Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 46
2024-09-18 21:33:58
Lời nói sắp thốt ra của Tống Chính Huy bị nghẹn lại trong miệng.
Giọng nói của phụ nữ truyền ra từ phòng làm việc của Văn Nghiễn, tất nhiên ông hiểu điều đó có nghĩa là gì, đàn ông đều có bản tính như nhau, không chừng nhìn bề ngoài không gần nữ sắc, ngay thẳng trong sạch, nhưng trong thâm tâm thì đầy rẫy những suy nghĩ dơ bẩn.
Ông lại muốn xem xem trong phòng Văn Nghiễn đang giấu cô ả tình nhân nào.
Không ngờ rằng tình nhân đó lại là Tống Vãn Huỳnh.
Vẻ mặt Tống Chính Huy rất xấu hổ, nhưng vẫn phải giữ sự uy nghiêm trước mặt con gái và con rể, ông liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh từ trên xuống dưới, thấy cô mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vì áo quá rộng nên che mất quần đùi ở bên trong.
Liếc nhìn một cái rồi quay đi, ông nghiêng người, giọng càng thêm trầm trọng: “Con đang mặc cái gì đây? Còn ra thể thống gì nữa? Đi thay đồ liền!”
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn áo sơ mi đang mặc trên người, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ và chột dạ, vô thức liếc nhìn Văn Nghiễn.
Văn Nghiễn cũng nhìn vào người Tống Vãn Huỳnh.
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh đã rất gầy, áo sơ mi nam mà cô mặc lại trở nên rộng hơn, dường như cả người bơi trong áo sơ mi. Mái tóc vừa gội sấy đang xõa tung, tùy tiện duỗi một bên cổ, khi ánh mắt chạm nhau, đột nhiên Văn Nghiễn dời mắt đi chỗ khác: “Tôi sai người đi mua quần áo cho cô rồi mà?”
“Đang chuẩn bị thay thì hai người bước vào, làm tôi giật mình, còn nữa…” Tống Vãn Huỳnh lật góc áo sơ mi lên, lộ ra quần bò đang mặc: “Nè, mặc cái gì đây là sao, con mặc kín đáo mà, rất ra thể thống!”
Tống Chính Huy cau mày: “Mặc áo sơ mi của đàn ông mà nói ra thể thống? Thể thống gì hả?”
“Văn Nghiễn mà, đâu phải người lạ…” Tống Vãn Huỳnh nói thầm: “Lúc con ở trong phòng tắm, kêu lâu như vậy cũng không ai trả lời nên đành phải bước ra ngoài tìm, quần áo đều dơ hết rồi nên chỉ có thể mặc đồ của anh ấy, con có cố ý đâu, la con làm gì.”
Tống Chính Huy không muốn kể rõ chuyện hiểu lầm này, kêu Tống Vãn Huỳnh đi thay quần áo.
Tống Vãn Huỳnh đóng cửa phòng nghỉ và đi vào phòng tắm để thay quần áo.
Trong phòng làm việc, trợ lý bưng một ly trà đến trước mặt Tống Chính Huy.
Vốn định bắt tình nhân trong phòng làm việc của con rể, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy, tuy Tống Chính Huy lăn lộn trên thương trường hơn ba mươi năm, nhưng bây giờ có chút mất mặt, cầm ly trà lên uống một ngụm để bớt xấu hổ.
So với sự xấu hổ của Tống Chính Huy thì Văn Nghiễn thong thả hơn nhiều, mặc dù bận rộn nhưng anh vẫn ung dung nhìn Tống Chính Huy: “Ba, hình như ba có chuyện muốn nói với con phải không?”
“…” Tống Chính Huy bỏ ly trà xuống: “À… Đúng rồi, có chuyện muốn nói với con.”
“Ba nói đi ạ.” Dáng vẻ của Văn Nghiễn rất chăm chú lắng nghe.
Tống Chính Huy liếc mắt về phía cửa phòng nghỉ, bất mãn với việc Tống Vãn Huỳnh chỉ đi thay quần áo nhưng lâu như vậy vẫn chưa ra, ngập ngừng một chút, hắng giọng rồi thể hiện dáng vẻ của một người ba vợ nghiêm chỉnh, nói: “Trà của con cũng được đó, ngon, là trà gì?”
“Hồng Tiêu Tống Sính ạ, nếu ba thấy ngon thì lát nữa con cho ba một ít.”
“Hồng Tiêu Tống Sính, ngon, trà ngon.”
“Nếu ba thích thì tốt.”
Bầu không khí vẫn nặng nề và xấu hổ.
Tống Chính Huy chủ động điều chỉnh lại: “Sao Vãn Huỳnh lại ở đây? Mới sáng sớm.”
“Tối hôm qua cô ấy đến đưa canh cho con, vì chờ quá lâu nên cô ấy ngủ ở phòng nghỉ, con không kêu cô ấy dậy”
“Vậy sao.” Tống Chính Huy gật đầu: “Ừ, quay chương trình ở nước ngoài phải di chuyển cả ngày, chắc là mệt lắm rồi, nghe nói mấy ngày trước con bay qua để thăm Vãn Huỳnh sao?”
“Mẹ không yên tâm về chuyện đám băng cướp ‘tốc độ’ nên bảo con đi xem chừng.”
Tống Chính Huy gật đầu lần nữa: “Đúng là đáng sợ, may là không có chuyện gì xảy ra. Con bé này, chỉ thay đồ thôi mà lâu quá.”
Mặc dù tâm lý của Tống Chính Huy rất vững, nhưng lúc này cũng sắp lung lay, cầm ly trà Phổ Nhĩ ở trước mặt lên và hớp một ngụm, rồi thêm một ngụm nữa, đến khi thấy đáy ly thì Tống Vãn Huỳnh mới chậm rãi bước ra từ phòng nghỉ.
Tống Chính Huy đứng dậy, thấy Tống Vãn Huỳnh đã thay quần áo thì thở phào nhẹ nhõm: “Con quay về khi nào, quay về cũng không gọi điện thoại cho ba, có biết ba nhớ con lắm không? Còn nữa, mới sáng sớm mà con ăn mặc như vậy, con làm sao vậy!”
“Tại anh ấy chứ ai!” Tống Vãn Huỳnh nghiến răng nhìn Văn Nghiễn, vẻ mặt cô không cam tâm, tức giận ngồi trên sô pha: “Hôm qua mẹ bảo con đưa canh gà cho anh ấy, cuối cùng đợi tới hơn mười một giờ tối cũng không thấy trở về nên con ngủ trong phòng nghỉ. Sáng nay không cẩn thận nên canh gà của mẹ đổ lên người, ba ngửi thử đi, con tắm rồi mà trên người vẫn còn mùi canh gà nè.”
Tống Vãn Huỳnh đưa cánh tay qua cho Tống Chính Huy ngửi thử.
Tống Chính Huy cau mày: “Đúng là có mùi.”
“Đó!” Tống Vãn Huỳnh ngửi ngửi, mùi canh gà thoang thoảng, cô hung hăng liếc Văn Nghiễn một cái: “Con dùng nhiều sữa tắm như vậy mà vẫn còn mùi, con thấy mình bị canh gà ướp đến nỗi thấm vị luôn rồi.”
Nói đến đây Tống Vãn Huỳnh hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”
“Ba đến để bàn chuyện công việc, với lại…” Văn Nghiễn nhìn về phía Tống Chính Huy: “Có vài lời muốn nói với tôi.”
Tống Chính Huy: “…”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống Chính Huy: “Vậy lúc nãy ba mắng con làm gì? Làm con giật mình.”
“Do ba tưởng…” Tống Chính Huy xấu hổ mà ho một tiếng: “Rồi, rồi, không có chuyện gì thì đi về đi, ba có công việc quan trọng muốn nói với Văn Nghiễn.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống chính Huy và Văn Nghiễn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Mờ ám, không nói thì thôi, con về đây.”
“Nếu rảnh thì nhớ về nhà ăn cơm.”
Giọng nói của Tống Vãn Huỳnh truyền tới từ bên ngoài: “Con biết rồi!”
Thấy Văn Nghiễn bình bĩnh và nhìn thẳng vào mình, Tống Chính Huy đứng dậy và cầm áo vest lên: “Được rồi, chúng ta đến phòng họp nói chuyện dự án.”
Văn Nghiễn thấy tốt thì nhận, đứng dậy nhường đường: “Mời ba đi trước.”
—
Nhiệm vụ giao canh gà không thành công.
Tống Vãn Huỳnh về nhà đưa hộp giữ nhiệt không cho dì Trần.
Dì Trần nhìn hộp giữ nhiệt trống không, cười hỏi: “Ăn hết luôn sao? Ăn khỏe ghê.”
Khi đi là một hộp canh gà đầy ắp, khi về chỉ còn cái hộp trống không, nói “ăn hết” là đúng rồi.
Tống Vãn Huỳnh đưa tay ra trước mặt bà ấy: “Dì Trần, dì ngửi thử xem đây là mùi gì?”
“Mùi gì?” Dì Trần ngửi ngửi: “Mùi sữa tắm?”
“Còn mùi gì nữa?”
“Còn nữa sao?” Dì Trần cẩn thận ngửi lại: “Ủa, sao dì ngửi thấy mùi canh gà?”
Tống Vãn Huỳnh lập tức nhăn mặt: “Cháu sơ ý làm đổ canh gà lên người.”
“Hả? Vậy…” Dì Trần cười bất lực: “Cẩn thận chút, không sao, vài ngày nữa là bay mùi ngay, Văn Nghiễn không được ăn canh phải không? À, không sao, chờ Văn Nghiễn về thì dì nấu cái khác cho cậu ấy.”
“Dì Trần, cháu nói cái này cho dì nghe, Văn Nghiễn không thích mùi của bong bóng cá, không riêng bong bóng cá đâu, còn có các loại cá và hải sản khác, anh ấy rất nhạy cảm với mùi tanh nên không thích mấy nguyên liệu đó.”
“Không thích hả?” Dì Trần cau mày: “Sao trước giờ không nghe cậy ấy nói.”
“Dì đừng hỏi anh ấy, sau này dì dừng để mấy món đó trước mặt anh ấy là được.”
“Được, dì nhớ rồi.”
“À đúng rồi, mẹ cháu đâu?”
“Sáng nay bà chủ đã lên lâu nghỉ ngơi rồi, nói là đau đầu, không cho ai lên làm phiền.” Tống Vãn Huỳnh đang muốn lên lầu, bị dì Trần kéo lại: “Đừng lên, bà chủ đã dặn dì đừng cho cháu đi lên, bà ấy muốn yên tĩnh một mình.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn trên lầu giống như đang nghĩ điều gì: “Dạ, cháu biết rồi.”
Vậy là mấy câu nói ở công ty đã khiến bà Văn phải suy nghĩ rồi, nhưng vậy cũng tốt, nếu làm bà Văn nhận ra được sự bất công của mình trong nhiều năm qua, không hẳn là chuyện xấu đối với sự hòa thuận của gia đình trong tương lai.
Không đảm bảo khiến Văn Nghiễn “cải tà quy chính” được nhưng cũng là sự khởi đầu tốt.
Cô âm thầm đi vào phòng điều trị.
Hôm nay bác sĩ gia đình đang tiến hành phục hồi chức năng cho Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh im lặng đứng nhìn ở cửa, đến khi kết thúc phục hồi chức năng, cô mới cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Văn Việt.
“Anh cả.”
Văn Việt ngồi lên xe lăn dưới sự giúp đỡ của bác sĩ: “Tìm tôi làm gì?”
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn tâm sự với anh thôi.”
Văn Việt ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang đứng trước mặt, nói: “Tôi còn chưa cảm ơn cô vì giúp đỡ Minh Vi trong chương trình.”
Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm xuống trước mặt Văn Việt, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cười nói: “Giúp đỡ cái gì, em và chị Minh Vi là người nhà, ai bắt nạt chị Minh Vi là bắt nạt em, chuyện nhỏ thôi mà.”
“Trước kia là tôi hiểu lầm cô.” Văn Việt nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Tống Vãn Huỳnh, gần đây cô thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống cô.”
Tống Vãn Huỳnh chột dạ, cười nói: “Vậy anh cả có tin sau này em sẽ nên người không?”
“Ừ, cô thật sự đã nên người một lần nữa, cô đến tìm tôi có việc gì sao?”
“Em nghe nói anh cả và ông nội ở lại vài ngày ở chỗ của ông Chung, y thuật của ông Chung giỏi như vậy, chân của anh cả vẫn không có chút cảm giác nào giống lúc trước sao?”
“Không có.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Tống Vãn Huỳnh nhìn hai chân của anh: “Anh cả biết không? Thật ra ông nội đặt rất nhiều hy vọng vào anh, hy vọng anh có thể đứng lên và quay về công ty.”
Văn Việt khoanh tay lại: “Có việc gì thì cứ nói thẳng.”
“Em muốn hỏi tại sao anh cả không quay về công ty?”
“Chuyện này rất quan trọng?”
“Đương nhiên là quan trọng, nếu anh có thể quay lại công ty thì ông nội và mẹ không còn lo lắng ngày đêm về việc của anh nữa. Họ vẫn luôn quan tâm anh, hy vọng anh có thể sớm ngày đứng dậy và quay về công ty để ổn định tình hình.” Tống Vãn Huỳnh nhìn hai chân dưới thảm lông của anh ấy: “Nếu anh cứ như vậy, họ sẽ đau lòng.”
Từ nhỏ Văn Việt đã được dạy dỗ dưới tay ông cụ Văn và Văn Cạnh Tiên, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tống Vãn Huỳnh: “Phát hiện từ khi nào?”
Tống Vãn Huỳnh chỉ vào giày của anh ấy.
Văn Việt lập tức hiểu ra: “Cô nhạy bén đấy, vậy mà cô cũng phát hiện ra.”
“Anh cả, anh đừng coi thường em, em tinh mắt lắm. Nhưng em vẫn không hiểu, chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng chấn thương về tâm lý của anh thì đã hết, hoàn toàn có khả năng để trở lại công ty, tại sao anh không trở lại?”
“Có Văn Nghiễn ở công ty rồi, chú ấy xử lý việc của công ty rất tốt, vậy tôi quay về công ty làm gì?”
Tống Vãn Huỳnh hơi thắc mắc, trong cốt truyện, lúc này Văn Việt sẽ đứng dậy khỏi xe lăn và trở lại tập đoàn Văn Thị dưới sự hỗ trợ của ông cụ Văn sao? Nhưng tập đoàn Văn Thị lúc này đã không phải Văn Thị của ba năm trước nữa rồi, Văn Nghiễn cầm quyền, có những bất đồng với Văn Việt về quyết định và cách làm cho nên đối đầu gay gắt.
Không lẽ Văn Việt nhận ra điều gì nên kiềm chế không bộc lộ.
“Anh em ruột thì đánh hổ, cha con ruột thì đánh trận, bắt tay với Văn Nghiễn để làm nên việc lớn, càng phát triển hơn nữa, vậy không tốt sao?”
“Làm nên việc lớn, càng phát triển hơn…” Văn Việt cười nhẹ: “Vậy cô có nghe câu một núi không chứa được hai hổ, phải tính toán rạch ròi với anh em ruột, không làm kinh doanh với người thân thiết nhất chưa?”
“Có nghe rồi…”
“Vậy cô có nhớ câu nói mà ông nội hay nhắc không?”
“Câu nói gì?”
“Đừng để một việc nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình.” Văn Việt bình tĩnh nói: “Tôi không muốn việc công ty làm ảnh hướng đến sự hòa thuận với Văn Nghiễn, chú ấy là em trai tôi, tôi không muốn giành thứ mà chú ấy muốn nữa.”
Tống Vãn Huỳnh không quan tâm chứ “nữa” đó, cô cau mày: “Vậy nên anh cố ý? Anh không muốn quay về tập đoàn Văn Thị?”
“Tôi không muốn.” Không muốn thấy cảnh gia đình này sóng gió trong tương lai, cũng không muốn nhìn thấy anh em đấu đá nhau.
Ba năm trước bất lực nhìn ba chết ngay trước mặt vì bảo vệ anh ấy, anh ấy không bao giờ muốn ba năm sau nhìn thi thể của Văn Nghiễn toàn là máu và chết không nhắm mắt.
Bi kịch xảy ra là do anh ấy, vậy thì cứ để anh ấy mục nát trên xe lăn.
Giọng nói của phụ nữ truyền ra từ phòng làm việc của Văn Nghiễn, tất nhiên ông hiểu điều đó có nghĩa là gì, đàn ông đều có bản tính như nhau, không chừng nhìn bề ngoài không gần nữ sắc, ngay thẳng trong sạch, nhưng trong thâm tâm thì đầy rẫy những suy nghĩ dơ bẩn.
Ông lại muốn xem xem trong phòng Văn Nghiễn đang giấu cô ả tình nhân nào.
Không ngờ rằng tình nhân đó lại là Tống Vãn Huỳnh.
Vẻ mặt Tống Chính Huy rất xấu hổ, nhưng vẫn phải giữ sự uy nghiêm trước mặt con gái và con rể, ông liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh từ trên xuống dưới, thấy cô mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vì áo quá rộng nên che mất quần đùi ở bên trong.
Liếc nhìn một cái rồi quay đi, ông nghiêng người, giọng càng thêm trầm trọng: “Con đang mặc cái gì đây? Còn ra thể thống gì nữa? Đi thay đồ liền!”
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn áo sơ mi đang mặc trên người, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ và chột dạ, vô thức liếc nhìn Văn Nghiễn.
Văn Nghiễn cũng nhìn vào người Tống Vãn Huỳnh.
Vốn dĩ Tống Vãn Huỳnh đã rất gầy, áo sơ mi nam mà cô mặc lại trở nên rộng hơn, dường như cả người bơi trong áo sơ mi. Mái tóc vừa gội sấy đang xõa tung, tùy tiện duỗi một bên cổ, khi ánh mắt chạm nhau, đột nhiên Văn Nghiễn dời mắt đi chỗ khác: “Tôi sai người đi mua quần áo cho cô rồi mà?”
“Đang chuẩn bị thay thì hai người bước vào, làm tôi giật mình, còn nữa…” Tống Vãn Huỳnh lật góc áo sơ mi lên, lộ ra quần bò đang mặc: “Nè, mặc cái gì đây là sao, con mặc kín đáo mà, rất ra thể thống!”
Tống Chính Huy cau mày: “Mặc áo sơ mi của đàn ông mà nói ra thể thống? Thể thống gì hả?”
“Văn Nghiễn mà, đâu phải người lạ…” Tống Vãn Huỳnh nói thầm: “Lúc con ở trong phòng tắm, kêu lâu như vậy cũng không ai trả lời nên đành phải bước ra ngoài tìm, quần áo đều dơ hết rồi nên chỉ có thể mặc đồ của anh ấy, con có cố ý đâu, la con làm gì.”
Tống Chính Huy không muốn kể rõ chuyện hiểu lầm này, kêu Tống Vãn Huỳnh đi thay quần áo.
Tống Vãn Huỳnh đóng cửa phòng nghỉ và đi vào phòng tắm để thay quần áo.
Trong phòng làm việc, trợ lý bưng một ly trà đến trước mặt Tống Chính Huy.
Vốn định bắt tình nhân trong phòng làm việc của con rể, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy, tuy Tống Chính Huy lăn lộn trên thương trường hơn ba mươi năm, nhưng bây giờ có chút mất mặt, cầm ly trà lên uống một ngụm để bớt xấu hổ.
So với sự xấu hổ của Tống Chính Huy thì Văn Nghiễn thong thả hơn nhiều, mặc dù bận rộn nhưng anh vẫn ung dung nhìn Tống Chính Huy: “Ba, hình như ba có chuyện muốn nói với con phải không?”
“…” Tống Chính Huy bỏ ly trà xuống: “À… Đúng rồi, có chuyện muốn nói với con.”
“Ba nói đi ạ.” Dáng vẻ của Văn Nghiễn rất chăm chú lắng nghe.
Tống Chính Huy liếc mắt về phía cửa phòng nghỉ, bất mãn với việc Tống Vãn Huỳnh chỉ đi thay quần áo nhưng lâu như vậy vẫn chưa ra, ngập ngừng một chút, hắng giọng rồi thể hiện dáng vẻ của một người ba vợ nghiêm chỉnh, nói: “Trà của con cũng được đó, ngon, là trà gì?”
“Hồng Tiêu Tống Sính ạ, nếu ba thấy ngon thì lát nữa con cho ba một ít.”
“Hồng Tiêu Tống Sính, ngon, trà ngon.”
“Nếu ba thích thì tốt.”
Bầu không khí vẫn nặng nề và xấu hổ.
Tống Chính Huy chủ động điều chỉnh lại: “Sao Vãn Huỳnh lại ở đây? Mới sáng sớm.”
“Tối hôm qua cô ấy đến đưa canh cho con, vì chờ quá lâu nên cô ấy ngủ ở phòng nghỉ, con không kêu cô ấy dậy”
“Vậy sao.” Tống Chính Huy gật đầu: “Ừ, quay chương trình ở nước ngoài phải di chuyển cả ngày, chắc là mệt lắm rồi, nghe nói mấy ngày trước con bay qua để thăm Vãn Huỳnh sao?”
“Mẹ không yên tâm về chuyện đám băng cướp ‘tốc độ’ nên bảo con đi xem chừng.”
Tống Chính Huy gật đầu lần nữa: “Đúng là đáng sợ, may là không có chuyện gì xảy ra. Con bé này, chỉ thay đồ thôi mà lâu quá.”
Mặc dù tâm lý của Tống Chính Huy rất vững, nhưng lúc này cũng sắp lung lay, cầm ly trà Phổ Nhĩ ở trước mặt lên và hớp một ngụm, rồi thêm một ngụm nữa, đến khi thấy đáy ly thì Tống Vãn Huỳnh mới chậm rãi bước ra từ phòng nghỉ.
Tống Chính Huy đứng dậy, thấy Tống Vãn Huỳnh đã thay quần áo thì thở phào nhẹ nhõm: “Con quay về khi nào, quay về cũng không gọi điện thoại cho ba, có biết ba nhớ con lắm không? Còn nữa, mới sáng sớm mà con ăn mặc như vậy, con làm sao vậy!”
“Tại anh ấy chứ ai!” Tống Vãn Huỳnh nghiến răng nhìn Văn Nghiễn, vẻ mặt cô không cam tâm, tức giận ngồi trên sô pha: “Hôm qua mẹ bảo con đưa canh gà cho anh ấy, cuối cùng đợi tới hơn mười một giờ tối cũng không thấy trở về nên con ngủ trong phòng nghỉ. Sáng nay không cẩn thận nên canh gà của mẹ đổ lên người, ba ngửi thử đi, con tắm rồi mà trên người vẫn còn mùi canh gà nè.”
Tống Vãn Huỳnh đưa cánh tay qua cho Tống Chính Huy ngửi thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Chính Huy cau mày: “Đúng là có mùi.”
“Đó!” Tống Vãn Huỳnh ngửi ngửi, mùi canh gà thoang thoảng, cô hung hăng liếc Văn Nghiễn một cái: “Con dùng nhiều sữa tắm như vậy mà vẫn còn mùi, con thấy mình bị canh gà ướp đến nỗi thấm vị luôn rồi.”
Nói đến đây Tống Vãn Huỳnh hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”
“Ba đến để bàn chuyện công việc, với lại…” Văn Nghiễn nhìn về phía Tống Chính Huy: “Có vài lời muốn nói với tôi.”
Tống Chính Huy: “…”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống Chính Huy: “Vậy lúc nãy ba mắng con làm gì? Làm con giật mình.”
“Do ba tưởng…” Tống Chính Huy xấu hổ mà ho một tiếng: “Rồi, rồi, không có chuyện gì thì đi về đi, ba có công việc quan trọng muốn nói với Văn Nghiễn.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống chính Huy và Văn Nghiễn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Mờ ám, không nói thì thôi, con về đây.”
“Nếu rảnh thì nhớ về nhà ăn cơm.”
Giọng nói của Tống Vãn Huỳnh truyền tới từ bên ngoài: “Con biết rồi!”
Thấy Văn Nghiễn bình bĩnh và nhìn thẳng vào mình, Tống Chính Huy đứng dậy và cầm áo vest lên: “Được rồi, chúng ta đến phòng họp nói chuyện dự án.”
Văn Nghiễn thấy tốt thì nhận, đứng dậy nhường đường: “Mời ba đi trước.”
—
Nhiệm vụ giao canh gà không thành công.
Tống Vãn Huỳnh về nhà đưa hộp giữ nhiệt không cho dì Trần.
Dì Trần nhìn hộp giữ nhiệt trống không, cười hỏi: “Ăn hết luôn sao? Ăn khỏe ghê.”
Khi đi là một hộp canh gà đầy ắp, khi về chỉ còn cái hộp trống không, nói “ăn hết” là đúng rồi.
Tống Vãn Huỳnh đưa tay ra trước mặt bà ấy: “Dì Trần, dì ngửi thử xem đây là mùi gì?”
“Mùi gì?” Dì Trần ngửi ngửi: “Mùi sữa tắm?”
“Còn mùi gì nữa?”
“Còn nữa sao?” Dì Trần cẩn thận ngửi lại: “Ủa, sao dì ngửi thấy mùi canh gà?”
Tống Vãn Huỳnh lập tức nhăn mặt: “Cháu sơ ý làm đổ canh gà lên người.”
“Hả? Vậy…” Dì Trần cười bất lực: “Cẩn thận chút, không sao, vài ngày nữa là bay mùi ngay, Văn Nghiễn không được ăn canh phải không? À, không sao, chờ Văn Nghiễn về thì dì nấu cái khác cho cậu ấy.”
“Dì Trần, cháu nói cái này cho dì nghe, Văn Nghiễn không thích mùi của bong bóng cá, không riêng bong bóng cá đâu, còn có các loại cá và hải sản khác, anh ấy rất nhạy cảm với mùi tanh nên không thích mấy nguyên liệu đó.”
“Không thích hả?” Dì Trần cau mày: “Sao trước giờ không nghe cậy ấy nói.”
“Dì đừng hỏi anh ấy, sau này dì dừng để mấy món đó trước mặt anh ấy là được.”
“Được, dì nhớ rồi.”
“À đúng rồi, mẹ cháu đâu?”
“Sáng nay bà chủ đã lên lâu nghỉ ngơi rồi, nói là đau đầu, không cho ai lên làm phiền.” Tống Vãn Huỳnh đang muốn lên lầu, bị dì Trần kéo lại: “Đừng lên, bà chủ đã dặn dì đừng cho cháu đi lên, bà ấy muốn yên tĩnh một mình.”
Tống Vãn Huỳnh nhìn trên lầu giống như đang nghĩ điều gì: “Dạ, cháu biết rồi.”
Vậy là mấy câu nói ở công ty đã khiến bà Văn phải suy nghĩ rồi, nhưng vậy cũng tốt, nếu làm bà Văn nhận ra được sự bất công của mình trong nhiều năm qua, không hẳn là chuyện xấu đối với sự hòa thuận của gia đình trong tương lai.
Không đảm bảo khiến Văn Nghiễn “cải tà quy chính” được nhưng cũng là sự khởi đầu tốt.
Cô âm thầm đi vào phòng điều trị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay bác sĩ gia đình đang tiến hành phục hồi chức năng cho Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh im lặng đứng nhìn ở cửa, đến khi kết thúc phục hồi chức năng, cô mới cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Văn Việt.
“Anh cả.”
Văn Việt ngồi lên xe lăn dưới sự giúp đỡ của bác sĩ: “Tìm tôi làm gì?”
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn tâm sự với anh thôi.”
Văn Việt ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang đứng trước mặt, nói: “Tôi còn chưa cảm ơn cô vì giúp đỡ Minh Vi trong chương trình.”
Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm xuống trước mặt Văn Việt, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cười nói: “Giúp đỡ cái gì, em và chị Minh Vi là người nhà, ai bắt nạt chị Minh Vi là bắt nạt em, chuyện nhỏ thôi mà.”
“Trước kia là tôi hiểu lầm cô.” Văn Việt nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Tống Vãn Huỳnh, gần đây cô thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống cô.”
Tống Vãn Huỳnh chột dạ, cười nói: “Vậy anh cả có tin sau này em sẽ nên người không?”
“Ừ, cô thật sự đã nên người một lần nữa, cô đến tìm tôi có việc gì sao?”
“Em nghe nói anh cả và ông nội ở lại vài ngày ở chỗ của ông Chung, y thuật của ông Chung giỏi như vậy, chân của anh cả vẫn không có chút cảm giác nào giống lúc trước sao?”
“Không có.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Tống Vãn Huỳnh nhìn hai chân của anh: “Anh cả biết không? Thật ra ông nội đặt rất nhiều hy vọng vào anh, hy vọng anh có thể đứng lên và quay về công ty.”
Văn Việt khoanh tay lại: “Có việc gì thì cứ nói thẳng.”
“Em muốn hỏi tại sao anh cả không quay về công ty?”
“Chuyện này rất quan trọng?”
“Đương nhiên là quan trọng, nếu anh có thể quay lại công ty thì ông nội và mẹ không còn lo lắng ngày đêm về việc của anh nữa. Họ vẫn luôn quan tâm anh, hy vọng anh có thể sớm ngày đứng dậy và quay về công ty để ổn định tình hình.” Tống Vãn Huỳnh nhìn hai chân dưới thảm lông của anh ấy: “Nếu anh cứ như vậy, họ sẽ đau lòng.”
Từ nhỏ Văn Việt đã được dạy dỗ dưới tay ông cụ Văn và Văn Cạnh Tiên, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tống Vãn Huỳnh: “Phát hiện từ khi nào?”
Tống Vãn Huỳnh chỉ vào giày của anh ấy.
Văn Việt lập tức hiểu ra: “Cô nhạy bén đấy, vậy mà cô cũng phát hiện ra.”
“Anh cả, anh đừng coi thường em, em tinh mắt lắm. Nhưng em vẫn không hiểu, chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng chấn thương về tâm lý của anh thì đã hết, hoàn toàn có khả năng để trở lại công ty, tại sao anh không trở lại?”
“Có Văn Nghiễn ở công ty rồi, chú ấy xử lý việc của công ty rất tốt, vậy tôi quay về công ty làm gì?”
Tống Vãn Huỳnh hơi thắc mắc, trong cốt truyện, lúc này Văn Việt sẽ đứng dậy khỏi xe lăn và trở lại tập đoàn Văn Thị dưới sự hỗ trợ của ông cụ Văn sao? Nhưng tập đoàn Văn Thị lúc này đã không phải Văn Thị của ba năm trước nữa rồi, Văn Nghiễn cầm quyền, có những bất đồng với Văn Việt về quyết định và cách làm cho nên đối đầu gay gắt.
Không lẽ Văn Việt nhận ra điều gì nên kiềm chế không bộc lộ.
“Anh em ruột thì đánh hổ, cha con ruột thì đánh trận, bắt tay với Văn Nghiễn để làm nên việc lớn, càng phát triển hơn nữa, vậy không tốt sao?”
“Làm nên việc lớn, càng phát triển hơn…” Văn Việt cười nhẹ: “Vậy cô có nghe câu một núi không chứa được hai hổ, phải tính toán rạch ròi với anh em ruột, không làm kinh doanh với người thân thiết nhất chưa?”
“Có nghe rồi…”
“Vậy cô có nhớ câu nói mà ông nội hay nhắc không?”
“Câu nói gì?”
“Đừng để một việc nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình.” Văn Việt bình tĩnh nói: “Tôi không muốn việc công ty làm ảnh hướng đến sự hòa thuận với Văn Nghiễn, chú ấy là em trai tôi, tôi không muốn giành thứ mà chú ấy muốn nữa.”
Tống Vãn Huỳnh không quan tâm chứ “nữa” đó, cô cau mày: “Vậy nên anh cố ý? Anh không muốn quay về tập đoàn Văn Thị?”
“Tôi không muốn.” Không muốn thấy cảnh gia đình này sóng gió trong tương lai, cũng không muốn nhìn thấy anh em đấu đá nhau.
Ba năm trước bất lực nhìn ba chết ngay trước mặt vì bảo vệ anh ấy, anh ấy không bao giờ muốn ba năm sau nhìn thi thể của Văn Nghiễn toàn là máu và chết không nhắm mắt.
Bi kịch xảy ra là do anh ấy, vậy thì cứ để anh ấy mục nát trên xe lăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro