Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 25
2024-09-18 21:33:58
Chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh nhìn trong suốt lấp lánh hơn thủy tinh nhưng lại nhẵn nhụi trơn bóng hơn thủy tinh, trong đến mức không nhìn thấy chút tạp chất nào.
Nhậm Khả rất am hiểu về trang sức, cũng từng tìm hiểu sơ qua về vòng ngọc: “Chị nghe nói vòng ngọc càng trong, càng giống thủy tinh thì càng đắt, chiếc vòng của em không lẫn chút tạp chất nào, chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Em cũng không rõ giá cả thế nào, chiếc vòng này là mẹ tặng cho em.”
Lý Đô Mật mất mặt nên không vui, dùng sức đẩy chiếc vòng tay về phía trước: “Những thứ em đã tặng đi không có lý do gì lại lấy lại, không đeo được thì để trưng cũng được, dù sao cũng là tấm lòng của em.”
Thấy Nhậm Khả chăm chú nhìn chiếc vòng tay trên tay Tống Vãn Huỳnh, cô ta không nhịn được nói: “Chị Nhậm Khả, chị am hiểu về vòng tay lắm ạ? Vậy chiếc vòng tay trên tay chị Vãn Huỳnh có phải đồ thật không?”
“Mẹ Vãn Huỳnh tặng cho cô ấy, chắc hẳn là thật rồi.”
Lý Đô Mật lẩm bẩm: “Cũng không nói trước được, bây giờ trên thị trường có rất nhiều vòng ngọc giả. Em nghe nói có nhiều con buôn bất lương vì muốn gia tăng chất lượng của vòng ngọc mà tiêm vài thứ như keo dính vào bên trong, khiến vòng ngọc nhìn có vẻ trơn bóng nhưng những thứ này có hại cho cơ thể con người, đeo lâu sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể. Chị Vãn Huỳnh, hay là chị về nhà hỏi mẹ xem chiếc vòng ngọc này rốt cuộc là thật hay giả.”
Không thể không nói Lý Đô Mật đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không giỏi ăn nói.
Vừa dứt lời, những người có mặt ở đó không một ai tiếp lời cô ta.
Có lẽ nhận ra mình nói quá thẳng thắn, Lý Đô Mật giải thích: “Chị Vãn Huỳnh, em không có ý đó, em cũng chỉ là nghĩ cho sức khỏe của chị thôi. Em có một người bạn mua phải vòng ngọc giả, da dẻ thối rữa, rất đáng sợ, lỡ như mẹ chị bị người ta lừa thì sao.”
Đúng là nực cười, bà chủ của Văn Thị, thiên kim nhà họ Tống lại bị lừa? Mua phải hàng giả? Đùa gì thế.
“Không thể nào, bà ấy không thể mua phải hàng giả.”
“Sao lại không thể? Nếu chiếc vòng ngọc của chị là hàng thật thì giá cũng phải tầm hơn một triệu đúng không? Vòng ngọc đắt như vậy...” Lý Đô Mật không nói hết câu nhưng ý trong lời nói rất rõ ràng.
Thông qua tin tức tìm hiểu được từ ekip chương trình, cô ta biết rõ trong bảy người bọn họ ai mới là con nhà giàu đích thực, Tống Vãn Huỳnh chỉ là một người khá giả bình thường, lấy đâu ra tiền mua được một chiếc vòng tay đắt tiền như vậy.
Theo cô ta thấy, lời Tống Vãn Huỳnh nói chỉ là kiếm cớ để từ chối cô ta mà thôi.
“Chị Vãn Huỳnh, em biết ngày hôm qua em đã không để ý đến cảm nhận của chị, bỏ chị lại phía sau, chị cảm thấy không vui cũng đúng. Nhưng em cũng thật lòng muốn xin lỗi chị, hàn gắn lại mối quan hệ, tiếp theo chúng ta còn lộ trình mấy ngày, em không muốn vì sự bất hòa giữa chúng ta khiến mọi người không vui, chị hãy nhận lấy món quà của em đi.”
“Cô cho rằng vì không muốn nhận món quà của cô nên tôi mới nói dối là mình bị dị ứng với trang sức bằng bạc?”
Mặc dù không nói ra nhưng trên mặt Lý Đô Mật lại tỏ rõ vẻ: “Chứ còn gì nữa.”
Tống Vãn Huỳnh kìm chế không trợn mắt trước ống kính.
Lại gây chuyện, vì sao Lý Đô Mật này không nhớ lâu được một chút nhỉ? Cô ta đã chịu bao nhiêu thua thiệt từ chỗ cô rồi còn chưa đủ? Hết lần này đến lần khác chạy đến trước họng súng.
Cô thấy hơi phiền, cau mày nhìn Lý Đô Mật, giọng điệu có hơi không khách khí: “Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người à?” Tống Vãn Huỳnh nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Đầu tiên, chiếc vòng tay này mẹ tôi tặng cho tôi, bà ấy nói là thật thì chắc chắn không phải giả, thứ hai, tôi nói tôi dị ứng với đồ bạc, không nhận là không nhận, thứ ba, tôi không muốn nhận quà của cô, cho nên mời cô lấy quà của mình về đi, cô nghe hiểu lời tôi nói không?”
Nói cô thì được nhưng không thể nói bà Văn.
Bà Văn tốt với cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Đô Mật vu khống bà ấy vô cớ, cho dù chỉ là suy đoán cũng không được!
“Ha ha ha ha, trong lòng Lý Đô Mật đang nghĩ gì không biết! Bầu không khí này khó xử quá đi! Nếu tôi ở đó chắc sẽ biểu diễn một màn quắp móng chân mất thôi!”
“Nếu chiếc vòng tay trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh là hàng thật thì tốn không ít tiền. Nếu là thật thì thân phận con nhà giàu của cô ấy không lệch đi đâu được.”
“Khó trách Tống Vãn Huỳnh tức giận, cho dù là ai đứng trước mặt mình nói quà mẹ mình mua cho mình là giả, có ai lại không tức giận kia chứ?”
“Lý Đô Mật đúng là không giỏi ăn nói, tặng người ta quà rõ ràng là xin lỗi giảng hòa, lời nói ra lại khó nghe như vậy, là giảng hòa hay là đang kết thù?”
“Hình ảnh phát sóng trực tiếp có hơi mờ nhưng với kinh nghiệm mua ngọc thạch nhiều năm của tôi, nếu chiếc vòng ngọc của Tống Vãn Huỳnh không phải là giả thì chắc chắn là hàng thật!”
“Lầu trên nói như không nói ấy...”
“Tôi không biết nhiều về phỉ thúy, nhưng... Tôi thấy đồng nghiệp của tôi cũng đeo một chiếc vòng tay tương tự như chiếc trên tay Tống Vãn Huỳnh, không đắt, chỉ có mấy nghìn thôi, đắt như vậy sao?”
“Nếu chiếc vòng tay trên tay Tống Vãn Huỳnh là thật thì chắc hẳn là loại phỉ thúy hiếm có khó tìm, hai ba mươi triệu chưa chắc đã mua được ngọc ở đẳng cấp này.”
“Hai ba mươi triệu? Tống Vãn Huỳnh đang đeo một cái biệt thự trên tay đấy à?”
“Cho nên Tống Vãn Huỳnh là con nhà giàu?”
“Ê! Mấy người tỉnh táo lại đi, lỡ như chiếc vòng trên tay cô ấy là giả thì sao!”
“Nhưng nhìn Tống Vãn Huỳnh nói chuyện tự tin như vậy không giống như là giả.”
“Chưa chắc, xem thêm chút nữa đi.”
Rất nhanh, kết quả bình chọn bên dưới video hiện ra, tỷ lệ bình chọn cho Tống Vãn Huỳnh tăng vọt, tạm thời dẫn đầu những người còn lại với tỷ lệ bình chọn siêu cao 39%.
Bão bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp sục sôi ngất trời, bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên vi diệu, những ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, đặc biệt là Lý Đô Mật lộ ra vẻ khó xử.
Lý Đô Mật cũng rất xấu hổ.
Cô ta nhìn ống kính máy quay ở bên cạnh, biết rõ cảnh tượng vừa rồi đã bị máy quay ghi lại toàn bộ, vốn dĩ cô ta chỉ muốn lấy lòng Tống Vãn Huỳnh giảng hòa nhưng không ngờ mình nhất thời không nhịn được lại tự gây ra rắc rối cho mình.
Cô ta chỉ thuận miệng nói ra như vậy thôi, ai bảo Tống Vãn Huỳnh cứ đòi hơn thua với cô ta, nhận quà xin lỗi của cô ta không được hay sao, lại cứ nhất quyết kiếm cớ nói mình dị ứng với trang sức bạc.
Dị ứng với trang sức bạc cái gì, người khác không biết, cô ta còn không biết hoàn cảnh gia đình của Tống Vãn Huỳnh hay sao?
Trước đó cô ta đã đọc qua thông tin cá nhân của khách mời tham gia chương trình này, Tống Vãn Huỳnh xuất thân từ một gia đình bình thường, ba đơn thân, mẹ đã mất, tiền đâu ra mà mua chiếc vòng tay đắt như vậy.
Giả vờ giả vịt, còn muốn lừa cô ta?
Nhưng mà nói đến thì Tống Vãn Huỳnh diễn giỏi thật, nếu không phải cô ta đã xem trước thông tin khách mời, có lẽ cô ta cũng đã bị cô lừa rồi.
“Xin lỗi nhé chị Vãn Huỳnh, em cũng chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, bây giờ có nhiều người chết cũng muốn giữ sĩ diện, vòng tay xịn thì không chịu đeo đi đeo mấy cái vòng giả, cũng may chị không phải người như thế.”
Trương Chi Ngang là người đầu tiên hoàn hồn lại, mỉm cười phá vỡ tình thế bế tắc, đưa hộp quà trước mặt Tống Vãn Huỳnh cho Lý Đô Mật: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện nấu cơm đi.”
“Đúng, chúng ta nói chuyện nấu cơm đi. Nhắc đến đồ ăn Trung Quốc là tôi thấy đói rồi.” Nhậm Khả cũng đứng ra hòa giải: “Trương Chi Ngang, cậu biết nấu nướng thì chuyện nấu cơm giao cho cậu nhé.”
“Được ạ, nếu mọi người đều không phản đối thì quyết định như vậy đi, bữa trưa nay để tôi nấu, cho mọi người nếm thử tài nấu nướng của tôi.”
Minh Vi cúi đầu lướt điện thoại di động: “Tôi tra thử, phát hiện gần đây có một siêu thị bán đồ Trung, lái xe đến đó mất khoảng một tiếng, chờ mưa ngớt một chút tôi sẽ ra ngoài đi mua một ít thức ăn, mọi người muốn ăn gì, lập danh sách cho tôi, tôi đi mua một thể.”
“Thật sao?” Hai mắt Nhậm Khả sáng lên: “Cái gì cũng được?”
“Câu hỏi này cô phải hỏi Trương Chi Ngang, hôm nay chỉ có một đầu bếp nấu ăn thôi, mọi người gọi món phải hỏi đầu bếp trước xem có nấu được không đã.”
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Trương Chi Ngang.
“Nhìn tôi làm gì? Gọi đi, cứ việc gọi! Đến lúc đó tôi chọn món nào mình biết nấu rồi mua là được.”
Trương Chi Ngang vừa nói vậy, mọi người đều không khách sáo, hăng hái gọi món.
“Cánh gà coca! Sườn kho!”
“Thịt xào ớt! Phải cay!”
“Trứng gà xào cà chua!”
Lý Đô Mật giơ tay lên: “Tôi muốn ăn beefsteak với cá hồi!”
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ta.
Vẻ mặt Lý Đô Mật có hơi uất ức: “Mọi người nhìn tôi làm gì, không phải nói là muốn ăn món gì thì gọi hay sao? Bình thường tôi không thích ăn đồ ăn Trung lắm, quá dầu mỡ, dễ béo, tôi sẽ không chia tiền với mọi người đâu.”
”...” Mọi người đều cạn lời.
Không lâu sau, điện thoại di động của Minh Vi bị ghi chú đầy đồ ăn và gia vị cần thiết.
Chú ý tới Tống Vãn Huỳnh vẫn không lên tiếng, Trương Chi Ngang lại gần thấp giọng hỏi: “Vãn Huỳnh, cô không muốn ăn gì à?”
Tống Vãn Huỳnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, liếc anh ấy: “Món tôi muốn ăn sợ anh không làm được.”
“Cô hoài nghi tài năng nấu nướng của tôi?” Trương Chi Ngang chậc một tiếng: “Cô không nói thì sao biết tôi không làm được? Cô cứ việc nói, năm đó nếu không phải bị ném qua nước ngoài du học, bây giờ tôi đã là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường Tân Đông Phương rồi!”
Tống Vãn Huỳnh bị mấy lời khoa trương của Trương Chi Ngang chọc cười: “Ừm... Tôi muốn ăn tôm hùm đất.”
“...” Ở nước ngoài lấy đâu ra tôm hùm đất nhưng Trương Chi Ngang lại nói: “Để tôi nghĩ cách thử xem.”
Nhậm Khả rất am hiểu về trang sức, cũng từng tìm hiểu sơ qua về vòng ngọc: “Chị nghe nói vòng ngọc càng trong, càng giống thủy tinh thì càng đắt, chiếc vòng của em không lẫn chút tạp chất nào, chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Em cũng không rõ giá cả thế nào, chiếc vòng này là mẹ tặng cho em.”
Lý Đô Mật mất mặt nên không vui, dùng sức đẩy chiếc vòng tay về phía trước: “Những thứ em đã tặng đi không có lý do gì lại lấy lại, không đeo được thì để trưng cũng được, dù sao cũng là tấm lòng của em.”
Thấy Nhậm Khả chăm chú nhìn chiếc vòng tay trên tay Tống Vãn Huỳnh, cô ta không nhịn được nói: “Chị Nhậm Khả, chị am hiểu về vòng tay lắm ạ? Vậy chiếc vòng tay trên tay chị Vãn Huỳnh có phải đồ thật không?”
“Mẹ Vãn Huỳnh tặng cho cô ấy, chắc hẳn là thật rồi.”
Lý Đô Mật lẩm bẩm: “Cũng không nói trước được, bây giờ trên thị trường có rất nhiều vòng ngọc giả. Em nghe nói có nhiều con buôn bất lương vì muốn gia tăng chất lượng của vòng ngọc mà tiêm vài thứ như keo dính vào bên trong, khiến vòng ngọc nhìn có vẻ trơn bóng nhưng những thứ này có hại cho cơ thể con người, đeo lâu sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể. Chị Vãn Huỳnh, hay là chị về nhà hỏi mẹ xem chiếc vòng ngọc này rốt cuộc là thật hay giả.”
Không thể không nói Lý Đô Mật đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không giỏi ăn nói.
Vừa dứt lời, những người có mặt ở đó không một ai tiếp lời cô ta.
Có lẽ nhận ra mình nói quá thẳng thắn, Lý Đô Mật giải thích: “Chị Vãn Huỳnh, em không có ý đó, em cũng chỉ là nghĩ cho sức khỏe của chị thôi. Em có một người bạn mua phải vòng ngọc giả, da dẻ thối rữa, rất đáng sợ, lỡ như mẹ chị bị người ta lừa thì sao.”
Đúng là nực cười, bà chủ của Văn Thị, thiên kim nhà họ Tống lại bị lừa? Mua phải hàng giả? Đùa gì thế.
“Không thể nào, bà ấy không thể mua phải hàng giả.”
“Sao lại không thể? Nếu chiếc vòng ngọc của chị là hàng thật thì giá cũng phải tầm hơn một triệu đúng không? Vòng ngọc đắt như vậy...” Lý Đô Mật không nói hết câu nhưng ý trong lời nói rất rõ ràng.
Thông qua tin tức tìm hiểu được từ ekip chương trình, cô ta biết rõ trong bảy người bọn họ ai mới là con nhà giàu đích thực, Tống Vãn Huỳnh chỉ là một người khá giả bình thường, lấy đâu ra tiền mua được một chiếc vòng tay đắt tiền như vậy.
Theo cô ta thấy, lời Tống Vãn Huỳnh nói chỉ là kiếm cớ để từ chối cô ta mà thôi.
“Chị Vãn Huỳnh, em biết ngày hôm qua em đã không để ý đến cảm nhận của chị, bỏ chị lại phía sau, chị cảm thấy không vui cũng đúng. Nhưng em cũng thật lòng muốn xin lỗi chị, hàn gắn lại mối quan hệ, tiếp theo chúng ta còn lộ trình mấy ngày, em không muốn vì sự bất hòa giữa chúng ta khiến mọi người không vui, chị hãy nhận lấy món quà của em đi.”
“Cô cho rằng vì không muốn nhận món quà của cô nên tôi mới nói dối là mình bị dị ứng với trang sức bằng bạc?”
Mặc dù không nói ra nhưng trên mặt Lý Đô Mật lại tỏ rõ vẻ: “Chứ còn gì nữa.”
Tống Vãn Huỳnh kìm chế không trợn mắt trước ống kính.
Lại gây chuyện, vì sao Lý Đô Mật này không nhớ lâu được một chút nhỉ? Cô ta đã chịu bao nhiêu thua thiệt từ chỗ cô rồi còn chưa đủ? Hết lần này đến lần khác chạy đến trước họng súng.
Cô thấy hơi phiền, cau mày nhìn Lý Đô Mật, giọng điệu có hơi không khách khí: “Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người à?” Tống Vãn Huỳnh nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Đầu tiên, chiếc vòng tay này mẹ tôi tặng cho tôi, bà ấy nói là thật thì chắc chắn không phải giả, thứ hai, tôi nói tôi dị ứng với đồ bạc, không nhận là không nhận, thứ ba, tôi không muốn nhận quà của cô, cho nên mời cô lấy quà của mình về đi, cô nghe hiểu lời tôi nói không?”
Nói cô thì được nhưng không thể nói bà Văn.
Bà Văn tốt với cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Đô Mật vu khống bà ấy vô cớ, cho dù chỉ là suy đoán cũng không được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha ha, trong lòng Lý Đô Mật đang nghĩ gì không biết! Bầu không khí này khó xử quá đi! Nếu tôi ở đó chắc sẽ biểu diễn một màn quắp móng chân mất thôi!”
“Nếu chiếc vòng tay trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh là hàng thật thì tốn không ít tiền. Nếu là thật thì thân phận con nhà giàu của cô ấy không lệch đi đâu được.”
“Khó trách Tống Vãn Huỳnh tức giận, cho dù là ai đứng trước mặt mình nói quà mẹ mình mua cho mình là giả, có ai lại không tức giận kia chứ?”
“Lý Đô Mật đúng là không giỏi ăn nói, tặng người ta quà rõ ràng là xin lỗi giảng hòa, lời nói ra lại khó nghe như vậy, là giảng hòa hay là đang kết thù?”
“Hình ảnh phát sóng trực tiếp có hơi mờ nhưng với kinh nghiệm mua ngọc thạch nhiều năm của tôi, nếu chiếc vòng ngọc của Tống Vãn Huỳnh không phải là giả thì chắc chắn là hàng thật!”
“Lầu trên nói như không nói ấy...”
“Tôi không biết nhiều về phỉ thúy, nhưng... Tôi thấy đồng nghiệp của tôi cũng đeo một chiếc vòng tay tương tự như chiếc trên tay Tống Vãn Huỳnh, không đắt, chỉ có mấy nghìn thôi, đắt như vậy sao?”
“Nếu chiếc vòng tay trên tay Tống Vãn Huỳnh là thật thì chắc hẳn là loại phỉ thúy hiếm có khó tìm, hai ba mươi triệu chưa chắc đã mua được ngọc ở đẳng cấp này.”
“Hai ba mươi triệu? Tống Vãn Huỳnh đang đeo một cái biệt thự trên tay đấy à?”
“Cho nên Tống Vãn Huỳnh là con nhà giàu?”
“Ê! Mấy người tỉnh táo lại đi, lỡ như chiếc vòng trên tay cô ấy là giả thì sao!”
“Nhưng nhìn Tống Vãn Huỳnh nói chuyện tự tin như vậy không giống như là giả.”
“Chưa chắc, xem thêm chút nữa đi.”
Rất nhanh, kết quả bình chọn bên dưới video hiện ra, tỷ lệ bình chọn cho Tống Vãn Huỳnh tăng vọt, tạm thời dẫn đầu những người còn lại với tỷ lệ bình chọn siêu cao 39%.
Bão bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp sục sôi ngất trời, bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên vi diệu, những ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, đặc biệt là Lý Đô Mật lộ ra vẻ khó xử.
Lý Đô Mật cũng rất xấu hổ.
Cô ta nhìn ống kính máy quay ở bên cạnh, biết rõ cảnh tượng vừa rồi đã bị máy quay ghi lại toàn bộ, vốn dĩ cô ta chỉ muốn lấy lòng Tống Vãn Huỳnh giảng hòa nhưng không ngờ mình nhất thời không nhịn được lại tự gây ra rắc rối cho mình.
Cô ta chỉ thuận miệng nói ra như vậy thôi, ai bảo Tống Vãn Huỳnh cứ đòi hơn thua với cô ta, nhận quà xin lỗi của cô ta không được hay sao, lại cứ nhất quyết kiếm cớ nói mình dị ứng với trang sức bạc.
Dị ứng với trang sức bạc cái gì, người khác không biết, cô ta còn không biết hoàn cảnh gia đình của Tống Vãn Huỳnh hay sao?
Trước đó cô ta đã đọc qua thông tin cá nhân của khách mời tham gia chương trình này, Tống Vãn Huỳnh xuất thân từ một gia đình bình thường, ba đơn thân, mẹ đã mất, tiền đâu ra mà mua chiếc vòng tay đắt như vậy.
Giả vờ giả vịt, còn muốn lừa cô ta?
Nhưng mà nói đến thì Tống Vãn Huỳnh diễn giỏi thật, nếu không phải cô ta đã xem trước thông tin khách mời, có lẽ cô ta cũng đã bị cô lừa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin lỗi nhé chị Vãn Huỳnh, em cũng chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, bây giờ có nhiều người chết cũng muốn giữ sĩ diện, vòng tay xịn thì không chịu đeo đi đeo mấy cái vòng giả, cũng may chị không phải người như thế.”
Trương Chi Ngang là người đầu tiên hoàn hồn lại, mỉm cười phá vỡ tình thế bế tắc, đưa hộp quà trước mặt Tống Vãn Huỳnh cho Lý Đô Mật: “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện nấu cơm đi.”
“Đúng, chúng ta nói chuyện nấu cơm đi. Nhắc đến đồ ăn Trung Quốc là tôi thấy đói rồi.” Nhậm Khả cũng đứng ra hòa giải: “Trương Chi Ngang, cậu biết nấu nướng thì chuyện nấu cơm giao cho cậu nhé.”
“Được ạ, nếu mọi người đều không phản đối thì quyết định như vậy đi, bữa trưa nay để tôi nấu, cho mọi người nếm thử tài nấu nướng của tôi.”
Minh Vi cúi đầu lướt điện thoại di động: “Tôi tra thử, phát hiện gần đây có một siêu thị bán đồ Trung, lái xe đến đó mất khoảng một tiếng, chờ mưa ngớt một chút tôi sẽ ra ngoài đi mua một ít thức ăn, mọi người muốn ăn gì, lập danh sách cho tôi, tôi đi mua một thể.”
“Thật sao?” Hai mắt Nhậm Khả sáng lên: “Cái gì cũng được?”
“Câu hỏi này cô phải hỏi Trương Chi Ngang, hôm nay chỉ có một đầu bếp nấu ăn thôi, mọi người gọi món phải hỏi đầu bếp trước xem có nấu được không đã.”
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Trương Chi Ngang.
“Nhìn tôi làm gì? Gọi đi, cứ việc gọi! Đến lúc đó tôi chọn món nào mình biết nấu rồi mua là được.”
Trương Chi Ngang vừa nói vậy, mọi người đều không khách sáo, hăng hái gọi món.
“Cánh gà coca! Sườn kho!”
“Thịt xào ớt! Phải cay!”
“Trứng gà xào cà chua!”
Lý Đô Mật giơ tay lên: “Tôi muốn ăn beefsteak với cá hồi!”
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ta.
Vẻ mặt Lý Đô Mật có hơi uất ức: “Mọi người nhìn tôi làm gì, không phải nói là muốn ăn món gì thì gọi hay sao? Bình thường tôi không thích ăn đồ ăn Trung lắm, quá dầu mỡ, dễ béo, tôi sẽ không chia tiền với mọi người đâu.”
”...” Mọi người đều cạn lời.
Không lâu sau, điện thoại di động của Minh Vi bị ghi chú đầy đồ ăn và gia vị cần thiết.
Chú ý tới Tống Vãn Huỳnh vẫn không lên tiếng, Trương Chi Ngang lại gần thấp giọng hỏi: “Vãn Huỳnh, cô không muốn ăn gì à?”
Tống Vãn Huỳnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, liếc anh ấy: “Món tôi muốn ăn sợ anh không làm được.”
“Cô hoài nghi tài năng nấu nướng của tôi?” Trương Chi Ngang chậc một tiếng: “Cô không nói thì sao biết tôi không làm được? Cô cứ việc nói, năm đó nếu không phải bị ném qua nước ngoài du học, bây giờ tôi đã là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường Tân Đông Phương rồi!”
Tống Vãn Huỳnh bị mấy lời khoa trương của Trương Chi Ngang chọc cười: “Ừm... Tôi muốn ăn tôm hùm đất.”
“...” Ở nước ngoài lấy đâu ra tôm hùm đất nhưng Trương Chi Ngang lại nói: “Để tôi nghĩ cách thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro