Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 11
2024-09-18 21:33:58
Tống Vãn Huỳnh hối hận vì hôm nay không xem ngày hoàng đạo trước khi ra ngoài.
Nếu cô tính trước được hôm nay sẽ có “tai nạn đổ máu” thì có đánh chết cô cũng không bước ra khỏi cửa.
Vừa nãy còn đang lo lắng “Tống Vãn Huỳnh” “làm nhiều việc ác” chia rẽ mấy cặp đôi liệu có gặp báo ứng không thì giây sau báo ứng đã đến thật luôn rồi.
Tống Vãn Huỳnh khóc không ra nước mắt nhìn Dư Nguyệt, cô không chỉ chu đáo đổi giày cao gót với Dư Nguyệt để lúc nữa cô ấy đến tìm mình tính sổ sẽ thoải mái hơn, lại còn tự tay đưa bản thân đến trước mặt cô ấy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tống Vãn Huỳnh nhìn Dư Nguyệt đổi giày cao gót xong mà vẫn cao hơn mình một chút, trên cánh tay có đường cong cơ bắp xinh đẹp mà rơi vào suy tư.
Nếu bây giờ cô thừa nhận bản thân là Tống Vãn Huỳnh, liệu nắm đấm sắt giận dữ có rơi xuống người cô không?
Liệu mình có chịu được một đấm của cô ấy không đây?
“Này?” Dư Nguyệt thấy cô tự dưng không nói câu nào giống như mất điện chết máy, không nhịn được đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: “Cô không sao chứ?”
Tống Vãn Huỳnh định thần lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay muốn kết bạn của Dư Nguyệt, nuốt lại điều cô muốn nói: “Tôi không sau đâu, chỉ là tự dưng tôi nhớ ra tôi có chút chuyện gấp phải xử lý, tôi đi trước đây, gặp lại sau nhé.”
Nói xong, Dư Nguyệt còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Tống Vãn Huỳnh đã chạy như điên với đôi giày cao gót sáu phân như bắt kịp chiếc xe buýt đến nơi phỏng vấn năm đó.
Dư Nguyệt đứng sau cô hét lên: “Này! Cô vẫn chưa cho tôi biết tên cô là gì đâu! Tôi trả lại giày cho cô kiểu gì đây?”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại hét lên: “Liên lạc qua WeChat đi!”
Dư Nguyệt nhìn bóng dáng hoảng hốt của cô, vẻ mặt cô ấy bối rối, chắc cô thật sự có việc gấp gì rồi, không phải lo, dù sao cũng đã kết bạn WeChat rồi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt.
Nhìn ảnh diện WeChat của Tống Vãn Huỳnh, bỗng dưng cô ấy cảm thấy hơi quen quen giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Thôi vậy, chuyện chính quan trọng hơn.
Nhớ đến những ấm ức và những giọt nước mắt đã lăn dài của bạn mình vì phải chịu đựng con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia, Dư Nguyệt siết chặt nắm đấm.
…
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh định sẽ lén lút rời khỏi bữa tiệc, không để bất cứ ai phát hiện ra, nhưng cô đi vòng quanh hành lang khách sạn, khó khăn lắm mới tìm được biển chỉ dẫn chỉ lối ra, mở cánh cửa sắt kia ra, ánh đèn rực rỡ lung linh khiến cô hoa mắt một lúc.
Tin tức xấu là cô đã quay lại sảnh tiệc.
Tin tức tốt là trong sảnh tiệc toàn người với người, vậy có nghĩa là bạn của Dư Nguyệt sẽ tạm thời không tìm thấy cô.
“Dư Nguyệt, ở đây!”
Trong đám người ồn ào, Tống Vãn Huỳnh nghe thấy rõ ràng giọng nói kia, cô yên lặng cúi đầu xoay người, Dư Nguyệt đi ngang qua đám người cách cô ba mét.
“Trời ạ, cậu làm gì đấy, tớ gọi cậu mấy cuộc mà cậu không thèm nghe máy, làm tớ sốt ruột gần chết!”
“Trong nhà vệ sinh không có tín hiệu cũng không có người, tớ ngồi trong đấy đến nỗi tê cả chân. Nhưng may mà tớ gặp được một thiên sứ xinh đẹp tốt bụng, không chỉ đưa băng vệ sinh cho tớ, hơn nữa cô ấy nhìn thấy giày cao gót làm xước gót chân tớ còn cố ý đổi giày cho tớ đi, cậu nhìn này, đây là giày của cô ấy đấy.”
“Tớ biết đôi này, mẫu mới trong bộ sưu tập mùa này của nhà C không rẻ đâu! Cô ấy tốt vậy á?”
“Đúng vậy, hơn nữa trông cô ấy cũng xinh lắm luôn, cực kỳ đáng yêu, mà không biết cô ấy tên gì, nhưng bọn tớ đã kết bạn WeChat, chờ lát nữa nhìn thấy cô ấy tớ sẽ giới thiệu cô ấy với cậu, chắc chắn cậu sẽ thích cô ấy.” Dư Nguyệt nhìn xung quanh: “Đúng rồi, Tống Vãn Huỳnh đâu rồi?”
“Không biết, vừa nãy còn ở đây, không biết cô ta đã chạy đi đâu rồi.”
“Không sao hết, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta cứ chờ ở đây đi, cô ta không chạy được xa đâu.”
Tống Vãn Huỳnh lén lút ló đầu ra từ sau cây cột.
Quả nhiên, Dư Nguyệt đang đứng canh cách cửa sảnh tiệc không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tống Vãn Huỳnh tiện tay kéo một nhân viên phục vụ đến: “Xin chào, xin hỏi cửa sau của sảnh tiệc ở khách sạn này ở đâu vậy?”
“Xin lỗi cô, vì đang tổ chức tiệc nên cửa sau đã bị khoá lại tạm thời, cô có thể đi ra ngoài từ cửa chính, đi vòng một vòng qua sảnh tiệc này có thể tìm được đường đến cửa sau.”
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Trước có truy binh sau không có đường lui.
Chẳng lẽ mình thật sự phải trả giá cho những chuyện xấu mà “Tống Vãn Huỳnh” đã làm ngay trước mặt mọi người sao?
Thôi đi vậy, nếu là nợ của “Tống Vãn Huỳnh”, thoát được một lúc không thoát được cả đời, cái gì phải trả thì vẫn phải trả, cùng lắm thì sau này mình chuyển đến thành phố khác sống.
Hít thật sâu, Tống Vãn Huỳnh đang chuẩn bị dũng cảm bước một bước ra ngoài, ánh đèn trong buổi tiệc tối đi, một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, chủ nhân của buổi tiệc cầm micro lên phát biểu một đoạn lời mở đầu rất hay.
Tất cả mọi người ở đây vỗ tay như sấm.
Lúc này Tống Vãn Huỳnh mới phát hiện, người đứng trên sân khấu nói một đoạn lời mở đầu rất hay lại là bạn của Minh Vi lúc mới bước vào sảnh.
Không lâu sau ánh đèn lại tắt, chỉ còn lại ánh đèn ở giữa hội trường là đang sáng.
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp đại sảnh hội trường.
Có không ít chàng trai cô gái trẻ tuổi nhảy múa theo điệu nhạc, uống rượu, bắt chuyện nói chuyện với nhau.
Nhưng chỉ trong quãng thời gian đọc lời mở đầu, cô đã không thấy bóng dáng Dư Nguyệt đâu.
Cơ hội tốt!
Tống Vãn Huỳnh nhìn chính xác cửa sảnh tiệc, cô đang định rời đi nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy Minh Vi đứng cách đấy không xa đang nói chuyện với người khác, không biết đang nói chuyện gì mà sắc mặt Minh Vi rất khó chịu, trước giờ bộ dạng cô ấy luôn lạnh lùng như băng, rất ít khi tức giận, chẳng mấy khi nhìn thấy cô ấy tức giận như này.
“Minh Vi, cô vừa không có lai lịch gì vừa không có chỗ dựa, cô tưởng cô đứng vững gót chân ở giới giải trí này rồi là có thể lật mặt coi như không biết tôi à? Cô đừng có mà không biết điều, không tự nghĩ lại xem là ai nâng đỡ cô lên đến tận đây, không có tôi thì cô chẳng là cái thá gì đâu!”
“Bộ phim tiếp theo người ta chỉ tên bảo cô đến diễn, cô giả vờ thanh cao làm cái gì! Không thèm thương lượng với tôi mà đã từ chối luôn rồi, cô tưởng cô chỉ đang từ chối một bộ phim điện ảnh hả? Người kia nói, sau này không muốn nhìn thấy cô ở bất cứ rạp chiếu phim nào, cô có biết cái này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là cô đã bị ngành sản xuất phim điện ảnh này cấm sóng rồi đấy!”
Minh Vi cười mỉa: “Tôi không biết điều ư? Mấy năm nay tôi đã kiếm được cho ông bao nhiêu tiền, trong lòng ông phải biết rõ mới đúng, hút máu trên người tôi, một đám hút đến nỗi ngồi không hưởng lợi mà vẫn chưa biết đủ là gì, Tiêu Dược, ông đừng có tưởng tôi không biết tại sao người khác lại lấy được thẻ phòng của tôi, ông chuyển một câu cho người đó hộ tôi, nếu còn có lần sau thì thứ bị gãy không phải là chân trái kia của gã đâu.”
Tống Vãn Huỳnh trốn sau cây cột càng nghe càng thấy tức giận.
Cô biết năm năm trước Minh Vi gia nhập vào ngành này, từ một người mẫu quảng cáo không có tiếng tăm gì cho đến nay đã là một ngôi sao lớn có mười triệu người hâm mộ trên Weibo, không có lai lịch gì và không có chỗ dựa, cô biết rõ năm năm qua cô ấy phải trải qua như thế nào.
Thật ra Minh Vi hoàn toàn có thể không cần phải vất vả như thế, chỉ cần công khai sự thật cô ấy đã kết hôn với Văn Việt là sẽ tự động có một lượng lớn tài nguyên đưa đến trước mặt cô ấy.
Nhưng Minh Vi lại có sự kiên trì của riêng mình.
“Được, được lắm, cánh cô cứng rồi là muốn bay đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô cứ mơ đi! Hợp đồng của chúng ta còn chưa hết hạn đâu, cô muốn huỷ hợp đồng cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không đã! Tôi lại muốn xem thử, hai chúng ta ai có thể chịu được lâu hơn!”
Sắc mặt Tống Vãn Huỳnh lập tức trở nên tức giận, một người bước từ xa đến: “Ô, chị Minh Vi, chị ở đây à, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi.”
“Sao cô lại ở đây?” Minh Vi hơi nhíu mày: “Tôi có chút việc phải giải quyết, cô đi trước đi, lát nữa tôi đến tìm cô.”
“Chuyện gì mà gấp đến nỗi không thể để ngày mai rồi nói vậy.” Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía người đàn ông trung niên trông hơi béo trước mặt: “Người này là ai thế, bạn của chị à?”
“Ông ta là ông chủ của công ty quản lý của tôi.”
“Em đã bảo mà, với gu của chị Minh Vi sao chị có thể có bạn bè nào tệ như này được, hoá ra là sếp của cái công quản lý chẳng ra gì kia của chị. Tiêu Dược đúng không, tôi nghe nói công ty giải trí hiện giờ của ông lúc trước phải dựa vào chị Minh Vi mới phất lên được, nếu không có chị Minh Vi thì bây giờ ông vẫn chỉ là một người đại diện quèn, theo lý thì chị Minh Vi mới là ba mẹ đã sinh ra ông chứ nhỉ. Sao thế, ông ở nhà cũng nói chuyện với ba mẹ như thế à?”
Tiêu Dược đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết những người đến buổi tiệc rượu này không phải người bình thường, bộ váy cô gái này đang mặc trên người là bô sưu tập mới mùa này của nhà C, không biết lai lịch và thân phận, không thể đắc tội.
“Cô là ai?”
“Tôi á? Tôi chỉ là một người hâm mộ bình thường không có gì đặc biệt trong số những người hâm mộ đông đảo thích chị Minh Vi thôi.”
“Đây là chuyện giữa tôi với Minh Vi, không liên quan gì đến cô.”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi, vừa nãy tôi nghe thấy hai người nói cái gì mà muốn huỷ hợp đồng ấy? Chị Minh Vi, chị muốn huỷ hợp đồng hả? Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi! Chị mau rời khỏi công ty nát đang kéo chân chị đi, nếu chị muốn kiện thì em ủng hộ chị!”
Tiêu Dược nhíu mày: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi họ Tống, tên tôi là Tống Vãn Huỳnh, nếu ông không biết tôi, vậy chắc là ông sẽ biết Tống Chính Huy và Văn Nghiễn nhỉ, hai người họ một người là ba tôi, một người là chồng tôi, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám quấy rầy chị Minh Vi nữa thì tôi sẽ cho ông biết mặt.”
Không có ai là không biết Tống Chính Huy của tập đoàn Tống Thị với Văn Nghiễn người thừa kế của Văn Thị, so với hai công ty lớn mấy chục tỷ này, công ty giải trí nhỏ kia của Tiêu Dược thật sự chẳng đáng để quan tâm.
Sắc mặt Tiêu Dược thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, cười nói: “Cô Tống, Minh Vi là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, ký hợp đồng tám năm, còn có ba năm nữa mới hết hạn hợp đồng, có lẽ giữa tôi với Minh Vi có chút hiểu lầm, tôi nghĩ chỉ cần giải quyết tất cả hiểu nhầm là tất cả mọi chuyện đều dễ nói cả.”
“Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy chị Minh Vi phải làm việc ở công ty nát kia của ông thật sự rất ấm ức, nếu ông cố ý kéo dài không đồng ý huỷ hợp đồng với chị Minh Vi thì tôi thật sự sẽ khiến ông biết mặt đấy.” Tống Vãn Huỳnh cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Tôi không có nói đùa với ông đâu.”
Sắc mặt Tiêu Dược lúc xanh lúc trắng, có lẽ có thế nào ông ta cũng không ngờ được Minh Vi lúc nào cũng chiến đấu một mình không có chỗ dựa, lại có cô cả nhà họ Tống hộ giá hộ tống cô ấy.
“Được, chuyện huỷ hợp đồng này để sau rồi chúng ta nói tiếp.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám bộc lộ cơn giận của mình: “Minh Vi, cô được lắm!”
Nói xong thì kìm nén cơn giận rời đi.
Tống Vãn Huỳnh nhăn mặt với bóng lưng Tiêu Dược, quay đầu lại nhìn về phía Minh Vi: “Chị, chị không cần phải sợ đâu, loại cặn bã này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, nếu chị không muốn để người khác biết chị là vợ của anh cả, vậy sau này em chính là chỗ dựa của chị, nếu ai dám bắt nạt chị thì em chính là người đầu tiên không tha cho người đấy!”
Sau một lúc lâu Minh Vi không nói gì, cô ấy nghi ngờ nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Vì sao cô lại giúp tôi?”
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!”
Minh Vi yên lặng.
“Được rồi, bởi vì chúng ta là người một nhà.”
Minh Vi tiếp tục im lặng.
“Trời ạ, bởi vì em đang lấy lòng chị đấy, chị không nhận ra hả?”
“Lấy lòng tôi?”
“Đúng vậy, em biết lúc trước em từng làm rất nhiều chuyện sai trái, chắc chắn chị sẽ rất ghét em, nhưng bây giờ em thật sự biết sai rồi, em muốn đền bù cho những lỗi sai lúc trước em đã gây ra với chị, cũng muốn cho chị biết em không còn là Tống Vãn Huỳnh của khi trước nữa, em hy vọng sau này chị sẽ không ghét em như vậy nữa, một chút thôi cũng được.”
Nói thật, ấn tượng ban đầu của Minh Vi đối với Tống Vãn Huỳnh cũng không tệ lắm, ngây thơ đáng yêu miệng ngọt như mía lùi, đối xử với người khác hiền lành rất lễ phép, cô chỉ cầu xin chút thôi là đã khiến người ta không nhịn được đồng ý với tất cả yêu cầu của cô, nếu không phải sau này nhiều lần cô lập mưu ngáng chân cô ấy thì cô ấy sẽ rất vui vẻ chấp nhận quan tâm Tống Vãn Huỳnh như một cô em gái.
Dáng vẻ nhẹ nhàng cầu xin cô ấy của Tống Vãn Huỳnh hiện giờ, dường như khiến cô ấy quay lại lần đầu tiên gặp Tống Vãn Huỳnh.
“Chị, có phải chị vẫn đang nghi ngờ động cơ của em không?”
Minh Vi thề thốt phủ nhận: “Không có.”
Nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Minh Vi không hề có dấu hiệu dịu đi, Tống Vãn Huỳnh ủ rũ chán nản cực kỳ đáng thương nói: “Chắc chắn là chị có, nếu có thể, em chỉ mong sao có thể móc tim em ra cho chị xem...”
“Được rồi! Tôi tin cô, vậy đã được chưa.”
Khói mù biến mất sạch sẽ, Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Vậy có phải chị đã bớt ghét em đi một chút rồi không?”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi thật sự hơi không đành lòng từ chối, ợm ờ nói một chữ: “Ừ.”
“Yeah! Em sẽ cố gắng hơn nữa, sau này mỗi ngày em sẽ cố gắng để chị bớt ghét em đi một chút!”
“Tống Vãn Huỳnh!”
Tiếng quát mắng giận dữ vang lên, Tống Vãn Huỳnh đang rất vui vẻ lập tức nổi hết cả da gà lên.
“Được lắm, cuối cùng cũng tìm được cô, Dư Nguyệt! Dư Nguyệt cậu đâu rồi? Cậu mau đến đây đi, tớ tìm được Tống Vãn Huỳnh rồi!”
“Đến đây! Tống Vãn Huỳnh ở đâu thế?”
Tống Vãn Huỳnh lập tức xoay người không chút triển vọng trốn ra sau lưng Minh Vi.
Anh hùng cứu mỹ nhân thật sự rất sướng, nhưng cô lại quên mất Dư Nguyệt!
“Dám làm không dám nhận à.” Dư Nguyệt cười mỉa mai: “Tống Vãn Huỳnh, cô tưởng cô trốn sau lưng người khác là tôi không làm gì được cô à? Tôi khuyên cô nên thành thật đứng ra giải quyết chuyện giữa chúng ta đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Chuyện gì nên đến vẫn phải đến, cái gì phải đối mặt cuối cùng vẫn đến, Tống Vãn Huỳnh chỉ hy vọng Dư Nguyệt nể mặt chút ân tình một cái băng vệ sinh ở nhà vệ sinh, lúc ra tay đánh có thể chừa cho cô chút thể diện.
Cô điều chỉnh xong tâm trạng đứng dậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia của Tống Vãn Huỳnh, lửa giận trên mặt Dư Nguyệt lập tức khựng lại, cô ấy không thể tin nổi nhìn Tống Vãn Huỳnh trước mặt, còn chưa kịp vả mặt con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia mà mặt mình đã bị vả cho sưng vù trước.
“Con nhỏ trà xanh? Là cô? Cô chính là con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia!”
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
“...”
Nếu cô tính trước được hôm nay sẽ có “tai nạn đổ máu” thì có đánh chết cô cũng không bước ra khỏi cửa.
Vừa nãy còn đang lo lắng “Tống Vãn Huỳnh” “làm nhiều việc ác” chia rẽ mấy cặp đôi liệu có gặp báo ứng không thì giây sau báo ứng đã đến thật luôn rồi.
Tống Vãn Huỳnh khóc không ra nước mắt nhìn Dư Nguyệt, cô không chỉ chu đáo đổi giày cao gót với Dư Nguyệt để lúc nữa cô ấy đến tìm mình tính sổ sẽ thoải mái hơn, lại còn tự tay đưa bản thân đến trước mặt cô ấy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tống Vãn Huỳnh nhìn Dư Nguyệt đổi giày cao gót xong mà vẫn cao hơn mình một chút, trên cánh tay có đường cong cơ bắp xinh đẹp mà rơi vào suy tư.
Nếu bây giờ cô thừa nhận bản thân là Tống Vãn Huỳnh, liệu nắm đấm sắt giận dữ có rơi xuống người cô không?
Liệu mình có chịu được một đấm của cô ấy không đây?
“Này?” Dư Nguyệt thấy cô tự dưng không nói câu nào giống như mất điện chết máy, không nhịn được đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt cô: “Cô không sao chứ?”
Tống Vãn Huỳnh định thần lại, ánh mắt dừng lại trên bàn tay muốn kết bạn của Dư Nguyệt, nuốt lại điều cô muốn nói: “Tôi không sau đâu, chỉ là tự dưng tôi nhớ ra tôi có chút chuyện gấp phải xử lý, tôi đi trước đây, gặp lại sau nhé.”
Nói xong, Dư Nguyệt còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Tống Vãn Huỳnh đã chạy như điên với đôi giày cao gót sáu phân như bắt kịp chiếc xe buýt đến nơi phỏng vấn năm đó.
Dư Nguyệt đứng sau cô hét lên: “Này! Cô vẫn chưa cho tôi biết tên cô là gì đâu! Tôi trả lại giày cho cô kiểu gì đây?”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại hét lên: “Liên lạc qua WeChat đi!”
Dư Nguyệt nhìn bóng dáng hoảng hốt của cô, vẻ mặt cô ấy bối rối, chắc cô thật sự có việc gấp gì rồi, không phải lo, dù sao cũng đã kết bạn WeChat rồi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt.
Nhìn ảnh diện WeChat của Tống Vãn Huỳnh, bỗng dưng cô ấy cảm thấy hơi quen quen giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Thôi vậy, chuyện chính quan trọng hơn.
Nhớ đến những ấm ức và những giọt nước mắt đã lăn dài của bạn mình vì phải chịu đựng con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia, Dư Nguyệt siết chặt nắm đấm.
…
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh định sẽ lén lút rời khỏi bữa tiệc, không để bất cứ ai phát hiện ra, nhưng cô đi vòng quanh hành lang khách sạn, khó khăn lắm mới tìm được biển chỉ dẫn chỉ lối ra, mở cánh cửa sắt kia ra, ánh đèn rực rỡ lung linh khiến cô hoa mắt một lúc.
Tin tức xấu là cô đã quay lại sảnh tiệc.
Tin tức tốt là trong sảnh tiệc toàn người với người, vậy có nghĩa là bạn của Dư Nguyệt sẽ tạm thời không tìm thấy cô.
“Dư Nguyệt, ở đây!”
Trong đám người ồn ào, Tống Vãn Huỳnh nghe thấy rõ ràng giọng nói kia, cô yên lặng cúi đầu xoay người, Dư Nguyệt đi ngang qua đám người cách cô ba mét.
“Trời ạ, cậu làm gì đấy, tớ gọi cậu mấy cuộc mà cậu không thèm nghe máy, làm tớ sốt ruột gần chết!”
“Trong nhà vệ sinh không có tín hiệu cũng không có người, tớ ngồi trong đấy đến nỗi tê cả chân. Nhưng may mà tớ gặp được một thiên sứ xinh đẹp tốt bụng, không chỉ đưa băng vệ sinh cho tớ, hơn nữa cô ấy nhìn thấy giày cao gót làm xước gót chân tớ còn cố ý đổi giày cho tớ đi, cậu nhìn này, đây là giày của cô ấy đấy.”
“Tớ biết đôi này, mẫu mới trong bộ sưu tập mùa này của nhà C không rẻ đâu! Cô ấy tốt vậy á?”
“Đúng vậy, hơn nữa trông cô ấy cũng xinh lắm luôn, cực kỳ đáng yêu, mà không biết cô ấy tên gì, nhưng bọn tớ đã kết bạn WeChat, chờ lát nữa nhìn thấy cô ấy tớ sẽ giới thiệu cô ấy với cậu, chắc chắn cậu sẽ thích cô ấy.” Dư Nguyệt nhìn xung quanh: “Đúng rồi, Tống Vãn Huỳnh đâu rồi?”
“Không biết, vừa nãy còn ở đây, không biết cô ta đã chạy đi đâu rồi.”
“Không sao hết, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta cứ chờ ở đây đi, cô ta không chạy được xa đâu.”
Tống Vãn Huỳnh lén lút ló đầu ra từ sau cây cột.
Quả nhiên, Dư Nguyệt đang đứng canh cách cửa sảnh tiệc không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tống Vãn Huỳnh tiện tay kéo một nhân viên phục vụ đến: “Xin chào, xin hỏi cửa sau của sảnh tiệc ở khách sạn này ở đâu vậy?”
“Xin lỗi cô, vì đang tổ chức tiệc nên cửa sau đã bị khoá lại tạm thời, cô có thể đi ra ngoài từ cửa chính, đi vòng một vòng qua sảnh tiệc này có thể tìm được đường đến cửa sau.”
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Cảm ơn, không cần đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước có truy binh sau không có đường lui.
Chẳng lẽ mình thật sự phải trả giá cho những chuyện xấu mà “Tống Vãn Huỳnh” đã làm ngay trước mặt mọi người sao?
Thôi đi vậy, nếu là nợ của “Tống Vãn Huỳnh”, thoát được một lúc không thoát được cả đời, cái gì phải trả thì vẫn phải trả, cùng lắm thì sau này mình chuyển đến thành phố khác sống.
Hít thật sâu, Tống Vãn Huỳnh đang chuẩn bị dũng cảm bước một bước ra ngoài, ánh đèn trong buổi tiệc tối đi, một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, chủ nhân của buổi tiệc cầm micro lên phát biểu một đoạn lời mở đầu rất hay.
Tất cả mọi người ở đây vỗ tay như sấm.
Lúc này Tống Vãn Huỳnh mới phát hiện, người đứng trên sân khấu nói một đoạn lời mở đầu rất hay lại là bạn của Minh Vi lúc mới bước vào sảnh.
Không lâu sau ánh đèn lại tắt, chỉ còn lại ánh đèn ở giữa hội trường là đang sáng.
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp đại sảnh hội trường.
Có không ít chàng trai cô gái trẻ tuổi nhảy múa theo điệu nhạc, uống rượu, bắt chuyện nói chuyện với nhau.
Nhưng chỉ trong quãng thời gian đọc lời mở đầu, cô đã không thấy bóng dáng Dư Nguyệt đâu.
Cơ hội tốt!
Tống Vãn Huỳnh nhìn chính xác cửa sảnh tiệc, cô đang định rời đi nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy Minh Vi đứng cách đấy không xa đang nói chuyện với người khác, không biết đang nói chuyện gì mà sắc mặt Minh Vi rất khó chịu, trước giờ bộ dạng cô ấy luôn lạnh lùng như băng, rất ít khi tức giận, chẳng mấy khi nhìn thấy cô ấy tức giận như này.
“Minh Vi, cô vừa không có lai lịch gì vừa không có chỗ dựa, cô tưởng cô đứng vững gót chân ở giới giải trí này rồi là có thể lật mặt coi như không biết tôi à? Cô đừng có mà không biết điều, không tự nghĩ lại xem là ai nâng đỡ cô lên đến tận đây, không có tôi thì cô chẳng là cái thá gì đâu!”
“Bộ phim tiếp theo người ta chỉ tên bảo cô đến diễn, cô giả vờ thanh cao làm cái gì! Không thèm thương lượng với tôi mà đã từ chối luôn rồi, cô tưởng cô chỉ đang từ chối một bộ phim điện ảnh hả? Người kia nói, sau này không muốn nhìn thấy cô ở bất cứ rạp chiếu phim nào, cô có biết cái này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là cô đã bị ngành sản xuất phim điện ảnh này cấm sóng rồi đấy!”
Minh Vi cười mỉa: “Tôi không biết điều ư? Mấy năm nay tôi đã kiếm được cho ông bao nhiêu tiền, trong lòng ông phải biết rõ mới đúng, hút máu trên người tôi, một đám hút đến nỗi ngồi không hưởng lợi mà vẫn chưa biết đủ là gì, Tiêu Dược, ông đừng có tưởng tôi không biết tại sao người khác lại lấy được thẻ phòng của tôi, ông chuyển một câu cho người đó hộ tôi, nếu còn có lần sau thì thứ bị gãy không phải là chân trái kia của gã đâu.”
Tống Vãn Huỳnh trốn sau cây cột càng nghe càng thấy tức giận.
Cô biết năm năm trước Minh Vi gia nhập vào ngành này, từ một người mẫu quảng cáo không có tiếng tăm gì cho đến nay đã là một ngôi sao lớn có mười triệu người hâm mộ trên Weibo, không có lai lịch gì và không có chỗ dựa, cô biết rõ năm năm qua cô ấy phải trải qua như thế nào.
Thật ra Minh Vi hoàn toàn có thể không cần phải vất vả như thế, chỉ cần công khai sự thật cô ấy đã kết hôn với Văn Việt là sẽ tự động có một lượng lớn tài nguyên đưa đến trước mặt cô ấy.
Nhưng Minh Vi lại có sự kiên trì của riêng mình.
“Được, được lắm, cánh cô cứng rồi là muốn bay đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô cứ mơ đi! Hợp đồng của chúng ta còn chưa hết hạn đâu, cô muốn huỷ hợp đồng cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không đã! Tôi lại muốn xem thử, hai chúng ta ai có thể chịu được lâu hơn!”
Sắc mặt Tống Vãn Huỳnh lập tức trở nên tức giận, một người bước từ xa đến: “Ô, chị Minh Vi, chị ở đây à, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi.”
“Sao cô lại ở đây?” Minh Vi hơi nhíu mày: “Tôi có chút việc phải giải quyết, cô đi trước đi, lát nữa tôi đến tìm cô.”
“Chuyện gì mà gấp đến nỗi không thể để ngày mai rồi nói vậy.” Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía người đàn ông trung niên trông hơi béo trước mặt: “Người này là ai thế, bạn của chị à?”
“Ông ta là ông chủ của công ty quản lý của tôi.”
“Em đã bảo mà, với gu của chị Minh Vi sao chị có thể có bạn bè nào tệ như này được, hoá ra là sếp của cái công quản lý chẳng ra gì kia của chị. Tiêu Dược đúng không, tôi nghe nói công ty giải trí hiện giờ của ông lúc trước phải dựa vào chị Minh Vi mới phất lên được, nếu không có chị Minh Vi thì bây giờ ông vẫn chỉ là một người đại diện quèn, theo lý thì chị Minh Vi mới là ba mẹ đã sinh ra ông chứ nhỉ. Sao thế, ông ở nhà cũng nói chuyện với ba mẹ như thế à?”
Tiêu Dược đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết những người đến buổi tiệc rượu này không phải người bình thường, bộ váy cô gái này đang mặc trên người là bô sưu tập mới mùa này của nhà C, không biết lai lịch và thân phận, không thể đắc tội.
“Cô là ai?”
“Tôi á? Tôi chỉ là một người hâm mộ bình thường không có gì đặc biệt trong số những người hâm mộ đông đảo thích chị Minh Vi thôi.”
“Đây là chuyện giữa tôi với Minh Vi, không liên quan gì đến cô.”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi, vừa nãy tôi nghe thấy hai người nói cái gì mà muốn huỷ hợp đồng ấy? Chị Minh Vi, chị muốn huỷ hợp đồng hả? Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi! Chị mau rời khỏi công ty nát đang kéo chân chị đi, nếu chị muốn kiện thì em ủng hộ chị!”
Tiêu Dược nhíu mày: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi họ Tống, tên tôi là Tống Vãn Huỳnh, nếu ông không biết tôi, vậy chắc là ông sẽ biết Tống Chính Huy và Văn Nghiễn nhỉ, hai người họ một người là ba tôi, một người là chồng tôi, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám quấy rầy chị Minh Vi nữa thì tôi sẽ cho ông biết mặt.”
Không có ai là không biết Tống Chính Huy của tập đoàn Tống Thị với Văn Nghiễn người thừa kế của Văn Thị, so với hai công ty lớn mấy chục tỷ này, công ty giải trí nhỏ kia của Tiêu Dược thật sự chẳng đáng để quan tâm.
Sắc mặt Tiêu Dược thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, cười nói: “Cô Tống, Minh Vi là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, ký hợp đồng tám năm, còn có ba năm nữa mới hết hạn hợp đồng, có lẽ giữa tôi với Minh Vi có chút hiểu lầm, tôi nghĩ chỉ cần giải quyết tất cả hiểu nhầm là tất cả mọi chuyện đều dễ nói cả.”
“Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy chị Minh Vi phải làm việc ở công ty nát kia của ông thật sự rất ấm ức, nếu ông cố ý kéo dài không đồng ý huỷ hợp đồng với chị Minh Vi thì tôi thật sự sẽ khiến ông biết mặt đấy.” Tống Vãn Huỳnh cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Tôi không có nói đùa với ông đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Tiêu Dược lúc xanh lúc trắng, có lẽ có thế nào ông ta cũng không ngờ được Minh Vi lúc nào cũng chiến đấu một mình không có chỗ dựa, lại có cô cả nhà họ Tống hộ giá hộ tống cô ấy.
“Được, chuyện huỷ hợp đồng này để sau rồi chúng ta nói tiếp.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám bộc lộ cơn giận của mình: “Minh Vi, cô được lắm!”
Nói xong thì kìm nén cơn giận rời đi.
Tống Vãn Huỳnh nhăn mặt với bóng lưng Tiêu Dược, quay đầu lại nhìn về phía Minh Vi: “Chị, chị không cần phải sợ đâu, loại cặn bã này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi, nếu chị không muốn để người khác biết chị là vợ của anh cả, vậy sau này em chính là chỗ dựa của chị, nếu ai dám bắt nạt chị thì em chính là người đầu tiên không tha cho người đấy!”
Sau một lúc lâu Minh Vi không nói gì, cô ấy nghi ngờ nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Vì sao cô lại giúp tôi?”
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!”
Minh Vi yên lặng.
“Được rồi, bởi vì chúng ta là người một nhà.”
Minh Vi tiếp tục im lặng.
“Trời ạ, bởi vì em đang lấy lòng chị đấy, chị không nhận ra hả?”
“Lấy lòng tôi?”
“Đúng vậy, em biết lúc trước em từng làm rất nhiều chuyện sai trái, chắc chắn chị sẽ rất ghét em, nhưng bây giờ em thật sự biết sai rồi, em muốn đền bù cho những lỗi sai lúc trước em đã gây ra với chị, cũng muốn cho chị biết em không còn là Tống Vãn Huỳnh của khi trước nữa, em hy vọng sau này chị sẽ không ghét em như vậy nữa, một chút thôi cũng được.”
Nói thật, ấn tượng ban đầu của Minh Vi đối với Tống Vãn Huỳnh cũng không tệ lắm, ngây thơ đáng yêu miệng ngọt như mía lùi, đối xử với người khác hiền lành rất lễ phép, cô chỉ cầu xin chút thôi là đã khiến người ta không nhịn được đồng ý với tất cả yêu cầu của cô, nếu không phải sau này nhiều lần cô lập mưu ngáng chân cô ấy thì cô ấy sẽ rất vui vẻ chấp nhận quan tâm Tống Vãn Huỳnh như một cô em gái.
Dáng vẻ nhẹ nhàng cầu xin cô ấy của Tống Vãn Huỳnh hiện giờ, dường như khiến cô ấy quay lại lần đầu tiên gặp Tống Vãn Huỳnh.
“Chị, có phải chị vẫn đang nghi ngờ động cơ của em không?”
Minh Vi thề thốt phủ nhận: “Không có.”
Nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng của Minh Vi không hề có dấu hiệu dịu đi, Tống Vãn Huỳnh ủ rũ chán nản cực kỳ đáng thương nói: “Chắc chắn là chị có, nếu có thể, em chỉ mong sao có thể móc tim em ra cho chị xem...”
“Được rồi! Tôi tin cô, vậy đã được chưa.”
Khói mù biến mất sạch sẽ, Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Vậy có phải chị đã bớt ghét em đi một chút rồi không?”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi thật sự hơi không đành lòng từ chối, ợm ờ nói một chữ: “Ừ.”
“Yeah! Em sẽ cố gắng hơn nữa, sau này mỗi ngày em sẽ cố gắng để chị bớt ghét em đi một chút!”
“Tống Vãn Huỳnh!”
Tiếng quát mắng giận dữ vang lên, Tống Vãn Huỳnh đang rất vui vẻ lập tức nổi hết cả da gà lên.
“Được lắm, cuối cùng cũng tìm được cô, Dư Nguyệt! Dư Nguyệt cậu đâu rồi? Cậu mau đến đây đi, tớ tìm được Tống Vãn Huỳnh rồi!”
“Đến đây! Tống Vãn Huỳnh ở đâu thế?”
Tống Vãn Huỳnh lập tức xoay người không chút triển vọng trốn ra sau lưng Minh Vi.
Anh hùng cứu mỹ nhân thật sự rất sướng, nhưng cô lại quên mất Dư Nguyệt!
“Dám làm không dám nhận à.” Dư Nguyệt cười mỉa mai: “Tống Vãn Huỳnh, cô tưởng cô trốn sau lưng người khác là tôi không làm gì được cô à? Tôi khuyên cô nên thành thật đứng ra giải quyết chuyện giữa chúng ta đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Chuyện gì nên đến vẫn phải đến, cái gì phải đối mặt cuối cùng vẫn đến, Tống Vãn Huỳnh chỉ hy vọng Dư Nguyệt nể mặt chút ân tình một cái băng vệ sinh ở nhà vệ sinh, lúc ra tay đánh có thể chừa cho cô chút thể diện.
Cô điều chỉnh xong tâm trạng đứng dậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia của Tống Vãn Huỳnh, lửa giận trên mặt Dư Nguyệt lập tức khựng lại, cô ấy không thể tin nổi nhìn Tống Vãn Huỳnh trước mặt, còn chưa kịp vả mặt con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia mà mặt mình đã bị vả cho sưng vù trước.
“Con nhỏ trà xanh? Là cô? Cô chính là con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia!”
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro