Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 28
2024-09-18 21:33:58
Tình trạng xuất hiện sau khi say rượu luôn là cảm giác chóng mặt kèm với buồn nôn.
Khoảnh khắc Tống Vãn Huỳnh mở mắt ra, cô biết mình đã xong đời rồi.
Cảm giác buồn nôn luôn chực chờ nơi cổ họng, cô đột nhiên ngồi dậy lao vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn khan một lúc nhưng vẫn không nôn ra được gì.
Cô bất cẩn quá rồi.
Nếu biết rượu vang của Carl để lại dư âm lớn như vậy thì cô đã không thấy yêu thích mà uống thêm mấy ngụm, lúc đó cô không hề cảm thấy say, cô tưởng sức uống của mình hơn người, không ngờ rằng bây giờ lại vật vã như vậy.
"Em tỉnh rồi à?"
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Minh Vi đang người dựa vào cửa toilet nhìn cô: “Chị nấu cho em ít canh giải rượu, ra ngoài uống đi.”
Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không có sức, bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Chị, em không đứng dậy được nữa rồi."
“Ai bảo tối qua em uống nhiều như vậy?” Tuy rằng Minh Vi nói vậy, xong vẫn vào đỡ cô đứng dậy.
Tống Vãn Huỳnh mềm nhũn như người không xương, bám lấy Minh Vi: "Em cũng không biết rượu vang kia lại ngấm mạnh như thế, tuy rằng trước kia sức uống của em không tốt, nhưng cũng không say đến mức này."
Minh Vi đỡ cô lên giường rồi đưa bát canh giải rượu đến bên miệng cô.
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn, đưa tay nhận lấy.
Cô không có cảm giác thèm ăn, chỉ bưng bát canh chầm chậm uống từng chút một.
Minh Vi cũng không vội, chỉ đứng bên giường nhìn cô, cô ấy nhớ tới lời nói trong cơn say của Tống Vãn Huỳnh đêm qua, không khỏi bật cười: “Em còn nhớ những gì mình nói tối qua không?”
Điều đáng xấu hổ nhất sau khi say rượu là ngày hôm sau, có người nói cho bạn biết những điều ngớ ngẩn mà bạn đã làm khi say rượu, Tống Vãn Huỳnh nuốt một ngụm canh rồi nói: “Chắc em không nói gì đâu nhỉ?”
"Thôi bỏ đi, em không nhớ cũng không sao, chỉ vừa khóc vừa quậy thôi."
"..." Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng uống canh, cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói tối qua, nhưng do say nên cô không nghĩ lại được gì.
Vừa khóc vừa quậy?
Chắc là cô không nói gì quá đáng đâu nhỉ?
"Em chỉ nhớ tối hôm qua Lý Đô Mật đã chọc giận chị. Chị, tối qua Lý Đô Mật đã làm gì khiến chị tức giận như vậy? Có phải cô ta lại tác quái gì không?"
"Em cũng biết tính cô ta mà, cũng không phải chuyện to tát gì." Minh Vi không nói nhiều, ậm ờ chuyển chủ đề: "Em sao rồi, đã dễ chịu hơn chưa? Hôm nay vẫn ra ngoài được chứ?"
"Đương nhiên rồi! Tối qua là do em uống chút rượu mà thôi, bây giờ em chẳng có vấn đề gì cả."
"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi một lát đi, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn."
"Vâng."
Đợi đến khi Minh Vi rời đi, Tống Vãn Huỳnh nằm rũ rượi trên giường giống như quả bóng bị xì hơi.
Tối qua, chuyện có thể chọc tức chị Minh Vi chắc chắn không đơn giản như chị ấy nói, phải biết rằng trong truyện, cho dù Lý Đô Mật liên thủ với những người khác để cô lập chị ấy, thì vì tiết mục, Minh Vi cũng không bao giờ tức giận.
Cô chỉ vắng mặt trong chốc lát, Lý Đô Mật đã tác quái đến mức Minh Vi cũng không thể chịu nổi rồi.
Cho nên hôm nay cho dù có phải bò, cô vẫn sẽ bò đi, tuyệt đối không để Lý Đô Mật có bất kỳ cơ hội giở trò nào nữa!
Cô tắm rửa xong thì đi xuống lầu.
Không thể không nói, trong số khách mời của chương trình, chỉ có Tống Vãn Huỳnh là người yếu nhất, đêm qua những người khác uống cũng không ít hơn Tống Vãn Huỳnh, nhưng nhìn ai cũng có tinh thần hơn Tống Vãn Huỳnh.
Trương Chi Ngang thấy vẻ mặt cô không tốt thì hỏi: "Sao vậy? Ngủ không ngon à? Hay là do uống rượu?"
"Do uống rượu."
Trương Chi Ngang lộ ra biểu cảm ‘Tôi biết từ lâu rồi’, rồi lấy ra một chai nước chanh trong tủ lạnh: "Lát nữa lên xe mà thấy khó chịu thì uống một hớp, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"Thật hay giả vậy?"
"Tôi lừa cô làm gì, đây là dựa theo kinh nghiệm của tôi đó."
"Dựa theo kinh nghiệm? Xem ra anh cũng thường xuyên uống say đúng không?"
"Hết cách rồi, hồi trước đi du học nước ngoài, tôi luôn được mời đi dự tiệc, khó tránh phải uống một chút, uống nhiều sẽ có kinh nghiệm thôi. Cầm lấy đi." Trương Chi Ngang nhét chai nước chanh vào tay cô.
Tống Vãn Huỳnh mở nắp chai uống một ngụm, quả nhiên vị chua của chanh nhanh chóng át cơn buồn nôn của cô xuống.
"Cảm ơn anh."
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Tia nắng sau cơn mưa gió xuất hiện chói chang, bầu trời trong xanh như được gột rửa, không một gợn mây.
Nhóm người Tống Vãn Huỳnh bắt đầu một ngày du lịch mới dưới ống kính máy quay.
Địa điểm check in hôm nay là một tòa thành vô cùng nổi tiếng tại địa phương, đó là tòa thành mà Lý Đô Mật muốn đến vào ngày đầu tiên quay chương trình nhưng hôm đó nó lại đóng cửa không tiếp khách.
Vì khoảng cách quá xa nên lúc họ đến nơi đã gần trưa.
Tòa thành nằm ở vị trí cao nhất của thành phố, phía đông là biển bao la, phía tây là một thị trấn phồn hoa lại cổ kính, tòa thành có tổng cộng mười tòa kiến trúc độc đáo, trải qua hàng trăm năm chiến tranh và thăng trầm của thời gian, nó vẫn đứng một mình sừng sững trên vách đá.
Sau khi vào tòa thành, điện thoại di động của Tống Vãn Huỳnh không lúc nào ngừng hoạt động, chỗ nào cũng là địa điểm chụp ảnh hoàn hảo, cô lúc thì chụp phong cảnh, lúc thì chụp Minh Vi.
"Chị Minh Vi, nhìn vào camera nào."
Minh Vi phối hợp tạo dáng selfie cùng Tống Vãn Huỳnh, cô ấy mỉm cười.
Chụp ảnh xong, Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn tòa thành to lớn phía sau, hơi không hài lòng, nhìn Trương Chi Ngang bên cạnh nói: "Trương Chi Ngang, mau giúp tôi chụp một tấm ảnh cho tôi và chị Minh Vi."
"Được." Trương Chi Ngang đi tới cầm lấy điện thoại di động của Tống Vãn Huỳnh.
"Nhớ chụp cả lâu đài phía sau giúp tôi nhé."
Trương Chi Ngang nhìn cô bằng ánh mắt yên tâm đi.
Nhìn thấy Trương Chi Ngang chụp ảnh cho Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, Nhậm Khả đột nhiên nói: "Chúng ta đã đi du lịch cùng nhau nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa chụp ảnh cùng nhau phải không? Hôm nay chúng ta cùng chụp tấm ảnh tập thể đi."
"Được thôi."
Nhậm Khả tìm một vị trí tốt nhất để chụp ảnh, mấy người đứng cùng nhau, nhân viên quay chụp của ekip chương trình đã chụp được một số bức ảnh tập thể quý giá.
Bức ảnh đã được gửi vào nhóm.
“Ôi chao, sao lại chụp em thành ra như này?” Lý Đô Mật phàn nàn với Tống Di: “Tống Di, chị nhìn họ chụp cho em xấu quá đi mất.”
Tống Di cũng không suy nghĩ gì, vô tư nhìn ảnh chụp trong nhóm WeChat nói: "Đâu có đâu, trong ảnh nhìn cô rất đẹp."
"Đẹp à? Nhưng em cứ cảm thấy rất kỳ lạ sao á. Chị chụp cho em vài tấm một mình đi chị."
Tống Di là một người sợ xã hội, không cách nào từ chối yêu cầu bị kéo đi cùng Lý Đô Mật, cô ấy cầm lấy điện thoại di động của Lý Đô Mật, sợ Lý Đô Mật không hài lòng nên đã ấn chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.
"Ôi trời, sao chị lại chụp như vậy?" Lý Đô Mật tỏ vẻ không vui: "Chị chụp cho em xấu quá, hơn nữa còn chụp theo tỷ lệ 50-50 rồi. Dáng người của em tệ đến thế à? Chị phải làm thế này này, chị ngồi xuống chụp ảnh, hoặc nằm xuống đất chụp cho em vài tấm.”
"Hả? Nằm xuống đất á?"
"Đương nhiên rồi, phải nằm rạp xuống mới khoe được đôi chân dài của em chứ."
Tống Di không muốn nằm xuống nền đất bẩn để chụp ảnh cho cô ta lắm, nhưng thực sự cô ấy không thể nói lời từ chối, vừa quỳ xuống định chụp vài bức ảnh cho Lý Đô Mật thì đã ai đó bị kéo lên.
Tống Vãn Huỳnh giật lấy điện thoại di động trong tay cô ấy, chụp vài bức ảnh cho Lý Đô Mật.
"Này, chụp xong rồi."
"Tống Vãn Huỳnh, chị đang làm gì vậy!"
"Tôi đang chụp ảnh giúp cô đó. Không phải cô chê ảnh chị Tống Di chụp không đẹp à? Kỹ thuật chụp ảnh của tôi không tệ đâu, cô xem đi này."
Lý Đô Mật đi tới, vừa nhìn thấy bức ảnh, tâm tình mà cô ta đang đè nén bỗng nhiên bùng nổ: "Tống Vãn Huỳnh! Chị chụp cái quái gì thế này! Mặt tôi biến dạng luôn rồi!"
"Nhưng mặt cô trông như vậy thật mà, còn muốn tôi chụp thế nào nữa?" Cô lướt sang mấy tấm khác: "Còn nữa, cô xem những bức ảnh mà chị Tống Di chụp cho cô đi, cô còn chê người ta chụp xấu cho mình, chụp thành nửa mét, chân cô vốn dĩ đã không dài rồi, chị Tống Di chụp được như này cho cô đã là không dễ dàng rồi, mong cô hãy tôn trọng thành quả của nhiếp ảnh gia có được không? Đừng kén chọn như vậy, lại còn để người ta nằm rạp xuống đất chụp ảnh nữa. Cho dù chị ấy có nằm xuống đất cũng không thể chụp ra bông hoa cho cô được đâu…"
"Chị..." Sau khi bị Minh Vi mắng ở nơi công cộng tối qua, hôm nay Lý Đô Mật giữ thái độ rất khiêm tốn, không nói một lời trước mặt Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, cô ta liếc nhìn Minh Vi đang ở cách đó không xa rồi hậm hực xoay người rời đi.
Không dây vào được, thì trốn sang một bên thôi.
"Chị Tống Di, đi thôi!"
Tống Di nhìn Lý Đô Mật đang đi thẳng về phía trước với vẻ mặt khó coi, cô ấy thực sự không thích chơi cùng với Lý Đô Mật, cô ấy không có thiện cảm với Lý Đô Mật, nhưng Lý Đô Mật đã bám lấy cô ấy cả buổi sáng, thậm chí còn thân thiết nói với cô ấy rằng cả ê-kíp chương trình này cô ta chỉ coi một mình Tống Di là bạn.
“Chị Tống Di, ra ngoài chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ. Từ chối không phải là chuyện khó nói, chị không muốn chính là không muốn, đừng vì người khác mà khiến bản thân mình chịu ấm ức."
Tống Di nhìn theo bóng lưng Lý Đô Mật, khuôn mặt vẫn lộ vẻ khó coi.
"Được rồi, thế này đi, em nói một câu, chị nói một câu, nói to câu mà em nói."
Tống Vãn Huỳnh thấp giọng nói: "Lý Đô Mật."
Tống Di hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Lý Đô Mật."
“Nói to lên cho cô ta nghe.”
Tống Di cao giọng nói: "Lý Đô Mật!"
Lý Đô Mật quay người lại.
Tống Vãn Huỳnh nói tiếp: “Tôi không muốn chơi với cô nữa.”
Tim Tống Di đập như thình thịch như trống: “Tôi không muốn chơi với cô nữa!”
Lý Đô Mật sững sờ, nhìn Tống Vãn Huỳnh đứng một bên xúi giục với ánh mắt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn chơi thì không chơi, có gì to tát đâu! Một mình tôi cũng tự xinh đẹp!"
Nói xong cô ta quay người rời đi.
Tống Vãn Huỳnh cười với cô ấy rồi nói: "Chị nhìn xem, từ chối một người cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong lòng không suy nghĩ, hét lên thật to là được. Chị học được cách từ chối có nghĩa là chị đã biết khiến bản thân vui vẻ."
Khuôn mặt lo lắng của Tống Di hiện lên nụ cười: “Ừ.”
Cô nhìn Nhậm Khả đang chụp ảnh ở một bên, nói: "Chị Nhậm Khả, để em chụp ảnh cho chị."
"OK, cảm ơn em."
"Không có gì đâu ạ."
Minh Vi cười nói: “Em nói xem hai người có trẻ con không?”
Tống Vãn Huỳnh ngây thơ nhìn Minh Vi: “Chị Minh Vi, em đang giúp chị Tống Di, trên đường đi chị cũng thấy rồi đó, chị ấy bị Lý Đô Mật ức hiếp đến như vậy cũng không biết từ chối, không phải bảo chị ấy lấy túi, thì cũng bảo lấy nước, vừa rồi còn quá đáng hơn, còn bắt chị Tống Di nằm rạp xuống đất để chụp ảnh cho cô ta. Chị nhìn xem, chị Tống Di và chị Nhậm Khả ở cùng nhau vui vẻ biết bao."
"Thôi bỏ đi, chị cũng không nói gì em, muốn chụp ảnh không? Chị chụp cho nhé?"
"Được ạ!"
Trương Chi Ngang cũng sáp lại gần, nhìn Minh Vi đứng bên cạnh, lễ phép hỏi: "Chị Minh Vi, em có thể chụp ảnh riêng với chị được không ạ?"
"Tất nhiên là được rồi."
"Cảm ơn chị." Trương Chi Ngang đứng bên cạnh Minh Vi, cẩn thận giơ hai tay tạo dáng trước ống kính.
Chụp ảnh xong, Trương Chi Ngang lại nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, tôi chụp riêng với cô một kiểu được không?"
Tống Vãn Huỳnh không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được thôi.”
Trương Chi Ngang đưa điện thoại cho Minh Vi, đứng bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, lúc anh ấy quay lại, thấy hình như có thứ gì đó trên tóc của Tống Vãn Huỳnh: "Chờ một chút, trên tóc cô có cái gì vậy?"
Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng: "Là cái gì? Không phải là con côn trùng nào đó chứ?"
Xung quanh tòa thành có nhiều cây lớn, hiện tại đang là giữa hè nên có rất nhiều muỗi và côn trùng.
Trương Chi Ngang cúi đầu, lấy thứ đó ra khỏi tóc cô, đó là một con sâu nhỏ màu xanh lá cây, ngón tay anh ấy bóp nát nó rồi cười thản nhiên nói: "Không phải sâu đâu, chỉ là một cọng lá mà thôi."
Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, hai người đứng cạnh nhau mỉm cười trước ống kính.
Bên ngoài ống kính video trực tiếp, bà Văn vốn đang xem một cách say sưa bỗng nhiên vô tình bấm vào phần bình luận.
Bình luận liên tục nhảy ra nhanh chóng lấp đầy màn hình, bà ấy đang định tắt bình luận đi, nhưng những bình luận dày đặc lại thu hút sự chú ý của bà ấy.
[Òa, òa, òa! Vừa rồi lúc Trương Chi Ngang bóp con sâu nhỏ đó, nhưng lại nói dối với Tống Vãn Huỳnh rằng đó là một cọng lá, tôi thấy ngọt ngào quá đi!]
[Trước đây tôi không để ý, nhưng vừa nãy tôi mới phát hiện ra họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi!]
[Không chỉ có Tống Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang, mọi người không cảm thấy Minh Vi và Hứa Bạc Châu cũng rất xứng đôi sao?]
[Cuối cùng cũng có người hiểu tôi! Trước đây tôi thấy có người đẩy thuyền ăn Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật. Tôi thực sự không nỡ nhìn. Lý Đô Mật làm như vậy thì sao mà đẩy được thuyền? Minh Vi x Hứa Bạc Châu, minh tinh lạnh lùng x tổng giám đốc điềm tĩnh nhìn đã thấy xứng rồi?]
[Tuyệt quá, vừa rồi các bà có để ý không? Trương Chi Ngang trông có vẻ dè dặt khi chụp ảnh với Minh Vi, nhưng anh ấy lại mỉm cười vui vẻ khi chụp ảnh với Tống Vãn Huỳnh.]
[Cái này cũng không nói lên được điều gì mà? Dù sao Minh Vi cũng là một ngôi sao nên tất nhiên sẽ cần thận trọng khi chụp ảnh cùng cô ấy.]
[Hành động bóp con bọ nhỏ ra khỏi đầu Tống Vãn Huỳnh rồi cúi đầu xuống của Trương Chi Ngang quả thực có chút rung động.]
[Mọi người có để ý sau khi Trương Chi Ngang đi vào tòa thành, chụp tấm ảnh nào cũng có Tống Vãn Huỳnh không?]
[Hình như đúng thật này!]
Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang?
Minh Vi và Hứa Bạc Châu?
Đọc xong bình luận, bà Văn không hề để chuyện đó trong lòng.
Một người là vợ của con trai lớn, người còn lại là vợ của con trai nhỏ, cũng chỉ có những cư dân mạng không biết sự thật này mới đoán già đoán non như vậy thôi.
Bà ấy tắt bình luận đi, đập mặt mắt bà ấy là cảnh tượng Hứa Bạc Châu vừa đi vừa nói chuyện với Minh Vi, bên cạnh là Tống Vãn Huỳnh đang trò chuyện sôi nổi với Trương Chi Ngang, bầu không khí rất hài hòa.
Lúc đầu, bà ấy còn thấy không vấn đề gì, nhưng sau khi xem bình luận, bà Văn càng xem lại càng cảm thấy Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang có gì đó không ổn.
Minh Vi không hề tiết lộ cuộc hôn nhân của mình và Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh thì là người mới, nên người biết chuyện cô kết hôn với Văn Nghiễn ít lại càng ít, trong mắt Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang, hai người này đều độc thân và chưa kết hôn.
Hơn nữa hai đứa trẻ này đều vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, sau khi tiếp xúc thì việc yêu một cô gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc là chuyện bình thường.
Nhưng mà không sao cả.
Bà ấy nhìn ra tình cảm của Minh Vi dành cho Văn Việt trong một năm qua.
Về phần Vãn Huỳnh…
Nghĩ đến đứa con không biết tốt xấu của mình, bà Văn không thể ngồi yên được nữa, bà ấy chụp ảnh màn hình cảnh phát sóng này và gửi qua WeChat cho Văn Nghiễn.
Văn Nghiễn nhanh chóng trả lời bằng một cái dấu chấm hỏi.
[Con nhìn người ta đi! Vừa biết nấu ăn vừa biết dỗ các cô gái vui vẻ, con học tập thêm đi!]
Văn Nghiễn: [Không có thời gian.]
Không có thời gian, không có thời gian, suốt cả ngày không rảnh lúc nào.
Đến thời gian gửi tin nhắn cũng không có ư?
Bà Văn là người từng trải, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vãn Huỳnh đang có ý định ly hôn, e là sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc với Văn Nghiễn.
Haiz.
Tại sao đứa con trai mình sinh ra lại không giống mình chút nào vậy?
Khoảnh khắc Tống Vãn Huỳnh mở mắt ra, cô biết mình đã xong đời rồi.
Cảm giác buồn nôn luôn chực chờ nơi cổ họng, cô đột nhiên ngồi dậy lao vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn khan một lúc nhưng vẫn không nôn ra được gì.
Cô bất cẩn quá rồi.
Nếu biết rượu vang của Carl để lại dư âm lớn như vậy thì cô đã không thấy yêu thích mà uống thêm mấy ngụm, lúc đó cô không hề cảm thấy say, cô tưởng sức uống của mình hơn người, không ngờ rằng bây giờ lại vật vã như vậy.
"Em tỉnh rồi à?"
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Minh Vi đang người dựa vào cửa toilet nhìn cô: “Chị nấu cho em ít canh giải rượu, ra ngoài uống đi.”
Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không có sức, bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Chị, em không đứng dậy được nữa rồi."
“Ai bảo tối qua em uống nhiều như vậy?” Tuy rằng Minh Vi nói vậy, xong vẫn vào đỡ cô đứng dậy.
Tống Vãn Huỳnh mềm nhũn như người không xương, bám lấy Minh Vi: "Em cũng không biết rượu vang kia lại ngấm mạnh như thế, tuy rằng trước kia sức uống của em không tốt, nhưng cũng không say đến mức này."
Minh Vi đỡ cô lên giường rồi đưa bát canh giải rượu đến bên miệng cô.
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn, đưa tay nhận lấy.
Cô không có cảm giác thèm ăn, chỉ bưng bát canh chầm chậm uống từng chút một.
Minh Vi cũng không vội, chỉ đứng bên giường nhìn cô, cô ấy nhớ tới lời nói trong cơn say của Tống Vãn Huỳnh đêm qua, không khỏi bật cười: “Em còn nhớ những gì mình nói tối qua không?”
Điều đáng xấu hổ nhất sau khi say rượu là ngày hôm sau, có người nói cho bạn biết những điều ngớ ngẩn mà bạn đã làm khi say rượu, Tống Vãn Huỳnh nuốt một ngụm canh rồi nói: “Chắc em không nói gì đâu nhỉ?”
"Thôi bỏ đi, em không nhớ cũng không sao, chỉ vừa khóc vừa quậy thôi."
"..." Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng uống canh, cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói tối qua, nhưng do say nên cô không nghĩ lại được gì.
Vừa khóc vừa quậy?
Chắc là cô không nói gì quá đáng đâu nhỉ?
"Em chỉ nhớ tối hôm qua Lý Đô Mật đã chọc giận chị. Chị, tối qua Lý Đô Mật đã làm gì khiến chị tức giận như vậy? Có phải cô ta lại tác quái gì không?"
"Em cũng biết tính cô ta mà, cũng không phải chuyện to tát gì." Minh Vi không nói nhiều, ậm ờ chuyển chủ đề: "Em sao rồi, đã dễ chịu hơn chưa? Hôm nay vẫn ra ngoài được chứ?"
"Đương nhiên rồi! Tối qua là do em uống chút rượu mà thôi, bây giờ em chẳng có vấn đề gì cả."
"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi một lát đi, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn."
"Vâng."
Đợi đến khi Minh Vi rời đi, Tống Vãn Huỳnh nằm rũ rượi trên giường giống như quả bóng bị xì hơi.
Tối qua, chuyện có thể chọc tức chị Minh Vi chắc chắn không đơn giản như chị ấy nói, phải biết rằng trong truyện, cho dù Lý Đô Mật liên thủ với những người khác để cô lập chị ấy, thì vì tiết mục, Minh Vi cũng không bao giờ tức giận.
Cô chỉ vắng mặt trong chốc lát, Lý Đô Mật đã tác quái đến mức Minh Vi cũng không thể chịu nổi rồi.
Cho nên hôm nay cho dù có phải bò, cô vẫn sẽ bò đi, tuyệt đối không để Lý Đô Mật có bất kỳ cơ hội giở trò nào nữa!
Cô tắm rửa xong thì đi xuống lầu.
Không thể không nói, trong số khách mời của chương trình, chỉ có Tống Vãn Huỳnh là người yếu nhất, đêm qua những người khác uống cũng không ít hơn Tống Vãn Huỳnh, nhưng nhìn ai cũng có tinh thần hơn Tống Vãn Huỳnh.
Trương Chi Ngang thấy vẻ mặt cô không tốt thì hỏi: "Sao vậy? Ngủ không ngon à? Hay là do uống rượu?"
"Do uống rượu."
Trương Chi Ngang lộ ra biểu cảm ‘Tôi biết từ lâu rồi’, rồi lấy ra một chai nước chanh trong tủ lạnh: "Lát nữa lên xe mà thấy khó chịu thì uống một hớp, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"Thật hay giả vậy?"
"Tôi lừa cô làm gì, đây là dựa theo kinh nghiệm của tôi đó."
"Dựa theo kinh nghiệm? Xem ra anh cũng thường xuyên uống say đúng không?"
"Hết cách rồi, hồi trước đi du học nước ngoài, tôi luôn được mời đi dự tiệc, khó tránh phải uống một chút, uống nhiều sẽ có kinh nghiệm thôi. Cầm lấy đi." Trương Chi Ngang nhét chai nước chanh vào tay cô.
Tống Vãn Huỳnh mở nắp chai uống một ngụm, quả nhiên vị chua của chanh nhanh chóng át cơn buồn nôn của cô xuống.
"Cảm ơn anh."
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Tia nắng sau cơn mưa gió xuất hiện chói chang, bầu trời trong xanh như được gột rửa, không một gợn mây.
Nhóm người Tống Vãn Huỳnh bắt đầu một ngày du lịch mới dưới ống kính máy quay.
Địa điểm check in hôm nay là một tòa thành vô cùng nổi tiếng tại địa phương, đó là tòa thành mà Lý Đô Mật muốn đến vào ngày đầu tiên quay chương trình nhưng hôm đó nó lại đóng cửa không tiếp khách.
Vì khoảng cách quá xa nên lúc họ đến nơi đã gần trưa.
Tòa thành nằm ở vị trí cao nhất của thành phố, phía đông là biển bao la, phía tây là một thị trấn phồn hoa lại cổ kính, tòa thành có tổng cộng mười tòa kiến trúc độc đáo, trải qua hàng trăm năm chiến tranh và thăng trầm của thời gian, nó vẫn đứng một mình sừng sững trên vách đá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi vào tòa thành, điện thoại di động của Tống Vãn Huỳnh không lúc nào ngừng hoạt động, chỗ nào cũng là địa điểm chụp ảnh hoàn hảo, cô lúc thì chụp phong cảnh, lúc thì chụp Minh Vi.
"Chị Minh Vi, nhìn vào camera nào."
Minh Vi phối hợp tạo dáng selfie cùng Tống Vãn Huỳnh, cô ấy mỉm cười.
Chụp ảnh xong, Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn tòa thành to lớn phía sau, hơi không hài lòng, nhìn Trương Chi Ngang bên cạnh nói: "Trương Chi Ngang, mau giúp tôi chụp một tấm ảnh cho tôi và chị Minh Vi."
"Được." Trương Chi Ngang đi tới cầm lấy điện thoại di động của Tống Vãn Huỳnh.
"Nhớ chụp cả lâu đài phía sau giúp tôi nhé."
Trương Chi Ngang nhìn cô bằng ánh mắt yên tâm đi.
Nhìn thấy Trương Chi Ngang chụp ảnh cho Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, Nhậm Khả đột nhiên nói: "Chúng ta đã đi du lịch cùng nhau nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa chụp ảnh cùng nhau phải không? Hôm nay chúng ta cùng chụp tấm ảnh tập thể đi."
"Được thôi."
Nhậm Khả tìm một vị trí tốt nhất để chụp ảnh, mấy người đứng cùng nhau, nhân viên quay chụp của ekip chương trình đã chụp được một số bức ảnh tập thể quý giá.
Bức ảnh đã được gửi vào nhóm.
“Ôi chao, sao lại chụp em thành ra như này?” Lý Đô Mật phàn nàn với Tống Di: “Tống Di, chị nhìn họ chụp cho em xấu quá đi mất.”
Tống Di cũng không suy nghĩ gì, vô tư nhìn ảnh chụp trong nhóm WeChat nói: "Đâu có đâu, trong ảnh nhìn cô rất đẹp."
"Đẹp à? Nhưng em cứ cảm thấy rất kỳ lạ sao á. Chị chụp cho em vài tấm một mình đi chị."
Tống Di là một người sợ xã hội, không cách nào từ chối yêu cầu bị kéo đi cùng Lý Đô Mật, cô ấy cầm lấy điện thoại di động của Lý Đô Mật, sợ Lý Đô Mật không hài lòng nên đã ấn chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.
"Ôi trời, sao chị lại chụp như vậy?" Lý Đô Mật tỏ vẻ không vui: "Chị chụp cho em xấu quá, hơn nữa còn chụp theo tỷ lệ 50-50 rồi. Dáng người của em tệ đến thế à? Chị phải làm thế này này, chị ngồi xuống chụp ảnh, hoặc nằm xuống đất chụp cho em vài tấm.”
"Hả? Nằm xuống đất á?"
"Đương nhiên rồi, phải nằm rạp xuống mới khoe được đôi chân dài của em chứ."
Tống Di không muốn nằm xuống nền đất bẩn để chụp ảnh cho cô ta lắm, nhưng thực sự cô ấy không thể nói lời từ chối, vừa quỳ xuống định chụp vài bức ảnh cho Lý Đô Mật thì đã ai đó bị kéo lên.
Tống Vãn Huỳnh giật lấy điện thoại di động trong tay cô ấy, chụp vài bức ảnh cho Lý Đô Mật.
"Này, chụp xong rồi."
"Tống Vãn Huỳnh, chị đang làm gì vậy!"
"Tôi đang chụp ảnh giúp cô đó. Không phải cô chê ảnh chị Tống Di chụp không đẹp à? Kỹ thuật chụp ảnh của tôi không tệ đâu, cô xem đi này."
Lý Đô Mật đi tới, vừa nhìn thấy bức ảnh, tâm tình mà cô ta đang đè nén bỗng nhiên bùng nổ: "Tống Vãn Huỳnh! Chị chụp cái quái gì thế này! Mặt tôi biến dạng luôn rồi!"
"Nhưng mặt cô trông như vậy thật mà, còn muốn tôi chụp thế nào nữa?" Cô lướt sang mấy tấm khác: "Còn nữa, cô xem những bức ảnh mà chị Tống Di chụp cho cô đi, cô còn chê người ta chụp xấu cho mình, chụp thành nửa mét, chân cô vốn dĩ đã không dài rồi, chị Tống Di chụp được như này cho cô đã là không dễ dàng rồi, mong cô hãy tôn trọng thành quả của nhiếp ảnh gia có được không? Đừng kén chọn như vậy, lại còn để người ta nằm rạp xuống đất chụp ảnh nữa. Cho dù chị ấy có nằm xuống đất cũng không thể chụp ra bông hoa cho cô được đâu…"
"Chị..." Sau khi bị Minh Vi mắng ở nơi công cộng tối qua, hôm nay Lý Đô Mật giữ thái độ rất khiêm tốn, không nói một lời trước mặt Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, cô ta liếc nhìn Minh Vi đang ở cách đó không xa rồi hậm hực xoay người rời đi.
Không dây vào được, thì trốn sang một bên thôi.
"Chị Tống Di, đi thôi!"
Tống Di nhìn Lý Đô Mật đang đi thẳng về phía trước với vẻ mặt khó coi, cô ấy thực sự không thích chơi cùng với Lý Đô Mật, cô ấy không có thiện cảm với Lý Đô Mật, nhưng Lý Đô Mật đã bám lấy cô ấy cả buổi sáng, thậm chí còn thân thiết nói với cô ấy rằng cả ê-kíp chương trình này cô ta chỉ coi một mình Tống Di là bạn.
“Chị Tống Di, ra ngoài chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ. Từ chối không phải là chuyện khó nói, chị không muốn chính là không muốn, đừng vì người khác mà khiến bản thân mình chịu ấm ức."
Tống Di nhìn theo bóng lưng Lý Đô Mật, khuôn mặt vẫn lộ vẻ khó coi.
"Được rồi, thế này đi, em nói một câu, chị nói một câu, nói to câu mà em nói."
Tống Vãn Huỳnh thấp giọng nói: "Lý Đô Mật."
Tống Di hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Lý Đô Mật."
“Nói to lên cho cô ta nghe.”
Tống Di cao giọng nói: "Lý Đô Mật!"
Lý Đô Mật quay người lại.
Tống Vãn Huỳnh nói tiếp: “Tôi không muốn chơi với cô nữa.”
Tim Tống Di đập như thình thịch như trống: “Tôi không muốn chơi với cô nữa!”
Lý Đô Mật sững sờ, nhìn Tống Vãn Huỳnh đứng một bên xúi giục với ánh mắt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn chơi thì không chơi, có gì to tát đâu! Một mình tôi cũng tự xinh đẹp!"
Nói xong cô ta quay người rời đi.
Tống Vãn Huỳnh cười với cô ấy rồi nói: "Chị nhìn xem, từ chối một người cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong lòng không suy nghĩ, hét lên thật to là được. Chị học được cách từ chối có nghĩa là chị đã biết khiến bản thân vui vẻ."
Khuôn mặt lo lắng của Tống Di hiện lên nụ cười: “Ừ.”
Cô nhìn Nhậm Khả đang chụp ảnh ở một bên, nói: "Chị Nhậm Khả, để em chụp ảnh cho chị."
"OK, cảm ơn em."
"Không có gì đâu ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Vi cười nói: “Em nói xem hai người có trẻ con không?”
Tống Vãn Huỳnh ngây thơ nhìn Minh Vi: “Chị Minh Vi, em đang giúp chị Tống Di, trên đường đi chị cũng thấy rồi đó, chị ấy bị Lý Đô Mật ức hiếp đến như vậy cũng không biết từ chối, không phải bảo chị ấy lấy túi, thì cũng bảo lấy nước, vừa rồi còn quá đáng hơn, còn bắt chị Tống Di nằm rạp xuống đất để chụp ảnh cho cô ta. Chị nhìn xem, chị Tống Di và chị Nhậm Khả ở cùng nhau vui vẻ biết bao."
"Thôi bỏ đi, chị cũng không nói gì em, muốn chụp ảnh không? Chị chụp cho nhé?"
"Được ạ!"
Trương Chi Ngang cũng sáp lại gần, nhìn Minh Vi đứng bên cạnh, lễ phép hỏi: "Chị Minh Vi, em có thể chụp ảnh riêng với chị được không ạ?"
"Tất nhiên là được rồi."
"Cảm ơn chị." Trương Chi Ngang đứng bên cạnh Minh Vi, cẩn thận giơ hai tay tạo dáng trước ống kính.
Chụp ảnh xong, Trương Chi Ngang lại nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, tôi chụp riêng với cô một kiểu được không?"
Tống Vãn Huỳnh không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được thôi.”
Trương Chi Ngang đưa điện thoại cho Minh Vi, đứng bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, lúc anh ấy quay lại, thấy hình như có thứ gì đó trên tóc của Tống Vãn Huỳnh: "Chờ một chút, trên tóc cô có cái gì vậy?"
Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì cảm thấy căng thẳng: "Là cái gì? Không phải là con côn trùng nào đó chứ?"
Xung quanh tòa thành có nhiều cây lớn, hiện tại đang là giữa hè nên có rất nhiều muỗi và côn trùng.
Trương Chi Ngang cúi đầu, lấy thứ đó ra khỏi tóc cô, đó là một con sâu nhỏ màu xanh lá cây, ngón tay anh ấy bóp nát nó rồi cười thản nhiên nói: "Không phải sâu đâu, chỉ là một cọng lá mà thôi."
Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, hai người đứng cạnh nhau mỉm cười trước ống kính.
Bên ngoài ống kính video trực tiếp, bà Văn vốn đang xem một cách say sưa bỗng nhiên vô tình bấm vào phần bình luận.
Bình luận liên tục nhảy ra nhanh chóng lấp đầy màn hình, bà ấy đang định tắt bình luận đi, nhưng những bình luận dày đặc lại thu hút sự chú ý của bà ấy.
[Òa, òa, òa! Vừa rồi lúc Trương Chi Ngang bóp con sâu nhỏ đó, nhưng lại nói dối với Tống Vãn Huỳnh rằng đó là một cọng lá, tôi thấy ngọt ngào quá đi!]
[Trước đây tôi không để ý, nhưng vừa nãy tôi mới phát hiện ra họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi!]
[Không chỉ có Tống Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang, mọi người không cảm thấy Minh Vi và Hứa Bạc Châu cũng rất xứng đôi sao?]
[Cuối cùng cũng có người hiểu tôi! Trước đây tôi thấy có người đẩy thuyền ăn Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật. Tôi thực sự không nỡ nhìn. Lý Đô Mật làm như vậy thì sao mà đẩy được thuyền? Minh Vi x Hứa Bạc Châu, minh tinh lạnh lùng x tổng giám đốc điềm tĩnh nhìn đã thấy xứng rồi?]
[Tuyệt quá, vừa rồi các bà có để ý không? Trương Chi Ngang trông có vẻ dè dặt khi chụp ảnh với Minh Vi, nhưng anh ấy lại mỉm cười vui vẻ khi chụp ảnh với Tống Vãn Huỳnh.]
[Cái này cũng không nói lên được điều gì mà? Dù sao Minh Vi cũng là một ngôi sao nên tất nhiên sẽ cần thận trọng khi chụp ảnh cùng cô ấy.]
[Hành động bóp con bọ nhỏ ra khỏi đầu Tống Vãn Huỳnh rồi cúi đầu xuống của Trương Chi Ngang quả thực có chút rung động.]
[Mọi người có để ý sau khi Trương Chi Ngang đi vào tòa thành, chụp tấm ảnh nào cũng có Tống Vãn Huỳnh không?]
[Hình như đúng thật này!]
Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang?
Minh Vi và Hứa Bạc Châu?
Đọc xong bình luận, bà Văn không hề để chuyện đó trong lòng.
Một người là vợ của con trai lớn, người còn lại là vợ của con trai nhỏ, cũng chỉ có những cư dân mạng không biết sự thật này mới đoán già đoán non như vậy thôi.
Bà ấy tắt bình luận đi, đập mặt mắt bà ấy là cảnh tượng Hứa Bạc Châu vừa đi vừa nói chuyện với Minh Vi, bên cạnh là Tống Vãn Huỳnh đang trò chuyện sôi nổi với Trương Chi Ngang, bầu không khí rất hài hòa.
Lúc đầu, bà ấy còn thấy không vấn đề gì, nhưng sau khi xem bình luận, bà Văn càng xem lại càng cảm thấy Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang có gì đó không ổn.
Minh Vi không hề tiết lộ cuộc hôn nhân của mình và Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh thì là người mới, nên người biết chuyện cô kết hôn với Văn Nghiễn ít lại càng ít, trong mắt Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang, hai người này đều độc thân và chưa kết hôn.
Hơn nữa hai đứa trẻ này đều vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, sau khi tiếp xúc thì việc yêu một cô gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc là chuyện bình thường.
Nhưng mà không sao cả.
Bà ấy nhìn ra tình cảm của Minh Vi dành cho Văn Việt trong một năm qua.
Về phần Vãn Huỳnh…
Nghĩ đến đứa con không biết tốt xấu của mình, bà Văn không thể ngồi yên được nữa, bà ấy chụp ảnh màn hình cảnh phát sóng này và gửi qua WeChat cho Văn Nghiễn.
Văn Nghiễn nhanh chóng trả lời bằng một cái dấu chấm hỏi.
[Con nhìn người ta đi! Vừa biết nấu ăn vừa biết dỗ các cô gái vui vẻ, con học tập thêm đi!]
Văn Nghiễn: [Không có thời gian.]
Không có thời gian, không có thời gian, suốt cả ngày không rảnh lúc nào.
Đến thời gian gửi tin nhắn cũng không có ư?
Bà Văn là người từng trải, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vãn Huỳnh đang có ý định ly hôn, e là sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc với Văn Nghiễn.
Haiz.
Tại sao đứa con trai mình sinh ra lại không giống mình chút nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro