Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 48
2024-09-18 21:33:58
Tống Vãn Huỳnh bị tiếng nước tí tách đánh thức.
Mới sáng sớm mà đã quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, Tống Vãn Huỳnh gắt ngủ, cô mở mắt ngồi dậy, gắt gỏng nhìn về phía phòng tắm: “Ồn chết mất!”
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, sau một lát yên lặng, Văn Nghiễn mặc áo choàng tắm bước ra: “Dậy rồi à?”
Tống Vãn Huỳnh ngơ ngẩn, cô không thể kiểm soát bản thân mà nhìn chăm chăm vào cơ bụng lộ ra ngoài áo choàng tắm của Văn Nghiễn vài giây, rồi lại dịch xuống dưới… Cô cố ép bản thân mình quay đi, mất tự nhiên hỏi: “Sao anh lại về? Về từ lúc nào thế?”
Văn Nghiễn điềm nhiên như không mà dùng khăn lau sạch nước trên người: “Tối qua.”
“Tối qua? Sao tôi không biết?”
“Tối qua cô ngủ như chết thế thì biết làm sao được.” Văn Nghiễn đứng trong phòng treo quần áo, lấy bừa một chiếc quần âu và áo sơ mi trắng ra, anh cởi áo choàng tắm trên người rồi thoải mái mà đứng trước gương thay quần áo.
“Này!” Tống Vãn Huỳnh quay mặt đi: “Anh không thể vào phòng tắm thay quần áo được à? Trong phòng vẫn đang có người đấy, không biết tị hiềm chắc?”
Bàn tay đang cài cúc áo của Văn Nghiễn hơi ngừng lại, anh cài nốt chiếc cúc cuối cùng rồi lấy chiếc cà vạt vân nghiêng màu xanh da trời: “Vậy thì có lẽ cô phải tự khắc phục thôi, dù gì tình huống như hôm nay sau này còn xảy ra nhiều, nếu thật sự không quen thì cứ nhắm mắt vào, ngoài ra…” Anh quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chỉnh lại dây áo ngủ của cô đi kìa.”
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn rồi cuống quít chỉnh lại dây áo sắp rơi xuống ngực.
Tống Vãn Huỳnh ôm chặt lấy chăn, cô không mặc đồ lót.
Ai đi ngủ mà còn mặc đồ lót chứ hả!
Văn Nghiễn rời mắt khỏi người cô, tiếp tục thắt cà vạt, anh cười một tiếng ngắn ngủi: “Tị hiềm?”
Tống Vãn Huỳnh xụ mặt, tâm trạng bực bội vì sáng sớm ngày ra đã bị đánh thức giờ càng trở nên khó chịu tới mức cùng cực.
Cô không thích nói chuyện với Văn Nghiễn, anh mở miệng ra là chọc giận người khác!
Hôm qua vì anh mà cô hết an ủi người này lại trấn an người kia, miệng nói đến mức sắp rách tới nơi, anh không cảm ơn được câu nào thì thôi, vừa về nhà đã chọc điên người khác rồi.
Nhưng khi quay đầu nhìn chăn gối bừa bộn bên cạnh, sự chột dạ đã dập tắt lửa giận mà Văn Nghiễn vừa đốt lên.
“Tối qua tôi không làm gì khác người đâu nhỉ?” Tống Vãn Huỳnh không tự tin chút nào về tư thế ngủ của mình, khó mà chắc chắn tối qua Văn Nghiễn không chịu khổ bởi “độc thủ” của cô.
“Chuyện khác người?”
“Tư thế ngủ của tôi… không được nề nếp cho lắm.”
Văn Nghiễn nhìn cô, không biết anh nghĩ gì mà bỗng nở nụ cười: “Cô biết là được.”
Mặt Tống Vãn Huỳnh như đưa đám, trong đầu cô tự động hiện lên một đống hình ảnh loạn xì ngầu, ví dụ như đêm qua cô cướp chăn của Văn Nghiễn, đạp Văn Nghiễn xuống giường, coi Văn Nghiễn là gối ôm.
“Vậy sau này anh về nhà chúng ta đừng nên ngủ cùng giường thì hơn.”
“Tại sao không thể ngủ cùng giường?”
“Chúng ta chỉ là vợ chồng, sao có thể ngủ cùng giường được?”
Văn Nghiễn nhăn mày: “Nhất định phải đợi chết rồi mới ngủ cùng nhau à?”
“Có chết tôi cũng không ngủ cùng anh!” Tống Vãn Huỳnh nóng nảy: “Văn Nghiễn, tôi biết anh không thích tôi, tôi mặc kệ anh làm gì ở ngoài, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột ngột về nhà, làm tôi không có chuẩn bị gì hết.”
Nếu biết tối qua Văn Nghiễn sẽ về thì cô đã không mặc ít như vậy đi ngủ rồi.
Tối qua không biết ai chiếm hời ai đâu!
Xem ra sau này buổi tối đi ngủ phải mặc kín hơn chút để khỏi xấu hổ.
Văn Nghiễn bị cô chọc tức, anh cười: “Tôi về nhà mà cũng phải báo với cô?”
“Nói trước một câu không được chắc?”
Văn Nghiễn nâng mày: “Được, vậy hiện tại tôi báo trước với cô, sau này tôi sẽ thường xuyên về nhà.”
“Thường xuyên về nhà? Công việc của anh bận rộn như vậy, bình thường mười ngày nửa tháng không thấy về nhà được một lần, giờ anh xếp được thời gian à?”
Anh thắt xong cà vạt, bước đến bên cạnh mép giường, hơi cúi người nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Không phải mẹ bảo tôi phải quan tâm gia đình, dành thời gian cho cô nhiều hơn, gánh vác trách nhiệm của một người chồng à, đây không phải là những gì trước đây cô mong muốn ư?”
“…” Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở nụ cười: “Tôi đang suy nghĩ cho anh mà, công ty cách nhà hơn một tiếng đi xe, đi đi về về mệt biết bao.”
“Cô nói đúng.” Văn Nghiễn gật đầu như thể đang cân nhắc điều gì: “Công ty cách nhà xa quá, đi đường mất một tiếng rưỡi đúng là rất chậm trễ thời gian nghỉ ngơi.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu như giã tỏi.
“Nhưng tôi nghĩ kĩ lại thì trước giờ đều là cô lo cho tôi, giúp tôi nói chuyện, trước đây tôi có thành kiến với cô, hiểu lầm cô là do tôi sai. Xem ra sau này tôi phải bỏ qua thành kiến mà nhìn nhận cô. Mẹ nói đúng, nếu chúng ta đã là vợ chồng thì tất nhiên phải chung sống hòa hợp, từ từ gây dựng tình cảm, chỉ ngồi xe một tiếng rưỡi mà thôi, tôi có thể chịu được.”
“Anh có ý gì? Sao chúng ta phải gây dựng tình cảm?” Tống Vãn Huỳnh cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng lại không giấu nổi sự bối rối: “Không phải là tại tôi hối cải trở thành con người mới nên anh mới bị tôi thu hút đấy chứ hả?”
Văn Nghiễn không thích che che giấu giấu, anh thẳng thắn nói: “Đúng là tôi thấy cô hiện tại càng làm người khác yêu quý hơn trước kia.”
Cứu mạng.
Lấy oán trả ơn! Chắc chắn là lấy oán trả ơn!
Văn Nghiễn, anh có biết anh đang nói gì không hả?
Cô đang giúp đỡ anh, miệng nói sắp rách đến nơi, vậy mà anh còn lấy oán trả ơn với cô?
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiễn đã bị ăn đòn nhừ tử.
“Lúc tôi thích anh thì anh không thích tôi, giờ tôi không thích anh nữa thì anh lại nói là anh bị tôi thu hút? Anh… anh…” Tống Vãn Huỳnh khó thở: “Anh lấy oán trả ơn!”
“Lấy oán trả ơn? Tôi lấy oán trả ơn lúc nào?”
“Tôi nói chuyện giúp anh, giúp anh giải thích với ông với mẹ, cả ngày hôm qua miệng tôi chưa được nghỉ ngơi lúc nào, tôi giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, anh không báo đáp tôi thì thôi mà còn muốn gây dựng tình cảm?”
“Giúp tôi làm nhiều như vậy? Đúng là tôi phải cảm ơn báo đáp cô rồi.”
“Không cần! Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi cảm thấy chúng ta như bây giờ khá tốt, không cần thay đổi gì hết. Anh cũng không cần phải vì tôi mà ngày ngày về nhà, hơn nữa anh đừng nghĩ nhiều, tôi làm vậy không phải vì anh, chẳng qua là tôi không muốn chút việc nhỏ đấy ảnh hưởng đến tình cảm gia đình mà thôi.”
Vẻ ôn hòa như có như không trên mặt Văn Nghiễn dần biến mất, anh từ từ đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống Tống Vãn Huỳnh.
Thật kỳ quặc, cô không sợ lúc Văn Nghiễn tức giận, cô càng không sợ lúc anh lạnh lùng đối xử với cô như người lạ, nhưng khi Văn Nghiễn bình tĩnh nhìn cô như bây giờ thì cô lại thấy rùng mình.
“Vậy à? Chỉ vì không muốn chút việc nhỏ làm ảnh hưởng đến tình cảm gia đình thôi ư?”
“Không thì sao?”
Văn Nghiễn im lặng không nói gì thêm, anh quay người rời đi.
Tay Tống Vãn Huỳnh nhanh hơn não, cô lập tức túm lấy góc áo sơ mi của Văn Nghiễn: “Anh không giận đúng không? Anh đừng giận, tôi không có ý gì khác đâu.”
“Tôi không giận.”
“Anh giận rồi.”
“Không giận.”
“Có giận.”
“Bỏ tay ra.”
“Không bỏ.”
Văn Nghiễn im lặng một lát, anh dùng ngón trỏ dí vào trán cô, ấn cô xuống giường: “Tống Vãn Huỳnh, cô nghĩ linh tinh gì trong đầu thế, chẳng qua là tôi thấy cô bây giờ không đáng ghét như cô ngày trước thôi, vậy mà cô nói với tôi một đống lời, cứ như thể tôi quấn quýt lấy cô không chịu buông vậy. Đừng có tưởng ai cũng yêu mình, tôi không có chút hứng thú nào với cô hết.”
“Thế tại sao anh lại nói muốn gây dựng tình cảm với tôi?”
“Đúng là tôi muốn gây dựng tình cảm với cô, nhưng chỉ là vì ông và mẹ đều yêu quý cô, hơn nữa tối qua ba cô cũng bảo tôi không được phụ lòng cô. Nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép.”
Chưa đợi Tống Vãn Huỳnh trả lời thì Văn Nghiễn đã trêu chọc: “Tôi tò mò không biết cô căn cứ vào đâu mà nghĩ là tôi sẽ thích cô? Vì đôi chân dài hơn cả mạng sống của tôi ấy à?”
Tống Vãn Huỳnh muốn nói rồi lại thôi.
Đúng thế, Văn Nghiễn căn cứ vào đâu mà thích cô?
Căn cứ vào dăm ba câu trước mặt ông và mẹ của cô? Vào việc hôm qua cô đến công ty Văn Nghiễn đưa canh? Hay là căn cứ vào đôi chân mình dài hơn cả mạng sống của Văn Nghiễn?
Tỉnh táo lên Tống Vãn Huỳnh, đừng tự nghĩ bản thân ghê gớm, Văn Nghiễn mới chỉ nói cô của hiện tại càng làm người khác yêu quý hơn cô của trước kia, bao nhiêu chữ vậy mà cô chỉ nghe được đúng hai chữ “yêu quý”, sao cô lại ảo tưởng, hơi tí là lại nghĩ người khác thích mình thế này.
Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, là do cô hiểu lầm.
Cô ngượng ngùng nói với Văn Nghiễn: “Ngại quá, là do tôi hiểu lầm, anh cứ coi như tôi chưa nói gì cả đi.”
Văn Nghiễn nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, lát sau không chút hứng thú nào mà nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đến công ty trước đây.”
Tống Vãn Huỳnh nói với theo bóng lưng anh: “Thế tối nay anh có về nhà không?”
“Tính sau đi.”
“Ồ.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tống Vãn Huỳnh mới thở phào mà nằm lại lên giường, cô nhớ lại những lời căm phẫn trào dâng mà mình vừa nói với Văn Nghiễn, mặt cô lập tức đỏ hồng.
Không thể tin nổi, vậy mà cô lại nói mấy lời xấu hổ đó với Văn Nghiễn!
Toàn là mấy cái gì đâu vậy trời!
Thế mà cô lại nghĩ rằng Văn Nghiễn thích mình, cô choáng đầu mất rồi!
Tống Vãn Huỳnh lăn qua lăn lại trên giường, cô xấu hổ và tức giận muốn chết.
Không sao không sao, chút chuyện nhỏ xíu ấy mà, đời này chẳng mấy mà hết, Văn Nghiễn cũng chẳng mấy mà “tèo”, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, Tống Vãn Huỳnh tự an ủi bản thân.
Cô đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng.
Trong phòng ăn, Tống Vãn Huỳnh nhìn chỗ ngồi trống không của Văn Nghiễn, cô cất tiếng hỏi: “Dì Trần, ban nãy Văn Nghiễn ăn sáng chưa ạ?”
Dì Trần nói: “Chưa đâu, cậu ấy vừa xuống nhà đã nói công ty có việc gấp phải xử lý, bữa sáng chưa ăn miếng nào đã đi rồi.”
“Gì cơ? Tối qua Văn Nghiễn về nhà à? Sao mẹ không biết” Bà Văn kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy có về nhưng về lúc khá muộn rồi ạ.”
“Vãn Huỳnh, con nói với nó là nếu muộn quá thì đừng về, công ty cách nhà xa, đi đi về về rất mệt.”
“Con cũng nói vậy với anh ấy rồi, nhưng Văn Nghiễn bảo sau này sẽ thường xuyên về nhà, dành nhiều thời gian cho mẹ. Mẹ xem, thật ra anh ấy luôn ghi nhớ lời mẹ nói, anh ấy rất nghe lời mẹ đấy ạ.”
Sắc mặt bà Văn chán nản: “Đúng thế, từ nhỏ thằng bé đã nghe lời rồi.”
“Mẹ, Văn Nghiễn vẫn chưa ăn gì, hay là mẹ gửi tin nhắn cho anh ấy, dặn anh ấy đừng quên ăn sáng? Công việc của anh ấy bận rộn, ăn uống không đúng giờ giấc rất dễ bị bệnh dạ dày.”
Bà Văn gật đầu: “Đúng, con nói đúng.”
Bà đứng dậy, đi ra phòng khách lấy điện thoại, đi được nửa đường lại quay lại: “Vãn Huỳnh, con là vợ Văn Nghiễn, nên để con gửi tin nhắn mới phải.”
“Con… Ấy, mẹ, con không quan trọng, quan trọng là mẹ và Văn Nghiễn đang có khúc mắc, mẹ nên nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”
Bà Văn im lặng.
Tống Vãn Huỳnh cầm lấy điện thoại của bà, soạn tin nhắn gửi cho Văn Nghiễn: A Nghiễn, dù công việc có bận rộn thì cũng đừng quên ăn sáng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, mệt thì cứ về nhà, mẹ mãi mãi là hậu phương vững chắc của con.
Gửi đi.
Trên đường đến công ty, Văn Nghiễn ngồi trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy tối qua không uống bao nhiêu, nhưng anh không ngủ đủ giấc, nghĩ đến cuộc họp sắp diễn ra, anh chỉ đành ngủ tạm một lát trên đường về công ty.
Điện thoại của Văn Nghiễn rung lên, anh cầm lên xem, là tin nhắn do bà Văn gửi đến.
“A Nghiễn, dù công việc có bận rộn thì cũng đừng quên ăn sáng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, mệt thì cứ về nhà, mẹ mãi mãi là hậu phương vững chắc của con.”
Văn Nghiễn nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc lâu, đột nhiên bật cười, nhắn tin trả lời: Con biết rồi, cảm ơn mẹ.
Sau đó anh mở khung trò chuyện giữa mình và Tống Vãn Huỳnh ra.
Văn Nghiễn: Tống Vãn Huỳnh, trước giờ mẹ đều không gọi tôi là A Nghiễn, cũng không hề tự xưng là mẹ, lần sau nhớ chú ý đấy.
Mới sáng sớm mà đã quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, Tống Vãn Huỳnh gắt ngủ, cô mở mắt ngồi dậy, gắt gỏng nhìn về phía phòng tắm: “Ồn chết mất!”
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, sau một lát yên lặng, Văn Nghiễn mặc áo choàng tắm bước ra: “Dậy rồi à?”
Tống Vãn Huỳnh ngơ ngẩn, cô không thể kiểm soát bản thân mà nhìn chăm chăm vào cơ bụng lộ ra ngoài áo choàng tắm của Văn Nghiễn vài giây, rồi lại dịch xuống dưới… Cô cố ép bản thân mình quay đi, mất tự nhiên hỏi: “Sao anh lại về? Về từ lúc nào thế?”
Văn Nghiễn điềm nhiên như không mà dùng khăn lau sạch nước trên người: “Tối qua.”
“Tối qua? Sao tôi không biết?”
“Tối qua cô ngủ như chết thế thì biết làm sao được.” Văn Nghiễn đứng trong phòng treo quần áo, lấy bừa một chiếc quần âu và áo sơ mi trắng ra, anh cởi áo choàng tắm trên người rồi thoải mái mà đứng trước gương thay quần áo.
“Này!” Tống Vãn Huỳnh quay mặt đi: “Anh không thể vào phòng tắm thay quần áo được à? Trong phòng vẫn đang có người đấy, không biết tị hiềm chắc?”
Bàn tay đang cài cúc áo của Văn Nghiễn hơi ngừng lại, anh cài nốt chiếc cúc cuối cùng rồi lấy chiếc cà vạt vân nghiêng màu xanh da trời: “Vậy thì có lẽ cô phải tự khắc phục thôi, dù gì tình huống như hôm nay sau này còn xảy ra nhiều, nếu thật sự không quen thì cứ nhắm mắt vào, ngoài ra…” Anh quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chỉnh lại dây áo ngủ của cô đi kìa.”
Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn rồi cuống quít chỉnh lại dây áo sắp rơi xuống ngực.
Tống Vãn Huỳnh ôm chặt lấy chăn, cô không mặc đồ lót.
Ai đi ngủ mà còn mặc đồ lót chứ hả!
Văn Nghiễn rời mắt khỏi người cô, tiếp tục thắt cà vạt, anh cười một tiếng ngắn ngủi: “Tị hiềm?”
Tống Vãn Huỳnh xụ mặt, tâm trạng bực bội vì sáng sớm ngày ra đã bị đánh thức giờ càng trở nên khó chịu tới mức cùng cực.
Cô không thích nói chuyện với Văn Nghiễn, anh mở miệng ra là chọc giận người khác!
Hôm qua vì anh mà cô hết an ủi người này lại trấn an người kia, miệng nói đến mức sắp rách tới nơi, anh không cảm ơn được câu nào thì thôi, vừa về nhà đã chọc điên người khác rồi.
Nhưng khi quay đầu nhìn chăn gối bừa bộn bên cạnh, sự chột dạ đã dập tắt lửa giận mà Văn Nghiễn vừa đốt lên.
“Tối qua tôi không làm gì khác người đâu nhỉ?” Tống Vãn Huỳnh không tự tin chút nào về tư thế ngủ của mình, khó mà chắc chắn tối qua Văn Nghiễn không chịu khổ bởi “độc thủ” của cô.
“Chuyện khác người?”
“Tư thế ngủ của tôi… không được nề nếp cho lắm.”
Văn Nghiễn nhìn cô, không biết anh nghĩ gì mà bỗng nở nụ cười: “Cô biết là được.”
Mặt Tống Vãn Huỳnh như đưa đám, trong đầu cô tự động hiện lên một đống hình ảnh loạn xì ngầu, ví dụ như đêm qua cô cướp chăn của Văn Nghiễn, đạp Văn Nghiễn xuống giường, coi Văn Nghiễn là gối ôm.
“Vậy sau này anh về nhà chúng ta đừng nên ngủ cùng giường thì hơn.”
“Tại sao không thể ngủ cùng giường?”
“Chúng ta chỉ là vợ chồng, sao có thể ngủ cùng giường được?”
Văn Nghiễn nhăn mày: “Nhất định phải đợi chết rồi mới ngủ cùng nhau à?”
“Có chết tôi cũng không ngủ cùng anh!” Tống Vãn Huỳnh nóng nảy: “Văn Nghiễn, tôi biết anh không thích tôi, tôi mặc kệ anh làm gì ở ngoài, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, anh có thể không về nhà, nhưng không thể đột ngột về nhà, làm tôi không có chuẩn bị gì hết.”
Nếu biết tối qua Văn Nghiễn sẽ về thì cô đã không mặc ít như vậy đi ngủ rồi.
Tối qua không biết ai chiếm hời ai đâu!
Xem ra sau này buổi tối đi ngủ phải mặc kín hơn chút để khỏi xấu hổ.
Văn Nghiễn bị cô chọc tức, anh cười: “Tôi về nhà mà cũng phải báo với cô?”
“Nói trước một câu không được chắc?”
Văn Nghiễn nâng mày: “Được, vậy hiện tại tôi báo trước với cô, sau này tôi sẽ thường xuyên về nhà.”
“Thường xuyên về nhà? Công việc của anh bận rộn như vậy, bình thường mười ngày nửa tháng không thấy về nhà được một lần, giờ anh xếp được thời gian à?”
Anh thắt xong cà vạt, bước đến bên cạnh mép giường, hơi cúi người nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Không phải mẹ bảo tôi phải quan tâm gia đình, dành thời gian cho cô nhiều hơn, gánh vác trách nhiệm của một người chồng à, đây không phải là những gì trước đây cô mong muốn ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…” Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở nụ cười: “Tôi đang suy nghĩ cho anh mà, công ty cách nhà hơn một tiếng đi xe, đi đi về về mệt biết bao.”
“Cô nói đúng.” Văn Nghiễn gật đầu như thể đang cân nhắc điều gì: “Công ty cách nhà xa quá, đi đường mất một tiếng rưỡi đúng là rất chậm trễ thời gian nghỉ ngơi.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu như giã tỏi.
“Nhưng tôi nghĩ kĩ lại thì trước giờ đều là cô lo cho tôi, giúp tôi nói chuyện, trước đây tôi có thành kiến với cô, hiểu lầm cô là do tôi sai. Xem ra sau này tôi phải bỏ qua thành kiến mà nhìn nhận cô. Mẹ nói đúng, nếu chúng ta đã là vợ chồng thì tất nhiên phải chung sống hòa hợp, từ từ gây dựng tình cảm, chỉ ngồi xe một tiếng rưỡi mà thôi, tôi có thể chịu được.”
“Anh có ý gì? Sao chúng ta phải gây dựng tình cảm?” Tống Vãn Huỳnh cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng lại không giấu nổi sự bối rối: “Không phải là tại tôi hối cải trở thành con người mới nên anh mới bị tôi thu hút đấy chứ hả?”
Văn Nghiễn không thích che che giấu giấu, anh thẳng thắn nói: “Đúng là tôi thấy cô hiện tại càng làm người khác yêu quý hơn trước kia.”
Cứu mạng.
Lấy oán trả ơn! Chắc chắn là lấy oán trả ơn!
Văn Nghiễn, anh có biết anh đang nói gì không hả?
Cô đang giúp đỡ anh, miệng nói sắp rách đến nơi, vậy mà anh còn lấy oán trả ơn với cô?
Trong lòng Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiễn đã bị ăn đòn nhừ tử.
“Lúc tôi thích anh thì anh không thích tôi, giờ tôi không thích anh nữa thì anh lại nói là anh bị tôi thu hút? Anh… anh…” Tống Vãn Huỳnh khó thở: “Anh lấy oán trả ơn!”
“Lấy oán trả ơn? Tôi lấy oán trả ơn lúc nào?”
“Tôi nói chuyện giúp anh, giúp anh giải thích với ông với mẹ, cả ngày hôm qua miệng tôi chưa được nghỉ ngơi lúc nào, tôi giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, anh không báo đáp tôi thì thôi mà còn muốn gây dựng tình cảm?”
“Giúp tôi làm nhiều như vậy? Đúng là tôi phải cảm ơn báo đáp cô rồi.”
“Không cần! Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi cảm thấy chúng ta như bây giờ khá tốt, không cần thay đổi gì hết. Anh cũng không cần phải vì tôi mà ngày ngày về nhà, hơn nữa anh đừng nghĩ nhiều, tôi làm vậy không phải vì anh, chẳng qua là tôi không muốn chút việc nhỏ đấy ảnh hưởng đến tình cảm gia đình mà thôi.”
Vẻ ôn hòa như có như không trên mặt Văn Nghiễn dần biến mất, anh từ từ đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống Tống Vãn Huỳnh.
Thật kỳ quặc, cô không sợ lúc Văn Nghiễn tức giận, cô càng không sợ lúc anh lạnh lùng đối xử với cô như người lạ, nhưng khi Văn Nghiễn bình tĩnh nhìn cô như bây giờ thì cô lại thấy rùng mình.
“Vậy à? Chỉ vì không muốn chút việc nhỏ làm ảnh hưởng đến tình cảm gia đình thôi ư?”
“Không thì sao?”
Văn Nghiễn im lặng không nói gì thêm, anh quay người rời đi.
Tay Tống Vãn Huỳnh nhanh hơn não, cô lập tức túm lấy góc áo sơ mi của Văn Nghiễn: “Anh không giận đúng không? Anh đừng giận, tôi không có ý gì khác đâu.”
“Tôi không giận.”
“Anh giận rồi.”
“Không giận.”
“Có giận.”
“Bỏ tay ra.”
“Không bỏ.”
Văn Nghiễn im lặng một lát, anh dùng ngón trỏ dí vào trán cô, ấn cô xuống giường: “Tống Vãn Huỳnh, cô nghĩ linh tinh gì trong đầu thế, chẳng qua là tôi thấy cô bây giờ không đáng ghét như cô ngày trước thôi, vậy mà cô nói với tôi một đống lời, cứ như thể tôi quấn quýt lấy cô không chịu buông vậy. Đừng có tưởng ai cũng yêu mình, tôi không có chút hứng thú nào với cô hết.”
“Thế tại sao anh lại nói muốn gây dựng tình cảm với tôi?”
“Đúng là tôi muốn gây dựng tình cảm với cô, nhưng chỉ là vì ông và mẹ đều yêu quý cô, hơn nữa tối qua ba cô cũng bảo tôi không được phụ lòng cô. Nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép.”
Chưa đợi Tống Vãn Huỳnh trả lời thì Văn Nghiễn đã trêu chọc: “Tôi tò mò không biết cô căn cứ vào đâu mà nghĩ là tôi sẽ thích cô? Vì đôi chân dài hơn cả mạng sống của tôi ấy à?”
Tống Vãn Huỳnh muốn nói rồi lại thôi.
Đúng thế, Văn Nghiễn căn cứ vào đâu mà thích cô?
Căn cứ vào dăm ba câu trước mặt ông và mẹ của cô? Vào việc hôm qua cô đến công ty Văn Nghiễn đưa canh? Hay là căn cứ vào đôi chân mình dài hơn cả mạng sống của Văn Nghiễn?
Tỉnh táo lên Tống Vãn Huỳnh, đừng tự nghĩ bản thân ghê gớm, Văn Nghiễn mới chỉ nói cô của hiện tại càng làm người khác yêu quý hơn cô của trước kia, bao nhiêu chữ vậy mà cô chỉ nghe được đúng hai chữ “yêu quý”, sao cô lại ảo tưởng, hơi tí là lại nghĩ người khác thích mình thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, là do cô hiểu lầm.
Cô ngượng ngùng nói với Văn Nghiễn: “Ngại quá, là do tôi hiểu lầm, anh cứ coi như tôi chưa nói gì cả đi.”
Văn Nghiễn nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới, lát sau không chút hứng thú nào mà nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đến công ty trước đây.”
Tống Vãn Huỳnh nói với theo bóng lưng anh: “Thế tối nay anh có về nhà không?”
“Tính sau đi.”
“Ồ.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tống Vãn Huỳnh mới thở phào mà nằm lại lên giường, cô nhớ lại những lời căm phẫn trào dâng mà mình vừa nói với Văn Nghiễn, mặt cô lập tức đỏ hồng.
Không thể tin nổi, vậy mà cô lại nói mấy lời xấu hổ đó với Văn Nghiễn!
Toàn là mấy cái gì đâu vậy trời!
Thế mà cô lại nghĩ rằng Văn Nghiễn thích mình, cô choáng đầu mất rồi!
Tống Vãn Huỳnh lăn qua lăn lại trên giường, cô xấu hổ và tức giận muốn chết.
Không sao không sao, chút chuyện nhỏ xíu ấy mà, đời này chẳng mấy mà hết, Văn Nghiễn cũng chẳng mấy mà “tèo”, mọi chuyện đều sẽ qua thôi, Tống Vãn Huỳnh tự an ủi bản thân.
Cô đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng.
Trong phòng ăn, Tống Vãn Huỳnh nhìn chỗ ngồi trống không của Văn Nghiễn, cô cất tiếng hỏi: “Dì Trần, ban nãy Văn Nghiễn ăn sáng chưa ạ?”
Dì Trần nói: “Chưa đâu, cậu ấy vừa xuống nhà đã nói công ty có việc gấp phải xử lý, bữa sáng chưa ăn miếng nào đã đi rồi.”
“Gì cơ? Tối qua Văn Nghiễn về nhà à? Sao mẹ không biết” Bà Văn kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy có về nhưng về lúc khá muộn rồi ạ.”
“Vãn Huỳnh, con nói với nó là nếu muộn quá thì đừng về, công ty cách nhà xa, đi đi về về rất mệt.”
“Con cũng nói vậy với anh ấy rồi, nhưng Văn Nghiễn bảo sau này sẽ thường xuyên về nhà, dành nhiều thời gian cho mẹ. Mẹ xem, thật ra anh ấy luôn ghi nhớ lời mẹ nói, anh ấy rất nghe lời mẹ đấy ạ.”
Sắc mặt bà Văn chán nản: “Đúng thế, từ nhỏ thằng bé đã nghe lời rồi.”
“Mẹ, Văn Nghiễn vẫn chưa ăn gì, hay là mẹ gửi tin nhắn cho anh ấy, dặn anh ấy đừng quên ăn sáng? Công việc của anh ấy bận rộn, ăn uống không đúng giờ giấc rất dễ bị bệnh dạ dày.”
Bà Văn gật đầu: “Đúng, con nói đúng.”
Bà đứng dậy, đi ra phòng khách lấy điện thoại, đi được nửa đường lại quay lại: “Vãn Huỳnh, con là vợ Văn Nghiễn, nên để con gửi tin nhắn mới phải.”
“Con… Ấy, mẹ, con không quan trọng, quan trọng là mẹ và Văn Nghiễn đang có khúc mắc, mẹ nên nói chuyện với anh ấy nhiều hơn.”
Bà Văn im lặng.
Tống Vãn Huỳnh cầm lấy điện thoại của bà, soạn tin nhắn gửi cho Văn Nghiễn: A Nghiễn, dù công việc có bận rộn thì cũng đừng quên ăn sáng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, mệt thì cứ về nhà, mẹ mãi mãi là hậu phương vững chắc của con.
Gửi đi.
Trên đường đến công ty, Văn Nghiễn ngồi trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy tối qua không uống bao nhiêu, nhưng anh không ngủ đủ giấc, nghĩ đến cuộc họp sắp diễn ra, anh chỉ đành ngủ tạm một lát trên đường về công ty.
Điện thoại của Văn Nghiễn rung lên, anh cầm lên xem, là tin nhắn do bà Văn gửi đến.
“A Nghiễn, dù công việc có bận rộn thì cũng đừng quên ăn sáng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, mệt thì cứ về nhà, mẹ mãi mãi là hậu phương vững chắc của con.”
Văn Nghiễn nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc lâu, đột nhiên bật cười, nhắn tin trả lời: Con biết rồi, cảm ơn mẹ.
Sau đó anh mở khung trò chuyện giữa mình và Tống Vãn Huỳnh ra.
Văn Nghiễn: Tống Vãn Huỳnh, trước giờ mẹ đều không gọi tôi là A Nghiễn, cũng không hề tự xưng là mẹ, lần sau nhớ chú ý đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro