Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Chương 8

2024-09-18 21:33:58

Giọng nói của Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng bị tiếng nước tí tách trong phòng tắm che đi.

Cô ngồi trên giường, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Quả là trùm phản diện khiến người ta ghét cay ghét đắng trong tiểu thuyết, nói câu nào cũng khiến người ta bực!

Tống Vãn Huỳnh không biết tại sao Văn Nghiễn lại lật lọng như thế.

Cô nhớ trong tiểu thuyết, sau chuyện “Tống Vãn Huỳnh” mang thai giả rồi sảy thai, người nhắc đến chuyện ly hôn trước là Văn Nghiễn, chẳng qua lúc đó “Tống Vãn Huỳnh” vẫn luôn giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình trước mặt ông bà Văn, dỗ cho hai người kia vì nói giúp cô ta mà ầm ĩ đến mức Văn Nghiễn không về nhà trong một khoảng thời gian dài.

Lẽ nào vì khao khát ly hôn của mình quá mãnh liệt, quá bất thường nên mới thành công thu hút sự chú ý của anh ấy?

Trong đầu Tống Vãn Huỳnh bất giác hiện lên cảnh tượng Văn Nghiễn mặt mày bá đạo, chặn cô lên tường, nâng cằm cô lên, cúi người ghé sát bên tai cô, dùng giọng điệu làm màu nói với cô: “Cô gái à, cô thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi, ly hôn? Đừng có mơ, kiếp này cô chỉ có thể là người phụ nữ của Văn Nghiễn tôi.”

Nghĩ tới đây, Tống Vãn Huỳnh run rẩy, da gà da vịt nổi hết lên.

Không thể, không thể nào.

Thứ có thể làm cho Văn Nghiễn thay đổi suy nghĩ chỉ có lợi ích của anh thôi, bản thân cô là cái thá gì, sao có thể thu hút sự chú ý của anh?

Thôi vậy, Văn Nghiễn không ly hôn thì thôi, cũng không có ai quy định đơn thỏa thuận ly hôn chỉ có thể do bên nam chuẩn bị, đợi lúc nào đó tìm một luật sư, để họ toàn quyền giúp đỡ mình soạn đơn ly hôn vậy.

Mới kết hôn có ba tháng, không có tranh chấp tài sản, chắc là ly hôn cũng dễ thôi.

Nghĩ thông suốt, Tống Vãn Huỳnh không tốn tâm tư trên chuyện này nữa, nhìn cái giường lớn hai mét hai kia, từ sau khi kết hôn, Văn Nghiễn thường xuyên lấy lý do công việc, cả đêm không về, anh nghỉ ngơi trong căn hộ ở trung tâm thành phố, hiếm khi về biệt thự.

Tống Vãn Huỳnh – người chưa từng chung chăn chung gối với đàn ông – không khỏi đau đầu.

Mặc dù nói Văn Nghiễn không có hứng thú gì với cô, cô không cần lo Văn Nghiễn làm việc không bằng cầm thú với mình nhưng dù sao thì trên giường có thêm một người đàn ông, cô cũng không quen lắm.

Hay là trải đệm nằm dưới đất?

Không được, cứng lắm.

Đến phòng cho khách?

Muộn như này rồi còn làm phiền dì Trần cũng không ổn lắm.

Thôi vậy, không làm giá nữa, một cái giường ngủ mà thôi, lắm chuyện thế làm gì, nhịn nốt đêm nay, dù sao Văn Nghiễn cũng không hay về nhà.

Chưa được bao lâu, Văn Nghiễn đã khoác áo tắm từ phòng tắm bước ra, đầu tóc còn chưa được sấy khô, nước nhỏ tong tong, giọt nước trượt dọc xuống vòm ngực lõa lồ, mem theo khe cơ bụng nhô lên, ẩn vào trong quần ngủ.

Tống Vãn Huỳnh quay mặt đi, hắng giọng: “Có thể mặc quần áo cho đàng hoàng không, trong phòng còn có người khác đấy.”

Văn Nghiễn duỗi tay thắt dây áo tắm lại.

“Vừa rồi lúc tắm, không phải cô bảo tôi ra ngoài sao, giờ tôi ra ngoài rồi, có gì muốn nói trước mặt tôi thì nói đi.”

“Muốn nghe thế à?” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Tôi nói sao anh lại lật lọng, không giữ chữ tín thế...”

“Tôi lật lọng, không giữ chữ tín bao giờ?” Văn Nghiễn ngắt lời cô, từng bước ép Tống Vãn Huỳnh lại gần giường, thong thả nói: “Tôi trước nay chưa từng nói muốn ly hôn với cô, kể cả cô giả vờ mang thai, tôi cũng nói tôi sẽ phối hợp với cô diễn tiếp màn kịch này, đợi đứa bé của cô ra đời, không phải sao?”

“...” Tống Vãn Huỳnh nhớ lại, đúng là từ đầu đến cuối, Văn Nghiễn chưa từng nói muốn ly hôn với cô, anh như con mèo bắt chuột, không ăn, cũng không giết, chỉ muốn đùa nghịch con chuột thôi.

“Được, anh không hề thất tín, anh là người đàn ông tốt, tôi là cô gái xấu xa, bây giờ cô gái xấu xa muốn ly hôn với anh, anh có ly hôn không?”

“Không.”

“... Tôi mặc kệ anh có ly hôn hay không, ngày mai tôi sẽ đi tìm luật sư, một tờ đơn ly hôn thôi mà, có gì to tát đâu!”

“Một tờ đơn ly hôn thôi? Tống Vãn Huỳnh, cô sẽ không thực sự cho rằng kết thúc hôn nhân của chúng ta chỉ là chuyện một tờ đơn ly hôn đâu nhỉ?”

“Không thì sao? Chúng ta kết hôn còn chưa tới bốn tháng, tài sản cũng không cần phân chia nhiều, của anh là của anh, tôi không cần, mà của tôi là của tôi, anh cũng không thể lấy, ly hôn có gì khó chứ?”

Văn Nghiễn nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ như nhìn đồ ngu: “Bởi vì chúng ta kết hôn vì lợi ích, hợp nhất và hợp tác tài nguyên của nhà họ Văn và nhà họ Tống đã bước vào quỹ đạo, hôn nhân của chúng ta đã không phải chuyện của hai người từ lâu rồi, nếu như chúng ta ly hôn, cô có biết sẽ tạo ra ảnh hưởng và hậu quả gì cho công ty không?”

Tống Vãn Huỳnh không rõ sức ảnh hưởng trong đó lắm nhưng cô cũng từng thấy ví dụ cổ phần công ty đột ngột hạ giá vì hai vợ chồng ly hôn.

“Cổ phiếu sẽ rớt giá sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sẽ hạ giá.”

“Công ty sẽ thua lỗ sao?”

“Một khoản kếch xù.”

“Tôi cảm thấy không cần nhiều tiền quá đâu, đủ dùng là được rồi...”

“Sẽ có tổn thất vượt qua năm tỷ.”

Tống Vãn Huỳnh im lặng.

“Ngược lại nếu không ly hôn, năm năm sau sẽ kiếm về hơn chục tỷ.”

Oa, gã đàn ông này không dùng sắc đẹp mà lại dùng tiền tài để quyến rũ mình.

Cô là người không kháng cự lại được trước cám dỗ hay sao?

So với tương lai của kẻ phản diện, tiền sống không mang đến, chết chẳng mang theo, có nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì?

Tiếp tục ở lại nhà họ Văn, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không bảo đảm được bản thân có thể thoát khỏi vận mệnh làm nhân vật nữ phụ độc ác ngồi tù mục xương không.

Huống chi tiền này có liên quan gì đến cô đâu.

“Chỉ cần là tiền kiếm được sau khi kết hôn, phần của tôi, cô sẽ có một nửa.”

“...” Văn Nghiễn lấy một trăm tỷ ra để khảo nghiệm nô lệ tư bản? Làm gì có nô lệ tư bản nào kháng cự được kiểu khảo nghiệm thế này?

“A Nghiễn, muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Không ly hôn nữa à?”

Tống Vãn Huỳnh cười ngọt ngào: “Mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cảm thấy nếu như tổn thất vượt qua năm mươi tỷ, chắc là rất nhiều người sẽ thất nghiệp nhỉ? So với nỗi đau vô số người thất nghiệp, nỗi khổ của mình tôi có là gì đâu, tôi có thể nhịn được.”

Năm mươi tỷ, haiz.

Đấy là năm mươi tỷ đấy.

Thấy tiền là sáng mắt không phải người có giá trị quan đứng đắn nhưng cô viếng mộ cho người ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Có điều theo cốt truyện, Văn Nghiễn nên đề nghị ly hôn với cô chứ, tại sao đột nhiên anh lại đổi ý, không ly hôn nữa?

“Văn Nghiễn, tại sao anh lại bất ngờ đổi ý thế?” Biết Văn Nghiễn định nói gì đó, Tống Vãn Huỳnh bổ sung thêm: “Đừng bảo cái gì mà anh không có ý định ly hôn, rõ ràng anh rất ghét tôi.”

Từ bé Văn Nghiễn đã biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh với anh trai mình là anh trai là người thừa kế được ba dẫn theo bên người để chỉ dạy, thứ anh muốn, anh cả chỉ cần duỗi tay là có mà anh thì phải trả giá mới có thể lấy được.

May mà anh không để ý đến cái giá này.

“Bởi vì đây là cái giá tôi buộc phải trả.”

...

Đời nào có chuyện khúc mắc trong lòng, tối đó Tống Vãn Huỳnh ngủ rất ngon, lúc thức dậy, tinh thần cô sảng khoái, sự mệt mỏi và lo lắng tối qua đều được quét sạch.

Xuống lầu, đến phòng ăn, ông cụ Văn và bà Văn đang ăn sáng, Tống Vãn Huỳnh cất lời chào.

Ông cụ Văn bình thản, trên mặt bà Văn u sầu không ít nhưng bà ấy vẫn mỉm cười: “Vãn Huỳnh xuống rồi à, mau ngồi đi.”

Tống Vãn Huỳnh nghe lời ngồi cạnh bà Văn, trên đầu cô còn quấn băng trắng của bệnh viện từ tối qua.

Sau khi ngủ dậy, sự tức giận của bà Văn với Tống Vãn Huỳnh đã biến thành nỗi lo lắng, bà ấy không trách Tống Vãn Huỳnh giả mang thai để lừa kết hôn, bà ấy chỉ thương cô từ nhỏ đã mất mẹ, không có ai dạy bảo cẩn thận nên cô mới làm ra chuyện quá khích như thế. Nếu như từ khi cô còn bé, bà ấy đón cô về cạnh mình để nuôi dưỡng thì sao cô lại vặn vẹo thành như này.

“Tối qua ngủ ngon không? Mẹ thấy con chẳng có tinh thần gì cả, dưới mắt thâm đen lại rồi, vết thương trên đầu còn đau không?”

Miệng vết thương nhỏ trên đầu đã khép miệng từ lúc được đưa vào bệnh viện rồi, đâu cần quấn băng chặt thế.

Nhưng trong lòng Tống Vãn Huỳnh biết rõ tại sao bà Văn làm vậy.

Cô cụp mắt: “Con hết đau rồi ạ.”

“Hết đau là được rồi, hôm qua con ngã từ trên lầu xuống, dọa mẹ sợ chết khiếp, không sao là tốt rồi, à mà sáng nay Văn Nghiễn nói gần đây nó phải đi công tác nửa tháng, con biết chuyện này chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Nghiễn có nói cô biết chuyện này đâu, có điều cô vẫn thuận theo lời bà Văn: “Dạ, con biết ạ.”

“Biết là tốt rồi.”

Điều này có nghĩa là Văn Nghiễn và Tống Vãn Huỳnh đã hòa giải với nhau chuyện Tống Vãn Huỳnh mang thai giả để lừa kết hôn.

Trải qua màn kịch tối qua, trên bàn ăn không ai nói gì nữa.

Tống Vãn Huỳnh biết bản thân phải chủ động ra mặt, đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

“Ông ơi, cháu xin lỗi về chuyện tối qua ạ.”

Vừa mới dứt lời, âm thanh vụn vặt trên bàn ăn cũng biến mất.

Bà Văn sốt ruột quan sát thái độ của ông cụ Văn

Ông cụ Văn im lặng một lúc, cuộc trò chuyện tối qua khiến ông cụ đột nhiên ý thức được rằng đều là con cháu trưởng thành cạnh mình mà ông cụ không hiểu họ chút nào, so với chuyện Tống Vãn Huỳnh làm sai, ông cụ lo lắng cho Văn Nghiễn hơn.

“Tối qua ông đã nói chuyện với Văn Nghiễn rồi, hôn nhân của cháu và Văn Nghiễn là chuyện của hai bọn cháu, ly hôn hay không, ông tin Văn Nghiễn đã có quyết định, cũng đã cho cháu đáp án rồi.”

“Nhưng dù sao thì chuyện này cũng là cháu làm sai, ông và mẹ đối xử với cháu tốt như thế, cháu lại làm chuyện khiến mọi người đau lòng, cháu rất hổ thẹn, cháu xin lỗi.”

Lúc nói những lời này Tống Vãn Huỳnh xấu hổ, dáng vẻ dè dặt, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Bà Văn vừa nhìn đã mềm lòng, bà ấy không nhịn được nói giúp cô: “Ba, ba xem Vãn Huỳnh biết sai rồi, nó còn trẻ, phạm lỗi là bình thường, sau này từ từ dạy bảo lại là được rồi.”

Ông cụ Văn nhìn băng gạc trên đầu Tống Vãn Huỳnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch toát lên vẻ hổ thẹn và khó chịu, ông cụ không khỏi thở dài: “Cháu biết sai biết sửa, ông rất vui, chuyện này nếu Văn Nghiễn đã tha thứ cho cháu, ông cũng không nhiều lời nữa nhưng ông vẫn muốn nói, cháu biết sai biết sửa, không đùn đẩy trách nhiệm, cũng rất tốt.”

Tống Vãn Huỳnh sửng sốt, khó tin ngẩng đầu nhìn ông cụ Văn, ánh mắt lộ ra cảm kích và xấu hổ: “Vâng, cảm ơn ông ạ.”

Cuối cùng trái tim lơ lửng của bà Văn cũng hạ xuống, bà ấy kéo tay Tống Vãn Huỳnh, giả vờ trách cứ: “Được rồi, chuyện này cho qua đi, mẹ biết con biết sai rồi, nếu Văn Nghiễn đã quyết định không ly hôn nữa chứng minh nó tha thứ cho con rồi, con tiếp tục ở lại nhà họ Văn đi, tình cảm ấy à đều chung sống mới nảy sinh được, lần sau không được làm chuyện như thế nữa.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Hai ngày nay ở nhà buồn lắm chứ gì, ngày mai có tiệc rượu, đều là thứ thanh niên các con thích, mẹ không đi, Vãn Huỳnh đi thay mẹ nhé?”

“Tiệc rượu? Con đi liệu có ổn không mẹ?”

“Sao lại không ổn? Con là con dâu mẹ, giống nửa con gái ruột, con không hợp thì ai hợp?”

“Một mình con ạ? Chị dâu có đi không?”

Đùa gì thế.

Chuyện gì dễ dàng kéo thù hận nhất? Chính là bên trọng bên khinh đó.

Đều là con dâu nhà họ Văn, dựa vào đâu mà Tống Vãn Huỳnh cô có thể đi còn Minh Vi thì không thể?

Nếu còn ở nhà họ Văn thì phải duy trì quan hệ tốt đẹp với nam nữ chính, không thể có hiềm khích với họ.

Cô còn mong đến ngày ánh sáng của nam, nữ chính có thể chiếu lên người mình kìa.

“Đương nhiên con bé cũng phải đi chứ.”

Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng lên: “Nếu chị dâu đi thì con cũng đi.”

“Được, con đi với Vi Vi, có điều ở bên ngoài không được gây gổ với Vi Vi, sau khi về, mẹ sẽ hỏi đấy.”

Tống Vãn Huỳnh đảm bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng con hiểu rõ mà!”

“Ăn cơm đi.”

Bữa sáng Tống Vãn Huỳnh ăn không nhiều, cô lót dạ chút đồ rồi rời bàn ăn.

Phòng ăn nhất thời lặng ngắt như tờ.

“A Nghiễn, ba biết con thích Vãn Huỳnh nhưng có lúc phải công bằng, Minh Vi cũng là một phần của nhà họ Văn.”

Bà Văn khuấy yến mạch trong cốc sữa, nói nhỏ: “Ba, ba biết đấy, A Ninh là người bạn tốt nhất của con, lúc cậu ấy mất, con đồng ý với cậu ấy sau này con nhất định sẽ chăm sóc Vãn Huỳnh cẩn thận... Có điều ba nhắc nhở cũng đúng, sau này con sẽ chú ý.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Số ký tự: 0