Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 9
2024-09-18 21:33:58
Quyết định cùng Minh Vi tới tiệc rượu không phải do Tống Vãn Huỳnh nhất thời nổi hứng, đây là quyết định cô suy nghĩ kỹ càng từ sau lần đầu tiếp xúc với Văn Nghiễn.
Muốn vạch rõ giới hạn với phản diện thì phải nghĩ cách trở thành một trong những thành viên của tuyến nhân vật chính.
Xét thấy thái độ với sự nghiệp của Văn Nghiễn có thể so với Mộ Dung Phục một lòng muốn phục quốc, cô không khuyên nữa, mà cô cũng chẳng có lập trường để khuyên.
Có câu nói rất hay, vợ chồng vốn là chim liền cánh, đại nạn đến đầu tự mình bay.
Trùm phản diện tìm chỗ chết không liên quan gì đến người vô tội như cô cả!
Còn chẳng bằng nỗ lực xuất hiện trước mặt nam nữ chính, tiện thể làm thay đổi ấn tượng không tốt về “Tống Vãn Huỳnh” trong lòng họ luôn.
Cửa phòng điều trị ở tầng một mở, Tống Vãn Huỳnh đứng ngoài cửa, trong phòng điều trị không một bóng người, trong lúc đang thắc mắc, cô đột nhiên quay đầu lại, dưới tình huống không kịp phòng bị, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hết sức lạnh lẽo.
Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng mỉm cười: “Anh cả.”
Văn Việt ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Tướng mạo hai anh em nhà họ Văn không giống nhau lắm.
So sánh thì Văn Việt giống ba hơn, anh ấy được di truyền đôi mắt và sống mũi của ba Văn, ngũ quan sắc nét, có lẽ từ nhỏ đã đi theo ba, mưa dầm thấm lâu, anh ấy học được dáng vẻ thận trọng, vững vàng của ba Văn mười phân vẹn mười, dù cho ngồi xe lăn ba năm, cái khí chất bẩm sinh vẫn gây cảm giác áp lực cho người ta.
Trước khi xảy ra tai nạn, hai ba con vừa cùng nhau lo liệu công việc của công ty nước ngoài, kiến thức và năng lực nổi trội, nếu như không phải do tai nạn kia, Văn Việt đã tiếp quản tất cả Văn Thị từ lâu, dựa vào thủ đoạn và năng lực của anh ấy, Văn Nghiễn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
Còn Văn Nghiễn giống mẹ hơn, mặt mày tinh tế, giữa lông mày còn lờ mờ thấy được thần thái của bà Văn nhưng có lẽ là do tính cách, Văn Nghiễn nhìn qua có vẻ lạnh lùng, xa cách vạn dặm, khiến người ta khó mà tiếp cận.
Một giọng nói lịch sự nhưng xa cách vang lên: “Cô đến đây làm gì?”
Kể cũng lạ trước mặt những người khác trong nhà họ Văn, kể cả là Văn Nghiễn, cô cũng có thể xử lý suôn sẻ nhưng đối diện với Văn Việt, cô luôn có cảm giác áp lực, không dám nhìn thẳng.
Tống Vãn Huỳnh căng da đầu, bước lên nói: “Em cố ý tới đây tìm anh.”
“Tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
“Em nghe nói hai ngày trước, từ sau khi ông Trung tới đây, anh vẫn luôn từ chối trị liệu, em biết một ông chuyên trung y rất nổi tiếng, nếu như anh cả đồng ý, em mời ông ấy đến đây xem giúp anh nhé.”
Hai tay Văn Việt gác trên xe lăn, cơ thể bị bệnh tật dày vò suốt ba năm khiến anh ấy gầy đi một vòng, khí chất quả quyết cũng vơi bớt không ít, anh ấy ôn hòa nhìn Tống Vãn Huỳnh, lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Tại sao?”
Đầu ngón tay Văn Việt bấm vào lòng bàn tay trong vô thức, anh ấy dùng ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt vô tội, khó hiểu của Tống Vãn Huỳnh, anh ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh mà hỏi lại: “Nghe nói hai ngày trước, cô đưa ông Trương trong nhà trồng hoa một khoản tiền.”
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp.
Chuyện hoa quỳnh kia xảy ra chưa quá một ngày, Văn Việt đã tra ra được “Tống Vãn Huỳnh” mua nhân viên trong phòng kính trồng hoa rồi, lại còn nói thẳng ra trước mặt kẻ đầu sỏ, chẳng nể nang chút nào.
Cô biết trong tình huống này, cô không thể cứng miệng, cũng không thể ngụy biện, thẳng thắn mới là cách làm chính xác để cứu vãn hình tượng.
“Vâng, con trai ông Trương ốm, cần tiền gấp nên em đưa ông ấy một chút tiền để ông ấy làm việc cho em.”
Văn Việt không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Tống Vãn Huỳnh dứt khoát mạo hiểm: “Em không cẩn thận ngắt mất hoa quỳnh của ông nội nhưng em sợ ông nội sẽ trách em, em thấy ông nội thích chị dâu như thế, chắc là sẽ không trách cứ chị dâu nên mới đổ tội lên đầu chị dâu, anh cả, em biết em sai rồi, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, em thề đấy.”
Không hề ngụy biện cũng chẳng vờ đáng thương.
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ, Văn Việt dám lấy chuyện này ra mặt đối mặt chất vấn cô, chắc chắn anh ấy đã biết chân tướng, nếu tiếp tục già mồm cãi láo trước mặt anh ấy sẽ chỉ khiến ấn tượng của anh ấy về mình xấu đi.
“Thực ra thì ông nội thích cô hơn.”
“Dạ?” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu: “Ồ.”
“Trong lòng cô cũng hiểu rõ ông nội và mẹ thích cô mới nên cô mới không kiêng dè gì như thế.” Anh ấy dịu giọng: “Nếu ông nội đã tha cho cô, mẹ cũng chọn bảo vệ cô, Văn Nghiễn cũng không ly hôn với cô, tôi cũng không nói gì nữa nhưng tôi hy vọng cô hiểu bao dung cũng có giới hạn, đừng làm mọi người tổn thương, đừng tiếp tục làm chuyện hại người hại mình nữa.”
Lời Văn Việt nói không hà khắc cũng không cay nghiệt, giống như sự sắc nhọn trước kia đều biến mất trên chiếc xe lăn chật hẹp rồi.
Nhưng Tống Vãn Huỳnh biết, sự nhẫn nhịn hiện tại chỉ là cơn sóng cuộn trào dưới mặt biển tĩnh lặng thôi, đợi khi mặt biển tĩnh lặng bị đánh vỡ, sóng to gió lớn nổi lên đủ để phá hủy con thuyền nhỏ của cô không còn lại gì.
Cô gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng! Anh cả nói phải!”
“Tôi đã đuổi việc nhân viên phòng kính trồng hoa rồi, chuyện này đến đây thôi, cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Nói rồi anh ấy định điều khiển xe lăn rời đi.
“Anh cả.” Tống Vãn Huỳnh gọi anh ấy lại, cô hỏi: “Vậy lựa chọn của anh thì sao?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”
Nói xong, anh ấy điều khiển xe lăn rời đi.
...
Chiều hôm sau, phía thương hiệu bà Văn đặt trước mang đồ mới của quý này đến cửa.
Không nhất bên trọng, nhất bên khinh, ba bộ dựa theo số đo của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi được đưa tới để họ chọn.
Bà Văn xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã nắm các kiểu mới của thương hiệu trong lòng bàn tay, gu thẩm mỹ cũng rất tuyệt, chọn lễ phục cho hai người cũng đều dựa theo khí chất của họ.
Lễ phụ của Minh Vi lấy gợi cảm, hào sảng làm chủ mà lễ phục của Tống Vãn Huỳnh lại thiên về linh động, hoạt bát.
Lúc Tống Vãn Huỳnh còn đang do dự trước ba bộ lễ phục, bà ấy dứt khoát chọn một chiếc váy đen cúp ngực: “Thử cái này xem.”
Đây không phải chiếc váy đen bình thường, dưới ánh sáng, chất liệu may trở nên bóng hơn, phần eo được điểm vô số vụn kim cương, kéo dài đến tà váy, từng viên đều được may thủ công.
Tống Vãn Huỳnh mặc thử.
Không thể không nói, quả nhiên mắt nhìn của bà Văn rất độc đáo, chiếc váy này như được đặt làm riêng cho Tống Vãn Huỳnh, da cô trắng mịn, khung xương nhỏ, thiết kế cúp ngực để lộ trọn vẹn cần cổ thiên nga ưu việt của cô, phần hông được điểm kim cương càng khiến vòng eo cô mảnh mai hơn.
“Đẹp thật đấy, Tống Vãn Huỳnh nhà ta giống công chúa quá.”
Lúc còn trẻ bà Văn một lòng muốn sinh một cô con gái, tết bím tóc nhỏ, mặc các loại váy vóc, trang điểm xinh xắn đáng yêu, tiếc là sinh một lúc hai cậu con trai, bà ấy còn tiếc nuối một khoảng thời gian dài kìa, bây giờ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt sáng sủa của Tống Vãn Huỳnh, bà càng ngắm lại càng thích.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Minh Vi đẩy cửa vào.
Thấy Minh Vi đến, bà Văn cười nói với cô ấy: “Xem này, đây là ba bộ lễ phục mẹ chọn cho con mặc trong tiệc rượu tối mai đấy, có thích không?”
Minh Vi sửng sốt: “Không cần phiền phức vậy đâu mẹ, con chuẩn bị lễ phục cho ngày mai rồi.”
“Không phiền, mẹ cũng chọn cho Tống Vãn Huỳnh ba bộ, con là con dâu mẹ, các con đều như nhau, con xem xem, nếu không thích thì để nhãn hàng đưa thêm hai bộ nữa qua.”
“Chị dâu, tấm lòng của mẹ, chị đừng từ chối nữa, chị xem, mẹ thực sự biết chọn lắm, em cảm thấy ba bộ này, chị mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Minh Vi đã quen với sự thiên vị của bà Văn từ lâu rồi, nhất là khi cô ấy biết người mẹ qua đời sớm của Tống Vãn Huỳnh là chị em tốt nhất của bà Văn, cô ấy hiểu bà Văn chắc chắn sẽ không đối xử với mình giống như với Tống Vãn Huỳnh.
Vì thế hành động công bằng hôm nay của bà Văn thực sự khiến cô ấy kinh ngạc.
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Minh Vi chọn một bộ váy đuôi cá màu lam, dáng người cô ấy cao gầy, khung xương, bắp thịt cân đối, cô ấy có tính kỷ luật cực cao, cả người không có chút mỡ thừa nào, vóc dáng như người mẫu hạng nhất, chất vải tơ lụa như mặt biển gợn sóng khi bước đi, lả lướt thướt tha mà diễm lệ, phóng khoáng.
Bà Văn hài lòng đánh giá hai người, sau đó bà ấy nhớ ra gì đó: “Hai đứa đợi mẹ một lát.”
Một lát sau, bà Văn lấy hai hộp trang sức từ trong phòng ta, một hộp chiếc dây chuyền đá quý màu xanh đeo lên cổ Minh Vi, một dây chuyền ngọc trai khác thì đưa Tống Vãn Huỳnh.
Lúc này mới hoàn toàn hài lòng.
“Trang sức không cần nhiều, một, hai món tô điểm là đủ rồi, Vãn Huỳnh, tối nay con không được làm bừa đâu, nhớ chưa hả?”
Tống Vãn Huỳnh vỗ ngực đảm bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Đi đi.”
Tống Vãn Huỳnh với Minh Vi lên xe tới tiệc rượu.
Đến nơi đã là năm giờ chiều rồi, Tống Vãn Huỳnh kéo tay Minh Vi vào, cô thì thầm bên tai Minh Vi: “Chị, lát nữa em đi theo chị nhé, chị đừng để lạc em đấy.”
Nếu may mắn, nói không chừng còn có người nào không có mắt đến diễn kịch hay cho cô xem đó.
Vừa mới vào phòng đã có người đón khách đưa hai ly sâm panh tới, hai người mỗi người bưng một ly.
Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, chiếc đèn chùm pha lê tua rua khổng lồ ở trung tâm xa hoa, lộng lẫy, bộ đồ ăn trắng sạch và hoa tươi được đặt ngay ngắn, khắp nơi ngập tràn không khí xa hoa của xã hội thượng lưu, nam nữ ăn mặc tinh tế, diễm lệ, xinh đẹp, tốp năm tốp ba cười nói vui vẻ trong tiếng nhạc du dương.
“Vãn Huỳnh.” Một tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ vang lên: “Vừa rồi tớ còn cược với mấy người kia xem tối nay cậu có tới không, không ngờ cậu tới thật. Đi thôi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp, nói chuyện một chút.”
Tống Vãn Huỳnh trong tiểu thuyết không có nhiều bạn bè là phái nữ nhưng bạn là phái nam thì hai tay đếm không xuể, đại khái là dáng vẻ của cô quá khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, cô còn dồn sức làm người khác thương hại mình nên từ nhỏ đến lớn, cô có vô số “anh trai mưa”.
Tống Vãn Huỳnh lạnh lùng nhìn anh ta, anh trai à, anh là ai thế?
“Chậc, sao thế?”
“Đừng chậc.”
Người đàn ông kia bật cười, vừa dỗ vừa khuyên: “Được, cậu nói gì cũng đúng, đừng giận.”
Anh ta nhìn Minh Vi bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, giọng điệu không tốt đẹp lắm: “Ngôi sao lớn Minh Vi không để ý chuyện tôi và Vãn Huỳnh tâm sự với nhau đâu nhỉ?”
Còn chưa đợi Tống Vãn Huỳnh nói gì, một tiếng kinh ngạc khác lại vang lên.
“Minh Vi? Cậu cũng đến rồi à? Đúng lúc tớ muốn giới thiệu vài người bạn khác cho cậu làm quen.”
Một cô gái dáng người cao gầy, xinh xắn giống Minh Vi bước tới, hiển nhiên người kia quen thân với Minh Vi, suốt cả quá trình, cô gái kia không thèm liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, cô ấy đưa tay muốn kéo Minh Vi rời đi.
Tống Vãn Huỳnh kéo tay Minh Vi lại: “Chị ơi!”
Minh Vi quay đầu, nhìn Tống Vãn Huỳnh ý bảo cô yên tâm: “Không sao, đây là bạn tôi, tôi đi trò chuyện với họ một chút, cô cũng nói chuyện với bạn mình đi, lát nữa gặp lại.”
Nói xong, cô ấy đẩy tay Tống Vãn Huỳnh ra rồi rời đi.
Tống Vãn Huỳnh bị người ta nửa kéo, nửa đấy tới góc sô pha, bốn, năm người đàn ông mặc âu phục, ăn vận thỏa đáng vừa nhìn thấy cô đã cười.
“Suy cho cùng kết hôn rồi thì không giống trước nữa, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
“Phải rồi, gọi cậu hoài cũng không chịu tới, du thuyền Du Cạnh mới mua còn chưa hạ xuống biển nữa, cậu ta cứ đòi đợi cậu, sao nào, bao giờ ra biển chơi đây?”
“Tớ nghe nói tối qua cậu đến bệnh viện à? Xe cứu thương cũng tới luôn, có nghiêm trọng không?”
“Vãn Huỳnh, cậu bị sao thế? Sao kết hôn thôi mà mất cả hồn vía rồi?”
Tống Vãn Huỳnh như đứng đống lửa như ngồi đống than, cổ họng cũng như bị mắc xương, cô bất an ngồi nghe, thỉnh thoảng lại nhìn nơi Minh Vi đang đứng lẫn trong đám người cách đó không xa, bốn, năm cô gái dáng người cao gầy đang cười nói với Minh Vi, không khí hòa hợp, vô cùng vui vẻ.
So sánh xong, tâm trạng cô càng hỏng bét.
Ngưỡng mộ quá, cô cũng muốn nói chuyện với chị gái xinh đẹp.
Muốn vạch rõ giới hạn với phản diện thì phải nghĩ cách trở thành một trong những thành viên của tuyến nhân vật chính.
Xét thấy thái độ với sự nghiệp của Văn Nghiễn có thể so với Mộ Dung Phục một lòng muốn phục quốc, cô không khuyên nữa, mà cô cũng chẳng có lập trường để khuyên.
Có câu nói rất hay, vợ chồng vốn là chim liền cánh, đại nạn đến đầu tự mình bay.
Trùm phản diện tìm chỗ chết không liên quan gì đến người vô tội như cô cả!
Còn chẳng bằng nỗ lực xuất hiện trước mặt nam nữ chính, tiện thể làm thay đổi ấn tượng không tốt về “Tống Vãn Huỳnh” trong lòng họ luôn.
Cửa phòng điều trị ở tầng một mở, Tống Vãn Huỳnh đứng ngoài cửa, trong phòng điều trị không một bóng người, trong lúc đang thắc mắc, cô đột nhiên quay đầu lại, dưới tình huống không kịp phòng bị, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hết sức lạnh lẽo.
Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng mỉm cười: “Anh cả.”
Văn Việt ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Tướng mạo hai anh em nhà họ Văn không giống nhau lắm.
So sánh thì Văn Việt giống ba hơn, anh ấy được di truyền đôi mắt và sống mũi của ba Văn, ngũ quan sắc nét, có lẽ từ nhỏ đã đi theo ba, mưa dầm thấm lâu, anh ấy học được dáng vẻ thận trọng, vững vàng của ba Văn mười phân vẹn mười, dù cho ngồi xe lăn ba năm, cái khí chất bẩm sinh vẫn gây cảm giác áp lực cho người ta.
Trước khi xảy ra tai nạn, hai ba con vừa cùng nhau lo liệu công việc của công ty nước ngoài, kiến thức và năng lực nổi trội, nếu như không phải do tai nạn kia, Văn Việt đã tiếp quản tất cả Văn Thị từ lâu, dựa vào thủ đoạn và năng lực của anh ấy, Văn Nghiễn sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.
Còn Văn Nghiễn giống mẹ hơn, mặt mày tinh tế, giữa lông mày còn lờ mờ thấy được thần thái của bà Văn nhưng có lẽ là do tính cách, Văn Nghiễn nhìn qua có vẻ lạnh lùng, xa cách vạn dặm, khiến người ta khó mà tiếp cận.
Một giọng nói lịch sự nhưng xa cách vang lên: “Cô đến đây làm gì?”
Kể cũng lạ trước mặt những người khác trong nhà họ Văn, kể cả là Văn Nghiễn, cô cũng có thể xử lý suôn sẻ nhưng đối diện với Văn Việt, cô luôn có cảm giác áp lực, không dám nhìn thẳng.
Tống Vãn Huỳnh căng da đầu, bước lên nói: “Em cố ý tới đây tìm anh.”
“Tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
“Em nghe nói hai ngày trước, từ sau khi ông Trung tới đây, anh vẫn luôn từ chối trị liệu, em biết một ông chuyên trung y rất nổi tiếng, nếu như anh cả đồng ý, em mời ông ấy đến đây xem giúp anh nhé.”
Hai tay Văn Việt gác trên xe lăn, cơ thể bị bệnh tật dày vò suốt ba năm khiến anh ấy gầy đi một vòng, khí chất quả quyết cũng vơi bớt không ít, anh ấy ôn hòa nhìn Tống Vãn Huỳnh, lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Tại sao?”
Đầu ngón tay Văn Việt bấm vào lòng bàn tay trong vô thức, anh ấy dùng ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt vô tội, khó hiểu của Tống Vãn Huỳnh, anh ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh mà hỏi lại: “Nghe nói hai ngày trước, cô đưa ông Trương trong nhà trồng hoa một khoản tiền.”
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp.
Chuyện hoa quỳnh kia xảy ra chưa quá một ngày, Văn Việt đã tra ra được “Tống Vãn Huỳnh” mua nhân viên trong phòng kính trồng hoa rồi, lại còn nói thẳng ra trước mặt kẻ đầu sỏ, chẳng nể nang chút nào.
Cô biết trong tình huống này, cô không thể cứng miệng, cũng không thể ngụy biện, thẳng thắn mới là cách làm chính xác để cứu vãn hình tượng.
“Vâng, con trai ông Trương ốm, cần tiền gấp nên em đưa ông ấy một chút tiền để ông ấy làm việc cho em.”
Văn Việt không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Tống Vãn Huỳnh dứt khoát mạo hiểm: “Em không cẩn thận ngắt mất hoa quỳnh của ông nội nhưng em sợ ông nội sẽ trách em, em thấy ông nội thích chị dâu như thế, chắc là sẽ không trách cứ chị dâu nên mới đổ tội lên đầu chị dâu, anh cả, em biết em sai rồi, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, em thề đấy.”
Không hề ngụy biện cũng chẳng vờ đáng thương.
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ, Văn Việt dám lấy chuyện này ra mặt đối mặt chất vấn cô, chắc chắn anh ấy đã biết chân tướng, nếu tiếp tục già mồm cãi láo trước mặt anh ấy sẽ chỉ khiến ấn tượng của anh ấy về mình xấu đi.
“Thực ra thì ông nội thích cô hơn.”
“Dạ?” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu: “Ồ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trong lòng cô cũng hiểu rõ ông nội và mẹ thích cô mới nên cô mới không kiêng dè gì như thế.” Anh ấy dịu giọng: “Nếu ông nội đã tha cho cô, mẹ cũng chọn bảo vệ cô, Văn Nghiễn cũng không ly hôn với cô, tôi cũng không nói gì nữa nhưng tôi hy vọng cô hiểu bao dung cũng có giới hạn, đừng làm mọi người tổn thương, đừng tiếp tục làm chuyện hại người hại mình nữa.”
Lời Văn Việt nói không hà khắc cũng không cay nghiệt, giống như sự sắc nhọn trước kia đều biến mất trên chiếc xe lăn chật hẹp rồi.
Nhưng Tống Vãn Huỳnh biết, sự nhẫn nhịn hiện tại chỉ là cơn sóng cuộn trào dưới mặt biển tĩnh lặng thôi, đợi khi mặt biển tĩnh lặng bị đánh vỡ, sóng to gió lớn nổi lên đủ để phá hủy con thuyền nhỏ của cô không còn lại gì.
Cô gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng! Anh cả nói phải!”
“Tôi đã đuổi việc nhân viên phòng kính trồng hoa rồi, chuyện này đến đây thôi, cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Nói rồi anh ấy định điều khiển xe lăn rời đi.
“Anh cả.” Tống Vãn Huỳnh gọi anh ấy lại, cô hỏi: “Vậy lựa chọn của anh thì sao?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”
Nói xong, anh ấy điều khiển xe lăn rời đi.
...
Chiều hôm sau, phía thương hiệu bà Văn đặt trước mang đồ mới của quý này đến cửa.
Không nhất bên trọng, nhất bên khinh, ba bộ dựa theo số đo của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi được đưa tới để họ chọn.
Bà Văn xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã nắm các kiểu mới của thương hiệu trong lòng bàn tay, gu thẩm mỹ cũng rất tuyệt, chọn lễ phục cho hai người cũng đều dựa theo khí chất của họ.
Lễ phụ của Minh Vi lấy gợi cảm, hào sảng làm chủ mà lễ phục của Tống Vãn Huỳnh lại thiên về linh động, hoạt bát.
Lúc Tống Vãn Huỳnh còn đang do dự trước ba bộ lễ phục, bà ấy dứt khoát chọn một chiếc váy đen cúp ngực: “Thử cái này xem.”
Đây không phải chiếc váy đen bình thường, dưới ánh sáng, chất liệu may trở nên bóng hơn, phần eo được điểm vô số vụn kim cương, kéo dài đến tà váy, từng viên đều được may thủ công.
Tống Vãn Huỳnh mặc thử.
Không thể không nói, quả nhiên mắt nhìn của bà Văn rất độc đáo, chiếc váy này như được đặt làm riêng cho Tống Vãn Huỳnh, da cô trắng mịn, khung xương nhỏ, thiết kế cúp ngực để lộ trọn vẹn cần cổ thiên nga ưu việt của cô, phần hông được điểm kim cương càng khiến vòng eo cô mảnh mai hơn.
“Đẹp thật đấy, Tống Vãn Huỳnh nhà ta giống công chúa quá.”
Lúc còn trẻ bà Văn một lòng muốn sinh một cô con gái, tết bím tóc nhỏ, mặc các loại váy vóc, trang điểm xinh xắn đáng yêu, tiếc là sinh một lúc hai cậu con trai, bà ấy còn tiếc nuối một khoảng thời gian dài kìa, bây giờ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt sáng sủa của Tống Vãn Huỳnh, bà càng ngắm lại càng thích.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Minh Vi đẩy cửa vào.
Thấy Minh Vi đến, bà Văn cười nói với cô ấy: “Xem này, đây là ba bộ lễ phục mẹ chọn cho con mặc trong tiệc rượu tối mai đấy, có thích không?”
Minh Vi sửng sốt: “Không cần phiền phức vậy đâu mẹ, con chuẩn bị lễ phục cho ngày mai rồi.”
“Không phiền, mẹ cũng chọn cho Tống Vãn Huỳnh ba bộ, con là con dâu mẹ, các con đều như nhau, con xem xem, nếu không thích thì để nhãn hàng đưa thêm hai bộ nữa qua.”
“Chị dâu, tấm lòng của mẹ, chị đừng từ chối nữa, chị xem, mẹ thực sự biết chọn lắm, em cảm thấy ba bộ này, chị mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Minh Vi đã quen với sự thiên vị của bà Văn từ lâu rồi, nhất là khi cô ấy biết người mẹ qua đời sớm của Tống Vãn Huỳnh là chị em tốt nhất của bà Văn, cô ấy hiểu bà Văn chắc chắn sẽ không đối xử với mình giống như với Tống Vãn Huỳnh.
Vì thế hành động công bằng hôm nay của bà Văn thực sự khiến cô ấy kinh ngạc.
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Minh Vi chọn một bộ váy đuôi cá màu lam, dáng người cô ấy cao gầy, khung xương, bắp thịt cân đối, cô ấy có tính kỷ luật cực cao, cả người không có chút mỡ thừa nào, vóc dáng như người mẫu hạng nhất, chất vải tơ lụa như mặt biển gợn sóng khi bước đi, lả lướt thướt tha mà diễm lệ, phóng khoáng.
Bà Văn hài lòng đánh giá hai người, sau đó bà ấy nhớ ra gì đó: “Hai đứa đợi mẹ một lát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, bà Văn lấy hai hộp trang sức từ trong phòng ta, một hộp chiếc dây chuyền đá quý màu xanh đeo lên cổ Minh Vi, một dây chuyền ngọc trai khác thì đưa Tống Vãn Huỳnh.
Lúc này mới hoàn toàn hài lòng.
“Trang sức không cần nhiều, một, hai món tô điểm là đủ rồi, Vãn Huỳnh, tối nay con không được làm bừa đâu, nhớ chưa hả?”
Tống Vãn Huỳnh vỗ ngực đảm bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Đi đi.”
Tống Vãn Huỳnh với Minh Vi lên xe tới tiệc rượu.
Đến nơi đã là năm giờ chiều rồi, Tống Vãn Huỳnh kéo tay Minh Vi vào, cô thì thầm bên tai Minh Vi: “Chị, lát nữa em đi theo chị nhé, chị đừng để lạc em đấy.”
Nếu may mắn, nói không chừng còn có người nào không có mắt đến diễn kịch hay cho cô xem đó.
Vừa mới vào phòng đã có người đón khách đưa hai ly sâm panh tới, hai người mỗi người bưng một ly.
Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, chiếc đèn chùm pha lê tua rua khổng lồ ở trung tâm xa hoa, lộng lẫy, bộ đồ ăn trắng sạch và hoa tươi được đặt ngay ngắn, khắp nơi ngập tràn không khí xa hoa của xã hội thượng lưu, nam nữ ăn mặc tinh tế, diễm lệ, xinh đẹp, tốp năm tốp ba cười nói vui vẻ trong tiếng nhạc du dương.
“Vãn Huỳnh.” Một tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ vang lên: “Vừa rồi tớ còn cược với mấy người kia xem tối nay cậu có tới không, không ngờ cậu tới thật. Đi thôi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp, nói chuyện một chút.”
Tống Vãn Huỳnh trong tiểu thuyết không có nhiều bạn bè là phái nữ nhưng bạn là phái nam thì hai tay đếm không xuể, đại khái là dáng vẻ của cô quá khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, cô còn dồn sức làm người khác thương hại mình nên từ nhỏ đến lớn, cô có vô số “anh trai mưa”.
Tống Vãn Huỳnh lạnh lùng nhìn anh ta, anh trai à, anh là ai thế?
“Chậc, sao thế?”
“Đừng chậc.”
Người đàn ông kia bật cười, vừa dỗ vừa khuyên: “Được, cậu nói gì cũng đúng, đừng giận.”
Anh ta nhìn Minh Vi bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, giọng điệu không tốt đẹp lắm: “Ngôi sao lớn Minh Vi không để ý chuyện tôi và Vãn Huỳnh tâm sự với nhau đâu nhỉ?”
Còn chưa đợi Tống Vãn Huỳnh nói gì, một tiếng kinh ngạc khác lại vang lên.
“Minh Vi? Cậu cũng đến rồi à? Đúng lúc tớ muốn giới thiệu vài người bạn khác cho cậu làm quen.”
Một cô gái dáng người cao gầy, xinh xắn giống Minh Vi bước tới, hiển nhiên người kia quen thân với Minh Vi, suốt cả quá trình, cô gái kia không thèm liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, cô ấy đưa tay muốn kéo Minh Vi rời đi.
Tống Vãn Huỳnh kéo tay Minh Vi lại: “Chị ơi!”
Minh Vi quay đầu, nhìn Tống Vãn Huỳnh ý bảo cô yên tâm: “Không sao, đây là bạn tôi, tôi đi trò chuyện với họ một chút, cô cũng nói chuyện với bạn mình đi, lát nữa gặp lại.”
Nói xong, cô ấy đẩy tay Tống Vãn Huỳnh ra rồi rời đi.
Tống Vãn Huỳnh bị người ta nửa kéo, nửa đấy tới góc sô pha, bốn, năm người đàn ông mặc âu phục, ăn vận thỏa đáng vừa nhìn thấy cô đã cười.
“Suy cho cùng kết hôn rồi thì không giống trước nữa, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
“Phải rồi, gọi cậu hoài cũng không chịu tới, du thuyền Du Cạnh mới mua còn chưa hạ xuống biển nữa, cậu ta cứ đòi đợi cậu, sao nào, bao giờ ra biển chơi đây?”
“Tớ nghe nói tối qua cậu đến bệnh viện à? Xe cứu thương cũng tới luôn, có nghiêm trọng không?”
“Vãn Huỳnh, cậu bị sao thế? Sao kết hôn thôi mà mất cả hồn vía rồi?”
Tống Vãn Huỳnh như đứng đống lửa như ngồi đống than, cổ họng cũng như bị mắc xương, cô bất an ngồi nghe, thỉnh thoảng lại nhìn nơi Minh Vi đang đứng lẫn trong đám người cách đó không xa, bốn, năm cô gái dáng người cao gầy đang cười nói với Minh Vi, không khí hòa hợp, vô cùng vui vẻ.
So sánh xong, tâm trạng cô càng hỏng bét.
Ngưỡng mộ quá, cô cũng muốn nói chuyện với chị gái xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro