Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 16
2024-09-18 21:33:58
Chương trình tạp kỹ ‘Chuyến đi của tuổi trẻ’ vừa được phát trực tiếp đã làm dấy lên sóng gió trên mạng xã hội. Chỉ là video quay cảnh chờ lên máy bay thôi mà lượt xem trên trang web đã vượt mốc một triệu, trong khi họ chưa hề đăng bài truyền thông trên mạng.
Bên cạnh chuyến du lịch giữa người bình thường và ngôi sao nổi tiếng, đề tài thảo luận và các tình huống khôi hài do tổ chương trình dựng lên cũng là một trong những điều thu hút khán giả.
Đó là ai mới thật sự là con nhà giàu.
Khán giả biết chỉ có hai trong bảy người này là con nhà giàu thực sự, khách mời tham gia chương trình cũng biết điều đó. Nhưng hai gương mặt ấy là ai thì ngay cả nhân viên trong tổ chương trình cũng không hề hay biết gì, chỉ có nhà sản xuất của chương trình tạp kỹ - Tô Cẩm - biết mà thôi.
Sau chuyến bay dài hơn chín tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh tại bên kia bờ đại dương.
Mặc dù tất cả mọi người đã phải đi máy bay suốt hơn chín tiếng đồng hồ nhưng niềm phấn khích trước phố xá lạ lẫm tại nơi đất khách quê người vẫn xua tan bao nhiêu uể oải do chuyến bay đường dài để lại.
Nhân viên túc trực tại sân bay phát cho mỗi người một chiếc điện thoại mới. Họ chỉ được phép sử dụng điện thoại này trong lúc ghi hình cho chương trình.
Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại, vào vài trang ngẫu nhiên để xem. Ngoại trừ những ứng dụng dùng để nhắn tin, nghe gọi và phục vụ cho cuộc sống ở nước ngoài ra thì không còn ứng dụng nào khác nữa. Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ không được nhìn thấy trực tiếp phản hồi về chuyến du lịch của họ từ khán giả trong nước.
Một tin nhắn được gửi lên nhóm trò chuyện trên Wechat, nội dung tin nhắn là địa chỉ của một khách sạn.
Nhậm Khả là người nhấn vào tin nhắn đó đầu tiên: "Đây là địa chỉ khách sạn chúng ta sắp đến ở à?"
"Có vẻ là vậy." Trương Chi Ngang ngay lập tức dán địa chỉ vào ứng dụng đặt xe: "Giờ muộn quá rồi, chúng ta phải đón xe thôi. Xem nào, chúng ta sẽ mất khoảng một tiếng để đến đó, giá từ bốn mươi đến năm mươi bảng."
Tuy Trương Chi Ngang đang ở độ tuổi chỉ vừa tốt nghiệp đại học nhưng lại có tài ăn nói đáng ngạc nhiên và kiến thức sâu rộng. Anh ấy thành thạo đặt một chiếc xe công vụ bảy chỗ trên ứng dụng đặt xe: "Đi theo em."
Những người còn lại kéo vali, ra ngoài sân bay theo Trương Chi Ngang.
Địa điểm du lịch mà tổ chương trình đưa ra là một trong những thành phố cổ kính nhất nằm tại bờ biển phía Đông Nam của nước Y. Thành phố có bề dày lịch sử lâu đời này đã lưu giữ trọn vẹn các công trình kiến trúc mang nhiều nét lịch sử nhiều thế kỷ trước của đất nước. Nhiều nhà thờ, lâu đài và các danh lam thắng cảnh được xây dựng ở đây.
Lúc này, bầu trời đã phủ bóng đen kịt.
Khác với cái nóng bức của mùa hè trong nước, khí hậu ở nơi này lạnh hơn rất nhiều. Lý Đô Mật ăn mặc hở hang không khỏi ngáp một cái, đứng khoanh tay ở ven đường mà người run cầm cập vì lạnh.
Nhìn Hứa Bạc Châu mặc com-lê đang đứng bên cạnh, cô ta run rẩy hỏi: "Anh Hứa, ngại quá, trước khi tới đây em đã xem thời tiết rồi, tưởng khí hậu ở đây giống với trong nước nên không mang áo khoác theo. Em có thể mượn áo khoác của anh được không? Em sẽ trả lại cho anh ngay khi đến khách sạn."
Rất khó để từ chối lời thỉnh cầu như vậy ngay trước camera.
Hứa Bạc Châu gật đầu, cởi áo khoác ra, đưa cho Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật mỉm cười nhận lấy, đồng thời mặc vào: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Cùng lúc đó, số bình luận và bão bình luận trong phòng live ở bên kia bờ đại dương đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.
"Không hổ là couple tôi chấm ngay từ cái nhìn đầu tiên, vừa xuống máy bay mà hai người đã có hint rồi! Lý Đô Mật mặc áo khoác của Hứa Bạc Châu, đứng chung một chỗ với anh ấy là càng thấy hợp hơn nữa!"
"Ái chà, tự dưng phòng live đông vui ghê."
"Họ mới xuống máy bay hả? Tôi vừa mở máy tính nên hỏi cho chắc."
"Chẳng lẽ kiểm tra thời tiết rồi mà không biết nước ngoài lạnh hơn trong nước hả? Sao tôi có cảm giác Lý Đô Mật giống trà xanh thế nhỉ?"
"Hồi nãy mọi người thấy Trương Chi Ngang vào ứng dụng đặt xe để gọi xe đến đón không? Trông anh ấy thành thạo cực, thế là có lý do để nghi ngờ anh ấy là một trong các con nhà giàu rồi nhé."
"Trời đất, dùng ứng dụng đặt xe là con nhà giàu hả? Quá nông cạn, con nhà giàu thực sự đi du lịch nước ngoài có ai lại đặt xe không? Lại chả toàn có xe riêng đưa đón, còn gọi xe làm gì cho mệt?"
"Tầng trên +1, loại tiếp Trương Chi Ngang."
"Tầng trên +2, bầu tiếp Lý Đô Mật và Hứa Bạc Châu."
"A a a a chương trình có thể chia bớt thời lượng lên sóng cho những người khác không? Không hề thấy chị Minh Vi lộ diện là sao!"
"Xe tới rồi! Xe tới rồi!"
Trong phòng live trực tiếp, một chiếc xe công vụ bảy chỗ dừng trước mặt mọi người.
Sau khi trao đổi với tài xế bằng tiếng Anh thành thạo, Trương Chi Ngang đặt vali của mình vào cốp sau, kế đến là vali của những người khác. Anh ấy hành động rất nhanh nhẹn và tràn trề mạnh mẽ, sau khi lên xe còn niềm nở trò chuyện với tài xế.
Còn Tống Vãn Huỳnh thì buồn ngủ đến mức mí mắt díu cả vào nhau, chỉ thiếu điều quấn Minh Vi như bạch tuộc. Vừa lên xe, cô đã cuộn mình trên ghế ngồi và nhắm mắt, như thể nếu được nằm trên chiếc giường rộng rãi của khách sạn ngay sau đó thì cô sẽ ngủ li bì vậy.
Chiếc xe công vụ bảy chỗ chạy trên tuyến đường dành cho ô tô. Hai bên rất ít người qua lại, cả hai bên đường cái đều được tắm mình trong sắc vàng ấm áp của ánh đèn, khiến cho từng công trình kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu được tỏa sáng.
"Chà, đẹp quá!" Tống Di hầu như không mở miệng nói lấy câu nào suốt đường đi, nhưng cô ấy cũng kiềm lòng không đặng mà trầm trồ trước khung cảnh hùng vĩ ngoài cửa sổ xe.
Lý Đô Mật ngồi cạnh Tống Di gật đầu, tán đồng: "Đúng là đẹp thật. Trước đây ba em từng dẫn em tới đây, giống hệt như trong trí nhớ của em, không có gì thay đổi."
"Cô từng tới đây khi còn bé à?"
"Đúng vậy, có điều từ hồi bé tí cơ." Lý Đô Mật vô tình liếc mắt trông sang, thấy nhân viên đang ngồi vác máy quay trên ghế lái phụ. Dường như lúc này cô ta mới phát hiện ra sự hiện diện của anh ta, ngạc nhiên hỏi: "Giờ đã bắt đầu quay rồi à?"
Thợ quay phim gật đầu.
"Ôi! Sao không nói sớm!" Cô ta ngoảnh đầu đi để áo khoác rộng lớn của Hứa Bạc Châu che mặt mình: "Đừng quay nữa, dạo này tôi ăn hơi nhiều nên béo hơn rồi, lên hình xấu lắm!"
Lý Đô Mật cao một mét sáu mươi ba nhưng vóc dáng lại mảnh mai, thoạt trông còn chưa đến năm mươi tư kilogam.
Béo hơn nhiều?
Nhậm Khả còn bất ngờ hơn cả cô ta: "Béo ấy hả? Chắc không đến nỗi đó đâu, cô gầy vậy mà, chắc còn chưa đến chín mươi kilogam ấy chứ?"
"Không đâu, em béo thật mà." Lý Đô Mật chỉ vào gương mặt má hóp, gần như chỉ còn mỗi một lớp da siêu mỏng của mình: "Chị nhìn này, mặt em béo thật sự luôn, cả eo và đùi nữa. Nhìn vậy thôi chứ em không hề gầy đâu, chẳng qua là do khi nào em cũng hóp bụng thôi. Trời ạ, khi về khách sạn em còn phải tập thể dục một lát thì mới ngủ được."
Nhậm Khả lắc đầu: "Cô đúng là điên, đã gầy thế này mà còn đòi giảm cân nữa."
Ngay cả người mắc chứng sợ xã hội như Tống Di cũng phải lên tiếng can ngăn: "Đúng đấy, cô đã gầy lắm rồi, đừng giảm cân nữa."
"Vậy ư? Em gầy sao? Nhưng em vẫn thấy em béo lắm, mỗi buổi tối em đều phải tập thể dục một tiếng mới được. Đây là thói quen em duy trì rất nhiều năm, hễ ngày nào không tập thể dục là y như rằng hôm sau sẽ tăng thêm vài kilogam." Lý Đô Mật thở dài thườn thượt: "Thật ra em hâm mộ hai người lắm, vóc dáng vừa vặn mà không cần phải cố gắng tập thể dục để giảm cân, đâu như em..."
Nhậm Khả và Tống Di đều không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn eo mình. Nét mặt của cả hai đều có gì đó kỳ lạ, ai cũng thầm thấy khó chịu như ăn phải ruồi.
"Vo ve, vo ve", đấy, giọng Lý Đô Mật y chang vậy đấy.
Tống Vãn Huỳnh mở mắt. Nhìn Lý Đô Mật ngồi đằng trước vẫn còn đang huyên thuyên về đề tài "bị ép phải giảm cân", cô xen vào cuộc trò chuyện: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Nhậm Khả ngoái đầu lại: "Bọn chị đang nói về chuyện giảm cân. Lý Đô Mật nói cô ấy béo, em có thấy cô ấy béo không?"
Lý Đô Mật rầu rĩ than thở: "Em đã nói em béo lắm rồi mà, chị Nhậm Khả và chị Tống Di cứ bảo em không béo. Trời đất ơi, em cũng chẳng biết nữa..."
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, hùa theo: "Cô nói đúng lắm, cô béo ơi là béo! Thật!"
Bầu không khí trong xe thoáng chốc yên lặng như tờ.
Lý Đô Mật sững sờ một hồi mới quay đầu lại, nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: "Do đèn trong xe tối quá hay sao vậy? Lúc ở phòng chờ sân bay, cô không để ý gì tới tôi à? Bộ tôi béo lắm sao?"
"Có để ý, thì đúng là cô béo rồi chứ còn gì nữa!" Tống Vãn Huỳnh gật đầu một cách chắc nịch: "Lúc trước tôi ngại nói ra vì sợ cô không vui, không ngờ cô cũng biết điều phết. Nhìn mặt, eo và đùi cô đi, mỡ gì mà lắm, đúng là nên giảm cân thật."
Tống Di không kiềm được mà cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Nhưng Nhậm Khả thì không nhịn nổi, phá lên cười nhưng chỉ bật ra mỗi một âm tiết. Cô ấy nhanh chóng nín cười, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhịn cười đau khổ đến nỗi run bần bật.
Nhậm Khả lặng lẽ giơ ngón cái với Tống Vãn Huỳnh.
Đỉnh của chóp!
Không ngờ cô lại dám nói!
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục: "Cô nói mỗi ngày cô chỉ tập thể dục một tiếng thôi sao? Một tiếng liệu có đủ với cái thân của cô không? Tôi thấy nếu cô muốn gầy nhanh hơn thì phải tập thêm ít nhất một tiếng nữa. Kiên trì như thế tầm hai, ba năm đi, rồi một ngày nào đó cô sẽ thấy được hiệu quả thôi."
"Không phải..." Lý Đô Mật sốt ruột, nhấn mạnh: "Tôi nặng có năm mươi ba kilogam thôi!"
"Năm mươi ba kilogam?" Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: "Béo thế? Vậy chút nữa về khách sạn cô nhớ chăm chỉ tập thể dục đấy, đừng làm biếng. Không là càng lúc càng béo, lên hình xấu cho mà xem."
"Cô... cô nặng bao nhiêu?"
"Tôi ấy à? Tôi gần năm mươi tư."
"Cô gần năm mươi tư kilogam thì cũng béo như tôi thôi mà, khác gì năm mươi ba đâu?"
"Tôi năm mươi tư kilogam đúng là béo hơn cô năm mươi ba kilogam thật, nhưng tôi cao hơn cô, chân tôi dài hơn cô, thêm một kilogam thịt nữa là chuyện bình thường còn gì? Còn nữa, đúng là cô nên học cách trang điểm đi. Cô béo thế này mà không sửa soạn đàng hoàng thì lên hình sẽ xấu lắm đấy." Thấy Lý Đô Mật nghiến răng nghiến lợi, Tống Vãn Huỳnh tỏ ra ngây thơ vô tội: "À... Chị* sẽ không giận tôi đâu nhỉ? Tôi nói vậy cũng vì muốn tốt cho chị thôi. Béo thì phải bỏ nhiều công sức vào, giảm béo dần dần qua từng ngày, rồi chị cũng sẽ gầy như chúng tôi thôi."
*Đoạn này trong bản gốc nữ chính cố tình đổi giọng gọi chị.
"Cô..." Lý Đô Mật thở hồng hộc: "Cô bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là chị hả!"
"Tôi hai mươi ba tuổi."
"Tôi mới hai mươi hai tuổi thôi!"
"Cái gì? Cô mới tuổi hai mươi hai tuổi ấy hả? Còn nhỏ hơn tôi nữa?" Tống Vãn Huỳnh làm biểu cảm ngạc nhiên một cách khoa trương như thể vừa nghe thấy chuyện gì khó tin lắm. Cô lắc đầu, tặc lưỡi: "Nói mới biết luôn chứ nhìn không ra."
"Chị..." Hiển nhiên Lý Đô Mật muốn trút cơn giận của mình ra, nhưng do e ngại có camera ở đây nên cô ta đành kiềm chế sự bực tức lại. Cái sự điên tiết ấy làm cô ta tức không thốt nên lời: "Thôi, khỏi nói chuyện với chị nữa!"
"Chao ôi, tôi muốn tốt cho cô thật mà, nếu cô không muốn nghe thì thôi, tôi không nói nữa." Tống Vãn Huỳnh tựa vào đầu vai Minh Vi, thì thầm: "Chị Minh Vi à, vóc dáng bây giờ của chị đã tuyệt vời lắm rồi, chị nhất định không được lao đầu vào giảm cân đâu đấy nhé, thề luôn đấy! Cứ duy trì như hiện tại là được rồi, đừng giảm cân quá đà thành ra đầu óc cũng teo lại như một số người."
Minh Vi dở khóc dở cười, nhìn cô, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Tống Vãn Huỳnh ngoan ngoãn ngậm miệng, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Có lẽ do quá rúng động bởi những lời do Tống Vãn Huỳnh thốt ra, trên xe không một ai lên tiếng suốt đường đi mãi đến khi tới cửa khách sạn.
Cùng lúc đó, bình luận và bão bình luận bùng nổ trên màn hình phòng live.
"??? Há há há trời đất ơi, ai mà tuôn một tràng đỉnh thế, tôi nhìn sắc mặt Lý Đô Mật mà tôi cười sảng! Lần sau con nhỏ trà xanh chết bầm ở công ty tôi còn bảo mình béo, tôi cũng sẽ nói y chang vậy!"
"Không ngờ Lý Đô Mật này cũng thích 'uống trà' phết. Tôi đã ngờ ngợ từ trước là sao cảm giác cô ta nói chuyện là lạ, giờ thì gặp phải đối thủ rồi!"
"Em gái xinh đẹp này tên gì vậy, em nói thay tiếng lòng của tôi luôn rồi!"
"Nhậm Khả và Tống Di kiểu tôi chỉ khách sáo thôi, ai ngờ Lý Đô Mật lại hểnh mũi lên đâu..."
"Ha ha ha ha ha Tống Vãn Huỳnh nói câu nào sát thương câu đó! Gặp trà xanh là phải chửi như vậy mới chừa!"
"Cứu với! Không ngờ Lý Đô Mật lại là trà xanh, trước đó tôi còn đẩy thuyền cô ta và Hứa Bạc Châu, giờ thì làm sao ship tiếp được nữa!"
"Ủa cặp đôi cô tiểu thư trà xanh tức phát khóc x anh tổng giám đốc điềm tĩnh không ship được hả?"
"Ship cái nỗi gì, ship cái nỗi gì, không hề có miếng hợp nào để ship luôn. Tiểu thư nhà ai mà béo thế hả, giảm béo đi Lý Đô Mật!"
"Lý Đô Mật, đừng ngồi không nữa, vận động đi, nhìn cô béo quá rồi đó!"
"Đọc bão bình luận xong tự nhiên thấy ấm lòng ghê, thế giới này vẫn còn nhiều người xấu lắm há há há há há há!"
"Người xấu hiện diện ở muôn nơi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha đúng là dân mạng vẫn ác nhất."
"Cả nhà có hiểu không? Lúc Lý Đô Mật than cô ta béo quá, cần giảm cân, tôi đã siết nắm đấm chuẩn bị đập rồi đấy nhé. Người đang giảm cân chướng mắt mấy người cố tình khoe khoang như vậy lắm. May mà có em gái Tống Vãn Huỳnh làm tâm trạng tôi khá lên hẳn, hôm nay vui là nhờ có bé thiên thần Tống Vãn Huỳnh đấy!"
Tỷ lệ phiếu bầu của Lý Đô Mật dưới video sụt giảm với tốc độ chóng mặt, về mức 4%.
Bên cạnh chuyến du lịch giữa người bình thường và ngôi sao nổi tiếng, đề tài thảo luận và các tình huống khôi hài do tổ chương trình dựng lên cũng là một trong những điều thu hút khán giả.
Đó là ai mới thật sự là con nhà giàu.
Khán giả biết chỉ có hai trong bảy người này là con nhà giàu thực sự, khách mời tham gia chương trình cũng biết điều đó. Nhưng hai gương mặt ấy là ai thì ngay cả nhân viên trong tổ chương trình cũng không hề hay biết gì, chỉ có nhà sản xuất của chương trình tạp kỹ - Tô Cẩm - biết mà thôi.
Sau chuyến bay dài hơn chín tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh tại bên kia bờ đại dương.
Mặc dù tất cả mọi người đã phải đi máy bay suốt hơn chín tiếng đồng hồ nhưng niềm phấn khích trước phố xá lạ lẫm tại nơi đất khách quê người vẫn xua tan bao nhiêu uể oải do chuyến bay đường dài để lại.
Nhân viên túc trực tại sân bay phát cho mỗi người một chiếc điện thoại mới. Họ chỉ được phép sử dụng điện thoại này trong lúc ghi hình cho chương trình.
Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại, vào vài trang ngẫu nhiên để xem. Ngoại trừ những ứng dụng dùng để nhắn tin, nghe gọi và phục vụ cho cuộc sống ở nước ngoài ra thì không còn ứng dụng nào khác nữa. Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ không được nhìn thấy trực tiếp phản hồi về chuyến du lịch của họ từ khán giả trong nước.
Một tin nhắn được gửi lên nhóm trò chuyện trên Wechat, nội dung tin nhắn là địa chỉ của một khách sạn.
Nhậm Khả là người nhấn vào tin nhắn đó đầu tiên: "Đây là địa chỉ khách sạn chúng ta sắp đến ở à?"
"Có vẻ là vậy." Trương Chi Ngang ngay lập tức dán địa chỉ vào ứng dụng đặt xe: "Giờ muộn quá rồi, chúng ta phải đón xe thôi. Xem nào, chúng ta sẽ mất khoảng một tiếng để đến đó, giá từ bốn mươi đến năm mươi bảng."
Tuy Trương Chi Ngang đang ở độ tuổi chỉ vừa tốt nghiệp đại học nhưng lại có tài ăn nói đáng ngạc nhiên và kiến thức sâu rộng. Anh ấy thành thạo đặt một chiếc xe công vụ bảy chỗ trên ứng dụng đặt xe: "Đi theo em."
Những người còn lại kéo vali, ra ngoài sân bay theo Trương Chi Ngang.
Địa điểm du lịch mà tổ chương trình đưa ra là một trong những thành phố cổ kính nhất nằm tại bờ biển phía Đông Nam của nước Y. Thành phố có bề dày lịch sử lâu đời này đã lưu giữ trọn vẹn các công trình kiến trúc mang nhiều nét lịch sử nhiều thế kỷ trước của đất nước. Nhiều nhà thờ, lâu đài và các danh lam thắng cảnh được xây dựng ở đây.
Lúc này, bầu trời đã phủ bóng đen kịt.
Khác với cái nóng bức của mùa hè trong nước, khí hậu ở nơi này lạnh hơn rất nhiều. Lý Đô Mật ăn mặc hở hang không khỏi ngáp một cái, đứng khoanh tay ở ven đường mà người run cầm cập vì lạnh.
Nhìn Hứa Bạc Châu mặc com-lê đang đứng bên cạnh, cô ta run rẩy hỏi: "Anh Hứa, ngại quá, trước khi tới đây em đã xem thời tiết rồi, tưởng khí hậu ở đây giống với trong nước nên không mang áo khoác theo. Em có thể mượn áo khoác của anh được không? Em sẽ trả lại cho anh ngay khi đến khách sạn."
Rất khó để từ chối lời thỉnh cầu như vậy ngay trước camera.
Hứa Bạc Châu gật đầu, cởi áo khoác ra, đưa cho Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật mỉm cười nhận lấy, đồng thời mặc vào: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Cùng lúc đó, số bình luận và bão bình luận trong phòng live ở bên kia bờ đại dương đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.
"Không hổ là couple tôi chấm ngay từ cái nhìn đầu tiên, vừa xuống máy bay mà hai người đã có hint rồi! Lý Đô Mật mặc áo khoác của Hứa Bạc Châu, đứng chung một chỗ với anh ấy là càng thấy hợp hơn nữa!"
"Ái chà, tự dưng phòng live đông vui ghê."
"Họ mới xuống máy bay hả? Tôi vừa mở máy tính nên hỏi cho chắc."
"Chẳng lẽ kiểm tra thời tiết rồi mà không biết nước ngoài lạnh hơn trong nước hả? Sao tôi có cảm giác Lý Đô Mật giống trà xanh thế nhỉ?"
"Hồi nãy mọi người thấy Trương Chi Ngang vào ứng dụng đặt xe để gọi xe đến đón không? Trông anh ấy thành thạo cực, thế là có lý do để nghi ngờ anh ấy là một trong các con nhà giàu rồi nhé."
"Trời đất, dùng ứng dụng đặt xe là con nhà giàu hả? Quá nông cạn, con nhà giàu thực sự đi du lịch nước ngoài có ai lại đặt xe không? Lại chả toàn có xe riêng đưa đón, còn gọi xe làm gì cho mệt?"
"Tầng trên +1, loại tiếp Trương Chi Ngang."
"Tầng trên +2, bầu tiếp Lý Đô Mật và Hứa Bạc Châu."
"A a a a chương trình có thể chia bớt thời lượng lên sóng cho những người khác không? Không hề thấy chị Minh Vi lộ diện là sao!"
"Xe tới rồi! Xe tới rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng live trực tiếp, một chiếc xe công vụ bảy chỗ dừng trước mặt mọi người.
Sau khi trao đổi với tài xế bằng tiếng Anh thành thạo, Trương Chi Ngang đặt vali của mình vào cốp sau, kế đến là vali của những người khác. Anh ấy hành động rất nhanh nhẹn và tràn trề mạnh mẽ, sau khi lên xe còn niềm nở trò chuyện với tài xế.
Còn Tống Vãn Huỳnh thì buồn ngủ đến mức mí mắt díu cả vào nhau, chỉ thiếu điều quấn Minh Vi như bạch tuộc. Vừa lên xe, cô đã cuộn mình trên ghế ngồi và nhắm mắt, như thể nếu được nằm trên chiếc giường rộng rãi của khách sạn ngay sau đó thì cô sẽ ngủ li bì vậy.
Chiếc xe công vụ bảy chỗ chạy trên tuyến đường dành cho ô tô. Hai bên rất ít người qua lại, cả hai bên đường cái đều được tắm mình trong sắc vàng ấm áp của ánh đèn, khiến cho từng công trình kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu được tỏa sáng.
"Chà, đẹp quá!" Tống Di hầu như không mở miệng nói lấy câu nào suốt đường đi, nhưng cô ấy cũng kiềm lòng không đặng mà trầm trồ trước khung cảnh hùng vĩ ngoài cửa sổ xe.
Lý Đô Mật ngồi cạnh Tống Di gật đầu, tán đồng: "Đúng là đẹp thật. Trước đây ba em từng dẫn em tới đây, giống hệt như trong trí nhớ của em, không có gì thay đổi."
"Cô từng tới đây khi còn bé à?"
"Đúng vậy, có điều từ hồi bé tí cơ." Lý Đô Mật vô tình liếc mắt trông sang, thấy nhân viên đang ngồi vác máy quay trên ghế lái phụ. Dường như lúc này cô ta mới phát hiện ra sự hiện diện của anh ta, ngạc nhiên hỏi: "Giờ đã bắt đầu quay rồi à?"
Thợ quay phim gật đầu.
"Ôi! Sao không nói sớm!" Cô ta ngoảnh đầu đi để áo khoác rộng lớn của Hứa Bạc Châu che mặt mình: "Đừng quay nữa, dạo này tôi ăn hơi nhiều nên béo hơn rồi, lên hình xấu lắm!"
Lý Đô Mật cao một mét sáu mươi ba nhưng vóc dáng lại mảnh mai, thoạt trông còn chưa đến năm mươi tư kilogam.
Béo hơn nhiều?
Nhậm Khả còn bất ngờ hơn cả cô ta: "Béo ấy hả? Chắc không đến nỗi đó đâu, cô gầy vậy mà, chắc còn chưa đến chín mươi kilogam ấy chứ?"
"Không đâu, em béo thật mà." Lý Đô Mật chỉ vào gương mặt má hóp, gần như chỉ còn mỗi một lớp da siêu mỏng của mình: "Chị nhìn này, mặt em béo thật sự luôn, cả eo và đùi nữa. Nhìn vậy thôi chứ em không hề gầy đâu, chẳng qua là do khi nào em cũng hóp bụng thôi. Trời ạ, khi về khách sạn em còn phải tập thể dục một lát thì mới ngủ được."
Nhậm Khả lắc đầu: "Cô đúng là điên, đã gầy thế này mà còn đòi giảm cân nữa."
Ngay cả người mắc chứng sợ xã hội như Tống Di cũng phải lên tiếng can ngăn: "Đúng đấy, cô đã gầy lắm rồi, đừng giảm cân nữa."
"Vậy ư? Em gầy sao? Nhưng em vẫn thấy em béo lắm, mỗi buổi tối em đều phải tập thể dục một tiếng mới được. Đây là thói quen em duy trì rất nhiều năm, hễ ngày nào không tập thể dục là y như rằng hôm sau sẽ tăng thêm vài kilogam." Lý Đô Mật thở dài thườn thượt: "Thật ra em hâm mộ hai người lắm, vóc dáng vừa vặn mà không cần phải cố gắng tập thể dục để giảm cân, đâu như em..."
Nhậm Khả và Tống Di đều không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn eo mình. Nét mặt của cả hai đều có gì đó kỳ lạ, ai cũng thầm thấy khó chịu như ăn phải ruồi.
"Vo ve, vo ve", đấy, giọng Lý Đô Mật y chang vậy đấy.
Tống Vãn Huỳnh mở mắt. Nhìn Lý Đô Mật ngồi đằng trước vẫn còn đang huyên thuyên về đề tài "bị ép phải giảm cân", cô xen vào cuộc trò chuyện: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Nhậm Khả ngoái đầu lại: "Bọn chị đang nói về chuyện giảm cân. Lý Đô Mật nói cô ấy béo, em có thấy cô ấy béo không?"
Lý Đô Mật rầu rĩ than thở: "Em đã nói em béo lắm rồi mà, chị Nhậm Khả và chị Tống Di cứ bảo em không béo. Trời đất ơi, em cũng chẳng biết nữa..."
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, hùa theo: "Cô nói đúng lắm, cô béo ơi là béo! Thật!"
Bầu không khí trong xe thoáng chốc yên lặng như tờ.
Lý Đô Mật sững sờ một hồi mới quay đầu lại, nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: "Do đèn trong xe tối quá hay sao vậy? Lúc ở phòng chờ sân bay, cô không để ý gì tới tôi à? Bộ tôi béo lắm sao?"
"Có để ý, thì đúng là cô béo rồi chứ còn gì nữa!" Tống Vãn Huỳnh gật đầu một cách chắc nịch: "Lúc trước tôi ngại nói ra vì sợ cô không vui, không ngờ cô cũng biết điều phết. Nhìn mặt, eo và đùi cô đi, mỡ gì mà lắm, đúng là nên giảm cân thật."
Tống Di không kiềm được mà cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Nhưng Nhậm Khả thì không nhịn nổi, phá lên cười nhưng chỉ bật ra mỗi một âm tiết. Cô ấy nhanh chóng nín cười, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhịn cười đau khổ đến nỗi run bần bật.
Nhậm Khả lặng lẽ giơ ngón cái với Tống Vãn Huỳnh.
Đỉnh của chóp!
Không ngờ cô lại dám nói!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục: "Cô nói mỗi ngày cô chỉ tập thể dục một tiếng thôi sao? Một tiếng liệu có đủ với cái thân của cô không? Tôi thấy nếu cô muốn gầy nhanh hơn thì phải tập thêm ít nhất một tiếng nữa. Kiên trì như thế tầm hai, ba năm đi, rồi một ngày nào đó cô sẽ thấy được hiệu quả thôi."
"Không phải..." Lý Đô Mật sốt ruột, nhấn mạnh: "Tôi nặng có năm mươi ba kilogam thôi!"
"Năm mươi ba kilogam?" Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: "Béo thế? Vậy chút nữa về khách sạn cô nhớ chăm chỉ tập thể dục đấy, đừng làm biếng. Không là càng lúc càng béo, lên hình xấu cho mà xem."
"Cô... cô nặng bao nhiêu?"
"Tôi ấy à? Tôi gần năm mươi tư."
"Cô gần năm mươi tư kilogam thì cũng béo như tôi thôi mà, khác gì năm mươi ba đâu?"
"Tôi năm mươi tư kilogam đúng là béo hơn cô năm mươi ba kilogam thật, nhưng tôi cao hơn cô, chân tôi dài hơn cô, thêm một kilogam thịt nữa là chuyện bình thường còn gì? Còn nữa, đúng là cô nên học cách trang điểm đi. Cô béo thế này mà không sửa soạn đàng hoàng thì lên hình sẽ xấu lắm đấy." Thấy Lý Đô Mật nghiến răng nghiến lợi, Tống Vãn Huỳnh tỏ ra ngây thơ vô tội: "À... Chị* sẽ không giận tôi đâu nhỉ? Tôi nói vậy cũng vì muốn tốt cho chị thôi. Béo thì phải bỏ nhiều công sức vào, giảm béo dần dần qua từng ngày, rồi chị cũng sẽ gầy như chúng tôi thôi."
*Đoạn này trong bản gốc nữ chính cố tình đổi giọng gọi chị.
"Cô..." Lý Đô Mật thở hồng hộc: "Cô bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là chị hả!"
"Tôi hai mươi ba tuổi."
"Tôi mới hai mươi hai tuổi thôi!"
"Cái gì? Cô mới tuổi hai mươi hai tuổi ấy hả? Còn nhỏ hơn tôi nữa?" Tống Vãn Huỳnh làm biểu cảm ngạc nhiên một cách khoa trương như thể vừa nghe thấy chuyện gì khó tin lắm. Cô lắc đầu, tặc lưỡi: "Nói mới biết luôn chứ nhìn không ra."
"Chị..." Hiển nhiên Lý Đô Mật muốn trút cơn giận của mình ra, nhưng do e ngại có camera ở đây nên cô ta đành kiềm chế sự bực tức lại. Cái sự điên tiết ấy làm cô ta tức không thốt nên lời: "Thôi, khỏi nói chuyện với chị nữa!"
"Chao ôi, tôi muốn tốt cho cô thật mà, nếu cô không muốn nghe thì thôi, tôi không nói nữa." Tống Vãn Huỳnh tựa vào đầu vai Minh Vi, thì thầm: "Chị Minh Vi à, vóc dáng bây giờ của chị đã tuyệt vời lắm rồi, chị nhất định không được lao đầu vào giảm cân đâu đấy nhé, thề luôn đấy! Cứ duy trì như hiện tại là được rồi, đừng giảm cân quá đà thành ra đầu óc cũng teo lại như một số người."
Minh Vi dở khóc dở cười, nhìn cô, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Tống Vãn Huỳnh ngoan ngoãn ngậm miệng, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Có lẽ do quá rúng động bởi những lời do Tống Vãn Huỳnh thốt ra, trên xe không một ai lên tiếng suốt đường đi mãi đến khi tới cửa khách sạn.
Cùng lúc đó, bình luận và bão bình luận bùng nổ trên màn hình phòng live.
"??? Há há há trời đất ơi, ai mà tuôn một tràng đỉnh thế, tôi nhìn sắc mặt Lý Đô Mật mà tôi cười sảng! Lần sau con nhỏ trà xanh chết bầm ở công ty tôi còn bảo mình béo, tôi cũng sẽ nói y chang vậy!"
"Không ngờ Lý Đô Mật này cũng thích 'uống trà' phết. Tôi đã ngờ ngợ từ trước là sao cảm giác cô ta nói chuyện là lạ, giờ thì gặp phải đối thủ rồi!"
"Em gái xinh đẹp này tên gì vậy, em nói thay tiếng lòng của tôi luôn rồi!"
"Nhậm Khả và Tống Di kiểu tôi chỉ khách sáo thôi, ai ngờ Lý Đô Mật lại hểnh mũi lên đâu..."
"Ha ha ha ha ha Tống Vãn Huỳnh nói câu nào sát thương câu đó! Gặp trà xanh là phải chửi như vậy mới chừa!"
"Cứu với! Không ngờ Lý Đô Mật lại là trà xanh, trước đó tôi còn đẩy thuyền cô ta và Hứa Bạc Châu, giờ thì làm sao ship tiếp được nữa!"
"Ủa cặp đôi cô tiểu thư trà xanh tức phát khóc x anh tổng giám đốc điềm tĩnh không ship được hả?"
"Ship cái nỗi gì, ship cái nỗi gì, không hề có miếng hợp nào để ship luôn. Tiểu thư nhà ai mà béo thế hả, giảm béo đi Lý Đô Mật!"
"Lý Đô Mật, đừng ngồi không nữa, vận động đi, nhìn cô béo quá rồi đó!"
"Đọc bão bình luận xong tự nhiên thấy ấm lòng ghê, thế giới này vẫn còn nhiều người xấu lắm há há há há há há!"
"Người xấu hiện diện ở muôn nơi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha đúng là dân mạng vẫn ác nhất."
"Cả nhà có hiểu không? Lúc Lý Đô Mật than cô ta béo quá, cần giảm cân, tôi đã siết nắm đấm chuẩn bị đập rồi đấy nhé. Người đang giảm cân chướng mắt mấy người cố tình khoe khoang như vậy lắm. May mà có em gái Tống Vãn Huỳnh làm tâm trạng tôi khá lên hẳn, hôm nay vui là nhờ có bé thiên thần Tống Vãn Huỳnh đấy!"
Tỷ lệ phiếu bầu của Lý Đô Mật dưới video sụt giảm với tốc độ chóng mặt, về mức 4%.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro