Sinh Tử Ngũ Đấu...
Akay Hau
2024-11-24 09:35:36
Bởi vì có Thủy Triều Tịch là Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ chấp chưởng Chí Bảo
bên cạnh, lại thêm đang ở căn cứ của Liên Âm Tông tương đối an toàn, nên Lạc Nam cũng không lo lắng vấn đề an nguy của chúng nữ.
Các nàng mỗi người cũng là tuyệt thế thiên tài không dễ trêu chọc.
Lúc này hắn cưỡi lên lưng Tiểu Tinh, kích hoạt Yêu Đạo, sử dụng một môn thân pháp hòa nhập vào hư không của Tinh Không Chi Long, xé rách không gian tiến vào hư không.
Sở dĩ không sử dụng đến thủ đoạn từ Thời Không Hoàng Tộc của Tuế Nguyệt, chủ yếu là do Lạc Nam đoán được Thời Không Tộc đang truy lùng thủ phạm giết chết đám hậu bối, để tránh bọn chúng đánh hơi tìm đến, hắn quyết định hạn chế sử dụng những thứ liên quan đến Thời Không Hoàng Tộc.
Mà nguyên nhân hắn tiến vào hư không, đương nhiên chính mà muốn tiến hành triệu hoán di tích Thi Thần Tông.
Không cần nói thì di tích của một thượng cổ tông môn chắc chắn sẽ rất to lớn, nếu như triệu hoán nó xuất hiện trực tiếp ở Đông Vực, kiểu gì cũng sẽ kinh động bát phương, khiến vô số thế lực và cường giả của Đông Vực từ lớn tới nhỏ chú ý.
Khi đó nhiều phương thế lực xen vào tranh đoạt, thậm chí sẳn sàng chém giết chỉ để đạt được di tích Thi Thần Thông, điều này chỉ khiến quá trình cứu người của Lạc Nam sinh ra những phiền toái, biến số ngoài ý muốn mà thôi.
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định tiến vào hư không vô định hoang vắng để đảm bảo tính bí mật.
Ở trong hư không, đừng nói chỉ là một cái thượng cổ di tích, cho dù là hàng trăm cái thì cũng có thể chứa đựng dễ dàng, như một tiểu thế giới trong vũ trụ vô tận mà thôi.
Băng qua hư không liên tục, Tiểu Tinh cũng đã có chút mệt mỏi, mà Lạc Nam cũng xác định vùng hư không này đã cách khá xa không gian của Đông Vực.
Không do dự nữa, hắn trực tiếp lấy ra Thi Thần Lệnh Bài nhìn như được tạo thành từ xương trắng, đem máu của mình thẩm thấu vào trong đó.
Rất nhanh, từng giọt máu của Lạc Nam liền nhuộm đỏ toàn bộ Thi Thần Lệnh Bài.
Đùng.
Lệnh bài nổ tung, ba chữ “Thi Thần Tông” ngạo nghễ mà ra, sừng sững trước mặt Lạc Nam như rồng bay phượng múa.
Ngay lập tức, tại vị trí của hắn như sinh ra một cổ sức mạnh triệu hoán khổng lồ vượt quá tưởng tượng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vạn dặm hư không xung quanh chấn động dữ dội, càn khôn lắc lư như có một thứ khủng bố khổng lồ nào đó sắp hàng lâm mà đến.
RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
Lạc Nam ngưng trọng nhìn lấy hư không phía trước mặt mình bắt đầu xuất hiện những vết nứt chằn chịt, lan tràn với tốc độ cực nhanh như một cái mạng nhện khổng lồ có thể che đậy cả thế giới.
Hắn biết di tích của Thi Thần Tông đang ở một nơi nào đó sắp giáng lâm rồi, cũng không thể hiểu nổi vì sao đám người Quỷ Đỏ lại gặp nguy hiểm ở trong đó.
Người khác có thể không biết nhưng Lạc Nam hơn ai hết hiểu rõ chiến lực của Quỷ Đỏ kinh khủng đến mức nào.
Sở hữu Chiến Mệnh Thiên Thể, mang trong mình dòng máu Quỷ Tộc, được khí vận của tiểu vũ trụ gia thân…và hơn hết còn sở hữu Cấm Kỵ cấp Công Pháp – Vô Hạn Trường Sinh Kinh.
Lần trước đụng độ ở Cao Xương Bình Nguyên, ngay cả Lạc Nam cũng phải cảm thán chiến lực của Quỷ Đỏ gia tăng kinh khủng, tu vi càng là vượt qua cả bản thân mình.
Chưa kể thân phận của nàng chính là đồ đệ Long Chí Tôn, nhân vật đang xếp đầu trên Chí Tôn Bảng.
Theo Lạc Nam nhận định, chỉ có Chí Tôn cấp cường giả mới đủ khả năng gây ra nguy hiểm cho Quỷ Đỏ mà thôi, huống hồ gì bên cạnh nàng còn có Thiên Địa Trư và Tiểu Đậu Bỉ tinh ranh hơn cáo?
“Nhắc đến Quỷ Đỏ cũng thật trùng hợp, lần trước đạt được Thi Thần Lệnh Bài và đụng độ với nàng ta ở Cao Xương Bình Nguyên, lần này nàng lại gặp nạn bên trong Thi Thần Tông.” Lạc Nam vuốt cằm.
ĐÙNG!
Trong lúc hắn đang suy tư, một vụ nổ như khai mở vũ trụ vang vọng mà lên.
Tiểu Tinh bị chấn đến choáng váng đầu óc, hai mắt quay mòng mòng.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng vội vàng thu nó vào, đồng thời đưa mắt nhìn kỳ tích đang diễn ra trước mắt.
Như băng qua vô tận thời không, một lục địa hoang tàn và đổ nát, tràn đầy cảm giác tang thương lắng đọng theo muôn vàn tháng năm chậm rãi hiện ra giữa hư không vô định.
Sự xuất hiện của nó khiến toàn bộ hư không phạm vi hàng chục vạn dặm sụp đổ, tất cả là do sự triệu hoán của Thi Thần Lệnh Bài, khiến toàn bộ di tích khổng lồ phải đến trước mặt Lạc Nam.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cho rằng mình sinh ra ảo giác, thử hỏi làm sao giữa hư không quạnh quẽ đột ngột lòi ra một di tích mênh mông như thế?
“Hít, thật hùng vĩ…”
Lạc Nam đứng ở bên ngoài nhìn vào, cảm giác như mình chỉ là một con kiến nhỏ so với tổng thể di tích, thậm chí ngay cả một con kiến nhỏ cũng không thể sánh bằng.
Đây không phải tin tức gì đáng mừng, bởi lẽ phạm vi di tích càng lớn, càng khó tìm kiếm hành tung của đám người Quỷ Đỏ mà thôi.
“Hành động đi!”
Lạc Nam hạ lệnh.
Quát quát quát quát quát…
Tiếng quạ kêu lên không ngớt, hàng nghìn con Xích Nha Hắc Ám mang theo Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nơi con mắt từ óng tay áo của hắn bay ra, muốn lao vào di tích của Thi Thần Tông tìm kiếm tung tích người cần được cứu.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến đồng tử của Lạc Nam mãnh liệt co lại, Linh Hồn bị phản phệ đau nhứt run lên, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn rỉ máu.
Khi bầy quạ vừa bay vào di tích, không gian nơi đó liền nghiền nát tất cả bọn chúng thành hư vô, ngay cả Hồn Lực của Lạc Nam truyền vào từng con Xích Nha Hắc Ám cũng bị hủy diệt.
“Cường độ không gian của nơi này vì sao khủng khiếp như vậy?” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Rất dễ hiểu.” Kim Nhi giải thích nói:
“Di tích của Thi Thần Tông này đã lưu lạc qua vô số thời không khác nhau, dẫn đến cường độ không gian của nó cũng bị thời không ở các nơi ảnh hưởng, trở nên đầy rẫy hỗn loạn, không gian trong đó giống như từng lớp thủy tinh sắc bén chồng chất mà thành, nếu không có thủ đoạn tự bảo vệ, người tiến vào chắc chắn sẽ bị nghiền nát.”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, nếu như vậy cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì Xích Nha Hắc Ám chỉ có khả năng ẩn nấp theo dõi, lực phòng ngự gần như bằng không.
Vậy là kế hoạch điều động bầy quạ dò đường của hắn đã thất bại, Lạc Nam chỉ còn cách tự thân vận động.
NGAO!
Thể nội vang vọng tiếng Long Ngâm, Chân Long Chiến Thân bao phủ từ đầu đến chân, Lạc Nam thả người rơi vào di tích.
Hắn phát hiện mình rơi xuống một hoang mạc đầy cát.
Nhưng mà…
Chân mày Lạc Nam nhíu chặt, nội tâm run rẩy mãnh liệt, một cảm giác hít thở không thông, thật lâu khó thể bình tĩnh.
Hoang mạc rất lớn, diện tích tối thiểu cũng phải hàng vạn dặm.
Nhưng mà...toàn bộ hoang mạc đều bị nhuộm đỏ, thuần một màu đỏ thẳm thảm liệt…
Hoang mạc do vô vàn hạt cát tạo thành, nhưng cát ở nơi này không phải màu vàng, không phải màu trắng.
Chúng có màu đỏ.
Mỗi một hạt cát đều là màu đỏ, màu của máu tươi.
Mặc dù không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, mùi vị huyết tinh hỗn tạp khiến tất cả những ai rơi vào phải buồn nôn quanh quẩn.
Lạc Nam nhặt một nắm cát, từng đầu ngón tay siết chặt, máu đã thẩm thấu vào cát qua thời gian dài khiến cấu tạo của chúng đều thay đổi, khiến chúng trở nên có màu đỏ.
“Phải bao nhiêu máu mới khiến toàn bộ hoang mạc này hóa thành máu đây?”
Ý niệm sinh ra trong đầu khiến Lạc Nam khó thể bình tĩnh, mặc dù đã trải qua vô vàn trận chiến, mặc dù hai tay cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
Nhưng Lạc Nam xin thề, toàn bộ sinh mạng đã chết trong tay hắn, thậm chí chết trong tay thế lực dưới trướng của hắn từ Nhất Thế Vũ Trụ cho đến tận bây giờ cũng không đủ lượng máu để biến một hoang mạc mênh mông như thế này thành màu đỏ.
Đứng giữa hoang mạc, hắn lại có cảm giác mình đang đứng giữa huyết hải.
Chỉ có biển máu mới đủ khả năng nhuộm đỏ cả hoang mạc như thế này.
Lục lại ký ức, bản đồ tổng thể của toàn bộ Thi Thần Tông xem được trên lưng mẫu thân Niếp Niếp hiện lên trong tâm trí.
Hắn biết được tổng bộ của Thi Thần Tông nằm giữa một nơi được gọi là Táng Thi Đại Mạc.
Táng Thi Đại Mạc chính là vùng sa mạc rộng lớn, nơi được xây dựng nên hàng nghìn tòa lăng mộ phía dưới lớp cát vàng, nơi được chôn vô số quan tài.
Bên trong mỗi lăng mộ và quan tài chứa đựng vô số Cương Thi do chúng đệ tử, cường giả của Thi Thần Tông luyện chế, nuôi dưỡng chúng nó ở môi trường dưới lòng sa mạc, đẩy nhanh tốc độ trưởng thành.
Có thể nói Táng Thi Đại Mạc là một phần nội tình của Thi Thần Tông.
Nếu như huyết hoang mạc mà mình đang đứng là Táng Thi Đại Mạc, vậy thật sự là quá kinh khủng.
Để xác định suy nghĩ của mình là chuẩn xác, Lạc Nam nhanh chóng xác định phương hướng, sau đó dựa vào bản đồ trong tâm trí tìm thả người bay đi.
Hắn muốn tìm một trong những tòa lăng mộ gần như lớn nhất ẩn sâu dưới lòng Táng Thi Đại Mạc, nơi đó có thể cất chứa hàng nghìn cương thi.
Không mất quá nhiều thời gian để xác định chuẩn vị trí mình cần tìm…nhưng mà…
Đập vào mắt Lạc Nam là một thung lũng đen kịch nhìn không thấy đáy, Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý cùng lúc mở ra quan sát xuống bên dưới.
Thuần một màu đen kịch, thung lũng này đã được đào sâu đến tận lõi của lục địa, có thể nhìn xuyên qua và thấy hư không bên dưới, hoàn toàn chẳng có chút dấu vết nào về lăng mộ hay quan tài, thậm chí ngay cả một mảnh gỗ vỡ hay một mẩu xương cũng không còn.
“Làm sao có thể?” Lạc Nam vẫn không dám tin, liền tìm kiếm một lăng mộ khác thuộc Táng Thi Sa Mạc.
Kết quả vẫn chẳng khác biệt chút nào, mọi thứ trống rỗng, vị trí mà tưởng chừng sẽ là nơi cất chứa lăng mộ, lượng lớn cương thi của Thi Thần Tông đều bị đào móc sạch sẽ, chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì.
“Đây là do người đời sau khai thác, hay là do bị hủy hoại triệt để trong một trận chiến?”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng vô cùng, hắn nghiêng về cái sau hơn.
Bởi lẽ sa mạc nhuộm đỏ chính là minh chứng tốt nhất cho việc nơi này đã từng xảy ra một trận chiến thảm liệt vượt quá tưởng tượng.
Hắn cũng không trách mẫu thân của Niếp Niếp về việc cung cấp thông tin không rõ ràng, bởi lẽ ngay cả nàng sau khi chết đi, hóa thành cương thi mới thức tỉnh ký ức về Thi Thần Tông, trên lưng mới hiện ra bản đồ mà thôi, nàng cũng chẳng thể nào nắm được hoàn cảnh thực tế được.
Trước mắt mặc kệ chuyện gì đã xảy ra với Thi Thần Tông, cứu người quan trọng.
Nghĩ đến đây, hắn nhắm ngay trung tâm di tích lao vọt đi.
…
Bên trong một cung điện khổng lồ đổ nát, trần bên trên hoàn toàn biến mất, để lộ ra cả bầu trời cùng vô số bức tường bụi bặm phủ kín rêu phong, cảnh tượng hoang tàn đến cực điểm.
Giữa quảng trường mênh mông, hai nhóm người đang lạnh lẽo nhìn nhau.
Trong đó một nhóm có tất cả ba thân ảnh gồm một kẻ thần bí mặc áo choàng đỏ như máu, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, tay mang găng trắng…một con heo toàn thân đen kịch, hình thù béo mập đầy thịt mỡ run run, mặc quần lót màu hồng phấn đứng bằng hai chân, thô tục đến cực điểm…cuối cùng là một tên nam tử hình thể thấp lùn, ngũ quan khôi hài, làn da trắng nhợt dường như rất ít tiếp xúc với ánh sáng.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận thức được một nhóm ba thân ảnh mà mình quen biết, đương nhiên chính là đám Quỷ Đỏ, Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ.
Mà ở đối diện với bọn hắn có tất cả năm người.
Tên cầm đầu toàn thân bao phủ bên trong Hắc Lang Chiến Giáp màu đen kịch, hai bên trái phải hai bả vai có hai cái đầu sói đang rít gào, tóc đen phiêu dật, đeo mặt nạ Hắc Lang che đậy một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lãnh khốc không chút cảm xúc.
Bốn kẻ còn lại gồm hai tên nam tử và hai lão già, bọn hắn mặc trường bào màu đen, trước ngực có thêu lấy hư ảnh đầu sói giống hệt nhau như đúc, nhìn qua phong cách ăn mặc, rõ ràng là người đến từ cùng một phương thế lực.
Cảnh tượng xung quanh có phần tan hoang, trên thân hai đám người xuất hiện không ít vết tích, rõ ràng là vừa trải qua một cuộc va chạm không đơn giản.
“Thiên Lang Môn, không nghĩ đến ở nơi này đụng mặt các vị…” Quỷ Đỏ lạnh nhạt lên tiếng.
Đối mặt với lời nói của Quỷ Đỏ, nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn cũng cười nhạt:
“Thiếu Chí Tôn của Trụ Việt Tông, khi nào Long Chí Tôn còn chưa bước vào cánh cửa kia, các ngươi vĩnh viễn không sánh bằng Thiên Lang Môn, tốt nhất nên buông bỏ cơ hội lần này.”
“Chuyện đó phải do nắm đấm quyết định.” Hắc Trư bĩu môi, lắc lư bờ mông bự:
“Muốn đoạt truyền thừa Thi Thần Tông, từ đó dựng nên Cương Lang Quân hùng mạnh? Trước tiên bước qua bờ mông của trư gia.”
“Con heo chết tiệt, nếu không phải không gian bên trong di tích trở nên hỗn loạn khiến lão phu chỉ có thể đánh ra sức mạnh bên dưới Chí Tôn, ngươi nghĩ mình có thể nhảy nhót lâu như thế sao?” Một lão già lăng lệ hỏi.
“Vậy thì xem như lão cẩu ngươi xui xẻo, Trư Gia bên dưới Chí Tôn chính là tồn tại vô địch.” Hắc Trư ngạo nghễ nói.
Bởi vì không gian bên trong di tích Thi Thần Tông không thể ổn định, khiến quy tắc thiên địa cũng chẳng được hoàn chỉnh, tu sĩ tiến vào không thể vận dụng sức mạnh ở cấp Chí Tôn, tối đa là Thánh Đế viên mãn trở xuống.
Điều này giúp đám người Quỷ Đỏ có thể đương đầu với năm cường giả của Thiên Lang Môn, phải biết rằng hai lão già kia đều là Chí Tôn cấp cường giả.
“Nếu các ngươi đã tự tin như thế, thì một cuộc chơi nên được tạo ra.” Nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn nở nụ cười gằn.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy trong bàn tay hắn xuất hiện một tòa Trận Bàn.
Trận Bàn được ném lên không trung, dữ dội xoay tròn.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ không gian chấn động, mười cái lồng sáng như những cái lồng chim cấp tốc úp xuống.
“Mau né tránh.” Quỷ Đỏ lên tiếng nhắc nhở, mặc dù chưa hiểu Trận Bàn kia có tác dụng gì, nhưng chắc chắn không phải điềm lành.
“Vô ích, đây là Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn, bên trong chứa đựng một tia quy tắc lực lượng, buộc tất cả đều phải chơi.” Nam tử cao cao tại thượng nói.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, Hắc Trư ba người biến sắc, phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, bị quy tắc phủ xuống nhốt vào từng cái lồng chim.
Một chiến trường cự đại được hình thành ở giữa trung tâm, năm cái lồng chim đối diện với năm cái lồng chim, chia thành hai nhóm phân định sinh tử.
Mỗi cái lồng chim giam giữ một người, điều này đồng nghĩa với bên phía Thiên Lang Môn có trọn vẹn năm người, còn bên phía đám Quỷ Đỏ chỉ có ba người, còn hai cái lồng chim bị bỏ trống.
“Khốn kiếp, đây là thủ đoạn gì?” Tiểu Đậu Bỉ mắng to: “Các ngươi muốn chơi thế nào?”
“Rất đơn giản.” Nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn ngửa đầu cười dài:
“Năm cuộc chiến được diễn ra, phương nào chiến thắng ba trận trong năm trận sẽ được sống, bên còn lại toàn bộ chết sạch.”
“Chó má, bên chúng ta chỉ có ba người, không công bằng.” Hắc Trư điên cuồng mắng chửi.
“Đó là chuyện của các ngươi nha.” Đám người Thiên Lang Môn cười tủm tỉm:
“Hai lồng chim bỏ trống mặc định các ngươi đã thua hai trong năm trận.”
Quỷ Đỏ hít sâu một hơi, nặng nề nói:
“Điều này đồng nghĩa nếu muốn sống, chúng ta phải thắng cả ba trận!”
Các nàng mỗi người cũng là tuyệt thế thiên tài không dễ trêu chọc.
Lúc này hắn cưỡi lên lưng Tiểu Tinh, kích hoạt Yêu Đạo, sử dụng một môn thân pháp hòa nhập vào hư không của Tinh Không Chi Long, xé rách không gian tiến vào hư không.
Sở dĩ không sử dụng đến thủ đoạn từ Thời Không Hoàng Tộc của Tuế Nguyệt, chủ yếu là do Lạc Nam đoán được Thời Không Tộc đang truy lùng thủ phạm giết chết đám hậu bối, để tránh bọn chúng đánh hơi tìm đến, hắn quyết định hạn chế sử dụng những thứ liên quan đến Thời Không Hoàng Tộc.
Mà nguyên nhân hắn tiến vào hư không, đương nhiên chính mà muốn tiến hành triệu hoán di tích Thi Thần Tông.
Không cần nói thì di tích của một thượng cổ tông môn chắc chắn sẽ rất to lớn, nếu như triệu hoán nó xuất hiện trực tiếp ở Đông Vực, kiểu gì cũng sẽ kinh động bát phương, khiến vô số thế lực và cường giả của Đông Vực từ lớn tới nhỏ chú ý.
Khi đó nhiều phương thế lực xen vào tranh đoạt, thậm chí sẳn sàng chém giết chỉ để đạt được di tích Thi Thần Thông, điều này chỉ khiến quá trình cứu người của Lạc Nam sinh ra những phiền toái, biến số ngoài ý muốn mà thôi.
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định tiến vào hư không vô định hoang vắng để đảm bảo tính bí mật.
Ở trong hư không, đừng nói chỉ là một cái thượng cổ di tích, cho dù là hàng trăm cái thì cũng có thể chứa đựng dễ dàng, như một tiểu thế giới trong vũ trụ vô tận mà thôi.
Băng qua hư không liên tục, Tiểu Tinh cũng đã có chút mệt mỏi, mà Lạc Nam cũng xác định vùng hư không này đã cách khá xa không gian của Đông Vực.
Không do dự nữa, hắn trực tiếp lấy ra Thi Thần Lệnh Bài nhìn như được tạo thành từ xương trắng, đem máu của mình thẩm thấu vào trong đó.
Rất nhanh, từng giọt máu của Lạc Nam liền nhuộm đỏ toàn bộ Thi Thần Lệnh Bài.
Đùng.
Lệnh bài nổ tung, ba chữ “Thi Thần Tông” ngạo nghễ mà ra, sừng sững trước mặt Lạc Nam như rồng bay phượng múa.
Ngay lập tức, tại vị trí của hắn như sinh ra một cổ sức mạnh triệu hoán khổng lồ vượt quá tưởng tượng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vạn dặm hư không xung quanh chấn động dữ dội, càn khôn lắc lư như có một thứ khủng bố khổng lồ nào đó sắp hàng lâm mà đến.
RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
Lạc Nam ngưng trọng nhìn lấy hư không phía trước mặt mình bắt đầu xuất hiện những vết nứt chằn chịt, lan tràn với tốc độ cực nhanh như một cái mạng nhện khổng lồ có thể che đậy cả thế giới.
Hắn biết di tích của Thi Thần Tông đang ở một nơi nào đó sắp giáng lâm rồi, cũng không thể hiểu nổi vì sao đám người Quỷ Đỏ lại gặp nguy hiểm ở trong đó.
Người khác có thể không biết nhưng Lạc Nam hơn ai hết hiểu rõ chiến lực của Quỷ Đỏ kinh khủng đến mức nào.
Sở hữu Chiến Mệnh Thiên Thể, mang trong mình dòng máu Quỷ Tộc, được khí vận của tiểu vũ trụ gia thân…và hơn hết còn sở hữu Cấm Kỵ cấp Công Pháp – Vô Hạn Trường Sinh Kinh.
Lần trước đụng độ ở Cao Xương Bình Nguyên, ngay cả Lạc Nam cũng phải cảm thán chiến lực của Quỷ Đỏ gia tăng kinh khủng, tu vi càng là vượt qua cả bản thân mình.
Chưa kể thân phận của nàng chính là đồ đệ Long Chí Tôn, nhân vật đang xếp đầu trên Chí Tôn Bảng.
Theo Lạc Nam nhận định, chỉ có Chí Tôn cấp cường giả mới đủ khả năng gây ra nguy hiểm cho Quỷ Đỏ mà thôi, huống hồ gì bên cạnh nàng còn có Thiên Địa Trư và Tiểu Đậu Bỉ tinh ranh hơn cáo?
“Nhắc đến Quỷ Đỏ cũng thật trùng hợp, lần trước đạt được Thi Thần Lệnh Bài và đụng độ với nàng ta ở Cao Xương Bình Nguyên, lần này nàng lại gặp nạn bên trong Thi Thần Tông.” Lạc Nam vuốt cằm.
ĐÙNG!
Trong lúc hắn đang suy tư, một vụ nổ như khai mở vũ trụ vang vọng mà lên.
Tiểu Tinh bị chấn đến choáng váng đầu óc, hai mắt quay mòng mòng.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng vội vàng thu nó vào, đồng thời đưa mắt nhìn kỳ tích đang diễn ra trước mắt.
Như băng qua vô tận thời không, một lục địa hoang tàn và đổ nát, tràn đầy cảm giác tang thương lắng đọng theo muôn vàn tháng năm chậm rãi hiện ra giữa hư không vô định.
Sự xuất hiện của nó khiến toàn bộ hư không phạm vi hàng chục vạn dặm sụp đổ, tất cả là do sự triệu hoán của Thi Thần Lệnh Bài, khiến toàn bộ di tích khổng lồ phải đến trước mặt Lạc Nam.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cho rằng mình sinh ra ảo giác, thử hỏi làm sao giữa hư không quạnh quẽ đột ngột lòi ra một di tích mênh mông như thế?
“Hít, thật hùng vĩ…”
Lạc Nam đứng ở bên ngoài nhìn vào, cảm giác như mình chỉ là một con kiến nhỏ so với tổng thể di tích, thậm chí ngay cả một con kiến nhỏ cũng không thể sánh bằng.
Đây không phải tin tức gì đáng mừng, bởi lẽ phạm vi di tích càng lớn, càng khó tìm kiếm hành tung của đám người Quỷ Đỏ mà thôi.
“Hành động đi!”
Lạc Nam hạ lệnh.
Quát quát quát quát quát…
Tiếng quạ kêu lên không ngớt, hàng nghìn con Xích Nha Hắc Ám mang theo Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nơi con mắt từ óng tay áo của hắn bay ra, muốn lao vào di tích của Thi Thần Tông tìm kiếm tung tích người cần được cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến đồng tử của Lạc Nam mãnh liệt co lại, Linh Hồn bị phản phệ đau nhứt run lên, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn rỉ máu.
Khi bầy quạ vừa bay vào di tích, không gian nơi đó liền nghiền nát tất cả bọn chúng thành hư vô, ngay cả Hồn Lực của Lạc Nam truyền vào từng con Xích Nha Hắc Ám cũng bị hủy diệt.
“Cường độ không gian của nơi này vì sao khủng khiếp như vậy?” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Rất dễ hiểu.” Kim Nhi giải thích nói:
“Di tích của Thi Thần Tông này đã lưu lạc qua vô số thời không khác nhau, dẫn đến cường độ không gian của nó cũng bị thời không ở các nơi ảnh hưởng, trở nên đầy rẫy hỗn loạn, không gian trong đó giống như từng lớp thủy tinh sắc bén chồng chất mà thành, nếu không có thủ đoạn tự bảo vệ, người tiến vào chắc chắn sẽ bị nghiền nát.”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, nếu như vậy cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì Xích Nha Hắc Ám chỉ có khả năng ẩn nấp theo dõi, lực phòng ngự gần như bằng không.
Vậy là kế hoạch điều động bầy quạ dò đường của hắn đã thất bại, Lạc Nam chỉ còn cách tự thân vận động.
NGAO!
Thể nội vang vọng tiếng Long Ngâm, Chân Long Chiến Thân bao phủ từ đầu đến chân, Lạc Nam thả người rơi vào di tích.
Hắn phát hiện mình rơi xuống một hoang mạc đầy cát.
Nhưng mà…
Chân mày Lạc Nam nhíu chặt, nội tâm run rẩy mãnh liệt, một cảm giác hít thở không thông, thật lâu khó thể bình tĩnh.
Hoang mạc rất lớn, diện tích tối thiểu cũng phải hàng vạn dặm.
Nhưng mà...toàn bộ hoang mạc đều bị nhuộm đỏ, thuần một màu đỏ thẳm thảm liệt…
Hoang mạc do vô vàn hạt cát tạo thành, nhưng cát ở nơi này không phải màu vàng, không phải màu trắng.
Chúng có màu đỏ.
Mỗi một hạt cát đều là màu đỏ, màu của máu tươi.
Mặc dù không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, mùi vị huyết tinh hỗn tạp khiến tất cả những ai rơi vào phải buồn nôn quanh quẩn.
Lạc Nam nhặt một nắm cát, từng đầu ngón tay siết chặt, máu đã thẩm thấu vào cát qua thời gian dài khiến cấu tạo của chúng đều thay đổi, khiến chúng trở nên có màu đỏ.
“Phải bao nhiêu máu mới khiến toàn bộ hoang mạc này hóa thành máu đây?”
Ý niệm sinh ra trong đầu khiến Lạc Nam khó thể bình tĩnh, mặc dù đã trải qua vô vàn trận chiến, mặc dù hai tay cũng đã nhuộm đầy máu tươi.
Nhưng Lạc Nam xin thề, toàn bộ sinh mạng đã chết trong tay hắn, thậm chí chết trong tay thế lực dưới trướng của hắn từ Nhất Thế Vũ Trụ cho đến tận bây giờ cũng không đủ lượng máu để biến một hoang mạc mênh mông như thế này thành màu đỏ.
Đứng giữa hoang mạc, hắn lại có cảm giác mình đang đứng giữa huyết hải.
Chỉ có biển máu mới đủ khả năng nhuộm đỏ cả hoang mạc như thế này.
Lục lại ký ức, bản đồ tổng thể của toàn bộ Thi Thần Tông xem được trên lưng mẫu thân Niếp Niếp hiện lên trong tâm trí.
Hắn biết được tổng bộ của Thi Thần Tông nằm giữa một nơi được gọi là Táng Thi Đại Mạc.
Táng Thi Đại Mạc chính là vùng sa mạc rộng lớn, nơi được xây dựng nên hàng nghìn tòa lăng mộ phía dưới lớp cát vàng, nơi được chôn vô số quan tài.
Bên trong mỗi lăng mộ và quan tài chứa đựng vô số Cương Thi do chúng đệ tử, cường giả của Thi Thần Tông luyện chế, nuôi dưỡng chúng nó ở môi trường dưới lòng sa mạc, đẩy nhanh tốc độ trưởng thành.
Có thể nói Táng Thi Đại Mạc là một phần nội tình của Thi Thần Tông.
Nếu như huyết hoang mạc mà mình đang đứng là Táng Thi Đại Mạc, vậy thật sự là quá kinh khủng.
Để xác định suy nghĩ của mình là chuẩn xác, Lạc Nam nhanh chóng xác định phương hướng, sau đó dựa vào bản đồ trong tâm trí tìm thả người bay đi.
Hắn muốn tìm một trong những tòa lăng mộ gần như lớn nhất ẩn sâu dưới lòng Táng Thi Đại Mạc, nơi đó có thể cất chứa hàng nghìn cương thi.
Không mất quá nhiều thời gian để xác định chuẩn vị trí mình cần tìm…nhưng mà…
Đập vào mắt Lạc Nam là một thung lũng đen kịch nhìn không thấy đáy, Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý cùng lúc mở ra quan sát xuống bên dưới.
Thuần một màu đen kịch, thung lũng này đã được đào sâu đến tận lõi của lục địa, có thể nhìn xuyên qua và thấy hư không bên dưới, hoàn toàn chẳng có chút dấu vết nào về lăng mộ hay quan tài, thậm chí ngay cả một mảnh gỗ vỡ hay một mẩu xương cũng không còn.
“Làm sao có thể?” Lạc Nam vẫn không dám tin, liền tìm kiếm một lăng mộ khác thuộc Táng Thi Sa Mạc.
Kết quả vẫn chẳng khác biệt chút nào, mọi thứ trống rỗng, vị trí mà tưởng chừng sẽ là nơi cất chứa lăng mộ, lượng lớn cương thi của Thi Thần Tông đều bị đào móc sạch sẽ, chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì.
“Đây là do người đời sau khai thác, hay là do bị hủy hoại triệt để trong một trận chiến?”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng vô cùng, hắn nghiêng về cái sau hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi lẽ sa mạc nhuộm đỏ chính là minh chứng tốt nhất cho việc nơi này đã từng xảy ra một trận chiến thảm liệt vượt quá tưởng tượng.
Hắn cũng không trách mẫu thân của Niếp Niếp về việc cung cấp thông tin không rõ ràng, bởi lẽ ngay cả nàng sau khi chết đi, hóa thành cương thi mới thức tỉnh ký ức về Thi Thần Tông, trên lưng mới hiện ra bản đồ mà thôi, nàng cũng chẳng thể nào nắm được hoàn cảnh thực tế được.
Trước mắt mặc kệ chuyện gì đã xảy ra với Thi Thần Tông, cứu người quan trọng.
Nghĩ đến đây, hắn nhắm ngay trung tâm di tích lao vọt đi.
…
Bên trong một cung điện khổng lồ đổ nát, trần bên trên hoàn toàn biến mất, để lộ ra cả bầu trời cùng vô số bức tường bụi bặm phủ kín rêu phong, cảnh tượng hoang tàn đến cực điểm.
Giữa quảng trường mênh mông, hai nhóm người đang lạnh lẽo nhìn nhau.
Trong đó một nhóm có tất cả ba thân ảnh gồm một kẻ thần bí mặc áo choàng đỏ như máu, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, tay mang găng trắng…một con heo toàn thân đen kịch, hình thù béo mập đầy thịt mỡ run run, mặc quần lót màu hồng phấn đứng bằng hai chân, thô tục đến cực điểm…cuối cùng là một tên nam tử hình thể thấp lùn, ngũ quan khôi hài, làn da trắng nhợt dường như rất ít tiếp xúc với ánh sáng.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận thức được một nhóm ba thân ảnh mà mình quen biết, đương nhiên chính là đám Quỷ Đỏ, Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ.
Mà ở đối diện với bọn hắn có tất cả năm người.
Tên cầm đầu toàn thân bao phủ bên trong Hắc Lang Chiến Giáp màu đen kịch, hai bên trái phải hai bả vai có hai cái đầu sói đang rít gào, tóc đen phiêu dật, đeo mặt nạ Hắc Lang che đậy một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lãnh khốc không chút cảm xúc.
Bốn kẻ còn lại gồm hai tên nam tử và hai lão già, bọn hắn mặc trường bào màu đen, trước ngực có thêu lấy hư ảnh đầu sói giống hệt nhau như đúc, nhìn qua phong cách ăn mặc, rõ ràng là người đến từ cùng một phương thế lực.
Cảnh tượng xung quanh có phần tan hoang, trên thân hai đám người xuất hiện không ít vết tích, rõ ràng là vừa trải qua một cuộc va chạm không đơn giản.
“Thiên Lang Môn, không nghĩ đến ở nơi này đụng mặt các vị…” Quỷ Đỏ lạnh nhạt lên tiếng.
Đối mặt với lời nói của Quỷ Đỏ, nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn cũng cười nhạt:
“Thiếu Chí Tôn của Trụ Việt Tông, khi nào Long Chí Tôn còn chưa bước vào cánh cửa kia, các ngươi vĩnh viễn không sánh bằng Thiên Lang Môn, tốt nhất nên buông bỏ cơ hội lần này.”
“Chuyện đó phải do nắm đấm quyết định.” Hắc Trư bĩu môi, lắc lư bờ mông bự:
“Muốn đoạt truyền thừa Thi Thần Tông, từ đó dựng nên Cương Lang Quân hùng mạnh? Trước tiên bước qua bờ mông của trư gia.”
“Con heo chết tiệt, nếu không phải không gian bên trong di tích trở nên hỗn loạn khiến lão phu chỉ có thể đánh ra sức mạnh bên dưới Chí Tôn, ngươi nghĩ mình có thể nhảy nhót lâu như thế sao?” Một lão già lăng lệ hỏi.
“Vậy thì xem như lão cẩu ngươi xui xẻo, Trư Gia bên dưới Chí Tôn chính là tồn tại vô địch.” Hắc Trư ngạo nghễ nói.
Bởi vì không gian bên trong di tích Thi Thần Tông không thể ổn định, khiến quy tắc thiên địa cũng chẳng được hoàn chỉnh, tu sĩ tiến vào không thể vận dụng sức mạnh ở cấp Chí Tôn, tối đa là Thánh Đế viên mãn trở xuống.
Điều này giúp đám người Quỷ Đỏ có thể đương đầu với năm cường giả của Thiên Lang Môn, phải biết rằng hai lão già kia đều là Chí Tôn cấp cường giả.
“Nếu các ngươi đã tự tin như thế, thì một cuộc chơi nên được tạo ra.” Nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn nở nụ cười gằn.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy trong bàn tay hắn xuất hiện một tòa Trận Bàn.
Trận Bàn được ném lên không trung, dữ dội xoay tròn.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ không gian chấn động, mười cái lồng sáng như những cái lồng chim cấp tốc úp xuống.
“Mau né tránh.” Quỷ Đỏ lên tiếng nhắc nhở, mặc dù chưa hiểu Trận Bàn kia có tác dụng gì, nhưng chắc chắn không phải điềm lành.
“Vô ích, đây là Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn, bên trong chứa đựng một tia quy tắc lực lượng, buộc tất cả đều phải chơi.” Nam tử cao cao tại thượng nói.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, Hắc Trư ba người biến sắc, phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, bị quy tắc phủ xuống nhốt vào từng cái lồng chim.
Một chiến trường cự đại được hình thành ở giữa trung tâm, năm cái lồng chim đối diện với năm cái lồng chim, chia thành hai nhóm phân định sinh tử.
Mỗi cái lồng chim giam giữ một người, điều này đồng nghĩa với bên phía Thiên Lang Môn có trọn vẹn năm người, còn bên phía đám Quỷ Đỏ chỉ có ba người, còn hai cái lồng chim bị bỏ trống.
“Khốn kiếp, đây là thủ đoạn gì?” Tiểu Đậu Bỉ mắng to: “Các ngươi muốn chơi thế nào?”
“Rất đơn giản.” Nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn ngửa đầu cười dài:
“Năm cuộc chiến được diễn ra, phương nào chiến thắng ba trận trong năm trận sẽ được sống, bên còn lại toàn bộ chết sạch.”
“Chó má, bên chúng ta chỉ có ba người, không công bằng.” Hắc Trư điên cuồng mắng chửi.
“Đó là chuyện của các ngươi nha.” Đám người Thiên Lang Môn cười tủm tỉm:
“Hai lồng chim bỏ trống mặc định các ngươi đã thua hai trong năm trận.”
Quỷ Đỏ hít sâu một hơi, nặng nề nói:
“Điều này đồng nghĩa nếu muốn sống, chúng ta phải thắng cả ba trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro