô".
Hay là cứ để cô ấy đến chỗ tôi đi". Mộ Gia Kiêtn lên tiếng. Hắn cũng không
ngờ người con gái mà hắn để tâm theo đuổi lại mang trong mình căn bệnh như vậy. Nghe vậy cô liền gật đầu đồng ý.
'Được, William anh cũng đi theo đi cho tiện. Có gì thì liên lạc với tôi. Giờ đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước đi".
Nói xong cô cùng anh và thuộc hạ đi về.
Hôm sau, khi cô và anh đang ngồi ăn sáng.
" Hôm nay em có việc gì không".
Em không. Hôm nay em không tập đoàn. Có chuyện gì sao".
Hôm nay anh muốn em cùng với anh đi xem tiến độ làm việc trọng bản doanh. Dù sao thì em cũng không có làm gì mà".
Cô nghe thế thì cũng gật đầu đồng ý. Thật ra anh nói ra lời này là muốn cô diện kiến mọi người. Âu gia vẫn có nhiều người chưa hiểu rõ vị trí của cô lắm thì phải. Tranh thủ lần này anh sẽ cho họ một bài học".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người dùng bữa xong thì liền lên lầu thay đồ.
Lần này cô diện cho mình chiếc váy nhẹ dài màu đen khoác bên ngoài là mổt chiếc áo dài.
Hai người chuẩn bị xong thì liền đi đến đại bản doanh. Thật ra nơi họ đang ở là nhà chính của đại bản doanh mà thôi. Bản doanh nằm ở phía sau của nhà chính hơi xa. Bởi gia chủ đời trước muốn cuộc sống không bị làm phiền nên đại bản doanh chia làm hai phần.
Chiếc xe di chuyển khoảng 10 phút rhif đến nơi. A Niên và Ngô Phong xuống mở cửa cho anh và cô.
Khi hai người bước xuống thì hai hàng thuộc hạ cúi chào.
" Lão đại. Chị dâu".
Anh nghe thế liền phất tay. Rồi anh cùng cô đi vào đến đại sảnh của bản doanh. Ở đây tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ. Khi cô cùng anh đi vào thì mọi người liền cúi chào không mấy ngạc nhiên. Thật ra chuyện cô là chủ mẫu hầu như người trong đại bản doanh đã biết chỉ có một số người không chấp nhận nổi, trong đó có Dương Liên. Cô ta không ngờ rằng khi cô ta không có ở đây bên canh anh lại xuất hiện một người phụ nữ. Ban đầu mọi người trong bản doanh nói cho cô ta cùng với sự cảnh cáo của A Niên cô ta vẫn không tin. Nhưng hôm nay Dương Liên chỉ biết căm tức trừng mắt mà nhìn cô cùng anh bước lên ghế ngồi quyền lực nhất. Bên cạnh anh có để thêm một chiếc ghế khi cô ngồi vào chiếc ghế đó cũng là lúc nó đã khẳng định vị trí của cô - chủ mẫu của Âu gia.
Hôm nay có tất cả mọi người ở đây tôi cũng tuyên bố rằng cô ấy - Lưu Tuyết Băng chính là chủ mẫu của Âu gia. Lời cô ấy nói cũng chính là lời tôi nói. Rõ chưa". Anh lạnh lùng, nghiêm nghị lên tiếng.
Rõ" họ đồng thanh nói.
Hôm nay là ngày các thành viên thi đấu giành chức vị đội trưởng của bên huấn luyện địa ngục. Cứ theo quy tắc cũ bất cứ ai cũng có quyền thách đấu với người chiến thắng. Ai trụ được đến cuối cùng thì chiến thắng thuộc về người đó. Đây là một chức vị mới nên mọi người đừng làm tôi thất vọng".
Sau khi anh nói xong bọn họ liền đi đến sàn đấu ngoài trời. Anh và cô ngồi ở hai chiếc ghế được chuẩn bị sẵn đứng đằng sau là A Niên và Ngô Phong.
" Hai người đầu tiên ai muốn lên" Ngô Phong lên tiếng. Sau một lúc thì có hai người đi lên. Sau khi họ chuẩn bị xong thì cô bất chợt lên tiếng.
" Tất cả dừng lại. Tôi ra lệnh cho các người hãy chiến đấu bằng tay không bỏ hết vật hỗ trợ cho trận đấu xuống". Khi cô lên tiếng họ vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi tất cả mọi người vẫn làm theo lời cô. Bọn chưa muốn chết sớm đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro