Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 20
2024-09-18 21:33:58
Chỉ mới là ngày đầu tiên ghi hình mà chương trình tạp kỹ Chuyến đi của tuổi trẻ đã lắm tình huống bất ngờ, nhiều mâu thuẫn. Cho dù các khách mời không có trải nghiệm tốt về chuyến du lịch nhưng đó lại là điều đem lại các dữ liệu khả quan cho tổ chương trình.
Lượt xem trên trang web trong ngày đã vượt mức một triệu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, các từ khóa như #giảm báo đi Lý Đô Mật#, #nói thay tiếng lòng#, #tự do quá trớn#, #trà xanh#, v.v liên tục xuất hiện trên hotsearch.
Chẳng qua hầu hết những từ khóa này đều có ý chỉ trích Lý Đô Mật.
Hiện tại Lý Đô Mật vẫn chưa biết dư luận trong nước về mình đang như thế nào. Bị Tống Vãn Huỳnh làm tức gai người suốt cả hai ngày qua, cô ta không thèm ăn bữa tối, về phòng từ rất sớm.
Từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ phải chịu cảnh ấm ức như vậy.
Mặc dù Lý Đô Mật không biết mình đã làm mích lòng Tống Vãn Huỳnh ở đâu nhưng cô ta thừa biết Tống Vãn Huỳnh đang nhằm vào mình. Khổ nỗi cô ta chẳng thể làm gì được, vừa không nói lại Tống Vãn Huỳnh mà vừa không có ai nói đỡ cho cô ta, chẳng khác nào bị cô lập cả.
Ban đầu Lý Đô Mật định lôi kéo Nhậm Khả đứng về phía mình, nhưng hôm nay cô ta đã cạch mặt Nhậm Khả, Tống Di thì là khúc gỗ vô tích sự, Hứa Bạc Châu cư xử lạnh lùng với bất cứ ai, Trương Chi Ngang thì nhiệt tình với tất cả mọi người.
Chẳng lẽ cô ta sẽ bị Tống Vãn Huỳnh bắt nạt đến chết trong những ngày tới thật ư?
Tức chết đi được! Tức chết đi được!
Lý Đô Mật nằm lăn qua lộn lại trên giường.
Dựa vào đâu Tống Vãn Huỳnh dám tác oai tác quái như vậy! Lẽ nào cô là con nhà giàu giấu mặt trong chương trình?
Không thể nào!
Suy đoán này bị cô ta phủ định ngay khi vừa nảy lên trong đầu.
Trước khi tới đây, cô ta đã tra được tên của con nhà giàu trong chương trình thông qua dữ liệu thứ cấp của nội bộ. Không hề có tên Tống Vãn Huỳnh trên danh sách!
Rồi tính chuyện lỡ cô nàng đó là con nhà giàu thật đi, mà vậy thì sao chứ?
Là con nhà giàu thì thích là lôi kéo người đi bắt nạt người khác ư?
Sau một hồi suy tính, Lý Đô Mật nghĩ hay là lôi kéo Minh Vi thử xem thế nào.
Kể từ khi chương trình tạp kỹ được khởi quay đến hôm nay, cô ta đã quan sát rất lâu, nhận thấy rằng sở dĩ Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi thân thiết với nhau chẳng qua là do cô bám theo Minh Vi như sam, suốt ngay hết "chị ơi" đến "chị hỡi", nịnh nọt Minh Vi như một con hầu.
Tống Vãn Huỳnh gọi Minh Vi là chị được thì sao cô ta lại không được?
Chẳng lẽ cô ta thua Tống Vãn Huỳnh ở điểm nào chắc?
Nghĩ tới đây, Lý Đô Mật hạ quyết tâm.
Cô ta chống mắt lên xem Tống Vãn Huỳnh sẽ làm gì nếu bị Minh Vi bỏ mặc!
Sáng sớm hôm sau, Lý Đô Mật rửa mặt rồi xuống lầu. Cô ta dậy rất sớm, chỉ thấy mỗi Minh Vi - người có thói quen dậy sớm, trong phòng khách lúc này.
"Chị ơi!"
Nghe có người gọi mình, Minh Vi đang lên kế hoạch cho lịch trình du lịch hôm nay ngẩng đầu lên.
Lý Đô Mật đứng trước mặt cô ấy với một tách cà phê đen đã pha xong trên tay. Nụ cười của cô ta đầy duyên dáng và rạng rỡ, khác hẳn vẻ coi thường không xem ai ra gì của ngày xưa: "Chị Minh Vi, chào buổi sáng. Chị uống cà phê không? Em pha cho chị nè."
"..." Quả thật Minh Vi hơi lấy làm bất ngờ khi thấy Lý Đô Mật trước mặt mình như biến thành một người khác. Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi "chị ơi", cô ấy còn tưởng là Tống Vãn Huỳnh xuống đây: "Cảm ơn."
Minh Vi lịch sự nhận lấy.
"Không có gì đâu ạ." Nụ cười của Lý Đô Mật rất ngọt, giọng điệu cũng cố tình nói theo kiểu nũng nịu. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Minh Vi: "Chị đang xem gì vậy?"
Minh Vi không để bụng, thuận tiện trả lời: "Tôi đang sắp xếp lịch trình hôm nay."
"Mới sáng sớm đã phải dậy xếp lịch trình, vất vả cho chị quá!"
Giờ thì dù có muốn không để bụng cũng phải để bụng. Minh Vi ngạc nhiên nhìn Lý Đô Mật - người mới hôm qua vẫn khẩu phật tâm xà, qua hôm nay đã thốt câu nào cũng toàn lời ngon tiếng ngọt: "Cô có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì thì không trò chuyện với chị được sao? Em ở đây là để xin lỗi chị ạ."
"Xin lỗi?"
Lý Đô Mật gật đầu: "Hôm qua đáng lẽ ra em không nên ương bướng nói không ai cần kế hoạch của chị mới phải. Thật ra, hôm qua sau khi em, chị Nhậm Khả và những người khác đi theo kiểu ngẫu hứng, em mới phát hiện bọn em đã sai trầm trọng. Không có kế hoạch do chị làm, chuyến du lịch của bọn em rối bời cả lên. Nên chị tha thứ cho em nhé, hôm nay chị cũng cho em đi chung với bên chị được không ạ?"
Dứt lời, Lý Đô Mật được nước lấn tới, kéo cánh tay của Minh Vi.
"..." Minh Vi không thích tiếp xúc gần gũi với người lạ cho lắm. Cô ấy cầm tay Lý Đô Mật, nhấc tay cô ta ra khỏi cánh tay mình: "Chào mừng cô."
"Thật tốt quá! Cảm ơn chị! Em biết chị sẽ không trách em mà! Chị tốt thật đó, thảo nào Vãn Huỳnh thích chị đến vậy, suốt ngày cứ đi theo chị như cái đuôi sam. Em cũng thích chị lắm, sau này em có thể cũng đi theo chị được không ạ?"
Minh Vi đề cao cảnh giác: "Đi theo tôi làm gì?"
"Bởi vì mỗi khi ở cạnh chị, em đều thấy an toàn hơn nhiều!"
Minh Vi lưỡng lự bảo: "Cô... bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh đấy à?"
Cô ấy bỗng dưng nhận ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu rồi.
Giọng điệu và cách nói năng của Lý Đô Mật giống hệt với cách nói của Tống Vãn Huỳnh khi cô đột nhiên đổi tính.
Lý Đô Mật trợn to mắt, sao Minh Vi lại bảo cô ta bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh chứ? Cô ta mà bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh ư? Những lời do Tống Vãn Huỳnh thốt lên khiến người ta buồn nôn đến bực mình thế mà, tại sao cô ta phải bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh chứ!
"Em không bắt chước cách nói chuyện của chị ấy! Em nói thật mà! Lần đầu tiên gặp chị, do em nghĩ chị lạnh lùng, khó gần nên em mới không dám bắt chuyện với chị. Nhưng sau hai ngày sống chung với nhau, em mới phát hiện chị hoàn toàn không thiếu thân thiện như mình nghĩ. Em đã hiểu lầm chị rồi. Chị sẽ không trách em chứ?"
"Cô nói chuyện bình thường không được hả?"
"Cách nói của em như vậy xưa giờ mà, chẳng qua là do em mới vào chương trình, chưa quen với những người khác nên mới ăn nói hơi thô lỗ, dẫn đến một vài chuyện không vui và hiểu lầm thôi." Nói đến đây, Lý Đô Mật có phần tủi thân: "Chị ơi, chị có thể nói đỡ với chị Vãn Huỳnh về em được không? Hình như chị ấy có hiểu lầm gì đó với em ấy ạ, em cũng chẳng biết mình làm phật lòng chị ấy ở chỗ nào nữa. Mặc dù chị ấy không thích em nhưng em vẫn thích chị ấy lắm. Giá như em và chị ấy có thể hóa giải hiểu lầm, trở thành bạn của nhau thì mừng biết mấy!"
Minh Vi nhíu mày: "Giữa cô và con bé chắc không có hiểu lầm gì mà?"
"Có đấy ạ! Cái ngày xuống máy bay rồi lên xe, em nói em béo quá, chắc có lẽ chị ấy cho rằng em muốn được mọi người khen không béo nhưng thực chất không phải vậy đâu. Do em học múa từ nhỏ, giáo viên bắt buộc em phải giữ cân nặng ở mức xấp xỉ bốn mươi chín, năm mươi kilogam với chiều cao của em. Nhưng bây giờ em đã năm mươi ba kilogam rồi, nên em mới than em béo đấy ạ."
Lý Đô Mật thở dài: "Do chuyện này mà những ngày qua chị ấy cứ ghim em suốt. Em không giỏi ăn nói, mà cũng do em luống cuống quá nên không giải thích rõ được với chị ấy. Chị có thể giải thích hộ em được không ạ?"
"Chắc cô hiểu lầm rồi, con bé không ghim cô đâu. Cơ mà nếu cô có hiểu lầm gì với con bé thì cứ nói thẳng ra thôi."
"Vâng, em nghe chị."
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Tống Vãn Huỳnh lim dim mắt đi xuống cầu thang, không hề hay biết Lý Đô Mật đang nhân lúc không có mình để chiếm lấy cảm tình của Minh Vi.
"Chào chị Minh Vi buổi sáng."
"Chào buổi sáng, bữa sáng ở trên bàn đấy."
Tống Vãn Huỳnh ngồi vào bàn ăn gần đó, ăn điểm tâm.
Lý Đô Mật lại cất giọng dẹo chảy nước: "Chị ơi, chị tự nấu bữa sáng ạ?"
"Tôi chỉ chiên trứng thôi."
"Vất vả cho chị quá! Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ dậy sớm hơn để phụ chị làm bữa sáng nha."
"Không có gì, chiên trứng chẳng có gì to tát cả."
"Thế sao được, một ngày chị phải lo biết bao nhiêu việc, bận tối mắt tối mũi, em xót lắm! Hơn nữa, em mà thảnh thơi ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày thì em sẽ bứt rứt lắm!"
Tống Vãn Huỳnh đang chuẩn bị uống sữa bò thì nghe thấy cuộc đối thoại này, suýt chút nữa đã phun sữa trong miệng ra ngoài. Cô quay phắt đầu lại, nhìn Lý Đô Mật ngồi trên ghế sô pha đang "chị ơi", "chị hỡi" với vẻ khó tin.
Trong thoáng chốc, cô tự hỏi không biết có phải mình còn nằm mơ hay không, không thì sao cô lại nghe thấy những lời dẹo phát ói này được?
Có thật là những lời này được thốt ra từ miệng Lý Đô Mật không?
Con nhỏ trà xanh này định làm gì đây!
Chẳng lẽ cô ta muốn giành người với cô?
Chú ý đến ánh nhìn của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật lặng lẽ nhếch mép, cố tình kề sát vào tai Minh Vi và thì thầm gì đó.
Minh Vi nhìn sang Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô."
"Chị cứ gọi em Mật Mật là được rồi ạ!" Lý Đô Mật mỉm cười nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Chuyện em nói em nặng năm mươi ba kilogam là nặng sau khi xuống máy bay, lên xe rồi ấy ạ. Em biết câu này nghe rất giống khoe mẽ nhưng chị hiểu lầm em rồi. Do em học múa, giáo viên dạy múa của em bảo em phải giữ cân nặng ở mức trên dưới bốn mươi chín kilogam nên hôm đó em mới bảo em béo lắm. Sau này chị đừng ghim em nữa được không ạ?"
"..." Mùi "trà" thoang thoảng khắp nơi, Tống Vãn Huỳnh còn lạ gì nó nữa.
Sơ sẩy quá, biết ngay cô ta muốn giành người với cô mà!
Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói không rằng, Lý Đô Mật ấm ức quay sang nhìn Minh Vi: "Chị ơi, chị Vãn Huỳnh chẳng nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"
Tống Vãn Huỳnh thầm cười khẩy, cô đoán Lý Đô Mật đang bực bội lắm rồi nhưng không có chỗ để trút ra. Trong tiểu thuyết, cô ta cũng kêu gọi mọi người làm theo ý mình, không ngờ lần này cô ta lại nhắm vào Minh Vi. Khá khen cho tư duy của cô ta, chưa gì đã chuyển đối tượng tấn công từ Minh Vi sang cô, còn có ý đồ xúi giục Minh Vi đứng về phía cô ta nữa.
Không biết cô là ai à?
Tống Vãn Huỳnh không nói không rằng, ánh mắt của cô ngập tràn ấm ức khi nhìn Minh Vi.
Minh Vi day trán: "Lý Đô Mật, tôi nói rồi, Vãn Huỳnh không ghim cô đâu, cô đừng đoán mò làm gì. Còn nữa, đừng có 'chị ơi', 'chị hỡi' nữa, gọi tôi là chị Minh Vi thôi."
Nụ cười trên mặt Lý Đô Mật sượng trân.
Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.
Hừ, này thì đóng vai trà xanh trước mặt chị Minh Vi à? Không biết ai và chị Minh Vi mới là người tuyệt vời nhất trên đời sao?
Lượt xem trên trang web trong ngày đã vượt mức một triệu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, các từ khóa như #giảm báo đi Lý Đô Mật#, #nói thay tiếng lòng#, #tự do quá trớn#, #trà xanh#, v.v liên tục xuất hiện trên hotsearch.
Chẳng qua hầu hết những từ khóa này đều có ý chỉ trích Lý Đô Mật.
Hiện tại Lý Đô Mật vẫn chưa biết dư luận trong nước về mình đang như thế nào. Bị Tống Vãn Huỳnh làm tức gai người suốt cả hai ngày qua, cô ta không thèm ăn bữa tối, về phòng từ rất sớm.
Từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ phải chịu cảnh ấm ức như vậy.
Mặc dù Lý Đô Mật không biết mình đã làm mích lòng Tống Vãn Huỳnh ở đâu nhưng cô ta thừa biết Tống Vãn Huỳnh đang nhằm vào mình. Khổ nỗi cô ta chẳng thể làm gì được, vừa không nói lại Tống Vãn Huỳnh mà vừa không có ai nói đỡ cho cô ta, chẳng khác nào bị cô lập cả.
Ban đầu Lý Đô Mật định lôi kéo Nhậm Khả đứng về phía mình, nhưng hôm nay cô ta đã cạch mặt Nhậm Khả, Tống Di thì là khúc gỗ vô tích sự, Hứa Bạc Châu cư xử lạnh lùng với bất cứ ai, Trương Chi Ngang thì nhiệt tình với tất cả mọi người.
Chẳng lẽ cô ta sẽ bị Tống Vãn Huỳnh bắt nạt đến chết trong những ngày tới thật ư?
Tức chết đi được! Tức chết đi được!
Lý Đô Mật nằm lăn qua lộn lại trên giường.
Dựa vào đâu Tống Vãn Huỳnh dám tác oai tác quái như vậy! Lẽ nào cô là con nhà giàu giấu mặt trong chương trình?
Không thể nào!
Suy đoán này bị cô ta phủ định ngay khi vừa nảy lên trong đầu.
Trước khi tới đây, cô ta đã tra được tên của con nhà giàu trong chương trình thông qua dữ liệu thứ cấp của nội bộ. Không hề có tên Tống Vãn Huỳnh trên danh sách!
Rồi tính chuyện lỡ cô nàng đó là con nhà giàu thật đi, mà vậy thì sao chứ?
Là con nhà giàu thì thích là lôi kéo người đi bắt nạt người khác ư?
Sau một hồi suy tính, Lý Đô Mật nghĩ hay là lôi kéo Minh Vi thử xem thế nào.
Kể từ khi chương trình tạp kỹ được khởi quay đến hôm nay, cô ta đã quan sát rất lâu, nhận thấy rằng sở dĩ Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi thân thiết với nhau chẳng qua là do cô bám theo Minh Vi như sam, suốt ngay hết "chị ơi" đến "chị hỡi", nịnh nọt Minh Vi như một con hầu.
Tống Vãn Huỳnh gọi Minh Vi là chị được thì sao cô ta lại không được?
Chẳng lẽ cô ta thua Tống Vãn Huỳnh ở điểm nào chắc?
Nghĩ tới đây, Lý Đô Mật hạ quyết tâm.
Cô ta chống mắt lên xem Tống Vãn Huỳnh sẽ làm gì nếu bị Minh Vi bỏ mặc!
Sáng sớm hôm sau, Lý Đô Mật rửa mặt rồi xuống lầu. Cô ta dậy rất sớm, chỉ thấy mỗi Minh Vi - người có thói quen dậy sớm, trong phòng khách lúc này.
"Chị ơi!"
Nghe có người gọi mình, Minh Vi đang lên kế hoạch cho lịch trình du lịch hôm nay ngẩng đầu lên.
Lý Đô Mật đứng trước mặt cô ấy với một tách cà phê đen đã pha xong trên tay. Nụ cười của cô ta đầy duyên dáng và rạng rỡ, khác hẳn vẻ coi thường không xem ai ra gì của ngày xưa: "Chị Minh Vi, chào buổi sáng. Chị uống cà phê không? Em pha cho chị nè."
"..." Quả thật Minh Vi hơi lấy làm bất ngờ khi thấy Lý Đô Mật trước mặt mình như biến thành một người khác. Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi "chị ơi", cô ấy còn tưởng là Tống Vãn Huỳnh xuống đây: "Cảm ơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Vi lịch sự nhận lấy.
"Không có gì đâu ạ." Nụ cười của Lý Đô Mật rất ngọt, giọng điệu cũng cố tình nói theo kiểu nũng nịu. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Minh Vi: "Chị đang xem gì vậy?"
Minh Vi không để bụng, thuận tiện trả lời: "Tôi đang sắp xếp lịch trình hôm nay."
"Mới sáng sớm đã phải dậy xếp lịch trình, vất vả cho chị quá!"
Giờ thì dù có muốn không để bụng cũng phải để bụng. Minh Vi ngạc nhiên nhìn Lý Đô Mật - người mới hôm qua vẫn khẩu phật tâm xà, qua hôm nay đã thốt câu nào cũng toàn lời ngon tiếng ngọt: "Cô có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì thì không trò chuyện với chị được sao? Em ở đây là để xin lỗi chị ạ."
"Xin lỗi?"
Lý Đô Mật gật đầu: "Hôm qua đáng lẽ ra em không nên ương bướng nói không ai cần kế hoạch của chị mới phải. Thật ra, hôm qua sau khi em, chị Nhậm Khả và những người khác đi theo kiểu ngẫu hứng, em mới phát hiện bọn em đã sai trầm trọng. Không có kế hoạch do chị làm, chuyến du lịch của bọn em rối bời cả lên. Nên chị tha thứ cho em nhé, hôm nay chị cũng cho em đi chung với bên chị được không ạ?"
Dứt lời, Lý Đô Mật được nước lấn tới, kéo cánh tay của Minh Vi.
"..." Minh Vi không thích tiếp xúc gần gũi với người lạ cho lắm. Cô ấy cầm tay Lý Đô Mật, nhấc tay cô ta ra khỏi cánh tay mình: "Chào mừng cô."
"Thật tốt quá! Cảm ơn chị! Em biết chị sẽ không trách em mà! Chị tốt thật đó, thảo nào Vãn Huỳnh thích chị đến vậy, suốt ngày cứ đi theo chị như cái đuôi sam. Em cũng thích chị lắm, sau này em có thể cũng đi theo chị được không ạ?"
Minh Vi đề cao cảnh giác: "Đi theo tôi làm gì?"
"Bởi vì mỗi khi ở cạnh chị, em đều thấy an toàn hơn nhiều!"
Minh Vi lưỡng lự bảo: "Cô... bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh đấy à?"
Cô ấy bỗng dưng nhận ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu rồi.
Giọng điệu và cách nói năng của Lý Đô Mật giống hệt với cách nói của Tống Vãn Huỳnh khi cô đột nhiên đổi tính.
Lý Đô Mật trợn to mắt, sao Minh Vi lại bảo cô ta bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh chứ? Cô ta mà bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh ư? Những lời do Tống Vãn Huỳnh thốt lên khiến người ta buồn nôn đến bực mình thế mà, tại sao cô ta phải bắt chước cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh chứ!
"Em không bắt chước cách nói chuyện của chị ấy! Em nói thật mà! Lần đầu tiên gặp chị, do em nghĩ chị lạnh lùng, khó gần nên em mới không dám bắt chuyện với chị. Nhưng sau hai ngày sống chung với nhau, em mới phát hiện chị hoàn toàn không thiếu thân thiện như mình nghĩ. Em đã hiểu lầm chị rồi. Chị sẽ không trách em chứ?"
"Cô nói chuyện bình thường không được hả?"
"Cách nói của em như vậy xưa giờ mà, chẳng qua là do em mới vào chương trình, chưa quen với những người khác nên mới ăn nói hơi thô lỗ, dẫn đến một vài chuyện không vui và hiểu lầm thôi." Nói đến đây, Lý Đô Mật có phần tủi thân: "Chị ơi, chị có thể nói đỡ với chị Vãn Huỳnh về em được không? Hình như chị ấy có hiểu lầm gì đó với em ấy ạ, em cũng chẳng biết mình làm phật lòng chị ấy ở chỗ nào nữa. Mặc dù chị ấy không thích em nhưng em vẫn thích chị ấy lắm. Giá như em và chị ấy có thể hóa giải hiểu lầm, trở thành bạn của nhau thì mừng biết mấy!"
Minh Vi nhíu mày: "Giữa cô và con bé chắc không có hiểu lầm gì mà?"
"Có đấy ạ! Cái ngày xuống máy bay rồi lên xe, em nói em béo quá, chắc có lẽ chị ấy cho rằng em muốn được mọi người khen không béo nhưng thực chất không phải vậy đâu. Do em học múa từ nhỏ, giáo viên bắt buộc em phải giữ cân nặng ở mức xấp xỉ bốn mươi chín, năm mươi kilogam với chiều cao của em. Nhưng bây giờ em đã năm mươi ba kilogam rồi, nên em mới than em béo đấy ạ."
Lý Đô Mật thở dài: "Do chuyện này mà những ngày qua chị ấy cứ ghim em suốt. Em không giỏi ăn nói, mà cũng do em luống cuống quá nên không giải thích rõ được với chị ấy. Chị có thể giải thích hộ em được không ạ?"
"Chắc cô hiểu lầm rồi, con bé không ghim cô đâu. Cơ mà nếu cô có hiểu lầm gì với con bé thì cứ nói thẳng ra thôi."
"Vâng, em nghe chị."
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh lim dim mắt đi xuống cầu thang, không hề hay biết Lý Đô Mật đang nhân lúc không có mình để chiếm lấy cảm tình của Minh Vi.
"Chào chị Minh Vi buổi sáng."
"Chào buổi sáng, bữa sáng ở trên bàn đấy."
Tống Vãn Huỳnh ngồi vào bàn ăn gần đó, ăn điểm tâm.
Lý Đô Mật lại cất giọng dẹo chảy nước: "Chị ơi, chị tự nấu bữa sáng ạ?"
"Tôi chỉ chiên trứng thôi."
"Vất vả cho chị quá! Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ dậy sớm hơn để phụ chị làm bữa sáng nha."
"Không có gì, chiên trứng chẳng có gì to tát cả."
"Thế sao được, một ngày chị phải lo biết bao nhiêu việc, bận tối mắt tối mũi, em xót lắm! Hơn nữa, em mà thảnh thơi ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày thì em sẽ bứt rứt lắm!"
Tống Vãn Huỳnh đang chuẩn bị uống sữa bò thì nghe thấy cuộc đối thoại này, suýt chút nữa đã phun sữa trong miệng ra ngoài. Cô quay phắt đầu lại, nhìn Lý Đô Mật ngồi trên ghế sô pha đang "chị ơi", "chị hỡi" với vẻ khó tin.
Trong thoáng chốc, cô tự hỏi không biết có phải mình còn nằm mơ hay không, không thì sao cô lại nghe thấy những lời dẹo phát ói này được?
Có thật là những lời này được thốt ra từ miệng Lý Đô Mật không?
Con nhỏ trà xanh này định làm gì đây!
Chẳng lẽ cô ta muốn giành người với cô?
Chú ý đến ánh nhìn của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật lặng lẽ nhếch mép, cố tình kề sát vào tai Minh Vi và thì thầm gì đó.
Minh Vi nhìn sang Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô."
"Chị cứ gọi em Mật Mật là được rồi ạ!" Lý Đô Mật mỉm cười nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Chuyện em nói em nặng năm mươi ba kilogam là nặng sau khi xuống máy bay, lên xe rồi ấy ạ. Em biết câu này nghe rất giống khoe mẽ nhưng chị hiểu lầm em rồi. Do em học múa, giáo viên dạy múa của em bảo em phải giữ cân nặng ở mức trên dưới bốn mươi chín kilogam nên hôm đó em mới bảo em béo lắm. Sau này chị đừng ghim em nữa được không ạ?"
"..." Mùi "trà" thoang thoảng khắp nơi, Tống Vãn Huỳnh còn lạ gì nó nữa.
Sơ sẩy quá, biết ngay cô ta muốn giành người với cô mà!
Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói không rằng, Lý Đô Mật ấm ức quay sang nhìn Minh Vi: "Chị ơi, chị Vãn Huỳnh chẳng nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"
Tống Vãn Huỳnh thầm cười khẩy, cô đoán Lý Đô Mật đang bực bội lắm rồi nhưng không có chỗ để trút ra. Trong tiểu thuyết, cô ta cũng kêu gọi mọi người làm theo ý mình, không ngờ lần này cô ta lại nhắm vào Minh Vi. Khá khen cho tư duy của cô ta, chưa gì đã chuyển đối tượng tấn công từ Minh Vi sang cô, còn có ý đồ xúi giục Minh Vi đứng về phía cô ta nữa.
Không biết cô là ai à?
Tống Vãn Huỳnh không nói không rằng, ánh mắt của cô ngập tràn ấm ức khi nhìn Minh Vi.
Minh Vi day trán: "Lý Đô Mật, tôi nói rồi, Vãn Huỳnh không ghim cô đâu, cô đừng đoán mò làm gì. Còn nữa, đừng có 'chị ơi', 'chị hỡi' nữa, gọi tôi là chị Minh Vi thôi."
Nụ cười trên mặt Lý Đô Mật sượng trân.
Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.
Hừ, này thì đóng vai trà xanh trước mặt chị Minh Vi à? Không biết ai và chị Minh Vi mới là người tuyệt vời nhất trên đời sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro