Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 15
2024-09-18 21:33:58
Sáng hôm sau, Tống Vãn Huỳnh thức dậy từ rất sớm để ôm cây đợi thỏ. Kể từ khi Minh Vi xuống nhà ăn sáng, cô cứ lẽo đẽo đi theo cô ấy mọi lúc mọi nơi, cứ sau nửa tiếng lại hỏi khi nào Minh Vi sẽ đến công ty của Tô Cẩm, được nửa giờ lại hỏi khi nào cô ấy mới xuất phát.
Ông cụ Văn lấy làm kỳ lạ: "Từ khi nào Vãn Huỳnh và Minh Vi thân nhau thế?"
Bà Văn vừa ăn sáng vừa cười bảo: "Từ sau hôm đi tiệc rượu là nó dính Minh Vi như sam. Xưa giờ con bé này luôn xem Minh Vi là kẻ thù, nay nó đã nghĩ thông suốt thì sau này cũng yên nhà yên cửa. Gia đình hòa thuận, êm ấm vẫn quan trọng hơn mà."
Ông cụ Văn rất đỗi vui mừng.
"Con nói ba nghe, chẳng qua do Vãn Huỳnh còn nhỏ, không có mẹ ở bên dạy dỗ từ tấm bé nên lầm đường lạc lối nhất thời thôi, chứ thật ra bụng dạ nó không hề xấu đâu. Con bé biết đạo lý làm người mà. Cứ từ từ chỉ dạy nó thôi, rồi nó cũng tự khắc nên người à."
"Nếu là thế thật thì ba cũng yên tâm." Ông cụ Văn sực nhớ ra điều gì: "Dạo này Văn Việt sao rồi?"
Nhắc đến Văn Việt, mới vừa rồi bà Văn còn cười rạng rỡ, tự dưng mặt mày bà ấy rầu rĩ hơn hẳn: "Kể từ khi ông Chung đi, tình trạng của thằng bé cũng chẳng khá hơn. Nghe bác sĩ gia đình bảo thời gian gần đây Văn Việt liên tục từ chối, không tập các bài tập phục hồi chức năng để trị liệu, thỉnh thoảng còn tự nhốt mình trong phòng trị liệu nữa, con thật sự rất lo lắng..."
Nghe xong, Ông cụ Văn buông tiếng thở dài đầy não nề: "Sống trên đời đâu phải mất đôi chân là mất đi tất cả. Để ba tìm cơ hội khuyên nó."
"Chị dâu ơi, chị dâu ơi, khi nào chúng ta đi vậy ạ!" Tống Vãn Huỳnh chạy từ tầng ba xuống, đuổi theo Minh Vi.
Ban đầu Minh Vi dự định sẽ lên công ty vào ba giờ chiều, nhưng bởi vì bị hỏi suốt từ nãy đến giờ nên cô ấy cũng thấy phiền: "Bây giờ đi, được chứ?"
Tống Vãn Huỳnh reo lên: "Dì Trần ơi, dì chuẩn bị xe cho cháu và chị dâu với!"
Ông cụ Văn và bà Văn nghe vậy thì không kìm được bật cười.
Thật may mắn xiết bao khi có Tống Vãn Huỳnh hiện diện trong ngôi nhà này.
Dọc đường đi, Tống Vãn Huỳnh huyên thuyên với Minh Vi không ngừng nghỉ.
Cô lo lắng Tô Cẩm có thành kiến sâu đậm với mình nên xin xỏ Minh Vi chút nữa hãy nói tốt cho mình, hết lần này đến lần khác.
Mặc dù trước đây Tống Vãn Huỳnh hơi xấu tính nhưng dù sao những khi gặp nhau, cô thường tỏ ra lạnh nhạt, không nói nhiều. Bây giờ ở trong một không gian kín như vậy, Minh Vi thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi vì họ quá ồn ào.
"Chị, chị nói em biết đi! Chị Tô Cẩm có thích gì hay không thích gì không ạ? Em cảm thấy sau sự việc hôm qua, thể nào chị ấy cũng có thành kiến với em cho mà xem! Mà đã có thành kiến thì thường sẽ ghim lâu lắm, biết đâu chiều lòng chị ấy thì sẽ vớt vát được, chị thấy được khum?"
"Tống Vãn Huỳnh?"
"Vâng?"
"Nếu cô không muốn chút nữa Tô Cẩm gạch tên cô thì đừng huyên thuyên mãi như vậy, cô ấy không thích ai nói nhiều đâu, nhớ chưa?"
"Hả? Thật không ạ?" Tống Vãn Huỳnh cuống quýt hỏi: "Thế trừ cái này ra, em còn cần chú ý gì nữa không?"
"Cô ấy không thích ai nói chuyện mà cứ thích chêm thêm từ cuối câu đâu, ví dụ như mấy từ "á", "nha", "khum". Cô ấy sẽ đánh giá tác phong người đó không chuyên nghiệp trong công việc, còn trong cuộc sống thì sẽ nghĩ đây là người vạ miệng."
Tống Vãn Huỳnh nhớ đến tin nhắn mà mình đã gửi cho Tô Cẩm vào hôm qua, câu nào câu nấy cũng hết "á" với "ớ". Trái tim cô tức thì lạnh ngắt: "Dạ? Hóa ra chị ấy không thích ư? Thế em phải làm sao đây, tối hôm qua em nhắn tin với chị ấy mà chêm nhiều lắm! Thôi xong rồi, chắc kèo chị ấy có ấn tượng xấu với em lắm đây hu hu hu!"
"..." Minh Vi ngoảnh đầu đi, quay ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Haizz, càng lúc cô ấy càng nhớ Tống Vãn Huỳnh của trước đây.
Chẳng mấy chốc họ đã đến khu vườn Tinh Quang.
Với tư cách là đài truyền hình cấp tỉnh, khu vườn của đài truyền hình Tinh Quang được xây dựng hết sức tráng lệ. Nơi đây gồm hai tòa nhà chính với một tòa nhà phụ ba tầng sừng sững nguy nga. Bức tượng chiếc micro khổng lồ được đặt trước tòa nhà chính cũng là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của vườn Tinh Quang.
Tô Cẩm đã làm việc tại đài truyền hình Tinh Quang ngay sau khi tốt nghiệp. Từ một phóng viên nhỏ không được ai biết đến, cô ấy đã mang cương vị nhà sản xuất có thể tự mình chuẩn bị cho một chương trình. Có thể tưởng tượng Tô Cẩm đã dốc nhiều tâm huyết trong nghề như thế nào.
Họ vừa xuống xe thì một nhân viên thực tập trẻ, có đeo bảng tên trên ngực vồn vã bước tới.
"Chào chị Minh Vi, em là nhân viên đang thực tập ở đây, chị cứ gọi em là Tiểu Tây ạ." Thấy Tống Vãn Huỳnh đang đứng kế bên Tô Cẩm, đôi mắt Tiểu Tây sáng bừng: "Chào cô, cô là khách được nhà sản xuất Tô mời đến đúng không? Mời hai vị đi cùng tôi."
Nhân viên thực tập dẫn hai người đến văn phòng của Tô Cẩm. Trước khi đi, cô nàng còn mỉm cười với Tống Vãn Huỳnh.
Tô Cẩm đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Thấy hai người đã đến, cô ấy ra hiệu họ ngồi xuống. Nét mặt của Tô Cẩm xấu đi thấy rõ vì cuộc gọi này. Cô ấy chẳng mấy khi lên tiếng trong suốt quá trình nghe máy, thỉnh thoảng chỉ đáp "ừ" vài tiếng, cuối cùng chốt lại bằng một câu "Được, tôi biết rồi" trước khi cúp máy.
Minh Vi đoán có lẽ Tô Cẩm đã gặp chuyện không như ý, hỏi: "Sao vậy?"
"Vẫn về chương trình thôi, cấp trên thấy làm kiểu thực tế không ổn lắm." Tô Cẩm cười khẩy: "Thế này không chịu, thế kia cũng không chịu, chẳng chịu xem tỉ lệ người xem truyền hình của đài thấp tới mức nào rồi."
"Cần tớ giúp gì không?"
"Không cần đâu, tớ tự giải quyết được." Tô Cẩm nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh im lặng đứng bên Minh Vi suốt từ nãy đến giờ, cười hỏi: "Sao chẳng nói gì thế? Không phải hôm qua em hoạt bát lắm à?"
"Đâu có... Đó, đó, đó là do hôm qua em cuống quá nên mới như vậy thôi, chứ bình thường em ít nói lắm đúng không chị Minh Vi!"
Nghe vậy, Tô Cẩm dang hai tay ra: "Ít nói à? Thế thì thôi, tôi không có hứng thú mời một khúc gỗ tham gia chương trình."
Tống Vãn Huỳnh trợn to mắt, quay phắt sang nhìn Minh Vi: "Không phải chị bảo chị Tô Cẩm không thích người nói nhiều ạ?" Sự trách cứ hiện rõ mồn một trong giọng điệu của cô.
Minh Vi khẽ tằng hắng: "Đừng trêu cô ấy."
Tô Cẩm không khỏi bật cười: "Được rồi, trước mặt chị thì không cần giả vờ đâu, làm như chị không biết Tống Vãn Huỳnh em là ai ấy? Chị chọn em vì nhắm vào tính cách trà xanh của em trên tiệc rượu hôm qua đấy, chứ ai cũng nghiêm túc, đứng đắn thì lấy đâu ra cảnh thú vị hay đáng để xem đâu."
"Chị sẽ giới thiệu với em về chương trình của bọn chị. Chương trình tạp kỹ này tính cả em và Minh Vi thì có tổng cộng bảy khách mời, năm nữ, hai nam. Trong đó có năm người là cậu ấm cô chiêu đóng vai người thường, người còn lại là ai thì chị không thể tiết lộ với em nhằm bảo đảm chương trình. Chương trình sẽ được tiến hành quay dưới dạng chương trình thực tế. Nhớ kỹ, ngoại trừ nhà vệ sinh, bất cứ địa điểm nào khác đều có gắn camera. Bên cạnh đó, địa điểm du lịch sẽ là nước ngoài, chuyến đi dài tầm bảy đến mười ngày, không có vấn đề gì chứ?"
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không ạ!"
"Không thì tốt. Hiện tại chương trình của chị đã chuẩn bị xong xuôi, một tuần sau chúng ta sẽ xuất phát. Mấy ngày tới chị sẽ gửi một số công việc liên quan đến chương trình cần chú ý và danh sách cho hai người. Hẹn gặp lại vào một tuần nữa."
Trong tiểu thuyết, chương trình tạp kỹ này đã gây được tiếng vang lớn.
Chương trình chứa nhiều điểm bùng nổ xuyên suốt kể từ khi được phát sóng, kể cả những "âm mưu" và giả dối giữa những người cùng đồng hành trong chuyến du lịch hay những giả thuyết phỏng đoán và phiếu bầu của người khán giả ngoài cuộc. Ratings trên mạng tăng liên tục và chưa bao giờ có dấu hiệu giảm xuống. Đây được xem như chương trình khơi dòng cho thể loại chương trình truyền hình thực tế.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái đã hết một tuần. Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi xách vali đến địa điểm tập trung do tổ chương trình chỉ định, sau đó bắt đầu làm quen với những khách mời khác trước khi chuyến du lịch bắt đầu.
Hai người đi không quá sớm, lúc họ tới nơi thì đã có hai khách mời có mặt.
Trong đó có một anh chàng đẹp trai hai mươi hai tuổi, cao một mét tám mươi ba, ăn mặc đơn giản, thoải mái, có nụ cười ngập nắng. Người còn lại là một cô gái hai mươi sáu tuổi, xinh đẹp, cao một mét sáu mươi bảy, trang điểm kỹ càng. Bởi vì hai người đến sớm nhất nên đã giới thiệu họ tên với nhau, đang trò chuyện với nhau rất vui.
Những gì được hiển thị trên màn hình là tất cả thông tin được công khai của những khách mời tham gia chương trình tạp kỹ này, ví dụ như họ và tên, chiều cao, cân nặng, còn lại đều được giữ bí mật.
"Hello Minh Vi. Chào chị, em tên là Nhậm Khả, còn đây là Trương Chi Ngang. Lần đầu gặp nhau, những ngày tới xin được chỉ giáo ạ."
Minh Vi bắt tay với Nhậm Khả: "Chào em."
"Trước khi đến đây, em đã nghe nói tổ chương trình sẽ mời một ngôi sao tham gia. Lúc nãy em còn tự hỏi là ai, không ngờ là chị. Chào chị Minh Vi, em là Trương Chi Ngang, rất hân hạnh được gặp chị."
"Chào cậu."
Thấy Tống Vãn Huỳnh đứng bên cạnh Minh Vi, Nhậm Khả hỏi như thể chỉ là bâng quơ: "Em để ý lúc nãy hai người cùng nhau đi vào, hai người là bạn sao?"
Tống Vãn Huỳnh niềm nở chìa tay ra: "Chào chị, em là Tống Vãn Huỳnh, bạn của chị Minh Vi."
"Tống Vãn Huỳnh, em xinh đẹp thật đấy, sao da đẹp thế kia? Không hề thấy chút tỳ vết nào luôn!" Nhậm Khả không khỏi sờ mặt mình: "Hâm mộ thật! Chị đi spa không biết bao nhiêu lần cũng vô ích, xem ra cái này là bẩm sinh thật rồi."
Tống Vãn Huỳnh cởi mở trả lời: "Cảm ơn lời khen của chị."
Họ đứng tại chỗ trò chuyện với nhau dăm ba câu. Không lâu sau, những khách mời còn lại đến cùng một lúc.
"Chào mọi người, em là Tống Di, hai mươi tư tuổi, mấy ngày tới mong được chỉ giáo nhiều hơn." Tống Di kéo một chiếc vali màu trắng hai mươi sáu inch, có nụ cười đầy ngượng ngùng. Trang phục cô ấy mặc lấy tông màu chủ đạo là màu trắng, thể hiện vẻ khiêm tốn rất rõ. Sau khi giới thiệu bản thân, Tống Di đứng nép một bên, không nói không rằng, dường như cô ấy mắc chứng sợ xã hội.
"Hứa Bạc Châu." Khác với Tống Di tuy cởi mở nhưng rụt rè, Hứa Bạc Châu chỉ giới thiệu mỗi tên mình rồi lặng thinh.
Anh ấy có gương mặt đoan chính và điển trai, rõ ràng đây là người thường xuyên tập thể hình bởi vì vóc dáng của anh ấy rất đẹp. Tính tình Hứa Bạc Châu lạnh lùng, toát lên khí chất lão luyện của một người dày dạn kinh nghiệm và giỏi giang.
Cô gái đi sau cùng tên là Lý Đô Mật, nữ, hai mươi hai tuổi.
Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt tại đây.
Trái ngược với lối ăn mặc của mọi người, trang phục của Lý Đô Mật cực kỳ mát mẻ: Quần đùi cạp cao, áo ba lỗ croptop cộc tay theo phong cách Gyaru làm tôn lên dáng người quyến rũ. Cô ta xách một chiếc túi xách thuộc một thương hiệu nổi tiếng có giá không hề rẻ trên vai, đi tay không. Ba người trợ lý đằng sau xách vali của cô ta.
"Hello, hello! Chào mọi người, em tên là Lý Đô Mật, Lý là chữ ghép của 'mộc' và 'tử'*, Mật trong đường mật. Mấy ngày tới mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn, cảm ơn."
*Chữ "mộc" và chữ "tử" là 木子, ghép hai chữ này lại thành Lý (李).
Một nhân viên thuộc tổ chương trình tiến lên, nhắc nhở: "Ngại quá, khách mời trong chuyến du lịch lần này không được mang trợ lý theo."
"Không được mang trợ lý theo?" Lý Đô Mật sửng sốt: "Nhưng xưa giờ mỗi lần ra ngoài tôi đều cần trợ lý đi theo để sắp xếp ăn, mặc, ở của tôi mà."
Nhân viên vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng trước đó tổ tiết mục đã thông báo tất cả quy định của chương trình rồi.
"Xin lỗi nhưng không thể mang trợ lý theo được đâu ạ."
Lý Đô Mật cực kỳ khó xử: "Vậy chỗ vali này của tôi biết làm sao đây?"
"Nếu cô tự xách ba cái vali này thì cô có thể mang cả ba đi."
Hàng lông mày thanh tú của Lý Đô Mật chau lại: "Nhưng trước giờ tôi đi đâu cũng chưa lần nào phải tự mình xách vali cả, tổ chương trình không hỗ trợ được à?"
"Cái này... Không được đâu."
"Chị Tô Cẩm đâu?"
"Chị Tô Cẩm đi trước rồi."
"Một mình tôi đâu thể nào xách ba cái vali đi được..." Lý Đô Mật liếc nhìn những khách mời đang có mặt tại đây, thấy ai cũng chỉ mang một vali theo. Cô ta hết liếc sang Hứa Bạc Châu rồi lại ngó Trương Chi Ngang. Cuối cùng, Lý Đô Mật cười duyên đi tới trước mặt Trương Chi Ngang: "Hello, tôi tên là Lý Đô Mật, anh có thể xách vali hộ tôi được không?"
Trương Chi Ngang chỉ vừa rời khỏi cuộc sống tại giảng đường, thế nên anh ấy không có nhiều kinh nghiệm sống là điều hiển nhiên. Sau một hồi ngạc nhiên, anh ấy đồng ý luôn: "Được thôi."
Thế là Lý Đô Mật đẩy vali lớn nhất đến bên cạnh Trương Chi Ngang: "Vậy làm phiền anh nhé. Cảm ơn anh, anh tốt thật!"
Dứt lời, cô ta nhận lấy vali nhỏ nhất từ tay một người trợ lý, xách lên một chút để ước lượng cân nặng của nó, tỏ vẻ chê bai: "Sao nặng thế? Thôi, khỏi mang theo, các cô đem về giùm tôi."
Nói xong câu ấy, cô ta nhẹ nhàng xách túi đeo vai theo sau Trương Chi Ngang. Hành động của cô ta khiến các khách mời và nhân viên ở đây sững sờ, khán giả đang ngồi xem phát trực tiếp cũng không phải là ngoại lệ.
"Nhỏ Lý Đô Mật này tôi nhìn mà sợ ngang. Vừa ló mặt đã câng câng cái mặt như vậy, sao cô ta làm như thể chuyện đương nhiên hay thế?"
"Hễ đi đâu cũng mang trợ lý theo, có vẻ cô ta là một trong các cô cậu ấm nhỉ?"
"Tôi thấy trong số các khách mời ở đây, cô ta là người đầu tư về trang phục nhất. Túi xách cô ta đeo là phiên bản giới hạn được hãng tung ra cho năm nay, trị giá hơn hai trăm ngàn tệ đấy, có thêm tiền cũng không mua được đâu."
"Cô ta là một trong các cậu ấm cô chiêu đúng không? Sao dễ đoán quá vậy, không hề gay cấn gì luôn, nghi lắm!"
"Quào, phát trực tiếp ngay từ lúc đi máy bay luôn hả? Tổ chương trình này đỉnh thật, không sợ có bất trắc gì xảy ra thật à?"
"Á á á Minh Vi kìa! Chị đẹp quá chị ơi! Phát trực tiếp người ta quay mặt mộc của chị ấy mà cũng đẹp nữa!"
"Nhìn các mẹ quắn quéo vì ngôi sao kìa, bớt spam lại được không, để còn thấy bình luận của người khác nữa!"
"Nghe nói chương trình này có hai cô cậu ấm thật đúng không? Ai vậy? Ai vậy?"
"Bộ xem chương trình mà bỏ qua phần giới thiệu hả? Tổ chương trình nói rồi mà, khán giả đoán rồi bỏ phiếu để bầu chọn. Thấy ảnh đại diện của các khách mời dưới video không? Bác nhấn một là bầu một phiếu, mỗi người tối đa hai phiếu, nếu đổi ý thì bỏ chọn cũng được."
"Cái này mà cần đoán nữa hả? Lên mạng tra thông tin của họ là ra hết rồi còn gì?
"Lên mạng tra? Như lộ bài trên bàn cược ấy hả? Thế bác còn xem phát trực tiếp làm gì nữa? Còn gì là vui nữa đâu."
"Tra cái gì mà tra, dùng phương pháp loại trừ không phải xong rồi à? Minh Vi thì mọi người biết rồi, fan của cô ta suốt ngày cứ lên bài thương xót cho gia cảnh bất hạnh của cô ta nên loại. Tống Di thì quá rụt rè, không hề thoải mái, tự nhiên chút nào, một người giàu có thực sự sẽ không được nuôi nấng thành tính cách này đâu. Tống Vãn Huỳnh thì luôn kè kè bên cạnh Minh Vi, cảm giác hai người này rất thân thiết với nhau, có khi nào họ là bạn không? Loại trừ những người này rồi, còn lại chờ xem tiếp thôi."
"Tôi đồng ý! Còn nữa, Trương Chi Ngang còn không biết từ chối khi Lý Đô Mật nhờ xách vali giùm, cũng không giống cậu ấm. Tôi loại thêm anh ta nữa."
"Tôi bầu một phiếu cho Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật! Người thì nhìn giống tiểu thư kiêu căng nhà giàu, người thì giống tổng giám đốc điềm tĩnh, trưởng thành. Đẹp đôi cực!"
"Tôi cũng bầu một phiếu cho Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật!"
Chẳng mấy chốc đã có kết quả bỏ phiếu bầu dưới video. Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật dẫn đầu với tỷ lệ phiếu bầu lần lượt là 29% và 31%.
Ông cụ Văn lấy làm kỳ lạ: "Từ khi nào Vãn Huỳnh và Minh Vi thân nhau thế?"
Bà Văn vừa ăn sáng vừa cười bảo: "Từ sau hôm đi tiệc rượu là nó dính Minh Vi như sam. Xưa giờ con bé này luôn xem Minh Vi là kẻ thù, nay nó đã nghĩ thông suốt thì sau này cũng yên nhà yên cửa. Gia đình hòa thuận, êm ấm vẫn quan trọng hơn mà."
Ông cụ Văn rất đỗi vui mừng.
"Con nói ba nghe, chẳng qua do Vãn Huỳnh còn nhỏ, không có mẹ ở bên dạy dỗ từ tấm bé nên lầm đường lạc lối nhất thời thôi, chứ thật ra bụng dạ nó không hề xấu đâu. Con bé biết đạo lý làm người mà. Cứ từ từ chỉ dạy nó thôi, rồi nó cũng tự khắc nên người à."
"Nếu là thế thật thì ba cũng yên tâm." Ông cụ Văn sực nhớ ra điều gì: "Dạo này Văn Việt sao rồi?"
Nhắc đến Văn Việt, mới vừa rồi bà Văn còn cười rạng rỡ, tự dưng mặt mày bà ấy rầu rĩ hơn hẳn: "Kể từ khi ông Chung đi, tình trạng của thằng bé cũng chẳng khá hơn. Nghe bác sĩ gia đình bảo thời gian gần đây Văn Việt liên tục từ chối, không tập các bài tập phục hồi chức năng để trị liệu, thỉnh thoảng còn tự nhốt mình trong phòng trị liệu nữa, con thật sự rất lo lắng..."
Nghe xong, Ông cụ Văn buông tiếng thở dài đầy não nề: "Sống trên đời đâu phải mất đôi chân là mất đi tất cả. Để ba tìm cơ hội khuyên nó."
"Chị dâu ơi, chị dâu ơi, khi nào chúng ta đi vậy ạ!" Tống Vãn Huỳnh chạy từ tầng ba xuống, đuổi theo Minh Vi.
Ban đầu Minh Vi dự định sẽ lên công ty vào ba giờ chiều, nhưng bởi vì bị hỏi suốt từ nãy đến giờ nên cô ấy cũng thấy phiền: "Bây giờ đi, được chứ?"
Tống Vãn Huỳnh reo lên: "Dì Trần ơi, dì chuẩn bị xe cho cháu và chị dâu với!"
Ông cụ Văn và bà Văn nghe vậy thì không kìm được bật cười.
Thật may mắn xiết bao khi có Tống Vãn Huỳnh hiện diện trong ngôi nhà này.
Dọc đường đi, Tống Vãn Huỳnh huyên thuyên với Minh Vi không ngừng nghỉ.
Cô lo lắng Tô Cẩm có thành kiến sâu đậm với mình nên xin xỏ Minh Vi chút nữa hãy nói tốt cho mình, hết lần này đến lần khác.
Mặc dù trước đây Tống Vãn Huỳnh hơi xấu tính nhưng dù sao những khi gặp nhau, cô thường tỏ ra lạnh nhạt, không nói nhiều. Bây giờ ở trong một không gian kín như vậy, Minh Vi thấy đầu mình như sắp nổ tung đến nơi vì họ quá ồn ào.
"Chị, chị nói em biết đi! Chị Tô Cẩm có thích gì hay không thích gì không ạ? Em cảm thấy sau sự việc hôm qua, thể nào chị ấy cũng có thành kiến với em cho mà xem! Mà đã có thành kiến thì thường sẽ ghim lâu lắm, biết đâu chiều lòng chị ấy thì sẽ vớt vát được, chị thấy được khum?"
"Tống Vãn Huỳnh?"
"Vâng?"
"Nếu cô không muốn chút nữa Tô Cẩm gạch tên cô thì đừng huyên thuyên mãi như vậy, cô ấy không thích ai nói nhiều đâu, nhớ chưa?"
"Hả? Thật không ạ?" Tống Vãn Huỳnh cuống quýt hỏi: "Thế trừ cái này ra, em còn cần chú ý gì nữa không?"
"Cô ấy không thích ai nói chuyện mà cứ thích chêm thêm từ cuối câu đâu, ví dụ như mấy từ "á", "nha", "khum". Cô ấy sẽ đánh giá tác phong người đó không chuyên nghiệp trong công việc, còn trong cuộc sống thì sẽ nghĩ đây là người vạ miệng."
Tống Vãn Huỳnh nhớ đến tin nhắn mà mình đã gửi cho Tô Cẩm vào hôm qua, câu nào câu nấy cũng hết "á" với "ớ". Trái tim cô tức thì lạnh ngắt: "Dạ? Hóa ra chị ấy không thích ư? Thế em phải làm sao đây, tối hôm qua em nhắn tin với chị ấy mà chêm nhiều lắm! Thôi xong rồi, chắc kèo chị ấy có ấn tượng xấu với em lắm đây hu hu hu!"
"..." Minh Vi ngoảnh đầu đi, quay ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Haizz, càng lúc cô ấy càng nhớ Tống Vãn Huỳnh của trước đây.
Chẳng mấy chốc họ đã đến khu vườn Tinh Quang.
Với tư cách là đài truyền hình cấp tỉnh, khu vườn của đài truyền hình Tinh Quang được xây dựng hết sức tráng lệ. Nơi đây gồm hai tòa nhà chính với một tòa nhà phụ ba tầng sừng sững nguy nga. Bức tượng chiếc micro khổng lồ được đặt trước tòa nhà chính cũng là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của vườn Tinh Quang.
Tô Cẩm đã làm việc tại đài truyền hình Tinh Quang ngay sau khi tốt nghiệp. Từ một phóng viên nhỏ không được ai biết đến, cô ấy đã mang cương vị nhà sản xuất có thể tự mình chuẩn bị cho một chương trình. Có thể tưởng tượng Tô Cẩm đã dốc nhiều tâm huyết trong nghề như thế nào.
Họ vừa xuống xe thì một nhân viên thực tập trẻ, có đeo bảng tên trên ngực vồn vã bước tới.
"Chào chị Minh Vi, em là nhân viên đang thực tập ở đây, chị cứ gọi em là Tiểu Tây ạ." Thấy Tống Vãn Huỳnh đang đứng kế bên Tô Cẩm, đôi mắt Tiểu Tây sáng bừng: "Chào cô, cô là khách được nhà sản xuất Tô mời đến đúng không? Mời hai vị đi cùng tôi."
Nhân viên thực tập dẫn hai người đến văn phòng của Tô Cẩm. Trước khi đi, cô nàng còn mỉm cười với Tống Vãn Huỳnh.
Tô Cẩm đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Thấy hai người đã đến, cô ấy ra hiệu họ ngồi xuống. Nét mặt của Tô Cẩm xấu đi thấy rõ vì cuộc gọi này. Cô ấy chẳng mấy khi lên tiếng trong suốt quá trình nghe máy, thỉnh thoảng chỉ đáp "ừ" vài tiếng, cuối cùng chốt lại bằng một câu "Được, tôi biết rồi" trước khi cúp máy.
Minh Vi đoán có lẽ Tô Cẩm đã gặp chuyện không như ý, hỏi: "Sao vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vẫn về chương trình thôi, cấp trên thấy làm kiểu thực tế không ổn lắm." Tô Cẩm cười khẩy: "Thế này không chịu, thế kia cũng không chịu, chẳng chịu xem tỉ lệ người xem truyền hình của đài thấp tới mức nào rồi."
"Cần tớ giúp gì không?"
"Không cần đâu, tớ tự giải quyết được." Tô Cẩm nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh im lặng đứng bên Minh Vi suốt từ nãy đến giờ, cười hỏi: "Sao chẳng nói gì thế? Không phải hôm qua em hoạt bát lắm à?"
"Đâu có... Đó, đó, đó là do hôm qua em cuống quá nên mới như vậy thôi, chứ bình thường em ít nói lắm đúng không chị Minh Vi!"
Nghe vậy, Tô Cẩm dang hai tay ra: "Ít nói à? Thế thì thôi, tôi không có hứng thú mời một khúc gỗ tham gia chương trình."
Tống Vãn Huỳnh trợn to mắt, quay phắt sang nhìn Minh Vi: "Không phải chị bảo chị Tô Cẩm không thích người nói nhiều ạ?" Sự trách cứ hiện rõ mồn một trong giọng điệu của cô.
Minh Vi khẽ tằng hắng: "Đừng trêu cô ấy."
Tô Cẩm không khỏi bật cười: "Được rồi, trước mặt chị thì không cần giả vờ đâu, làm như chị không biết Tống Vãn Huỳnh em là ai ấy? Chị chọn em vì nhắm vào tính cách trà xanh của em trên tiệc rượu hôm qua đấy, chứ ai cũng nghiêm túc, đứng đắn thì lấy đâu ra cảnh thú vị hay đáng để xem đâu."
"Chị sẽ giới thiệu với em về chương trình của bọn chị. Chương trình tạp kỹ này tính cả em và Minh Vi thì có tổng cộng bảy khách mời, năm nữ, hai nam. Trong đó có năm người là cậu ấm cô chiêu đóng vai người thường, người còn lại là ai thì chị không thể tiết lộ với em nhằm bảo đảm chương trình. Chương trình sẽ được tiến hành quay dưới dạng chương trình thực tế. Nhớ kỹ, ngoại trừ nhà vệ sinh, bất cứ địa điểm nào khác đều có gắn camera. Bên cạnh đó, địa điểm du lịch sẽ là nước ngoài, chuyến đi dài tầm bảy đến mười ngày, không có vấn đề gì chứ?"
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không ạ!"
"Không thì tốt. Hiện tại chương trình của chị đã chuẩn bị xong xuôi, một tuần sau chúng ta sẽ xuất phát. Mấy ngày tới chị sẽ gửi một số công việc liên quan đến chương trình cần chú ý và danh sách cho hai người. Hẹn gặp lại vào một tuần nữa."
Trong tiểu thuyết, chương trình tạp kỹ này đã gây được tiếng vang lớn.
Chương trình chứa nhiều điểm bùng nổ xuyên suốt kể từ khi được phát sóng, kể cả những "âm mưu" và giả dối giữa những người cùng đồng hành trong chuyến du lịch hay những giả thuyết phỏng đoán và phiếu bầu của người khán giả ngoài cuộc. Ratings trên mạng tăng liên tục và chưa bao giờ có dấu hiệu giảm xuống. Đây được xem như chương trình khơi dòng cho thể loại chương trình truyền hình thực tế.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoắt cái đã hết một tuần. Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi xách vali đến địa điểm tập trung do tổ chương trình chỉ định, sau đó bắt đầu làm quen với những khách mời khác trước khi chuyến du lịch bắt đầu.
Hai người đi không quá sớm, lúc họ tới nơi thì đã có hai khách mời có mặt.
Trong đó có một anh chàng đẹp trai hai mươi hai tuổi, cao một mét tám mươi ba, ăn mặc đơn giản, thoải mái, có nụ cười ngập nắng. Người còn lại là một cô gái hai mươi sáu tuổi, xinh đẹp, cao một mét sáu mươi bảy, trang điểm kỹ càng. Bởi vì hai người đến sớm nhất nên đã giới thiệu họ tên với nhau, đang trò chuyện với nhau rất vui.
Những gì được hiển thị trên màn hình là tất cả thông tin được công khai của những khách mời tham gia chương trình tạp kỹ này, ví dụ như họ và tên, chiều cao, cân nặng, còn lại đều được giữ bí mật.
"Hello Minh Vi. Chào chị, em tên là Nhậm Khả, còn đây là Trương Chi Ngang. Lần đầu gặp nhau, những ngày tới xin được chỉ giáo ạ."
Minh Vi bắt tay với Nhậm Khả: "Chào em."
"Trước khi đến đây, em đã nghe nói tổ chương trình sẽ mời một ngôi sao tham gia. Lúc nãy em còn tự hỏi là ai, không ngờ là chị. Chào chị Minh Vi, em là Trương Chi Ngang, rất hân hạnh được gặp chị."
"Chào cậu."
Thấy Tống Vãn Huỳnh đứng bên cạnh Minh Vi, Nhậm Khả hỏi như thể chỉ là bâng quơ: "Em để ý lúc nãy hai người cùng nhau đi vào, hai người là bạn sao?"
Tống Vãn Huỳnh niềm nở chìa tay ra: "Chào chị, em là Tống Vãn Huỳnh, bạn của chị Minh Vi."
"Tống Vãn Huỳnh, em xinh đẹp thật đấy, sao da đẹp thế kia? Không hề thấy chút tỳ vết nào luôn!" Nhậm Khả không khỏi sờ mặt mình: "Hâm mộ thật! Chị đi spa không biết bao nhiêu lần cũng vô ích, xem ra cái này là bẩm sinh thật rồi."
Tống Vãn Huỳnh cởi mở trả lời: "Cảm ơn lời khen của chị."
Họ đứng tại chỗ trò chuyện với nhau dăm ba câu. Không lâu sau, những khách mời còn lại đến cùng một lúc.
"Chào mọi người, em là Tống Di, hai mươi tư tuổi, mấy ngày tới mong được chỉ giáo nhiều hơn." Tống Di kéo một chiếc vali màu trắng hai mươi sáu inch, có nụ cười đầy ngượng ngùng. Trang phục cô ấy mặc lấy tông màu chủ đạo là màu trắng, thể hiện vẻ khiêm tốn rất rõ. Sau khi giới thiệu bản thân, Tống Di đứng nép một bên, không nói không rằng, dường như cô ấy mắc chứng sợ xã hội.
"Hứa Bạc Châu." Khác với Tống Di tuy cởi mở nhưng rụt rè, Hứa Bạc Châu chỉ giới thiệu mỗi tên mình rồi lặng thinh.
Anh ấy có gương mặt đoan chính và điển trai, rõ ràng đây là người thường xuyên tập thể hình bởi vì vóc dáng của anh ấy rất đẹp. Tính tình Hứa Bạc Châu lạnh lùng, toát lên khí chất lão luyện của một người dày dạn kinh nghiệm và giỏi giang.
Cô gái đi sau cùng tên là Lý Đô Mật, nữ, hai mươi hai tuổi.
Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt tại đây.
Trái ngược với lối ăn mặc của mọi người, trang phục của Lý Đô Mật cực kỳ mát mẻ: Quần đùi cạp cao, áo ba lỗ croptop cộc tay theo phong cách Gyaru làm tôn lên dáng người quyến rũ. Cô ta xách một chiếc túi xách thuộc một thương hiệu nổi tiếng có giá không hề rẻ trên vai, đi tay không. Ba người trợ lý đằng sau xách vali của cô ta.
"Hello, hello! Chào mọi người, em tên là Lý Đô Mật, Lý là chữ ghép của 'mộc' và 'tử'*, Mật trong đường mật. Mấy ngày tới mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn, cảm ơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Chữ "mộc" và chữ "tử" là 木子, ghép hai chữ này lại thành Lý (李).
Một nhân viên thuộc tổ chương trình tiến lên, nhắc nhở: "Ngại quá, khách mời trong chuyến du lịch lần này không được mang trợ lý theo."
"Không được mang trợ lý theo?" Lý Đô Mật sửng sốt: "Nhưng xưa giờ mỗi lần ra ngoài tôi đều cần trợ lý đi theo để sắp xếp ăn, mặc, ở của tôi mà."
Nhân viên vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng trước đó tổ tiết mục đã thông báo tất cả quy định của chương trình rồi.
"Xin lỗi nhưng không thể mang trợ lý theo được đâu ạ."
Lý Đô Mật cực kỳ khó xử: "Vậy chỗ vali này của tôi biết làm sao đây?"
"Nếu cô tự xách ba cái vali này thì cô có thể mang cả ba đi."
Hàng lông mày thanh tú của Lý Đô Mật chau lại: "Nhưng trước giờ tôi đi đâu cũng chưa lần nào phải tự mình xách vali cả, tổ chương trình không hỗ trợ được à?"
"Cái này... Không được đâu."
"Chị Tô Cẩm đâu?"
"Chị Tô Cẩm đi trước rồi."
"Một mình tôi đâu thể nào xách ba cái vali đi được..." Lý Đô Mật liếc nhìn những khách mời đang có mặt tại đây, thấy ai cũng chỉ mang một vali theo. Cô ta hết liếc sang Hứa Bạc Châu rồi lại ngó Trương Chi Ngang. Cuối cùng, Lý Đô Mật cười duyên đi tới trước mặt Trương Chi Ngang: "Hello, tôi tên là Lý Đô Mật, anh có thể xách vali hộ tôi được không?"
Trương Chi Ngang chỉ vừa rời khỏi cuộc sống tại giảng đường, thế nên anh ấy không có nhiều kinh nghiệm sống là điều hiển nhiên. Sau một hồi ngạc nhiên, anh ấy đồng ý luôn: "Được thôi."
Thế là Lý Đô Mật đẩy vali lớn nhất đến bên cạnh Trương Chi Ngang: "Vậy làm phiền anh nhé. Cảm ơn anh, anh tốt thật!"
Dứt lời, cô ta nhận lấy vali nhỏ nhất từ tay một người trợ lý, xách lên một chút để ước lượng cân nặng của nó, tỏ vẻ chê bai: "Sao nặng thế? Thôi, khỏi mang theo, các cô đem về giùm tôi."
Nói xong câu ấy, cô ta nhẹ nhàng xách túi đeo vai theo sau Trương Chi Ngang. Hành động của cô ta khiến các khách mời và nhân viên ở đây sững sờ, khán giả đang ngồi xem phát trực tiếp cũng không phải là ngoại lệ.
"Nhỏ Lý Đô Mật này tôi nhìn mà sợ ngang. Vừa ló mặt đã câng câng cái mặt như vậy, sao cô ta làm như thể chuyện đương nhiên hay thế?"
"Hễ đi đâu cũng mang trợ lý theo, có vẻ cô ta là một trong các cô cậu ấm nhỉ?"
"Tôi thấy trong số các khách mời ở đây, cô ta là người đầu tư về trang phục nhất. Túi xách cô ta đeo là phiên bản giới hạn được hãng tung ra cho năm nay, trị giá hơn hai trăm ngàn tệ đấy, có thêm tiền cũng không mua được đâu."
"Cô ta là một trong các cậu ấm cô chiêu đúng không? Sao dễ đoán quá vậy, không hề gay cấn gì luôn, nghi lắm!"
"Quào, phát trực tiếp ngay từ lúc đi máy bay luôn hả? Tổ chương trình này đỉnh thật, không sợ có bất trắc gì xảy ra thật à?"
"Á á á Minh Vi kìa! Chị đẹp quá chị ơi! Phát trực tiếp người ta quay mặt mộc của chị ấy mà cũng đẹp nữa!"
"Nhìn các mẹ quắn quéo vì ngôi sao kìa, bớt spam lại được không, để còn thấy bình luận của người khác nữa!"
"Nghe nói chương trình này có hai cô cậu ấm thật đúng không? Ai vậy? Ai vậy?"
"Bộ xem chương trình mà bỏ qua phần giới thiệu hả? Tổ chương trình nói rồi mà, khán giả đoán rồi bỏ phiếu để bầu chọn. Thấy ảnh đại diện của các khách mời dưới video không? Bác nhấn một là bầu một phiếu, mỗi người tối đa hai phiếu, nếu đổi ý thì bỏ chọn cũng được."
"Cái này mà cần đoán nữa hả? Lên mạng tra thông tin của họ là ra hết rồi còn gì?
"Lên mạng tra? Như lộ bài trên bàn cược ấy hả? Thế bác còn xem phát trực tiếp làm gì nữa? Còn gì là vui nữa đâu."
"Tra cái gì mà tra, dùng phương pháp loại trừ không phải xong rồi à? Minh Vi thì mọi người biết rồi, fan của cô ta suốt ngày cứ lên bài thương xót cho gia cảnh bất hạnh của cô ta nên loại. Tống Di thì quá rụt rè, không hề thoải mái, tự nhiên chút nào, một người giàu có thực sự sẽ không được nuôi nấng thành tính cách này đâu. Tống Vãn Huỳnh thì luôn kè kè bên cạnh Minh Vi, cảm giác hai người này rất thân thiết với nhau, có khi nào họ là bạn không? Loại trừ những người này rồi, còn lại chờ xem tiếp thôi."
"Tôi đồng ý! Còn nữa, Trương Chi Ngang còn không biết từ chối khi Lý Đô Mật nhờ xách vali giùm, cũng không giống cậu ấm. Tôi loại thêm anh ta nữa."
"Tôi bầu một phiếu cho Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật! Người thì nhìn giống tiểu thư kiêu căng nhà giàu, người thì giống tổng giám đốc điềm tĩnh, trưởng thành. Đẹp đôi cực!"
"Tôi cũng bầu một phiếu cho Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật!"
Chẳng mấy chốc đã có kết quả bỏ phiếu bầu dưới video. Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật dẫn đầu với tỷ lệ phiếu bầu lần lượt là 29% và 31%.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro