Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 43
2024-09-18 21:33:58
Tuy rằng mối quan hệ trong nhà họ Văn đơn giản nhưng thực sự khá căng thẳng.
Có Văn Việt là con trai trưởng xuất sắc ở trước mặt, Văn Nghiễn khó tránh khỏi bị so sánh với anh trai xuất sắc này của mình, mặc dù anh không thua gì Văn Việt, nhưng Văn Cạnh Tiên vẫn luôn vỗ đầu đứa con út nói: “Có Văn Việt rồi thì nó có biết làm hay không cũng không quan trọng."
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, không ai trong nhà họ Văn đặt hy vọng hay gánh nặng lên Văn Nghiễn.
Ông cụ Văn đích thân dạy Văn Việt cách đối nhân xử thế.
Văn Cạnh Tiên luôn dẫn Văn Việt đi tham dự tất cả các dịp làm ăn dù quan trọng hay không quan trọng.
Bà Văn thì lo lắng không biết Văn Việt có mệt không khi ngày nào cũng học tập và làm việc không nghỉ suốt đêm ngày.
Chỉ có Văn Nghiễn là được tự do, nhưng đồng thời cũng bị coi thường.
Tống Vãn Huỳnh ngồi tựa lưng vào ghế sofa thở dài.
Một ngày không xa, Văn Việt sẽ đứng lên khỏi xe lăn, nhà họ Văn sẽ lợi dụng xong vứt bỏ, như vậy chẳng phải là khiến Văn Nghiễn "tạo phản" sao?
Không được, Tống Vãn Huỳnh mày phải tỉnh táo lại đi, thương đàn ông sẽ khổ cả đời, Văn Nghiễn lại là một nhân vật phản diện, anh có tạo phản hay không thì liên quan gì đến mày chứ? Điều quan trọng là nhân vật nữ phụ độc ác của mày có thể đánh ra một lá bài tự bảo vệ mình ngay từ đầu đã là giỏi lắm rồi, rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang mới là thượng sách, sao phải bơi vào vũng nước đục này làm gì, Văn Nghiễn có nhờ mày giúp à? Người ta sẽ biết ơn mày ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kết cục của Văn Nghiễn hoàn toàn có thể tránh được, trong chuyện này đúng là nhà họ Văn giải quyết không tử tế lắm.
Tống Vãn Huỳnh, lúc mới tới đây, mày cũng hy vọng có người tới cứu mình phải không?
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Nhưng...
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Tống Vãn Huỳnh thầm niệm trong lòng ba lần, ánh mắt ngày càng trở nên kiên định: “Đúng vậy, thương đàn ông sẽ khổ cả đời! Mặc kệ anh ấy, yên phận làm một góa phụ không tốt à? Thích làm gì thì làm đấy, không cần phải nhìn cái mặt thối của Văn Nghiễn."
Cô đứng dậy, lẩm bẩm: "Không liên quan đến mày, chuyện này không liên quan đến mày, Tống Vãn Huỳnh, lo cho bản thân mình đi."
Ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy bức chân dung gia đình hạnh phúc treo trên tường.
Khi ra trận thì phải đoàn kết, cô không hiểu tại sao nhất định phải bắt Văn Nghiễn trả quyền lực cho Văn Việt? Hai anh em cùng nhau quản lý công ty không tốt sao?
Tống Vãn Huỳnh đi ra sân sau với một đống thắc mắc trong lòng.
Biệt thự nhà họ Văn cách thành phố khoảng một tiếng lái xe, tuy xa nội thành nhưng ở đây môi trường trong lành, riêng tư và yên tĩnh, có sân trước và hồ nước, có lợi thế địa lý độc đáo, sống thoải mái, hoàn hảo không có gì để bắt bẻ.
Sau khi ông cụ Văn về hưu vì lý do sức khỏe thì cũng ngại can thiệp vào chuyện của công ty, chỉ ở nhà nuôi cá trồng rau, sống một cuộc sống nhàn nhã.
Khi Tống Vãn Huỳnh đến hồ nước ở sân sau, ông cụ Văn đang ngắm nhìn hai con thiên nga mập mạp được nuôi dưỡng ở hồ.
"Ông nội."
Ông cụ Văn gật đầu, mỉm cười và hỏi: "Ăn cơm xong rồi à?"
“Vâng, cháu ăn xong rồi ạ.”
Ông cụ Văn đã ngoài bảy mươi, khuôn mặt già in đậm dấu ấn tháng năm, đôi mắt một thời hung ác ẩn dưới đôi mi nhăn nheo đã bớt sắc sảo hơn và đã hiền lành hơn một chút.
"Nhìn hai con thiên nga này đi, chúng được mang đến đây nuôi từ lúc Văn Việt kết hôn, bây giờ mới được bao lâu mà đã mập mạp thế này rồi."
"Chắc chắn là ngày nào dì Trần cũng cho chúng thêm đồ ăn."
“Dì Trần cháu nấu ăn rất ngon, sao lại không vỗ béo cháu được vậy?”
"Hôm nay dì Trần cũng nói rằng dạo này cháu ra nước ngoài đã sụt cân rất nhiều, sau này dì sẽ bù đắp lại cho cháu."
Ông cụ Văn bật cười: “Nên ăn uống bồi bổ, cháu quá gầy, không tốt cho sức khỏe."
“Vâng, cháu biết rồi.” Tống Vãn Huỳnh để ý tới sắc mặt của ông cụ Văn, nhìn thấy trên mặt ông cụ có nét tươi cười thì nhân cơ hội hỏi: “Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông.”
"Về Văn Nghiễn à?"
"Sao ông biết?"
"Sao ông lại không biết? Lúc ăn cơm, cháu đã cố gắng hòa giải vì Văn Nghiên rất nhiều lần, ai mà không thấy chứ?"
Tống Vãn Huỳnh chột dạ cười nói: “Rõ ràng vậy ạ."
"Chuyện gì, hỏi đi."
“Cháu chỉ muốn hỏi ông, nếu một ngày nào đó anh cả đứng lên được và quay lại công ty, ông sẽ bắt Văn Nghiễn nhường lại vị trí hiện tại của anh ấy sao?"
Ông cụ Văn không trả lời thẳng mà chỉ cười hỏi: "Cháu cảm thấy bất bình thay Văn Nghiễn sớm như vậy sao?"
"Ông không trả lời câu hỏi của cháu chính là đã trả lời câu hỏi của cháu rồi." Tống Vãn Huỳnh biết kết quả nhưng vẫn muốn hỏi, cô thở dài: "Cháu cảm thấy như vậy không được, mặc dù Văn Nghiễn nhận trách nhiệm lúc lâm nguy, nhưng những năm này anh ấy đã làm rất tốt. Văn Việt vừa đứng lên được, ông đã bảo anh ấy giao quyền, như vậy chẳng phải là lợi dụng rồi vứt bỏ sao, ông cho rằng Văn Nghiễn sẽ nghĩ thế nào ạ? Văn Nghiễn cũng là cháu trai của ông, sao ông lại thiên vị Văn Việt vậy?"
Nói đến đây, cô lẩm bẩm: “Thiên vị là không tốt, làm như vậy thì gia đình sẽ không yên ổn, không phải trước đây ông đã nói không nên phá vỡ hòa thuận của mọi người vì những chuyện nhỏ nhặt sao?”
Ông cụ Văn cười nói: “Cháu cảm thấy ông thiên vị à?”
"Không phải thiên vị ạ?"
Ông cụ Văn thở dài: “Kể từ khi Văn Việt gặp tai nạn, Văn Nghiễn quản lý công ty, ông đã già, sức khỏe kém, không còn tác dụng nữa, nói cũng không ai nghe. Nói thật thì ông thực sự không hài lòng với những quyết định hiện tại của Văn Nghiễn ở công ty, quá liều lĩnh, so ra thì Văn Việt phù hợp với Văn Thị hơn, ông không thể trơ mắt nhìn công ty mình gây dựng bị phá hủy trong tay nó.”
"Nhưng gần đây anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền."
"Đó không phải vấn đề về tiền bạc."
Tống Vãn Huỳnh im lặng một lát: “Được rồi, cháu cũng không hiểu nhiều về chuyện của công ty, nhưng mà cháu vẫn muốn đặt niềm tin Văn Nghiễn có năng lực quản lý công ty."
"Xem cháu lo lắng kìa, cũng không phải là muốn đuổi nó ra khỏi công ty, chỉ là đến lúc đó Văn Việt làm chính, nó làm phụ."
Ôi trời nhức cái đầu.
Thì ra ông cụ Văn không nhìn ra được khả năng quản lý và năng lực hiện tại của Văn Nghiễn, cho nên mới muốn Văn Việt tiếp quản công ty, dù sao anh ấy cũng do một tay ông dạy dỗ, Văn Việt sẽ khiến ông yên tâm hơn Văn Nghiễn.
Bữa tối, Văn Nghiễn không về nhà.
Bữa tối không mấy hòa thuận kết thúc với việc Tống Vãn Huỳnh vùi đầu ăn uống trong đau khổ.
Ăn cơm xong, bà Văn mang một hộp giữ nhiệt từ trong bếp ra: "Vãn Huỳnh, đây là canh mẹ nấu lúc chiều, Văn Nghiễn bận việc chắc không ăn cơm hẳn hoi, con mang canh đến cho nó giúp mẹ được không?"
Bà biết mình đã lỡ lời trong bữa trưa, khiến Văn Nghiễn tổn thương, bà đã bấm đi bấm lại số điện thoại của Văn Nghiễn nhưng vẫn không thể nào bấm được nút gọi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên vào bếp nấu cho anh bát canh mà anh thích nhất.
Tống Vãn Huỳnh hiểu đây là cách mà bà Văn bày tỏ nỗi day dứt của mình, nếu như có thể xoa dịu mâu thuẫn gia đình bằng cách này thì có gì mà không được chứ, chỉ là tiện tay mà thôi.
Cô vui vẻ nhận lời: “Vâng, con đi ngay đây.”
Tống Vãn Huỳnh cầm theo món canh bà Văn nấu lên xe đến công ty của Văn Nghiễn.
Một tiếng rưỡi sau, xe đậu ở tầng hầm của công ty.
Tống Vãn Huỳnh xem đồng hồ, đã là bảy rưỡi, đối với một người tham công tiếc việc như Văn Nghiễn thì lúc này chắc chắn vẫn chưa tan làm, cô gọi điện thoại cho Văn Nghiễn, nhưng không có ai bắt máy.
Cô nghĩ một lát rồi lại gọi điện cho trợ lý Phương của Văn Nghiễn, lần này có người trả lời.
"Chào cô Tống."
"Chào trợ lý Phương, anh tan làm chưa?"
"Tôi chưa."
Tống Vãn Huỳnh đương nhiên cũng cho rằng Văn Nghiễn chưa tan làm: “Tôi đang ở bãi đậu xe của công ty anh, anh xuống đón tôi được không?”
Trợ lý Phương sửng sốt trong giây lát: "Tôi sẽ xuống ngay, nhưng cô đến tìm tổng giám đốc Văn à?"
"Ừ, anh ấy có ở công ty không?"
"Tổng giám đốc Văn không có ở công ty, tối nay có một bữa tiệc, bây giờ tổng giám đốc Văn vẫn chưa về."
"Không sao, tôi lên trên đợi anh ấy."
"Vâng, cô chờ một lát."
Tống Vãn Huỳnh đợi ở trong xe một lát, trợ lý Phương từ trên lầu đi xuống, dẫn cô vào thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng văn phòng của Văn Nghiễn.
"Cô Tống, đây là văn phòng của tổng giám đốc Văn, cô chờ ở đây một lát, đến khi tổng giám đốc Văn về tôi sẽ báo cho cô trước tiên."
"Không sao, anh cứ làm việc đi."
Trợ lý Phương rời đi.
Tống Vãn Huỳnh đặt hộp giữ nhiệt cô mang từ nhà lên trên bàn làm việc của Văn Nghiễn rồi nhìn xung quanh.
Bàn làm việc sạch sẽ, tài liệu và đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, tủ sách phía sau chứa đầy các loại sách tài chính, tủ sách bên kia chứa đầy những huy chương mà Văn Thị đã nhận được trong nhiều năm qua, có đủ loại to nhỏ khác nhau, cô nhìn không xuể.
Có một bức ảnh của Văn Nghiễn và Văn Cạnh Tiên ở góc tủ sách.
Trong ảnh, Văn Nghiễn trông khá nhỏ, khoảng mười tuổi, mặc bộ đồ lặn, đứng trước một chiếc thuyền buồm, Văn Cạnh Tiên đặt tay lên vai anh, hai ba con nhìn vào camera, giơ hai ngón tay và cười tươi.
Không gian văn phòng khá rộng, toàn bộ tường là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cho tầm nhìn tuyệt vời, nơi này lại nằm ở trung tâm thành phố, khi màn đêm buông xuống, nhìn xung quanh sẽ thấy những tòa nhà chọc trời với nhiều hình dạng khác nhau bật đèn sáng trưng, đèn neon đủ màu điểm tô thành phố lấp lánh sắc màu.
Tống Vãn Huỳnh kiên nhẫn chờ đợi trong văn phòng, chờ đến tận chín giờ tối.
Trong khoảng thời gian này, trợ lý Phương đã vào hai lần, cả hai lần đều nói với Tống Vãn Huỳnh rằng bữa tiệc của Văn Nghiễn vẫn chưa kết thúc, nếu cô cảm thấy buồn ngủ, cô có thể vào phòng nghỉ trong văn phòng để nghỉ ngơi.
"Phòng nghỉ? Trong văn phòng có phòng nghỉ à?"
"Có." Trợ lý Phương đi đến bức tường trang trí và nhấn nút điều khiển, một cánh cửa tự động mở ra, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
"Đây là phòng nghỉ của tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Văn thỉnh thoảng sẽ ngủ ở đây."
Nói là phòng nghỉ, nhưng hoàn toàn có thể coi là một căn phòng hoàn chỉnh và độc lập, bởi vì phòng nghỉ không chỉ có một chiếc giường lớn 1,8m mà còn có một phòng thay đồ nhỏ bên trong, đi sâu vào bên trong là phòng tắm có vòi sen và phòng vệ sinh ngăn cách nhau.
Chuyển cả giường đến văn phòng rồi, chẳng trách anh không bao giờ về nhà.
Sau khi trợ lý Phương rời đi, Tống Vãn Huỳnh chán nản chờ đợi một hồi, sau khi đọc xong một tràng tin tức, cô không thể nhịn được nữa, cô vốn chưa thích nghi với việc lệch múi giờ, nên bây giờ mí mắt cô sắp không mở nổi rồi, nhìn thấy chiếc giường lớn gọn gàng, nghĩ rằng Văn Nghiễn trông cũng khá sạch sẽ, có lẽ giường của anh cũng sẽ không quá bẩn.
Nghĩ đến đây, cô nằm lên giường nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Không biết cô ngủ được bao lâu thì cửa mở.
Tống Vãn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy, liếc nhìn chiếc điện thoại di động không ngừng đổ chuông cạnh gối, ngáp một cái rồi nhấn nút trả lời, bấm loa ngoài, nhắm mắt nói: "Alo mẹ à, chưa ạ, Văn Nghiễn vẫn chưa về, hình như là đi xã giao ạ."
Trong điện thoại, bà Văn nói: "Bây giờ vẫn chưa về? Đã muộn lắm rồi, con về nhà trước đi."
"Không sao, con ở đây đợi anh ấy cũng được."
"Đã mười một giờ rồi!"
Tống Vãn Huỳnh mở to mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Đã mười một rưỡi rồi.”
"Buồn ngủ không?"
"Buồn ngủ ạ, nhưng Văn Nghiễn vẫn chưa về, con còn ngủ một lát rồi, chắc anh ấy còn chưa ngủ, có lẽ anh ấy còn buồn ngủ hơn con. Mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, muộn quá rồi, con sẽ không về ngủ nữa."
"Ừ, khi nào Văn Nghiễn về, con giúp mẹ nói với Văn Nghiễn..."
"Con không giúp đâu."
Bà Văn hơi sửng sốt: "Vãn Huỳnh?"
"Mẹ, có phải mẹ muốn nhờ con nói xin lỗi Văn Nghiễn giúp mẹ không?" Tống Vãn Huỳnh thậm chí còn không mở mắt: "Con sẽ không nói đâu, rõ ràng người thiên vị, lỡ lời lúc trưa là mẹ, mẹ nên tự nói với Văn Nghiễn, con nói thì được gì? Không có chút chân thành nào cả, mẹ không thể ỷ mình là mẹ mà thẳng thắn trốn tránh vấn đề như vậy."
"... Con bé này." Bà Văn thở dài: "Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, con nghỉ ngơi đi."
"Vâng, con chào mẹ."
Tống Vãn Huỳnh nheo mắt, mơ màng cúp điện thoại.
Đã mười một rưỡi rồi sao? Cô thực sự đã đợi Văn Nghiễn ở đây bốn năm tiếng rồi.
Thương đàn ông quả thực là khổ mà.
Cô chưa bao giờ đợi ai lâu như vậy.
Ngay lúc Tống Vãn Huỳnh buồn ngủ, cô chợt nhớ tới món canh mình đặt trên bàn, đã trôi qua mấy tiếng rồi, không biết nó còn được giữ ấm không.
Cô chợt tỉnh táo lại, bước đến bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt ra, may là vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Tống Vãn Huỳnh yên tâm rồi, cô nghĩ một chút rồi tìm trên bàn một cây bút và tờ giấy dán, viết mấy chữ rồi dán vào hộp giữ nhiệt, sau đó quay lại phòng nghỉ nằm lên giường ôm chăn nhắm mắt ngủ tiếp.
Văn Nghiễn từ trong phòng thay đồ đi ra, tiện tay ném chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay vào tủ đựng áo khoác.
Anh vội vàng quay lại, lúc bước vào không để ý có người đang ngủ trên giường trong phòng nghỉ.
Lúc Tống Vãn Huỳnh ngủ không yên ổn tí nào, lăn trái lăn phải, rất giỏi kéo chăn và chen lấn, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính bừa bộn như vừa trải qua một trận đại chiến, nhưng Tống Vãn Huỳnh lại ngủ rất yên bình, vùi mình trong chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn cùng một vài sợi tóc mai vướng trên sống mũi.
"Tống Vãn Huỳnh."
Ngủ say rồi, không tỉnh.
Văn Nghiễn cúi người, đưa tay nhéo nhéo nửa khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
“A a a…” Tống Vãn Huỳnh đau đớn, mở hờ mắt, mơ hồ nhìn Văn Nghiễn đang cúi người trước mặt mình.
Đèn phòng nghỉ lờ mờ, mà cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn mơ màng, trong đầu chỉ nhớ phải đợi Văn Nghiễn về và trên bàn có canh.
Cô chỉ về phía bàn làm việc, lẩm bẩm: “Canh để trên bàn, còn nóng đấy, anh nhớ ăn đi.”
Có Văn Việt là con trai trưởng xuất sắc ở trước mặt, Văn Nghiễn khó tránh khỏi bị so sánh với anh trai xuất sắc này của mình, mặc dù anh không thua gì Văn Việt, nhưng Văn Cạnh Tiên vẫn luôn vỗ đầu đứa con út nói: “Có Văn Việt rồi thì nó có biết làm hay không cũng không quan trọng."
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, không ai trong nhà họ Văn đặt hy vọng hay gánh nặng lên Văn Nghiễn.
Ông cụ Văn đích thân dạy Văn Việt cách đối nhân xử thế.
Văn Cạnh Tiên luôn dẫn Văn Việt đi tham dự tất cả các dịp làm ăn dù quan trọng hay không quan trọng.
Bà Văn thì lo lắng không biết Văn Việt có mệt không khi ngày nào cũng học tập và làm việc không nghỉ suốt đêm ngày.
Chỉ có Văn Nghiễn là được tự do, nhưng đồng thời cũng bị coi thường.
Tống Vãn Huỳnh ngồi tựa lưng vào ghế sofa thở dài.
Một ngày không xa, Văn Việt sẽ đứng lên khỏi xe lăn, nhà họ Văn sẽ lợi dụng xong vứt bỏ, như vậy chẳng phải là khiến Văn Nghiễn "tạo phản" sao?
Không được, Tống Vãn Huỳnh mày phải tỉnh táo lại đi, thương đàn ông sẽ khổ cả đời, Văn Nghiễn lại là một nhân vật phản diện, anh có tạo phản hay không thì liên quan gì đến mày chứ? Điều quan trọng là nhân vật nữ phụ độc ác của mày có thể đánh ra một lá bài tự bảo vệ mình ngay từ đầu đã là giỏi lắm rồi, rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang mới là thượng sách, sao phải bơi vào vũng nước đục này làm gì, Văn Nghiễn có nhờ mày giúp à? Người ta sẽ biết ơn mày ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, kết cục của Văn Nghiễn hoàn toàn có thể tránh được, trong chuyện này đúng là nhà họ Văn giải quyết không tử tế lắm.
Tống Vãn Huỳnh, lúc mới tới đây, mày cũng hy vọng có người tới cứu mình phải không?
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Nhưng...
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Thương đàn ông sẽ khổ cả đời.
Tống Vãn Huỳnh thầm niệm trong lòng ba lần, ánh mắt ngày càng trở nên kiên định: “Đúng vậy, thương đàn ông sẽ khổ cả đời! Mặc kệ anh ấy, yên phận làm một góa phụ không tốt à? Thích làm gì thì làm đấy, không cần phải nhìn cái mặt thối của Văn Nghiễn."
Cô đứng dậy, lẩm bẩm: "Không liên quan đến mày, chuyện này không liên quan đến mày, Tống Vãn Huỳnh, lo cho bản thân mình đi."
Ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy bức chân dung gia đình hạnh phúc treo trên tường.
Khi ra trận thì phải đoàn kết, cô không hiểu tại sao nhất định phải bắt Văn Nghiễn trả quyền lực cho Văn Việt? Hai anh em cùng nhau quản lý công ty không tốt sao?
Tống Vãn Huỳnh đi ra sân sau với một đống thắc mắc trong lòng.
Biệt thự nhà họ Văn cách thành phố khoảng một tiếng lái xe, tuy xa nội thành nhưng ở đây môi trường trong lành, riêng tư và yên tĩnh, có sân trước và hồ nước, có lợi thế địa lý độc đáo, sống thoải mái, hoàn hảo không có gì để bắt bẻ.
Sau khi ông cụ Văn về hưu vì lý do sức khỏe thì cũng ngại can thiệp vào chuyện của công ty, chỉ ở nhà nuôi cá trồng rau, sống một cuộc sống nhàn nhã.
Khi Tống Vãn Huỳnh đến hồ nước ở sân sau, ông cụ Văn đang ngắm nhìn hai con thiên nga mập mạp được nuôi dưỡng ở hồ.
"Ông nội."
Ông cụ Văn gật đầu, mỉm cười và hỏi: "Ăn cơm xong rồi à?"
“Vâng, cháu ăn xong rồi ạ.”
Ông cụ Văn đã ngoài bảy mươi, khuôn mặt già in đậm dấu ấn tháng năm, đôi mắt một thời hung ác ẩn dưới đôi mi nhăn nheo đã bớt sắc sảo hơn và đã hiền lành hơn một chút.
"Nhìn hai con thiên nga này đi, chúng được mang đến đây nuôi từ lúc Văn Việt kết hôn, bây giờ mới được bao lâu mà đã mập mạp thế này rồi."
"Chắc chắn là ngày nào dì Trần cũng cho chúng thêm đồ ăn."
“Dì Trần cháu nấu ăn rất ngon, sao lại không vỗ béo cháu được vậy?”
"Hôm nay dì Trần cũng nói rằng dạo này cháu ra nước ngoài đã sụt cân rất nhiều, sau này dì sẽ bù đắp lại cho cháu."
Ông cụ Văn bật cười: “Nên ăn uống bồi bổ, cháu quá gầy, không tốt cho sức khỏe."
“Vâng, cháu biết rồi.” Tống Vãn Huỳnh để ý tới sắc mặt của ông cụ Văn, nhìn thấy trên mặt ông cụ có nét tươi cười thì nhân cơ hội hỏi: “Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông.”
"Về Văn Nghiễn à?"
"Sao ông biết?"
"Sao ông lại không biết? Lúc ăn cơm, cháu đã cố gắng hòa giải vì Văn Nghiên rất nhiều lần, ai mà không thấy chứ?"
Tống Vãn Huỳnh chột dạ cười nói: “Rõ ràng vậy ạ."
"Chuyện gì, hỏi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu chỉ muốn hỏi ông, nếu một ngày nào đó anh cả đứng lên được và quay lại công ty, ông sẽ bắt Văn Nghiễn nhường lại vị trí hiện tại của anh ấy sao?"
Ông cụ Văn không trả lời thẳng mà chỉ cười hỏi: "Cháu cảm thấy bất bình thay Văn Nghiễn sớm như vậy sao?"
"Ông không trả lời câu hỏi của cháu chính là đã trả lời câu hỏi của cháu rồi." Tống Vãn Huỳnh biết kết quả nhưng vẫn muốn hỏi, cô thở dài: "Cháu cảm thấy như vậy không được, mặc dù Văn Nghiễn nhận trách nhiệm lúc lâm nguy, nhưng những năm này anh ấy đã làm rất tốt. Văn Việt vừa đứng lên được, ông đã bảo anh ấy giao quyền, như vậy chẳng phải là lợi dụng rồi vứt bỏ sao, ông cho rằng Văn Nghiễn sẽ nghĩ thế nào ạ? Văn Nghiễn cũng là cháu trai của ông, sao ông lại thiên vị Văn Việt vậy?"
Nói đến đây, cô lẩm bẩm: “Thiên vị là không tốt, làm như vậy thì gia đình sẽ không yên ổn, không phải trước đây ông đã nói không nên phá vỡ hòa thuận của mọi người vì những chuyện nhỏ nhặt sao?”
Ông cụ Văn cười nói: “Cháu cảm thấy ông thiên vị à?”
"Không phải thiên vị ạ?"
Ông cụ Văn thở dài: “Kể từ khi Văn Việt gặp tai nạn, Văn Nghiễn quản lý công ty, ông đã già, sức khỏe kém, không còn tác dụng nữa, nói cũng không ai nghe. Nói thật thì ông thực sự không hài lòng với những quyết định hiện tại của Văn Nghiễn ở công ty, quá liều lĩnh, so ra thì Văn Việt phù hợp với Văn Thị hơn, ông không thể trơ mắt nhìn công ty mình gây dựng bị phá hủy trong tay nó.”
"Nhưng gần đây anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền."
"Đó không phải vấn đề về tiền bạc."
Tống Vãn Huỳnh im lặng một lát: “Được rồi, cháu cũng không hiểu nhiều về chuyện của công ty, nhưng mà cháu vẫn muốn đặt niềm tin Văn Nghiễn có năng lực quản lý công ty."
"Xem cháu lo lắng kìa, cũng không phải là muốn đuổi nó ra khỏi công ty, chỉ là đến lúc đó Văn Việt làm chính, nó làm phụ."
Ôi trời nhức cái đầu.
Thì ra ông cụ Văn không nhìn ra được khả năng quản lý và năng lực hiện tại của Văn Nghiễn, cho nên mới muốn Văn Việt tiếp quản công ty, dù sao anh ấy cũng do một tay ông dạy dỗ, Văn Việt sẽ khiến ông yên tâm hơn Văn Nghiễn.
Bữa tối, Văn Nghiễn không về nhà.
Bữa tối không mấy hòa thuận kết thúc với việc Tống Vãn Huỳnh vùi đầu ăn uống trong đau khổ.
Ăn cơm xong, bà Văn mang một hộp giữ nhiệt từ trong bếp ra: "Vãn Huỳnh, đây là canh mẹ nấu lúc chiều, Văn Nghiễn bận việc chắc không ăn cơm hẳn hoi, con mang canh đến cho nó giúp mẹ được không?"
Bà biết mình đã lỡ lời trong bữa trưa, khiến Văn Nghiễn tổn thương, bà đã bấm đi bấm lại số điện thoại của Văn Nghiễn nhưng vẫn không thể nào bấm được nút gọi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên vào bếp nấu cho anh bát canh mà anh thích nhất.
Tống Vãn Huỳnh hiểu đây là cách mà bà Văn bày tỏ nỗi day dứt của mình, nếu như có thể xoa dịu mâu thuẫn gia đình bằng cách này thì có gì mà không được chứ, chỉ là tiện tay mà thôi.
Cô vui vẻ nhận lời: “Vâng, con đi ngay đây.”
Tống Vãn Huỳnh cầm theo món canh bà Văn nấu lên xe đến công ty của Văn Nghiễn.
Một tiếng rưỡi sau, xe đậu ở tầng hầm của công ty.
Tống Vãn Huỳnh xem đồng hồ, đã là bảy rưỡi, đối với một người tham công tiếc việc như Văn Nghiễn thì lúc này chắc chắn vẫn chưa tan làm, cô gọi điện thoại cho Văn Nghiễn, nhưng không có ai bắt máy.
Cô nghĩ một lát rồi lại gọi điện cho trợ lý Phương của Văn Nghiễn, lần này có người trả lời.
"Chào cô Tống."
"Chào trợ lý Phương, anh tan làm chưa?"
"Tôi chưa."
Tống Vãn Huỳnh đương nhiên cũng cho rằng Văn Nghiễn chưa tan làm: “Tôi đang ở bãi đậu xe của công ty anh, anh xuống đón tôi được không?”
Trợ lý Phương sửng sốt trong giây lát: "Tôi sẽ xuống ngay, nhưng cô đến tìm tổng giám đốc Văn à?"
"Ừ, anh ấy có ở công ty không?"
"Tổng giám đốc Văn không có ở công ty, tối nay có một bữa tiệc, bây giờ tổng giám đốc Văn vẫn chưa về."
"Không sao, tôi lên trên đợi anh ấy."
"Vâng, cô chờ một lát."
Tống Vãn Huỳnh đợi ở trong xe một lát, trợ lý Phương từ trên lầu đi xuống, dẫn cô vào thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng văn phòng của Văn Nghiễn.
"Cô Tống, đây là văn phòng của tổng giám đốc Văn, cô chờ ở đây một lát, đến khi tổng giám đốc Văn về tôi sẽ báo cho cô trước tiên."
"Không sao, anh cứ làm việc đi."
Trợ lý Phương rời đi.
Tống Vãn Huỳnh đặt hộp giữ nhiệt cô mang từ nhà lên trên bàn làm việc của Văn Nghiễn rồi nhìn xung quanh.
Bàn làm việc sạch sẽ, tài liệu và đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, tủ sách phía sau chứa đầy các loại sách tài chính, tủ sách bên kia chứa đầy những huy chương mà Văn Thị đã nhận được trong nhiều năm qua, có đủ loại to nhỏ khác nhau, cô nhìn không xuể.
Có một bức ảnh của Văn Nghiễn và Văn Cạnh Tiên ở góc tủ sách.
Trong ảnh, Văn Nghiễn trông khá nhỏ, khoảng mười tuổi, mặc bộ đồ lặn, đứng trước một chiếc thuyền buồm, Văn Cạnh Tiên đặt tay lên vai anh, hai ba con nhìn vào camera, giơ hai ngón tay và cười tươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không gian văn phòng khá rộng, toàn bộ tường là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cho tầm nhìn tuyệt vời, nơi này lại nằm ở trung tâm thành phố, khi màn đêm buông xuống, nhìn xung quanh sẽ thấy những tòa nhà chọc trời với nhiều hình dạng khác nhau bật đèn sáng trưng, đèn neon đủ màu điểm tô thành phố lấp lánh sắc màu.
Tống Vãn Huỳnh kiên nhẫn chờ đợi trong văn phòng, chờ đến tận chín giờ tối.
Trong khoảng thời gian này, trợ lý Phương đã vào hai lần, cả hai lần đều nói với Tống Vãn Huỳnh rằng bữa tiệc của Văn Nghiễn vẫn chưa kết thúc, nếu cô cảm thấy buồn ngủ, cô có thể vào phòng nghỉ trong văn phòng để nghỉ ngơi.
"Phòng nghỉ? Trong văn phòng có phòng nghỉ à?"
"Có." Trợ lý Phương đi đến bức tường trang trí và nhấn nút điều khiển, một cánh cửa tự động mở ra, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
"Đây là phòng nghỉ của tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Văn thỉnh thoảng sẽ ngủ ở đây."
Nói là phòng nghỉ, nhưng hoàn toàn có thể coi là một căn phòng hoàn chỉnh và độc lập, bởi vì phòng nghỉ không chỉ có một chiếc giường lớn 1,8m mà còn có một phòng thay đồ nhỏ bên trong, đi sâu vào bên trong là phòng tắm có vòi sen và phòng vệ sinh ngăn cách nhau.
Chuyển cả giường đến văn phòng rồi, chẳng trách anh không bao giờ về nhà.
Sau khi trợ lý Phương rời đi, Tống Vãn Huỳnh chán nản chờ đợi một hồi, sau khi đọc xong một tràng tin tức, cô không thể nhịn được nữa, cô vốn chưa thích nghi với việc lệch múi giờ, nên bây giờ mí mắt cô sắp không mở nổi rồi, nhìn thấy chiếc giường lớn gọn gàng, nghĩ rằng Văn Nghiễn trông cũng khá sạch sẽ, có lẽ giường của anh cũng sẽ không quá bẩn.
Nghĩ đến đây, cô nằm lên giường nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Không biết cô ngủ được bao lâu thì cửa mở.
Tống Vãn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy, liếc nhìn chiếc điện thoại di động không ngừng đổ chuông cạnh gối, ngáp một cái rồi nhấn nút trả lời, bấm loa ngoài, nhắm mắt nói: "Alo mẹ à, chưa ạ, Văn Nghiễn vẫn chưa về, hình như là đi xã giao ạ."
Trong điện thoại, bà Văn nói: "Bây giờ vẫn chưa về? Đã muộn lắm rồi, con về nhà trước đi."
"Không sao, con ở đây đợi anh ấy cũng được."
"Đã mười một giờ rồi!"
Tống Vãn Huỳnh mở to mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Đã mười một rưỡi rồi.”
"Buồn ngủ không?"
"Buồn ngủ ạ, nhưng Văn Nghiễn vẫn chưa về, con còn ngủ một lát rồi, chắc anh ấy còn chưa ngủ, có lẽ anh ấy còn buồn ngủ hơn con. Mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, muộn quá rồi, con sẽ không về ngủ nữa."
"Ừ, khi nào Văn Nghiễn về, con giúp mẹ nói với Văn Nghiễn..."
"Con không giúp đâu."
Bà Văn hơi sửng sốt: "Vãn Huỳnh?"
"Mẹ, có phải mẹ muốn nhờ con nói xin lỗi Văn Nghiễn giúp mẹ không?" Tống Vãn Huỳnh thậm chí còn không mở mắt: "Con sẽ không nói đâu, rõ ràng người thiên vị, lỡ lời lúc trưa là mẹ, mẹ nên tự nói với Văn Nghiễn, con nói thì được gì? Không có chút chân thành nào cả, mẹ không thể ỷ mình là mẹ mà thẳng thắn trốn tránh vấn đề như vậy."
"... Con bé này." Bà Văn thở dài: "Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, con nghỉ ngơi đi."
"Vâng, con chào mẹ."
Tống Vãn Huỳnh nheo mắt, mơ màng cúp điện thoại.
Đã mười một rưỡi rồi sao? Cô thực sự đã đợi Văn Nghiễn ở đây bốn năm tiếng rồi.
Thương đàn ông quả thực là khổ mà.
Cô chưa bao giờ đợi ai lâu như vậy.
Ngay lúc Tống Vãn Huỳnh buồn ngủ, cô chợt nhớ tới món canh mình đặt trên bàn, đã trôi qua mấy tiếng rồi, không biết nó còn được giữ ấm không.
Cô chợt tỉnh táo lại, bước đến bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt ra, may là vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Tống Vãn Huỳnh yên tâm rồi, cô nghĩ một chút rồi tìm trên bàn một cây bút và tờ giấy dán, viết mấy chữ rồi dán vào hộp giữ nhiệt, sau đó quay lại phòng nghỉ nằm lên giường ôm chăn nhắm mắt ngủ tiếp.
Văn Nghiễn từ trong phòng thay đồ đi ra, tiện tay ném chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay vào tủ đựng áo khoác.
Anh vội vàng quay lại, lúc bước vào không để ý có người đang ngủ trên giường trong phòng nghỉ.
Lúc Tống Vãn Huỳnh ngủ không yên ổn tí nào, lăn trái lăn phải, rất giỏi kéo chăn và chen lấn, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính bừa bộn như vừa trải qua một trận đại chiến, nhưng Tống Vãn Huỳnh lại ngủ rất yên bình, vùi mình trong chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn cùng một vài sợi tóc mai vướng trên sống mũi.
"Tống Vãn Huỳnh."
Ngủ say rồi, không tỉnh.
Văn Nghiễn cúi người, đưa tay nhéo nhéo nửa khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
“A a a…” Tống Vãn Huỳnh đau đớn, mở hờ mắt, mơ hồ nhìn Văn Nghiễn đang cúi người trước mặt mình.
Đèn phòng nghỉ lờ mờ, mà cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn mơ màng, trong đầu chỉ nhớ phải đợi Văn Nghiễn về và trên bàn có canh.
Cô chỉ về phía bàn làm việc, lẩm bẩm: “Canh để trên bàn, còn nóng đấy, anh nhớ ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro