Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 38
2024-09-18 21:33:58
“Tống Vãn Huỳnh.”
Âm thanh thúc giục vang lên từ phía sau lưng của Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh cứng người, cơn thịnh nộ lập tức tụt xuống đáy, thay vào đó là cảm giác vô cùng xấu hổ, cô quay đầu nhìn về phía Văn Nghiễn: “A Nghiễn, sao anh lại quay về rồi?”
Vẻ mặt Văn Nghiễn bình tĩnh mà đưa túi xách cho cô: “Túi xách.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía bên hông Văn Nghiễn, kinh ngạc nói: “Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất, cảm ơn anh đã quay lại đây để đưa cho tôi nhé.”
Văn Nghiễn vẫn ngồi yên.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ bước xuống xe, đi vòng từ đầu xe đến cửa ghế sau, lấy chiếc túi xách của Tống Vãn Huỳnh ra, rồi lại từ đuôi xe đi vòng đến chỗ của Tống Vãn Huỳnh để đưa túi xách cho cô.
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhận lấy chiếc túi xách mà anh ấy đưa: “Cảm ơn, làm phiền anh nhiều rồi, trợ lý Phương.”
“Cô không cần phải khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn đang ngồi yên không thèm nhúc nhích lấy một cái ở hàng ghế phía sau, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy giả tạo: “A Nghiễn, muộn rồi anh đừng quên còn chuyến bay vào ngày mai nên nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Xuyên qua tấm cửa kính xe đã được mở xuống một nửa, Văn Nghiễn nhìn xuống đôi chân thon dài và cân đối của cô, nói: “Chân khá dài.”
Tống Vãn Huỳnh nghẹn họng không biết nói gì.
“Còn dài hơn cả tính mạng tôi?”
Sự im lặng đến đáng sợ.
“Tống Vãn Huỳnh.”
Tống Vãn Huỳnh khẽ chớp mắt: “Gì?”
“Cô muốn vóc dáng có nhan sắc, muốn nhan sắc có thông minh, việc kết hôn với tôi quả thật khiến cô chịu nhiều ấm ức rồi.”
Anh biết thế là tốt.
“Đâu có, đâu có, anh cũng vậy mà, người đâu vừa đẹp mặt còn đẹp cả thân hình, hơn nữa còn cực kì nhanh nhạy, quả nhiên chúng ta là một cặp trời sinh.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Văn Nghiễn cong môi: “Hy vọng rằng tôi có thể sống được dài hơn cái chân của cô, lái xe đi.”
Chiếc xe Maybach chậm rãi rời đi, Văn Nghiễn liếc nhìn hình ảnh Tống Vãn Huỳnh trong kính chiếu hậu, cô vẫn luôn nhìn theo anh rời đi, thấy vậy anh cụp mắt, khẽ cười.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế lái phụ trả lời điện thoại, sau khi biết được tên người gọi đến thì anh ấy lập tức đưa điện thoại cho Văn Nghiễn: “Tổng giám đốc Văn, điện thoại của anh.”
Văn Nghiễn nhận lấy: “Tô Ngự? Hôm nay tôi vừa mới đến, được rồi, lát nữa gặp.”
Điện thoại ngắt kết nối.
“Thời gian về nước quyết định lại sau, chúng ta về khách sạn trước.” Văn Nghiễn nói.
“Dạ.”
…
Đối với việc Văn Nghiễn đến rồi đi một cách vội vàng như vậy, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không có hứng thú.
Tuy nhiên, cô không có hứng thú thì không có nghĩa người khác cũng sẽ không có hứng thú.
Mới vừa bước vào nhà, Tống Vãn Huỳnh đã nhận được sự chú ý của mọi người trong ekip chương trình.
“Vãn Huỳnh, em giấu cũng khá kỹ đấy, không ngờ em còn trẻ như thế mà đã kết hôn, lại còn lấy được một người chồng tốt như vậy, em và chồng của em đã gặp nhau như thế nào thế? Nói cho tụi chị nghe thử đi.”
Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ: “Chuyện của tụi em không có gì để nói hết.”
“Nói đi, chị rất tò mò, người kia là Văn Nghiễn đấy, tuy rằng chị chỉ là một nhà thiết kế thời trang nhưng cũng đã từng nghe thấy tên của cậu ấy. Trương Chi Ngang, không phải cậu học tài chính hay sao? Cậu học ngành này nên chắc hẳn sẽ càng hiểu rõ hơn về Văn Nghiễn phải không?”
Trương Chi Ngang - người vẫn luôn ngồi một bên im lặng - nghe thấy vậy chỉ đành cố gắng nở một nụ cười: “Ừm, đúng vậy, quả thật anh ấy rất nổi tiếng trong ngành này của tụi em.”
Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn về phía máy quay.
“Đừng nhìn nữa, đã tắt máy quay rồi, trợ lý của chồng em đã nói như thế thì còn ai dám mở máy quay lên quay nữa chứ.”
Tống Vãn Huỳnh không có nhiều hứng thú lắm khi nhắc đến Văn Nghiễn: “Em và anh ấy thật sự không có nhiều chuyện để nói cùng nhau, nói chuyện với anh ấy còn không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, cả ngày hôm nay đều đã mệt mỏi, mọi người không cảm thấy buồn ngủ à? Em thì đang rất buồn ngủ rồi đây.”
Lý Đô Mật ghen tị nói: “Chị Vãn Huỳnh, chị đúng thật là cực kì may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông ưu tú như Văn Nghiễn.”
“…” Tặng sự may mắn này cho cô ta thì cô ta có muốn hay không?
Nhậm Khả liếc nhìn Lý Đô Mật một cái, rồi nói: “Đừng có cắt ngang như vậy! Tôi còn đang tò mò lắm đấy, rốt cuộc thì làm sao mà hai người có thể quen biết với nhau được thế?”
“Em và anh ấy bắt đầu quen biết với nhau thông qua một buổi xem mắt.”
“Xem mắt?” Nhậm Khả vô cùng kinh ngạc: “Người như Văn Nghiễn cũng cần phải đi xem mắt nữa ư?”
Lý Đô Mật không thể tin được: “Chị Vãn Huỳnh, chị đừng có nói linh tinh nữa, xem mắt? Sao có thể xem mắt được chứ? Cho dù chị không muốn nói thì cũng không cần phải bịa ra một lý do quá đáng như vậy chứ?”
Tống Vãn Huỳnh trả lời một cách hùng hồn: “Tại sao anh ấy lại không cần phải đi xem mắt? Anh ấy bận rộn như vậy, nếu không đi xem mắt thì làm sao có thể gặp được một cô gái vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp như tôi được chứ? Nói thật thì anh ấy còn đang được hời nữa đấy.”
Tại sao lại không được coi là xem mắt?
Trong cuốn tiểu thuyết, sau khi lớn lên, lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiễn gặp nhau là tại một buổi tiệc do người lớn trong nhà sắp xếp.
Nói là bữa tiệc, nhưng thật ra về bản chất cũng không khác gì so với một buổi xem mắt, người lớn hai nhà muốn mai mối hai người với nhau, nên đã cố ý sắp xếp một buổi tiệc để hai người có thể gặp mặt và tìm hiểu nhau.
Một số người tỏ ra nghi ngờ.
“Thật hay giả thế?”
Lý Đô Mật lẩm bẩm: “Tại sao em cũng đi xem mắt nhưng toàn gặp mấy kẻ gì đâu, còn chị đi xem mắt lại gặp được một người như Văn Nghiễn cơ chứ?”
Minh Vi bước đến, kéo Tống Vãn Huỳnh ra khỏi đám người: “Không chỉ đối phương đang đi xem mắt, khi cô đi xem mắt với ai đó thì người đó cũng đang đi xem mắt với cô. Ở một mức độ nào đó, người mà cô đang đi xem mắt cũng đại diện cho hoàn cảnh gia đình của chính cô.”
Vẻ mặt Lý Đô Mật cứng đờ: “Chị Minh Vi, chị nói vòng vo như vậy có phải là đang muốn ám chỉ em cũng là mấy kẻ gì đâu thôi phải không?”
“Tôi không có ý đó. Được rồi, cũng đã muộn, hôm nay mọi người vất vả nhiều rồi, hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé.”
Nói xong, cô ấy lập tức kéo Tống Vãn Huỳnh đi lên lầu.
Vừa trở về phòng, Tống Vãn Huỳnh đã ủ rũ nằm trên giường, mất hết sức sống.
Minh Vi thấy cô như vậy thì không khỏi cười nói: “Sao uể oải thế? Văn Nghiễn đã bay một chuyến bay rõ xa để đến đây thăm em, không phải em nên thấy vui hay sao?”
“Em nên thấy vui á hả?”
“Không đúng sao? Chị còn nhớ trước đây, chỉ vì Văn Nghiễn, vì để khiến chú ấy* có thể nhìn em nhiều hơn một chút, em đã làm không ít chuyện, hôm nay chú ấy còn cố ý bay đến đây để thăm em, em không thấy cảm động à?”
*Chú ấy: Cách gọi của anh/chị lớn đối với em trai.
Trong khoảng thời gian kể từ khi Tống Vãn Huỳnh kết hôn với Văn Nghiễn, Minh Vi đã chứng kiến tất cả những hành động mà Tống Vãn Huỳnh đã làm vì Văn Nghiễn.
Vốn dĩ ở bên ngoài, Tống Vãn Huỳnh là người luôn tỏ ra kiêu ngạo và không bao giờ để bản thân chịu thua thiệt, thế nhưng khi ở bên cạnh Văn Nghiễn, cô lại nhận về biết bao ấm ức và sự lạnh lùng từ anh.
Có đôi khi Minh Vi cảm thấy không đáng thay cho Tống Vãn Huỳnh, nhưng dù như thế thì Tống Vãn Huỳnh vẫn rất vui.
“Chỉ là nguyên nhân anh ấy bay ra nước ngoài để thăm em là bởi vì mẹ, là mẹ đã bảo anh ấy đến đây, căn bản đó không phải là ý của anh ấy, nếu đó không phải là ý muốn của anh ấy thì tại sao em lại phải cảm động? Cho dù là cảm động, em cũng sẽ chỉ cảm động trước tình cảm của mẹ.”
Minh Vi im lặng.
“Chị, mỗi lần nhìn thấy chị và anh cả, em ngưỡng mộ cực. Chị và anh cả mới là một cặp trời sinh, em và Văn Nghiễn, nhiều nhất chỉ có thể coi là một cặp vợ chồng không hòa thuận.” Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Thỉnh thoảng em nghĩ, nếu lúc trước em không có những ý nghĩ xấu đó, không giả mang thai để ép cưới thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không bị em nhốt vào nấm mồ hôn nhân này, có lẽ, em và Văn Nghiễn sẽ có một kết cục khác. Anh ấy sẽ gặp được một người vợ xinh đẹp, tốt bụng và đảm đang, còn em, em cũng sẽ gặp được một người, không, em sẽ đi du lịch, đi công tác, nhưng chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, cho nên gặp được nhiều người bạn có chung chí hướng, em vui lắm. Sẽ không phải giống như bây giờ, luôn cảm thấy vui, buồn, yêu, giận giống như dòng cảm xúc của Văn Nghiễn.”
Minh Vi nhìn vẻ mặt cô đơn của Tống Vãn Huỳnh: “Xem ra em hối hận thật.”
“Đáng tiếc không có liều thuốc hối hận, kể từ lúc em và anh ấy kết hôn thì chuyện này đã không còn là chuyện riêng của hai người tụi em nữa rồi, nó liên quan đến quá nhiều chuyện giữa hai nhà.”
Minh Vi An an ủi cô: “Không sao đâu, thật ra đây cũng được xem như là một khởi đầu tốt, từ trước đến nay, việc mẹ ép buộc Văn Nghiễn làm chẳng lẽ còn ít hay sao? Nhưng Văn Nghiễn vẫn chưa bao giờ đồng ý thỏa hiệp, bây giờ chú ấy có thể đồng ý với yêu cầu của mẹ, bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ đến đây, chỉ vì xác nhận xem em có đang an toàn hay không, điều này đủ để chứng minh rằng cảm nhận của Văn Nghiễn về em đang dần thay đổi, hơn nữa, tương lai còn dài.”
Cô mới không quan tâm đến cảm nhận của anh về cô có thay đổi hay không. Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm, cô không muốn lại tiếp tục nói về chủ đề của Văn Nghiễn nữa nên bảo: “Chị, chị biết không? Anh cả lại đến gặp ông Chung để chữa trị nữa đấy, có khi chờ đến lúc chương trình của chúng ta kết thúc, về đến nhà là chúng ta đã có thể nhìn thấy khung cảnh anh cả đang đứng lên rồi đấy.”
Minh Vi không khỏi bật cười: “Bệnh của Văn Việt không đơn giản như vậy, chúng ta cứ từ từ.”
“Cũng đúng.”
Sự xuất hiện của Văn Nghiễn cũng không gây ra nhiều xáo trộn lắm cho Tống Vãn Huỳnh, ngày hôm sau, cô đến ăn sáng cùng với những thành viên khác trong chương trình như thường lệ, sau đó bắt đầu ghi hình cho buổi phát sóng trực tiếp, đi du lịch, nhưng quả thật nó cũng mang đến những ảnh hưởng không nhỏ cho những người khác.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lý Đô Mật, vì Văn Nghiễn nên trước mặt Tống Vãn Huỳnh, cô ta đã kiềm chế không ít, những điều không nên nói hay những điều nên nói đều không nói ra, cả ngày đều tuân theo khuôn phép cũ, im lặng không mở lời, đề cao hết mức trải nghiệm du lịch của những người khác.
Người thứ hai bị ảnh hưởng chính là Trương Chi Ngang, vốn dĩ ngày thường anh ấy nói tương đối nhiều, nhưng cả ngày hôm nay tinh thần anh ấy vẫn luôn ủ rũ, không nói nhiều cũng không còn cười nhiều, lúc đối diện với ống kinh, cũng không có cảm giác hào hứng như trước.
Sáng sớm, Tống Vãn Huỳnh muốn thay thuốc cho Trương Chi Ngang nhưng lại bị anh ấy uyển chuyển từ chối.
Tống Vãn Huỳnh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng cô cũng không vạch trần.
Trải qua mấy ngày đi du lịch, về cơ bản bọn họ đã tham quan được một số danh lam thắng cảnh, vào buổi chiều, lúc đi ngang qua quảng trường trung tâm, dưới ánh hoàng hôn, một đàn chim bồ câu đáp xuống trung tâm quảng trường.
Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng này.
Mấy người Tống Vãn Huỳnh đứng ở trung tâm quảng trường, tiếp xúc thân mật với những con chim bồ câu.
Một em trai ngoại quốc da đen nhìn thấy mấy người bọn họ thì cầm theo bịch ngô cho chim bồ câu ăn rồi bước tới, nói tiếng Anh một cách lưu loát, dò hỏi xem liệu họ có cần ngô để cho chim bồ câu ăn hay không.
Minh Vi đã tìm hiểu và biết rằng gần quảng trường có rất nhiều người bán thức ăn cho chim bồ câu ăn dưới hình thức ép mua ép bán, nên cô ấy đã xua tay từ chối.
Nhưng Lý Đô Mật lại muốn mua một túi.
Em trai ngoại quốc thấy thế thì lập tức xé mở túi ngô kia ra, ra hiệu cho Lý Đô Mật đưa tay, trải phẳng tay ra, sau đó cậu ta đổ một chút ngô đặt vào trong lòng bàn tay của cô ta, tiếp theo, một vài con chim bồ câu bay đến cánh tay của Lý Đô Mật và mổ xuống để ăn ngô.
Lý Đô Mật vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà la to.
Đợi đến khi chim bồ câu ăn hết ngô trong lòng bàn tay của cô ta xong, em trai ngoại quốc cũng duỗi tay về phía cô ta: “Một trăm đô la một túi ngô, cảm ơn.”
Lý Đô Mật còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Cái gì chứ? Bao nhiêu tiền cơ?”
“Một trăm đô la.”
“Một trăm đô la? Chỉ một túi ngô nhỏ như vậy? Cậu định đi ăn cướp đó à?”
“Cô đã mở túi ngô này ra để cho chim bồ câu ăn, bây giờ cô không muốn trả tiền phải không?”
Lý Đô Mật nổi nóng: “Cậu cũng không nói túi ngô này bán một trăm đô la một túi! Ngô này lại không phải làm bằng vàng, tại sao nó lại đắt như vậy?”
“Ngô đúng là đắt vậy đấy, nếu cô không trả tiền thì hôm nay cô cũng đừng hòng đi!”
Âm thanh tranh cãi đã thu hút không ít em trai ngoại quốc trẻ tuổi khác có cùng màu da ở xung quanh tới gần.
Lý Đô Mật sợ hãi lùi về sau vài bước, ánh mắt cô ta nhìn về phía nhóm người Minh Vi.
Nhận ra bên phía Lý Đô Mật có điều gì đó không ổn, nhóm người Minh Vi vội vàng bước tới.
“Sao thế?”
Lý Đô Mật vừa thấy Minh Vi tới, cô ta nhanh chóng lên tiếng tố cáo: “Là bọn họ! Em chỉ mua của cậu ta có một túi ngô, vậy mà cậu ta lại đòi em tận một trăm đô la, ngô gì mà đắt như vậy, bọn họ cũng không báo trước giá cả, bọn họ chỉ đang muốn tống tiền em thôi!”
“Một trăm đô la?” Minh Vi nhìn về phía em trai ngoại quốc ở trước mặt: “Này, túi ngô này không đáng giá một trăm đô la, nhưng nếu chúng tôi đã xé nó thì sẽ trả tiền, cậu hãy đưa cho chúng tôi một mức giá có thể chấp nhận được, không cần phải kì kèo mất thời gian với chúng tôi ở đây.”
“Một trăm là một trăm, không cần phải mặc cả!”
“Một trăm đô la còn không mặc cả? Đây có được tính là ép mua ép bán không nhỉ? Sao nào? Cậu thật sự cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt phải không?” Cô ấy chỉ vào chiếc máy quay phim của tổ chương trình: “Nhìn đi, chúng tôi đang ghi hình cho một chương trình, tất cả những hành động vừa rồi của cậu đều đã được quay lại rồi, tôi nghĩ cậu cũng không mong tôi sẽ báo cảnh sát phải không, dù sao thì việc đến đồn cảnh sát cũng rất rắc rối, đúng không nào?”
Em trai ngoại quốc liếc nhìn chiếc camera, duỗi tay muốn chạm vào ống kính máy quay nhưng lập tức bị Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang ngăn lại.
“Các người đang xâm phạm quyền hình ảnh của tôi!”
“Thật sao? Vậy hy vọng khi chúng ta đến đồn cảnh sát, cậu có thể nói rõ ràng về chuyện cậu buôn bán ngô với giá cao và về chuyện quyền hình ảnh của cậu nhé?”
Đại khái Tống Vãn Huỳnh có thể hiểu được rằng đối với những người như bọn họ, đến đồn cảnh sát cũng không sao, nhưng đồng thời, họ cũng cảm thấy việc đến đồn cảnh sát là một chuyện rất phiền phức.
Em trai ngoại quốc nhìn mấy người bọn họ rồi nói: “Được rồi, tôi lùi một bước, năm mươi đô la.”
Minh Vi nói: “Hai mươi đô la, nếu được thì bây giờ tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Em trai ngoại quốc cân nhắc giữa lợi và hại xong thì nói: “Được.”
Minh Vi đưa hai mươi đô la cho cậu ta.
Một tay đưa tiền, một tay giao hàng, cậu ta đưa ngô cho Lý Đô Mật xong, chào hỏi mấy người da đen xung quanh, rồi bắt đầu giải tán.
Nhìn thấy em trai đã rời đi, lúc này, Lý Đô Mật mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghẹn ngào khóc nức nở: “Làm em sợ muốn chết.”
Tống Vãn Huỳnh cảm thấy có chút không nói nên lời: “Chị Minh Vi đã viết trong giấy hướng dẫn rằng không nên mua ngô cho chim bồ câu ăn ở quảng trường, cô không thấy à?”
Lý Đô Mật tự biết mình sai nên cũng không nói gì.
“Bỏ đi, hai mươi đô la này coi như đã dạy cho cô một bài học.” Tống Vãn Huỳnh đưa tay về phía cô ta.
“Cái gì?”
“Ngô, ngô giá hai mươi đô la đã mua rồi, không cho chim bồ câu ăn chẳng lẽ cô muốn lấy về rồi nấu cháo để ăn à? Ngô cứng như vậy cũng có thể nấu được sao?”
“Ồ.” Lý Đô Mật đổ ngô vào trong lòng bàn tay của Tống Vãn Huỳnh, cô mới vừa mở tay ra đã bị chim bồ câu đến mổ hết sạch.
Âm thanh thúc giục vang lên từ phía sau lưng của Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh cứng người, cơn thịnh nộ lập tức tụt xuống đáy, thay vào đó là cảm giác vô cùng xấu hổ, cô quay đầu nhìn về phía Văn Nghiễn: “A Nghiễn, sao anh lại quay về rồi?”
Vẻ mặt Văn Nghiễn bình tĩnh mà đưa túi xách cho cô: “Túi xách.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía bên hông Văn Nghiễn, kinh ngạc nói: “Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất, cảm ơn anh đã quay lại đây để đưa cho tôi nhé.”
Văn Nghiễn vẫn ngồi yên.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ bước xuống xe, đi vòng từ đầu xe đến cửa ghế sau, lấy chiếc túi xách của Tống Vãn Huỳnh ra, rồi lại từ đuôi xe đi vòng đến chỗ của Tống Vãn Huỳnh để đưa túi xách cho cô.
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhận lấy chiếc túi xách mà anh ấy đưa: “Cảm ơn, làm phiền anh nhiều rồi, trợ lý Phương.”
“Cô không cần phải khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn đang ngồi yên không thèm nhúc nhích lấy một cái ở hàng ghế phía sau, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy giả tạo: “A Nghiễn, muộn rồi anh đừng quên còn chuyến bay vào ngày mai nên nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Xuyên qua tấm cửa kính xe đã được mở xuống một nửa, Văn Nghiễn nhìn xuống đôi chân thon dài và cân đối của cô, nói: “Chân khá dài.”
Tống Vãn Huỳnh nghẹn họng không biết nói gì.
“Còn dài hơn cả tính mạng tôi?”
Sự im lặng đến đáng sợ.
“Tống Vãn Huỳnh.”
Tống Vãn Huỳnh khẽ chớp mắt: “Gì?”
“Cô muốn vóc dáng có nhan sắc, muốn nhan sắc có thông minh, việc kết hôn với tôi quả thật khiến cô chịu nhiều ấm ức rồi.”
Anh biết thế là tốt.
“Đâu có, đâu có, anh cũng vậy mà, người đâu vừa đẹp mặt còn đẹp cả thân hình, hơn nữa còn cực kì nhanh nhạy, quả nhiên chúng ta là một cặp trời sinh.”
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Văn Nghiễn cong môi: “Hy vọng rằng tôi có thể sống được dài hơn cái chân của cô, lái xe đi.”
Chiếc xe Maybach chậm rãi rời đi, Văn Nghiễn liếc nhìn hình ảnh Tống Vãn Huỳnh trong kính chiếu hậu, cô vẫn luôn nhìn theo anh rời đi, thấy vậy anh cụp mắt, khẽ cười.
Trợ lý Phương ngồi ở ghế lái phụ trả lời điện thoại, sau khi biết được tên người gọi đến thì anh ấy lập tức đưa điện thoại cho Văn Nghiễn: “Tổng giám đốc Văn, điện thoại của anh.”
Văn Nghiễn nhận lấy: “Tô Ngự? Hôm nay tôi vừa mới đến, được rồi, lát nữa gặp.”
Điện thoại ngắt kết nối.
“Thời gian về nước quyết định lại sau, chúng ta về khách sạn trước.” Văn Nghiễn nói.
“Dạ.”
…
Đối với việc Văn Nghiễn đến rồi đi một cách vội vàng như vậy, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không có hứng thú.
Tuy nhiên, cô không có hứng thú thì không có nghĩa người khác cũng sẽ không có hứng thú.
Mới vừa bước vào nhà, Tống Vãn Huỳnh đã nhận được sự chú ý của mọi người trong ekip chương trình.
“Vãn Huỳnh, em giấu cũng khá kỹ đấy, không ngờ em còn trẻ như thế mà đã kết hôn, lại còn lấy được một người chồng tốt như vậy, em và chồng của em đã gặp nhau như thế nào thế? Nói cho tụi chị nghe thử đi.”
Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ: “Chuyện của tụi em không có gì để nói hết.”
“Nói đi, chị rất tò mò, người kia là Văn Nghiễn đấy, tuy rằng chị chỉ là một nhà thiết kế thời trang nhưng cũng đã từng nghe thấy tên của cậu ấy. Trương Chi Ngang, không phải cậu học tài chính hay sao? Cậu học ngành này nên chắc hẳn sẽ càng hiểu rõ hơn về Văn Nghiễn phải không?”
Trương Chi Ngang - người vẫn luôn ngồi một bên im lặng - nghe thấy vậy chỉ đành cố gắng nở một nụ cười: “Ừm, đúng vậy, quả thật anh ấy rất nổi tiếng trong ngành này của tụi em.”
Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn về phía máy quay.
“Đừng nhìn nữa, đã tắt máy quay rồi, trợ lý của chồng em đã nói như thế thì còn ai dám mở máy quay lên quay nữa chứ.”
Tống Vãn Huỳnh không có nhiều hứng thú lắm khi nhắc đến Văn Nghiễn: “Em và anh ấy thật sự không có nhiều chuyện để nói cùng nhau, nói chuyện với anh ấy còn không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, cả ngày hôm nay đều đã mệt mỏi, mọi người không cảm thấy buồn ngủ à? Em thì đang rất buồn ngủ rồi đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Đô Mật ghen tị nói: “Chị Vãn Huỳnh, chị đúng thật là cực kì may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông ưu tú như Văn Nghiễn.”
“…” Tặng sự may mắn này cho cô ta thì cô ta có muốn hay không?
Nhậm Khả liếc nhìn Lý Đô Mật một cái, rồi nói: “Đừng có cắt ngang như vậy! Tôi còn đang tò mò lắm đấy, rốt cuộc thì làm sao mà hai người có thể quen biết với nhau được thế?”
“Em và anh ấy bắt đầu quen biết với nhau thông qua một buổi xem mắt.”
“Xem mắt?” Nhậm Khả vô cùng kinh ngạc: “Người như Văn Nghiễn cũng cần phải đi xem mắt nữa ư?”
Lý Đô Mật không thể tin được: “Chị Vãn Huỳnh, chị đừng có nói linh tinh nữa, xem mắt? Sao có thể xem mắt được chứ? Cho dù chị không muốn nói thì cũng không cần phải bịa ra một lý do quá đáng như vậy chứ?”
Tống Vãn Huỳnh trả lời một cách hùng hồn: “Tại sao anh ấy lại không cần phải đi xem mắt? Anh ấy bận rộn như vậy, nếu không đi xem mắt thì làm sao có thể gặp được một cô gái vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp như tôi được chứ? Nói thật thì anh ấy còn đang được hời nữa đấy.”
Tại sao lại không được coi là xem mắt?
Trong cuốn tiểu thuyết, sau khi lớn lên, lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiễn gặp nhau là tại một buổi tiệc do người lớn trong nhà sắp xếp.
Nói là bữa tiệc, nhưng thật ra về bản chất cũng không khác gì so với một buổi xem mắt, người lớn hai nhà muốn mai mối hai người với nhau, nên đã cố ý sắp xếp một buổi tiệc để hai người có thể gặp mặt và tìm hiểu nhau.
Một số người tỏ ra nghi ngờ.
“Thật hay giả thế?”
Lý Đô Mật lẩm bẩm: “Tại sao em cũng đi xem mắt nhưng toàn gặp mấy kẻ gì đâu, còn chị đi xem mắt lại gặp được một người như Văn Nghiễn cơ chứ?”
Minh Vi bước đến, kéo Tống Vãn Huỳnh ra khỏi đám người: “Không chỉ đối phương đang đi xem mắt, khi cô đi xem mắt với ai đó thì người đó cũng đang đi xem mắt với cô. Ở một mức độ nào đó, người mà cô đang đi xem mắt cũng đại diện cho hoàn cảnh gia đình của chính cô.”
Vẻ mặt Lý Đô Mật cứng đờ: “Chị Minh Vi, chị nói vòng vo như vậy có phải là đang muốn ám chỉ em cũng là mấy kẻ gì đâu thôi phải không?”
“Tôi không có ý đó. Được rồi, cũng đã muộn, hôm nay mọi người vất vả nhiều rồi, hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé.”
Nói xong, cô ấy lập tức kéo Tống Vãn Huỳnh đi lên lầu.
Vừa trở về phòng, Tống Vãn Huỳnh đã ủ rũ nằm trên giường, mất hết sức sống.
Minh Vi thấy cô như vậy thì không khỏi cười nói: “Sao uể oải thế? Văn Nghiễn đã bay một chuyến bay rõ xa để đến đây thăm em, không phải em nên thấy vui hay sao?”
“Em nên thấy vui á hả?”
“Không đúng sao? Chị còn nhớ trước đây, chỉ vì Văn Nghiễn, vì để khiến chú ấy* có thể nhìn em nhiều hơn một chút, em đã làm không ít chuyện, hôm nay chú ấy còn cố ý bay đến đây để thăm em, em không thấy cảm động à?”
*Chú ấy: Cách gọi của anh/chị lớn đối với em trai.
Trong khoảng thời gian kể từ khi Tống Vãn Huỳnh kết hôn với Văn Nghiễn, Minh Vi đã chứng kiến tất cả những hành động mà Tống Vãn Huỳnh đã làm vì Văn Nghiễn.
Vốn dĩ ở bên ngoài, Tống Vãn Huỳnh là người luôn tỏ ra kiêu ngạo và không bao giờ để bản thân chịu thua thiệt, thế nhưng khi ở bên cạnh Văn Nghiễn, cô lại nhận về biết bao ấm ức và sự lạnh lùng từ anh.
Có đôi khi Minh Vi cảm thấy không đáng thay cho Tống Vãn Huỳnh, nhưng dù như thế thì Tống Vãn Huỳnh vẫn rất vui.
“Chỉ là nguyên nhân anh ấy bay ra nước ngoài để thăm em là bởi vì mẹ, là mẹ đã bảo anh ấy đến đây, căn bản đó không phải là ý của anh ấy, nếu đó không phải là ý muốn của anh ấy thì tại sao em lại phải cảm động? Cho dù là cảm động, em cũng sẽ chỉ cảm động trước tình cảm của mẹ.”
Minh Vi im lặng.
“Chị, mỗi lần nhìn thấy chị và anh cả, em ngưỡng mộ cực. Chị và anh cả mới là một cặp trời sinh, em và Văn Nghiễn, nhiều nhất chỉ có thể coi là một cặp vợ chồng không hòa thuận.” Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Thỉnh thoảng em nghĩ, nếu lúc trước em không có những ý nghĩ xấu đó, không giả mang thai để ép cưới thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không bị em nhốt vào nấm mồ hôn nhân này, có lẽ, em và Văn Nghiễn sẽ có một kết cục khác. Anh ấy sẽ gặp được một người vợ xinh đẹp, tốt bụng và đảm đang, còn em, em cũng sẽ gặp được một người, không, em sẽ đi du lịch, đi công tác, nhưng chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, cho nên gặp được nhiều người bạn có chung chí hướng, em vui lắm. Sẽ không phải giống như bây giờ, luôn cảm thấy vui, buồn, yêu, giận giống như dòng cảm xúc của Văn Nghiễn.”
Minh Vi nhìn vẻ mặt cô đơn của Tống Vãn Huỳnh: “Xem ra em hối hận thật.”
“Đáng tiếc không có liều thuốc hối hận, kể từ lúc em và anh ấy kết hôn thì chuyện này đã không còn là chuyện riêng của hai người tụi em nữa rồi, nó liên quan đến quá nhiều chuyện giữa hai nhà.”
Minh Vi An an ủi cô: “Không sao đâu, thật ra đây cũng được xem như là một khởi đầu tốt, từ trước đến nay, việc mẹ ép buộc Văn Nghiễn làm chẳng lẽ còn ít hay sao? Nhưng Văn Nghiễn vẫn chưa bao giờ đồng ý thỏa hiệp, bây giờ chú ấy có thể đồng ý với yêu cầu của mẹ, bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ đến đây, chỉ vì xác nhận xem em có đang an toàn hay không, điều này đủ để chứng minh rằng cảm nhận của Văn Nghiễn về em đang dần thay đổi, hơn nữa, tương lai còn dài.”
Cô mới không quan tâm đến cảm nhận của anh về cô có thay đổi hay không. Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm, cô không muốn lại tiếp tục nói về chủ đề của Văn Nghiễn nữa nên bảo: “Chị, chị biết không? Anh cả lại đến gặp ông Chung để chữa trị nữa đấy, có khi chờ đến lúc chương trình của chúng ta kết thúc, về đến nhà là chúng ta đã có thể nhìn thấy khung cảnh anh cả đang đứng lên rồi đấy.”
Minh Vi không khỏi bật cười: “Bệnh của Văn Việt không đơn giản như vậy, chúng ta cứ từ từ.”
“Cũng đúng.”
Sự xuất hiện của Văn Nghiễn cũng không gây ra nhiều xáo trộn lắm cho Tống Vãn Huỳnh, ngày hôm sau, cô đến ăn sáng cùng với những thành viên khác trong chương trình như thường lệ, sau đó bắt đầu ghi hình cho buổi phát sóng trực tiếp, đi du lịch, nhưng quả thật nó cũng mang đến những ảnh hưởng không nhỏ cho những người khác.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lý Đô Mật, vì Văn Nghiễn nên trước mặt Tống Vãn Huỳnh, cô ta đã kiềm chế không ít, những điều không nên nói hay những điều nên nói đều không nói ra, cả ngày đều tuân theo khuôn phép cũ, im lặng không mở lời, đề cao hết mức trải nghiệm du lịch của những người khác.
Người thứ hai bị ảnh hưởng chính là Trương Chi Ngang, vốn dĩ ngày thường anh ấy nói tương đối nhiều, nhưng cả ngày hôm nay tinh thần anh ấy vẫn luôn ủ rũ, không nói nhiều cũng không còn cười nhiều, lúc đối diện với ống kinh, cũng không có cảm giác hào hứng như trước.
Sáng sớm, Tống Vãn Huỳnh muốn thay thuốc cho Trương Chi Ngang nhưng lại bị anh ấy uyển chuyển từ chối.
Tống Vãn Huỳnh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng cô cũng không vạch trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trải qua mấy ngày đi du lịch, về cơ bản bọn họ đã tham quan được một số danh lam thắng cảnh, vào buổi chiều, lúc đi ngang qua quảng trường trung tâm, dưới ánh hoàng hôn, một đàn chim bồ câu đáp xuống trung tâm quảng trường.
Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng này.
Mấy người Tống Vãn Huỳnh đứng ở trung tâm quảng trường, tiếp xúc thân mật với những con chim bồ câu.
Một em trai ngoại quốc da đen nhìn thấy mấy người bọn họ thì cầm theo bịch ngô cho chim bồ câu ăn rồi bước tới, nói tiếng Anh một cách lưu loát, dò hỏi xem liệu họ có cần ngô để cho chim bồ câu ăn hay không.
Minh Vi đã tìm hiểu và biết rằng gần quảng trường có rất nhiều người bán thức ăn cho chim bồ câu ăn dưới hình thức ép mua ép bán, nên cô ấy đã xua tay từ chối.
Nhưng Lý Đô Mật lại muốn mua một túi.
Em trai ngoại quốc thấy thế thì lập tức xé mở túi ngô kia ra, ra hiệu cho Lý Đô Mật đưa tay, trải phẳng tay ra, sau đó cậu ta đổ một chút ngô đặt vào trong lòng bàn tay của cô ta, tiếp theo, một vài con chim bồ câu bay đến cánh tay của Lý Đô Mật và mổ xuống để ăn ngô.
Lý Đô Mật vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà la to.
Đợi đến khi chim bồ câu ăn hết ngô trong lòng bàn tay của cô ta xong, em trai ngoại quốc cũng duỗi tay về phía cô ta: “Một trăm đô la một túi ngô, cảm ơn.”
Lý Đô Mật còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Cái gì chứ? Bao nhiêu tiền cơ?”
“Một trăm đô la.”
“Một trăm đô la? Chỉ một túi ngô nhỏ như vậy? Cậu định đi ăn cướp đó à?”
“Cô đã mở túi ngô này ra để cho chim bồ câu ăn, bây giờ cô không muốn trả tiền phải không?”
Lý Đô Mật nổi nóng: “Cậu cũng không nói túi ngô này bán một trăm đô la một túi! Ngô này lại không phải làm bằng vàng, tại sao nó lại đắt như vậy?”
“Ngô đúng là đắt vậy đấy, nếu cô không trả tiền thì hôm nay cô cũng đừng hòng đi!”
Âm thanh tranh cãi đã thu hút không ít em trai ngoại quốc trẻ tuổi khác có cùng màu da ở xung quanh tới gần.
Lý Đô Mật sợ hãi lùi về sau vài bước, ánh mắt cô ta nhìn về phía nhóm người Minh Vi.
Nhận ra bên phía Lý Đô Mật có điều gì đó không ổn, nhóm người Minh Vi vội vàng bước tới.
“Sao thế?”
Lý Đô Mật vừa thấy Minh Vi tới, cô ta nhanh chóng lên tiếng tố cáo: “Là bọn họ! Em chỉ mua của cậu ta có một túi ngô, vậy mà cậu ta lại đòi em tận một trăm đô la, ngô gì mà đắt như vậy, bọn họ cũng không báo trước giá cả, bọn họ chỉ đang muốn tống tiền em thôi!”
“Một trăm đô la?” Minh Vi nhìn về phía em trai ngoại quốc ở trước mặt: “Này, túi ngô này không đáng giá một trăm đô la, nhưng nếu chúng tôi đã xé nó thì sẽ trả tiền, cậu hãy đưa cho chúng tôi một mức giá có thể chấp nhận được, không cần phải kì kèo mất thời gian với chúng tôi ở đây.”
“Một trăm là một trăm, không cần phải mặc cả!”
“Một trăm đô la còn không mặc cả? Đây có được tính là ép mua ép bán không nhỉ? Sao nào? Cậu thật sự cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt phải không?” Cô ấy chỉ vào chiếc máy quay phim của tổ chương trình: “Nhìn đi, chúng tôi đang ghi hình cho một chương trình, tất cả những hành động vừa rồi của cậu đều đã được quay lại rồi, tôi nghĩ cậu cũng không mong tôi sẽ báo cảnh sát phải không, dù sao thì việc đến đồn cảnh sát cũng rất rắc rối, đúng không nào?”
Em trai ngoại quốc liếc nhìn chiếc camera, duỗi tay muốn chạm vào ống kính máy quay nhưng lập tức bị Hứa Bạc Châu và Trương Chi Ngang ngăn lại.
“Các người đang xâm phạm quyền hình ảnh của tôi!”
“Thật sao? Vậy hy vọng khi chúng ta đến đồn cảnh sát, cậu có thể nói rõ ràng về chuyện cậu buôn bán ngô với giá cao và về chuyện quyền hình ảnh của cậu nhé?”
Đại khái Tống Vãn Huỳnh có thể hiểu được rằng đối với những người như bọn họ, đến đồn cảnh sát cũng không sao, nhưng đồng thời, họ cũng cảm thấy việc đến đồn cảnh sát là một chuyện rất phiền phức.
Em trai ngoại quốc nhìn mấy người bọn họ rồi nói: “Được rồi, tôi lùi một bước, năm mươi đô la.”
Minh Vi nói: “Hai mươi đô la, nếu được thì bây giờ tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Em trai ngoại quốc cân nhắc giữa lợi và hại xong thì nói: “Được.”
Minh Vi đưa hai mươi đô la cho cậu ta.
Một tay đưa tiền, một tay giao hàng, cậu ta đưa ngô cho Lý Đô Mật xong, chào hỏi mấy người da đen xung quanh, rồi bắt đầu giải tán.
Nhìn thấy em trai đã rời đi, lúc này, Lý Đô Mật mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghẹn ngào khóc nức nở: “Làm em sợ muốn chết.”
Tống Vãn Huỳnh cảm thấy có chút không nói nên lời: “Chị Minh Vi đã viết trong giấy hướng dẫn rằng không nên mua ngô cho chim bồ câu ăn ở quảng trường, cô không thấy à?”
Lý Đô Mật tự biết mình sai nên cũng không nói gì.
“Bỏ đi, hai mươi đô la này coi như đã dạy cho cô một bài học.” Tống Vãn Huỳnh đưa tay về phía cô ta.
“Cái gì?”
“Ngô, ngô giá hai mươi đô la đã mua rồi, không cho chim bồ câu ăn chẳng lẽ cô muốn lấy về rồi nấu cháo để ăn à? Ngô cứng như vậy cũng có thể nấu được sao?”
“Ồ.” Lý Đô Mật đổ ngô vào trong lòng bàn tay của Tống Vãn Huỳnh, cô mới vừa mở tay ra đã bị chim bồ câu đến mổ hết sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro