Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 19
2024-09-18 21:33:58
Trước khi lên giường, Lý Đô Mật hỏi lại Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh để xác nhận một lần nữa: "Chị Minh Vi, chị Vãn Huỳnh, hai người chắc chắn sẽ không gia nhập hội đi tự do chúng em chứ?"
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Tôi sợ nhóm cô tự do hăng quá, thôi tôi cứ theo kế hoạch của chị Minh Vi vậy."
Lý Đô Mật tỏ ra quan tâm: "Được rồi, chúc hai chị hôm nay không về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Buổi tối gặp nhé."
Hai chiếc xe lái về hai hướng khác nhau.
Điểm đến đầu tiên trong lịch trình của Minh Vi là nhà thờ lớn nổi tiếng của thành phố, thậm chí toàn thế giới đều biết đến.
Nhà thờ lớn hùng vĩ, tráng lệ nườm nượp người đi kẻ lại, các bức tượng khổng lồ và những bức tranh được khắc trên bức tường cao mấy chục mét đều đem lại sự kính sợ cho người nhìn. Tống Vãn Huỳnh mê mẩn nghe người hướng dẫn được Minh Vi thuê kể về lịch sử và câu chuyện từng xảy ra của nhà thờ, suýt chút nữa đã quên thời gian.
Khi hai người đi tham quan nhà thờ, nghe quá khứ bí ẩn cùng với những câu chuyện huyền bí ấy xong thì đã đến trưa.
Vừa đúng giờ theo kế hoạch, Tống Vãn Huỳnh được Minh Vi dẫn đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng. Có điều nhà hàng này có một quy định là phải đặt bàn trước một ngày, nếu đến ngay trong ngày mà chưa hẹn trước thì sẽ bị từ chối tiếp khách.
Các món ăn chủ yếu của nhà hàng là đặc sản của nơi đây, Tống Vãn Huỳnh cứ ngỡ điều này sẽ khó lòng thỏa mãn vị giác của du khách đến từ các nơi trên thế giới, ít nhất dạ dày chuyên ăn món Trung của cô không thể nào hài lòng được. Ấy vậy mà ngay khoảnh khắc đưa món ăn vào miệng, cô vẫn ngạc nhiên trước cách nấu cũng như mùi vị đặc biệt của nhà hàng.
Ăn trưa xong, hai người dọc theo còn đường rộng thênh thang trong cung điện hoàng gia, thưởng thức một loạt công trình kiến trúc có từ thời xa xưa với bề dày lịch sử lâu đời ở hai bên. Dù tham quan không xuể nhưng Tống Vãn Huỳnh vẫn không quên chụp vài bức ảnh cho Minh Vi.
Đi đến cuối con đường rộng lớn trong cung điện hoàng gia là đích đến cuối cùng trong lịch trình hôm nay. Hai người đứng trên đỉnh lâu đài, thấy bao quát được sự tráng lệ của cả thành phố.
Hôm nay là một ngày bận rộn với lịch trình dày đặc, Tống Vãn Huỳnh chơi rất vui và thỏa mãn.
Đến lúc phải quay về, thậm chí cô còn có phần nhớ nhung và tiếc nuối vì ngày hôm nay trôi qua quá nhanh.
Khi đón xe về khách sạn, Tống Vãn Huỳnh còn huyên thuyên với Minh Vi rằng mình đã phấn khích thế nào và có được trải nghiệm gì, không hề nhận ra bầu không khí đầy căng thẳng trong phòng khách.
Mãi đến khi Minh Vi nhắc nhở thì cô mới để ý đến điều đó.
Nhìn sắc mặt đầy khó chịu của những người đang ngồi trên ghế sô pha, Tống Vãn Huỳnh hiểu ngay nhưng vẫn vờ như nghi hoặc: "Sao vậy? Đi chơi không vui à? Sao ai cũng mặt mày ủ rũ, chán chường thế kia?"
Không một ai lên tiếng.
Có lẽ vì họ tức giận, cũng có thể là do đang mệt.
Cô bèn nhìn về phía Trương Chi Ngang: "Chi Ngang Trương, không phải anh muốn cảm nhận thật chậm sức hấp dẫn của thành phố này sao? Không có kế hoạch, không bị hạn chế về mặt thời gian, tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn đi lúc nào đi lúc đó, sao bây giờ lại trông chán chường, ủ ê thế kia? Lẽ nào anh đi tự do hăng quá?"
Trương Chi Ngang còn ở tuổi bồng bột, xốc nổi, mặt mỏng, không muốn thừa nhận sự thật rằng cả ngày hôm nay mình tự do đến mức không chỉ không chơi được gì mà còn cãi nhau. Anh ấy ôm gối ôm, quay mặt sang một bên, không đáp lại câu hỏi của cô.
Thấy Trương Chi Ngang không nói gì, Tống Vãn Huỳnh lại quay về phía Nhậm Khả: "Chị Nhậm Khả, không phải chị cũng đồng ý với ý kiến đi tự do của Lý Đô Mật sao? Hôm nay chơi không vui hả chị? Trang điểm, sửa soạn quần áo thật đẹp thì chắc chị chụp được nhiều ảnh đẹp lắm nhỉ? Mà sao em không thấy chị cười?"
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh rất bất mãn với những người này.
Minh Vi thức đêm để lên kế hoạch chi tiết, vậy mà họ lại bác bỏ trong khi chưa chịu đọc lấy lần nào, bị Lý Đô Mật gài vào tròng thì cũng là tự làm tự chịu thôi.
Ngay cả Tống Di dễ tính cũng hơi bực bội. Thấy Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, cô ấy không kiềm được mà khẽ phàn nàn: "Chị Minh Vi, chị không biết đâu, cả ngày hôm nay bọn em chưa ăn được gì cả."
"Có chuyện gì vậy?'
"Lý Đô Mật bảo bọn em đi tới đâu thì kiếm gì ăn ở đó luôn, nhưng những thứ bọn em ăn trên đường đi thì dở ơi là dở... Không phải dở mà là không hợp với khẩu vị của bọn em, đi ăn McDonald's và KFC mà vị cũng kỳ lắm. Các địa điểm du lịch thì nhiều nơi yêu cầu phải hẹn trước, bọn em tới nơi cũng chỉ biết đứng ngoài ngắm thôi, đi đi về về mất công nữa. Vả lại, do Lý Đô Mật cãi nhau với người khác nên bọn em bị bảo vệ đuổi ra ngoài luôn."
"Đuổi ra ngoài?" Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Lý Đô Mật: "Chuyện này là sao?"
Nghe Tống Di kể lại sự cực nhọc và chật vật phải chịu vào hôm nay, Nhậm Khả trừng mắt với Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sô pha tỏ ra oan ức: "Sao lại đổ hết lên đầu em được, lúc em đề nghị, mọi người đều tán đồng với ý kiến của em mà? Hơn nữa, em tra thì trên mạng bảo có thể vào trong ngày, em cũng thấy quản lý ở đó cho du khách chưa đặt bàn vào mà. Họ phân biệt đối xử, dựa vào đâu chúng ta không được vào chứ?"
"Không đổ hết lên đầu cô? Không trách cô thì trách ai hả? Cô đòi đi hết nơi này đến nơi nọ, không bao giờ chịu cân nhắc cho lịch trình, không vừa ý cô thì mặt nặng mày xị suốt đường đi. Cô đã tính đến chuyện chúng ta đã tốn bao nhiêu thời gian để di chuyển chưa?"
Thấy lại sắp cãi nhau, Hứa Bạc Châu - người lớn tuổi nhất trong số những người ở đây - đứng ra can ngăn: "Thôi, đừng cãi nữa."
Vẻ ấm ức hiện rõ mồn một trên mặt Lý Đô Mật: "Anh Hứa, cái này có phải lỗi của một mình em đâu?"
Tống Di thì thầm bên tai Tống Vãn Huỳnh: "Lúc đi, chị Nhậm Khả và Lý Đô Mật đã cãi nhau to đấy."
"Tại sao?"
"Vì Lý Đô Mật hết đòi đi nơi này lại đòi đi nơi khác. Cô ta chỉ chăm chăm đòi đi nơi mình muốn đi thôi, người khác muốn đi chỗ khác thì cô ta chê chán, không có gì để chơi."
Tống Vãn Huỳnh hỏi nhỏ: "Chị có chắc là Nhậm Khả chỉ cãi nhau với Lý Đô Mật mà không phải đánh cô ta không?"
Tống Di lắc đầu.
Tống Vãn Huỳnh khẽ tằng hắng, do đứng ngoài cuộc nên cô cũng chẳng cần lo ngại gì, khuyên hết nước hết cái: "Rồi rồi, công bằng mà nói, Lý Đô Mật có lỗi, mọi người cũng có lỗi. Nếu đã biết mình tốn nhiều thời gian để di chuyển thì sao không lên mạng tra sớm đi để rồi dẫn đến lắm chuyện không vui như vậy? Đừng giận nữa, ngày đầu tiên đi mà không lên kế hoạch, chưa có kinh nghiệm nên đi lung tung là chuyện rất bình thường, xảy ra chút tranh chấp thì cũng không phải chuyện lớn gì, ngày mai mò mẫm thêm thì rồi cũng quen thôi. Đi du lịch thì phải thoải mái chứ."
"..." Trương Chi Ngang đứng lên nhìn Minh Vi, nói với vẻ xấu hổ: "Chị Minh Vi, ngại quá, hai người đã có kế hoạch gì cho ngày mai chưa? Em có thể đi cùng hai người không..."
Tống Vãn Huỳnh tỏ ra khó xử, ngắt lời anh ấy: "Ngày mai ấy hả? Chúng tôi xếp kín lịch cho ngày mai rồi, anh có chắc là muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi toàn đi tham quan một số khu du lịch và đi ăn đặc sản ở đây thôi, thời gian eo hẹp lắm, kiểu gì anh cũng mệt cho mà xem."
Từng câu từng chữ do Trương Chi Ngang và Nhậm Khả thốt ra đều trở thành "phi tiêu" của Tống Vãn Huỳnh, nói câu nào trúng tim đen câu đó.
Não hai người không được làm từ bùn nhão như Lý Đô Mật nên đều nhận ra Tống Vãn Huỳnh đang nói bóng gió điều gì. Rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đang thấy bất công cho Minh Vi.
Nhưng đúng là hai người đã bất công với cô ấy thật.
Lúc trước còn chê lịch trình của người ta dày quá, không thèm đọc lấy một lần, cứ bai bải cái mồm đòi đi tùy theo tâm trạng. Sau đó lại chường mặt ra đòi theo lịch trình của người ta.
Họ là ai mà dám làm vậy?
Có biết xấu hổ là gì không đấy?
Mặt Trương Chi Ngang đỏ bừng: "Chị Minh Vi, em xin lỗi chị về chuyện hôm nay..."
"Xin lỗi?" Minh Vi tỏ ra dửng dưng: "Nếu cậu xin lỗi tôi vì chuyện kế hoạch thì không cần đâu. Không ai bắt cậu phải theo kế hoạch cả, cậu thích đi ngẫu hứng là lựa chọn của cậu. Cậu không làm gì sai, cái sai của cậu là đi theo cảm tính mà không cân nhắc đến tình huống thực tế, dẫn đến một ngày trôi qua trong không vui, thế nên cậu không cần xin lỗi tôi đâu. Trong tủ lạnh có pizza, mọi người có thể hâm nóng lại để ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi."
"Vậy ngày mai em có thể đi chung với các chị không?"
Minh Vi gật đầu mà không chút nghĩ ngợi: "Nếu cậu muốn đi chung thì hoan nghênh."
Trương Chi Ngang hào hứng nói vọng theo bóng lưng Minh Vi đang lên cầu thang: "Chị Minh Vi, cảm ơn chị! Từ hôm nay trở đi, chị bảo em đi hướng Đông thì em nhất quyết không đi hướng Tây, chị bảo em bắt cá thì em nhất quyết không giết gà! Chị là người chị duy nhất của em!"
Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh trước lời nói của Trương Chi Ngang, sau đó theo Minh Vi lên lầu, về phòng. Cô biết ngay Minh Vi sẽ không so đo về chuyện này mà. Những rắc rối mà đoàn du lịch này gặp phải trong tiểu thuyết còn nhiều hơn hiện tại, nhưng Minh Vi chưa bao giờ than phiền, có vấn đề thì giải quyết, có khó khăn thì vượt qua, tránh xảy ra xung đột dễ gây phá hỏng mối quan hệ với bất kỳ khách mời nào. Cho dù có mâu thuẫn thì cô ấy cũng sẽ điều chỉnh tâm trạng rất nhanh và chăm nom cho từng người một trong đoàn du lịch ở bất cứ phương diện nào.
Mặc dù mệt mỏi nhưng quả thật chương trình tạp kỹ này đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Minh Vi.
Khi đó cô ấy bất đồng ý kiến với công ty và đi đến quyết định hủy hợp đồng, dẫn tới bị bỏ lỡ rất nhiều kịch bản. Về sau cô ấy đã trở mình, trở nên nổi như cồn nhờ chương trình tạp kỹ này.
Nhìn vào kết quả thì đây đúng là một chương trình có trầm có bổng, đầy kịch tính của thể loại sảng văn đấy, nhưng Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vô cùng bất công. Trong suốt quá trình đi du lịch, Minh Vi là người phải ôm đồm nhiều nhất, làm nhiều việc nhất, cuối cùng lại bị trà xanh xảo trá nói mát, bị khán giả mắng, bị fan chỉ trích.
Bực chết đi được!
Nghĩ đến những lời lẽ bẩn thỉu của bọn antifan không có não được viết trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh bực bội đến ngứa răng.
Ở bên kia đại dương, bão bình luận trải khắp màn hình.
"Ha ha ha, sao câu nào thốt ra từ Tống Vãn Huỳnh cũng mận xoài cóc ổi thế nhỉ?"
"Ha ha ha ha tôi cũng thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh cố tình đúng không? Chắc vậy rồi nhỉ? Chửi siêu thâm!"
"Câu 'công bằng mà nói' của Tống Vãn Huỳnh nghĩa là 'để tôi thêm dầu vào lửa' chứ gì? Ha ha ha ha!"
"Sau khi xem một ngày đi du lịch của hai đội ở tốc độ 3x, tôi chẳng còn gì để nói với đội đi tự do nữa. Tự do phát ớn luôn, muốn đi đâu thì xách quần tới đó ngay, không hề cân nhắc đến độ dài quãng đường và thời gian di chuyển. Còn không chịu tra cho kỹ, tới nơi mới phát hiện phải mua vé vào trước mới được."
"Đi trong nước thì thôi khỏi nói, đi du lịch ở nước ngoài mà lại không lên kế hoạch trước, phục luôn đấy! Chẳng biết mấy người này nghĩ gì nữa, bộ kế hoạch dài ba tờ giấy A4 của Minh Vi là không khí hả?"
"Một kế hoạch dài cả ba tờ giấy A4, Minh Vi thật sự đã dành rất nhiều thời gian cho nó."
"Tôi nghĩ nếu chỉ có một hoặc hai người thôi thì đi tới đâu tính tới đó cũng là một ý kiến hay, đằng này là một nhóm gồm bảy người, tôi thấy lên kế hoạch có thể sẽ thuận tiện hơn, huống gì đó còn là ở nước Y. Trước đây tôi từng đến đó chơi một lần, nhiều khu du lịch và nhà hàng đều yêu cầu phải hẹn trước, thành ra nếu đi ngẫu hứng thì sẽ bị giới hạn trong đi dạo đây đó thôi, chán cực."
"Tôi không xem cảnh quay của đội đi ngẫu hứng, nhưng công nhận đội có kế hoạch của Minh Vi đi chơi đã thật đấy. Hai người họ đi rất nhiều nơi, tất cả đều là khu du lịch nổi tiếng, hơn nữa những địa điểm đó đều lần lượt gần nhau, tiết kiệm nhiều thời gian di chuyển, rất có kế hoạch. Tuy thư giãn nhưng cũng phải có nề nếp, đây mới là du lịch chứ!"
"Thật ra đi tới đâu tính tới đó cũng không sao, nhưng cái đó chỉ dành cho đi một mình thôi."
"Nói thật chứ nếu tôi là Minh Vi, tối hôm trước lên kế hoạch chi tiết như vậy mà người khác không thèm đọc, tôi sẽ bực bội lắm, thật đấy! Loại người như thế đừng hòng xem kế hoạch của tôi thêm lần nào nữa!"
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Tôi sợ nhóm cô tự do hăng quá, thôi tôi cứ theo kế hoạch của chị Minh Vi vậy."
Lý Đô Mật tỏ ra quan tâm: "Được rồi, chúc hai chị hôm nay không về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Buổi tối gặp nhé."
Hai chiếc xe lái về hai hướng khác nhau.
Điểm đến đầu tiên trong lịch trình của Minh Vi là nhà thờ lớn nổi tiếng của thành phố, thậm chí toàn thế giới đều biết đến.
Nhà thờ lớn hùng vĩ, tráng lệ nườm nượp người đi kẻ lại, các bức tượng khổng lồ và những bức tranh được khắc trên bức tường cao mấy chục mét đều đem lại sự kính sợ cho người nhìn. Tống Vãn Huỳnh mê mẩn nghe người hướng dẫn được Minh Vi thuê kể về lịch sử và câu chuyện từng xảy ra của nhà thờ, suýt chút nữa đã quên thời gian.
Khi hai người đi tham quan nhà thờ, nghe quá khứ bí ẩn cùng với những câu chuyện huyền bí ấy xong thì đã đến trưa.
Vừa đúng giờ theo kế hoạch, Tống Vãn Huỳnh được Minh Vi dẫn đến một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng. Có điều nhà hàng này có một quy định là phải đặt bàn trước một ngày, nếu đến ngay trong ngày mà chưa hẹn trước thì sẽ bị từ chối tiếp khách.
Các món ăn chủ yếu của nhà hàng là đặc sản của nơi đây, Tống Vãn Huỳnh cứ ngỡ điều này sẽ khó lòng thỏa mãn vị giác của du khách đến từ các nơi trên thế giới, ít nhất dạ dày chuyên ăn món Trung của cô không thể nào hài lòng được. Ấy vậy mà ngay khoảnh khắc đưa món ăn vào miệng, cô vẫn ngạc nhiên trước cách nấu cũng như mùi vị đặc biệt của nhà hàng.
Ăn trưa xong, hai người dọc theo còn đường rộng thênh thang trong cung điện hoàng gia, thưởng thức một loạt công trình kiến trúc có từ thời xa xưa với bề dày lịch sử lâu đời ở hai bên. Dù tham quan không xuể nhưng Tống Vãn Huỳnh vẫn không quên chụp vài bức ảnh cho Minh Vi.
Đi đến cuối con đường rộng lớn trong cung điện hoàng gia là đích đến cuối cùng trong lịch trình hôm nay. Hai người đứng trên đỉnh lâu đài, thấy bao quát được sự tráng lệ của cả thành phố.
Hôm nay là một ngày bận rộn với lịch trình dày đặc, Tống Vãn Huỳnh chơi rất vui và thỏa mãn.
Đến lúc phải quay về, thậm chí cô còn có phần nhớ nhung và tiếc nuối vì ngày hôm nay trôi qua quá nhanh.
Khi đón xe về khách sạn, Tống Vãn Huỳnh còn huyên thuyên với Minh Vi rằng mình đã phấn khích thế nào và có được trải nghiệm gì, không hề nhận ra bầu không khí đầy căng thẳng trong phòng khách.
Mãi đến khi Minh Vi nhắc nhở thì cô mới để ý đến điều đó.
Nhìn sắc mặt đầy khó chịu của những người đang ngồi trên ghế sô pha, Tống Vãn Huỳnh hiểu ngay nhưng vẫn vờ như nghi hoặc: "Sao vậy? Đi chơi không vui à? Sao ai cũng mặt mày ủ rũ, chán chường thế kia?"
Không một ai lên tiếng.
Có lẽ vì họ tức giận, cũng có thể là do đang mệt.
Cô bèn nhìn về phía Trương Chi Ngang: "Chi Ngang Trương, không phải anh muốn cảm nhận thật chậm sức hấp dẫn của thành phố này sao? Không có kế hoạch, không bị hạn chế về mặt thời gian, tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn đi lúc nào đi lúc đó, sao bây giờ lại trông chán chường, ủ ê thế kia? Lẽ nào anh đi tự do hăng quá?"
Trương Chi Ngang còn ở tuổi bồng bột, xốc nổi, mặt mỏng, không muốn thừa nhận sự thật rằng cả ngày hôm nay mình tự do đến mức không chỉ không chơi được gì mà còn cãi nhau. Anh ấy ôm gối ôm, quay mặt sang một bên, không đáp lại câu hỏi của cô.
Thấy Trương Chi Ngang không nói gì, Tống Vãn Huỳnh lại quay về phía Nhậm Khả: "Chị Nhậm Khả, không phải chị cũng đồng ý với ý kiến đi tự do của Lý Đô Mật sao? Hôm nay chơi không vui hả chị? Trang điểm, sửa soạn quần áo thật đẹp thì chắc chị chụp được nhiều ảnh đẹp lắm nhỉ? Mà sao em không thấy chị cười?"
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh rất bất mãn với những người này.
Minh Vi thức đêm để lên kế hoạch chi tiết, vậy mà họ lại bác bỏ trong khi chưa chịu đọc lấy lần nào, bị Lý Đô Mật gài vào tròng thì cũng là tự làm tự chịu thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả Tống Di dễ tính cũng hơi bực bội. Thấy Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, cô ấy không kiềm được mà khẽ phàn nàn: "Chị Minh Vi, chị không biết đâu, cả ngày hôm nay bọn em chưa ăn được gì cả."
"Có chuyện gì vậy?'
"Lý Đô Mật bảo bọn em đi tới đâu thì kiếm gì ăn ở đó luôn, nhưng những thứ bọn em ăn trên đường đi thì dở ơi là dở... Không phải dở mà là không hợp với khẩu vị của bọn em, đi ăn McDonald's và KFC mà vị cũng kỳ lắm. Các địa điểm du lịch thì nhiều nơi yêu cầu phải hẹn trước, bọn em tới nơi cũng chỉ biết đứng ngoài ngắm thôi, đi đi về về mất công nữa. Vả lại, do Lý Đô Mật cãi nhau với người khác nên bọn em bị bảo vệ đuổi ra ngoài luôn."
"Đuổi ra ngoài?" Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Lý Đô Mật: "Chuyện này là sao?"
Nghe Tống Di kể lại sự cực nhọc và chật vật phải chịu vào hôm nay, Nhậm Khả trừng mắt với Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sô pha tỏ ra oan ức: "Sao lại đổ hết lên đầu em được, lúc em đề nghị, mọi người đều tán đồng với ý kiến của em mà? Hơn nữa, em tra thì trên mạng bảo có thể vào trong ngày, em cũng thấy quản lý ở đó cho du khách chưa đặt bàn vào mà. Họ phân biệt đối xử, dựa vào đâu chúng ta không được vào chứ?"
"Không đổ hết lên đầu cô? Không trách cô thì trách ai hả? Cô đòi đi hết nơi này đến nơi nọ, không bao giờ chịu cân nhắc cho lịch trình, không vừa ý cô thì mặt nặng mày xị suốt đường đi. Cô đã tính đến chuyện chúng ta đã tốn bao nhiêu thời gian để di chuyển chưa?"
Thấy lại sắp cãi nhau, Hứa Bạc Châu - người lớn tuổi nhất trong số những người ở đây - đứng ra can ngăn: "Thôi, đừng cãi nữa."
Vẻ ấm ức hiện rõ mồn một trên mặt Lý Đô Mật: "Anh Hứa, cái này có phải lỗi của một mình em đâu?"
Tống Di thì thầm bên tai Tống Vãn Huỳnh: "Lúc đi, chị Nhậm Khả và Lý Đô Mật đã cãi nhau to đấy."
"Tại sao?"
"Vì Lý Đô Mật hết đòi đi nơi này lại đòi đi nơi khác. Cô ta chỉ chăm chăm đòi đi nơi mình muốn đi thôi, người khác muốn đi chỗ khác thì cô ta chê chán, không có gì để chơi."
Tống Vãn Huỳnh hỏi nhỏ: "Chị có chắc là Nhậm Khả chỉ cãi nhau với Lý Đô Mật mà không phải đánh cô ta không?"
Tống Di lắc đầu.
Tống Vãn Huỳnh khẽ tằng hắng, do đứng ngoài cuộc nên cô cũng chẳng cần lo ngại gì, khuyên hết nước hết cái: "Rồi rồi, công bằng mà nói, Lý Đô Mật có lỗi, mọi người cũng có lỗi. Nếu đã biết mình tốn nhiều thời gian để di chuyển thì sao không lên mạng tra sớm đi để rồi dẫn đến lắm chuyện không vui như vậy? Đừng giận nữa, ngày đầu tiên đi mà không lên kế hoạch, chưa có kinh nghiệm nên đi lung tung là chuyện rất bình thường, xảy ra chút tranh chấp thì cũng không phải chuyện lớn gì, ngày mai mò mẫm thêm thì rồi cũng quen thôi. Đi du lịch thì phải thoải mái chứ."
"..." Trương Chi Ngang đứng lên nhìn Minh Vi, nói với vẻ xấu hổ: "Chị Minh Vi, ngại quá, hai người đã có kế hoạch gì cho ngày mai chưa? Em có thể đi cùng hai người không..."
Tống Vãn Huỳnh tỏ ra khó xử, ngắt lời anh ấy: "Ngày mai ấy hả? Chúng tôi xếp kín lịch cho ngày mai rồi, anh có chắc là muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi toàn đi tham quan một số khu du lịch và đi ăn đặc sản ở đây thôi, thời gian eo hẹp lắm, kiểu gì anh cũng mệt cho mà xem."
Từng câu từng chữ do Trương Chi Ngang và Nhậm Khả thốt ra đều trở thành "phi tiêu" của Tống Vãn Huỳnh, nói câu nào trúng tim đen câu đó.
Não hai người không được làm từ bùn nhão như Lý Đô Mật nên đều nhận ra Tống Vãn Huỳnh đang nói bóng gió điều gì. Rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đang thấy bất công cho Minh Vi.
Nhưng đúng là hai người đã bất công với cô ấy thật.
Lúc trước còn chê lịch trình của người ta dày quá, không thèm đọc lấy một lần, cứ bai bải cái mồm đòi đi tùy theo tâm trạng. Sau đó lại chường mặt ra đòi theo lịch trình của người ta.
Họ là ai mà dám làm vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có biết xấu hổ là gì không đấy?
Mặt Trương Chi Ngang đỏ bừng: "Chị Minh Vi, em xin lỗi chị về chuyện hôm nay..."
"Xin lỗi?" Minh Vi tỏ ra dửng dưng: "Nếu cậu xin lỗi tôi vì chuyện kế hoạch thì không cần đâu. Không ai bắt cậu phải theo kế hoạch cả, cậu thích đi ngẫu hứng là lựa chọn của cậu. Cậu không làm gì sai, cái sai của cậu là đi theo cảm tính mà không cân nhắc đến tình huống thực tế, dẫn đến một ngày trôi qua trong không vui, thế nên cậu không cần xin lỗi tôi đâu. Trong tủ lạnh có pizza, mọi người có thể hâm nóng lại để ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi."
"Vậy ngày mai em có thể đi chung với các chị không?"
Minh Vi gật đầu mà không chút nghĩ ngợi: "Nếu cậu muốn đi chung thì hoan nghênh."
Trương Chi Ngang hào hứng nói vọng theo bóng lưng Minh Vi đang lên cầu thang: "Chị Minh Vi, cảm ơn chị! Từ hôm nay trở đi, chị bảo em đi hướng Đông thì em nhất quyết không đi hướng Tây, chị bảo em bắt cá thì em nhất quyết không giết gà! Chị là người chị duy nhất của em!"
Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh trước lời nói của Trương Chi Ngang, sau đó theo Minh Vi lên lầu, về phòng. Cô biết ngay Minh Vi sẽ không so đo về chuyện này mà. Những rắc rối mà đoàn du lịch này gặp phải trong tiểu thuyết còn nhiều hơn hiện tại, nhưng Minh Vi chưa bao giờ than phiền, có vấn đề thì giải quyết, có khó khăn thì vượt qua, tránh xảy ra xung đột dễ gây phá hỏng mối quan hệ với bất kỳ khách mời nào. Cho dù có mâu thuẫn thì cô ấy cũng sẽ điều chỉnh tâm trạng rất nhanh và chăm nom cho từng người một trong đoàn du lịch ở bất cứ phương diện nào.
Mặc dù mệt mỏi nhưng quả thật chương trình tạp kỹ này đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Minh Vi.
Khi đó cô ấy bất đồng ý kiến với công ty và đi đến quyết định hủy hợp đồng, dẫn tới bị bỏ lỡ rất nhiều kịch bản. Về sau cô ấy đã trở mình, trở nên nổi như cồn nhờ chương trình tạp kỹ này.
Nhìn vào kết quả thì đây đúng là một chương trình có trầm có bổng, đầy kịch tính của thể loại sảng văn đấy, nhưng Tống Vãn Huỳnh cảm thấy vô cùng bất công. Trong suốt quá trình đi du lịch, Minh Vi là người phải ôm đồm nhiều nhất, làm nhiều việc nhất, cuối cùng lại bị trà xanh xảo trá nói mát, bị khán giả mắng, bị fan chỉ trích.
Bực chết đi được!
Nghĩ đến những lời lẽ bẩn thỉu của bọn antifan không có não được viết trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh bực bội đến ngứa răng.
Ở bên kia đại dương, bão bình luận trải khắp màn hình.
"Ha ha ha, sao câu nào thốt ra từ Tống Vãn Huỳnh cũng mận xoài cóc ổi thế nhỉ?"
"Ha ha ha ha tôi cũng thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh cố tình đúng không? Chắc vậy rồi nhỉ? Chửi siêu thâm!"
"Câu 'công bằng mà nói' của Tống Vãn Huỳnh nghĩa là 'để tôi thêm dầu vào lửa' chứ gì? Ha ha ha ha!"
"Sau khi xem một ngày đi du lịch của hai đội ở tốc độ 3x, tôi chẳng còn gì để nói với đội đi tự do nữa. Tự do phát ớn luôn, muốn đi đâu thì xách quần tới đó ngay, không hề cân nhắc đến độ dài quãng đường và thời gian di chuyển. Còn không chịu tra cho kỹ, tới nơi mới phát hiện phải mua vé vào trước mới được."
"Đi trong nước thì thôi khỏi nói, đi du lịch ở nước ngoài mà lại không lên kế hoạch trước, phục luôn đấy! Chẳng biết mấy người này nghĩ gì nữa, bộ kế hoạch dài ba tờ giấy A4 của Minh Vi là không khí hả?"
"Một kế hoạch dài cả ba tờ giấy A4, Minh Vi thật sự đã dành rất nhiều thời gian cho nó."
"Tôi nghĩ nếu chỉ có một hoặc hai người thôi thì đi tới đâu tính tới đó cũng là một ý kiến hay, đằng này là một nhóm gồm bảy người, tôi thấy lên kế hoạch có thể sẽ thuận tiện hơn, huống gì đó còn là ở nước Y. Trước đây tôi từng đến đó chơi một lần, nhiều khu du lịch và nhà hàng đều yêu cầu phải hẹn trước, thành ra nếu đi ngẫu hứng thì sẽ bị giới hạn trong đi dạo đây đó thôi, chán cực."
"Tôi không xem cảnh quay của đội đi ngẫu hứng, nhưng công nhận đội có kế hoạch của Minh Vi đi chơi đã thật đấy. Hai người họ đi rất nhiều nơi, tất cả đều là khu du lịch nổi tiếng, hơn nữa những địa điểm đó đều lần lượt gần nhau, tiết kiệm nhiều thời gian di chuyển, rất có kế hoạch. Tuy thư giãn nhưng cũng phải có nề nếp, đây mới là du lịch chứ!"
"Thật ra đi tới đâu tính tới đó cũng không sao, nhưng cái đó chỉ dành cho đi một mình thôi."
"Nói thật chứ nếu tôi là Minh Vi, tối hôm trước lên kế hoạch chi tiết như vậy mà người khác không thèm đọc, tôi sẽ bực bội lắm, thật đấy! Loại người như thế đừng hòng xem kế hoạch của tôi thêm lần nào nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro