Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Chương 39

2024-09-18 21:33:58

Việc ghi hình của chương trình sắp sửa kết thúc.

Vào ngày cuối cùng, Tô Cẩm đã tìm đến từng vị khách mời trong chương trình để phỏng vấn riêng, nội dung của các cuộc phỏng vấn đều tương tự nhau, chẳng hạn như cảm nhận về chương trình như thế nào? Trong chuyến du lịch này có thu hoạch được gì hay không? Trong số tất cả các khách mời trong chương trình thì có ấn tượng với ai nhất và cảm thấy như thế nào về những chuyện không vui đã xảy ra trong chuyến đi, v..v...

"Cảm nhận sao?" Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút: "Thật ra em khá thích chương trình này của chúng ta. Từ lúc em tốt nghiệp đại học đến giờ đã rất lâu rồi chưa đi chơi cùng với nhiều người như vậy, khắp cuộc hành trình em đều chơi rất vui."

"Nếu nói về việc trong số những vị khách mời thì em có ấn tượng tốt với ai nhất thì đó chắc chắn là chị Minh Vi. Suốt khoảng thời gian này, đều là chị Minh Vi chăm sóc mọi người. Từ việc sắp xếp chuyến du lịch, đến việc đặt vé vào cổng, gọi taxi, v..v... Mọi thứ đều được sắp xếp rất chu đáo, chị ấy đã làm rất tốt.”

"Chuyện không vui trong chuyến du lịch cũng nhiều lắm. Suy cho cùng, mọi người ai nấy cũng đều có tính cách riêng của mình. Đi du lịch với những người thân nhất trong gia đình cũng sẽ xảy ra xích mích thôi. Hơn nữa, lúc ban đầu mọi người còn là những người xa lạ không quen biết nhau mà. Tuy nhiên, những xích mích và xung đột đó giờ nghĩ lại thì cảm thấy thực sự cũng không có gì, chuyện qua rồi thì cho qua, không có gì đáng để nhắc tới nữa.”

Sau khi cô trả lời xong, Tô Cẩm nhìn lướt qua những câu hỏi được ghi trong sổ tay của mình rồi nói: "Thật ra, trong chuyến du lịch này em và Lý Đô Mật đã xảy ra rất nhiều xích mích và mâu thuẫn với nhau, không biết là em nghĩ gì về Lý Đô Mật."

Tống Vãn Huỳnh nhìn liếc qua Tô Cẩm, trước ống kính mà cô ấy lại hỏi cô nghĩ gì về Lý Đô Mật?

Cô ấy đang gài bẫy cô đấy à?

Chẳng lẽ giờ cô lại giả vờ nói điều gì đó tử tế trước ống kính sao?

Không được.

Trong chương trình, cô đã mỉa mai Lý Đô Mật đến như vậy rồi, giờ lại đi nói những điều tốt đẹp về Lý Đô Mật nữa, chưa tính đến việc bản thân cô không thể thốt ra những lời đó mà sau này khi chương trình phát sóng, cô chắc chắn sẽ là người bị cư dân mạng mắng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em không biết Lý Đô Mật từ nhỏ đã sống trong một môi trường như thế nào nhưng em nghĩ tính cách tự cho mình là trung tâm bây giờ của cô ta chắc chắn liên quan đến môi trường mà cô ta đã lớn lên. Cô ta cảm thấy rằng mọi người và mọi thứ đều phải thuận theo những gì cô ta muốn nhưng thật không may là em sẽ không chiều chuộng cô ta.”

Tô Cẩm gật đầu: "Chị nhìn ra được."

“Thật ra, trước đây em từng rất giống Lý Đô Mật. Có lẽ là do cuộc sống từ nhỏ của em đã rất khá giả và suôn sẻ, nên sinh ra tính cách tự cao tự đại. Thậm chí, đôi khi còn cảm thấy thứ người khác có được thì mình cũng phải có được là lẽ đương nhiên. Bởi vì tính cách ngạo mạn, độc đoán nên em đã làm ra rất nhiều việc sai trái, sau này mới nhận ra việc mình làm như vậy là sai. Cuộc sống là một sự tu luyện, chỉ khi tu luyện đến một ngày nào đó mới chợt ngộ ra bản thân trong quá khứ là người như thế nào, mới biết được bản thân đã sai trái, quá đáng đến mức nào. Em hy vọng giờ vẫn chưa phải là quá muộn để bù đắp cho những điều sai trái mà mình đã làm.”

Tô Cẩm đóng cuốn sổ tay ghi chép lại và nói: "Cảm ơn vì cuộc phỏng vấn ngày hôm nay. Em vất vả rồi."

"Không có gì đâu, việc em phải làm mà."

Buổi phỏng vấn cuối cùng là một phần trong tập phát sóng của chương trình nên chúng không được phát trong buổi phát sóng trực tiếp.

Sau khi ra khỏi phòng phỏng vấn, Tống Vãn Huỳnh đi lên sân thượng ở tầng bốn. Hoàng hôn đã buông xuống, Minh Vi và những người khác đang trang trí sân thượng bằng những sợi dây đèn nhiều màu sắc, họ nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đi tới thì mỉm cười gọi cô lại.

“Vãn Huỳnh, lại đây giúp chị bật đèn lên nào.”

Tống Vãn Huỳnh đáp lại rồi bật từng sợi dây đèn màu mà họ đã trang trí xung quanh sân thượng.

Những sợi dây đèn với tông màu trầm ấm lần lượt sáng lên, chẳng mấy chốc sân thượng tối tăm đã được thắp sáng, tạo nên một bầu không khí đầy ấm cúng.

"Rượu tới rồi đây!"

Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Châu đứng ở cửa sân thượng, mỗi người cầm một chai rượu vang đỏ trên tay: "Ngày mai chúng ta còn phải về nước, hôm nay chúng ta nên kiềm chế một chút, uống vui vẻ một chút thôi, đừng để say như lần trước."

Tống Vãn Huỳnh thấy anh ấy hưng phấn như vậy cô lại lo lắng cho vết thương trên tay anh ấy: “Vết thương trên tay anh đã khỏi chưa mà uống rượu, đừng để bị nhiễm trùng nữa, nếu không sẽ rắc rối lắm đó.”

Trương Chi Ngang không quan tâm, anh ấy đặt chai rượu vang đỏ lên bàn: "Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, sắp khỏi rồi, uống một chút không sao đâu, tôi có dự tính hết. Mọi người lấy những sợi dây đèn đó ở đâu vậy?"

"Carl đưa cho đó. Ông ấy còn một thùng lớn nữa."

"Không tệ đó, nhìn rất đẹp."

Họ cùng ngồi vào bàn, khui chai rượu vang đỏ ra, mỗi người rót cho mình một ly nhỏ rồi thoải mái tựa lưng vào ghế.

Càng gần đến lúc sắp chia tay thì lại càng không biết nói gì.

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, chợt nhớ tới cái hôm trời mưa bọn họ cùng ăn cơm, uống rượu, trò chuyện trên sân thượng. Hôm đó bầu trời buổi tối cũng đẹp như đêm nay vậy, đẹp đến mức dường như khiến cô có ảo giác về thời gian vậy. Như thể hôm nay vẫn là đêm đó.

Nhậm Khả thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá, chuyến đi chín ngày của chúng ta chớp mắt đã trôi qua rồi, sau khi trở về nước, không biết có còn cơ hội gặp lại hay không?”

"Tại sao lại không?" Trương Chi Ngang gõ nhẹ vào chiếc điện thoại trên bàn: "Liên hệ qua WeChat."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhậm Khả cười rồi không nói gì.

Cảm thán là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác, dù có không nỡ đến đâu thì đây cũng chỉ là tình bạn trong chín ngày mà thôi. Nói theo cách thực tế hơn thì họ chỉ là những đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau trong chín ngày mà thôi. Giữa những người trưởng thành với nhau, làm gì có nhiều tình bạn đến vậy chứ.

So với sự bi quan của Nhậm Khả, Tống Di lại trông khá lạc quan: "Được rồi, sau này nếu có thời gian rảnh, chúng ta cũng có thể hẹn nhau đi chơi mà. Chị Nhậm Khả, tiếp theo đây chị sẽ làm việc ở thành phố nào?"

"Tân Hải."

"Em cũng ở Tân Hải! Thật trùng hợp! Sau này chúng ta có thể thường xuyên đi ăn tối cùng nhau rồi." Tống Di nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, còn em thì sao?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Em không ở Tân Hải.”

"Thật là tiếc quá."

Tống Vãn Huỳnh khoác lấy tay Minh Vi: "Tuy nhiên, em và chị Minh Vi ở gần nhau lắm, sau này em có thể hẹn chị Minh Vi đi chơi."

Lý Đô Mật lẩm bẩm: "Chị Minh Vi bận như vậy, làm gì mà có thời gian?"

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Minh Vi, cố tình hỏi: “Chị ơi, sau này em có thể rủ chị đi chơi với em được không?”

Minh Vi bất lực nói: "Được."

Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười khoe khoang với Lý Đô Mật, xoay mặt lại thì nhìn thấy Trương Chi Ngang đang ngẩng đầu lên nốc hết ly rượu đỏ, cô nhanh chóng đưa tay ra giật lấy ly rượu của anh ấy: “Này, uống ít thôi, vết thương trên tay anh còn chưa khỏi đó, anh quên lời dặn của bác sĩ rồi à?”

"Được rồi, không uống nữa." Trương Chi Ngang mỉm cười, im lặng một lúc sau rồi nói: "Chuyện lúc trước, tôi xin lỗi, tôi không biết cô..."

Tống Vãn Huỳnh biết anh ấy đang nói về chuyện gì, cô nhỏ tiếng nói: "Chuyện này có gì đâu mà anh phải xin lỗi chứ? Anh có làm gì đâu, chúng ta là bạn bè mà phải không?"

Trương Chi Ngang khẽ mỉm cười rồi nói: "Đúng, chúng ta là bạn bè."

Nhìn miếng gạc được băng bó trên tay Trương Chi Ngang, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy hơi có lỗi: "Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ đến tìm tôi, nếu tôi có thể giúp được tôi sẽ giúp."

Trương Chi Ngang nghĩ đến tấm danh thiếp mà trợ lý của Văn Nghiễn đã đưa cho mình trước đó, anh ấy không khỏi cười buồn: “Cách nói của cô và… Của cô cũng y hệt nhau nhưng mà không cần đâu. Tình huống vào lúc đó, bất kể là ai tôi cũng sẽ giúp thôi, cô không cần phải để tâm chuyện này, cứ xem như tôi… Hành hiệp trượng nghĩa đi."

"Được rồi, chiến binh dũng cảm, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì nhất định phải đến tìm tôi đó."

Trương Chi Ngang bật cười: "Được, nhất định."

Máy quay phim đã nghiêm túc làm tròn trách nhiệm của mình cho đến buổi làm việc cuối cùng.

"Chương trình sắp kết thúc rồi à? Nhanh quá đi."

"Haizz, sau khi chương trình kết thúc thì họ cũng sẽ đường ai nấy đi thôi. Làm gì mà còn tiếp tục giữ liên lạc nữa chứ?"

"Hu hu hu, có một chút không nỡ nhưng mà đã lỡ thích rồi."

"Mọi người có cảm thấy giữa Trương Chi Ngang và Tống Vãn Huỳnh có gì đó rất kỳ lạ không? Hình như là sau khi từ biển trở về, anh ấy cứ cố tình né tránh Tống Vãn Huỳnh, giống như tránh tà vậy."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy! Rõ ràng là lúc trước Trương Chi Ngang nhìn Tống Vãn Huỳnh với ánh mắt rất khác lạ, vậy mà sau khi đi biển về thì liên tục cố tình tránh mặt cô ấy."

"Lần đầu tiên đẩy thuyền couple mà nhanh như vậy đã bad ending rồi sao?"

"Cái gì? Bad ending rồi! Trương Chi Ngang, anh đã quên mất rằng mình đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua con tôm hùm lớn cho Tống Vãn Huỳnh, còn cố tình làm Tống Vãn Huỳnh vui, giúp cô ấy bắt con côn trùng trên đầu và còn nữa, trong vụ bị cướp đồ bởi băng cướp “tốc độ”, anh đã cố gắng bảo vệ Tống Vãn Huỳnh rồi bị thương, anh quên rồi hay sao? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ anh thậm chí một câu cũng không hề nói với Tống Vãn Huỳnh!”

"Kết thúc rồi? Nhưng ê-kíp chương trình vẫn chưa tiết lộ ai là con nhà giàu mà?"

"Còn cần gì phải tiết lộ nữa? Điều đó không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Anh họ của Lý Đô Mật có thể mua được chiếc du thuyền đắt tiền đến như vậy, cô ta không phải con nhà giàu thì còn là ai nữa? Còn Tống Vãn Huỳnh, chiếc vòng tay trên tay cô ấy đắt tiền như vậy, còn không phải là hai người họ sao?”

"Bớt đi, chiếc vòng tay trên tay Tống Vãn Huỳnh là thật hay giả cũng không xác định được, trên mạng lại không có chuyên gia thẩm định, cho nên tôi vẫn kiên quyết chọn Hứa Bạc Châu và Lý Đô Mật."

"Thân phận của Hứa Bạc Châu là ông chủ của công ty giải trí Hoan Ngu đã bị cư dân mạng moi ra hết rồi mà các cô còn không chọn anh ấy? Nếu anh ấy không phải con nhà giàu thì ai là con nhà giàu nữa?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Các cô còn non nớt quá, theo tôi quan sát, có khi càng giàu thì lại càng khiêm tốn. Trong dàn khách mời ai là người khiêm tốn nhất? Tôi chọn Tống Di."

"Không biết mọi người có để ý hay không nhưng thực ra Tống Di rất chú trọng đến việc ăn mặc. Tuy rằng không phải là quần áo hàng hiệu nhưng mỗi bộ quần áo đều trông rất chất lượng và có thiết kế độc đáo."

"A! Cuối cùng cũng có người có cảm nhận giống tôi rồi! Không chỉ là quần áo mà ngay cả việc chăm sóc da mặt và tóc tai của cô ấy cũng rất tốt nữa!"

"Không có ai chọn Trương Chi Ngang sao? Tôi cảm thấy anh ấy rất lịch sự đó. Ấn tượng về con nhà giàu của các cô có phải vẫn dừng lại ở việc chỉ thảo luận người đó khiêm tốn hay khoe khoang không? Những con nhà giàu mà tôi quen, thực ra cũng giống như Trương Chi Ngang vậy, rất lịch sự, biết nấu ăn và từng du học. Bình thường nhìn vào trông giống như một người bình thường vậy nhưng thực tế lai lịch của họ lại cực kỳ đáng sợ."

"Không ai bầu chọn cho chị Minh Vi của tôi sao? Chị Minh Vi của tôi ra mắt đã bao nhiêu năm nay rồi, cô ấy không đáng được chọn sao?"

"Đừng có quậy nữa, chị Minh Vi của cô giờ đã là đại gia rồi, không còn thuộc hàng con nhà giàu nữa."

"Không cần suy đoán nữa đâu, tôi và Tống Vãn Huỳnh quen biết nhau. Cô ta là con nhà giàu thứ thiệt đó nhưng mà diễn xuất của cô ta tốt thật. Ở ngoài đời, cô ta hoàn toàn khác với ở trong chương trình, ngoài đời, cô ta chính là Lý Đô Mật thứ hai, khiến người khác cảm thấy rất đáng ghét."

“Có phốt à?”

"Coi như là phốt đi, trong giới này ai quen biết với Tống Vãn Huỳnh cũng đều biết cô ta là người như thế nào rồi. Quay chương trình mà cô ta còn giả vờ được như vậy, buồn cười thật."

"Ha ha ha, cuối cùng cũng có người lên tiếng, tôi không ưa Tống Vãn Huỳnh lâu rồi. Trong chương trình trước đó, cô ta diễn như biến thành một người khác vậy, ai mà không biết tính cô ta chứ? Một kẻ đúng chuẩn trà xanh, thế mà còn có mặt mũi mà đi nói người khác nữa."

“Khi nào thì có kết quả vậy?”

"Có lẽ sắp rồi, buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc rồi."

Kết quả bình chọn ở cuối đoạn video cho thấy Lý Đô Mật tạm thời dẫn đầu với 36% số phiếu, tiếp theo là Tống Vãn Huỳnh với 29%, Hứa Bạc Châu với 11%, Trương Chi Ngang với 9% và Minh Vi với 8%, Tống Di 7%.

Ngay sau đó số điểm của kết quả bình chọn đã được khóa.

Dưới sự mong đợi của vô số cư dân mạng, ảnh đại diện của Tống Vãn Huỳnh và Tống Di từ từ được đưa lên phía trước và trên ảnh đại diện của cả hai đều được gắn thêm một vương miện nhỏ. Khi con chuột được di đến ảnh đại diện, một dòng chữ giới thiệu về bối cảnh gia đình của họ được hiện ra.

Tống Vãn Huỳnh: Con gái độc nhất của Tống Chính Huy thuộc tập đoàn Trung Tuấn, tốt nghiệp đại học Luân Đôn.

Tống Di: Con gái của Tống Bá Hoành thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn Truyền thông Bách Triệu, tốt nghiệp đại học Nam Châu.

"??? Hả? Tống Di??? Chuyện bất ngờ gì thế này!"

"Tống Di là con nhà giàu ư? Nhưng cô ấy trông cứ như một nhân viên văn phòng bình thường vậy mà? Dáng vẻ ngượng ngùng trước đám đông của cô ấy giống hệt tôi!"

"Tống Vãn Huỳnh thì tôi không có gì để nói nhưng không ngờ Tống Di lại là con nhà giàu, thật sự nhìn không ra luôn đó!"

"Làm ơn đi, con nhà giàu không phải tất cả đều là dạng người độc đoán đâu. Những người giàu từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, sự lễ phép và hành xử tử tế với người khác là điều tất yếu rồi. Tất nhiên, không loại trừ những kẻ giàu xổi được chiều quá sinh hư."

"Không ngờ Lý Đô Mật lại không phải là con nhà giàu, vậy mà cô ta còn làm ra vẻ ta đây là cô cả, mọi người đều phải dỗ dành cô ta nữa? Xem ra đúng là những người giàu có rất khiêm tốn, càng khoa trương thì càng là giả vờ thôi."

"Ha ha ha ha, tôi không ngờ rằng Tống Di chính là con nhà giàu, tôi cũng không ngờ rằng Lý Đô Mật lại không phải là con nhà giàu, cô ta diễn cũng giống thật đó!"

"Ha ha, tôi đoán đúng rồi! Có một số con nhà giàu càng giàu thì họ sẽ càng khiêm tốn! Họ không nhất thiết phải mặc đồ hiệu hay mang túi xách nổi tiếng, họ chỉ thích ăn mặc thoải mái thôi. Hơn nữa, mặc dù quần áo của Tống Di không phải đồ hiệu nhưng trông chúng mặc vào khá thoải mái và đường cắt may cũng rất tỉ mỉ. Nhìn vào là biết chúng được đặt may rồi.”

Những người đang ngồi trên sân thượng tận hưởng cơn gió buổi tối vẫn không hề hay biết về làn sóng bình luận sôi nổi trên mạng.

Một cơn gió đêm thổi đến, khiến những sợi dây đèn đang treo trên mép ban công đung đưa qua lại như sắp rơi xuống.

Tống Vãn Huỳnh bước tới, treo lại những sợi dây đèn bị gió thổi rơi xuống đất.

Họ đứng trước những sợi dây đèn cùng nhìn về phía những nhân viên đứng sau ống kính, Tống Vãn Huỳnh nói: “Chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”

Lời đề nghị của Tống Vãn Huỳnh được mọi người nhất trí tán thành.

Tất cả nhân viên có mặt tại đó đều đứng bên cạnh Tống Vãn Huỳnh và những người khác, sau khi còn mỗi mình thợ quay phim, anh ta cài đặt ống kính máy ảnh và chế độ hẹn giờ chụp ảnh xong thì cũng nhanh chóng chạy đến chỗ họ, mọi người đều nở một nụ cười thật tươi trước ống kính.

Chín ngày đã trôi qua trong nháy mắt.

Trong những ngày tiếp xúc với nhau, có thể họ đã có những xích mích, những xung đột, có đủ thứ chuyện không vui đã xảy ra nhưng quan trọng hơn đó là, sau khi trải qua tất cả thì trong thành phố xa lạ này đã lưu lại rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?

Số ký tự: 0