Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 21
2024-09-18 21:33:58
Hiệp một kết thúc với thất bại của Lý Đô Mật.
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ chắc chắn Lý Đô Mật sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, sau này chắc chắn sẽ cô ta còn tác quai tác quái nữa nhưng cô không quan tâm. Chút mưu hèn kế bẩn kia của Lý Đô Mật hoàn toàn chẳng đáng để cô để vào mắt, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, cô có thể trả đũa cô ta một lần thì cũng có thể trả đũa cô ta lần thứ hai lần thứ ba.
Dù sao những người tham gia chương trình này đều hiểu rõ tính nết rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ngứa ngáy tay chân đi gây chuyện của Lý Đô Mật, chẳng qua Minh Vi là người suy nghĩ chu toàn, trong tiểu thuyết cho dù Lý Đô Mật cứ liên tục tác quai tác quái thì cô ấy cũng luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, không vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Nếu mình thật sự xé rách mặt với Lý Đô Mật, liệu chị có tức giận không nhỉ?
Được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, tới đâu hay tới đó vậy.
Cô lên lầu quay về phòng cởi đồ ngủ ra, thay sang một bộ quần áo thoải mái, rộng rãi, sau đó lại xuống lầu gặp mọi người ở phòng khách.
Sau bài học đắt giá ngày hôm qua, sang ngày hôm nay tất cả thành viên trong đội du lịch tự túc, tự do đi lại ngày hôm qua đều lên tiếng bày tỏ xin lỗi với bản hướng dẫn du lịch của Minh Vi.
Hôm nay, Minh Vi mặc một chiếc quần túi hộp ống rộng màu đen, nửa người trên mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cũng màu đen, có lẽ do thấy hôm nay nắng gắt nên trên mái tóc dài đen nhánh của cô ấy đội một chiếc mũ màu đen.
Minh Vi mặc bộ quần áo oversize rộng rãi này vào càng khiến cho tỷ lệ cơ thể cô ấy chuẩn hơn, ngoài khí chất thoải mái, phóng khoáng ra thì trông cô ấy lại có thêm vài phần ngầu và năng động.
Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng bên cạnh Minh Vi như mọi khi.
Minh Vi nhìn lướt qua đám đông đang chuẩn bị xuất phát: “Lý Đô Mật đâu?”
“Em tới đây!” Lý Đô Mật chạy bình bịch xuống từ trên lầu, dưới sự cố ý ăn mặc của cô ta, phong cách ăn mặc dùng quần áo để tôn lên dáng người của mình của Lý Đô Mật mấy ngày trước đã thay đổi, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn bồng bềnh, sau lưng đeo một cái ba lô nhỏ màu đen, kiểu ăn mặc này khiến cô ta trông trẻ hơn tuổi thật, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng cô ta là một nữ sinh cấp ba nào đó nữa.
Cô ta thở hổn hển chạy đến bên cạnh Minh Vi, đẩy Tống Vãn Huỳnh đang đứng bên cạnh Minh Vi ra, sau đó chen vào giữa hai người họ: “Xin lỗi nhé chị Minh Vi, vừa nãy em lên lầu lấy chút đồ, xe đã đến rồi sao?”
Sau đó cô ta nghiêng người nhìn Tống Vãn Huỳnh đầy áy náy: “Chị Vãn Huỳnh, ngại quá là do em không để ý, chị không sao chứ?”
Tống Vãn Huỳnh bị cô ta đẩy ra để chen vào làm cho loạng choạng suýt ngã, khó khăn lắm mới đứng vững được, cô nhìn Lý Đô Mật đứng chắn ngang giữa mình và Minh Vi, nhắm hai mắt lại.
Xem ra buổi sáng sau khi bị trả đũa, Lý Đô Mật quả thật vẫn chưa hết hi vọng, vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế để chen chân giữa cô và Minh Vi.
Cô vừa định đáp trả lại hai câu thì bỗng nhiên lại nhìn thẳng vào mắt Minh Vi, trong chốc lát cô bất chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là cô nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hề để ý cười nói: “Không sao đâu.”
Cô cũng không muốn vì chút chuyện cỏn con này mà tranh cãi với Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật muốn nịnh bợ trước mặt Minh Vi, vậy thì cứ để cô ta diễn chứ sao.
Minh Vi chính là nữ chính trong nguyên tác, sao nữ chính nguyên tác lại có thể không nhìn ra được lời ngon tiếng ngọt và hành động mờ ám của một con nhỏ trà xanh chứ?
“...” Tống Vãn Huỳnh im lặng, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng không quan trọng!
Quan trọng là với trí thông minh của Minh Vi, chắc chắn chị ấy sẽ không tin vào một đứa trà xanh hôm trước còn rảnh rỗi sinh nông nổi đi gây chuyện, hôm nay lại giống như biến thành một người khác, trở nên vừa biết quan tâm người khác lại vừa lương thiện.
“...” Hình như vẫn có chỗ không đúng.
Thôi quên đi.
“Không sao thì tốt rồi.” Lý Đô Mật ngọt ngào cười một tiếng, sau đó tự nhiên đẩy Tống Vãn Huỳnh ra, đứng bên cạnh Minh Vi.
Vì không nảy sinh tranh cãi nên Minh Vi cũng không nói gì: “Xe đến rồi, đi thôi.”
Xe đã đặt trước dừng ở đầu ngõ nhỏ, mấy người họ lên xe theo thứ tự, Minh Vi vừa ngồi xuống ghế thì Lý Đô Mật đang đi sát phía sau cô ấy cũng tươi cười ngồi xuống chỗ bên cạnh Minh Vi.
Rõ ràng ngồi cũng đã ngồi rồi nhưng Lý Đô Mật vẫn phải vẽ chuyện hỏi một câu: “Chị Minh Vi, em có thể ngồi chỗ bên cạnh chị không?”
Minh Vi vô thức liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đang lên xe, cô không nhanh không chậm thong thả đi đằng sau Lý Đô Mật lên xe, sau đó ngồi xuống hàng ghế phía sau cô ấy.
“Ngồi đi.”
Cô ấy vừa nói thế, Lý Đô Mật lập tức vui vẻ ra mặt: “Chị Minh Vi, hôm nay chị trông ngầu lắm đó, nhìn qua thì phải cao đến một mét tám lận, chị Minh Vi, chị cao bao nhiêu thế?”
“1m75.”
“1m75? Thế sao em nhìn chị lại cứ có cảm giác chị còn cao hơn cả Trương Chi Ngang thế nhỉ.” Cô ta quay đầu nhìn Trương Chi Ngang: “Trương Chi Ngang, anh cao bao nhiêu?”
“Chị Minh Vi chỉ cao có 1m75 thôi sao? Trông chả giống tý nào, cảm giác còn cao hơn tôi ý, tôi cao 1m80.”
“Đúng không! Tôi cũng cảm thấy vậy, cơ mà người có tỷ lệ cơ thể chuẩn chính là như vậy, trông sẽ có vẻ cao hơn thực tế một chút.” Nói xong mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt xong, Lý Đô Mật lại hỏi: “Chị Minh Vi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy.”
Minh Vi lấy bảng sắp xếp lịch trình ngày hôm nay từ trong túi đeo chéo trước ngực ra: “Lịch trình hôm nay đều ghi ở trong này, cô xem sơ qua đi.”
“Cảm ơn chị Minh Vi.” Lý Đô Mật nhận lấy bảng lịch trình từ tay Minh Vi, đọc lướt qua từ trên xuống dưới rồi tấm tắc lấy làm lạ: “Chị Minh Vi, bảng hướng dẫn này của chị chi tiết quá đi mất, ngay cả thời gian đóng cửa chị cũng ghi vào, chả trách chuyến đi du lịch tự túc của chúng ta ngày hôm qua cũng không đi tham quan đâu được cả, hóa ra có nhiều điều hạn chế như vậy, vẫn là chị Minh Vi cẩn thận lại đáng tin cậy, nhất định hôm nay chúng ta có thể chơi thả ga luôn, cơ mà làm những hướng dẫn này rất mệt? Vất vả cho chị rồi, chị Minh Vi.”
“Không sao cả.”
“Chị Minh Vi, để em kể cho chị nghe, hôm qua bọn em thật sự thê thảm lắm đó…”
Lý Đô Mật dùng giọng nói động lòng người, cảm xúc dạt dào kể lại tai nạn xấu hổ xảy ra trong chuyến đi du lịch tự túc của bọn họ ngày hôm qua, Nhậm Khả và Tống Di ngồi cùng hàng ghế phía sau với Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ khó tả nên ăn ý im lặng không lên tiếng, cũng không bàn mà đồng thời nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh.
Tông Vãn Huỳnh cảm nhận được ánh mắt của hai người, cô điềm nhiên như không có việc gì cười hỏi: “Sao vậy?”
Nhậm Khả và Tống Di lại một lần nữa ăn ý lắc đầu.
Sao lại không cảm thấy kỳ lạ chứ.
Từ lúc bắt đầu hành trình, Tống Vãn Huỳnh vẫn luôn kè kè bên người Minh Vi, cho dù là đi bộ hay ngồi xe, lúc ăn cơm hay đi ngủ, ngoại trừ đi nhà vệ sinh ra thì gần như cô và Minh Vi như hình với bóng, bây giờ bỗng nhiên giữa hai người lại có Lý Đô Mật chen ngang vào, mạnh mẽ đá Tống Vãn Huỳnh ra rìa, một người biết ăn nói như Tống Vãn Huỳnh lại không tỏ thái độ chút nào.
Chẳng lẽ giữa hai người có mâu thuẫn sao?
Tống Vãn Huỳnh cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, suốt chặng đường luôn im lặng không nói gì.
Không chỉ Nhậm Khả và Tống Di cảm thấy khó hiểu mà đến cả khán giả đang ngồi hóng trước phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng khó hiểu.
“Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Lý Đô Mật lại phải nói chuyện với Minh Vi như vậy, không phải lúc đi du lịch tự túc ngày hôm qua còn ngứa mắt Minh Vi sao?”
“Ha ha ha ha có phải thím vào muộn không xem được đoạn Lý Đô Mật nói mấy câu toàn mùi thảo mai với Minh Vi lúc sáng đúng không, buồn cười chết tôi rồi!”
“Mr Q có người quay màn hình rồi, mau đi xem đi! Cứu mạng với, hôm nay Lý Đô Mật trà xanh đến nỗi bốc mùi luôn rồi, chuyện gì xảy ra với Tống Vãn Huỳnh thế! Sao chả nào câu gì hết vậy! Cô ấy đang làm gì đấy!”
“Thật ra tui cảm thấy Tống Vãn Huỳnh cũng giống như Lý Đô Mật, đều là đứa trà xanh như nhau (nhỏ giọng lẩm bẩm)”
“+1.”
“+2.”
“+10086.”
“Cái gì? Đến tận bây giờ mấy người mới phát hiện Tống Vãn Huỳnh cũng là đứa trà xanh sao?”
“Trà xanh thì thế nào! (Bắc loa nói lớn) Tống Vãn Huỳnh cũng chả có mục đích xấu gì, không giống như Lý Đô Mật chủ động gây chuyện với người khác, trà xanh như này không đáng yêu hay sao?”
“Hôm đấy lúc ở trên xe cô nàng này mỉa mai Lý Đô Mật, tôi đã nhìn ra rồi, quả thật cô nàng có chút kỹ xảo trà xanh, dù gì tôi vẫn thích Tống Vãn Huỳnh hơn. Hey, mặc dù cô nàng là một con nhỏ trà xanh nhưng lại không có mục đích xấu gì, cho dù cô nàng trả đũa Lý Đô Mật hay là mỉa mai chọc ngoáy đám tham gia du lịch tự túc Trương Chi Ngang kia thì đều do đám đấy coi thường bảng hướng dẫn của Minh Vi, lúc làm việc luôn nhìn việc không nhìn người, đối xử công bằng với mọi người, ai lại không thích một cô gái trà xanh không có mục đích xấu gì chứ?”
“Lại có nhiều người không nhìn ra bản chất con người Tống Vãn Huỳnh như vậy sao? Cô nàng chính là một đứa trà xanh đấy, chỉ có điều không thể hiện rõ ra mặt như Lý Đô Mật thôi, hơn nữa cũng rất quan tâm những người khác, vẫn rất đáng yêu!”
“Hôm nay Tống Vãn Huỳnh lại không mỉa mai Lý Đô Mật sao?”
“Tống Vãn Huỳnh xảy ra chuyện gì thế, không phải trước đây lúc mỉa mai Lý Đô Mật cái mỏ ghê lắm hay sao? Sao hôm nay Lý Đô Mật trà xanh đến nỗi bốc mùi như thế mà cô nàng vẫn thờ ơ là sao? Không phải là sợ rồi đấy chứ?”
“Đợi đã? Sao mấy người lại cảm thấy Tống Vãn Huỳnh sợ Lý Đô Mật chứ? Chẳng lẽ mấy người không nhìn ra cô nàng rất thông minh sao?”
“Thờ ơ? Đây người ta gọi là lùi một bước để tiến hai bước, cô gái trà xanh này cũng thông minh lắm đấy.”
“Trái lại thật ra tôi cảm thấy cách làm ngày hôm nay của Tống Vãn Huỳnh rất đúng đắn, nhiều người đi du lịch cùng nhau như vậy, còn có cả camera quay lại toàn bộ hành trình, ở bên ngoài tranh cãi với Lý Đô Mật cũng không hay, bất kể là thắng hay thua thì đều sẽ phá tan tâm trạng vui vẻ trên đường đi du lịch của mọi người, bầu không khí sẽ trở nên rất kỳ lạ.”
“+1.”
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ chắc chắn Lý Đô Mật sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, sau này chắc chắn sẽ cô ta còn tác quai tác quái nữa nhưng cô không quan tâm. Chút mưu hèn kế bẩn kia của Lý Đô Mật hoàn toàn chẳng đáng để cô để vào mắt, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, cô có thể trả đũa cô ta một lần thì cũng có thể trả đũa cô ta lần thứ hai lần thứ ba.
Dù sao những người tham gia chương trình này đều hiểu rõ tính nết rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ngứa ngáy tay chân đi gây chuyện của Lý Đô Mật, chẳng qua Minh Vi là người suy nghĩ chu toàn, trong tiểu thuyết cho dù Lý Đô Mật cứ liên tục tác quai tác quái thì cô ấy cũng luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, không vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Nếu mình thật sự xé rách mặt với Lý Đô Mật, liệu chị có tức giận không nhỉ?
Được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, tới đâu hay tới đó vậy.
Cô lên lầu quay về phòng cởi đồ ngủ ra, thay sang một bộ quần áo thoải mái, rộng rãi, sau đó lại xuống lầu gặp mọi người ở phòng khách.
Sau bài học đắt giá ngày hôm qua, sang ngày hôm nay tất cả thành viên trong đội du lịch tự túc, tự do đi lại ngày hôm qua đều lên tiếng bày tỏ xin lỗi với bản hướng dẫn du lịch của Minh Vi.
Hôm nay, Minh Vi mặc một chiếc quần túi hộp ống rộng màu đen, nửa người trên mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cũng màu đen, có lẽ do thấy hôm nay nắng gắt nên trên mái tóc dài đen nhánh của cô ấy đội một chiếc mũ màu đen.
Minh Vi mặc bộ quần áo oversize rộng rãi này vào càng khiến cho tỷ lệ cơ thể cô ấy chuẩn hơn, ngoài khí chất thoải mái, phóng khoáng ra thì trông cô ấy lại có thêm vài phần ngầu và năng động.
Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng bên cạnh Minh Vi như mọi khi.
Minh Vi nhìn lướt qua đám đông đang chuẩn bị xuất phát: “Lý Đô Mật đâu?”
“Em tới đây!” Lý Đô Mật chạy bình bịch xuống từ trên lầu, dưới sự cố ý ăn mặc của cô ta, phong cách ăn mặc dùng quần áo để tôn lên dáng người của mình của Lý Đô Mật mấy ngày trước đã thay đổi, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn bồng bềnh, sau lưng đeo một cái ba lô nhỏ màu đen, kiểu ăn mặc này khiến cô ta trông trẻ hơn tuổi thật, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng cô ta là một nữ sinh cấp ba nào đó nữa.
Cô ta thở hổn hển chạy đến bên cạnh Minh Vi, đẩy Tống Vãn Huỳnh đang đứng bên cạnh Minh Vi ra, sau đó chen vào giữa hai người họ: “Xin lỗi nhé chị Minh Vi, vừa nãy em lên lầu lấy chút đồ, xe đã đến rồi sao?”
Sau đó cô ta nghiêng người nhìn Tống Vãn Huỳnh đầy áy náy: “Chị Vãn Huỳnh, ngại quá là do em không để ý, chị không sao chứ?”
Tống Vãn Huỳnh bị cô ta đẩy ra để chen vào làm cho loạng choạng suýt ngã, khó khăn lắm mới đứng vững được, cô nhìn Lý Đô Mật đứng chắn ngang giữa mình và Minh Vi, nhắm hai mắt lại.
Xem ra buổi sáng sau khi bị trả đũa, Lý Đô Mật quả thật vẫn chưa hết hi vọng, vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế để chen chân giữa cô và Minh Vi.
Cô vừa định đáp trả lại hai câu thì bỗng nhiên lại nhìn thẳng vào mắt Minh Vi, trong chốc lát cô bất chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là cô nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hề để ý cười nói: “Không sao đâu.”
Cô cũng không muốn vì chút chuyện cỏn con này mà tranh cãi với Lý Đô Mật.
Lý Đô Mật muốn nịnh bợ trước mặt Minh Vi, vậy thì cứ để cô ta diễn chứ sao.
Minh Vi chính là nữ chính trong nguyên tác, sao nữ chính nguyên tác lại có thể không nhìn ra được lời ngon tiếng ngọt và hành động mờ ám của một con nhỏ trà xanh chứ?
“...” Tống Vãn Huỳnh im lặng, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng không quan trọng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng là với trí thông minh của Minh Vi, chắc chắn chị ấy sẽ không tin vào một đứa trà xanh hôm trước còn rảnh rỗi sinh nông nổi đi gây chuyện, hôm nay lại giống như biến thành một người khác, trở nên vừa biết quan tâm người khác lại vừa lương thiện.
“...” Hình như vẫn có chỗ không đúng.
Thôi quên đi.
“Không sao thì tốt rồi.” Lý Đô Mật ngọt ngào cười một tiếng, sau đó tự nhiên đẩy Tống Vãn Huỳnh ra, đứng bên cạnh Minh Vi.
Vì không nảy sinh tranh cãi nên Minh Vi cũng không nói gì: “Xe đến rồi, đi thôi.”
Xe đã đặt trước dừng ở đầu ngõ nhỏ, mấy người họ lên xe theo thứ tự, Minh Vi vừa ngồi xuống ghế thì Lý Đô Mật đang đi sát phía sau cô ấy cũng tươi cười ngồi xuống chỗ bên cạnh Minh Vi.
Rõ ràng ngồi cũng đã ngồi rồi nhưng Lý Đô Mật vẫn phải vẽ chuyện hỏi một câu: “Chị Minh Vi, em có thể ngồi chỗ bên cạnh chị không?”
Minh Vi vô thức liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đang lên xe, cô không nhanh không chậm thong thả đi đằng sau Lý Đô Mật lên xe, sau đó ngồi xuống hàng ghế phía sau cô ấy.
“Ngồi đi.”
Cô ấy vừa nói thế, Lý Đô Mật lập tức vui vẻ ra mặt: “Chị Minh Vi, hôm nay chị trông ngầu lắm đó, nhìn qua thì phải cao đến một mét tám lận, chị Minh Vi, chị cao bao nhiêu thế?”
“1m75.”
“1m75? Thế sao em nhìn chị lại cứ có cảm giác chị còn cao hơn cả Trương Chi Ngang thế nhỉ.” Cô ta quay đầu nhìn Trương Chi Ngang: “Trương Chi Ngang, anh cao bao nhiêu?”
“Chị Minh Vi chỉ cao có 1m75 thôi sao? Trông chả giống tý nào, cảm giác còn cao hơn tôi ý, tôi cao 1m80.”
“Đúng không! Tôi cũng cảm thấy vậy, cơ mà người có tỷ lệ cơ thể chuẩn chính là như vậy, trông sẽ có vẻ cao hơn thực tế một chút.” Nói xong mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt xong, Lý Đô Mật lại hỏi: “Chị Minh Vi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy.”
Minh Vi lấy bảng sắp xếp lịch trình ngày hôm nay từ trong túi đeo chéo trước ngực ra: “Lịch trình hôm nay đều ghi ở trong này, cô xem sơ qua đi.”
“Cảm ơn chị Minh Vi.” Lý Đô Mật nhận lấy bảng lịch trình từ tay Minh Vi, đọc lướt qua từ trên xuống dưới rồi tấm tắc lấy làm lạ: “Chị Minh Vi, bảng hướng dẫn này của chị chi tiết quá đi mất, ngay cả thời gian đóng cửa chị cũng ghi vào, chả trách chuyến đi du lịch tự túc của chúng ta ngày hôm qua cũng không đi tham quan đâu được cả, hóa ra có nhiều điều hạn chế như vậy, vẫn là chị Minh Vi cẩn thận lại đáng tin cậy, nhất định hôm nay chúng ta có thể chơi thả ga luôn, cơ mà làm những hướng dẫn này rất mệt? Vất vả cho chị rồi, chị Minh Vi.”
“Không sao cả.”
“Chị Minh Vi, để em kể cho chị nghe, hôm qua bọn em thật sự thê thảm lắm đó…”
Lý Đô Mật dùng giọng nói động lòng người, cảm xúc dạt dào kể lại tai nạn xấu hổ xảy ra trong chuyến đi du lịch tự túc của bọn họ ngày hôm qua, Nhậm Khả và Tống Di ngồi cùng hàng ghế phía sau với Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ khó tả nên ăn ý im lặng không lên tiếng, cũng không bàn mà đồng thời nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh.
Tông Vãn Huỳnh cảm nhận được ánh mắt của hai người, cô điềm nhiên như không có việc gì cười hỏi: “Sao vậy?”
Nhậm Khả và Tống Di lại một lần nữa ăn ý lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao lại không cảm thấy kỳ lạ chứ.
Từ lúc bắt đầu hành trình, Tống Vãn Huỳnh vẫn luôn kè kè bên người Minh Vi, cho dù là đi bộ hay ngồi xe, lúc ăn cơm hay đi ngủ, ngoại trừ đi nhà vệ sinh ra thì gần như cô và Minh Vi như hình với bóng, bây giờ bỗng nhiên giữa hai người lại có Lý Đô Mật chen ngang vào, mạnh mẽ đá Tống Vãn Huỳnh ra rìa, một người biết ăn nói như Tống Vãn Huỳnh lại không tỏ thái độ chút nào.
Chẳng lẽ giữa hai người có mâu thuẫn sao?
Tống Vãn Huỳnh cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, suốt chặng đường luôn im lặng không nói gì.
Không chỉ Nhậm Khả và Tống Di cảm thấy khó hiểu mà đến cả khán giả đang ngồi hóng trước phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng khó hiểu.
“Ai có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Lý Đô Mật lại phải nói chuyện với Minh Vi như vậy, không phải lúc đi du lịch tự túc ngày hôm qua còn ngứa mắt Minh Vi sao?”
“Ha ha ha ha có phải thím vào muộn không xem được đoạn Lý Đô Mật nói mấy câu toàn mùi thảo mai với Minh Vi lúc sáng đúng không, buồn cười chết tôi rồi!”
“Mr Q có người quay màn hình rồi, mau đi xem đi! Cứu mạng với, hôm nay Lý Đô Mật trà xanh đến nỗi bốc mùi luôn rồi, chuyện gì xảy ra với Tống Vãn Huỳnh thế! Sao chả nào câu gì hết vậy! Cô ấy đang làm gì đấy!”
“Thật ra tui cảm thấy Tống Vãn Huỳnh cũng giống như Lý Đô Mật, đều là đứa trà xanh như nhau (nhỏ giọng lẩm bẩm)”
“+1.”
“+2.”
“+10086.”
“Cái gì? Đến tận bây giờ mấy người mới phát hiện Tống Vãn Huỳnh cũng là đứa trà xanh sao?”
“Trà xanh thì thế nào! (Bắc loa nói lớn) Tống Vãn Huỳnh cũng chả có mục đích xấu gì, không giống như Lý Đô Mật chủ động gây chuyện với người khác, trà xanh như này không đáng yêu hay sao?”
“Hôm đấy lúc ở trên xe cô nàng này mỉa mai Lý Đô Mật, tôi đã nhìn ra rồi, quả thật cô nàng có chút kỹ xảo trà xanh, dù gì tôi vẫn thích Tống Vãn Huỳnh hơn. Hey, mặc dù cô nàng là một con nhỏ trà xanh nhưng lại không có mục đích xấu gì, cho dù cô nàng trả đũa Lý Đô Mật hay là mỉa mai chọc ngoáy đám tham gia du lịch tự túc Trương Chi Ngang kia thì đều do đám đấy coi thường bảng hướng dẫn của Minh Vi, lúc làm việc luôn nhìn việc không nhìn người, đối xử công bằng với mọi người, ai lại không thích một cô gái trà xanh không có mục đích xấu gì chứ?”
“Lại có nhiều người không nhìn ra bản chất con người Tống Vãn Huỳnh như vậy sao? Cô nàng chính là một đứa trà xanh đấy, chỉ có điều không thể hiện rõ ra mặt như Lý Đô Mật thôi, hơn nữa cũng rất quan tâm những người khác, vẫn rất đáng yêu!”
“Hôm nay Tống Vãn Huỳnh lại không mỉa mai Lý Đô Mật sao?”
“Tống Vãn Huỳnh xảy ra chuyện gì thế, không phải trước đây lúc mỉa mai Lý Đô Mật cái mỏ ghê lắm hay sao? Sao hôm nay Lý Đô Mật trà xanh đến nỗi bốc mùi như thế mà cô nàng vẫn thờ ơ là sao? Không phải là sợ rồi đấy chứ?”
“Đợi đã? Sao mấy người lại cảm thấy Tống Vãn Huỳnh sợ Lý Đô Mật chứ? Chẳng lẽ mấy người không nhìn ra cô nàng rất thông minh sao?”
“Thờ ơ? Đây người ta gọi là lùi một bước để tiến hai bước, cô gái trà xanh này cũng thông minh lắm đấy.”
“Trái lại thật ra tôi cảm thấy cách làm ngày hôm nay của Tống Vãn Huỳnh rất đúng đắn, nhiều người đi du lịch cùng nhau như vậy, còn có cả camera quay lại toàn bộ hành trình, ở bên ngoài tranh cãi với Lý Đô Mật cũng không hay, bất kể là thắng hay thua thì đều sẽ phá tan tâm trạng vui vẻ trên đường đi du lịch của mọi người, bầu không khí sẽ trở nên rất kỳ lạ.”
“+1.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro