Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 42
2024-09-18 21:33:58
Buổi trưa hôm Tống Vãn Huỳnh và những người khác trở về, dì Trần đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn.
Tống Vãn Huỳnh, người bị ép ăn đồ Tây tám, chín ngày ở bên ngoài, đã thèm ăn những món này từ lâu, vừa ngửi thấy mùi thơm, cảm giác thèm ăn đã tăng vọt trong nháy mắt.
Bà Văn nhìn món ăn cuối cùng được dọn ra, nói với Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, lên lầu xem ông nội đã dậy chưa đi."
"Vâng."
Mấy ngày nay ông cụ Văn đã chạy khắp nơi vì cái chân của Văn Việt, đêm qua hơn mười giờ ông cụ mới từ chỗ ông Chung về, ông cụ đã lớn tuổi rồi, cơ thể ngày càng già yếu, nghỉ đến tận trưa hôm sau vẫn chưa xuống nhà.
Tống Vãn Huỳnh gõ cửa phòng ông cụ Văn.
Trong phòng, ông cụ Văn vừa mới tỉnh lại không lâu, chân của Văn Việt vẫn không có tiến triển gì ngay cả khi được ông Chung chữa trị, vì thế mà mấy ngày nay ông cụ không thể yên giấc, đêm qua còn gần như không ngủ, ông cụ đang ngồi trên sofa, mệt mỏi xoa giữa hai hàng lông mày để lấy lại tỉnh táo.
"Vào đi."
Tống Vãn Huỳnh đi vào: “Ông nội, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thấy người vào là Tống Vãn Huỳnh, ông cụ Văn ngẩng đầu cười nói: "Ừ, ông biết rồi, ông sẽ xuống ngay."
Khoảnh khắc ông cụ ngẩng đầu lên, Tống Vãn Huỳnh đã sững sờ.
Trước khi tham gia chương trình, cô nhớ rằng ông cụ Văn còn ân cần dặn dò cô phải chú ý an toàn khi ở ngoài và nhớ liên lạc với gia đình nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ mới mười ngày ngắn ngủi, tóc mai của ông cụ Văn gần như bạc trắng, tấm lưng vốn thẳng tắp bây giờ đã khom xuống rất nhiều, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, chỉ còn lại vẻ mặt mệt mỏi và ủ rũ.
"Ông nội, tối qua ông ngủ không ngon à?"
“Già rồi, không ngủ được.”
"Là vì... chân của anh cả ạ?"
Ông cụ Văn im lặng một lát rồi mới cười nói: "Con bé này, chớ đoán mò."
Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: “Cháu đoán đúng rồi phải không ạ?”
Ông cụ Văn hoàn toàn im lặng.
“Ông Chung cũng hết cách với chân của anh cả sao?"
Ông cụ Văn thở dài nói: "Có lẽ đây là số mệnh rồi, thật ra ông nên cảm thấy may mắn, dù sao thì vụ tai nạn xe đó cũng không cướp đi mạng sống của Văn Việt, đã qua nhiều năm như vậy, ông cũng nên chấp nhận số phận thôi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Văn Việt, ông lại không cam lòng, không cam lòng trơ mắt nhìn đứa cháu trai xuất sắc của mình lụi tàn trên chiếc xe lăn."
Tống Vãn Huỳnh có thể hiểu được tâm trạng của ông cụ Văn, từ khi còn nhỏ Văn Việt đã được ông cụ Văn nuôi dạy như một người thừa kế, luôn dẫn theo bên mình để chỉ dạy, từ đối nhân xử thế đến cách thức kinh doanh, có thể nói Văn Việt là người thừa kế do đích thân ông cụ dẫn dắt.
Nhưng bây giờ, người thừa kế mà ông cụ từng tự hào đang suy sụp từng chút một trước mắt ông cụ, trong khi ông cụ lại không thể làm gì.
"Ông nội, thật ra cháu rất đồng ý với điều ông từng nói."
"Điều gì?"
“Ông từng nói, đời này không phải cứ có chân mới sống được, thật ra ông cũng hiểu sở dĩ anh cả bị như bây giờ không phải vì đôi chân bị tật mà là vì anh cả chưa bao giờ thoát ra khỏi trận tai nạn đó, anh ấy không thể tha thứ cho chính mình."
Sắc mặt ông cụ Văn hơi thay đổi: "Sao cháu biết?"
Tống Vãn Huỳnh nào dám nói mình đã nhìn thấy diễn biến tâm lý đau khổ và chật vật của Văn Việt, cô khẽ nói: “Cháu ở với anh cả sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, sao cháu có thể không biết được chứ.”
"Con bé này, bề ngoài trông vô tâm thế mà không ngờ cháu lại nhạy cảm đến vậy." Ông cụ Văn không nhịn được mà thở dài: "Sao ông có thể không biết những gì cháu vừa nói chứ, chỉ là ông không thể trị được tâm bệnh của nó, chỉ có thể nghĩ cách điều trị về thể xác cho nó, đáng tiếc là ông cũng không thể giúp được nó trong việc chữa trị về thể xác."
"Ông nội, không sao đâu, ông không cần phải tự trách mình, ông đã chứng kiến anh cả lớn lên và tự tay dạy dỗ anh ấy, ông hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn cháu, bây giờ anh ấy không thể thoát ra được, không có nghĩa là sau này anh ấy cũng không thoát ra được, ông phải tin rằng một ngày nào đó anh cả sẽ đứng dậy được!"
Ông cụ Văn đột nhiên cười nói: "Trông cháu còn có lòng tin hơn Văn Việt đấy."
"Đương nhiên rồi, cháu chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của anh cả, cháu tin rằng một ngày nào đó trong tương lai, anh cả nhất định sẽ có thể đứng lên." Tống Vãn Huỳnh đỡ ông cụ Văn đứng dậy, nói một cách sâu xa: "Vậy nên ông nội à, sau này ông đừng nghĩ linh tinh nữa, sức khỏe là quan trọng nhất, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể thức như thế này nữa, cháu sẽ lo lắng đấy."
"Được rồi, ông sẽ nghe lời cháu."
Ở dưới lầu, bát đũa đã được bày hết ra, bà Văn nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đỡ ông cụ Văn xuống lầu thì vội vàng ra đón.
Đêm qua, do đã muộn nên lúc ông cụ Văn và Văn Việt về cũng không đánh thức bà, khi gặp ông cụ, bà mới nhận ra chỉ mới mấy ngày, tóc mai của ông cụ Văn đã bạc trắng.
"Ba..."
"Được rồi, chúng ta ăn trước đi."
Bà Văn cau mày, gương mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tống Vãn Huỳnh thì thầm vào tai bà: “Mẹ yên tâm, ông nội nói chỉ là tối qua ông không ngủ ngon thôi, ông cũng đã hứa với con sau này sẽ nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Bà Văn thở dài nặng nề: "Mong là vậy."
Trên bàn ăn, mấy người im lặng ăn cơm, chỉ có Tống Vãn Huỳnh không ngừng nói về những chuyện thú vị mà cô đã trải qua ở nước ngoài mấy ngày nay, bầu không khí buồn tẻ trên bàn lập tức bị tiếng cười của Tống Vãn Huỳnh làm vơi phần nào.
Bà Văn xót thương cô khi thấy cô chỉ nói những điều tốt đẹp: “Con nói những điều thú vị này để mọi người vui vẻ, sao con không nói về những ấm ức mà mình phải chịu đựng trong chương trình?”
Tống Vãn Huỳnh giật mình kêu lên: "Ấm ức? Con không phải chịu ấm ức gì cả, có chị Minh Vi ở đó thì sao con có thể chịu ấm ức được ạ?"
"Cô gái kia tên là gì nhỉ? Lý Đô Mật? Là nó đúng không? Trong chương trình nó luôn nhắm vào con, tưởng rằng mẹ không biết sao? Ngày nào mẹ chả xem chương trình của con."
"Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến con như vậy, mẹ ăn thêm sườn đi." Tống Vãn Huỳnh lấy đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát của bà Văn: "Mặc dù cô ta nhắm vào con, nhưng cô ta cũng chẳng thu được lợi gì, con là loại người dễ bị bắt nạt sao? Con chẳng sợ cô ta, không tin mẹ hỏi chị Minh Vi đi."
"Ừ con thông minh, nhưng con cũng tốt tính, ra ngoài không dễ bị bắt nạt."
Văn Nghiễn đặt bát đũa xuống: “Mẹ, ông nội, con ăn xong rồi, con còn có việc ở công ty, con đi trước đây ạ.”
Lời nói của Văn Nghiễn lập tức khiến bà Văn không hài lòng, bà hờ hững liếc mắt về phía anh: "Văn Nghiễn thì có bao giờ là hết việc đâu, con vừa mới về sao lại muốn đến công ty rồi? Ít nhất con cũng phải quan tâm đến cái nhà này một chút chứ, mẹ với ông nội con không cần sự quan tâm của con, nhưng Vãn Huỳnh là vợ của con, nếu con đã chọn lấy nó, vậy thì con phải gánh vác trách nhiệm làm chồng."
"Không sao đâu mẹ, công việc quan trọng hơn, con có thể hiểu được, nhìn anh ấy chạy tới chạy lui mỗi ngày con cũng thấy đau lòng." Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn với ánh mắt thấu hiểu: "A Nghiễn, anh cứ yên tâm và mạnh dạn đi làm đi, không cần lo lắng chuyện ở nhà, em sẽ chăm sóc cho ông nội và mẹ thật tốt. Công ty cách nhà mình cũng xa, nếu như muộn quá thì đừng về nhà, cứ ngủ lại ở căn hộ gần công ty, sức khỏe là vốn sống của công việc, anh phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Con đừng nói đỡ cho nó nữa, trước đây không phải Văn Việt chưa từng bận rộn ở công ty, nhưng nó cũng không vắng nhà như con..." Giọng nói lập tức đứt quãng, bà Văn vô thức nhìn sang Văn Việt, vẻ mặt tràn đầy áy náy và tự trách sau khi lỡ lời: "A Việt, mẹ không..."
Văn Việt thản nhiên cười nói: "Mẹ, không sao đâu, đúng là công ty rất nhiều việc, sở dĩ trước kia mẹ thấy con không bận là gì lúc đó có ba ở đấy, con chỉ gánh một phần ba khối lượng công việc của ba thôi, ba không còn nữa, công ty chỉ có một mình Văn Nghiễn, đương nhiên là nó rất bận rồi."
Đây là lần đầu tiên Văn Việt nhắc đến Văn Cạnh Tiên quá cố kể từ vụ tai nạn xe đó.
Cả bàn ăn đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, bà Văn gật đầu: "Đúng vậy, con đã biết công ty có rất nhiều việc phải làm, vậy thì mau chóng lấy lại tinh thần đi, công ty vẫn còn đang chờ con đấy."
Tống Vãn Huỳnh nhìn bà Văn, rồi lại nhìn Văn Nghiễn, muốn nói gì đó lại thôi.
"Mẹ, mẹ, mẹ!"
Bà Văn khó hiểu nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Sao vậy?"
“Con chợt nhớ ra trong vali còn có quà con mua cho mọi người, mẹ lấy quà ra tặng mọi người với con đi."
"Ăn cơm xong rồi lấy cũng được, ăn trước đi đã."
"..." Haiz, Tống Vãn Huỳnh thở dài.
Một gia đình ổn định không thể thiếu sự chung sống hòa thuận của tất cả các thành viên, tất nhiên điều quan trọng nhất chính là một trụ cột có tầm nhìn độc đáo và những người lớn tuổi không thiên vị.
Đó là suy nghĩ tự nhiên bao nhiêu năm nay của bà Văn, đến nỗi bản thân bà cũng không nhận ra mình đã nói sai.
Tống Vãn Huỳnh sợ hãi nhìn sắc mặt Văn Nghiễn, sợ rằng nhân vật phản diện có tâm tư thâm sâu này sẽ trở mặt ngay tại bàn ăn.
Nhưng sự thật chứng minh rằng không có gì phải lo lắng cả.
Văn Nghiễn cụp mắt xuống, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện trên bàn ăn, từ đầu đến cuối anh không hề bày tỏ quan điểm của mình và cũng không phản bác gì cả, dường như anh đã quen với tất cả những điều này, chỉ lặng lẽ chờ đợi, chờ đến khi mọi người nói xong và im lặng, anh mới đứng lên: "Ông nội, mẹ, mọi người cứ ăn từ từ, con đi trước đây."
"Văn Nghiễn..."
Sắc mặt Văn Nghiễn vẫn như thường: "Mẹ, công ty nhiều việc, chờ sau này nhàn rỗi con sẽ về nhà nhiều hơn."
“Mẹ không…”
Bà Văn chưa kịp nói xong, Văn Nghiễn đã đứng dậy đi về phía cửa.
Nhìn theo bóng lưng Văn Nghiễn, Tống Vãn Huỳnh chợt hiểu ra nỗi cô đơn tỏa ra từ người Văn Nghiễn đến từ đâu, khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Văn Việt, không ai để ý đến việc Văn Nghiễn cũng đã vất vả chống đỡ Văn Thị, mọi người đều coi đó là chuyện đương nhiên. Ông cụ Văn đã già, Văn Cạnh Tiên đi rồi, Văn Việt tàn phế, chỉ còn lại Văn Nghiễn mới có thể gánh vác trách nhiệm.
Nhưng mọi người đều vô thức cho rằng những gì anh có được bây giờ chỉ là tạm thời, đến khi Văn Việt đứng lên được, mọi thứ sẽ trở lại tay Văn Việt.
Văn Việt chính là người thừa kế mà mọi người mong đợi, còn anh chỉ là người thay thế tạm thời nắm giữ cái danh người thừa kế, ngồi trên ghế dự bị của nhà họ Văn hơn 20 năm, cuối cùng mới có được cơ hội ra sân, nhưng không ai đặt cược và hy vọng vào anh.
Suy cho cùng, dự bị cũng chỉ là dự bị, khi cầu thủ chính thức trở lại sẽ bị thay ra và tiếp tục ngồi trên ghế dự bị.
Văn Nghiễn vừa rời đi, sự im lặng trên bàn ăn càng trở nên rõ ràng hơn.
Ông cụ Văn không muốn ăn nữa, buông đũa trong tay xuống nói: "Các cháu ăn đi, ông ăn xong rồi."
Bà Văn đặt đũa xuống định đỡ ông, nhưng ông cụ Văn xua tay nói: “Không sao đâu, để ba tự đi.”
Bà Văn lại ngồi xuống.
Bà nhìn Văn Việt ở phía đối diện: "Văn Việt, vừa rồi mẹ nói sai, con đừng trách mẹ."
"Đúng là mẹ nói sai, nhưng không phải sai với con, mà là với Văn Nghiễn." Văn Việt nhìn bà Văn: "Công việc của Văn Thị không hề dễ dàng, con nghĩ nếu như có thể thì Văn Nghiễn cũng không muốn bận rộn như vậy, không ai thích làm việc cả, mẹ nên chú ý đến áp lực công việc của nó nhiều hơn thay vì khuyên nhủ nó về nhà thường xuyên."
Nói xong, anh ấy đặt đũa xuống nói: "Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ."
Minh Vi thấy thế cũng đặt đũa xuống: "Mẹ, con đi xem anh ấy."
Bà Văn gật đầu: "Đi đi."
Sau khi Minh Vi rời đi, bà Văn bất đắc dĩ thở dài, như thể đang tự nói với chính mình: "Sao mình có thể không quan tâm đến nó chứ, chỉ là tình hình nhà mình như vậy, Văn Việt lại như thế kia..."
Tống Vãn Huỳnh, người bị ép ăn đồ Tây tám, chín ngày ở bên ngoài, đã thèm ăn những món này từ lâu, vừa ngửi thấy mùi thơm, cảm giác thèm ăn đã tăng vọt trong nháy mắt.
Bà Văn nhìn món ăn cuối cùng được dọn ra, nói với Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, lên lầu xem ông nội đã dậy chưa đi."
"Vâng."
Mấy ngày nay ông cụ Văn đã chạy khắp nơi vì cái chân của Văn Việt, đêm qua hơn mười giờ ông cụ mới từ chỗ ông Chung về, ông cụ đã lớn tuổi rồi, cơ thể ngày càng già yếu, nghỉ đến tận trưa hôm sau vẫn chưa xuống nhà.
Tống Vãn Huỳnh gõ cửa phòng ông cụ Văn.
Trong phòng, ông cụ Văn vừa mới tỉnh lại không lâu, chân của Văn Việt vẫn không có tiến triển gì ngay cả khi được ông Chung chữa trị, vì thế mà mấy ngày nay ông cụ không thể yên giấc, đêm qua còn gần như không ngủ, ông cụ đang ngồi trên sofa, mệt mỏi xoa giữa hai hàng lông mày để lấy lại tỉnh táo.
"Vào đi."
Tống Vãn Huỳnh đi vào: “Ông nội, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thấy người vào là Tống Vãn Huỳnh, ông cụ Văn ngẩng đầu cười nói: "Ừ, ông biết rồi, ông sẽ xuống ngay."
Khoảnh khắc ông cụ ngẩng đầu lên, Tống Vãn Huỳnh đã sững sờ.
Trước khi tham gia chương trình, cô nhớ rằng ông cụ Văn còn ân cần dặn dò cô phải chú ý an toàn khi ở ngoài và nhớ liên lạc với gia đình nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ mới mười ngày ngắn ngủi, tóc mai của ông cụ Văn gần như bạc trắng, tấm lưng vốn thẳng tắp bây giờ đã khom xuống rất nhiều, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, chỉ còn lại vẻ mặt mệt mỏi và ủ rũ.
"Ông nội, tối qua ông ngủ không ngon à?"
“Già rồi, không ngủ được.”
"Là vì... chân của anh cả ạ?"
Ông cụ Văn im lặng một lát rồi mới cười nói: "Con bé này, chớ đoán mò."
Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: “Cháu đoán đúng rồi phải không ạ?”
Ông cụ Văn hoàn toàn im lặng.
“Ông Chung cũng hết cách với chân của anh cả sao?"
Ông cụ Văn thở dài nói: "Có lẽ đây là số mệnh rồi, thật ra ông nên cảm thấy may mắn, dù sao thì vụ tai nạn xe đó cũng không cướp đi mạng sống của Văn Việt, đã qua nhiều năm như vậy, ông cũng nên chấp nhận số phận thôi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Văn Việt, ông lại không cam lòng, không cam lòng trơ mắt nhìn đứa cháu trai xuất sắc của mình lụi tàn trên chiếc xe lăn."
Tống Vãn Huỳnh có thể hiểu được tâm trạng của ông cụ Văn, từ khi còn nhỏ Văn Việt đã được ông cụ Văn nuôi dạy như một người thừa kế, luôn dẫn theo bên mình để chỉ dạy, từ đối nhân xử thế đến cách thức kinh doanh, có thể nói Văn Việt là người thừa kế do đích thân ông cụ dẫn dắt.
Nhưng bây giờ, người thừa kế mà ông cụ từng tự hào đang suy sụp từng chút một trước mắt ông cụ, trong khi ông cụ lại không thể làm gì.
"Ông nội, thật ra cháu rất đồng ý với điều ông từng nói."
"Điều gì?"
“Ông từng nói, đời này không phải cứ có chân mới sống được, thật ra ông cũng hiểu sở dĩ anh cả bị như bây giờ không phải vì đôi chân bị tật mà là vì anh cả chưa bao giờ thoát ra khỏi trận tai nạn đó, anh ấy không thể tha thứ cho chính mình."
Sắc mặt ông cụ Văn hơi thay đổi: "Sao cháu biết?"
Tống Vãn Huỳnh nào dám nói mình đã nhìn thấy diễn biến tâm lý đau khổ và chật vật của Văn Việt, cô khẽ nói: “Cháu ở với anh cả sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, sao cháu có thể không biết được chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con bé này, bề ngoài trông vô tâm thế mà không ngờ cháu lại nhạy cảm đến vậy." Ông cụ Văn không nhịn được mà thở dài: "Sao ông có thể không biết những gì cháu vừa nói chứ, chỉ là ông không thể trị được tâm bệnh của nó, chỉ có thể nghĩ cách điều trị về thể xác cho nó, đáng tiếc là ông cũng không thể giúp được nó trong việc chữa trị về thể xác."
"Ông nội, không sao đâu, ông không cần phải tự trách mình, ông đã chứng kiến anh cả lớn lên và tự tay dạy dỗ anh ấy, ông hiểu rõ tính cách của anh ấy hơn cháu, bây giờ anh ấy không thể thoát ra được, không có nghĩa là sau này anh ấy cũng không thoát ra được, ông phải tin rằng một ngày nào đó anh cả sẽ đứng dậy được!"
Ông cụ Văn đột nhiên cười nói: "Trông cháu còn có lòng tin hơn Văn Việt đấy."
"Đương nhiên rồi, cháu chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của anh cả, cháu tin rằng một ngày nào đó trong tương lai, anh cả nhất định sẽ có thể đứng lên." Tống Vãn Huỳnh đỡ ông cụ Văn đứng dậy, nói một cách sâu xa: "Vậy nên ông nội à, sau này ông đừng nghĩ linh tinh nữa, sức khỏe là quan trọng nhất, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể thức như thế này nữa, cháu sẽ lo lắng đấy."
"Được rồi, ông sẽ nghe lời cháu."
Ở dưới lầu, bát đũa đã được bày hết ra, bà Văn nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đỡ ông cụ Văn xuống lầu thì vội vàng ra đón.
Đêm qua, do đã muộn nên lúc ông cụ Văn và Văn Việt về cũng không đánh thức bà, khi gặp ông cụ, bà mới nhận ra chỉ mới mấy ngày, tóc mai của ông cụ Văn đã bạc trắng.
"Ba..."
"Được rồi, chúng ta ăn trước đi."
Bà Văn cau mày, gương mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tống Vãn Huỳnh thì thầm vào tai bà: “Mẹ yên tâm, ông nội nói chỉ là tối qua ông không ngủ ngon thôi, ông cũng đã hứa với con sau này sẽ nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Bà Văn thở dài nặng nề: "Mong là vậy."
Trên bàn ăn, mấy người im lặng ăn cơm, chỉ có Tống Vãn Huỳnh không ngừng nói về những chuyện thú vị mà cô đã trải qua ở nước ngoài mấy ngày nay, bầu không khí buồn tẻ trên bàn lập tức bị tiếng cười của Tống Vãn Huỳnh làm vơi phần nào.
Bà Văn xót thương cô khi thấy cô chỉ nói những điều tốt đẹp: “Con nói những điều thú vị này để mọi người vui vẻ, sao con không nói về những ấm ức mà mình phải chịu đựng trong chương trình?”
Tống Vãn Huỳnh giật mình kêu lên: "Ấm ức? Con không phải chịu ấm ức gì cả, có chị Minh Vi ở đó thì sao con có thể chịu ấm ức được ạ?"
"Cô gái kia tên là gì nhỉ? Lý Đô Mật? Là nó đúng không? Trong chương trình nó luôn nhắm vào con, tưởng rằng mẹ không biết sao? Ngày nào mẹ chả xem chương trình của con."
"Cảm ơn mẹ đã quan tâm đến con như vậy, mẹ ăn thêm sườn đi." Tống Vãn Huỳnh lấy đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát của bà Văn: "Mặc dù cô ta nhắm vào con, nhưng cô ta cũng chẳng thu được lợi gì, con là loại người dễ bị bắt nạt sao? Con chẳng sợ cô ta, không tin mẹ hỏi chị Minh Vi đi."
"Ừ con thông minh, nhưng con cũng tốt tính, ra ngoài không dễ bị bắt nạt."
Văn Nghiễn đặt bát đũa xuống: “Mẹ, ông nội, con ăn xong rồi, con còn có việc ở công ty, con đi trước đây ạ.”
Lời nói của Văn Nghiễn lập tức khiến bà Văn không hài lòng, bà hờ hững liếc mắt về phía anh: "Văn Nghiễn thì có bao giờ là hết việc đâu, con vừa mới về sao lại muốn đến công ty rồi? Ít nhất con cũng phải quan tâm đến cái nhà này một chút chứ, mẹ với ông nội con không cần sự quan tâm của con, nhưng Vãn Huỳnh là vợ của con, nếu con đã chọn lấy nó, vậy thì con phải gánh vác trách nhiệm làm chồng."
"Không sao đâu mẹ, công việc quan trọng hơn, con có thể hiểu được, nhìn anh ấy chạy tới chạy lui mỗi ngày con cũng thấy đau lòng." Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiễn với ánh mắt thấu hiểu: "A Nghiễn, anh cứ yên tâm và mạnh dạn đi làm đi, không cần lo lắng chuyện ở nhà, em sẽ chăm sóc cho ông nội và mẹ thật tốt. Công ty cách nhà mình cũng xa, nếu như muộn quá thì đừng về nhà, cứ ngủ lại ở căn hộ gần công ty, sức khỏe là vốn sống của công việc, anh phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Con đừng nói đỡ cho nó nữa, trước đây không phải Văn Việt chưa từng bận rộn ở công ty, nhưng nó cũng không vắng nhà như con..." Giọng nói lập tức đứt quãng, bà Văn vô thức nhìn sang Văn Việt, vẻ mặt tràn đầy áy náy và tự trách sau khi lỡ lời: "A Việt, mẹ không..."
Văn Việt thản nhiên cười nói: "Mẹ, không sao đâu, đúng là công ty rất nhiều việc, sở dĩ trước kia mẹ thấy con không bận là gì lúc đó có ba ở đấy, con chỉ gánh một phần ba khối lượng công việc của ba thôi, ba không còn nữa, công ty chỉ có một mình Văn Nghiễn, đương nhiên là nó rất bận rồi."
Đây là lần đầu tiên Văn Việt nhắc đến Văn Cạnh Tiên quá cố kể từ vụ tai nạn xe đó.
Cả bàn ăn đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, bà Văn gật đầu: "Đúng vậy, con đã biết công ty có rất nhiều việc phải làm, vậy thì mau chóng lấy lại tinh thần đi, công ty vẫn còn đang chờ con đấy."
Tống Vãn Huỳnh nhìn bà Văn, rồi lại nhìn Văn Nghiễn, muốn nói gì đó lại thôi.
"Mẹ, mẹ, mẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Văn khó hiểu nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Sao vậy?"
“Con chợt nhớ ra trong vali còn có quà con mua cho mọi người, mẹ lấy quà ra tặng mọi người với con đi."
"Ăn cơm xong rồi lấy cũng được, ăn trước đi đã."
"..." Haiz, Tống Vãn Huỳnh thở dài.
Một gia đình ổn định không thể thiếu sự chung sống hòa thuận của tất cả các thành viên, tất nhiên điều quan trọng nhất chính là một trụ cột có tầm nhìn độc đáo và những người lớn tuổi không thiên vị.
Đó là suy nghĩ tự nhiên bao nhiêu năm nay của bà Văn, đến nỗi bản thân bà cũng không nhận ra mình đã nói sai.
Tống Vãn Huỳnh sợ hãi nhìn sắc mặt Văn Nghiễn, sợ rằng nhân vật phản diện có tâm tư thâm sâu này sẽ trở mặt ngay tại bàn ăn.
Nhưng sự thật chứng minh rằng không có gì phải lo lắng cả.
Văn Nghiễn cụp mắt xuống, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện trên bàn ăn, từ đầu đến cuối anh không hề bày tỏ quan điểm của mình và cũng không phản bác gì cả, dường như anh đã quen với tất cả những điều này, chỉ lặng lẽ chờ đợi, chờ đến khi mọi người nói xong và im lặng, anh mới đứng lên: "Ông nội, mẹ, mọi người cứ ăn từ từ, con đi trước đây."
"Văn Nghiễn..."
Sắc mặt Văn Nghiễn vẫn như thường: "Mẹ, công ty nhiều việc, chờ sau này nhàn rỗi con sẽ về nhà nhiều hơn."
“Mẹ không…”
Bà Văn chưa kịp nói xong, Văn Nghiễn đã đứng dậy đi về phía cửa.
Nhìn theo bóng lưng Văn Nghiễn, Tống Vãn Huỳnh chợt hiểu ra nỗi cô đơn tỏa ra từ người Văn Nghiễn đến từ đâu, khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Văn Việt, không ai để ý đến việc Văn Nghiễn cũng đã vất vả chống đỡ Văn Thị, mọi người đều coi đó là chuyện đương nhiên. Ông cụ Văn đã già, Văn Cạnh Tiên đi rồi, Văn Việt tàn phế, chỉ còn lại Văn Nghiễn mới có thể gánh vác trách nhiệm.
Nhưng mọi người đều vô thức cho rằng những gì anh có được bây giờ chỉ là tạm thời, đến khi Văn Việt đứng lên được, mọi thứ sẽ trở lại tay Văn Việt.
Văn Việt chính là người thừa kế mà mọi người mong đợi, còn anh chỉ là người thay thế tạm thời nắm giữ cái danh người thừa kế, ngồi trên ghế dự bị của nhà họ Văn hơn 20 năm, cuối cùng mới có được cơ hội ra sân, nhưng không ai đặt cược và hy vọng vào anh.
Suy cho cùng, dự bị cũng chỉ là dự bị, khi cầu thủ chính thức trở lại sẽ bị thay ra và tiếp tục ngồi trên ghế dự bị.
Văn Nghiễn vừa rời đi, sự im lặng trên bàn ăn càng trở nên rõ ràng hơn.
Ông cụ Văn không muốn ăn nữa, buông đũa trong tay xuống nói: "Các cháu ăn đi, ông ăn xong rồi."
Bà Văn đặt đũa xuống định đỡ ông, nhưng ông cụ Văn xua tay nói: “Không sao đâu, để ba tự đi.”
Bà Văn lại ngồi xuống.
Bà nhìn Văn Việt ở phía đối diện: "Văn Việt, vừa rồi mẹ nói sai, con đừng trách mẹ."
"Đúng là mẹ nói sai, nhưng không phải sai với con, mà là với Văn Nghiễn." Văn Việt nhìn bà Văn: "Công việc của Văn Thị không hề dễ dàng, con nghĩ nếu như có thể thì Văn Nghiễn cũng không muốn bận rộn như vậy, không ai thích làm việc cả, mẹ nên chú ý đến áp lực công việc của nó nhiều hơn thay vì khuyên nhủ nó về nhà thường xuyên."
Nói xong, anh ấy đặt đũa xuống nói: "Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ."
Minh Vi thấy thế cũng đặt đũa xuống: "Mẹ, con đi xem anh ấy."
Bà Văn gật đầu: "Đi đi."
Sau khi Minh Vi rời đi, bà Văn bất đắc dĩ thở dài, như thể đang tự nói với chính mình: "Sao mình có thể không quan tâm đến nó chứ, chỉ là tình hình nhà mình như vậy, Văn Việt lại như thế kia..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro