Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 10
2024-09-18 21:33:58
Có lẽ là do ánh mắt hâm mộ của Tống Vãn Huỳnh quá lộ liễu, hoặc có thể do từ nãy đến giờ Tống Vãn Huỳnh không nói câu nào, người đàn ông bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Vãn Huỳnh, sao thế? Sao cậu không nói câu nào vậy, có phải có ai khiến cậu khó chịu không?”
“Không có.” Tống Vãn Huỳnh mất hết hứng thú, vốn dĩ cô muốn đi theo bên cạnh Minh Vi, cho dù không làm quen được mấy người nhưng ít nhất cũng sẽ không thấy chán, nhưng cô có thể cảm nhận được bạn bè của Minh Vi không được thích cô cho lắm, vậy nên cô cũng không mặt dày bám theo: “Mấy chị gái kia là ai thế?”
“Mấy người đang nói chuyện với Minh Vi á hả? Bọn họ là bạn của Tô Cẩm.”
“Bọn họ xinh thật.”
“Đúng là xinh thật, hơn nữa còn vừa đi du học về.” Người đàn ông nhịn cười: “Vừa nãy Hứa Thế Ân đến đấy muốn uống một ly với bọn họ, làm quen kết bạn, kết quả là bọn họ không thèm chú ý đến cậu ấy, tự chuốc vạ vào thân.”
Hứa Thế Ân bị nhắc lại chuyện xấu hổ, sắc mặt rất khó chịu, đá người đàn ông một phát thật mạnh: “Hà Cảnh Minh, cậu cười chuyện vừa nãy từ nãy đến giờ đã đủ rồi đấy!”
Hà Cảnh Minh xua tay: “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì.”
Hà Cảnh Minh, Hứa Thế Ân.
Tống Vãn Huỳnh nghĩ đến hai cái tên này, đây chẳng phải là hai đại hộ hoa sứ giả vẫn luôn đi theo “Tống Vãn Huỳnh” trong tiểu thuyết sao?
Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” trước khi gặp được Văn Nghiễn, vẫn luôn là người được mọi người đeo đuổi tâng bốc.
Cô ta xuất thân từ một gia đình tốt, xinh đẹp, dẻo miệng nên tất cả các chàng trai xung quanh đều sẵn sàng dỗ dành cô ta.
Mà hai người Hà Cảnh Minh và Hứa Thế Ân làm bạn với Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ đến lớn, “Tống Vãn Huỳnh” nói gì bọn họ nghe nấy, sau đó dưới sự cố ý vô tình ám chỉ và khóc lóc kể lể của “Tống Vãn Huỳnh”, lúc nào hai người cũng gây khó dễ cho Minh Vi, muốn trút giận thay cho “Tống Vãn Huỳnh”.
Đương nhiên, là thành viên của hội phản diện, kết cục của hai anh em này cũng rất thê thảm.
Một người phá sản, một người ngồi tù.
Sống cô đơn lẻ loi cả đời.
Còn nguyên nhân hai người này sống cô đơn lẻ loi cả đời, 50% trách nhiệm thuộc về chính bản thân bọn họ, 50% còn lại thuộc về Tống Vãn Huỳnh.
Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” là một người sĩ diện hão có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, là cô gái duy nhất trong số các chàng trai, “Tống Vãn Huỳnh” không cho phép có cô gái nào khác xuất hiện, cho nên khi những chàng trai chơi với cô ta từ nhỏ đến lớn có bạn gái, kiểu gì cô ta cũng sẽ cố ý làm trò.
Quan trọng nhất là khi con gái người ta tức giận, đám bạn ngốc nghếch kia còn cảm thấy là bạn gái điêu ngoa, đành hanh, vô lý, hoàn toàn không cảm thấy Tống Vãn Huỳnh có vấn đề gì.
Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Có phải hai cậu đang tìm bạn gái không thế?”
“Sao cậu biết Hà Cảnh Minh đang tìm bạn gái?”
Tống Vãn Huỳnh đứng dậy vỗ vai anh ấy, nói một câu đầy thấm thía: “Vì tương lai và hạnh phúc của cậu, nếu có thể thì sau này chúng ta đừng nên gặp mặt nhau nữa.”
Hà Cảnh Minh không hiểu gì: “Vì sao?”
“Đừng hỏi, có hỏi thì cũng là vì tốt cho cậu thôi.”
“Này, cậu đi đâu thế?”
Tống Vãn Huỳnh: “Nhà vệ sinh.”
Cách đấy không xa, Minh Vi chú ý thấy một mình Tống Vãn Huỳnh rời khỏi sảnh tiệc.
“Minh Vi, cậu đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Nhìn theo ánh mắt của Minh Vi, Tô Cẩm nhìn thấy bóng dáng Tống Vãn Huỳnh rời khỏi sảnh tiệc, cô ấy cầm ly rượu nghiêng người chắn tầm mắt của Minh Vi: “Tớ quên mất không hỏi, sao cô ta lại đến đây với cậu thế? Con nhỏ trà xanh kia lại định gây chuyện gì à?”
Minh Vi cúi đầu uống một ngụm rượu: “Con bé đó, tớ cảm thấy hình như dạo gần đây nó thay đổi nhiều lắm.”
“Thay đổi nhiều lắm hả?” Tô Cẩm nghe mà ngỡ chuyện hài nào đó: “Minh Vi, chẳng lẽ cậu cũng bị lời ngon tiếng ngọt của cô ta che mắt đấy à? Tớ phải nhắc cậu cái này, Tống Vãn Huỳnh kia không phải người tốt lành gì đâu, cậu đừng có thấy bề ngoài cô ta nhìn ngây thơ vô hại, miệng còn ngọt hơn cả mật, nhưng trong lòng lại đầy âm mưu, nếu cậu thật sự tin mấy lời khua môi múa mép của cô ta thì sau này cậu sẽ ăn đủ đấy.”
“Tống Vãn Huỳnh?” Bên cạnh có người chen ngang: “Lúc còn ở Úc tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô ta rồi.”
Minh Vi không hiểu: “Danh tiếng? Danh tiếng gì cơ?”
“Cậu không biết à, từ nhỏ bên cạnh Tống Vãn Huỳnh kia đã có rất nhiều bạn bè là nam, thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì, mấy người đàn ông kia tình nguyện tâng bốc cô ta là chuyện của bọn họ, nhưng cậu có biết Tống Vãn Huỳnh đã chia rẽ bao nhiêu đôi không?”
“Chia rẽ?”
“Hai năm trước tôi có một người bạn cãi vã rồi chia tay với bạn trai, bỏ đi du học ở Úc kể cho tôi biết, chỉ cần bạn từ bé của Tống Vãn Huỳnh yêu là chắc chắn cô ta sẽ làm trò, mở mồm ra là “lúc còn nhỏ chúng tôi hay như vậy, cậu ấy ăn của tôi tôi ăn của cậu ấy, có gì đâu mà phải tránh, cậu ấy còn dám chê tôi bẩn hả? Chúng tôi là bạn tốt suốt đời”, “tôi với cậu ấy chỉ là anh em tốt, chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cậu ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi nên nhắc tôi không được uống nước lạnh, cô sẽ không giận đâu đúng không”.”
“Đương nhiên, mấy cái tôi kể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chẳng phải tình yêu hình thành là từ những chuyện nhỏ nhặt này sao? Cóc ghẻ không cắn người nhưng nó khiến người ta thấy ghê tởm, Tống Vãn Huỳnh cứ liên tục chen chân như vậy mấy lần, tôi biết có bốn đôi đã chia tay vì Tống Vãn Huỳnh, quan trọng nhất là sau khi chia tay mấy người đàn ông ngu ngốc kia không hề cảm thấy đấy là lỗi của Tống Vãn Huỳnh, tất cả đều cảm thấy bạn gái mình quá ngang ngược đành hanh. Cả đám đấy đều quyết tâm tìm một cô bạn gái chu đáo dịu dàng lại còn đáng yêu như Tống Vãn Huỳnh, may mà con nhỏ trà xanh kia đã bị Văn Nghiễn thu phục.”
Tô Cẩm không khỏi bật cười: “Đám đàn ông ngu ngốc, không nhắc đến bọn họ nữa, Minh Vi, gần đây có một chương trình mới, cậu có cảm thấy hứng thú không?”
“Cậu kể tớ nghe xem.”
…
Trong phòng vệ sinh, Tống Vãn Huỳnh đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, nhớ đến mấy cặp đôi từng bị “Tống Vãn Huỳnh” chia rẽ là lại cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Thà phá bỏ một ngôi miếu còn hơn là phá hoại một cuộc hôn nhân.
Có lẽ danh tiếng của Tống Vãn Huỳnh cô đã truyền đi khắp nơi, sau này liệu còn có ai muốn làm bạn với cô nữa?
Tình thế trên người cô rối như tơ vò, đúng là chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác!
Đang lúc cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trong phòng vệ sinh vang lên một giọng nói: “Có ai ở đó không?”
“Có.”
Tống Vãn Huỳnh đi về phía buồng vệ sinh kia, tiếng bước chân khiến người trong đấy thở phào nhẹ nhõm: “Chào cô, chuyện đó... Xin lỗi, tôi có thể nhờ cô gọi giúp tôi một nhân viên khách sạn đến đấy không? Hoặc là cô có mang theo băng vệ sinh bên người không, kỳ kinh nguyệt của tôi đột nhiên đến.”
“Kỳ kinh nguyệt? Được! Cô chờ tôi một lúc.”
Tống Vãn Huỳnh cầm túi xách đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc đấy một nhân viên khách sạn đi ngang qua.
“Xin chào, xin hỏi trong khách sạn của cô có băng vệ sinh dự phòng không?”
“Có, cô chờ một lúc, để tôi đi lấy cho cô một cái.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo đâu.”
Tống Vãn Huỳnh đứng đấy chờ một lúc, không bao lâu sau nhân viên phục vụ cầm băng vệ sinh đến, cô cũng không dám chậm trễ, vội vàng cầm vào nhà vệ sinh.
“Tôi không mang theo băng vệ sinh, nhưng tôi bảo nhân viên lấy cho tôi một cái, cô xem thử xem có dùng được không.”
“Dùng được, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo đâu.”
Sau khi Tống Vãn Huỳnh đưa băng vệ sinh cho cô ấy thì rời đi, cô đứng chờ ngoài cửa phòng vệ sinh, một lúc sau cửa phòng vệ sinh mở ra.
Một cô gái mặc váy dài đính hạt cườm màu xanh biển, cao hơn cô khoảng tầm nửa cái đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh, cô gái lập tức nhận ra: “Cô chính là cô gái vừa nãy đã đưa băng vệ sinh cho tôi đúng không?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
“Cảm ơn! Cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không nhờ có cô thì không biết tối nay tôi phải ở trong đấy đến bao giờ nữa.” Cô gái bước đi trên đôi giày cao gót không vừa chân, vừa đi vừa phàn nàn nói: “Tất cả là tại con nhỏ chết tiệt kia, nếu không thì hôm nay tôi đã không ra ngoài vội vàng như thế, nhà vệ sinh quèn gì mà không có tín hiệu.”
Cô ấy cầm điện thoại nhìn xung quanh tìm tín hiệu: “Tôi tên là Dư Nguyệt, cô tên là gì thế?”
“Tôi tên...”
Cô còn chưa kịp tự giới thiệu, điện thoại Dư Nguyệt vang lên, cô ấy liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, nghe máy: “Alo? Sao thế, cậu vẫn đang ở đấy à? Tôi đến ngay đây!”
Cúp máy, Dư Nguyệt sốt ruột bước đi nhanh hơn, cô ấy trẹo chân suýt chút nữa thì ngã, may mà Tống Vãn Huỳnh đi bên cạnh đỡ cô ấy.
“Cảm ơn, đôi giày cao gót chết tiệt này cao quá, tôi đi không quen, đi đường rất khó khăn.”
Dư Nguyệt cởi một chiếc giày ra, gót chân bị xước da, nhìn thôi đã thấy đau.
Trông thấy vậy vẻ mặt Dư Nguyệt đau khổ, Tống Vãn Huỳnh nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình đi đôi giày cao gót cao sáu phân chạy như điên để bắt kịp xe buýt đi phỏng vấn.
“Cô đi giày cỡ bao nhiêu thế?”
“37.”
“Tôi cũng đi cỡ 37, đôi giày này của tôi chỉ cao ba phân thôi, hay là tôi với cô đổi giày đi?”
“Cô tình nguyện đổi với tôi hả?”
“Tình nguyện chứ, có gì đâu mà không muốn, đến lúc bữa tiệc kết thúc chúng ta đổi lại là được, dù sao tôi cũng đi được đôi giày cao gót cao sáu phân này của cô.”
Dư Nguyệt giống như đã tìm thấy cứu tinh: “Chị em, cảm ơn cô, cô chính là cứu tinh của tôi, cô thật tốt bụng, chúng ta kết bạn đi, cô chắc chắn sẽ là bạn của tôi!”
“Được thôi.” Tống Vãn Huỳnh rất vui vì đã có được người bạn đầu tiên của mình, cô lập tức lấy điện thoại ra kết bạn WeChat với Dư Nguyệt.
Hai người đổi giày, Dư Nguyệt đi đôi giày cao ba phân của Tống Vãn Huỳnh thoải mái đi qua đi lại: “Tôi còn đang lo đi đôi giày cao sáu phân kia lát nữa sẽ không phát huy hết khả năng được, đôi đang đi rất thoải mái.”
“Phát huy gì thế?”
“Hôm nay tôi đến đây để tìm một người tính sổ.”
Ngửi thấy có mùi drama, Tống Vãn Huỳnh tò mò hỏi thêm: “Tính sổ gì vậy? Ai thế?”
“Một con nhỏ trà xanh hay thích châm ngòi ly gián, bạn tôi nhìn thấy cô ta trong sảnh tiệc, cho nên tôi mới vội vàng chạy đến đây.”
“Con nhỏ trà xanh?”
“Cô đừng có coi thường bọn trà xanh này, ba cô gái tôi quen đều chia tay vì con nhỏ trà xanh kia, bây giờ trà xanh kia nhiều chiêu trò lắm, đừng có thấy mấy người đấy trông yếu đuối, vẻ ngoài… Có phong cách giống như cậu, nhưng cô đừng hiểu lầm, cô khác với cô ta, cô là người đẹp tốt bụng, con nhỏ trà xanh kia có ý đồ xấu xa, miệng nam mô bụng bồ dao găm, bạn gái ở ngay đấy mà cô ta cứ nhất quyết khuyên bạn trai người ta thay người đấy: “Đừng uống nữa, uống nữa là bạn gái cậu giận đây”, cái gì mà “chị em với cậu ấy chỉ là bạn bè, bọn em quen biết nhau từ nhỏ, cậu ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của em nên nhắc em không được uống nước lạnh, chị sẽ không giận đâu đúng không”. Đương nhiên, cũng không thể đổ hết mọi lỗi lầm cho con trà xanh kia, mấy tên đàn ông chó má kia giả vờ giả vịt không hiểu kia cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, một đấm của tôi cũng có thể đánh bọn họ mặt mũi bầm dập.”
Dư Nguyệt khoe ra thành quả ba năm tập thể hình ở phòng tập thể thao của cô ấy… Cánh tay có đường cong cơ bắp hơi nhô lên.
Tống Vãn Huỳnh thấy câu này nghe cứ quen quen, bất lực nuốt nước bọt: “Bạn trai cô với con nhỏ trà xanh kia cũng là bạn à?”
“Không phải, nhưng bạn trai cũ của bạn tôi là bạn từ nhỏ của con nhỏ trà xanh kia, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xem xem con trà xanh kia trông như thế nào, tiện đường trút giận cho bạn tôi luôn!”
Tống Vãn Huỳnh thử hỏi: “Con nhỏ trà xanh kia tên là gì thế?”
“Tên nghe cũng hay lắm, tên là Tống... Tống Vãn Huỳnh? Đúng rồi, cô còn chưa nói cô tên gì đâu, cô nói đi để tôi đổi biệt danh cho cậu.”
Tống Vãn Huỳnh tâm như tro tàn: “Con nhỏ trà xanh.”
“?”
“Không có.” Tống Vãn Huỳnh mất hết hứng thú, vốn dĩ cô muốn đi theo bên cạnh Minh Vi, cho dù không làm quen được mấy người nhưng ít nhất cũng sẽ không thấy chán, nhưng cô có thể cảm nhận được bạn bè của Minh Vi không được thích cô cho lắm, vậy nên cô cũng không mặt dày bám theo: “Mấy chị gái kia là ai thế?”
“Mấy người đang nói chuyện với Minh Vi á hả? Bọn họ là bạn của Tô Cẩm.”
“Bọn họ xinh thật.”
“Đúng là xinh thật, hơn nữa còn vừa đi du học về.” Người đàn ông nhịn cười: “Vừa nãy Hứa Thế Ân đến đấy muốn uống một ly với bọn họ, làm quen kết bạn, kết quả là bọn họ không thèm chú ý đến cậu ấy, tự chuốc vạ vào thân.”
Hứa Thế Ân bị nhắc lại chuyện xấu hổ, sắc mặt rất khó chịu, đá người đàn ông một phát thật mạnh: “Hà Cảnh Minh, cậu cười chuyện vừa nãy từ nãy đến giờ đã đủ rồi đấy!”
Hà Cảnh Minh xua tay: “Được rồi được rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì.”
Hà Cảnh Minh, Hứa Thế Ân.
Tống Vãn Huỳnh nghĩ đến hai cái tên này, đây chẳng phải là hai đại hộ hoa sứ giả vẫn luôn đi theo “Tống Vãn Huỳnh” trong tiểu thuyết sao?
Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” trước khi gặp được Văn Nghiễn, vẫn luôn là người được mọi người đeo đuổi tâng bốc.
Cô ta xuất thân từ một gia đình tốt, xinh đẹp, dẻo miệng nên tất cả các chàng trai xung quanh đều sẵn sàng dỗ dành cô ta.
Mà hai người Hà Cảnh Minh và Hứa Thế Ân làm bạn với Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ đến lớn, “Tống Vãn Huỳnh” nói gì bọn họ nghe nấy, sau đó dưới sự cố ý vô tình ám chỉ và khóc lóc kể lể của “Tống Vãn Huỳnh”, lúc nào hai người cũng gây khó dễ cho Minh Vi, muốn trút giận thay cho “Tống Vãn Huỳnh”.
Đương nhiên, là thành viên của hội phản diện, kết cục của hai anh em này cũng rất thê thảm.
Một người phá sản, một người ngồi tù.
Sống cô đơn lẻ loi cả đời.
Còn nguyên nhân hai người này sống cô đơn lẻ loi cả đời, 50% trách nhiệm thuộc về chính bản thân bọn họ, 50% còn lại thuộc về Tống Vãn Huỳnh.
Trong tiểu thuyết “Tống Vãn Huỳnh” là một người sĩ diện hão có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, là cô gái duy nhất trong số các chàng trai, “Tống Vãn Huỳnh” không cho phép có cô gái nào khác xuất hiện, cho nên khi những chàng trai chơi với cô ta từ nhỏ đến lớn có bạn gái, kiểu gì cô ta cũng sẽ cố ý làm trò.
Quan trọng nhất là khi con gái người ta tức giận, đám bạn ngốc nghếch kia còn cảm thấy là bạn gái điêu ngoa, đành hanh, vô lý, hoàn toàn không cảm thấy Tống Vãn Huỳnh có vấn đề gì.
Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Có phải hai cậu đang tìm bạn gái không thế?”
“Sao cậu biết Hà Cảnh Minh đang tìm bạn gái?”
Tống Vãn Huỳnh đứng dậy vỗ vai anh ấy, nói một câu đầy thấm thía: “Vì tương lai và hạnh phúc của cậu, nếu có thể thì sau này chúng ta đừng nên gặp mặt nhau nữa.”
Hà Cảnh Minh không hiểu gì: “Vì sao?”
“Đừng hỏi, có hỏi thì cũng là vì tốt cho cậu thôi.”
“Này, cậu đi đâu thế?”
Tống Vãn Huỳnh: “Nhà vệ sinh.”
Cách đấy không xa, Minh Vi chú ý thấy một mình Tống Vãn Huỳnh rời khỏi sảnh tiệc.
“Minh Vi, cậu đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Nhìn theo ánh mắt của Minh Vi, Tô Cẩm nhìn thấy bóng dáng Tống Vãn Huỳnh rời khỏi sảnh tiệc, cô ấy cầm ly rượu nghiêng người chắn tầm mắt của Minh Vi: “Tớ quên mất không hỏi, sao cô ta lại đến đây với cậu thế? Con nhỏ trà xanh kia lại định gây chuyện gì à?”
Minh Vi cúi đầu uống một ngụm rượu: “Con bé đó, tớ cảm thấy hình như dạo gần đây nó thay đổi nhiều lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thay đổi nhiều lắm hả?” Tô Cẩm nghe mà ngỡ chuyện hài nào đó: “Minh Vi, chẳng lẽ cậu cũng bị lời ngon tiếng ngọt của cô ta che mắt đấy à? Tớ phải nhắc cậu cái này, Tống Vãn Huỳnh kia không phải người tốt lành gì đâu, cậu đừng có thấy bề ngoài cô ta nhìn ngây thơ vô hại, miệng còn ngọt hơn cả mật, nhưng trong lòng lại đầy âm mưu, nếu cậu thật sự tin mấy lời khua môi múa mép của cô ta thì sau này cậu sẽ ăn đủ đấy.”
“Tống Vãn Huỳnh?” Bên cạnh có người chen ngang: “Lúc còn ở Úc tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô ta rồi.”
Minh Vi không hiểu: “Danh tiếng? Danh tiếng gì cơ?”
“Cậu không biết à, từ nhỏ bên cạnh Tống Vãn Huỳnh kia đã có rất nhiều bạn bè là nam, thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì, mấy người đàn ông kia tình nguyện tâng bốc cô ta là chuyện của bọn họ, nhưng cậu có biết Tống Vãn Huỳnh đã chia rẽ bao nhiêu đôi không?”
“Chia rẽ?”
“Hai năm trước tôi có một người bạn cãi vã rồi chia tay với bạn trai, bỏ đi du học ở Úc kể cho tôi biết, chỉ cần bạn từ bé của Tống Vãn Huỳnh yêu là chắc chắn cô ta sẽ làm trò, mở mồm ra là “lúc còn nhỏ chúng tôi hay như vậy, cậu ấy ăn của tôi tôi ăn của cậu ấy, có gì đâu mà phải tránh, cậu ấy còn dám chê tôi bẩn hả? Chúng tôi là bạn tốt suốt đời”, “tôi với cậu ấy chỉ là anh em tốt, chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, cậu ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi nên nhắc tôi không được uống nước lạnh, cô sẽ không giận đâu đúng không”.”
“Đương nhiên, mấy cái tôi kể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chẳng phải tình yêu hình thành là từ những chuyện nhỏ nhặt này sao? Cóc ghẻ không cắn người nhưng nó khiến người ta thấy ghê tởm, Tống Vãn Huỳnh cứ liên tục chen chân như vậy mấy lần, tôi biết có bốn đôi đã chia tay vì Tống Vãn Huỳnh, quan trọng nhất là sau khi chia tay mấy người đàn ông ngu ngốc kia không hề cảm thấy đấy là lỗi của Tống Vãn Huỳnh, tất cả đều cảm thấy bạn gái mình quá ngang ngược đành hanh. Cả đám đấy đều quyết tâm tìm một cô bạn gái chu đáo dịu dàng lại còn đáng yêu như Tống Vãn Huỳnh, may mà con nhỏ trà xanh kia đã bị Văn Nghiễn thu phục.”
Tô Cẩm không khỏi bật cười: “Đám đàn ông ngu ngốc, không nhắc đến bọn họ nữa, Minh Vi, gần đây có một chương trình mới, cậu có cảm thấy hứng thú không?”
“Cậu kể tớ nghe xem.”
…
Trong phòng vệ sinh, Tống Vãn Huỳnh đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, nhớ đến mấy cặp đôi từng bị “Tống Vãn Huỳnh” chia rẽ là lại cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Thà phá bỏ một ngôi miếu còn hơn là phá hoại một cuộc hôn nhân.
Có lẽ danh tiếng của Tống Vãn Huỳnh cô đã truyền đi khắp nơi, sau này liệu còn có ai muốn làm bạn với cô nữa?
Tình thế trên người cô rối như tơ vò, đúng là chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác!
Đang lúc cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trong phòng vệ sinh vang lên một giọng nói: “Có ai ở đó không?”
“Có.”
Tống Vãn Huỳnh đi về phía buồng vệ sinh kia, tiếng bước chân khiến người trong đấy thở phào nhẹ nhõm: “Chào cô, chuyện đó... Xin lỗi, tôi có thể nhờ cô gọi giúp tôi một nhân viên khách sạn đến đấy không? Hoặc là cô có mang theo băng vệ sinh bên người không, kỳ kinh nguyệt của tôi đột nhiên đến.”
“Kỳ kinh nguyệt? Được! Cô chờ tôi một lúc.”
Tống Vãn Huỳnh cầm túi xách đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc đấy một nhân viên khách sạn đi ngang qua.
“Xin chào, xin hỏi trong khách sạn của cô có băng vệ sinh dự phòng không?”
“Có, cô chờ một lúc, để tôi đi lấy cho cô một cái.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo đâu.”
Tống Vãn Huỳnh đứng đấy chờ một lúc, không bao lâu sau nhân viên phục vụ cầm băng vệ sinh đến, cô cũng không dám chậm trễ, vội vàng cầm vào nhà vệ sinh.
“Tôi không mang theo băng vệ sinh, nhưng tôi bảo nhân viên lấy cho tôi một cái, cô xem thử xem có dùng được không.”
“Dùng được, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo đâu.”
Sau khi Tống Vãn Huỳnh đưa băng vệ sinh cho cô ấy thì rời đi, cô đứng chờ ngoài cửa phòng vệ sinh, một lúc sau cửa phòng vệ sinh mở ra.
Một cô gái mặc váy dài đính hạt cườm màu xanh biển, cao hơn cô khoảng tầm nửa cái đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh, cô gái lập tức nhận ra: “Cô chính là cô gái vừa nãy đã đưa băng vệ sinh cho tôi đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
“Cảm ơn! Cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không nhờ có cô thì không biết tối nay tôi phải ở trong đấy đến bao giờ nữa.” Cô gái bước đi trên đôi giày cao gót không vừa chân, vừa đi vừa phàn nàn nói: “Tất cả là tại con nhỏ chết tiệt kia, nếu không thì hôm nay tôi đã không ra ngoài vội vàng như thế, nhà vệ sinh quèn gì mà không có tín hiệu.”
Cô ấy cầm điện thoại nhìn xung quanh tìm tín hiệu: “Tôi tên là Dư Nguyệt, cô tên là gì thế?”
“Tôi tên...”
Cô còn chưa kịp tự giới thiệu, điện thoại Dư Nguyệt vang lên, cô ấy liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, nghe máy: “Alo? Sao thế, cậu vẫn đang ở đấy à? Tôi đến ngay đây!”
Cúp máy, Dư Nguyệt sốt ruột bước đi nhanh hơn, cô ấy trẹo chân suýt chút nữa thì ngã, may mà Tống Vãn Huỳnh đi bên cạnh đỡ cô ấy.
“Cảm ơn, đôi giày cao gót chết tiệt này cao quá, tôi đi không quen, đi đường rất khó khăn.”
Dư Nguyệt cởi một chiếc giày ra, gót chân bị xước da, nhìn thôi đã thấy đau.
Trông thấy vậy vẻ mặt Dư Nguyệt đau khổ, Tống Vãn Huỳnh nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình đi đôi giày cao gót cao sáu phân chạy như điên để bắt kịp xe buýt đi phỏng vấn.
“Cô đi giày cỡ bao nhiêu thế?”
“37.”
“Tôi cũng đi cỡ 37, đôi giày này của tôi chỉ cao ba phân thôi, hay là tôi với cô đổi giày đi?”
“Cô tình nguyện đổi với tôi hả?”
“Tình nguyện chứ, có gì đâu mà không muốn, đến lúc bữa tiệc kết thúc chúng ta đổi lại là được, dù sao tôi cũng đi được đôi giày cao gót cao sáu phân này của cô.”
Dư Nguyệt giống như đã tìm thấy cứu tinh: “Chị em, cảm ơn cô, cô chính là cứu tinh của tôi, cô thật tốt bụng, chúng ta kết bạn đi, cô chắc chắn sẽ là bạn của tôi!”
“Được thôi.” Tống Vãn Huỳnh rất vui vì đã có được người bạn đầu tiên của mình, cô lập tức lấy điện thoại ra kết bạn WeChat với Dư Nguyệt.
Hai người đổi giày, Dư Nguyệt đi đôi giày cao ba phân của Tống Vãn Huỳnh thoải mái đi qua đi lại: “Tôi còn đang lo đi đôi giày cao sáu phân kia lát nữa sẽ không phát huy hết khả năng được, đôi đang đi rất thoải mái.”
“Phát huy gì thế?”
“Hôm nay tôi đến đây để tìm một người tính sổ.”
Ngửi thấy có mùi drama, Tống Vãn Huỳnh tò mò hỏi thêm: “Tính sổ gì vậy? Ai thế?”
“Một con nhỏ trà xanh hay thích châm ngòi ly gián, bạn tôi nhìn thấy cô ta trong sảnh tiệc, cho nên tôi mới vội vàng chạy đến đây.”
“Con nhỏ trà xanh?”
“Cô đừng có coi thường bọn trà xanh này, ba cô gái tôi quen đều chia tay vì con nhỏ trà xanh kia, bây giờ trà xanh kia nhiều chiêu trò lắm, đừng có thấy mấy người đấy trông yếu đuối, vẻ ngoài… Có phong cách giống như cậu, nhưng cô đừng hiểu lầm, cô khác với cô ta, cô là người đẹp tốt bụng, con nhỏ trà xanh kia có ý đồ xấu xa, miệng nam mô bụng bồ dao găm, bạn gái ở ngay đấy mà cô ta cứ nhất quyết khuyên bạn trai người ta thay người đấy: “Đừng uống nữa, uống nữa là bạn gái cậu giận đây”, cái gì mà “chị em với cậu ấy chỉ là bạn bè, bọn em quen biết nhau từ nhỏ, cậu ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của em nên nhắc em không được uống nước lạnh, chị sẽ không giận đâu đúng không”. Đương nhiên, cũng không thể đổ hết mọi lỗi lầm cho con trà xanh kia, mấy tên đàn ông chó má kia giả vờ giả vịt không hiểu kia cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, một đấm của tôi cũng có thể đánh bọn họ mặt mũi bầm dập.”
Dư Nguyệt khoe ra thành quả ba năm tập thể hình ở phòng tập thể thao của cô ấy… Cánh tay có đường cong cơ bắp hơi nhô lên.
Tống Vãn Huỳnh thấy câu này nghe cứ quen quen, bất lực nuốt nước bọt: “Bạn trai cô với con nhỏ trà xanh kia cũng là bạn à?”
“Không phải, nhưng bạn trai cũ của bạn tôi là bạn từ nhỏ của con nhỏ trà xanh kia, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xem xem con trà xanh kia trông như thế nào, tiện đường trút giận cho bạn tôi luôn!”
Tống Vãn Huỳnh thử hỏi: “Con nhỏ trà xanh kia tên là gì thế?”
“Tên nghe cũng hay lắm, tên là Tống... Tống Vãn Huỳnh? Đúng rồi, cô còn chưa nói cô tên gì đâu, cô nói đi để tôi đổi biệt danh cho cậu.”
Tống Vãn Huỳnh tâm như tro tàn: “Con nhỏ trà xanh.”
“?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro