Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì?
Chương 49
2024-09-18 21:33:58
Tống Vãn Huỳnh, mẹ sẽ không bao giờ gọi tôi là A Nghiễn, cũng sẽ không bao giờ tự xưng là mẹ, lần sau nhớ chú ý đấy.
Đọc tin nhắn mà Văn Nguyễn gửi đến, sau vài giây im lặng, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nói với bà Văn: "Mẹ, Văn Nghiễn trả lời tin nhắn chưa ạ?"
"Trả lời rồi, trả lời rồi." Bà Văn cho cô xem tin nhắn trả lời của Văn Nghiễn.
"Để con trả lời cho."
Bà Văn đưa điện thoại cho cô.
Tống Vãn Huỳnh đánh chữ ở khung nhập thoại: Thật là con trai ngoan của mẹ [Mỉm cười]
Gửi tin nhắn xong, cô đưa điện thoại lại cho bà Văn: "Mẹ, đã gửi rồi ạ, sau này mẹ cứ làm như con, chúng ta không giúp Văn Nghiễn về phương diện công việc vậy thì quan tâm nhiều hơn vấn đề ăn mặc ở đi lại là được. Mẹ chỉ là không giỏi biểu đạt thôi nên mới làm cho Văn Nghiễn hiểu lầm mẹ thiên vị, cả hai đều quan trọng như nhau mà, con biết, trong lòng mẹ thực ra cũng rất quan tâm anh ấy."
Bà Văn buồn phiền thở dài: "Con nói đúng, trước đây do mẹ quá để tâm đến Văn Việt, vì vậy mà lơ là Văn Nghiễn, mẹ biết nên làm thế nào rồi."
Thấy bà Văn chịu lắng nghe, Tống Vãn Huỳnh tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Nếu ở trước mặt người nhà mà Văn Nghiễn cũng nói những lời thẳng thắn như khi nói với cô thì cũng không đến mức khó xử như này.
Có lời gì cũng kìm nén không chịu nói ra, sao mà không xa cách chứ?
Haiz, cái nhà này mà không có mình thì sớm muộn gì cũng tan rã.
Có tiếng giày cao gót vang lên, Minh Vi đã trang điểm xinh đẹp từ trên tầng đi xuống.
"Minh Vi, đến đây ăn sáng đi."
"Mẹ, con không ăn đâu, con còn có việc phải đến công ty một chuyến, mấy ngày tới chắc không thể về nhà."
Nghe thấy câu này của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh quay lại tò mò hỏi: "Không về nhà? Chị Minh Vi, xảy ra chuyện gì thế."
Minh Vi nhẹ giọng giải thích: "Việc của công ty, không phải là việc gì lớn, chị muộn giờ mất rồi, phải đi đây."
Việc của công ty, không phải việc gì lớn?
Tống Vãn Huỳnh nhớ ra, không phải gần đây Minh Vi đang làm thủ tục chấm dứt hợp đồng với công ty sao? Ở tiệc rượu lần trước cũng đã cảnh cáo ông chủ của công ty chị ấy rồi mà? Chẳng lẽ lại gây sự chuyện gì rồi?
Cô lấy điện thoại ra mở vào weibo, không bất ngờ khi thấy tên Minh Vi trên hot search của weibo.
#Minh Vi mắc bệnh ngôi sao#
#Minh Vi chấm dứt hợp đồng với công ty là do bị người mới cướp vai#
#Người đứng sau Minh Vi#
Nguyên nhân là do có một đoạn video ngắn quay lại cảnh Minh Vi nặng lời với Lý Đô Mật đang gây sốt trên mạng, sau đó thì xuất hiện những cụm từ tìm kiếm nóng về việc Minh Vi mắc bệnh ngôi sao, đồng thời trở thành mục tìm kiếm nóng thứ ba do sự chia sẻ của những tài khoản marketing.
Cùng với đó còn có tài khoản marketing phát sóng trực tiếp công khai lý do thực sự khiến Minh Vi chấm dứt hợp đồng với công ty mà cô ấy đã gắn bó năm năm. Bởi vì vai nữ chính của bộ phim điện ảnh tiếp theo vốn dĩ đã chọn Minh Vi, đáng tiếc là sau khi đạo diễn bộ phim nhìn thấy nữ diễn viên phụ do công ty Minh Vi giới thiệu, ông ta cho rằng người được chọn đóng vai nữ phụ thích hợp với vai nữ chính hơn Minh Vi. Vì người mới của công ty cướp mất vai nữ chính của mình, Minh Vi đã nổi giận với công ty, thậm chí còn tuyên bố rằng có cô ta thì không có tôi mà có tôi thì không có cô ta, ầm ĩ đến mức phải chấm dứt hợp đồng.
Cũng vào lúc này, lại có người tự xưng là người biết rõ sự tình đứng ra bóc phốt, Minh Vi từ một người mẫu quảng cáo nhanh chóng trở thành một nữ diễn viên trẻ nổi tiếng chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi. Là bởi có chống lưng vững chắc, không biết trên đường đã chèn ép bao nhiêu người, thậm chí người kia còn giả bộ nghiêm túc liệt kê ra các kịch bản và vai diễn mà Minh Vi đã giành giật mấy năm qua, trong đó có không ít nữ diễn viên đang nổi. Biết gái nhà mình từng bị Minh Vi cướp vai diễn, người hâm mộ của mấy cô đó đang múa phím mắng chửi um sùm bên dưới weibo của Minh Vi, toàn lời lẽ bẩn thỉu.
Xem xong hàng loạt mục tìm kiếm nóng, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cơn giận của Tống Vãn Huỳnh không ngừng dâng cao.
Cô nhớ rõ cái video gọi Minh Vi mắc bệnh ngôi sao kia, đó là đêm mưa khi đi du lịch nước ngoài, bọn cô ăn cơm trên sân thượng. Lúc đó cô vừa về phòng lấy áo khoác, không biết lý do Minh Vi nổi giận với Lý Đô Mật, khi đó cô cũng không để ý nhiều. Nhưng với tính cách luôn lo cho toàn cục của Minh Vi, nếu đã chọc cho chị ấy tức giận thì chắc chắn Lý Đô Mật không nói ra được lời gì hay ho.
Về điểm này thì không cần nghi ngờ gì hết, chắc chắn là lỗi của Lý Đô Mật!
Lý do thứ hai chị ấy chấm dứt hợp đồng với công ty vì tức giận khi người mới cướp vai diễn thì càng là chuyện vô căn cứ. Vốn Minh Vi cũng chẳng cần vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh này, tên đạo diễn đó động chân động tay, còn muốn thẻ phòng của Minh Vi thì là loại người tốt gì chứ.
Còn mục tìm kiếm nóng thứ ba, thực sự là làm người ta cười vỡ bụng, từ một người mẫu quảng cáo không có tiếng tăm trở thành nữ diễn viên nổi tiếng hiện giờ, tất cả đều là Minh Vi tự mình vượt qua từng bước một có được không! Kẻ chống lưng cái gì! Thực sự toàn là nhảm nhí!
Thấy vẻ mặt của Tống Vãn Huỳnh càng ngày càng khó coi, bà Văn không nhịn được hỏi: "Vãn Huỳnh, xảy ra chuyện gì vậy con?"
Tống Vãn Huỳnh cất điện thoại đi: "Mẹ, không có gì, con ăn no rồi, mẹ từ từ ăn nhé."
Nói xong, cô đứng dậy đi lên tầng, sau khi về phòng đóng cửa, cô mở wechat của Lý Đô Mật ra.
"Lý Đô Mật, cô không tham dự vào chuyện trên hot search đó chứ?"
Lý Đô Mật nhanh chóng trả lời lại: "Tôi không có!"
"Thật sự không tham gia?"
"Tôi thật sự không tham gia! Tôi xin thề!"
Thực ra Tống Vãn Huỳnh cũng không hoài nghi Lý Đô Mật lắm, suy cho cùng với tính cách nịnh người ở cao coi thường người dưới thấp của Lý Đô Mật, thì sau khi biết bối cảnh của Minh Vi sẽ không dám chọc giận gì chị ấy nữa.
Vậy thì do ai làm?
Bôi nhọ trên diện rộng như thế, các tài khoản marketing và những nick ảo đều thêm dầu vào lửa, cô không tin không có người đứng đằng sau việc này.
Suy nghĩ một chút, cô lật tới lật lui trong danh sách wechat, cuối cùng bấm mở wechat của Hà Cảnh Minh.
Tống Vãn Huỳnh: "Có đó không?"
Hà Cảnh Minh: "Ô, cô cả về nước rồi? Có gì căn dặn?"
Tống Vãn Huỳnh: "Có chuyện này muốn hỏi cậu, chuyện weibo chị Minh Vi bị bôi nhọ, cậu có biết là ai làm không?"
Tống Vãn Huỳnh không có mấy mối quan hệ trong giới giải trí, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có Hà Cảnh Minh có quan hệ trong giới này mà thôi. Chú anh ấy làm việc trong giới này từ khi còn trẻ, về sau còn thành lập nên một công ty giải trí.
Mười phút sau Hà Cảnh Minh gọi điện thoại đến.
"Vãn Huỳnh, tớ hỏi rồi, chuyện này thực sự có người châm ngòi thổi lửa, cố ý muốn trừng trị Minh Vi. Cậu đừng thấy bây giờ ầm ĩ, về sau cũng sẽ không giảm bớt đâu, cái họ muốn chính là muốn cấm sóng tất cả các hoạt động của Minh Vi trong giới giải trí."
Tống Vãn Huỳnh nắm chặt nắm tay: "Cấm sóng? Ai?"
"Theo như hiện nay tớ biết được thì khoảng thời gian trước Minh Vi có đắc tội với một vị đạo diễn, thực ra đạo diễn cũng không là gì, cái chính là chủ đầu tư phía sau ông ta có chút khó nhằn. Tớ cũng không biết rõ làm sao mà Minh Vi lại đắc tội với chủ đầu tư, nhưng người ta đã có lệnh, phải khiến cho Minh Vi không còn ở trong giới giải trí được nữa."
"Chủ đầu tư? Ai thế?"
Hà Cảnh Minh nói ra một cái tên: "Tô Ngự."
Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Cậu biết anh ta không?"
Hà Cảnh Minh cười nói: "Cậu cũng biết tớ mà, tớ không có giao du thân thiết với mấy người làm kinh doanh, tớ từng nghe nói qua anh ta nhưng không quen, chú tớ nói rồi, người này không dễ đối phó, sao anh ta lại trả thù Minh Vi thế?"
"Tớ cũng không rõ lắm, cậu không có cách nào sao?"
Hà Cảnh Minh thở dài.
"Vậy tớ tự mình nghĩ cách, cúp nhé."
Sau khi cúp máy, Tống Vãn Huỳnh ngồi trên sô pha cầm điện thoại suy tư.
Rõ ràng trong tiểu thuyết, mối nguy cơ mà Minh Vi phải đối mặt hiện nay chỉ là tranh chấp chấm dứt hợp đồng và việc đá đểu của Lý Đô Mật, sao giờ lại xuất hiện một chủ đầu tư muốn cấm sóng Minh Vi?
Chẳng lẽ do hiệu ứng bươm bướm của cô sao?
Nhưng cô cũng không làm gì mà.
Sao bỗng dưng lại nâng cao độ khó việc đánh quái thăng cấp của chị Minh Vi chứ?
Cô ở trên mạng tìm kiếm thông tin về cái người được gọi là chủ đầu tư Tô Ngự, hàng loạt công ty đứng tên anh ta cũng đủ thấy người này khó chọc đến mức nào.
Nhưng không thù không oán, sao anh ta nhất định phải gây khó dễ cho chị Minh Vi?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao, danh sách wechat trượt đến hình đại diện của Văn Nghiễn, cái tay chuẩn bị bấm mở của cô lại dừng lại, chuyển thành gọi điện.
"Alo, ba à, tối nay con về nhà ăn cơm được không?"
Văn Việt đang chán nản, ông cụ Văn thì đã về hưu, Văn Nghiễn… Không nhắc đến cũng được, người mà chị Minh Vi có thể dựa vào bây giờ, chỉ có cô thôi.
Không chờ đến tối, buổi chiều Tống Vãn Huỳnh đã đi thẳng đến công ty của Tống Chính Huy, những năm đầu tập đoàn Trung Tuấn chủ yếu tập trung vào lĩnh vực bất động sản, sau này bất động sản suy thoái, mấy năm nay tập đoàn dần mở rộng đầu tư, cũng tham gia vào các ngành công nghiệp khác nhau.
So sánh với phòng làm việc đơn giản và thoải mái của Văn Nghiễn thì phòng làm việc của Tống Chính Huy càng phù hợp với thẩm mỹ của thế hệ trước bọn họ hơn, bảo thủ và cứng nhắc.
Khi Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng làm việc, Tống Chính Huy đang nói chuyện với trợ lý, thấy cô đến thì ông vẫy vẫy tay để trợ lý ra ngoài trước.
"Không phải con nói buổi tối về nhà ăn cơm à, sao giờ lại đến đây?"
"Con đặc biệt đến đây để đón ba về nhà ăn cơm mà."
"Đặc biệt cơ à?" Tống Chính Huy cười nói: "Nói đi, muốn gì nào?"
Tống Vãn Huỳnh giả vờ giả vịt nói: "Cái gì mà muốn gì chứ? Trông con giống loại người không có việc gì thì sẽ không tới thăm ba sao?"
"Chẳng lẽ không?" Tống Chính Huy lật xem tài liệu: "Cơ hội chỉ đến một lần, nếu con không nói thì thôi."
"Ơ kìa." Tống Vãn Huỳnh không giữ được vẻ cao sang nữa, cô đi đến sau bàn làm việc: "Ba, con cũng không có việc gì, chỉ là có một chuyện nhỏ muốn nhờ ba giúp thôi."
"Chuyện nhỏ?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
"Chuyện nhỏ gì?"
"Ba có quen một người tên là Tô Ngự không?"
"Tô Ngự? Con nói là Tô Ngự của tập đoàn Vạn Thịnh?"
"Chính là anh ta, chính là anh ta!"
"Sao thế? Con tìm cậu ta có việc gì?"
"Con chỉ muốn biết ba có quen anh ta không thôi, tình cảm có thân thiết hay không, muốn dựa vào mối quan hệ của ba để gặp mặt, có một vài hiểu lầm cần gặp mặt trực tiếp để giải thích rõ ràng với anh ta, ba có thể tạo điều kiện không."
"Hiểu lầm?"
Tống Vãn Huỳnh kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện Minh Vi bị cấm sóng, Tống Chính Huy nghe xong thì hơi nhíu mày: "Sao cậu ta lại ầm ĩ không vui với Minh Vi?"
"Đúng vậy, con cũng thấy rất tò mò, trong đó chắc chắn có hiểu lầm!" Tống Vãn Huỳnh nhìn vẻ mặt của Tống Chính Huy: "Ba, chuyện này chắc không khó với ba chứ, mối quan hệ của ba rộng như vậy, loại chuyện nhỏ này chắc ba chỉ cần nói một câu là giải quyết được thôi ha?"
Tống Chính Huy nhìn cô, bỗng đóng tập tài liệu trước mặt lại, ngồi dựa về sau, nặng nề thở ra một hơi dài: "Chuyện này à, con nói khó thì cũng không khó, nhưng con nói dễ thì cũng không hề dễ."
"..." Vừa nghe giọng điệu này, Tống Vãn Huỳnh biết ngay ý ông là muốn thương lượng điều kiện: "Ba muốn nói gì thì nói thẳng đi."
"Khi con gặp khó khăn có thể nhớ đến ba, ba vui lắm, ba cũng rất vui vẻ giải quyết cho con, nhưng hôm nay, người gặp phải chuyện này là Minh Vi, không phải con, con muốn nhờ ba giúp đỡ, có phải nên trả giá chút chứ?"
"Ba muốn con làm gì?"
"Ba già rồi, cũng chỉ có một đứa con gái là con, trong tương lai thì công ty này đều là của con, lúc trước ba thấy con còn nhỏ, vẫn ham chơi, ba cũng không quản con, nhưng bây giờ không phải con nên chuẩn bị làm quen dần với nghiệp vụ của công ty sao? Ba không yêu cầu con phải làm tốt đến mức nào, nhưng ít nhất phải nắm rõ được những hoạt động cơ bản của công ty chứ?" Nói đến đây, Tống Chính Huy thở dài: "Cũng không phải ba muốn làm khó con, chỉ là một ngày nào đó trong tương lai ba sẽ ra đi, con lại không có chút năng lực nào, nếu bị Văn Nghiễn bắt nạt thì phải làm sao?"
"Con cũng đâu phải đồ ngốc, còn để cho anh ấy bắt nạt con sao?"
"Haizz, con nói câu này cũng không sợ cắn vào lưỡi, không phải ba khen cậu ta, nhưng trong lớp trẻ này, ngoại trừ anh trai Văn Việt của cậu ta ra, người có thể so sánh với cậu ta chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Một người tài giỏi như cậu ta, ba thật sự e sợ sau này con bị cậu ta bán đi còn giúp cậu ta đếm tiền!"
Tống Vãn Huỳnh: "..."
"Ba nói những lời này cũng không có ý gì khác." Tống Chính Huy đứng dậy ôm vai Tống Vãn Huỳnh: "Hôm nay con vì chuyện của Minh Vi mà đến nhờ ba giúp đỡ, ngày mai gặp phải chuyện gì lại đến nhờ ba nữa? Ba thì không sao cả, nhưng sau này không còn ba nữa thì con vẫn muốn đi nhờ người khác sao? Không muốn dựa vào chính năng lực của mình để giải quyết à?"
Ông nói thế cũng không sai, cô chính là cánh bướm, chỉ cần tùy ý vỗ một cái, còn không biết dẫn đến bao nhiêu biến cố trong tương lai.
Thấy nét mặt của Tống Vãn Huỳnh giãn ra, Tống Chính Huy tranh thủ thời cơ nói: "Cho nên, mau đến công ty ba trước khi chưa muộn, sớm ngày nắm trong tay, sau này còn ai dám bắt nạt con nữa?"
"Con đồng ý với ba, sau này sẽ đến công ty làm việc."
"Đây là con nói đó."
Tống Vãn Huỳnh nhắm mặt gật đầu: "Vâng, là con nói."
Tống Chính Huy lập tức vui mừng rạng rỡ, công khai bỏ việc về nhà: "Thật là con gái ngoan của ba, nào, về nhà."
Vì đã rất lâu rồi Tống Vãn Huỳnh không về nhà ăn cơm, dì giúp việc ở nhà làm cả một bàn đầy toàn món mà Tống Vãn Huỳnh thích ăn.
Tống Chính Huy còn đích thân đến hầm rượu để chọn rượu, dự định phải uống một ly ngon lành.
"Ba uống ít rượu thôi!" Lời khuyên can của Tống Vãn Huỳnh vừa nói ra, dì giúp việc đã làm việc lâu năm kéo tay cô hạ thấp giọng nói: "Cô chủ, đừng khuyên nữa, từ sau khi cô kết hôn chưa từng quay về nhà ăn cơm, cô không biết mỗi ngày ông chủ ăn cơm một mình cô đơn biết bao. Hôm nay ông ấy vui vẻ, cô để ông ấy uống chút đi."
Nghe dì giúp việc nói lời này, Tống Vãn Huỳnh im lặng.
Không lâu sau, Tống Chính Huy cầm một chai rượu vang từ hầm rượu đi ra, bảo dì giúp việc mang hai ly rượu đến.
"Dì ơi, cháu không uống, dì rót cho cháu cốc nước hoa quả là được."
Tống Chính Huy giải thích: "Không phải lấy cho con."
"Không phải lấy cho con? Dì cũng muốn uống rượu sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân.
"Cậu Văn đến rồi, mau vào nhà đi."
"Chào dì Vương."
Văn Nghiễn từ bên ngoài đi vào.
Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Tống Chính Huy ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ấy lại đến đây?"
"Con gái với con rể về nhà ăn cơm mà cần phải hỏi lý do à?"
"..." Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ: "Nhưng ít nhất ba cũng phải nói trước với con một tiếng chứ?"
Trong lúc nói chuyện thì Văn Nghiễn và dì Vương đã đi đến bên bàn ăn: "Ba ạ."
"Đến rồi à, mau, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Văn Nghiễn liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên bàn ăn, anh cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay lại bàn thì ngồi xuống bên cạnh Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh thấy Văn Nghiễn vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà anh đã thay trước khi ra ngoài vào buổi sáng, cô ghé lại gần anh nói nhỏ: "Không phải công việc của anh bề bộn lắm sao?"
So với cái miệng làm người ta tức chết của Văn Nghiễn lúc hai người ở riêng thì khi ở trước mặt Tống Chính Huy, lời nào từ miệng anh nói ra cũng dễ nghe.
Anh không trả lời câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh, mà nhìn sang Tống Chính Huy, nói lời chân thành: "Công việc thật sự rất bận, sau khi kết hôn thì vẫn luôn bận chuyện công việc, không tới thăm ba là lỗi của con, còn mong ba lượng thứ. Thực ra con luôn muốn tìm ngày nào đó rảnh rỗi để ăn riêng với ba một bữa, ba là bề trên, con rất mong ba có thể cho con một vài ý kiến và lời khuyên của người từng trải, con nghĩ con nhất định sẽ học hỏi được rất nhiều điều. Hôm nay không dễ gì có được cơ hội này, ba, con kính ba một ly."
Với tư cách là con rể, Văn Nghiễn vẫn rất hiểu cách nhìn biểu cảm khuôn mặt người khác, biết rót rượu cho ba vợ, nói chuyện cùng, lời nói việc làm đều vô cùng khéo léo, thấy vẻ mặt hài lòng của Tống Chính Huy, Tống Vãn Thu biết Văn Nghiễn này thực sự có tài lấy lòng người khác.
Rõ ràng khoảng thời gian trước, Tống Chính Huy cực kỳ tán đồng và hy vọng cô ly hôn, hôm nay thì lại tâng bốc người ta đến tận trời, giờ chỉ sợ ông hài lòng chàng con rể miệng đầy lời ngon tiếng ngọt này chết đi được.
Qua ba lượt rượu, mỗi lần mở miệng đều là "sau này con là con trai ruột của ba", Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì không nói lên lời.
Ha, đàn ông mà.
"Vãn Huynh à, chuyện hôm nay con nói với ba ấy, không phải con tìm Văn Nghiễn còn tiện hơn sao?" Tống Chính Huy vỗ vai Văn Nghiễn: "Ba nhớ con và Tô Ngự là bạn học mà? Còn là bạn rất thân nữa."
"Bạn học? Chờ đã." Tống Vãn Huỳnh sửng sốt, kinh ngạc phun ra con tôm vừa mới nhét vào miệng, cô nhìn sang Văn Nghiễn: "Anh và Tô Ngự là bạn học? Còn là bạn rất thân?"
"Sao thế, cô có việc cần tìm cậu ấy?"
"..." Tống Vãn Huỳnh thực sự không có chút tức giận nào.
Bạn của nhân vật phản diện gọi là gì? Cái này gọi là phe phản diện.
Không có phe phản diện nào trong tiểu thuyết hay phim truyền hình có thể đấu lại nhân vật chính.
Cô xông pha chiến đấu ở phía trước, dùng mọi lời hay ý đẹp nói tốt cho anh, miệng cũng mỏi nhừ rồi, nhưng thành viên của nhóm phản diện ở phía sau lại điên cuồng kéo cô lại để phá đám ư?
Còn là người vừa mở miệng là muốn cấm sóng người khác, đây chẳng khác nào là bật đèn trong nhà vệ sinh, tìm đường chết à?
Đọc tin nhắn mà Văn Nguyễn gửi đến, sau vài giây im lặng, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nói với bà Văn: "Mẹ, Văn Nghiễn trả lời tin nhắn chưa ạ?"
"Trả lời rồi, trả lời rồi." Bà Văn cho cô xem tin nhắn trả lời của Văn Nghiễn.
"Để con trả lời cho."
Bà Văn đưa điện thoại cho cô.
Tống Vãn Huỳnh đánh chữ ở khung nhập thoại: Thật là con trai ngoan của mẹ [Mỉm cười]
Gửi tin nhắn xong, cô đưa điện thoại lại cho bà Văn: "Mẹ, đã gửi rồi ạ, sau này mẹ cứ làm như con, chúng ta không giúp Văn Nghiễn về phương diện công việc vậy thì quan tâm nhiều hơn vấn đề ăn mặc ở đi lại là được. Mẹ chỉ là không giỏi biểu đạt thôi nên mới làm cho Văn Nghiễn hiểu lầm mẹ thiên vị, cả hai đều quan trọng như nhau mà, con biết, trong lòng mẹ thực ra cũng rất quan tâm anh ấy."
Bà Văn buồn phiền thở dài: "Con nói đúng, trước đây do mẹ quá để tâm đến Văn Việt, vì vậy mà lơ là Văn Nghiễn, mẹ biết nên làm thế nào rồi."
Thấy bà Văn chịu lắng nghe, Tống Vãn Huỳnh tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Nếu ở trước mặt người nhà mà Văn Nghiễn cũng nói những lời thẳng thắn như khi nói với cô thì cũng không đến mức khó xử như này.
Có lời gì cũng kìm nén không chịu nói ra, sao mà không xa cách chứ?
Haiz, cái nhà này mà không có mình thì sớm muộn gì cũng tan rã.
Có tiếng giày cao gót vang lên, Minh Vi đã trang điểm xinh đẹp từ trên tầng đi xuống.
"Minh Vi, đến đây ăn sáng đi."
"Mẹ, con không ăn đâu, con còn có việc phải đến công ty một chuyến, mấy ngày tới chắc không thể về nhà."
Nghe thấy câu này của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh quay lại tò mò hỏi: "Không về nhà? Chị Minh Vi, xảy ra chuyện gì thế."
Minh Vi nhẹ giọng giải thích: "Việc của công ty, không phải là việc gì lớn, chị muộn giờ mất rồi, phải đi đây."
Việc của công ty, không phải việc gì lớn?
Tống Vãn Huỳnh nhớ ra, không phải gần đây Minh Vi đang làm thủ tục chấm dứt hợp đồng với công ty sao? Ở tiệc rượu lần trước cũng đã cảnh cáo ông chủ của công ty chị ấy rồi mà? Chẳng lẽ lại gây sự chuyện gì rồi?
Cô lấy điện thoại ra mở vào weibo, không bất ngờ khi thấy tên Minh Vi trên hot search của weibo.
#Minh Vi mắc bệnh ngôi sao#
#Minh Vi chấm dứt hợp đồng với công ty là do bị người mới cướp vai#
#Người đứng sau Minh Vi#
Nguyên nhân là do có một đoạn video ngắn quay lại cảnh Minh Vi nặng lời với Lý Đô Mật đang gây sốt trên mạng, sau đó thì xuất hiện những cụm từ tìm kiếm nóng về việc Minh Vi mắc bệnh ngôi sao, đồng thời trở thành mục tìm kiếm nóng thứ ba do sự chia sẻ của những tài khoản marketing.
Cùng với đó còn có tài khoản marketing phát sóng trực tiếp công khai lý do thực sự khiến Minh Vi chấm dứt hợp đồng với công ty mà cô ấy đã gắn bó năm năm. Bởi vì vai nữ chính của bộ phim điện ảnh tiếp theo vốn dĩ đã chọn Minh Vi, đáng tiếc là sau khi đạo diễn bộ phim nhìn thấy nữ diễn viên phụ do công ty Minh Vi giới thiệu, ông ta cho rằng người được chọn đóng vai nữ phụ thích hợp với vai nữ chính hơn Minh Vi. Vì người mới của công ty cướp mất vai nữ chính của mình, Minh Vi đã nổi giận với công ty, thậm chí còn tuyên bố rằng có cô ta thì không có tôi mà có tôi thì không có cô ta, ầm ĩ đến mức phải chấm dứt hợp đồng.
Cũng vào lúc này, lại có người tự xưng là người biết rõ sự tình đứng ra bóc phốt, Minh Vi từ một người mẫu quảng cáo nhanh chóng trở thành một nữ diễn viên trẻ nổi tiếng chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi. Là bởi có chống lưng vững chắc, không biết trên đường đã chèn ép bao nhiêu người, thậm chí người kia còn giả bộ nghiêm túc liệt kê ra các kịch bản và vai diễn mà Minh Vi đã giành giật mấy năm qua, trong đó có không ít nữ diễn viên đang nổi. Biết gái nhà mình từng bị Minh Vi cướp vai diễn, người hâm mộ của mấy cô đó đang múa phím mắng chửi um sùm bên dưới weibo của Minh Vi, toàn lời lẽ bẩn thỉu.
Xem xong hàng loạt mục tìm kiếm nóng, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cơn giận của Tống Vãn Huỳnh không ngừng dâng cao.
Cô nhớ rõ cái video gọi Minh Vi mắc bệnh ngôi sao kia, đó là đêm mưa khi đi du lịch nước ngoài, bọn cô ăn cơm trên sân thượng. Lúc đó cô vừa về phòng lấy áo khoác, không biết lý do Minh Vi nổi giận với Lý Đô Mật, khi đó cô cũng không để ý nhiều. Nhưng với tính cách luôn lo cho toàn cục của Minh Vi, nếu đã chọc cho chị ấy tức giận thì chắc chắn Lý Đô Mật không nói ra được lời gì hay ho.
Về điểm này thì không cần nghi ngờ gì hết, chắc chắn là lỗi của Lý Đô Mật!
Lý do thứ hai chị ấy chấm dứt hợp đồng với công ty vì tức giận khi người mới cướp vai diễn thì càng là chuyện vô căn cứ. Vốn Minh Vi cũng chẳng cần vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh này, tên đạo diễn đó động chân động tay, còn muốn thẻ phòng của Minh Vi thì là loại người tốt gì chứ.
Còn mục tìm kiếm nóng thứ ba, thực sự là làm người ta cười vỡ bụng, từ một người mẫu quảng cáo không có tiếng tăm trở thành nữ diễn viên nổi tiếng hiện giờ, tất cả đều là Minh Vi tự mình vượt qua từng bước một có được không! Kẻ chống lưng cái gì! Thực sự toàn là nhảm nhí!
Thấy vẻ mặt của Tống Vãn Huỳnh càng ngày càng khó coi, bà Văn không nhịn được hỏi: "Vãn Huỳnh, xảy ra chuyện gì vậy con?"
Tống Vãn Huỳnh cất điện thoại đi: "Mẹ, không có gì, con ăn no rồi, mẹ từ từ ăn nhé."
Nói xong, cô đứng dậy đi lên tầng, sau khi về phòng đóng cửa, cô mở wechat của Lý Đô Mật ra.
"Lý Đô Mật, cô không tham dự vào chuyện trên hot search đó chứ?"
Lý Đô Mật nhanh chóng trả lời lại: "Tôi không có!"
"Thật sự không tham gia?"
"Tôi thật sự không tham gia! Tôi xin thề!"
Thực ra Tống Vãn Huỳnh cũng không hoài nghi Lý Đô Mật lắm, suy cho cùng với tính cách nịnh người ở cao coi thường người dưới thấp của Lý Đô Mật, thì sau khi biết bối cảnh của Minh Vi sẽ không dám chọc giận gì chị ấy nữa.
Vậy thì do ai làm?
Bôi nhọ trên diện rộng như thế, các tài khoản marketing và những nick ảo đều thêm dầu vào lửa, cô không tin không có người đứng đằng sau việc này.
Suy nghĩ một chút, cô lật tới lật lui trong danh sách wechat, cuối cùng bấm mở wechat của Hà Cảnh Minh.
Tống Vãn Huỳnh: "Có đó không?"
Hà Cảnh Minh: "Ô, cô cả về nước rồi? Có gì căn dặn?"
Tống Vãn Huỳnh: "Có chuyện này muốn hỏi cậu, chuyện weibo chị Minh Vi bị bôi nhọ, cậu có biết là ai làm không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vãn Huỳnh không có mấy mối quan hệ trong giới giải trí, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có Hà Cảnh Minh có quan hệ trong giới này mà thôi. Chú anh ấy làm việc trong giới này từ khi còn trẻ, về sau còn thành lập nên một công ty giải trí.
Mười phút sau Hà Cảnh Minh gọi điện thoại đến.
"Vãn Huỳnh, tớ hỏi rồi, chuyện này thực sự có người châm ngòi thổi lửa, cố ý muốn trừng trị Minh Vi. Cậu đừng thấy bây giờ ầm ĩ, về sau cũng sẽ không giảm bớt đâu, cái họ muốn chính là muốn cấm sóng tất cả các hoạt động của Minh Vi trong giới giải trí."
Tống Vãn Huỳnh nắm chặt nắm tay: "Cấm sóng? Ai?"
"Theo như hiện nay tớ biết được thì khoảng thời gian trước Minh Vi có đắc tội với một vị đạo diễn, thực ra đạo diễn cũng không là gì, cái chính là chủ đầu tư phía sau ông ta có chút khó nhằn. Tớ cũng không biết rõ làm sao mà Minh Vi lại đắc tội với chủ đầu tư, nhưng người ta đã có lệnh, phải khiến cho Minh Vi không còn ở trong giới giải trí được nữa."
"Chủ đầu tư? Ai thế?"
Hà Cảnh Minh nói ra một cái tên: "Tô Ngự."
Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Cậu biết anh ta không?"
Hà Cảnh Minh cười nói: "Cậu cũng biết tớ mà, tớ không có giao du thân thiết với mấy người làm kinh doanh, tớ từng nghe nói qua anh ta nhưng không quen, chú tớ nói rồi, người này không dễ đối phó, sao anh ta lại trả thù Minh Vi thế?"
"Tớ cũng không rõ lắm, cậu không có cách nào sao?"
Hà Cảnh Minh thở dài.
"Vậy tớ tự mình nghĩ cách, cúp nhé."
Sau khi cúp máy, Tống Vãn Huỳnh ngồi trên sô pha cầm điện thoại suy tư.
Rõ ràng trong tiểu thuyết, mối nguy cơ mà Minh Vi phải đối mặt hiện nay chỉ là tranh chấp chấm dứt hợp đồng và việc đá đểu của Lý Đô Mật, sao giờ lại xuất hiện một chủ đầu tư muốn cấm sóng Minh Vi?
Chẳng lẽ do hiệu ứng bươm bướm của cô sao?
Nhưng cô cũng không làm gì mà.
Sao bỗng dưng lại nâng cao độ khó việc đánh quái thăng cấp của chị Minh Vi chứ?
Cô ở trên mạng tìm kiếm thông tin về cái người được gọi là chủ đầu tư Tô Ngự, hàng loạt công ty đứng tên anh ta cũng đủ thấy người này khó chọc đến mức nào.
Nhưng không thù không oán, sao anh ta nhất định phải gây khó dễ cho chị Minh Vi?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao, danh sách wechat trượt đến hình đại diện của Văn Nghiễn, cái tay chuẩn bị bấm mở của cô lại dừng lại, chuyển thành gọi điện.
"Alo, ba à, tối nay con về nhà ăn cơm được không?"
Văn Việt đang chán nản, ông cụ Văn thì đã về hưu, Văn Nghiễn… Không nhắc đến cũng được, người mà chị Minh Vi có thể dựa vào bây giờ, chỉ có cô thôi.
Không chờ đến tối, buổi chiều Tống Vãn Huỳnh đã đi thẳng đến công ty của Tống Chính Huy, những năm đầu tập đoàn Trung Tuấn chủ yếu tập trung vào lĩnh vực bất động sản, sau này bất động sản suy thoái, mấy năm nay tập đoàn dần mở rộng đầu tư, cũng tham gia vào các ngành công nghiệp khác nhau.
So sánh với phòng làm việc đơn giản và thoải mái của Văn Nghiễn thì phòng làm việc của Tống Chính Huy càng phù hợp với thẩm mỹ của thế hệ trước bọn họ hơn, bảo thủ và cứng nhắc.
Khi Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng làm việc, Tống Chính Huy đang nói chuyện với trợ lý, thấy cô đến thì ông vẫy vẫy tay để trợ lý ra ngoài trước.
"Không phải con nói buổi tối về nhà ăn cơm à, sao giờ lại đến đây?"
"Con đặc biệt đến đây để đón ba về nhà ăn cơm mà."
"Đặc biệt cơ à?" Tống Chính Huy cười nói: "Nói đi, muốn gì nào?"
Tống Vãn Huỳnh giả vờ giả vịt nói: "Cái gì mà muốn gì chứ? Trông con giống loại người không có việc gì thì sẽ không tới thăm ba sao?"
"Chẳng lẽ không?" Tống Chính Huy lật xem tài liệu: "Cơ hội chỉ đến một lần, nếu con không nói thì thôi."
"Ơ kìa." Tống Vãn Huỳnh không giữ được vẻ cao sang nữa, cô đi đến sau bàn làm việc: "Ba, con cũng không có việc gì, chỉ là có một chuyện nhỏ muốn nhờ ba giúp thôi."
"Chuyện nhỏ?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
"Chuyện nhỏ gì?"
"Ba có quen một người tên là Tô Ngự không?"
"Tô Ngự? Con nói là Tô Ngự của tập đoàn Vạn Thịnh?"
"Chính là anh ta, chính là anh ta!"
"Sao thế? Con tìm cậu ta có việc gì?"
"Con chỉ muốn biết ba có quen anh ta không thôi, tình cảm có thân thiết hay không, muốn dựa vào mối quan hệ của ba để gặp mặt, có một vài hiểu lầm cần gặp mặt trực tiếp để giải thích rõ ràng với anh ta, ba có thể tạo điều kiện không."
"Hiểu lầm?"
Tống Vãn Huỳnh kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện Minh Vi bị cấm sóng, Tống Chính Huy nghe xong thì hơi nhíu mày: "Sao cậu ta lại ầm ĩ không vui với Minh Vi?"
"Đúng vậy, con cũng thấy rất tò mò, trong đó chắc chắn có hiểu lầm!" Tống Vãn Huỳnh nhìn vẻ mặt của Tống Chính Huy: "Ba, chuyện này chắc không khó với ba chứ, mối quan hệ của ba rộng như vậy, loại chuyện nhỏ này chắc ba chỉ cần nói một câu là giải quyết được thôi ha?"
Tống Chính Huy nhìn cô, bỗng đóng tập tài liệu trước mặt lại, ngồi dựa về sau, nặng nề thở ra một hơi dài: "Chuyện này à, con nói khó thì cũng không khó, nhưng con nói dễ thì cũng không hề dễ."
"..." Vừa nghe giọng điệu này, Tống Vãn Huỳnh biết ngay ý ông là muốn thương lượng điều kiện: "Ba muốn nói gì thì nói thẳng đi."
"Khi con gặp khó khăn có thể nhớ đến ba, ba vui lắm, ba cũng rất vui vẻ giải quyết cho con, nhưng hôm nay, người gặp phải chuyện này là Minh Vi, không phải con, con muốn nhờ ba giúp đỡ, có phải nên trả giá chút chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba muốn con làm gì?"
"Ba già rồi, cũng chỉ có một đứa con gái là con, trong tương lai thì công ty này đều là của con, lúc trước ba thấy con còn nhỏ, vẫn ham chơi, ba cũng không quản con, nhưng bây giờ không phải con nên chuẩn bị làm quen dần với nghiệp vụ của công ty sao? Ba không yêu cầu con phải làm tốt đến mức nào, nhưng ít nhất phải nắm rõ được những hoạt động cơ bản của công ty chứ?" Nói đến đây, Tống Chính Huy thở dài: "Cũng không phải ba muốn làm khó con, chỉ là một ngày nào đó trong tương lai ba sẽ ra đi, con lại không có chút năng lực nào, nếu bị Văn Nghiễn bắt nạt thì phải làm sao?"
"Con cũng đâu phải đồ ngốc, còn để cho anh ấy bắt nạt con sao?"
"Haizz, con nói câu này cũng không sợ cắn vào lưỡi, không phải ba khen cậu ta, nhưng trong lớp trẻ này, ngoại trừ anh trai Văn Việt của cậu ta ra, người có thể so sánh với cậu ta chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Một người tài giỏi như cậu ta, ba thật sự e sợ sau này con bị cậu ta bán đi còn giúp cậu ta đếm tiền!"
Tống Vãn Huỳnh: "..."
"Ba nói những lời này cũng không có ý gì khác." Tống Chính Huy đứng dậy ôm vai Tống Vãn Huỳnh: "Hôm nay con vì chuyện của Minh Vi mà đến nhờ ba giúp đỡ, ngày mai gặp phải chuyện gì lại đến nhờ ba nữa? Ba thì không sao cả, nhưng sau này không còn ba nữa thì con vẫn muốn đi nhờ người khác sao? Không muốn dựa vào chính năng lực của mình để giải quyết à?"
Ông nói thế cũng không sai, cô chính là cánh bướm, chỉ cần tùy ý vỗ một cái, còn không biết dẫn đến bao nhiêu biến cố trong tương lai.
Thấy nét mặt của Tống Vãn Huỳnh giãn ra, Tống Chính Huy tranh thủ thời cơ nói: "Cho nên, mau đến công ty ba trước khi chưa muộn, sớm ngày nắm trong tay, sau này còn ai dám bắt nạt con nữa?"
"Con đồng ý với ba, sau này sẽ đến công ty làm việc."
"Đây là con nói đó."
Tống Vãn Huỳnh nhắm mặt gật đầu: "Vâng, là con nói."
Tống Chính Huy lập tức vui mừng rạng rỡ, công khai bỏ việc về nhà: "Thật là con gái ngoan của ba, nào, về nhà."
Vì đã rất lâu rồi Tống Vãn Huỳnh không về nhà ăn cơm, dì giúp việc ở nhà làm cả một bàn đầy toàn món mà Tống Vãn Huỳnh thích ăn.
Tống Chính Huy còn đích thân đến hầm rượu để chọn rượu, dự định phải uống một ly ngon lành.
"Ba uống ít rượu thôi!" Lời khuyên can của Tống Vãn Huỳnh vừa nói ra, dì giúp việc đã làm việc lâu năm kéo tay cô hạ thấp giọng nói: "Cô chủ, đừng khuyên nữa, từ sau khi cô kết hôn chưa từng quay về nhà ăn cơm, cô không biết mỗi ngày ông chủ ăn cơm một mình cô đơn biết bao. Hôm nay ông ấy vui vẻ, cô để ông ấy uống chút đi."
Nghe dì giúp việc nói lời này, Tống Vãn Huỳnh im lặng.
Không lâu sau, Tống Chính Huy cầm một chai rượu vang từ hầm rượu đi ra, bảo dì giúp việc mang hai ly rượu đến.
"Dì ơi, cháu không uống, dì rót cho cháu cốc nước hoa quả là được."
Tống Chính Huy giải thích: "Không phải lấy cho con."
"Không phải lấy cho con? Dì cũng muốn uống rượu sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân.
"Cậu Văn đến rồi, mau vào nhà đi."
"Chào dì Vương."
Văn Nghiễn từ bên ngoài đi vào.
Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Tống Chính Huy ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ấy lại đến đây?"
"Con gái với con rể về nhà ăn cơm mà cần phải hỏi lý do à?"
"..." Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ: "Nhưng ít nhất ba cũng phải nói trước với con một tiếng chứ?"
Trong lúc nói chuyện thì Văn Nghiễn và dì Vương đã đi đến bên bàn ăn: "Ba ạ."
"Đến rồi à, mau, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Văn Nghiễn liếc mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên bàn ăn, anh cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc quay lại bàn thì ngồi xuống bên cạnh Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh thấy Văn Nghiễn vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà anh đã thay trước khi ra ngoài vào buổi sáng, cô ghé lại gần anh nói nhỏ: "Không phải công việc của anh bề bộn lắm sao?"
So với cái miệng làm người ta tức chết của Văn Nghiễn lúc hai người ở riêng thì khi ở trước mặt Tống Chính Huy, lời nào từ miệng anh nói ra cũng dễ nghe.
Anh không trả lời câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh, mà nhìn sang Tống Chính Huy, nói lời chân thành: "Công việc thật sự rất bận, sau khi kết hôn thì vẫn luôn bận chuyện công việc, không tới thăm ba là lỗi của con, còn mong ba lượng thứ. Thực ra con luôn muốn tìm ngày nào đó rảnh rỗi để ăn riêng với ba một bữa, ba là bề trên, con rất mong ba có thể cho con một vài ý kiến và lời khuyên của người từng trải, con nghĩ con nhất định sẽ học hỏi được rất nhiều điều. Hôm nay không dễ gì có được cơ hội này, ba, con kính ba một ly."
Với tư cách là con rể, Văn Nghiễn vẫn rất hiểu cách nhìn biểu cảm khuôn mặt người khác, biết rót rượu cho ba vợ, nói chuyện cùng, lời nói việc làm đều vô cùng khéo léo, thấy vẻ mặt hài lòng của Tống Chính Huy, Tống Vãn Thu biết Văn Nghiễn này thực sự có tài lấy lòng người khác.
Rõ ràng khoảng thời gian trước, Tống Chính Huy cực kỳ tán đồng và hy vọng cô ly hôn, hôm nay thì lại tâng bốc người ta đến tận trời, giờ chỉ sợ ông hài lòng chàng con rể miệng đầy lời ngon tiếng ngọt này chết đi được.
Qua ba lượt rượu, mỗi lần mở miệng đều là "sau này con là con trai ruột của ba", Tống Vãn Huỳnh nghe vậy thì không nói lên lời.
Ha, đàn ông mà.
"Vãn Huynh à, chuyện hôm nay con nói với ba ấy, không phải con tìm Văn Nghiễn còn tiện hơn sao?" Tống Chính Huy vỗ vai Văn Nghiễn: "Ba nhớ con và Tô Ngự là bạn học mà? Còn là bạn rất thân nữa."
"Bạn học? Chờ đã." Tống Vãn Huỳnh sửng sốt, kinh ngạc phun ra con tôm vừa mới nhét vào miệng, cô nhìn sang Văn Nghiễn: "Anh và Tô Ngự là bạn học? Còn là bạn rất thân?"
"Sao thế, cô có việc cần tìm cậu ấy?"
"..." Tống Vãn Huỳnh thực sự không có chút tức giận nào.
Bạn của nhân vật phản diện gọi là gì? Cái này gọi là phe phản diện.
Không có phe phản diện nào trong tiểu thuyết hay phim truyền hình có thể đấu lại nhân vật chính.
Cô xông pha chiến đấu ở phía trước, dùng mọi lời hay ý đẹp nói tốt cho anh, miệng cũng mỏi nhừ rồi, nhưng thành viên của nhóm phản diện ở phía sau lại điên cuồng kéo cô lại để phá đám ư?
Còn là người vừa mở miệng là muốn cấm sóng người khác, đây chẳng khác nào là bật đèn trong nhà vệ sinh, tìm đường chết à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro