Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 45
2024-09-18 21:33:58
Giọng bà Văn đắng chát: “Đúng vậy, con nói rất đúng.”
“Mẹ, mẹ còn lời gì muốn nói với Văn Nghiễn không?” Cô đưa điện thoại di động cho Văn Nghiễn.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, rất lâu sau bà Văn mới chậm rãi nói: “Văn Nghiễn à, ngày hôm qua… Mẹ đã nói một vài câu không đúng, con đừng để trong lòng.”
“Mẹ, không sao đâu, con không để bụng đâu ạ, nếu không có chuyện gì thì con cúp máy trước đây. Con còn việc phải làm ạ.”
“Chờ đã…” Giọng bà Văn hơi run rẩy: “Vậy con thích ăn canh gì, nói cho mẹ biết đi, mẹ nấu cho con được không?”
“Mẹ không cần phải vất vả, tạm thời con không muốn ăn canh nên mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi làm việc đây.” Văn Nghiễn nói xong thì cúp điện thoại.
Anh đứng trước ghế sô pha, yên lặng đối mặt với Tống Văn Huỳnh ở sau ghế.
Tống Văn Huỳnh bị anh nhìn cảm thấy hơi chột dạ nhưng ngay sau đó cô lập tức lấy lại can đảm, nói: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi có nói gì sai sao? Cái gì gọi là “Không phải tất cả mọi chuyện mình không thích đều có thể không chấp nhận chúng” chứ, có chuyện gì cần nói thì phải nói ra mới có thể giải quyết vấn đề, nếu anh không nói ra mà cứ giấu trong lòng thì ai biết anh nghĩ thế nào.”
Đáp lại Tống Văn Huỳnh chỉ có hai từ máy móc: “Ra ngoài.”
“Toàn nghĩ xấu cho người tốt.” Tống Văn Huỳnh lẩm bẩm đi đến trước bàn làm việc, cô đậy nắp hộp canh gà đã hoàn toàn nguội lạnh, bên trên nước canh còn có một lớp dầu mỡ đã đông đặc lại, cô cầm lấy tay cầm rồi vẫy tay tới Văn Nghiễn: “Tôi đi đây, lần sau anh muốn ăn canh gì thì cứ nói thẳng, dì Trần cũng có thể nấu cho anh.”
Tống Văn Huỳnh cảm thấy bản thân mình là một con người hiểu rõ lý lẽ sâu sắc, cô đắc ý vừa xách canh gà vừa ngâm nga hát rồi rời đi, tay cầm hộp canh gà lắc lư qua lại.
Haiz, cái nhà này nếu không có cô thì chắc chắn là sẽ phải tan đàn xẻ nghé.
Sự thật chứng minh là làm người không thể quá tự mãn.
Tống Văn Huỳnh đột nhiên trượt tay, hộp giữ nhiệt tuột ra khỏi tay cô, bị cô ném thẳng về phía trần nhà. Cô hốt hoảng, vô thức vươn tay ra đỡ lấy, không ngờ nắp của hộp giữ nhiệt lại bật ra giữa không trung, một tiếng loảng xoảng vang lên, nước canh gà và mọi thứ bên trong giội lên người cô làm cô lạnh thấu tim.
Tống Văn Huỳnh ngây người đứng đơ tại chỗ, vẫn chưa tỉnh táo lại sau tai nạn bị canh gà đổ khắp người.
Một lát sau, trong phòng làm việc đột nhiên phát ra một tiếng khóc vô cùng thảm thiết, làm những trợ lý bên ngoài phòng làm việc bị dọa đến mức lặng đi trong chốc lát rồi nhao nhao dừng chân lại, ngơ ngác nhìn nhau.
“... Này cô kia, Lâm My, gọi điện cho trợ lý của tổng giám đốc Tống đi, hỏi xem đã theo dõi đến đâu rồi.”
“À à à, vâng!”
Phòng làm việc của thư ký yên tĩnh trong chốc lát rồi lại quay về với bầu không khí làm việc bận rộn.
“Canh của tôi…” Tống Văn Huỳnh đứng yên, xoay người về phía Văn Nghiễn gào khóc.
Văn Nghiễn cũng sững sờ trong chốc lát, thấy dáng vẻ khóc lóc của Tống Văn Huỳnh, anh không nhịn được bật cười.
“Anh còn cười nữa! Tại anh hết!”
“Cô còn trách tôi?” Văn Nghiễn bước lên, buồn cười gạt bong bóng cá và thịt gà rơi trên đầu vai cô ra: “Cô có biết đây gọi là gì không?”
“Cái gì?”
“Đắc ý đến quên mình.”
Tống Văn Huỳnh kích động bước về phía anh mấy bước: “Anh còn nói nữa!”
Văn Nghiễn vội vàng lùi về sau hai bước: “Được rồi, tôi không nói nữa.”
Tống Văn Huỳnh cúi đầu nhìn đồ ăn nhầy nhụa dính trên cánh tay mình, tất cả đều là một lớp dầu mỡ màu trắng của canh gà đọng lại, tự bản thân cũng thấy ghét bỏ đến mức không nỡ nhìn: “Anh mang khăn giấy đến cho tôi đi.”
Văn Nghiễn ném túi khăn giấy qua cho cô, đứng cách xa cô hai mét, hoàn toàn không muốn đến gần cô.
Tống Văn Huỳnh bĩu môi: “Anh lau sạch cho tôi đi chứ!”
“Tự lau đi.”
“Tất cả là tại anh, nếu không phải vì anh thì tôi đã không phải thê thảm như thế này! Anh còn chê tôi, không lau cho tôi! Anh có phải là đàn ông không?” Quả nhiên là thương xót cho đàn ông chính là xui xẻo mà! Tống Văn Huỳnh quyết định, sau này cô nhất định sẽ khắc ghi bài học “Thương xót cho đàn ông sẽ gặp xui cả đời” này!
“Anh có lau cho tôi không thì bảo? Nếu anh không lau thì tôi sẽ lau lên người anh!”
“...” Nhìn cánh tay đầy dầu mỡ của Tống Văn Huỳnh, mày Văn Nghiễn càng nhíu chặt hơn, anh cam chịu số phận rút mấy tờ khăn giấy ra lau chùi vết bẩn trên cánh tay cô, khó khăn lắm mới lau sạch được dầu mỡ, Tống Văn Huỳnh cúi đầu ngửi mùi trên người mình, tất cả đều là một mùi hương khó diễn tả thành lời sau khi canh gà đông đặc lại, cô lập tức há to miệng chuẩn bị gào lên.
“Không được khóc!”
Tiếng kêu gào lập tức dừng lại.
“Đi tắm đi, bên trong có khăn tắm mới, tôi sẽ gọi người mua một bộ quần áo mới cho cô rồi mang đến sau.”
Tống Văn Huỳnh mang khuôn mặt như đưa đám đi đến phòng rửa mặt trong phòng nghỉ.
Văn Nghiễn gọi điện cho văn phòng trợ lý và nhờ một trợ lý nữ đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo phù hợp với cô gái cao một mét sáu mươi lăm, nặng hơn bốn mươi lăm cân đến.
“Cho hỏi cần đầy đủ cả bộ sao ạ?”
“Ừ, đầy đủ.”
“Vâng, tôi lập tức làm ngay.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tống Văn Huỳnh liên tục lấy sữa tắm, chà đến mức cánh tay cũng đỏ bừng, lại cẩn thận ngửi một lần nữa, một mùi hương hỗn tạp pha trộn giữa sữa tắm và canh gà tỏa ra.
Tống Văn Huỳnh nôn khan một tiếng, lại ngẩng đầu lên gào khóc, mùi này còn khó ngửi hơn lúc nãy.
Cô tiếp tục mạnh mẽ bóp sữa tắm.
Trong phòng làm việc, mặc dù nhân viên dọn vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ canh gà trên thảm nhưng mùi canh gà vẫn còn thoang thoảng trong không khí, Văn Nghiễn nhớ đến bộ dáng của Tống Văn Huỳnh lúc nãy, không hiểu sao lại bật cười.
Cửa phòng làm việc mở ra.
Trợ lý Phương nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Tống sắp đến rồi.”
Văn Nghiễn điều chỉnh nét mặt rồi đứng lên bước ra ngoài, dặn dò mọi người không được bước vào phòng làm việc.
Văn Nghiễn đứng dưới lầu chờ một lát thì thấy Tống Chính Huy và những người khác đến.
“Con chào ba.”
Tống Chính Huy khẽ gật đầu.
Lần này Tống Chính Huy đích thân đến công ty là vì một dự án trước đó đột ngột có sai sót, hai bên phải gặp nhau để thương lượng xem nên giải quyết như thế nào, ông đi thang máy thẳng lên tầng làm việc, dẫn theo vài người tiến đến phòng họp.
Trợ lý Lâm My mang bộ quần áo đầy đủ mà cô ấy mua được ở trung tâm thương mại vào phòng làm việc của Văn Nghiễn.
“Cô Tống? Cô có đó không? Tôi mang quần áo đến cho cô đây, tôi đặt trên ghế sô pha nhé.”
Lâm My không nghe thấy tiếng trả lời của Tống Văn Huỳnh nên đặt quần áo trên ghế sô pha rồi rời đi.
Tống Văn Huỳnh trong phòng tắm tắt máy sấy tóc, hình như lúc nãy cô nghe thấy tiếng gì đó nên thăm dò gọi ra ngoài một tiếng: “Văn Nghiễn, anh đâu rồi?”
Không có ai trả lời cô.
Tống Văn Huỳnh không còn tâm trạng tiếp tục sấy tóc nữa, cô liếc nhìn quần áo đã bị mình ném xuống đất ở một bên rồi nín thở lục lọi phòng thay đồ của Văn Nghiễn nhưng cô lục đi lục lại cũng không tìm được một món đồ của nữ nào.
“Văn Nghiễn! Anh đâu rồi?” Tống Văn Huỳnh lại cao giọng kêu một tiếng nhưng vẫn không ai đáp lại cô.
Tên đàn ông chó má kia, đi đâu rồi?
Nhìn phòng thay đồ đầy ắp áo sơ mi trắng của Văn Nghiễn, cô suy nghĩ một chút rồi khẽ nghiến răng, vẫn mặc bừa một chiếc. Cô cúi đầu xuống nhìn thử, lại lấy một cái quần bò ngắn cũng xem như là sạch sẽ mặc vào rồi rón rén bước ra ngoài.
Trong phòng làm việc thật sự không có một bóng người, cô đang thắc mắc Văn Nghiễn đi đâu thì nhìn thấy trên ghế sô pha có một chiếc túi xách hàng hiệu, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Bên ngoài phòng làm việc, Tống Chính Huy đang định đi vào phòng họp thì nghe loáng thoáng có tiếng nói truyền đến từ phòng làm việc.
Giọng này cũng khá quen tai, với tư cách là một người đàn ông, ông nghi ngờ nhìn Văn Nghiễn.
“Văn Nghiễn, hay là vào phòng làm việc của con trước đi, ba có vài lời muốn nói với con.”
“Ba…” Văn Nghiễn ngớ người, vô thức liếc phòng làm việc, anh vừa định nói Văn Huỳnh đang ở trong phòng làm việc thì Tống Chính Huy đã nhìn thấy phản ứng đó của anh, biết mình không đoán nhầm, ông lập tức lạnh lùng sải bước đi về phía phòng làm việc của anh, bất ngờ đẩy cửa ra.
Một bóng người phụ nữ nhanh chóng lướt qua trước cửa phòng nghỉ, Tống Chính Huy tức giận quay đầu mắng Văn Nghiễn: “Đây chính là chuyện tốt mà anh đã làm sao?”
Nói xong, ông bước nhanh về phía phòng nghỉ, tức giận đến mức đá mạnh vào cửa phòng nghỉ một cái: “Đi ra ngoài cho tôi!”
Tống Văn Huỳnh đang mặc áo sơ mi của Văn Nghiễn trên người nên vốn đã có tật giật mình, đột nhiên bị cú đá này làm hoảng hồn, cô vốn đã bực bội vì chuyện cả người bị dính đầy canh gà này, đứa mù nào dám nhổ lông trên đầu cọp!
Cô giận đùng đùng thò đầu ra khỏi phòng nghỉ định chất vấn, vẻ giận dữ trên khuôn mặt cô lập tức biến mất sau khi nhìn thấy Tống Chính Huy đang nổi trận lôi đình đứng ngoài cửa: “Ba, sao ba lại tới đây?”
“Mẹ, mẹ còn lời gì muốn nói với Văn Nghiễn không?” Cô đưa điện thoại di động cho Văn Nghiễn.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, rất lâu sau bà Văn mới chậm rãi nói: “Văn Nghiễn à, ngày hôm qua… Mẹ đã nói một vài câu không đúng, con đừng để trong lòng.”
“Mẹ, không sao đâu, con không để bụng đâu ạ, nếu không có chuyện gì thì con cúp máy trước đây. Con còn việc phải làm ạ.”
“Chờ đã…” Giọng bà Văn hơi run rẩy: “Vậy con thích ăn canh gì, nói cho mẹ biết đi, mẹ nấu cho con được không?”
“Mẹ không cần phải vất vả, tạm thời con không muốn ăn canh nên mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con đi làm việc đây.” Văn Nghiễn nói xong thì cúp điện thoại.
Anh đứng trước ghế sô pha, yên lặng đối mặt với Tống Văn Huỳnh ở sau ghế.
Tống Văn Huỳnh bị anh nhìn cảm thấy hơi chột dạ nhưng ngay sau đó cô lập tức lấy lại can đảm, nói: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi có nói gì sai sao? Cái gì gọi là “Không phải tất cả mọi chuyện mình không thích đều có thể không chấp nhận chúng” chứ, có chuyện gì cần nói thì phải nói ra mới có thể giải quyết vấn đề, nếu anh không nói ra mà cứ giấu trong lòng thì ai biết anh nghĩ thế nào.”
Đáp lại Tống Văn Huỳnh chỉ có hai từ máy móc: “Ra ngoài.”
“Toàn nghĩ xấu cho người tốt.” Tống Văn Huỳnh lẩm bẩm đi đến trước bàn làm việc, cô đậy nắp hộp canh gà đã hoàn toàn nguội lạnh, bên trên nước canh còn có một lớp dầu mỡ đã đông đặc lại, cô cầm lấy tay cầm rồi vẫy tay tới Văn Nghiễn: “Tôi đi đây, lần sau anh muốn ăn canh gì thì cứ nói thẳng, dì Trần cũng có thể nấu cho anh.”
Tống Văn Huỳnh cảm thấy bản thân mình là một con người hiểu rõ lý lẽ sâu sắc, cô đắc ý vừa xách canh gà vừa ngâm nga hát rồi rời đi, tay cầm hộp canh gà lắc lư qua lại.
Haiz, cái nhà này nếu không có cô thì chắc chắn là sẽ phải tan đàn xẻ nghé.
Sự thật chứng minh là làm người không thể quá tự mãn.
Tống Văn Huỳnh đột nhiên trượt tay, hộp giữ nhiệt tuột ra khỏi tay cô, bị cô ném thẳng về phía trần nhà. Cô hốt hoảng, vô thức vươn tay ra đỡ lấy, không ngờ nắp của hộp giữ nhiệt lại bật ra giữa không trung, một tiếng loảng xoảng vang lên, nước canh gà và mọi thứ bên trong giội lên người cô làm cô lạnh thấu tim.
Tống Văn Huỳnh ngây người đứng đơ tại chỗ, vẫn chưa tỉnh táo lại sau tai nạn bị canh gà đổ khắp người.
Một lát sau, trong phòng làm việc đột nhiên phát ra một tiếng khóc vô cùng thảm thiết, làm những trợ lý bên ngoài phòng làm việc bị dọa đến mức lặng đi trong chốc lát rồi nhao nhao dừng chân lại, ngơ ngác nhìn nhau.
“... Này cô kia, Lâm My, gọi điện cho trợ lý của tổng giám đốc Tống đi, hỏi xem đã theo dõi đến đâu rồi.”
“À à à, vâng!”
Phòng làm việc của thư ký yên tĩnh trong chốc lát rồi lại quay về với bầu không khí làm việc bận rộn.
“Canh của tôi…” Tống Văn Huỳnh đứng yên, xoay người về phía Văn Nghiễn gào khóc.
Văn Nghiễn cũng sững sờ trong chốc lát, thấy dáng vẻ khóc lóc của Tống Văn Huỳnh, anh không nhịn được bật cười.
“Anh còn cười nữa! Tại anh hết!”
“Cô còn trách tôi?” Văn Nghiễn bước lên, buồn cười gạt bong bóng cá và thịt gà rơi trên đầu vai cô ra: “Cô có biết đây gọi là gì không?”
“Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đắc ý đến quên mình.”
Tống Văn Huỳnh kích động bước về phía anh mấy bước: “Anh còn nói nữa!”
Văn Nghiễn vội vàng lùi về sau hai bước: “Được rồi, tôi không nói nữa.”
Tống Văn Huỳnh cúi đầu nhìn đồ ăn nhầy nhụa dính trên cánh tay mình, tất cả đều là một lớp dầu mỡ màu trắng của canh gà đọng lại, tự bản thân cũng thấy ghét bỏ đến mức không nỡ nhìn: “Anh mang khăn giấy đến cho tôi đi.”
Văn Nghiễn ném túi khăn giấy qua cho cô, đứng cách xa cô hai mét, hoàn toàn không muốn đến gần cô.
Tống Văn Huỳnh bĩu môi: “Anh lau sạch cho tôi đi chứ!”
“Tự lau đi.”
“Tất cả là tại anh, nếu không phải vì anh thì tôi đã không phải thê thảm như thế này! Anh còn chê tôi, không lau cho tôi! Anh có phải là đàn ông không?” Quả nhiên là thương xót cho đàn ông chính là xui xẻo mà! Tống Văn Huỳnh quyết định, sau này cô nhất định sẽ khắc ghi bài học “Thương xót cho đàn ông sẽ gặp xui cả đời” này!
“Anh có lau cho tôi không thì bảo? Nếu anh không lau thì tôi sẽ lau lên người anh!”
“...” Nhìn cánh tay đầy dầu mỡ của Tống Văn Huỳnh, mày Văn Nghiễn càng nhíu chặt hơn, anh cam chịu số phận rút mấy tờ khăn giấy ra lau chùi vết bẩn trên cánh tay cô, khó khăn lắm mới lau sạch được dầu mỡ, Tống Văn Huỳnh cúi đầu ngửi mùi trên người mình, tất cả đều là một mùi hương khó diễn tả thành lời sau khi canh gà đông đặc lại, cô lập tức há to miệng chuẩn bị gào lên.
“Không được khóc!”
Tiếng kêu gào lập tức dừng lại.
“Đi tắm đi, bên trong có khăn tắm mới, tôi sẽ gọi người mua một bộ quần áo mới cho cô rồi mang đến sau.”
Tống Văn Huỳnh mang khuôn mặt như đưa đám đi đến phòng rửa mặt trong phòng nghỉ.
Văn Nghiễn gọi điện cho văn phòng trợ lý và nhờ một trợ lý nữ đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo phù hợp với cô gái cao một mét sáu mươi lăm, nặng hơn bốn mươi lăm cân đến.
“Cho hỏi cần đầy đủ cả bộ sao ạ?”
“Ừ, đầy đủ.”
“Vâng, tôi lập tức làm ngay.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tống Văn Huỳnh liên tục lấy sữa tắm, chà đến mức cánh tay cũng đỏ bừng, lại cẩn thận ngửi một lần nữa, một mùi hương hỗn tạp pha trộn giữa sữa tắm và canh gà tỏa ra.
Tống Văn Huỳnh nôn khan một tiếng, lại ngẩng đầu lên gào khóc, mùi này còn khó ngửi hơn lúc nãy.
Cô tiếp tục mạnh mẽ bóp sữa tắm.
Trong phòng làm việc, mặc dù nhân viên dọn vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ canh gà trên thảm nhưng mùi canh gà vẫn còn thoang thoảng trong không khí, Văn Nghiễn nhớ đến bộ dáng của Tống Văn Huỳnh lúc nãy, không hiểu sao lại bật cười.
Cửa phòng làm việc mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý Phương nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Tống sắp đến rồi.”
Văn Nghiễn điều chỉnh nét mặt rồi đứng lên bước ra ngoài, dặn dò mọi người không được bước vào phòng làm việc.
Văn Nghiễn đứng dưới lầu chờ một lát thì thấy Tống Chính Huy và những người khác đến.
“Con chào ba.”
Tống Chính Huy khẽ gật đầu.
Lần này Tống Chính Huy đích thân đến công ty là vì một dự án trước đó đột ngột có sai sót, hai bên phải gặp nhau để thương lượng xem nên giải quyết như thế nào, ông đi thang máy thẳng lên tầng làm việc, dẫn theo vài người tiến đến phòng họp.
Trợ lý Lâm My mang bộ quần áo đầy đủ mà cô ấy mua được ở trung tâm thương mại vào phòng làm việc của Văn Nghiễn.
“Cô Tống? Cô có đó không? Tôi mang quần áo đến cho cô đây, tôi đặt trên ghế sô pha nhé.”
Lâm My không nghe thấy tiếng trả lời của Tống Văn Huỳnh nên đặt quần áo trên ghế sô pha rồi rời đi.
Tống Văn Huỳnh trong phòng tắm tắt máy sấy tóc, hình như lúc nãy cô nghe thấy tiếng gì đó nên thăm dò gọi ra ngoài một tiếng: “Văn Nghiễn, anh đâu rồi?”
Không có ai trả lời cô.
Tống Văn Huỳnh không còn tâm trạng tiếp tục sấy tóc nữa, cô liếc nhìn quần áo đã bị mình ném xuống đất ở một bên rồi nín thở lục lọi phòng thay đồ của Văn Nghiễn nhưng cô lục đi lục lại cũng không tìm được một món đồ của nữ nào.
“Văn Nghiễn! Anh đâu rồi?” Tống Văn Huỳnh lại cao giọng kêu một tiếng nhưng vẫn không ai đáp lại cô.
Tên đàn ông chó má kia, đi đâu rồi?
Nhìn phòng thay đồ đầy ắp áo sơ mi trắng của Văn Nghiễn, cô suy nghĩ một chút rồi khẽ nghiến răng, vẫn mặc bừa một chiếc. Cô cúi đầu xuống nhìn thử, lại lấy một cái quần bò ngắn cũng xem như là sạch sẽ mặc vào rồi rón rén bước ra ngoài.
Trong phòng làm việc thật sự không có một bóng người, cô đang thắc mắc Văn Nghiễn đi đâu thì nhìn thấy trên ghế sô pha có một chiếc túi xách hàng hiệu, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Bên ngoài phòng làm việc, Tống Chính Huy đang định đi vào phòng họp thì nghe loáng thoáng có tiếng nói truyền đến từ phòng làm việc.
Giọng này cũng khá quen tai, với tư cách là một người đàn ông, ông nghi ngờ nhìn Văn Nghiễn.
“Văn Nghiễn, hay là vào phòng làm việc của con trước đi, ba có vài lời muốn nói với con.”
“Ba…” Văn Nghiễn ngớ người, vô thức liếc phòng làm việc, anh vừa định nói Văn Huỳnh đang ở trong phòng làm việc thì Tống Chính Huy đã nhìn thấy phản ứng đó của anh, biết mình không đoán nhầm, ông lập tức lạnh lùng sải bước đi về phía phòng làm việc của anh, bất ngờ đẩy cửa ra.
Một bóng người phụ nữ nhanh chóng lướt qua trước cửa phòng nghỉ, Tống Chính Huy tức giận quay đầu mắng Văn Nghiễn: “Đây chính là chuyện tốt mà anh đã làm sao?”
Nói xong, ông bước nhanh về phía phòng nghỉ, tức giận đến mức đá mạnh vào cửa phòng nghỉ một cái: “Đi ra ngoài cho tôi!”
Tống Văn Huỳnh đang mặc áo sơ mi của Văn Nghiễn trên người nên vốn đã có tật giật mình, đột nhiên bị cú đá này làm hoảng hồn, cô vốn đã bực bội vì chuyện cả người bị dính đầy canh gà này, đứa mù nào dám nhổ lông trên đầu cọp!
Cô giận đùng đùng thò đầu ra khỏi phòng nghỉ định chất vấn, vẻ giận dữ trên khuôn mặt cô lập tức biến mất sau khi nhìn thấy Tống Chính Huy đang nổi trận lôi đình đứng ngoài cửa: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro