Con Đường Bá Chủ

Trò chơi sống c...

Akay Hau

2024-11-24 09:35:36

Năm trận đấu buộc phải thắng ba, địch nhân có đủ năm người, trong khi phe mình chỉ có ba người.

Vì vậy nếu không muốn phải chết, bắt buộc Quỷ Đỏ, Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ đều phải thắng.

Sắc mặt Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ cũng trở nên khó coi đến cực điểm, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng không có tự tin.

Thiên Lang Môn, đây là một Chí Tôn Thế Lực nổi tiếng ở Yêu Vực, đáng nói ở chỗ nghe đồn nó còn là thế lực phụ thuộc dưới trướng của một phương Cấm Kỵ.

Ngày thường có chỗ không tin, nhưng hiện tại khi thấy tên nam tử bên phía Thiên Lang Môn lấy ra Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn có ẩn chứa một tia Quy Tắc Lực Lượng, có muốn không tin cũng không thể.

Đối mặt với những tồn tại có liên quan đến Cấm Kỵ, dù chỉ là thuộc hạ cũng không thể xem thường.

Nhưng mọi chuyện đã đến mức này, đã không còn lựa chọn nào khác.

“Bắt đầu nào…” Nam tử cầm đầu Thiên Lang Môn nhếch miệng cười gằn:

“Cũng may cho các ngươi là Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn sẽ lựa chọn cặp đấu ngẫu nhiên từ các lồng chim, bằng không một khi ta xuất thủ, bất kể là ai trong số ba người các ngươi đều sẽ chiến bại.”

“Hừ, ngông cuồng tự đại.” Quỷ Đỏ lạnh lùng quát, thân là Thiếu Chí Tôn của Trụ Việt Tông, nàng chẳng sợ bất cứ đối thủ trong cùng bối phận nào.

“Khà khà, xin Thiên Lang Thiếu Chủ hãy bắt đầu đi…” Lão già Thiên Lang Môn cười quỷ dị:

“Lão phu đã không nhịn được muốn xem thử những thiên kiêu của Trụ Việt Tông có gì lợi hại.”

“Đừng nóng vội, mọi thứ vốn đã bắt đầu.” Tên nam tử được xưng là Thiên Lang Thiếu Chủ đưa tay chỉ chỉ lên không.

Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn lên, đã thấy ở giữa không trung chiến trường đã xuất hiện một hư ảnh cán cân đang ở thế cân bằng, nửa đầu cân ở bên trái, nửa đầu cân ở bên phải.

Bên trái là nơi đứng của năm người Thiên Lang Môn, bên phải là của ba người Quỷ Đỏ.

Từ trên cán cân, hai luồng ánh sáng chiếu xuống, ngẫu nhiên chiếu thẳng vào hai cái lồng chim ở hai bên trái phải.

Một luồng sáng chiếu vào lồng chim chứa đựng tên thanh niên trẻ tuổi của Thiên Lang Môn, luồng sáng còn lại chiếu vào cái lồng trống rỗng bên phía nhóm người Quỷ Đỏ.

KẼO KẸT.

Cửa hai lồng chim đồng loạt mở ra, tên thanh niên trẻ tuổi của Thiên Lang Môn thản nhiên bước ra giữa đấu trường.

Ở phía còn lại, cửa lồng vốn đã mở…nhưng chẳng có ai ở trong lồng bước ra đối chiến.

“ĐINH.”

Cán cân kích hoạt, trạng thái cân bằng biến mất, lồng chim bỏ trống đã xuất hiện trên một nửa đầu bên phải, khiến nó nghiêng về phía đám người Quỷ Đỏ.

Tình cảnh này khiến sắc mặt Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ tối sầm xuống.

“Nhận ra rồi chứ?” Thiên Lang Thiếu Chủ cất tiếng cười to:

“Đây chính là Cán Cân Sinh Tử của Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn, cân càng nghiêng về hướng nào, hướng đó chính là bên tử.”

“Nói nhảm nhiều quá, chúng ta sẽ thắng cả ba trận, kẻ phải chết chính là các ngươi.” Quỷ Đỏ lạnh nhạt nói:

“Các ngươi đã ngu xuẩn khi sử dụng đến Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn, bởi vì nó sẽ là mồ chôn của các ngươi, không cho các ngươi đào tẩu.”

“Hahahaha.” Thiên Lang Thiếu Chủ như nghe phải chuyện cười lớn nhất trên đời, ngửa đầu chế nhạo:

“Đừng tưởng bổn thiếu chủ không biết Trụ Việt Mẫu Tôn của Trụ Việt Tông là một vị Chí Tôn Phù Sư, trong người các ngươi chắc chắn có rất nhiều loại Phù Chú giữ mạng, chạy trốn.”

“Vậy nên Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn là thứ có thể vô hiệu hóa hoàn toàn những Phù Chú đó, ở trước mặt bổn thiếu chủ, các ngươi ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.”

Đó là lý do hắn kích hoạt Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn dù nhân số của mình đông hơn, hắn sợ rằng đám người Quỷ Đỏ sau khi đánh không lại sẽ vận dụng Phù Chú truyền tống chạy trốn, càng không thể truyền tin cầu chi viện.

Thiên Lang Thiếu Chủ hiểu đạo lý diệt cỏ tận gốc, bởi lẽ Long Chí Tôn đang đột phá Cấm Kỵ, nếu như không sát nhân diệt khẩu, ngày sau chắc chắn Thiên Lang Môn sẽ nghênh đón lửa giận của Trụ Việt Tông.

Chết ở trong Sinh Tử Ngũ Đấu Luân Bàn chính là chấm dứt tất cả, không ai điều tra được hung thủ.

Mà trong lúc Thiên Lang Thiếu Chủ nói nhảm, Cán Cân Sinh Tử lại kích hoạt hai luồng sáng chiếu rọi mà xuống.

XOẸT.

Trong nháy mắt, một luồng sáng chiếu lên cái lồng chim của Tiểu Đậu Bỉ, một luồng sáng khác lại chiếu vào lồng chim của tên thanh niên còn lại của Thiên Lang Môn.

KẼO KẸT.

Cửa lồng đồng loạt mở ra, tên thanh niên đã nhịn không được lao vọt ra ngoài, dùng ánh mắt như nhìn người chết xem lấy Tiểu Đậu Bỉ.

“Cố lên, chúng ta tin ngươi làm được.” Quỷ Đỏ nghiêm nghị khích lệ tinh thần.

“Lão Bỉ, tính mạng của Trư Gia giao vào tay ngươi a, phải thắng đó.” Hắc Trư oang oang gào thét:

“Chỉ cần ngươi thắng, trư gia tặng ngươi một nửa bộ sưu tập quần lót của ta…à không một nửa quá nhiều, một phần ba…thôi, mười cái, mười cái được không?”

“Câm miệng, nữ nhân trong mắt ta chỉ là hồng phấn khô lâu, huống hồ quần lót của các nàng?” Tiểu Đậu Bỉ khinh bỉ nói.

Ngay lập tức, hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi lồng chim.

“Tên lùn như ngươi thì có trò trống gì?” Thanh niên của Thiên Lang Môn nhìn đối thủ của mình mà nhíu mày:

“Chưa từng nghe qua Trụ Việt Tông có thiên tài như ngươi.”

“Nghe cho rõ đây, kẻ sắp giết ngươi chính là Tiểu Đậu Bỉ.” Tiểu Đậu Bỉ hừ lạnh quát.

“Haha, vậy ngươi cũng nghe cho rõ, kẻ sẽ chà đạp ngươi chính là Lang Liệt.” Thanh niên tên Lang Liệt nở nụ cười lãnh khốc, bàn tay nhẹ nắm.

KENG.

Một thanh Thiên Lang Chiến Phủ nặng nề đến cực điểm hàng lâm, cán búa to thô như cột đình, lưỡi búa đen kịch có khắc họa một con sói đang ngửa đầu dưới mặt trăng đen.

“Thiên Lang Toái Sơn Phủ.”

Thanh niên hai tay cầm búa gầm thét, tu vi Thánh Hoàng Viên Mãn bạo phát mà ra, 300 tầng Phủ Vực kết thành Phủ Thế kèm theo đó là 200 tầng Sát Vực hợp thành Sát Thế cùng lúc kích hoạt.

HÚ…

Hư ảnh một con sói lớn màu đen kịch tràn ngập cơ bắp rít gào, hung hăng đụng nát cả một ngọn núi khổng lồ.

RĂNG RẮC.

Ngọn núi vừa sụp đổ, thân ảnh Lang Liệt đã từ trong đó lao ra, cầm Thiên Lang Chiến Phủ nện thẳng xuống đầu Tiểu Đậu Bỉ, thế công mang tính hủy diệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tưởng ta sợ?” Tiểu Đậu Bỉ sắc mặt trở nên uy nghiêm chưa từng có, từ sau lưng móc ra một kiện đồ vật.

KENG!

Ánh sáng chói mắt bao phủ không gian, hoàng kim chói lọi.

Đứng trước thế công của đối thủ, một chiếc xẻng vàng xuất hiện trong tay, nhanh chóng đào ra lỗ hổng không gian, thân ảnh Tiểu Đậu Bỉ liền như con chuột chui vào trong đó.

ĐÙNG!

Thiên Lang Toái Sơn Phủ một búa đập xuống, toàn bộ không gian đều như nổ tung, Tiểu Đậu Bỉ trốn ở bên trong choáng váng cả đầu óc.

“Hừ, thật vô nghĩa.”

Thấy địch nhân chật vật như vậy, Lang Liệt biểu lộ giận dữ, tên yếu kém này làm mất thời gian quý báu của hắn, Thiên Lang Chiến Phủ nâng lên, dự định kết liễu con mồi.

Nhưng ngay khoảnh khắc, một cảm giác nguy hiểm tột đỉnh dâng trào từ phía sau lưng.

Thiên Lang Chiến Phủ quá nặng, không thể nhanh chóng làm ra phản ứng, Lang Liệt chỉ có thể rít gào:

“Thiên Lang Hộ Thể!”

HÚ…

Lại là tiếng sói tru quen thuộc, hư ảnh một con Thiên Lang khổng lồ hiện diện sau lưng hắn, dùng thân mình che chắn cảm giác bất an.

ĐÙNG.

Toàn bộ Thiên Lang hư ảnh chấn động, Lang Liệt liên tục lùi bước, Chiến Phủ trong tay nặng nề cắm xuống đất để giữ vững thân mình, đưa mắt nhìn đến.

Chẳng biết từ bao giờ, một đội quân Cương Thi số lượng lên đến hàng trăm đang bao vây phía sau hắn.

Mỗi một con Cương Thi đều được trang bị áo choàng đen, kết hợp với làn da trắng nhợt như giấy khiến chúng nó càng thêm rê gợn, trên tay cầm đủ loại vũ khí với các hình thù khác nhau, bắt đầu bao vây Lang Liệt vào trung tâm.

“Khà khà, ngày tàn của ngươi đã đến.” Tiểu Đậu Bỉ sắc mặt đắc thắng hạ lệnh:

“Vây công đánh chết hắn.”

RỐNG!

Toàn bộ Cương Thi nghe lệnh ngửa đầu gào rống, liền như phát điên không biết sợ chết là gì lao đầu vào Lang Liệt phát động công kích.

“Hừ, một lũ ô hợp cũng muốn động đến nanh vuốt Thiên Lang?” Lang Liệt gầm lên dữ tợn:

“Nhân Lang Hợp Nhất!”

HÚ…

Theo một tiếng tru dài, hình thêu sói đen ở giữa ngực áo hắn mãnh liệt sáng lên, chậm rãi dung nạp vào cơ thể.

Ngay khoảnh khắc, Lang Liệt thay da đổi thịt, toàn diện lột xác.

Cơ thể hắn trở nên khổng lồ, tay mọc ra móng vuốt, một nửa cơ thể hóa thành chó sói lực lưỡng, phần đầu biến thành đầu sói, hai mắt đỏ ngầu.

Nhân Lang…

Ở trạng thái này, Lang Liệt có thể dễ dàng một tay cầm Thiên Lang Chiến Phủ, một tay chấp chưởng móng vuốt dài như lưỡi đao.

Càng đáng nói hơn, tu vi vốn chỉ là Thánh Hoàng Viên Mãn của hắn nhảy vọt lên Thánh Đế Sơ Kỳ.

“Chết!”

Lang Liệt một búa quét ngang, hàng chục cương thi nát bấy bay ngược.

“Khốn kiếp.”

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Đậu Bỉ đau lòng đến cực hạn, hắn chỉ mới là Thánh Hoàng nên đám cương thi đa phần cũng đều là Thánh Hoàng, thật khó chống nổi trạng thái Nhân Lang hùng mạnh của địch nhân đàn áp.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đậu Bỉ cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu vào lòng bàn tay, bắt đầu kết ấn.

“Thi Hợp Thuật!”

RĂNG RẮC…

Khi những cương thi bị Lang Liệt đánh tan, những mảnh vụn của chúng liền thông qua lực lượng kỳ bí của Tiểu Đậu Bỉ bắt đầu kết hợp.

Không mất quá nhiều thời gian, lại một con Cương Thi Cự Đại hình thể như núi thịt được sinh ra, có được nhục thân sánh ngang Thể Thánh Đế.

Đây là thủ đoạn tối cường của Tiểu Đậu Bỉ và tất cả tích lũy từ trước đến nay hắn có được.

Xuất thân từ tiểu vũ trụ cấp thấp, trong thời gian qua đã có thể tạo nên một Cương Thi có chiến lực sánh ngang Thể Thánh Đế, đủ thấy hắn đã cố gắng đến mức độ nào.

“Đập chết hắn.” Tiểu Đậu Bỉ cắn răng quát.

Cương Thi Cự Đại hai tay hợp lại, hung hăng nện xuống đầu Lang Liệt.

Lang Liệt trong mắt hiện lên vẻ khát máu nồng đậm, cầm lấy Thiên Lang Chiến Phủ nghênh đón.

ĐÙNG.

Không gian chấn động, lực va chạm dữ dội của hai gã khổng lồ chấn đến Lang Liệt và Cương Thi Cự Đại đều lùi bước.

“Hay lắm.” Tiểu Đậu Bỉ hưng phấn quát to.

Nhưng cảnh tượng sau đó dọa đến sắc mặt hắn hãi hùng.

Bởi vì Lang Liệt đã như một cái bóng biến mất, mặc kệ sự tồn tại của Cương Thi Cự Đại, Lang Liệt lao đến không gian nơi Tiểu Đậu Bỉ lẫn trốn, móng vuốt như đao cắm thẳng vào.

KENG.

Hoàng Kim Xẻng hoạt động hết công suất, Tiểu Đậu Bỉ liên tục đào các đường hầm không gian, cơ thể như chuột lẫn trốn né tránh công kích.

RỐNG.

Cương Thi Cự Đại lao vọt đến quấn lấy Lang Liệt.

“Cút ra!” Lang Liệt gầm lên phẫn nộ, dùng Chiến Phủ chém ngang hông nó.

Nhưng ngay lập tức, thịt của nó lại ngưng kết lại như cũ, sở hữu khả năng phục hồi kinh người tiếp tục đấm vào mặt Lang Liệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


PHỐC.

Máu tươi phun trào, vài cái răng sói gãy ra.

“RỐNG!” Lang Liệt như dã thú bị thương ngửa đầu rít gào, hai mắt dần đánh mất lý trí.

Trong ánh mắt không tưởng nổi của Tiểu Đậu Bỉ và Hắc Trư đám người, Lang Liệt há ra cái miệng sói phủ đầy răng nhọn gặm lấy cơ thể Cương Thi.

NHỒM NHOÀM…NHỒM NGOÀM…

“Trời ơi, khẩu vị của nó quá mặn.” Hắc Trư buồn nôn mắng chửi.

Sắc mặt sau lớp mặt nạ của Quỷ Đỏ cũng bị sự ngưng trọng bao trùm.

Lang Liệt bất chấp Cương Thi quấn lấy mình, hắn vẫn cắn và nuốt từng khối, từng khối thịt thối rửa trên cơ thể Cương Thi.

Nếu cứ tiếp tục, toàn bộ Cương Thi khổng lồ như núi sẽ bị Lang Liệt toàn bộ nuốt vào miệng sói.

“Mau dừng lại!” Tiểu Đậu Bỉ chứng kiến tâm huyết của mình bị địch nhân dùng cách đó ăn tươi, nhịn không nổi lao ra khỏi không gian, Hoàng Kim Xẻng hung hăng nện vào cơ thể Lang Liệt.

“Con chuột, mau cút.” Lang Liệt tùy tiện vung trảo.

PHỐC…

Máu tươi đỏ thẳm phun trào, Tiểu Đậu Bỉ thở hổn hển, trong lòng dâng lên nồng đậm hối hận.

Cũng tại hắn, cũng tại hắn đánh hơi được sự tồn tại của di tích Thi Thần Tông nên mới nhờ vả Quỷ Đỏ và Hắc Trư giúp đỡ, nào ngờ đụng độ Thiên Lang Môn ở nơi này.

Sở trường của hắn là luyện chế và điều khiển cương thi chứ không phải chiến đấu trực diện, vậy nên khi đối mặt với thiên tài hàng đầu của Thiên Lang Môn như Lang Liệt, thật sự đã bị áp chế.

“Ta không thể thua, chết là mất hết…” Tiểu Đậu Bỉ trong lòng dâng lên cảm giác điên cuồng.

Hắn đè nén cảm giác tê rần và đau thấu tâm can, chảy cả nước mắt phun ra một tiếng:

“BẠO!”

OÀNH…

Như bom nguyên tử oanh tạc, toàn bộ Cương Thi Cự Đại nổ tung, uy lực khủng bố bao trùm toàn bộ cơ thể quái vật của Lang Liệt.

Chiến trường lắc lư, chấn đến màn nhĩ của Tiểu Đậu Bỉ nát bấy, cơ thể nhỏ nhắn của hắn bị phản chấn bay vọt như rẻ rách, toàn thân chẳng còn chỗ lành lặn nào.

Nhưng so với cơn đau từ thể xác, đau đớn từ nội tâm của Tiểu Đậu Bỉ là không thể tả hết.

Hắn yêu thích Cương Thi, hắn xem mỗi một con Cương Thi do mình luyện ra là bảo bối, mà Cương Thi Cự Đại chính là toàn bộ tâm huyết và tài sản của hắn.

Lúc này đã mang ra tự bạo rồi.

Vụ nổ tan đi, thân ảnh Lang Liệt chẳng khác nào bãi thịt nát nằm la liệt trên đất, toàn thân đã sớm hóa thành nhân loại, hai mắt trợn ngược lên nhìn Tiểu Đậu Bỉ, thanh âm như đến từ địa ngục:

“Tiểu súc sinh, ta phải ăn ngươi!”

Tiểu Đậu Bỉ sắc mặt trắng bệch, vậy mà còn không chết? tên quái vật này mạnh đến mức nào?

“Đồ vô dụng, mau đứng lên!” Thiên Lang Thiếu Chủ lạnh lùng nhìn Lang Liệt mắng chửi.

Lang Liệt toàn thân run rẩy, cố hết sức bình sinh để đứng lên.

Tiểu Đậu Bỉ cắn môi đến rướm máu, cũng chống đỡ Hoàng Kim Xẻng để đỡ thân mình đứng dậy…

Toàn trường nín thở nhìn tình cảnh này.

“HỰ…”

Nhưng một giây sau đó, mọi thứ đã đến giới hạn của cả hai người bọn hắn.

Lang Liệt và Tiểu Đậu Bỉ cùng lúc ngã xuống.

ĐINH…

Cán Cân Sinh Tử thu cả hai cái lồng chim lên hai bên cán cân như một lời tuyên bố trận này đã ở thế hòa, cán cân vẫn nghiêng về bên phải, chỉ là không nghiêng nặng hơn mà thôi.

“KHÔNG…” Tiểu Đậu Bỉ muốn tê tâm liệt phế gào rống nhưng hắn phát hiện mình đã yếu đến mức một lời cũng không thốt lên được, cảm giác tuyệt vọng bao trùm toàn bộ nội tâm.

“HAHAHA…” Thiên Lang Thiếu Chủ ngửa đầu cười dài, cười hết sức điên cuồng:

“Thú vị, thật sự thú vị, vậy mà xuất hiện một trận hòa…Nếu như năm trận kết thúc với kết quả hòa, vậy thì đôi bên đều chết, tất cả chúng ta đều chết.”

“Làm sao có thể?” Sắc mặt Hắc Trư, Quỷ Đỏ trắng bệch, thân hình run rẩy.

Điều này đồng nghĩa với, dù hai người bọn hắn chiến thắng hai trận còn lại, cũng chỉ đạt được kết quả hòa mà thôi, bởi lẽ hai cái lồng chim bỏ trống đã mặc định thua rồi.

Nếu hai thắng, hai thua và một hòa…kết quả chung cuộc là hòa nhau, tất cả đều phải chết…

“Con mẹ nó, nếu thật sự là thế, Trư Gia phải kéo các ngươi chôn cùng.” Hắc Trư phát rồ rống lớn.

“Để xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Thiên Lang Thiếu Chủ khiêu khích nói, hoàn toàn không sợ chết là gì.

Ánh mắt song phương căm hận nhìn nhau, sẳn sàng ăn tươi nuốt sống đối thủ.

Trong bầu không khí giương cung bạc kiếm, một tiếng cười lười nhát bất chợt vang lên:

“Trò chơi sống chết của các vị thật vui, cho ta tham gia với!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ 3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0