Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 29
2024-09-18 21:33:58
Nhóm Tống Vãn Huỳnh tham quan tòa thành, dòng lịch sử quay ngược tới đầu thế kỷ mười bảy.
Theo năm tháng cùng với chiến tranh, tòa thành bị phá hỏng, bị vứt bỏ, bị bỏ hoang mà hôm nay, sau khi được tu sửa lại thì nó đã trở thành một trong những tòa thành cổ xưa nhất và cũng là tòa thành mang tính biểu tượng lớn nhất trên thế giới, cũng đã trải qua hơn bốn mươi năm rồi.
Trong khoảng mười tòa kiến trúc ở đây, chủ nhân của tòa thành đã đặc biệt mở hai tòa trong số đó ra để cho khách du lịch tham quan.
Nhưng đối với Tống Vãn Huỳnh mà nói thì so với việc đi tham quan tòa thành hoa lệ cổ xưa, cô thấy hứng thú với cuộc nói chuyện của Hứa Bạc Châu với Minh Vi hơn.
Trong tiểu thuyết miêu tả Hứa Bạc Châu rằng anh ấy hoàn toàn không bình tĩnh thong dong như vẻ bề ngoài. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Minh Vi khi ở sân bay, đáy lòng anh ấy đã bắt đầu cuộn trào như dời sông lấp biển, khó có thể tự kiềm chế.
Với tư cách là một nam phụ hoàn mỹ, Hứa Bạc Châu vô cùng chín chắn trưởng thành, vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại dịu dàng săn sóc, một lòng yêu sâu đậm một người lại còn rất có trách nhiệm. Ở giai đoạn đầu, anh ấy vẫn luôn giấu kín tình cảm thực sự của mình với Minh Vi, dùng thân phận bạn bè bình thường ở cạnh cô ấy, chưa từng vượt ranh giới dù chỉ một chút.
Tiếc là nam phụ cũng chỉ mãi là nam phụ mà thôi, tất cả ưu điểm của anh ấy lại hoàn toàn bị lu mờ trước hào quang của nam chính.
Có đôi khi ngẫm lại, cô cảm thấy rất đồng tình với vị đồng chí nam phụ này, không kìm được mà đem lòng yêu cô nàng Minh Vi mang hào quang của nữ chính rồi lại gặp phải Văn Việt mang hào quang nam chính.
Nam nữ chính mới là trời sinh một cặp, nữ chính đã được định trước là sẽ không thích anh ấy.
Hứa Bạc Châu đi bên cạnh Minh Vi, nhìn thấy camera cách đó không xa thì tắt mic trên cổ áo đi: “Minh Vi, thật ra rất lâu trước đây từ khi biết em, lúc đó em vẫn còn chưa ký hợp đồng với công ty, tôi vốn đã muốn ký với em dưới danh nghĩa của tôi nhưng tiếc là chậm mất một bước.”
Minh Vi cũng hiểu ý tắt mic đi: “Đó cũng phải là chuyện bảy tám năm trước rồi, cảm ơn sếp Hứa đã ưu ái nha.”
“Ưu ái cũng chẳng đáng là gì, em ưu tú như vậy thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi, chỉ cần em tỏa sáng thì người khác sẽ nhìn thấy. Em bị công ty hiện tại trì hoãn quá lâu rồi, tôi nhớ hợp đồng của em vẫn còn vài năm nữa nhỉ, nếu như bọn họ không buông tay thì vụ kiện này của em có vẻ sẽ phải kéo dài rất lâu và cũng sẽ rất khó khăn.”
Minh Vi không nói gì.
“Đương nhiên không phải tôi lợi dùng điều này để uy hiếp em, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc tới công ty của tôi, dù tiền đền bù vi phạm hợp đồng có nhiều hơn nữa tôi cũng có thể trả được cho em.”
Minh Vi mỉm cười: “Xem ra sếp Hứa thật sự rất có hứng thú với tôi.”
“Tôi là thương nhân, đương nhiên sẽ đặt lợi ích lên đầu mà giá trị của em vẫn còn chưa khai thác được một phần mười, chỉ cần em tới công ty của tôi thì tin chắc rằng tôi nhất định sẽ có thể biến em thành một Minh Vi độc nhất vô nhị.”
“Hiện tại tôi cũng đã là độc nhất vô nhị rồi, cảm ơn lời khích lệ của sếp Hứa, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Hứa Bạc Châu không tiếp tục đề tài này nữa, lời cần nói anh ấy cũng đã nói hết rồi, anh ấy tin chắc rằng Minh Vi sẽ có phán đoán của mình: “Tôi chờ câu trả lời của em.”
Đằng sau hai người, Tồng Vãn Huỳnh vừa đi vừa chụp cái này cái kia nhất thời không để ý, nhanh chóng rớt lại sau hai người khoảng ba bốn mét. Thấy hai người nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, Tống Vãn Huỳnh bước nhanh chân tiến lên định làm bóng đèn.
Trương Chi Ngang nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: “Làm gì vậy?”
“Anh làm gì thế, kéo tôi làm gì?”
“Anh Hứa với chị Minh Vi đang có việc cần nói, cô chạy lên làm bóng đèn cái gì. Hơn nữa…” Nhìn bóng lưng hai người, Trương Chi Ngang đè thấp giọng xuống nói với Tống Vãn Huỳnh: “Vãn Huỳnh, không lẽ cô không cảm thấy anh Hứa đối với chị Minh Vi…”
Đều là đàn ông lại ở chung một phòng, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, từ ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Minh Vi của Hứa Bạc Châu, gần như Trương Chi Ngang đã có thể kết luận, Hứa Bạc Châu có gì đó không bình thường với Minh Vi.
Tuy Trương Chi Ngang không nói rõ nhưng từ lời chưa nói xong kia, Tống Vãn Huỳnh vẫn hiểu được ý của anh ấy, lúc này mới lên tiếng phản bác: “Hai người kia mới quen nhau bao lâu, anh đừng có nói bậy.”
“Được, cứ coi như tôi nói bừa đi, chị Minh Vi debut nhiều năm như vậy mà vẫn giữ mình trong sạch, không có chút chuyện xấu nào. Cô nói xem, phải là kiểu đàn ông như thế nào mới xứng với chị ấy.”
“Đương nhiên phải là người đàn ông tốt nhất mới xứng đôi với chị Minh Vi rồi.” Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ nhìn về phía Trương Chi Ngang: “Anh hứng thú với tiêu chuẩn kén chồng của chị Minh Vi như vậy là đang có động cơ gì?”
Trương Chi Ngang cười nói: “Tôi làm gì có động cơ gì, tôi chỉ quý mến, sùng bái chị Minh Vi thôi, hoàn toàn không có một chút suy nghĩ nào quá giới hạn hết. Huống chi kiểu mẫu tôi thích lại không phải kiểu giống như chị Minh Vi.”
“Ồ.” Tống Vãn Huỳnh khẽ thở phào một hơi, cô còn tưởng tự nhiên lại nhảy ra một chàng phi công thâm tình nữa chứ.
“Cô không hỏi xem tôi thích kiểu con gái như thế nào sao?”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Anh thích kiểu con gái thế nào là chuyện của anh, nói với tôi làm gì?”
“Nói chuyện phiếm thôi, nếu không thì cô nói thử xem cô thích kiểu đàn ông thế nào? Cao? Đẹp trai? Hay là rực rỡ tỏa nắng như ánh mặt trời, hay biết nấu cơm?”
Trong đầu Tống Vãn Huỳnh bỗng hiện ra hình ảnh ông chồng hờ của mình.
Con người mà, đều là động vật thị giác, có ai mà không thích cái đẹp cơ chứ.
Đàn ông mặt đẹp, dáng chuẩn lại còn cộng thêm điểm sạch sẽ ngăn nắp nữa. Nếu xem xét một cách công bằng thì điều kiện bên ngoài của Văn Nghiễn xuất sắc đến mức ngàn dặm mới tìm được một người.
Nhưng những điều kiện ưu việt này khi đứng trước thuộc tính phản diện kia của anh thì quả thực là chẳng đáng nhắc tới.
Tình yêu đúng là rất đáng quý nhưng tính mạng đáng giá hơn.
Ai lại vì một người đàn ông mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần nữa chứ?
“Đẹp trai thì có tác dụng dùng? Thứ quan trọng nhất của một người không phải là vẻ bề ngoài mà là nội tâm, một người đàn ông chính trực, lương thiện, có trách nhiệm mới là người đáng để phó thác cả đời.”
“Cô không thích đẹp trai sao?”
“Ai là không thích trai xinh gái đẹp? Nhưng so với vẻ bề ngoài thì tôi coi trọng bên trong hơn. Đương nhiên đẹp trai sẽ được cộng thêm điểm, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.”
“Vừa khéo thế nào tôi với cô lại nghĩ giống nhau, tôi cũng thế vẻ bề ngoài của một người thật ra không quan trọng, con người dù sao thì cũng sẽ có ngày già đi, vỏ bọc xinh đẹp anh tuấn bên ngoài cũng sẽ dần lão hóa dưới sự thử thách của thời gian, chỉ có tấm lòng bên trong, thái độ và phẩm tính của một người là sẽ đi theo cả cuộc đời.”
“Xem ra chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng nhà.”
Trương Chi Ngang cười nói: “Đúng đó.”
Nhóm người đi tới trước một tòa kiến trúc rồi dừng bước.
So với những tòa kiến trúc bị sửa sang lại nhiều lần khác thì rõ ràng tòa tháp này bị hư hại rất ít, bất luận là tường đá hay tạo hình kiến trúc đều giữ nguyên được nét cổ xưa của thế kỷ trước một cách vô cùng hoàn mỹ.
Vừa tiến vào trong tòa tháp, một cơn lạnh hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt trời cực nóng bên ngoài ập vào mặt.
Xung quanh khá chật hẹp và các cánh cửa sổ đóng chặt đã chặn hết ánh mặt trời lại bên ngoài, bên trong đại điện vắng vẻ là hàng chục cây cột điêu khắc những hoa văn phức tạp, trở thành cột trụ chống đỡ cả đại điện hàng chục mét. Ngay trước mặt chính là một cây thập tự giá vô cùng to lớn treo trên vách tường, dưới cây thập tự giá là một bức tượng đá hình dáng kỳ lạ cao cỡ một người đang đứng sừng sững.
Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn bức tượng đá cao cỡ một người này: “Trông bức tượng đá này kỳ lạ ghê ha, sao chỗ này lại còn có cả một cái lỗ vậy.”
“Đây là một viên đá sám hối, chỉ cần cô đặt tay lên tảng đá, trong lòng lặng lẽ sám hối những chuyện xấu mình từng làm thì thượng đế sẽ biết tấm lòng thành khẩn muốn sửa đổi của cô sau đó tha thứ cho những chuyện xấu cô đã từng làm.”
“Thật hay giả vậy? Sao anh biết?”
“Cô muốn hỏi trên đời này có tồn tại thượng đế hay không thì tôi không trả lời được chứ nếu cô hỏi mấy cái truyền thuyết này có thật hay không thì tôi chỉ có thể nói là có thật.” Thấy Tống Vãn Huỳnh không tin: “Thử một chút xem, chẳng phải cái này giống như chúng ta hồi bé đục một cái lỗ trên cây sau đó nói một việc gì đó cho cây nghe hay sao?”
“Ngây thơ.” Tống Vãn Huỳnh bĩu môi nhưng một giây sau cô lại vươn tay ra, đặt trong cái lỗ kia, yên lặng nhắm mắt lại.
Trương Chi Ngang bị cái hành động nói một đằng làm một nẻo của Tống Vãn Huỳnh chọc cười.
Coong…
Trên nóc đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
“A…” Tống Vãn Huỳnh đang đắm chìm trong “sám hối” bị dọa đến mức hét lên một tiếng, vô thức túm lấy cánh tay của Trương Chi Ngang bên cạnh run rẩy.
Trương Chi Ngang cũng bị tiếng vang bất ngờ kia làm cho sợ hết hồn, sau khi bình tĩnh lại thì nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch hết cả ra bên cạnh bèn an ủi nói: “Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong tòa thành vang lên thôi.”
“Làm tôi sợ hết hồn.” Tống Vãn Huỳnh buông tay đang túm lấy tay Trương Chi Ngang ra, vỗ ngực dịu giọng lại.
Trương Chi Ngang cười cô: “Có mỗi tiếng chuông thôi, nhát gan vậy sao.”
…
Cách ngàn dặm ở bên kia đại dương, trong văn phòng làm việc đèn đuốc vẫn bật sáng trưng.
Chín giờ tối, Văn Nghiễn vẫn còn đang xử lý nốt vài vẫn hôm nay chưa làm xong nhíu chặt mày. Gần đây anh đang khảo sát mấy hạng mục mới nhưng dự án thu mua mà tổ hạng mục nộp lên như một mớ bòng bong vậy, không có chút giá trị gì trong việc thu mua lần này.
Đang phiền thì màn hình điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, một loạt tin nhắn liên tiếp được gửi đến.
Văn Nghiễn không để ý, sau khi lần lượt bác bỏ hết tất cả các phương án, bất đắc dĩ tựa lưng lên ghế, mệt mỏi xoa bóp ấn đường.
Điện thoại lại hiện ra thông báo có tin nhắn.
Anh cầm điện thoại lên mở wechat ra, là bà Văn nhắn tin cho anh.
Vừa mở ra nhìn thì thấy trên giao diện cuộc trò chuyện là vô số tấm hình đang khủng bố.
Anh tùy tiện mở một bức ảnh ra nhìn.
Là một đoạn cắt video, hình ảnh bên trong là Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt kinh hãi trốn đằng sau một người đàn ông xa lạ, trên mặt người đàn ông dường như còn mang theo ý cười nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Văn Nghiên nhíu chặt mày lướt lên trên, gần như tất cả đều là hình ảnh Tống Vãn Huỳnh ở chung với người đàn ông này, bà Văn thậm chí còn gửi cho anh một đoạn video ngắn.
“A…”
“Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài vang lên thôi.”
“Làm tôi sợ hết hồn.”
“Có mỗi tiếng chuông thôi, nhát gan vậy sao.”
“Vâng vâng, anh thì dũng cảm rồi, dũng cảm thế nào sao mới nãy cũng run lên giống tôi vậy?”
“Còn không phải là tôi bị cái tiếng hét của cô dọa à.”
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu trừng anh ấy một cái.
Trong video, Tống Vãn Huỳnh nói chuyện rất thoải mái với người đàn ông đó, lúc cãi nhau trêu chọc người đàn ông xa lạ đó, vẻ mặt cô cũng rất phong phú, cảm giác vui vẻ xuất phát từ nội tâm, cho dù cô tỏ ra cáu giận nhưng thật ra lại chẳng tức giận là bao.
Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Vãn Huỳnh khi ở nhà.
Văn Nghiễn vốn đã cảm thấy phiền muộn giờ lại càng thấy phiền muộn hơn.
Anh gõ chữ vào khung chat.
“Mẹ à, mẹ đừng có lúc nào cũng gửi cho con mấy cái thứ râu ria này nữa, con bận nhiều việc lắm, không có thời gian để ý những chuyện linh tinh này đâu.”
Gửi đi.
Anh ném điện thoại lên bàn, sau đó nặng nề ngả người ra sau, thả lỏng bản thân.
Chương trình kia của Tống Vãn Huỳnh cần quay tổng cộng bao nhiêu ngày nhỉ?
Theo năm tháng cùng với chiến tranh, tòa thành bị phá hỏng, bị vứt bỏ, bị bỏ hoang mà hôm nay, sau khi được tu sửa lại thì nó đã trở thành một trong những tòa thành cổ xưa nhất và cũng là tòa thành mang tính biểu tượng lớn nhất trên thế giới, cũng đã trải qua hơn bốn mươi năm rồi.
Trong khoảng mười tòa kiến trúc ở đây, chủ nhân của tòa thành đã đặc biệt mở hai tòa trong số đó ra để cho khách du lịch tham quan.
Nhưng đối với Tống Vãn Huỳnh mà nói thì so với việc đi tham quan tòa thành hoa lệ cổ xưa, cô thấy hứng thú với cuộc nói chuyện của Hứa Bạc Châu với Minh Vi hơn.
Trong tiểu thuyết miêu tả Hứa Bạc Châu rằng anh ấy hoàn toàn không bình tĩnh thong dong như vẻ bề ngoài. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Minh Vi khi ở sân bay, đáy lòng anh ấy đã bắt đầu cuộn trào như dời sông lấp biển, khó có thể tự kiềm chế.
Với tư cách là một nam phụ hoàn mỹ, Hứa Bạc Châu vô cùng chín chắn trưởng thành, vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại dịu dàng săn sóc, một lòng yêu sâu đậm một người lại còn rất có trách nhiệm. Ở giai đoạn đầu, anh ấy vẫn luôn giấu kín tình cảm thực sự của mình với Minh Vi, dùng thân phận bạn bè bình thường ở cạnh cô ấy, chưa từng vượt ranh giới dù chỉ một chút.
Tiếc là nam phụ cũng chỉ mãi là nam phụ mà thôi, tất cả ưu điểm của anh ấy lại hoàn toàn bị lu mờ trước hào quang của nam chính.
Có đôi khi ngẫm lại, cô cảm thấy rất đồng tình với vị đồng chí nam phụ này, không kìm được mà đem lòng yêu cô nàng Minh Vi mang hào quang của nữ chính rồi lại gặp phải Văn Việt mang hào quang nam chính.
Nam nữ chính mới là trời sinh một cặp, nữ chính đã được định trước là sẽ không thích anh ấy.
Hứa Bạc Châu đi bên cạnh Minh Vi, nhìn thấy camera cách đó không xa thì tắt mic trên cổ áo đi: “Minh Vi, thật ra rất lâu trước đây từ khi biết em, lúc đó em vẫn còn chưa ký hợp đồng với công ty, tôi vốn đã muốn ký với em dưới danh nghĩa của tôi nhưng tiếc là chậm mất một bước.”
Minh Vi cũng hiểu ý tắt mic đi: “Đó cũng phải là chuyện bảy tám năm trước rồi, cảm ơn sếp Hứa đã ưu ái nha.”
“Ưu ái cũng chẳng đáng là gì, em ưu tú như vậy thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi, chỉ cần em tỏa sáng thì người khác sẽ nhìn thấy. Em bị công ty hiện tại trì hoãn quá lâu rồi, tôi nhớ hợp đồng của em vẫn còn vài năm nữa nhỉ, nếu như bọn họ không buông tay thì vụ kiện này của em có vẻ sẽ phải kéo dài rất lâu và cũng sẽ rất khó khăn.”
Minh Vi không nói gì.
“Đương nhiên không phải tôi lợi dùng điều này để uy hiếp em, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc tới công ty của tôi, dù tiền đền bù vi phạm hợp đồng có nhiều hơn nữa tôi cũng có thể trả được cho em.”
Minh Vi mỉm cười: “Xem ra sếp Hứa thật sự rất có hứng thú với tôi.”
“Tôi là thương nhân, đương nhiên sẽ đặt lợi ích lên đầu mà giá trị của em vẫn còn chưa khai thác được một phần mười, chỉ cần em tới công ty của tôi thì tin chắc rằng tôi nhất định sẽ có thể biến em thành một Minh Vi độc nhất vô nhị.”
“Hiện tại tôi cũng đã là độc nhất vô nhị rồi, cảm ơn lời khích lệ của sếp Hứa, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Hứa Bạc Châu không tiếp tục đề tài này nữa, lời cần nói anh ấy cũng đã nói hết rồi, anh ấy tin chắc rằng Minh Vi sẽ có phán đoán của mình: “Tôi chờ câu trả lời của em.”
Đằng sau hai người, Tồng Vãn Huỳnh vừa đi vừa chụp cái này cái kia nhất thời không để ý, nhanh chóng rớt lại sau hai người khoảng ba bốn mét. Thấy hai người nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, Tống Vãn Huỳnh bước nhanh chân tiến lên định làm bóng đèn.
Trương Chi Ngang nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: “Làm gì vậy?”
“Anh làm gì thế, kéo tôi làm gì?”
“Anh Hứa với chị Minh Vi đang có việc cần nói, cô chạy lên làm bóng đèn cái gì. Hơn nữa…” Nhìn bóng lưng hai người, Trương Chi Ngang đè thấp giọng xuống nói với Tống Vãn Huỳnh: “Vãn Huỳnh, không lẽ cô không cảm thấy anh Hứa đối với chị Minh Vi…”
Đều là đàn ông lại ở chung một phòng, đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, từ ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Minh Vi của Hứa Bạc Châu, gần như Trương Chi Ngang đã có thể kết luận, Hứa Bạc Châu có gì đó không bình thường với Minh Vi.
Tuy Trương Chi Ngang không nói rõ nhưng từ lời chưa nói xong kia, Tống Vãn Huỳnh vẫn hiểu được ý của anh ấy, lúc này mới lên tiếng phản bác: “Hai người kia mới quen nhau bao lâu, anh đừng có nói bậy.”
“Được, cứ coi như tôi nói bừa đi, chị Minh Vi debut nhiều năm như vậy mà vẫn giữ mình trong sạch, không có chút chuyện xấu nào. Cô nói xem, phải là kiểu đàn ông như thế nào mới xứng với chị ấy.”
“Đương nhiên phải là người đàn ông tốt nhất mới xứng đôi với chị Minh Vi rồi.” Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ nhìn về phía Trương Chi Ngang: “Anh hứng thú với tiêu chuẩn kén chồng của chị Minh Vi như vậy là đang có động cơ gì?”
Trương Chi Ngang cười nói: “Tôi làm gì có động cơ gì, tôi chỉ quý mến, sùng bái chị Minh Vi thôi, hoàn toàn không có một chút suy nghĩ nào quá giới hạn hết. Huống chi kiểu mẫu tôi thích lại không phải kiểu giống như chị Minh Vi.”
“Ồ.” Tống Vãn Huỳnh khẽ thở phào một hơi, cô còn tưởng tự nhiên lại nhảy ra một chàng phi công thâm tình nữa chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô không hỏi xem tôi thích kiểu con gái như thế nào sao?”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Anh thích kiểu con gái thế nào là chuyện của anh, nói với tôi làm gì?”
“Nói chuyện phiếm thôi, nếu không thì cô nói thử xem cô thích kiểu đàn ông thế nào? Cao? Đẹp trai? Hay là rực rỡ tỏa nắng như ánh mặt trời, hay biết nấu cơm?”
Trong đầu Tống Vãn Huỳnh bỗng hiện ra hình ảnh ông chồng hờ của mình.
Con người mà, đều là động vật thị giác, có ai mà không thích cái đẹp cơ chứ.
Đàn ông mặt đẹp, dáng chuẩn lại còn cộng thêm điểm sạch sẽ ngăn nắp nữa. Nếu xem xét một cách công bằng thì điều kiện bên ngoài của Văn Nghiễn xuất sắc đến mức ngàn dặm mới tìm được một người.
Nhưng những điều kiện ưu việt này khi đứng trước thuộc tính phản diện kia của anh thì quả thực là chẳng đáng nhắc tới.
Tình yêu đúng là rất đáng quý nhưng tính mạng đáng giá hơn.
Ai lại vì một người đàn ông mà ngay cả tính mạng của mình cũng không cần nữa chứ?
“Đẹp trai thì có tác dụng dùng? Thứ quan trọng nhất của một người không phải là vẻ bề ngoài mà là nội tâm, một người đàn ông chính trực, lương thiện, có trách nhiệm mới là người đáng để phó thác cả đời.”
“Cô không thích đẹp trai sao?”
“Ai là không thích trai xinh gái đẹp? Nhưng so với vẻ bề ngoài thì tôi coi trọng bên trong hơn. Đương nhiên đẹp trai sẽ được cộng thêm điểm, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.”
“Vừa khéo thế nào tôi với cô lại nghĩ giống nhau, tôi cũng thế vẻ bề ngoài của một người thật ra không quan trọng, con người dù sao thì cũng sẽ có ngày già đi, vỏ bọc xinh đẹp anh tuấn bên ngoài cũng sẽ dần lão hóa dưới sự thử thách của thời gian, chỉ có tấm lòng bên trong, thái độ và phẩm tính của một người là sẽ đi theo cả cuộc đời.”
“Xem ra chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng nhà.”
Trương Chi Ngang cười nói: “Đúng đó.”
Nhóm người đi tới trước một tòa kiến trúc rồi dừng bước.
So với những tòa kiến trúc bị sửa sang lại nhiều lần khác thì rõ ràng tòa tháp này bị hư hại rất ít, bất luận là tường đá hay tạo hình kiến trúc đều giữ nguyên được nét cổ xưa của thế kỷ trước một cách vô cùng hoàn mỹ.
Vừa tiến vào trong tòa tháp, một cơn lạnh hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt trời cực nóng bên ngoài ập vào mặt.
Xung quanh khá chật hẹp và các cánh cửa sổ đóng chặt đã chặn hết ánh mặt trời lại bên ngoài, bên trong đại điện vắng vẻ là hàng chục cây cột điêu khắc những hoa văn phức tạp, trở thành cột trụ chống đỡ cả đại điện hàng chục mét. Ngay trước mặt chính là một cây thập tự giá vô cùng to lớn treo trên vách tường, dưới cây thập tự giá là một bức tượng đá hình dáng kỳ lạ cao cỡ một người đang đứng sừng sững.
Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn bức tượng đá cao cỡ một người này: “Trông bức tượng đá này kỳ lạ ghê ha, sao chỗ này lại còn có cả một cái lỗ vậy.”
“Đây là một viên đá sám hối, chỉ cần cô đặt tay lên tảng đá, trong lòng lặng lẽ sám hối những chuyện xấu mình từng làm thì thượng đế sẽ biết tấm lòng thành khẩn muốn sửa đổi của cô sau đó tha thứ cho những chuyện xấu cô đã từng làm.”
“Thật hay giả vậy? Sao anh biết?”
“Cô muốn hỏi trên đời này có tồn tại thượng đế hay không thì tôi không trả lời được chứ nếu cô hỏi mấy cái truyền thuyết này có thật hay không thì tôi chỉ có thể nói là có thật.” Thấy Tống Vãn Huỳnh không tin: “Thử một chút xem, chẳng phải cái này giống như chúng ta hồi bé đục một cái lỗ trên cây sau đó nói một việc gì đó cho cây nghe hay sao?”
“Ngây thơ.” Tống Vãn Huỳnh bĩu môi nhưng một giây sau cô lại vươn tay ra, đặt trong cái lỗ kia, yên lặng nhắm mắt lại.
Trương Chi Ngang bị cái hành động nói một đằng làm một nẻo của Tống Vãn Huỳnh chọc cười.
Coong…
Trên nóc đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
“A…” Tống Vãn Huỳnh đang đắm chìm trong “sám hối” bị dọa đến mức hét lên một tiếng, vô thức túm lấy cánh tay của Trương Chi Ngang bên cạnh run rẩy.
Trương Chi Ngang cũng bị tiếng vang bất ngờ kia làm cho sợ hết hồn, sau khi bình tĩnh lại thì nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch hết cả ra bên cạnh bèn an ủi nói: “Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong tòa thành vang lên thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm tôi sợ hết hồn.” Tống Vãn Huỳnh buông tay đang túm lấy tay Trương Chi Ngang ra, vỗ ngực dịu giọng lại.
Trương Chi Ngang cười cô: “Có mỗi tiếng chuông thôi, nhát gan vậy sao.”
…
Cách ngàn dặm ở bên kia đại dương, trong văn phòng làm việc đèn đuốc vẫn bật sáng trưng.
Chín giờ tối, Văn Nghiễn vẫn còn đang xử lý nốt vài vẫn hôm nay chưa làm xong nhíu chặt mày. Gần đây anh đang khảo sát mấy hạng mục mới nhưng dự án thu mua mà tổ hạng mục nộp lên như một mớ bòng bong vậy, không có chút giá trị gì trong việc thu mua lần này.
Đang phiền thì màn hình điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên, một loạt tin nhắn liên tiếp được gửi đến.
Văn Nghiễn không để ý, sau khi lần lượt bác bỏ hết tất cả các phương án, bất đắc dĩ tựa lưng lên ghế, mệt mỏi xoa bóp ấn đường.
Điện thoại lại hiện ra thông báo có tin nhắn.
Anh cầm điện thoại lên mở wechat ra, là bà Văn nhắn tin cho anh.
Vừa mở ra nhìn thì thấy trên giao diện cuộc trò chuyện là vô số tấm hình đang khủng bố.
Anh tùy tiện mở một bức ảnh ra nhìn.
Là một đoạn cắt video, hình ảnh bên trong là Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt kinh hãi trốn đằng sau một người đàn ông xa lạ, trên mặt người đàn ông dường như còn mang theo ý cười nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Văn Nghiên nhíu chặt mày lướt lên trên, gần như tất cả đều là hình ảnh Tống Vãn Huỳnh ở chung với người đàn ông này, bà Văn thậm chí còn gửi cho anh một đoạn video ngắn.
“A…”
“Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài vang lên thôi.”
“Làm tôi sợ hết hồn.”
“Có mỗi tiếng chuông thôi, nhát gan vậy sao.”
“Vâng vâng, anh thì dũng cảm rồi, dũng cảm thế nào sao mới nãy cũng run lên giống tôi vậy?”
“Còn không phải là tôi bị cái tiếng hét của cô dọa à.”
Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu trừng anh ấy một cái.
Trong video, Tống Vãn Huỳnh nói chuyện rất thoải mái với người đàn ông đó, lúc cãi nhau trêu chọc người đàn ông xa lạ đó, vẻ mặt cô cũng rất phong phú, cảm giác vui vẻ xuất phát từ nội tâm, cho dù cô tỏ ra cáu giận nhưng thật ra lại chẳng tức giận là bao.
Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Vãn Huỳnh khi ở nhà.
Văn Nghiễn vốn đã cảm thấy phiền muộn giờ lại càng thấy phiền muộn hơn.
Anh gõ chữ vào khung chat.
“Mẹ à, mẹ đừng có lúc nào cũng gửi cho con mấy cái thứ râu ria này nữa, con bận nhiều việc lắm, không có thời gian để ý những chuyện linh tinh này đâu.”
Gửi đi.
Anh ném điện thoại lên bàn, sau đó nặng nề ngả người ra sau, thả lỏng bản thân.
Chương trình kia của Tống Vãn Huỳnh cần quay tổng cộng bao nhiêu ngày nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro