Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 26
2024-09-18 21:33:58
Minh Vi vốn định đợi ngớt mưa một chút rồi nhờ Carl lái xe đến siêu thị đồ Trung mua sắm nhưng đợi mãi, đợi đến tận trưa, mặc dù mưa không còn to như hồi sáng nhưng vẫn đập ầm ầm vào cửa sổ.
Minh Vi quyết định không chờ đợi nữa.
Hứa Bạc Châu nhìn ra bên ngoài, ngăn cô ấy lại: "Trời mưa to như vậy, còn phải mua rất nhiều đồ, để tôi và Trương Chi Ngang đi cho, mọi người chờ ở nhà đi."
Trương Chi Ngang cắn một miếng bánh mì lót dạ, đi theo Hứa Bạc Châu lên đường tới siêu thị đồ Trung.
Đợi khoảng chừng ba tiếng, cuối cùng Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Châu cũng quay lại trong sự chờ đợi nóng ruột nóng gan trông chờ mòn mỏi của mọi người. Cả đám tiến lên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn hai người bọn họ mua từ siêu thị đồ Trung, túi lớn túi nhỏ, ngay cả Lao Gan Ma (ớt chưng dầu) cũng mua ba lọ.
Trong đống túi đồ đã mua, Trương Chi Ngang ra vẻ thần bí mở một túi đồ ra cho Tống Vãn Huỳnh xem: "Không có tôm hùm đất nhưng có tôm hùm Boston, cô muốn ăn kho hay hấp?"
Một cái càng của con tôm hùm Boston tươi còn to hơn cả bàn tay của cô, Tống Vãn Huỳnh không chút khách khí gõ nhẹ lên lớp vỏ cứng của nó: "Đương nhiên là hấp rồi."
Trương Chi Ngang mỉm cười: "Đúng như những gì tôi đang nghĩ."
Xét thấy ngoài Trương Chi Ngang ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không biết nấu ăn, Trương Chi Ngang không chút khách khí chiếm luôn vị trí bếp trưởng, phân công nhiệm vụ rửa rau thái rau cho mọi người.
"Chị Minh Vi và Vãn Huỳnh rửa rau, Nhậm Khả và Tống Di hỗ trợ thái rau, Lý Đô Mật..." Nhìn người nào đó đang đứng bên cạnh bới móc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về, trên mặt đầy biểu cảm chán ghét, Trương Chi Ngang muốn nói lại thôi: "Cô đi gọt hoa quả đi, không có vấn đề gì đúng không?"
"À, trước giờ ở nhà tôi chưa từng..."
"Không gọt thì tự đi chiên beefsteak."
Lời than phiền của Lý Đô Mật nhanh chóng ngừng lại: "Được rồi, gọt thì gọt."
Mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, trong lúc nhất thời bận rộn đến mức sục sôi ngút trời.
Sục sôi ngút trời theo đúng nghĩa đen.
Phòng bếp trong căn nhà bọn họ đang ở là bếp kiểu Tây tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn, bếp kiểu Tây không tiện làm món xào Trung Quốc lắm, mới chỉ xào món thịt xào ớt, bên trong nhà đã đầy khói dầu, sặc không thở được. Mấy người sợ mùi khói dầu kích hoạt máy báo động hệ thống phun sương, Tống Vãn Huỳnh và Tống Di chỉ đành phải kê ghế dài, cầm một tập giấy A4 không biết lôi từ đâu ra xếp thành một chồng, đứng dưới máy báo động quạt gió.
Hai tiếng sau, dưới sự bận rộn của đầu bếp Trương, một bàn đồ ăn Trung Quốc coi như khá tươm tất đã ra lò.
Lúc này mưa đã tạnh, trời cũng đã tối.
Vừa mới đổ một cơn mưa rào, cuốn trôi bụi bặm trong không khí, mang đến hơi thở mát mẻ của mùa hè.
Mấy người bày bàn ăn trên sân thượng tầng bốn rồi bưng đồ ăn lên đó.
Carl rất hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, dưới sự mời chào thịnh tình của mọi người, ông ấy cũng ngồi xuống bàn ăn. Để cảm ơn lời mời của mọi người, Carl lấy mấy chai rượu vang đỏ từ trong hầm ra chiêu đãi mọi người.
Nhậm Khả không thể chờ đợi thêm nữa, dùng đũa nếm thử món thịt kho tàu ở gần đó, sau khi nhai nuốt xong, mặt không cảm xúc nhìn về phía Trương Chi Ngang, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, cô ấy nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, giơ ngón tay cái lên với Trương Chi Ngang: "Trương Chi Ngang, thằng nhóc nhà cậu giỏi đấy, không nhìn ra tay nghề của cậu lại tốt như vậy."
Trương Chi Ngang đắc ý nhướng mày: "Nếu ngon thì mọi người ăn nhiều một chút, đồ ăn do đầu bếp Trương tôi đây nấu không phải muốn ăn là ăn được đâu."
"Mới khen có mấy câu mà cậu đã vênh mặt lên trời rồi."
Nghe thấy lời khen của Nhậm Khả, mấy người nhao nhao động đũa, ai nấy đều khen không dứt miệng.
Tống Vãn Huỳnh gắp một đũa tôm hùm, thịt vừa dai vừa chắc, mỗi miếng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào tinh tế của tôm hùm.
Trương Chi Ngang cẩn thận quan sát tâm trạng của cô, cười nói: "Thế nào, tôm hùm tôi nấu không thua kém gì món tôm hùm đất cô muốn ăn đúng không?"
Tống Vãn Huỳnh không chút keo kiệt khen ngợi: "Không tệ, chỉ kém tay nghề của dì Trần nhà tôi một chút thôi."
Thấy tâm trạng của cô vẫn như mọi khi, Trương Chi Ngang cười trêu đùa: "Khen thì khen đi, còn so sánh rồi dìm tôi nữa?"
Tống Vãn Huỳnh liếc anh ấy: "So sánh anh với dì Trần là công nhận tài nấu nướng của anh rồi đấy."
Trương Chi Ngang cười: "Được rồi, tôi rất vinh hạnh."
"Bọn tôi có ai nói muốn ăn tôm hùm đâu nhỉ." Nhậm Khả nhìn con tôm hùm Boston trước mặt Tống Vãn Huỳnh: "Sao cậu lại mua tôm hùm đắt như vậy?"
"Vãn Huỳnh muốn ăn tôm hùm đất, ở nước ngoài kiếm đâu ra mà mua, tôm hùm hay tôm hùm đất dù sao cũng đều là tôm hùm nên tôi đã mua về."
Nhậm Khả ồ lên, giọng điệu đầy vẻ ám chỉ: "Ồ, hóa ra là vậy, không ngờ cậu lại chu đáo thế đấy."
Lý Đô Mật ngồi bên cạnh, cô đơn cắt miếng beefsteak trên đĩa của mình, một bàn đồ ăn ngon ở trước mặt, món beefsteak của mình đã không còn thơm ngon nữa, ánh mắt không tự chủ được liếc tưới bàn ăn, nhìn Tống Di đang ăn sườn, nghi hoặc hỏi: "Món sườn này nhìn vừa ngọt vừa dầu mỡ mà ăn ngon lành vậy sao chị?"
"Ngon lắm." Tống Di không chút đề phòng gắp một miếng sườn cho Lý Đô Mật: "Cô nếm thử xem, mấy món Trương Chi Ngang nấu thực sự rất ngon."
"Thật sao?" Lý Độ Mật nửa tin nửa ngờ cắn một miếng, món sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt vừa miệng, cho vào miệng là mềm tan đưa cơm, thực sự rất ngon.
"Không phải có người nói đồ ăn Trung Quốc nhiều dầu mỡ, dễ ngán còn dễ tăng cân, không ăn sao?"
Lý Đô Mật nghe mấy câu khịa của Tống Vãn Huỳnh, lập tức thẹn quá hóa giận ném miếng sườn xuống đất: "Đúng là nhiều dầu mỡ, dễ ngán dễ tăng cân, còn không cho người ta nói, tôi mới chẳng thèm ăn! Có điều con tôm hùm Boston này đắt lắm nhỉ, lấy tiền của mọi người đi mua tôm hùm đắt như vậy?"
Trương Chi Ngang giải thích: "Con tôm hùm Boston này tôi không dùng tiền của mọi người, không phải mỗi người một ngày có một trăm bảng sao? Tôi còn dư ít tiền, vừa đủ mua con tôm này."
Nhậm Khả vội vàng nói: "Vậy cũng không được, tôi cũng ăn mà, sao có thể để một mình cậu trả tiền, tôi sẽ chia tiền tôm với cậu."
Tống Di cũng nói: "Tôi cũng sẽ chia tiền với cậu."
Tống Vãn Huỳnh trầm ngâm nhìn Trương Chi Ngang, anh ấy dùng tiền túi mua tôm hùm Boston cho cô?
Nhưng giây tiếp theo cô lại lắc đầu.
Mày đang nghĩ gì vậy Tống Vãn Huỳnh, người ta cũng chỉ là dùng tiền túi mua một con tôm hùm Boston thôi, bản thân người ta muốn ăn không được sao? Đâu nhất thiết là mua cho mày?
Đừng có tưởng bở như đám đàn ông, nhìn ai cũng nghĩ là đối phương thích mình.
Cô chọc chọc Trương Chi Ngang: "Phần của tôi, tôi cũng sẽ chia tiền với anh."
Trương Chi Ngang cũng không từ chối: "Được."
Bữa cơm này mọi người đồng tâm hiệp lực bận rộn cùng nhau hơn nửa ngày, cũng chưa ăn bao nhiêu, bụng đã đói đến sôi ùng ục, dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon, giờ phút này còn ai thèm quan tâm đến máy quay, tất cả đều hăng say vung đũa, ăn ngấu nghiến.
Không lâu sau, bữa tối thịnh soạn đã bị càn quét sạch, mọi người ăn no ngồi bên bàn ăn nếm thử chai rượu vang đỏ Carl lấy từ hầm rượu ra.
Rượu vang rất thơm, sau cơn mưa, bầu trời đêm toàn sao lấp lánh, một làn gió đêm không biết từ đâu thổi tới, thổi tan cảm giác buồn phiền uể oải ban ngày, khiến người ta khoan khoái dễ chịu, mọi người cũng ngà ngà say, tôi một câu anh một câu ngồi tán gẫu với nhau.
"Trương Chi Ngang, cậu nấu ăn ngon thật đấy, học chuyên ngành gì ra thế? Chuyên ngành của trường Tân Đông Phương à?"
"Nếu là chuyên ngành của trường Tân Đông Phương thì đã tốt, tôi học chuyên ngành tài chính."
Nhậm Khả trêu ghẹo: "Tài chính? Không nhìn ra cậu học chuyên ngành tài chính đấy."
"Chị thì sao?"
"Tôi học thiết kế, cậu không nhìn ra à?"
Trương Chi Ngang cười: "Nhìn ra được."
Nhậm Khả nhìn sang Minh Vi ở bên cạnh: "Chị Minh Vi, chị ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, gần đây trong giới giải trí có chuyện gì thú vị không, kể cho bọn em nghe đi."
"Đúng vậy, chị Minh Vi, chị là người trong giới giải trí, chắc chắn biết nhiều chuyện trong giới hơn bọn em, kể bọn em nghe mấy tin đồn được không?"
Minh Vi cười nói: "Đâu ra nhiều tin đồn để kể cho mấy cô cậu như vậy? Tôi cũng không biết nhiều hơn mọi người là bao đâu."
"Không thể nào, chẳng lẽ là vì có một số chuyện không thể nói trước ống kính?"
"Không phải nói thừa rồi à?"
"Được rồi, đừng làm khó chị Minh Vi nữa, chắc chắn có một số việc không thể nói ra." Lý Đô Mật hứng thú hỏi: "Chị Minh Vi, thật ra em rất tò mò về giới giải trí, có phải nghề này kiếm nhiều tiền lắm đúng không?"
Minh Vi tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt: "So với những ngành nghề khác, thu nhập của những người đứng đầu giới giải trí quả thực rất khả quan nhưng không phải ai cũng có thu nhập khả quan như vậy, có đỉnh kim tự tháp thì cũng có đáy kim tự tháp, đại đa số kiếm được không nhiều như những gì người ngoài tưởng tượng."
Hứa Bạc Châu ở bên cạnh quan sát Minh Vi đã lâu, nói: "Tôi biết gần đây Minh Vi đang thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng với công ty, không biết sau khi chấm dứt hợp đồng, em có thể cân nhắc tới công ty của tôi không."
"Công ty của anh?"
Hứa Bạc Châu tự giới thiệu: "Công ty giải trí Hoan Ngu."
"Hóa ra là Hoan Ngu, tôi đã từng nghe tên, nếu như thành công chấm dứt hợp đồng, có cơ hội tôi sẽ cân nhắc thử xem."
Hai mắt Lý Độ Mật sáng lên: "Anh Hứa, anh là ông chủ của công ty giải trí Hoan Ngu à?"
"Cũng không tính là ông chủ, tôi chỉ là người đi làm thuê như mọi người thôi, chỉ là tôi cảm thấy khá hứng thú với Minh Vi." Hứa Bạc Châu nhìn về phía Minh Vi, nhiệt tình quăng cành ô liu: "Nếu Minh Vi bằng lòng gia nhập công ty chúng tôi, tôi nhất định sẽ dồn tài nguyên tốt nhất cho em."
Minh Vi lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn."
"Anh Hứa, anh thấy em thế nào?"
"Cô á?"
Lý Đô Mật gật đầu: "Thật ra khi còn nhỏ em cũng ước mơ trở thành diễn viên. Em cực kỳ hâm mộ những diễn viên như chị Minh Vi, không biết ấn tượng của anh Hứa về em là gì? Có hợp với màn ảnh rộng hay không?"
Hứa Bạc Châu im lặng một lúc, nhìn Lý Đô Mật từ trên xuống dưới, nói mấy lời khách sáo không thể bắt bẻ được: "Cô còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, tôi tin cho dù có làm nghề gì cô cũng đều có thể làm tốt."
Lý Độ Mật không nghĩ đây là lời qua loa lấy lệ của Hứa Bạc Châu, chỉ cảm thấy đó là lời khen ngợi và công nhận của Hứa Bạc Châu dành cho mình.
Tống Vãn Huỳnh nghe mấy người này khách sáo nói chuyện, cũng không có chen vào.
Hoan Ngu của Hứa Bạc Châu quả thực là một nơi đáng để tới, nhờ chương trình này mà Minh Vi quen biết Hứa Bạc Châu, sau khi thành công chấm dứt hợp đồng thuận theo tình thế tới Hoan Ngu, Hứa Bạc Châu thực sự đã cho Minh Vi những nguồn lực tốt nhất như những gì anh ấy nói, mấy Minh Vi ở Hoan Ngu đúng là lên như diều gặp gió.
Đương nhiên, trong quá trình đó cũng diễn ra một màn yêu hận hiểu lầm xích mích.
Ai bảo chị Minh Vi người gặp người yêu cơ chứ?
Tống Vãn Huỳnh hóng hớt không chê lớn chuyện, đột nhiên muốn nhìn cảnh Văn Việt nổi cơn ghen.
Ôi, mình đúng là xấu xa.
Ban đêm trời trở lạnh, Tống Vãn Huỳnh đứng dậy muốn lấy áo khoác, lúc đứng dậy cô lảo đảo đứng không vững, suýt nữa thì ngã, may là được Trương Chi Ngang ở bên cạnh đỡ lấy.
"Cẩn thận."
Rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đã hơi say, hai má ửng hồng nhưng lý trí miễn cưỡng vẫn còn giữ được tỉnh táo, dưới chân lảo đảo lung lay, thuận thế nắm lấy tay Trương Chi Ngang để đứng vững, bình tĩnh lại một lúc, cô mới ngẩng đầu lên cười với anh ấy: "Không sao, tôi đi lấy áo khoác."
Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh rời đi, Lý Độ Mật che miệng tiến tới thấp giọng nói bên tai Minh Vi: "Chị Minh Vi, chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không?"
Minh Vi hơi nhíu mày: "Sao lại nói thế?"
"Chị không thấy vậy à? Cậu ấy bỏ tiền túi ra mua tôm hùm Boston đắt tiền như vậy cho chị Vãn Huỳnh, mắt lúc nào cũng dán chặt vào chị Vãn Huỳnh, rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chị không nhìn ra?"
Minh Vi không nói gì.
"Thật ra em thấy Trương Chi Ngang và chị Vãn Huỳnh rất xứng đôi, hơn nữa em thấy chị Vãn Huỳnh cũng có ý với Trương Chi Ngang, nếu không vừa rồi lúc đứng dậy chị ấy lại phải giả vờ say không đứng vững cố ý nắm lấy tay Trương Chi Ngang? Chị ấy cũng đâu uống bao nhiêu, không phải rõ ràng là đang thăm dò hay sao? Em nghĩ sau này chúng ta nên tạo cơ hội cho chị Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang ở riêng với nhau nhiều hơn, chị thấy sao?
Nụ cười trong mắt Minh Vi dần nhạt đi, cô ấy đè cổ áo lại thấp giọng hỏi: "Rõ ràng là đang thăm dò? Cô nhìn kiểu gì ra hay vậy?"
Lý Đô Mật thấp giọng thì thầm vào tai cô ấy: "Ôi chào, đều là con gái với nhau, chút tâm tư kia của chị Vãn Huỳnh chẳng lẽ em còn không nhìn ra được sao? Trương Chi Ngang vừa trẻ vừa đẹp trai, thái độ đối nhân xử thế cũng ấm áp dịu dàng còn biết nấu ăn, chị Vãn Huỳnh có rung động cũng là chuyện rất bình thường, em cũng sẽ không cười nhạo chị ấy."
Minh Vi im lặng.
Thấy Minh Vi không nói gì, Lý Đô Mật muốn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Chị Minh Vi, có một chuyện em muốn nói nhỏ với chị, đừng nói cho người khác biết. Thực ra em đã xem thông tin cá nhân của Vãn Huỳnh, trên đó viết gia đình bình thường, ba đơn thân, mẹ đã qua đời, một gia đình bình thường thì làm sao mua được chiếc vòng tay đắt tiền như vậy."
"Thật ra đeo đồ giả cũng không sao, trước đây em cũng vô tình mua phải đồ giả, em cũng chỉ có ý tốt, thật lòng lo lắng chiếc vòng mẹ Vãn Huỳnh để lại gây ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của chị ấy nhưng hình như Vãn Huỳnh hiểu lầm em rồi."
Minh Vi quyết định không chờ đợi nữa.
Hứa Bạc Châu nhìn ra bên ngoài, ngăn cô ấy lại: "Trời mưa to như vậy, còn phải mua rất nhiều đồ, để tôi và Trương Chi Ngang đi cho, mọi người chờ ở nhà đi."
Trương Chi Ngang cắn một miếng bánh mì lót dạ, đi theo Hứa Bạc Châu lên đường tới siêu thị đồ Trung.
Đợi khoảng chừng ba tiếng, cuối cùng Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Châu cũng quay lại trong sự chờ đợi nóng ruột nóng gan trông chờ mòn mỏi của mọi người. Cả đám tiến lên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn hai người bọn họ mua từ siêu thị đồ Trung, túi lớn túi nhỏ, ngay cả Lao Gan Ma (ớt chưng dầu) cũng mua ba lọ.
Trong đống túi đồ đã mua, Trương Chi Ngang ra vẻ thần bí mở một túi đồ ra cho Tống Vãn Huỳnh xem: "Không có tôm hùm đất nhưng có tôm hùm Boston, cô muốn ăn kho hay hấp?"
Một cái càng của con tôm hùm Boston tươi còn to hơn cả bàn tay của cô, Tống Vãn Huỳnh không chút khách khí gõ nhẹ lên lớp vỏ cứng của nó: "Đương nhiên là hấp rồi."
Trương Chi Ngang mỉm cười: "Đúng như những gì tôi đang nghĩ."
Xét thấy ngoài Trương Chi Ngang ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không biết nấu ăn, Trương Chi Ngang không chút khách khí chiếm luôn vị trí bếp trưởng, phân công nhiệm vụ rửa rau thái rau cho mọi người.
"Chị Minh Vi và Vãn Huỳnh rửa rau, Nhậm Khả và Tống Di hỗ trợ thái rau, Lý Đô Mật..." Nhìn người nào đó đang đứng bên cạnh bới móc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về, trên mặt đầy biểu cảm chán ghét, Trương Chi Ngang muốn nói lại thôi: "Cô đi gọt hoa quả đi, không có vấn đề gì đúng không?"
"À, trước giờ ở nhà tôi chưa từng..."
"Không gọt thì tự đi chiên beefsteak."
Lời than phiền của Lý Đô Mật nhanh chóng ngừng lại: "Được rồi, gọt thì gọt."
Mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, trong lúc nhất thời bận rộn đến mức sục sôi ngút trời.
Sục sôi ngút trời theo đúng nghĩa đen.
Phòng bếp trong căn nhà bọn họ đang ở là bếp kiểu Tây tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn, bếp kiểu Tây không tiện làm món xào Trung Quốc lắm, mới chỉ xào món thịt xào ớt, bên trong nhà đã đầy khói dầu, sặc không thở được. Mấy người sợ mùi khói dầu kích hoạt máy báo động hệ thống phun sương, Tống Vãn Huỳnh và Tống Di chỉ đành phải kê ghế dài, cầm một tập giấy A4 không biết lôi từ đâu ra xếp thành một chồng, đứng dưới máy báo động quạt gió.
Hai tiếng sau, dưới sự bận rộn của đầu bếp Trương, một bàn đồ ăn Trung Quốc coi như khá tươm tất đã ra lò.
Lúc này mưa đã tạnh, trời cũng đã tối.
Vừa mới đổ một cơn mưa rào, cuốn trôi bụi bặm trong không khí, mang đến hơi thở mát mẻ của mùa hè.
Mấy người bày bàn ăn trên sân thượng tầng bốn rồi bưng đồ ăn lên đó.
Carl rất hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, dưới sự mời chào thịnh tình của mọi người, ông ấy cũng ngồi xuống bàn ăn. Để cảm ơn lời mời của mọi người, Carl lấy mấy chai rượu vang đỏ từ trong hầm ra chiêu đãi mọi người.
Nhậm Khả không thể chờ đợi thêm nữa, dùng đũa nếm thử món thịt kho tàu ở gần đó, sau khi nhai nuốt xong, mặt không cảm xúc nhìn về phía Trương Chi Ngang, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, cô ấy nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, giơ ngón tay cái lên với Trương Chi Ngang: "Trương Chi Ngang, thằng nhóc nhà cậu giỏi đấy, không nhìn ra tay nghề của cậu lại tốt như vậy."
Trương Chi Ngang đắc ý nhướng mày: "Nếu ngon thì mọi người ăn nhiều một chút, đồ ăn do đầu bếp Trương tôi đây nấu không phải muốn ăn là ăn được đâu."
"Mới khen có mấy câu mà cậu đã vênh mặt lên trời rồi."
Nghe thấy lời khen của Nhậm Khả, mấy người nhao nhao động đũa, ai nấy đều khen không dứt miệng.
Tống Vãn Huỳnh gắp một đũa tôm hùm, thịt vừa dai vừa chắc, mỗi miếng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào tinh tế của tôm hùm.
Trương Chi Ngang cẩn thận quan sát tâm trạng của cô, cười nói: "Thế nào, tôm hùm tôi nấu không thua kém gì món tôm hùm đất cô muốn ăn đúng không?"
Tống Vãn Huỳnh không chút keo kiệt khen ngợi: "Không tệ, chỉ kém tay nghề của dì Trần nhà tôi một chút thôi."
Thấy tâm trạng của cô vẫn như mọi khi, Trương Chi Ngang cười trêu đùa: "Khen thì khen đi, còn so sánh rồi dìm tôi nữa?"
Tống Vãn Huỳnh liếc anh ấy: "So sánh anh với dì Trần là công nhận tài nấu nướng của anh rồi đấy."
Trương Chi Ngang cười: "Được rồi, tôi rất vinh hạnh."
"Bọn tôi có ai nói muốn ăn tôm hùm đâu nhỉ." Nhậm Khả nhìn con tôm hùm Boston trước mặt Tống Vãn Huỳnh: "Sao cậu lại mua tôm hùm đắt như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vãn Huỳnh muốn ăn tôm hùm đất, ở nước ngoài kiếm đâu ra mà mua, tôm hùm hay tôm hùm đất dù sao cũng đều là tôm hùm nên tôi đã mua về."
Nhậm Khả ồ lên, giọng điệu đầy vẻ ám chỉ: "Ồ, hóa ra là vậy, không ngờ cậu lại chu đáo thế đấy."
Lý Đô Mật ngồi bên cạnh, cô đơn cắt miếng beefsteak trên đĩa của mình, một bàn đồ ăn ngon ở trước mặt, món beefsteak của mình đã không còn thơm ngon nữa, ánh mắt không tự chủ được liếc tưới bàn ăn, nhìn Tống Di đang ăn sườn, nghi hoặc hỏi: "Món sườn này nhìn vừa ngọt vừa dầu mỡ mà ăn ngon lành vậy sao chị?"
"Ngon lắm." Tống Di không chút đề phòng gắp một miếng sườn cho Lý Đô Mật: "Cô nếm thử xem, mấy món Trương Chi Ngang nấu thực sự rất ngon."
"Thật sao?" Lý Độ Mật nửa tin nửa ngờ cắn một miếng, món sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt vừa miệng, cho vào miệng là mềm tan đưa cơm, thực sự rất ngon.
"Không phải có người nói đồ ăn Trung Quốc nhiều dầu mỡ, dễ ngán còn dễ tăng cân, không ăn sao?"
Lý Đô Mật nghe mấy câu khịa của Tống Vãn Huỳnh, lập tức thẹn quá hóa giận ném miếng sườn xuống đất: "Đúng là nhiều dầu mỡ, dễ ngán dễ tăng cân, còn không cho người ta nói, tôi mới chẳng thèm ăn! Có điều con tôm hùm Boston này đắt lắm nhỉ, lấy tiền của mọi người đi mua tôm hùm đắt như vậy?"
Trương Chi Ngang giải thích: "Con tôm hùm Boston này tôi không dùng tiền của mọi người, không phải mỗi người một ngày có một trăm bảng sao? Tôi còn dư ít tiền, vừa đủ mua con tôm này."
Nhậm Khả vội vàng nói: "Vậy cũng không được, tôi cũng ăn mà, sao có thể để một mình cậu trả tiền, tôi sẽ chia tiền tôm với cậu."
Tống Di cũng nói: "Tôi cũng sẽ chia tiền với cậu."
Tống Vãn Huỳnh trầm ngâm nhìn Trương Chi Ngang, anh ấy dùng tiền túi mua tôm hùm Boston cho cô?
Nhưng giây tiếp theo cô lại lắc đầu.
Mày đang nghĩ gì vậy Tống Vãn Huỳnh, người ta cũng chỉ là dùng tiền túi mua một con tôm hùm Boston thôi, bản thân người ta muốn ăn không được sao? Đâu nhất thiết là mua cho mày?
Đừng có tưởng bở như đám đàn ông, nhìn ai cũng nghĩ là đối phương thích mình.
Cô chọc chọc Trương Chi Ngang: "Phần của tôi, tôi cũng sẽ chia tiền với anh."
Trương Chi Ngang cũng không từ chối: "Được."
Bữa cơm này mọi người đồng tâm hiệp lực bận rộn cùng nhau hơn nửa ngày, cũng chưa ăn bao nhiêu, bụng đã đói đến sôi ùng ục, dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon, giờ phút này còn ai thèm quan tâm đến máy quay, tất cả đều hăng say vung đũa, ăn ngấu nghiến.
Không lâu sau, bữa tối thịnh soạn đã bị càn quét sạch, mọi người ăn no ngồi bên bàn ăn nếm thử chai rượu vang đỏ Carl lấy từ hầm rượu ra.
Rượu vang rất thơm, sau cơn mưa, bầu trời đêm toàn sao lấp lánh, một làn gió đêm không biết từ đâu thổi tới, thổi tan cảm giác buồn phiền uể oải ban ngày, khiến người ta khoan khoái dễ chịu, mọi người cũng ngà ngà say, tôi một câu anh một câu ngồi tán gẫu với nhau.
"Trương Chi Ngang, cậu nấu ăn ngon thật đấy, học chuyên ngành gì ra thế? Chuyên ngành của trường Tân Đông Phương à?"
"Nếu là chuyên ngành của trường Tân Đông Phương thì đã tốt, tôi học chuyên ngành tài chính."
Nhậm Khả trêu ghẹo: "Tài chính? Không nhìn ra cậu học chuyên ngành tài chính đấy."
"Chị thì sao?"
"Tôi học thiết kế, cậu không nhìn ra à?"
Trương Chi Ngang cười: "Nhìn ra được."
Nhậm Khả nhìn sang Minh Vi ở bên cạnh: "Chị Minh Vi, chị ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, gần đây trong giới giải trí có chuyện gì thú vị không, kể cho bọn em nghe đi."
"Đúng vậy, chị Minh Vi, chị là người trong giới giải trí, chắc chắn biết nhiều chuyện trong giới hơn bọn em, kể bọn em nghe mấy tin đồn được không?"
Minh Vi cười nói: "Đâu ra nhiều tin đồn để kể cho mấy cô cậu như vậy? Tôi cũng không biết nhiều hơn mọi người là bao đâu."
"Không thể nào, chẳng lẽ là vì có một số chuyện không thể nói trước ống kính?"
"Không phải nói thừa rồi à?"
"Được rồi, đừng làm khó chị Minh Vi nữa, chắc chắn có một số việc không thể nói ra." Lý Đô Mật hứng thú hỏi: "Chị Minh Vi, thật ra em rất tò mò về giới giải trí, có phải nghề này kiếm nhiều tiền lắm đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Vi tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt: "So với những ngành nghề khác, thu nhập của những người đứng đầu giới giải trí quả thực rất khả quan nhưng không phải ai cũng có thu nhập khả quan như vậy, có đỉnh kim tự tháp thì cũng có đáy kim tự tháp, đại đa số kiếm được không nhiều như những gì người ngoài tưởng tượng."
Hứa Bạc Châu ở bên cạnh quan sát Minh Vi đã lâu, nói: "Tôi biết gần đây Minh Vi đang thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng với công ty, không biết sau khi chấm dứt hợp đồng, em có thể cân nhắc tới công ty của tôi không."
"Công ty của anh?"
Hứa Bạc Châu tự giới thiệu: "Công ty giải trí Hoan Ngu."
"Hóa ra là Hoan Ngu, tôi đã từng nghe tên, nếu như thành công chấm dứt hợp đồng, có cơ hội tôi sẽ cân nhắc thử xem."
Hai mắt Lý Độ Mật sáng lên: "Anh Hứa, anh là ông chủ của công ty giải trí Hoan Ngu à?"
"Cũng không tính là ông chủ, tôi chỉ là người đi làm thuê như mọi người thôi, chỉ là tôi cảm thấy khá hứng thú với Minh Vi." Hứa Bạc Châu nhìn về phía Minh Vi, nhiệt tình quăng cành ô liu: "Nếu Minh Vi bằng lòng gia nhập công ty chúng tôi, tôi nhất định sẽ dồn tài nguyên tốt nhất cho em."
Minh Vi lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn."
"Anh Hứa, anh thấy em thế nào?"
"Cô á?"
Lý Đô Mật gật đầu: "Thật ra khi còn nhỏ em cũng ước mơ trở thành diễn viên. Em cực kỳ hâm mộ những diễn viên như chị Minh Vi, không biết ấn tượng của anh Hứa về em là gì? Có hợp với màn ảnh rộng hay không?"
Hứa Bạc Châu im lặng một lúc, nhìn Lý Đô Mật từ trên xuống dưới, nói mấy lời khách sáo không thể bắt bẻ được: "Cô còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, tôi tin cho dù có làm nghề gì cô cũng đều có thể làm tốt."
Lý Độ Mật không nghĩ đây là lời qua loa lấy lệ của Hứa Bạc Châu, chỉ cảm thấy đó là lời khen ngợi và công nhận của Hứa Bạc Châu dành cho mình.
Tống Vãn Huỳnh nghe mấy người này khách sáo nói chuyện, cũng không có chen vào.
Hoan Ngu của Hứa Bạc Châu quả thực là một nơi đáng để tới, nhờ chương trình này mà Minh Vi quen biết Hứa Bạc Châu, sau khi thành công chấm dứt hợp đồng thuận theo tình thế tới Hoan Ngu, Hứa Bạc Châu thực sự đã cho Minh Vi những nguồn lực tốt nhất như những gì anh ấy nói, mấy Minh Vi ở Hoan Ngu đúng là lên như diều gặp gió.
Đương nhiên, trong quá trình đó cũng diễn ra một màn yêu hận hiểu lầm xích mích.
Ai bảo chị Minh Vi người gặp người yêu cơ chứ?
Tống Vãn Huỳnh hóng hớt không chê lớn chuyện, đột nhiên muốn nhìn cảnh Văn Việt nổi cơn ghen.
Ôi, mình đúng là xấu xa.
Ban đêm trời trở lạnh, Tống Vãn Huỳnh đứng dậy muốn lấy áo khoác, lúc đứng dậy cô lảo đảo đứng không vững, suýt nữa thì ngã, may là được Trương Chi Ngang ở bên cạnh đỡ lấy.
"Cẩn thận."
Rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đã hơi say, hai má ửng hồng nhưng lý trí miễn cưỡng vẫn còn giữ được tỉnh táo, dưới chân lảo đảo lung lay, thuận thế nắm lấy tay Trương Chi Ngang để đứng vững, bình tĩnh lại một lúc, cô mới ngẩng đầu lên cười với anh ấy: "Không sao, tôi đi lấy áo khoác."
Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh rời đi, Lý Độ Mật che miệng tiến tới thấp giọng nói bên tai Minh Vi: "Chị Minh Vi, chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không?"
Minh Vi hơi nhíu mày: "Sao lại nói thế?"
"Chị không thấy vậy à? Cậu ấy bỏ tiền túi ra mua tôm hùm Boston đắt tiền như vậy cho chị Vãn Huỳnh, mắt lúc nào cũng dán chặt vào chị Vãn Huỳnh, rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chị không nhìn ra?"
Minh Vi không nói gì.
"Thật ra em thấy Trương Chi Ngang và chị Vãn Huỳnh rất xứng đôi, hơn nữa em thấy chị Vãn Huỳnh cũng có ý với Trương Chi Ngang, nếu không vừa rồi lúc đứng dậy chị ấy lại phải giả vờ say không đứng vững cố ý nắm lấy tay Trương Chi Ngang? Chị ấy cũng đâu uống bao nhiêu, không phải rõ ràng là đang thăm dò hay sao? Em nghĩ sau này chúng ta nên tạo cơ hội cho chị Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang ở riêng với nhau nhiều hơn, chị thấy sao?
Nụ cười trong mắt Minh Vi dần nhạt đi, cô ấy đè cổ áo lại thấp giọng hỏi: "Rõ ràng là đang thăm dò? Cô nhìn kiểu gì ra hay vậy?"
Lý Đô Mật thấp giọng thì thầm vào tai cô ấy: "Ôi chào, đều là con gái với nhau, chút tâm tư kia của chị Vãn Huỳnh chẳng lẽ em còn không nhìn ra được sao? Trương Chi Ngang vừa trẻ vừa đẹp trai, thái độ đối nhân xử thế cũng ấm áp dịu dàng còn biết nấu ăn, chị Vãn Huỳnh có rung động cũng là chuyện rất bình thường, em cũng sẽ không cười nhạo chị ấy."
Minh Vi im lặng.
Thấy Minh Vi không nói gì, Lý Đô Mật muốn nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Chị Minh Vi, có một chuyện em muốn nói nhỏ với chị, đừng nói cho người khác biết. Thực ra em đã xem thông tin cá nhân của Vãn Huỳnh, trên đó viết gia đình bình thường, ba đơn thân, mẹ đã qua đời, một gia đình bình thường thì làm sao mua được chiếc vòng tay đắt tiền như vậy."
"Thật ra đeo đồ giả cũng không sao, trước đây em cũng vô tình mua phải đồ giả, em cũng chỉ có ý tốt, thật lòng lo lắng chiếc vòng mẹ Vãn Huỳnh để lại gây ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của chị ấy nhưng hình như Vãn Huỳnh hiểu lầm em rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro