Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 44
2024-09-18 21:33:58
Nhìn theo hướng ngón tay Tống Văn Huỳnh chỉ, Văn Nghiễn thấy trên bàn làm việc có một chiếc hộp giữ nhiệt, anh mở hộp giữ nhiệt ra, canh ở bên trong vẫn còn bốc hơi ấm.
Canh gà bong bóng cá, anh vừa nhìn qua đã biết đây là tay nghề của ai.
Bà Văn thích dùng bong bóng cá hầm canh nhưng anh lại nhạy cảm với mùi của bong bóng cá, không chỉ là bong bóng cá mà anh còn nhạy cảm với mùi tanh đặc trưng của các loại thực phẩm như cá và hải sản, cho dù có xử lý sạch sẽ đến đâu thì anh vẫn có thể ngửi thấy.
Anh đóng nắp hộp giữ nhiệt lại, nhìn thấy trên thân hộp giữ nhiệt có dán một tấm giấy ghi chú.
Anh gỡ ra nhìn thử.
Ánh đèn bên trong phòng làm việc mờ tối, Văn Nghiễn lặng lẽ đứng trước cửa sổ, mượn chút ánh sáng còn sót lại từ ánh đèn neon đầy màu sắc của thành phố bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy rõ nét chữ trên tờ giấy ghi chú.
… Tôi đặc biệt mang canh đến cho anh, vẫn còn nóng, nhớ ăn đó.
…
Đêm đầu tiên sau khi về nước, Tống Văn Huỳnh ngủ vừa sâu vừa ngon giấc, cô ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy mới thỏa mãn nằm dài trên giường duỗi người. Cô vừa mở mắt ra đã muốn xem thử bây giờ là mấy giờ nhưng lại chợt nhớ hôm qua mình đến đưa canh cho Văn Nghiễn.
Cô lập tức ngồi bật dậy, cầm điện thoại di động lên xem thử giờ giấc, là chín giờ hai mươi phút.
Hơn chín giờ rồi, nhân viên cũng đã đi làm, vậy mà Văn Nghiễn vẫn chưa quay về sao? Tại sao không có ai đánh thức cô vậy?
Cô vừa ngáp vừa bước xuống giường với đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, mở cửa phòng nghỉ ra, bên trong phòng làm việc cũng trống trơn, ngay cả chiếc hộp giữ nhiệt cô đặt trên bàn làm việc hôm qua cũng không còn nữa.
Văn Nghiễn đã quay về sao?
Về rồi lại đi à?
Vì không chắc chắn nên Tống Văn Huỳnh ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi cho Văn Nghiễn nhưng chuông đổ một hồi mà vẫn không có ai bắt máy.
Nhưng mà cô cũng quen rồi, dù sao thì trước giờ mỗi khi cô gọi cho anh, anh đều chưa từng bắt mấy. Cô cũng lười đợi anh nên nhắn tin cho trợ lý Phương, hỏi anh ấy có phải là sáng nay Văn Nghiễn đã quay về không nhưng trợ lý Phương cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Tống Văn Huỳnh ngủ say đến gần mười hai giờ, vì thể lực tiêu hao quá lớn nên bụng cô cũng không nhịn được bắt đầu kêu ùng ục.
Vì để đưa canh cho Văn Nghiễn, không nói đến chuyện phải đợi bốn năm tiếng đồng hồ, cả buổi sáng còn phải nhịn đói, Tống Văn Huỳnh nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ mình không nên phí nhiều công sức đến vậy, quả nhiên là thương xót cho người đàn ông kia chính là xui xẻo.
Cô quay lại phòng nghỉ, đang định cầm túi rời đi thì nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra, nhìn thấy Văn Nghiễn bước từ bên ngoài vào, Tống Văn Huỳnh vừa đi vừa nói: “Sáng nay anh đã đi đâu vậy? Tôi gọi điện cho anh sao anh không nghe máy? Tôi cũng đã chờ anh ở đây cả một đêm rồi…”
Hai nhân viên bất ngờ xuất hiện trong phòng làm việc ngơ ngác nhìn cô.
Thấy có người lạ trong phòng làm việc, Tống Văn Huỳnh suýt chút nữa thì không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, sau khi kịp ý thức được mình vừa nói cái gì, khuôn mặt Tống Văn Huỳnh nhanh chóng đỏ bừng, cô lúng túng cười mấy tiếng với hai người nhân viên, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi nói với Văn Nghiễn: “Mọi người có việc thì nói chuyện trước đi, công việc quan trọng hơn, tôi… Tôi đi trước đây.”
Cô vừa xách túi lên đã muốn chuồn ngay.
“Đợi đã.”
Tống Văn Huỳnh đứng yên tại chỗ.
Văn Nghiễn nói với hai trợ lý bên cạnh: “Hai người đặt đồ lên bàn rồi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Trợ lý đặt hai chiếc túi xách lên bàn trà trước ghế sô pha, bận rộn luôn tay luôn chân cùng với một trợ lý khác rồi rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc không có người ngoài, Tống Văn Huỳnh lại phách lối kiêu căng như cũ, cô nhìn về phía Văn Nghiễn hỏi: “Đêm qua anh đã quay về à?”
“Ừ.”
“Lúc mấy giờ?”
“Khoảng hơn mười một giờ.” Văn Nghiễn bước đến phía trước ghế sô pha, mở túi xách ra rồi nói với Tống Văn Huỳnh: “Lại đây.”
“Để làm gì?”
“Ăn sáng đi.” Văn Nghiễn lấy đồ bên trong túi xách ra, có sữa bò, trứng gà, còn có sandwich, bên trong một chiếc túi xách khác còn có đồ dùng cá nhân.
Thấy có bánh sandwich sữa, chiếc bụng đói của Tống Văn Huỳnh lại kêu lên ùng ục, trước đồ ăn ngon, cơn giận vào lúc sáng lập tức biến mất gần như không còn gì.
Cô đi đến trước bàn trà, vươn tay lấy một chiếc bánh sandwich sữa trên bàn trà, lại bị Văn Nghiễn cướp mất.
“Đi đánh răng rửa mặt trước đã.”
Tống Văn Huỳnh cau mày: “Này này, anh làm gì đó! Ăn xong rồi lại đánh răng rửa mặt thì có khác gì đâu, tôi đói rồi, anh để tôi ăn một miếng trước đã!”
Văn Nghiễn nhướng mày nhìn cô: “Tống Văn Huỳnh, đêm qua cô cũng không hề đánh răng đúng không? Cô nuốt trôi được à?”
“...” Tống Văn Huỳnh không vui nói: “Tôi không đánh răng là bởi vì ai? Còn không phải là vì anh sao? Tôi đợi suốt bốn năm tiếng cũng không thấy quay về, bây giờ anh còn chê tôi à?”
Văn Nghiễn không hề bị cô làm lung lay: “Đi đánh răng đi.”
“Ùng ục…” Bụng cô lại réo ầm lên.
Tống Văn Huỳnh nghiến răng, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân trên bàn trà lên rồi bước vào phòng tắm trong phòng nghỉ.
Dưới sự thúc giục của cái bụng đói, Tống Văn Huỳnh dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình để đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống trước ghế sô pha với vẻ mặt vô cùng phấn khởi, cắn một miếng lớn trên chiếc bánh sandwich sữa mà Văn Nghiễn đã mở sẵn.
Khoảnh khắc khi nuốt thức ăn và sữa bò vào bụng, Tống Văn Huỳnh cảm thấy cả người mình đều thoải mái, cảm giác thỏa mãn mà đồ ăn mang đến thật sự là liều thuốc tiên chữa lành mọi phiền muộn.
Văn Nghiễn bước đến trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc của ngày hôm nay.
Có trợ lý bước vào và đưa cho Văn Nghiễn một ly cà phê đen.
Buổi sáng Văn Nghiễn không có khẩu vị gì nên phải dựa vào ly cà phê đen này để nâng cao tinh thần trong cả ngày hôm nay.
Tống Văn Huỳnh vừa nhai vừa nuốt, nói: “Đúng rồi, anh đã ăn canh mà tôi mang đến hôm qua chưa?”
Văn Nghiễn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Lúc đang ăn thì đừng nói chuyện.”
“... Ôi chao, anh thật là nhàm chán, chỗ này chỉ có hai người chúng ta thôi, anh có cần phải để ý đến vậy không?” Mặc dù nói vậy nhưng Tống Văn Huỳnh vẫn nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng rồi hỏi: “Tôi hỏi anh đó, anh đã ăn canh tôi mang đến chưa? Anh có biết canh gà này là mẹ đặc biệt nấu cho anh không? Chuyện ngày hôm qua, thật ra thì mẹ cũng biết là mình đã lỡ lời rồi nên mới kêu tôi nhanh đến đây đưa canh cho anh để tỏ ý xin lỗi.”
“Tôi không ăn.”
“Sao lại không ăn?”
“Tôi không thích mùi của bong bóng cá, hơn nữa tôi không thích tất cả các loại cá và hải sản.”
Tống Văn Huỳnh sững sờ.
Cô còn cố tình nói rõ đây là canh gà của bà Văn làm cho anh, ai ngờ là Văn Nghiễn căn bản không hề ăn.
Có chuyện gì với mẹ vậy? Sao ngay cả món ăn mà con trai mình không thích cũng không biết, còn cố tình nấu canh mà con trai không thích ăn để tỏ ý xin lỗi, đây là nói lời xin lỗi sao? Đây chẳng phải là đang kéo dài khoảng cách giữa hai mẹ con sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, dù sao bình thường trên bàn ăn, cô chưa từng nhìn thấy Văn Nghiễn tỏ ra bài xích đối với loại cá và hải sản nào.
Thôi, mình đã tốn công vô ích rồi.
“Anh đã đổ canh rồi sao?”
“Tôi để trong tủ lạnh.”
“Vậy tôi mang về nhé.”
Văn Nghiễn nhìn cô, không nói gì.
Tống Văn Huỳnh lấy canh gà mà cô mang đến ngày hôm qua ra khỏi tủ lạnh trong phòng làm việc, mở nắp hộp giữ nhiệt ra nhìn thử, lượng canh gà không nhiều cũng không ít, giống hệt như hôm qua, hiển nhiên là anh thật sự không ăn một chút nào.
“Văn Nghiễn, nếu anh không thích các loại cá và hải sản, vậy tại sao đến tận bây giờ tôi chưa từng nghe anh nhắc đến? Trên bàn ăn, tôi cũng không hề thấy anh tỏ ra chán ghét các loại cá và hải sản.”
Nghe vậy, Văn Nghiễn dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Văn Huỳnh: “Tống Văn Huỳnh, không phải tất cả những gì cô không thích thì cô đều có thể không chấp nhận chúng.”
“Nhưng đây cũng đâu phải là chuyện lớn gì, một chuyện nhỏ như vậy anh hoàn toàn có thể không chấp nhận mà, anh chỉ cần nói một câu rằng anh không thích ăn cá, cũng không thích ăn hải sản, thì có sao đâu chứ? Đây không phải là tự chịu tội thì là gì?” Tống Văn Huỳnh nói xong thì lấy điện thoại di động ra, ấn gọi cho bà Văn.
Văn Nghiễn nhíu chặt mày: “Cô làm gì đó?”
Tống Văn Huỳnh không đáp lời.
Đến khi được bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Văn, lúc này cô mới tươi cười gọi: “Mẹ.”
“Văn Huỳnh à? Con ở đâu mà cả đêm không về vậy?”
“Con đang ở công ty, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Văn Nghiễn không hề ăn canh mà mẹ đặc biệt nấu cho anh ấy.”
Trong điện thoại yên lặng một chốc.
Văn Nghiễn nhíu chặt mày, ra vẻ như chuẩn bị giật lấy điện thoại của Tống Văn Huỳnh.
Tống Văn Huỳnh nhanh tay nhanh mắt giật lại, chạy lung tung khắp công ty.
Một hồi lâu sau, giọng nói cô đơn của bà Văn mới truyền đến: “Được rồi, mẹ biết rồi.”
“Sao mẹ không hỏi thử vì sao Văn Nghiễn không ăn canh mẹ nấu?”
“Vì sao?”
Tống Văn Huỳnh đứng đằng sau ghế sô pha, nhìn Văn Nghiễn đang đứng trước ghế, cao giọng nói: “Bởi vì Văn Nghiễn vừa không thích các loại cá cũng không thích ăn hải sản, anh ấy rất ghét hai loại nguyên liệu này, anh ấy không thích mùi bong bóng cá bên trong canh gà nên mới không ăn.”
“Không thích sao? Sao lại không thích được? Từ nhỏ đến lớn…”
“Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều không thích ăn!”
Văn Nghiễn nghiến răng: “Tống Văn Huỳnh!”
“Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Văn Nghiễn còn nói với con rằng không phải tất cả mọi chuyện không thích thì đều có thể không chấp nhận chúng được nhưng con lại cảm thấy rằng không thích thì chính là không thích thôi, chỉ cần lớn tiếng nói ra là được mà, đúng không ạ?”
Canh gà bong bóng cá, anh vừa nhìn qua đã biết đây là tay nghề của ai.
Bà Văn thích dùng bong bóng cá hầm canh nhưng anh lại nhạy cảm với mùi của bong bóng cá, không chỉ là bong bóng cá mà anh còn nhạy cảm với mùi tanh đặc trưng của các loại thực phẩm như cá và hải sản, cho dù có xử lý sạch sẽ đến đâu thì anh vẫn có thể ngửi thấy.
Anh đóng nắp hộp giữ nhiệt lại, nhìn thấy trên thân hộp giữ nhiệt có dán một tấm giấy ghi chú.
Anh gỡ ra nhìn thử.
Ánh đèn bên trong phòng làm việc mờ tối, Văn Nghiễn lặng lẽ đứng trước cửa sổ, mượn chút ánh sáng còn sót lại từ ánh đèn neon đầy màu sắc của thành phố bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy rõ nét chữ trên tờ giấy ghi chú.
… Tôi đặc biệt mang canh đến cho anh, vẫn còn nóng, nhớ ăn đó.
…
Đêm đầu tiên sau khi về nước, Tống Văn Huỳnh ngủ vừa sâu vừa ngon giấc, cô ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy mới thỏa mãn nằm dài trên giường duỗi người. Cô vừa mở mắt ra đã muốn xem thử bây giờ là mấy giờ nhưng lại chợt nhớ hôm qua mình đến đưa canh cho Văn Nghiễn.
Cô lập tức ngồi bật dậy, cầm điện thoại di động lên xem thử giờ giấc, là chín giờ hai mươi phút.
Hơn chín giờ rồi, nhân viên cũng đã đi làm, vậy mà Văn Nghiễn vẫn chưa quay về sao? Tại sao không có ai đánh thức cô vậy?
Cô vừa ngáp vừa bước xuống giường với đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, mở cửa phòng nghỉ ra, bên trong phòng làm việc cũng trống trơn, ngay cả chiếc hộp giữ nhiệt cô đặt trên bàn làm việc hôm qua cũng không còn nữa.
Văn Nghiễn đã quay về sao?
Về rồi lại đi à?
Vì không chắc chắn nên Tống Văn Huỳnh ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi cho Văn Nghiễn nhưng chuông đổ một hồi mà vẫn không có ai bắt máy.
Nhưng mà cô cũng quen rồi, dù sao thì trước giờ mỗi khi cô gọi cho anh, anh đều chưa từng bắt mấy. Cô cũng lười đợi anh nên nhắn tin cho trợ lý Phương, hỏi anh ấy có phải là sáng nay Văn Nghiễn đã quay về không nhưng trợ lý Phương cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Tống Văn Huỳnh ngủ say đến gần mười hai giờ, vì thể lực tiêu hao quá lớn nên bụng cô cũng không nhịn được bắt đầu kêu ùng ục.
Vì để đưa canh cho Văn Nghiễn, không nói đến chuyện phải đợi bốn năm tiếng đồng hồ, cả buổi sáng còn phải nhịn đói, Tống Văn Huỳnh nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ mình không nên phí nhiều công sức đến vậy, quả nhiên là thương xót cho người đàn ông kia chính là xui xẻo.
Cô quay lại phòng nghỉ, đang định cầm túi rời đi thì nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra, nhìn thấy Văn Nghiễn bước từ bên ngoài vào, Tống Văn Huỳnh vừa đi vừa nói: “Sáng nay anh đã đi đâu vậy? Tôi gọi điện cho anh sao anh không nghe máy? Tôi cũng đã chờ anh ở đây cả một đêm rồi…”
Hai nhân viên bất ngờ xuất hiện trong phòng làm việc ngơ ngác nhìn cô.
Thấy có người lạ trong phòng làm việc, Tống Văn Huỳnh suýt chút nữa thì không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, sau khi kịp ý thức được mình vừa nói cái gì, khuôn mặt Tống Văn Huỳnh nhanh chóng đỏ bừng, cô lúng túng cười mấy tiếng với hai người nhân viên, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi nói với Văn Nghiễn: “Mọi người có việc thì nói chuyện trước đi, công việc quan trọng hơn, tôi… Tôi đi trước đây.”
Cô vừa xách túi lên đã muốn chuồn ngay.
“Đợi đã.”
Tống Văn Huỳnh đứng yên tại chỗ.
Văn Nghiễn nói với hai trợ lý bên cạnh: “Hai người đặt đồ lên bàn rồi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Trợ lý đặt hai chiếc túi xách lên bàn trà trước ghế sô pha, bận rộn luôn tay luôn chân cùng với một trợ lý khác rồi rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc không có người ngoài, Tống Văn Huỳnh lại phách lối kiêu căng như cũ, cô nhìn về phía Văn Nghiễn hỏi: “Đêm qua anh đã quay về à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ.”
“Lúc mấy giờ?”
“Khoảng hơn mười một giờ.” Văn Nghiễn bước đến phía trước ghế sô pha, mở túi xách ra rồi nói với Tống Văn Huỳnh: “Lại đây.”
“Để làm gì?”
“Ăn sáng đi.” Văn Nghiễn lấy đồ bên trong túi xách ra, có sữa bò, trứng gà, còn có sandwich, bên trong một chiếc túi xách khác còn có đồ dùng cá nhân.
Thấy có bánh sandwich sữa, chiếc bụng đói của Tống Văn Huỳnh lại kêu lên ùng ục, trước đồ ăn ngon, cơn giận vào lúc sáng lập tức biến mất gần như không còn gì.
Cô đi đến trước bàn trà, vươn tay lấy một chiếc bánh sandwich sữa trên bàn trà, lại bị Văn Nghiễn cướp mất.
“Đi đánh răng rửa mặt trước đã.”
Tống Văn Huỳnh cau mày: “Này này, anh làm gì đó! Ăn xong rồi lại đánh răng rửa mặt thì có khác gì đâu, tôi đói rồi, anh để tôi ăn một miếng trước đã!”
Văn Nghiễn nhướng mày nhìn cô: “Tống Văn Huỳnh, đêm qua cô cũng không hề đánh răng đúng không? Cô nuốt trôi được à?”
“...” Tống Văn Huỳnh không vui nói: “Tôi không đánh răng là bởi vì ai? Còn không phải là vì anh sao? Tôi đợi suốt bốn năm tiếng cũng không thấy quay về, bây giờ anh còn chê tôi à?”
Văn Nghiễn không hề bị cô làm lung lay: “Đi đánh răng đi.”
“Ùng ục…” Bụng cô lại réo ầm lên.
Tống Văn Huỳnh nghiến răng, cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân trên bàn trà lên rồi bước vào phòng tắm trong phòng nghỉ.
Dưới sự thúc giục của cái bụng đói, Tống Văn Huỳnh dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình để đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống trước ghế sô pha với vẻ mặt vô cùng phấn khởi, cắn một miếng lớn trên chiếc bánh sandwich sữa mà Văn Nghiễn đã mở sẵn.
Khoảnh khắc khi nuốt thức ăn và sữa bò vào bụng, Tống Văn Huỳnh cảm thấy cả người mình đều thoải mái, cảm giác thỏa mãn mà đồ ăn mang đến thật sự là liều thuốc tiên chữa lành mọi phiền muộn.
Văn Nghiễn bước đến trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc của ngày hôm nay.
Có trợ lý bước vào và đưa cho Văn Nghiễn một ly cà phê đen.
Buổi sáng Văn Nghiễn không có khẩu vị gì nên phải dựa vào ly cà phê đen này để nâng cao tinh thần trong cả ngày hôm nay.
Tống Văn Huỳnh vừa nhai vừa nuốt, nói: “Đúng rồi, anh đã ăn canh mà tôi mang đến hôm qua chưa?”
Văn Nghiễn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Lúc đang ăn thì đừng nói chuyện.”
“... Ôi chao, anh thật là nhàm chán, chỗ này chỉ có hai người chúng ta thôi, anh có cần phải để ý đến vậy không?” Mặc dù nói vậy nhưng Tống Văn Huỳnh vẫn nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng rồi hỏi: “Tôi hỏi anh đó, anh đã ăn canh tôi mang đến chưa? Anh có biết canh gà này là mẹ đặc biệt nấu cho anh không? Chuyện ngày hôm qua, thật ra thì mẹ cũng biết là mình đã lỡ lời rồi nên mới kêu tôi nhanh đến đây đưa canh cho anh để tỏ ý xin lỗi.”
“Tôi không ăn.”
“Sao lại không ăn?”
“Tôi không thích mùi của bong bóng cá, hơn nữa tôi không thích tất cả các loại cá và hải sản.”
Tống Văn Huỳnh sững sờ.
Cô còn cố tình nói rõ đây là canh gà của bà Văn làm cho anh, ai ngờ là Văn Nghiễn căn bản không hề ăn.
Có chuyện gì với mẹ vậy? Sao ngay cả món ăn mà con trai mình không thích cũng không biết, còn cố tình nấu canh mà con trai không thích ăn để tỏ ý xin lỗi, đây là nói lời xin lỗi sao? Đây chẳng phải là đang kéo dài khoảng cách giữa hai mẹ con sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, dù sao bình thường trên bàn ăn, cô chưa từng nhìn thấy Văn Nghiễn tỏ ra bài xích đối với loại cá và hải sản nào.
Thôi, mình đã tốn công vô ích rồi.
“Anh đã đổ canh rồi sao?”
“Tôi để trong tủ lạnh.”
“Vậy tôi mang về nhé.”
Văn Nghiễn nhìn cô, không nói gì.
Tống Văn Huỳnh lấy canh gà mà cô mang đến ngày hôm qua ra khỏi tủ lạnh trong phòng làm việc, mở nắp hộp giữ nhiệt ra nhìn thử, lượng canh gà không nhiều cũng không ít, giống hệt như hôm qua, hiển nhiên là anh thật sự không ăn một chút nào.
“Văn Nghiễn, nếu anh không thích các loại cá và hải sản, vậy tại sao đến tận bây giờ tôi chưa từng nghe anh nhắc đến? Trên bàn ăn, tôi cũng không hề thấy anh tỏ ra chán ghét các loại cá và hải sản.”
Nghe vậy, Văn Nghiễn dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Văn Huỳnh: “Tống Văn Huỳnh, không phải tất cả những gì cô không thích thì cô đều có thể không chấp nhận chúng.”
“Nhưng đây cũng đâu phải là chuyện lớn gì, một chuyện nhỏ như vậy anh hoàn toàn có thể không chấp nhận mà, anh chỉ cần nói một câu rằng anh không thích ăn cá, cũng không thích ăn hải sản, thì có sao đâu chứ? Đây không phải là tự chịu tội thì là gì?” Tống Văn Huỳnh nói xong thì lấy điện thoại di động ra, ấn gọi cho bà Văn.
Văn Nghiễn nhíu chặt mày: “Cô làm gì đó?”
Tống Văn Huỳnh không đáp lời.
Đến khi được bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của bà Văn, lúc này cô mới tươi cười gọi: “Mẹ.”
“Văn Huỳnh à? Con ở đâu mà cả đêm không về vậy?”
“Con đang ở công ty, con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Văn Nghiễn không hề ăn canh mà mẹ đặc biệt nấu cho anh ấy.”
Trong điện thoại yên lặng một chốc.
Văn Nghiễn nhíu chặt mày, ra vẻ như chuẩn bị giật lấy điện thoại của Tống Văn Huỳnh.
Tống Văn Huỳnh nhanh tay nhanh mắt giật lại, chạy lung tung khắp công ty.
Một hồi lâu sau, giọng nói cô đơn của bà Văn mới truyền đến: “Được rồi, mẹ biết rồi.”
“Sao mẹ không hỏi thử vì sao Văn Nghiễn không ăn canh mẹ nấu?”
“Vì sao?”
Tống Văn Huỳnh đứng đằng sau ghế sô pha, nhìn Văn Nghiễn đang đứng trước ghế, cao giọng nói: “Bởi vì Văn Nghiễn vừa không thích các loại cá cũng không thích ăn hải sản, anh ấy rất ghét hai loại nguyên liệu này, anh ấy không thích mùi bong bóng cá bên trong canh gà nên mới không ăn.”
“Không thích sao? Sao lại không thích được? Từ nhỏ đến lớn…”
“Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều không thích ăn!”
Văn Nghiễn nghiến răng: “Tống Văn Huỳnh!”
“Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Văn Nghiễn còn nói với con rằng không phải tất cả mọi chuyện không thích thì đều có thể không chấp nhận chúng được nhưng con lại cảm thấy rằng không thích thì chính là không thích thôi, chỉ cần lớn tiếng nói ra là được mà, đúng không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro