Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 24
2024-09-18 21:33:58
Về chuyện Văn Nghiễn đột nhiên gọi điện thoại cho mình, Tống Vãn Huỳnh vừa bất ngờ vừa... sợ hãi.
Chẳng phải bây giờ Văn Nghiễn đang đi công tác ở bên ngoài, bận rộn đến mức còn không có cả thời gian ăn cơm hay sao? Sao anh vẫn còn có thời gian gọi điện thoại cho cô?
Hơn nữa đang yên đang lành gọi điện thoại cho cô làm gì, giữa vợ chồng sao chẳng có chừng mực chút nào, mới có mười ngày không liên lạc thôi mà, gọi điện cái gì chứ.
Tống Vãn Huỳnh cũng sẽ không tự tin đến mức cho rằng Văn Nghiễn đột nhiên có lương tâm, gọi điện thoại cho người vợ đang cách xa hơn nghìn dặm của mình để hỏi han tình hình gần đây.
Không đời nào cuộc điện thoại này xuất phát từ chủ ý của anh.
Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?
Không thể nào, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì cũng là gọi điện thoại cho chị Minh Vi.
Cuộc điện thoại này quá nửa là do mẹ ép anh gọi.
Nếu không, cô sẽ hoài nghi có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay không.
Ầm...
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, Tống Vãn Huỳnh bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa run lên, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời xám xịt bị tia sét rạch ngang phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng sấm liên tiếp vang lên đinh tai nhức óc.
Từ sáng sớm đã lất phất mưa phùn nhưng chưa đầy thời gian một bữa sáng trời đã tối đen.
Tống Vãn Huỳnh đứng bên cửa sổ khung hẹp nhìn những đám mây đen giăng đầy trên bầu trời tối om bên ngoài, bỗng nhiên sấm chớp rền vang, gió lớn cuốn theo mưa lớn trút xuống như thác đổ, cửa sổ hé mở bị gió lớn thổi kêu lên kẽo kẹt.
Những hạt mưa bắn tung tóe lên người cô, làm ướt hơn nửa ống tay áo từ bao giờ mà cô chẳng hề hay biết.
Một đôi tay từ phía sau vươn ra đóng cửa sổ lại, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, Minh Vi cau mày nói: “Mưa to như vậy, hành trình hôm nay chỉ có thể hủy bỏ.”
“Hủy bỏ?” Nhậm Khả từ trên lầu đi xuống còn đang vươn vai, nghe được lời này thì sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng chạy nhanh xuống lầu đi tới bên cửa sổ: “Hôm qua em xem dự báo thời tiết, nói hôm nay chỉ mưa nhỏ thôi, sao đột nhiên trời lại mưa to như thế?”
“Thời tiết ấy à, nói thay đổi là thay đổi.” Trương Chi Ngang ngáp một cái rồi đi xuống lầu, rót cho mình một ly cà phê để tỉnh táo tinh thần. “Chờ một lúc nữa đi, biết đâu chờ một lúc lại tạnh.”
Minh Vi quay lại: “Chưa chắc, tôi xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay có lẽ sẽ mưa cả ngày.”
“Cả ngày? Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
“Chẳng làm được gì cả, nằm chơi thôi.”
Trương Chi Ngang suy nghĩ một lúc, đề nghị: “Chúng ta tự nấu một bữa?”
“Nấu ăn? Cậu biết nấu?”
“Chị đang coi thường em đấy à? Năm đó lúc em đi du học ở nước ngoài, cả đám du học sinh xung quanh đều phải dựa vào tài cầm muỗng của em đấy, biết bọn họ gọi em là gì không? Thần bếp! Năm đó em tốt nghiệp, bọn họ còn quỳ xuống cầu xin em đừng đi, em không biết nấu ăn?”
Trương Chi Ngang đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong, chân mày nhíu chặt.
“Sao thế?”
Trương Chi Ngang mở tủ lạnh ra, bất đắc dĩ nhún vai: “Không có gì cả.”
Minh Vi quen giải quyết vấn đề bằng cách đánh nhanh thắng nhanh, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Bỏ phiếu, ai đồng ý hôm nay ở nhà nấu cơm thì giơ tay.”
Mấy người đang ngồi trong phòng khách đồng loạt giơ tay, chỉ trừ Lý Đô Mật còn chưa xuống lầu.
“Chờ lát nữa rồi hỏi Lý Đô Mật.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
“Thật đáng ghét, sao hôm nay trời mưa to như vậy, không có tí cảnh báo nào.” Có tiếng than phiền vang lên, Lý Đô Mật thân mật ôm tay Tống Di từ trên lầu đi xuống: “Chị Tống Di, chị uống cà phê không? Em pha cho chị một ly.”
“Không cần không cần.” Tống Di liên tục xua tay: “Tôi không có thói quen uống cà phê vào buổi sáng.”
“Vậy em sẽ rót cho chị một ly sữa bò.”
“Cảm ơn.” Nụ cười trên mặt Tống Di hơi gượng gạo, điều cô ấy sợ nhất chính là sự nhiệt tình làm như rất thân quen này của Lý Đô Mật, nó khiến cô ấy cảm thấy khó xử mất tự nhiên nhưng lại không biết phải mở miệng từ chối như thế nào, ngồi xuống bàn ăn như đang ngồi trên bàn chông, chờ sữa bò của Lý Đô Mật.
Ánh mắt nghi hoặc của Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Nhậm Khả.
Nhậm Khả kéo ghế lại gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tối hôm qua Lý Đô Mật nói trong phòng cô ta có sâu, đòi chen chúc trong một căn phòng với bọn chị. Ba người bọn chị ở cùng một căn phòng, suýt nữa thì chị bị cô ta chen rơi xuống đất.”
Tống Vãn Huỳnh lập tức hiểu ra.
“Lý Đô Mật, hôm nay trời mưa, hành trình bị hủy. Trương Chi Ngang kiến nghị hôm nay chúng ta ở nhà nấu ăn, cô đồng ý không?”
“Nấu ăn?” Lý Đô Mật cau mày: “Như vậy chẳng phải sẽ làm trong nhà đầy mùi khói dầu sao, em không muốn.”
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười với cô ta: “Cô không muốn cũng vô ích, chúng tôi đều đồng ý, năm so với một, chúng tôi thắng. Nếu cô thật sự không chịu nổi mùi khói dầu cũng chỉ đành khiến cô uất ức trở về phòng thôi.”
Lý Đô Mật đưa sữa cho Tống Di, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang tươi cười, Lý Đô Mật nghiến răng nặn ra mấy chữ: “Em không có ý kiến.”
Đêm qua sau khi bị Minh Vi nhốt ở ngoài cửa, cô ta mới muộn màng nhận ra mình bị Tống Vãn Huỳnh lừa.
Nhớ lại những gì Tống Vãn Huỳnh làm trên đường ngày hôm qua, lúc ấy cô ta ngây thơ cho rằng biểu cảm đầy cô đơn trên gương mặt Tống Vãn Huỳnh sau khi bị cô lập là vì cô sợ hãi, đau lòng, buồn bã. Cô ta còn mừng thầm, tự cho rằng mình đã bắt chẹt được Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, ai ngờ...
Tống Vãn Huỳnh này quá mưu mô!
Vậy mà cô lại lấy lùi làm tiến, ở trước mặt Minh Vi và ống kính máy quay giả vờ đáng thương để lấy được sự đồng cảm!
Mấu chốt là Minh Vi vậy mà lại tin!
Cô ấy đã biết mình có ý xấu, chẳng lẽ không nhìn ra mấy trò trà xanh của Tống Vãn Huỳnh hay sao? Tại sao lại chỉ cảnh cáo một mình mình mà không cảnh cáo Tống Vãn Huỳnh!
Lý Đô Mật, người chưa bao giờ thất bại trong lĩnh vực trà xanh, tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon.
Tuy nhiên cô ta cũng dần nhận ra Tống Vãn Huỳnh khó đối phó, Minh Vi khó giải quyết, Nhậm Khả khó thân thiết, Tống Di mặc dù như khúc gỗ nhưng cũng là khúc gỗ không biết cách từ chối, lôi kéo Tống Di ít nhiều gì cũng có bạn bè, không thảm đến nỗi bị cô lập.
“Chị Tống Di, em có một món quà muốn tặng cho chị, cảm ơn chị tối qua đã nói chuyện với em lúc tâm trạng của em không tốt.”
“A? Không cần đâu.” Tống Di vội vàng xua tay từ chối: “Tôi cũng không giúp được gì cho cô.”
“Cần chứ!” Lý Đô Mật đưa cho cô ấy một hộp quà nhỏ: “Tặng chị.”
“Thật sự không cần đâu.”
“Mở ra xem thử đi, biết đâu lại là thứ chị thích.”
Không biết phải làm sao, Tống Di chỉ đành phải mở nó ra, bên trong hộp quà nhỏ là một chiếc vòng tay làm bằng bạc, ở giữa có mười mấy viên ngọc trai nhỏ được xâu vào nhau.
Nhìn thấy là một chiếc vòng tay bằng bạc, trông cũng không đắt lắm, Tống Di thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Nói xong, Lý Đô Mật lại đưa một hộp quà nhỏ khác tới trước mặt Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh khó hiểu nhìn Lý Đô Mật.
“Xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, em không cố ý đâu, chủ yếu là đi du lịch cùng mọi người vui quá nên có đôi khi em hơi mất chừng mực. Em biết chị rất thích chị Minh Vi, sau này em không cướp chị Minh Vi của chị nữa, vòng tay này coi như em nhận lỗi, mong chị nhận cho.”
Lý Đô Mật cũng hiểu đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, dù có tức giận nhưng cũng hiểu được một sự thật là nếu không có sự giúp đỡ của người ngoài thì cô ta không thể đấu lại Tống Vãn Huỳnh.
Nếu không đấu lại Tống Vãn Huỳnh, không bằng tặng một món quà để xoa dịu mối quan hệ, duy trì vẻ yên bình bề ngoài mới là thượng sách, nếu không với kỹ năng diễn xuất của Tống Vãn Huỳnh ngày hôm qua, những khán giả và cư dân mạng không ngại lớn chuyện kia không chừng lại quay sang mắng cô ta.
Tống Vãn Huỳnh không có ý định nhận quà của Lý Đô Mật, chỉ xét riêng chuyện Lý Đô Mật cố gắng kéo bè kéo cánh cô lập Minh Vi, cô chưa từng có ý định giảng hòa với cô ta: “Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã dị ứng với mấy đồ trang sức làm bằng bạc, tấm lòng của cô tôi xin nhận, vòng tay thì cô mang về đi.”
“Dị ứng? Còn có người dị ứng với bạc sao?” Lý Đô Mật vô cùng kinh ngạc, có hơi tủi thân oan ức nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chị Vãn Huỳnh, có phải chị không muốn tha thứ cho em nên mới lấy cớ như vậy không?”
Tống Vãn Huỳnh cau mày nói: “Dị ứng là dị ứng, tại sao tôi phải kiếm cớ?”
Nhậm Khả đã chú ý tới chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh từ lâu, nghe cô nói như vậy thì chợt hiểu ra: “Khó trách trên người em từ trên xuống dưới chỉ đeo mỗi chiếc vòng ngọc trên tay, thì ra là bị dị ứng với trang sức bằng bạc.”
Chẳng phải bây giờ Văn Nghiễn đang đi công tác ở bên ngoài, bận rộn đến mức còn không có cả thời gian ăn cơm hay sao? Sao anh vẫn còn có thời gian gọi điện thoại cho cô?
Hơn nữa đang yên đang lành gọi điện thoại cho cô làm gì, giữa vợ chồng sao chẳng có chừng mực chút nào, mới có mười ngày không liên lạc thôi mà, gọi điện cái gì chứ.
Tống Vãn Huỳnh cũng sẽ không tự tin đến mức cho rằng Văn Nghiễn đột nhiên có lương tâm, gọi điện thoại cho người vợ đang cách xa hơn nghìn dặm của mình để hỏi han tình hình gần đây.
Không đời nào cuộc điện thoại này xuất phát từ chủ ý của anh.
Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?
Không thể nào, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì cũng là gọi điện thoại cho chị Minh Vi.
Cuộc điện thoại này quá nửa là do mẹ ép anh gọi.
Nếu không, cô sẽ hoài nghi có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay không.
Ầm...
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, Tống Vãn Huỳnh bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa run lên, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời xám xịt bị tia sét rạch ngang phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng sấm liên tiếp vang lên đinh tai nhức óc.
Từ sáng sớm đã lất phất mưa phùn nhưng chưa đầy thời gian một bữa sáng trời đã tối đen.
Tống Vãn Huỳnh đứng bên cửa sổ khung hẹp nhìn những đám mây đen giăng đầy trên bầu trời tối om bên ngoài, bỗng nhiên sấm chớp rền vang, gió lớn cuốn theo mưa lớn trút xuống như thác đổ, cửa sổ hé mở bị gió lớn thổi kêu lên kẽo kẹt.
Những hạt mưa bắn tung tóe lên người cô, làm ướt hơn nửa ống tay áo từ bao giờ mà cô chẳng hề hay biết.
Một đôi tay từ phía sau vươn ra đóng cửa sổ lại, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, Minh Vi cau mày nói: “Mưa to như vậy, hành trình hôm nay chỉ có thể hủy bỏ.”
“Hủy bỏ?” Nhậm Khả từ trên lầu đi xuống còn đang vươn vai, nghe được lời này thì sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng chạy nhanh xuống lầu đi tới bên cửa sổ: “Hôm qua em xem dự báo thời tiết, nói hôm nay chỉ mưa nhỏ thôi, sao đột nhiên trời lại mưa to như thế?”
“Thời tiết ấy à, nói thay đổi là thay đổi.” Trương Chi Ngang ngáp một cái rồi đi xuống lầu, rót cho mình một ly cà phê để tỉnh táo tinh thần. “Chờ một lúc nữa đi, biết đâu chờ một lúc lại tạnh.”
Minh Vi quay lại: “Chưa chắc, tôi xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay có lẽ sẽ mưa cả ngày.”
“Cả ngày? Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
“Chẳng làm được gì cả, nằm chơi thôi.”
Trương Chi Ngang suy nghĩ một lúc, đề nghị: “Chúng ta tự nấu một bữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nấu ăn? Cậu biết nấu?”
“Chị đang coi thường em đấy à? Năm đó lúc em đi du học ở nước ngoài, cả đám du học sinh xung quanh đều phải dựa vào tài cầm muỗng của em đấy, biết bọn họ gọi em là gì không? Thần bếp! Năm đó em tốt nghiệp, bọn họ còn quỳ xuống cầu xin em đừng đi, em không biết nấu ăn?”
Trương Chi Ngang đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong, chân mày nhíu chặt.
“Sao thế?”
Trương Chi Ngang mở tủ lạnh ra, bất đắc dĩ nhún vai: “Không có gì cả.”
Minh Vi quen giải quyết vấn đề bằng cách đánh nhanh thắng nhanh, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Bỏ phiếu, ai đồng ý hôm nay ở nhà nấu cơm thì giơ tay.”
Mấy người đang ngồi trong phòng khách đồng loạt giơ tay, chỉ trừ Lý Đô Mật còn chưa xuống lầu.
“Chờ lát nữa rồi hỏi Lý Đô Mật.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
“Thật đáng ghét, sao hôm nay trời mưa to như vậy, không có tí cảnh báo nào.” Có tiếng than phiền vang lên, Lý Đô Mật thân mật ôm tay Tống Di từ trên lầu đi xuống: “Chị Tống Di, chị uống cà phê không? Em pha cho chị một ly.”
“Không cần không cần.” Tống Di liên tục xua tay: “Tôi không có thói quen uống cà phê vào buổi sáng.”
“Vậy em sẽ rót cho chị một ly sữa bò.”
“Cảm ơn.” Nụ cười trên mặt Tống Di hơi gượng gạo, điều cô ấy sợ nhất chính là sự nhiệt tình làm như rất thân quen này của Lý Đô Mật, nó khiến cô ấy cảm thấy khó xử mất tự nhiên nhưng lại không biết phải mở miệng từ chối như thế nào, ngồi xuống bàn ăn như đang ngồi trên bàn chông, chờ sữa bò của Lý Đô Mật.
Ánh mắt nghi hoặc của Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Nhậm Khả.
Nhậm Khả kéo ghế lại gần, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tối hôm qua Lý Đô Mật nói trong phòng cô ta có sâu, đòi chen chúc trong một căn phòng với bọn chị. Ba người bọn chị ở cùng một căn phòng, suýt nữa thì chị bị cô ta chen rơi xuống đất.”
Tống Vãn Huỳnh lập tức hiểu ra.
“Lý Đô Mật, hôm nay trời mưa, hành trình bị hủy. Trương Chi Ngang kiến nghị hôm nay chúng ta ở nhà nấu ăn, cô đồng ý không?”
“Nấu ăn?” Lý Đô Mật cau mày: “Như vậy chẳng phải sẽ làm trong nhà đầy mùi khói dầu sao, em không muốn.”
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười với cô ta: “Cô không muốn cũng vô ích, chúng tôi đều đồng ý, năm so với một, chúng tôi thắng. Nếu cô thật sự không chịu nổi mùi khói dầu cũng chỉ đành khiến cô uất ức trở về phòng thôi.”
Lý Đô Mật đưa sữa cho Tống Di, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang tươi cười, Lý Đô Mật nghiến răng nặn ra mấy chữ: “Em không có ý kiến.”
Đêm qua sau khi bị Minh Vi nhốt ở ngoài cửa, cô ta mới muộn màng nhận ra mình bị Tống Vãn Huỳnh lừa.
Nhớ lại những gì Tống Vãn Huỳnh làm trên đường ngày hôm qua, lúc ấy cô ta ngây thơ cho rằng biểu cảm đầy cô đơn trên gương mặt Tống Vãn Huỳnh sau khi bị cô lập là vì cô sợ hãi, đau lòng, buồn bã. Cô ta còn mừng thầm, tự cho rằng mình đã bắt chẹt được Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, ai ngờ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh này quá mưu mô!
Vậy mà cô lại lấy lùi làm tiến, ở trước mặt Minh Vi và ống kính máy quay giả vờ đáng thương để lấy được sự đồng cảm!
Mấu chốt là Minh Vi vậy mà lại tin!
Cô ấy đã biết mình có ý xấu, chẳng lẽ không nhìn ra mấy trò trà xanh của Tống Vãn Huỳnh hay sao? Tại sao lại chỉ cảnh cáo một mình mình mà không cảnh cáo Tống Vãn Huỳnh!
Lý Đô Mật, người chưa bao giờ thất bại trong lĩnh vực trà xanh, tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon.
Tuy nhiên cô ta cũng dần nhận ra Tống Vãn Huỳnh khó đối phó, Minh Vi khó giải quyết, Nhậm Khả khó thân thiết, Tống Di mặc dù như khúc gỗ nhưng cũng là khúc gỗ không biết cách từ chối, lôi kéo Tống Di ít nhiều gì cũng có bạn bè, không thảm đến nỗi bị cô lập.
“Chị Tống Di, em có một món quà muốn tặng cho chị, cảm ơn chị tối qua đã nói chuyện với em lúc tâm trạng của em không tốt.”
“A? Không cần đâu.” Tống Di vội vàng xua tay từ chối: “Tôi cũng không giúp được gì cho cô.”
“Cần chứ!” Lý Đô Mật đưa cho cô ấy một hộp quà nhỏ: “Tặng chị.”
“Thật sự không cần đâu.”
“Mở ra xem thử đi, biết đâu lại là thứ chị thích.”
Không biết phải làm sao, Tống Di chỉ đành phải mở nó ra, bên trong hộp quà nhỏ là một chiếc vòng tay làm bằng bạc, ở giữa có mười mấy viên ngọc trai nhỏ được xâu vào nhau.
Nhìn thấy là một chiếc vòng tay bằng bạc, trông cũng không đắt lắm, Tống Di thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Nói xong, Lý Đô Mật lại đưa một hộp quà nhỏ khác tới trước mặt Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh khó hiểu nhìn Lý Đô Mật.
“Xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, em không cố ý đâu, chủ yếu là đi du lịch cùng mọi người vui quá nên có đôi khi em hơi mất chừng mực. Em biết chị rất thích chị Minh Vi, sau này em không cướp chị Minh Vi của chị nữa, vòng tay này coi như em nhận lỗi, mong chị nhận cho.”
Lý Đô Mật cũng hiểu đạo lý kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, dù có tức giận nhưng cũng hiểu được một sự thật là nếu không có sự giúp đỡ của người ngoài thì cô ta không thể đấu lại Tống Vãn Huỳnh.
Nếu không đấu lại Tống Vãn Huỳnh, không bằng tặng một món quà để xoa dịu mối quan hệ, duy trì vẻ yên bình bề ngoài mới là thượng sách, nếu không với kỹ năng diễn xuất của Tống Vãn Huỳnh ngày hôm qua, những khán giả và cư dân mạng không ngại lớn chuyện kia không chừng lại quay sang mắng cô ta.
Tống Vãn Huỳnh không có ý định nhận quà của Lý Đô Mật, chỉ xét riêng chuyện Lý Đô Mật cố gắng kéo bè kéo cánh cô lập Minh Vi, cô chưa từng có ý định giảng hòa với cô ta: “Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã dị ứng với mấy đồ trang sức làm bằng bạc, tấm lòng của cô tôi xin nhận, vòng tay thì cô mang về đi.”
“Dị ứng? Còn có người dị ứng với bạc sao?” Lý Đô Mật vô cùng kinh ngạc, có hơi tủi thân oan ức nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chị Vãn Huỳnh, có phải chị không muốn tha thứ cho em nên mới lấy cớ như vậy không?”
Tống Vãn Huỳnh cau mày nói: “Dị ứng là dị ứng, tại sao tôi phải kiếm cớ?”
Nhậm Khả đã chú ý tới chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh từ lâu, nghe cô nói như vậy thì chợt hiểu ra: “Khó trách trên người em từ trên xuống dưới chỉ đeo mỗi chiếc vòng ngọc trên tay, thì ra là bị dị ứng với trang sức bằng bạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro