Con Đường Bá Chủ

Lịch sử bị lãng...

Akay Hau

2024-11-22 05:33:41

Trong bầu không khí im ắng, những màn hình ảnh phản chiếu trên từng chiếc lá thuỷ tinh như những thước phim lịch sử...

Một hài nhi vừa chào đời ở gia tộc tu chân cấp thấp, không có Linh Căn, mang danh phế vật.

Mẫu thân chật vật trốn khỏi gia tộc lưu lạc thiên nhai, hài nhi bị chính phụ thân móc đi đôi mắt để khắc phục sai lầm tu luyện nhãn thật của người đệ đệ ruột thịt.

Hơn mười năm mù loà tăm tối, trải qua cuộc sống thua một nô bọc, bị đủ loại tra tấn thống khổ, không có quyền của một con người.

Cấm kỵ nhận chủ, thiếu niên không có đôi mắt, lưng cõng cừu hận đạp lên hành trình tu luyện tàn khốc, cố gắng né tránh sự truy sát gắt gao từ chính gia tộc của mình.

Nếm đủ thống khổ mỗi khi luyện hoá một loại Thiên Địa Dị Vật nho nhỏ, trải qua hoả diễm thiêu đốt, vạn mộc phệ thân, lôi đình tàn phá, hắc ám xâm nhập...thiếu niên vẫn chưa từng nhíu mày, một đường cùng các mỹ nhân như hoa như ngọc phát sinh những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, cùng vô vàn địch nhân đối chiến, luôn là lấy ít địch nhiều, vượt cấp chiến đấu...

“Phu quân...”

Nam Thiên Tố không dám tin nhìn qua nam nhân của mình, nàng vốn cho rằng hắn chính là thiếu chủ của Lạc Gia ở Nguyên Giới, dù sao cũng là một gia tộc cấp Thánh Đế, nào ngờ xuất phát điểm của hắn lại quá thấp, thấp đến đáng thương, thấp đến không tưởng tượng nổi.

Ở tại Nguyên Giới này, sợ rằng tuỳ tiện tìm một tên ăn mày cũng có xuất phát điểm tốt hơn hắn.

Hình ảnh vẫn tiếp tục chuyển động, thiếu niên bằng vào ý chí, nghị lực và cơ duyên một đường leo lên, sự chân thành của hắn khiến tất cả nữ nhân đã đến bên hắn liền không nỡ rời đi, sẳn sàng cùng hắn cùng sinh cùng tử.

Con đường hắn đi là nghịch thiên chi lộ, công pháp hắn tu luyện định trước hắn phải cùng thiên đạo ngạnh kháng, lẫn trốn Thiên Đạo Chi Nhãn, đòi hỏi tài nguyên nhiều hơn người khác vô số lần.

Thành công báo thù, lại phát hiện hành tinh mình đang sống chỉ là bãi săn giết của một gia tộc đến từ Tiên Giới, đối mặt với vô vàn áp lực, thiếu niên thống nhất cả hành tinh, trở thành Bá Chủ dẫn dắt tất cả chung tay chống lại những Tiên nhân cao cao tại thượng...

Nén đau chia tay nữ nhi, thê tử và hồng nhan tri kỷ để đảm bảo tương lai của các nàng được tươi sáng, thiếu niên lại đơn độc một thân một mình đạp bước phi thăng, để lại những giai thoại truyền kỳ ở tiểu hành tinh không thể phai nhạt.

Đặt chân đến Tiên Giới, lại có xuất phát điểm thấp nhất...thiếu niên lúc này đã trở thành một nam nhân lão luyện thành thục, đạp lên hành trình trở nên cường đại nhằm tìm kiếm cơ hội đoàn tụ cùng nữ nhi và các kiều thê.

Con đường đó đương nhiên không trải đầy hoa hồng, không được lót thảm đỏ, mà phải kinh qua máu, xương cốt, thi thể...không phải của nam nhân thì chính là của địch nhân.

Vẫn là những lần vượt cấp chiến đấu, vẫn là những lần lấy ít địch nhiều, tìm kiếm đường sống từ trong chỗ chết, từ đó hiểm từ hoàn sinh, nhân hoạ đắc phúc.

Có thời điểm bất đắc dĩ phải hoá trang thành nữ nhân, gia nhập thế lực chỉ toàn nữ nhân, bỏ qua lòng tự tôn của một nam nhân.

Sự ấm áp của hắn được thể hiện rõ ràng khi người mà hắn hoá trang thành lại chính là thê tử đầu tiên của hắn, rõ ràng hắn chưa từng quên đi bất cứ một bóng hồng nào bên cạnh mình.

Nam nhân cố gắng leo cao, leo thật cao...càng leo lại càng phát hiện bản thân mình nhỏ bé, phát hiện những âm mưu kinh thiên và những bí mật bị lịch sử bị chôn giấu.

Tại Thiếu Đế Chi Chiến, nam nhân chiến thắng thuyết phục trước những yêu nghiệt hàng đầu vũ trụ, oanh động Tiên Ma Lưỡng Giới, thể hiện sự mưu trí, chiến lực khi đánh bại cả những tồn tại đến từ Nguyên Giới là Hắc Bạch Y Nhân để lên ngôi quán quân.

Kinh qua Luân Hồi Vạn Kiếp, kế thừa ý chí Nghịch Long, nam nhân bằng vào những phẩm chất của bậc minh quân chiêu hiền đãi sĩ, chinh phục nhân tâm, khiến vô số danh tướng kiêu ngạo ngất trời, vô vàn trí giả thề chết thần phục.

Con đường hắn bước có vô vàn địch nhân cường đại nhưng đồng thời cũng có vô số thuộc hạ, chiến hữu, huynh đệ sẳn sàng kề vai chiến đấu...đương nhiên càng không thể thiếu những tuyệt đỉnh hồng nhan.

Có lẽ bằng vào sự chân thành và những phẩm chất kiệt xuất của bản thân, những người đã đến bên hắn liền chưa từng có ý định rời đi hay phản bội.

Ngay cả những tồn tại đức cao vọng trọng như Thế Giới Thụ, Luân Hồi Thụ, Bồ Đề Thụ, Ngô Đồng Thụ cũng bị mị lực của hắn khiến cho tin phục.

“Chủ...công...”

Vô Chi Kỳ, Sơn Dương Đế, Thiên Lý Mã, Ngưu Đại Lực, Nhân Kê, Tiểu Đậu Bỉ đám người chẳng biết từ bao giờ đã quỳ xuống giữa đại điện.

“Tỷ phu...” Tôn Hầu Tử toàn thân run rẩy, với tâm cảnh vững như bàn thạch của hắn cũng không nén được nghẹn ngào.

“Khốn nạn, khốn nạn, Trư Gia làm sao có thể quên được hắn...làm sao có thể quên được hắn a...còn có Tiểu Thiên Ý của ta...” Hắc Trư điên cuồng đập đầu xuống đại điện.

Theo từng màng hình ảnh chiếu rọi, ký ức bị phủ bụi thật nhiều năm dần dần được giải phong...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam nhân đoàn tụ cùng nữ nhi và các thê tử, trải qua ngày tháng viên mãn chưa được bao lâu, nam nhân đã phải bước vào một trang vở mới.

Nhận được ân tình từ Cổ Việt Tộc, trở thành người được số mệnh chỉ định, thành công chinh phục cả hai nhân vật tu luyện Cấm Kỵ đương thời là Quỷ Đỏ và Lâm Tích, để bọn hắn cam tâm tình nguyện trở thành hai cánh tay đắc lực, bắt đầu hành trình thống nhất toàn vũ trụ.

Vạch trần bộ mặt Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện, đối kháng thế lực thần bí và cổ xưa Thuỷ Tổ Ma Tộc, lấy thân phận tu sĩ tiểu vũ trụ nhỏ nhoi đại chiến cường giả đến từ Chí Tôn Thế Lực, lại còn là Thiên Địa Sủng Nhi - Bất Tử Tộc.

Khó khăn là thế, nam nhân không để tất cả mọi người thất vọng, thành công thống nhất vũ trụ khiến quy tắc trở nên hoàn chỉnh, phong ấn địch nhân...giảm thiểu vô vàn áp lực cho Trụ Việt Tông tại Nguyên Giới.

Nam nhân lập nên hệ thống quản lý vũ trụ xưng là Bá Thành Trấn Vũ, dựng nên ba vạn toà Bá Thành trong toàn vũ trụ, mỗi toà thành sẽ quản lý một phương, dùng những cường giả có tài có đức toạ trấn mỗi một toà Bá Thành, duy trì cục diện vũ trụ thái bình, toàn diện phát triển.

Không chỉ dẹp loạn kẻ thù, mà nam nhân còn định hướng tương lai phát triển của toàn vũ trụ ngay ngắn rõ ràng, có thể nói là công đức vô lượng.

Cứ tưởng thấy được ánh rạng đông nơi cuối đường hầm, nam nhân danh chính ngôn thuận trở thành Nhất Thế Bá Chủ, được Trụ Linh công nhận, được sử sách ghi danh, được vô vàn sinh linh kính ngưỡng, trước sự chúc phúc của toàn bộ vũ trụ cùng những thê tử đồng hành với mình cả một đời tổ chức đại hôn.

Nhưng số phận một lần nữa trêu ngươi hắn.

Đêm động phòng còn chưa kịp đến, nhận được hung tin từ Vân Duyên và Bụt, bản thân hắn bị Cấm Kỵ nhắm vào, Trụ Việt Tông không đủ khả năng bảo hộ hắn, thậm chí tất cả đã sẳn sàng nghênh đón kết cục huỷ diệt nếu Cấm Kỵ quyết định ra tay.

“Làm sao có thể như thế? Thật bất công.” Nam Thiên Tố vốn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng phải rơi lệ.

Đang đứng trên đỉnh vinh quang vô thượng, nam nhân chưa từng được tận hưởng dù chỉ một ngày.

Vì an nguy của Nhất Thế Vũ Trụ hay Trụ Việt Tông, vì an nguy của thân nhân, vì vô vàn sinh linh sau lưng mình, vì không muốn phải vô nghĩa ngã xuống lại tiện nghi địch nhân.

Nam nhân chấp nhận buông bỏ tất cả, để lại tất cả quyền lực, danh vọng sau lưng một cách vô cùng nhẹ nhàng thanh thản, mang theo thê tử và hồng nhan tri kỷ của mình thi triển Nghịch Thế Thần Thông – Thuỷ Trung Lao Nguyệt tự xoá dấu vết của bản thân khỏi dòng sông lịch sử.

Mà nữ nhân của hắn cũng đè nén đau đớn, chấp nhận bị thân nhân lãng quên, chấp nhận như một cái bóng cùng với hắn tồn tại.

Các nàng cũng đã hy sinh quá nhiều...

Toàn bộ công lao nhất thống vũ trụ của hắn và các nàng rơi xuống đầu Quỷ Đỏ và Lâm Tích một cách bất đắc dĩ, sự tồn tại của Nhất Thế Bá Chủ trở thành hư vô, từ đó biệt vô âm tính.

Mà bởi vì đám địch nhân Bất Tử Tộc đều bị nam nhân thu nhốt vào đan điền nên lịch sử cũng đem sự tồn tại của bọn hắn xoá đi, sử sách bị thay đổi, quá trình thống nhất vũ trụ của Lâm Tích và Quỷ Đỏ được ghi chép lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần tiêu diệt Tru Tiên Điện, Săn Ma Điện và Thuỷ Tổ Ma Tộc là kết thúc.

Thế nhân từ đó cũng chẳng thể biết được để Nhất Thế Vũ Trụ có được sự an bình đã phải trải qua những khó khăn thật thụ như thế nào.

Trước khi rời đi, nam nhân càng thể hiện phẩm chất cao thượng của mình khi không hề tham lam thu lấy Ngô Đồng Thụ, Bồ Đệ Thụ...thậm chí hắn còn lưu lại Việt Long Đế Quốc, các đội quân tinh nhuệ và vô số thiên tài trên mọi lĩnh vực do hắn bồi dưỡng ra cho Trụ Việt Tông, tạo điều kiện để tương lai của Trụ Việt Tông phát triển một cách tốt nhất.

Có thể nói nếu không nhờ vào những di sản mà hắn lưu lại, hôm nay Trụ Việt Tông đã sớm bị cường giả Ẩn Châu công chiếm từ những phút đầu, nào có nhiều thủ đoạn như thế để chống lại?

Cái giá phải trả dù rằng quá lớn nhưng người nam nhân lại một lần nữa sáng lập kỳ tích.

Lấy thân phận hèn mọn nơi tiểu vũ trụ thành công qua mặt Cấm Kỵ đại năng, một điều mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng trách ta đã trải qua những giấc mơ thật kỳ quái trong mỗi lần đột phá.” Lâm Tích siết nhẹ nắm tay thì thào:

“Ta cảm giác được người lật đổ thời kỳ đen tối của Nhất Thế Vũ Trụ không thể nào là mình nhưng lại vô pháp lý giải thật hư bên trong.”

Nàng tự hiểu con người của mình, kêu nàng chiến đấu với đông đảo địch nhân thì được, nàng có thể vì lợi ích của bản thân mà liều mạng, còn muốn nàng trở thành một trong hai người dẫn dắt toàn vũ trụ thì thật khó tin.

Bởi vì nàng vốn không phải là một chủ công thật thụ.

“Thì ra là như thế...thì ra là như thế...chẳng trách hình xăm kia của ta...thì ra ta và sư huynh vốn đã từng...” Vân Duyên thì thào tự nhủ, lồng ngực phập phồng, hai mắt ngấn lệ, từng dòng chảy ký ức tuôn trào.

Hắn bất chấp nguy hiểm đến Táng Địa cứu nàng, hắn vì nàng ra điều kiện với Đông Hoa Chí Tôn để nàng được một nửa truyền thừa thuộc về hắn, cũng chính hắn giúp nàng an toàn trở về Trụ Việt Tông.

“Vĩ đại...” Mị Duyên thất thần thốt lên hai chữ, nhìn bóng lưng của người nam nhân kia thật sự không biết phải làm sao để có thể miêu tả về hắn.

Đối mặt với vô vàn cảm xúc đến từ mọi người xung quanh, tận mắt nhìn thấy hành trình dài đằng đẳng của mình qua từng mảng gương lịch sử, Lạc Nam cũng nhịn không được phải ngồi xuống, hai chân của hắn run rẩy đứng không vững, đáy lòng ngỗn ngang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vốn hắn định lấy tâm thế nhẹ nhàng nhất có thể đối mặt với Trụ Việt Tông, để lịch sử vĩnh viễn bị che đậy, chỉ cần có thể cùng với Trụ Việt Tông duy trì hữu hảo, từng bước thắt chặt quan hệ giữa đôi bên đã là mãn nguyện.

Những việc mà hắn làm ra, hắn chưa từng có ý định kể lể công lao hay cần đến tất cả mọi người phải công nhận.

“Vậy mà...Luân Hồi Thụ tiền bối...ngươi thật khiến ta khó xử.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ.

“Bá Chủ xin hãy thứ lỗi cho lão phu.” Luân Hồi Thụ trầm giọng nói:

“Sau khi nhận ra toàn bộ vũ trụ đã quên lãng ngươi, suốt gần trăm năm qua...lão phu đã trở về quá khứ thu lại tất cả hình ảnh thuộc về người, xuyên suốt hành trình về cuộc đời người, chỉ chờ vào giờ phút công bố này.”

“Bá Chủ có thể chấp nhận bị thế nhân quên lãng, nhưng Nhất Thế Vũ Trụ có quyền được nhớ về một nhân vật vĩ đại đã dẫn dắt tất cả bước qua thời kỳ hắc ám đen tối đó.”

“Là công lao của tất cả mọi người, ta chỉ là...” Lạc Nam thanh âm đã mất bình tĩnh.

“Không!” Trụ Việt Mẫu Tôn ngắt lời hắn.

Vốn yên lặng từ đầu đến cuối, nàng nhẹ gạt đi giọt lệ nơi khoé mắt, bước đến trước mặt Lạc Nam.

Trong sự ngỡ ngàng, Trụ Việt Mẫu Tôn ôm lấy hắn vào lòng, bàn tay vuốt ve đầu hắn, ôn nhu nói:

“Hài tử, thật may là có Luân Hồi Thụ để chúng ta biết rằng đã nợ ngươi nhiều đến như thế nào, hiểu rằng ngươi đã hy sinh như thế nào, những năm tháng qua thật sự uỷ khuất rồi...từ nay về sau ngôi nhà này sẽ luôn ở sau lưng ngươi.”

Vốn hắn cũng có thể giống như Quỷ Đỏ, giống như Lâm Tích đám người.

Từ Nhất Thế Vũ Trụ tiến lên Trụ Việt Tông, được Trụ Việt Tông che chở từ những ngày đầu bước vào Nguyên Giới lạ lẫm, trở thành thiếu chủ của Trụ Việt Tông, có được tông chủ là nhân vật xếp hạng nhất trên Chí Tôn Bảng, có được danh tiếng của Chí Tôn Thế Lực, hào quang sáng chói.

Nhưng con đường hắn đi đã định trước sẽ gian nan hơn những người khác, thay vì được Trụ Việt Tông hậu thuẫn, hắn phải đối mặt với kẻ thù ngay từ khi còn nằm trong bụng mẹ, giả dạng phế vật, mang lấy ô danh, thê tử yêu thương thì không được lộ ra ánh sáng...tất cả chỉ để có thể sống sót trưởng thành...

Khoảnh khắc này, tâm linh Lạc Nam chấn động kịch liệt, hắn có cảm giác như đang nằm trong vòng tay của mẫu thân, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời, nghẹn ngào nơi cổ họng.

Bá Chủ cũng phải rơi lệ...

“Mẫu Tôn, hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất đời ta.”

...

Tại một vách núi hoang sơ cổ lão...

Trong động phủ dưới chân núi, một thân ảnh chậm rãi bước ra nghênh đón ánh mặt trời chiếu rọi.

Xung quanh hắn có Quy Tắc Chi Lực vận chuyển, chỉ có Cấm Kỵ cường giả mới có thể nhìn thấu diện mạo của hắn, bởi vì hắn cũng chính là tồn tại Cấm Kỵ.

Như cùng thiên địa xung quanh hoà làm một thể, thân ảnh chẳng lộ ra bất kỳ tia khí tức nào, ánh mắt lại thâm thuý nhìn lên vô tận thiên không như xuyên thấu về phía Bắc, bờ môi lẩm bẩm thì thào:

“Tác động đến quy tắc, thay đổi cả thực tại dẫn đến một chuỗi sự việc bị quên lãng, làm một đoạn trí nhớ của ta cũng biến mất.”

“Loại thủ đoạn này, e rằng chỉ có Nghịch Thế Thần Thông hoặc loại Quy Tắc Luân Hồi cao cấp nào đó mới có thể làm được.”

Năm đó sau khi thu nhận Bất Tử Tộc, hắn cũng là vì bị xoá đi một phần ký ức nên đã quyết định bế quan tìm tòi hư thực.

Một lần ngồi xuống chính là gần trăm năm, vốn dĩ đã gần lần mò đến chân tướng sự việc, đột ngột trí não như được thông suốt, tất cả trí nhớ năm đó đã lũ lượt kéo về.

“Trụ Việt Tông nơi đó có kẻ tu luyện Cấm Kỵ a, cũng vì tin tức này mà ta mới thu nhận sự đầu nhập của Bất Tử Tộc...” Thân ảnh lẩm bẩm nói:

“Bất quá vì sao thực tại lại trở về đúng quỷ tích ban đầu của nó? Là vì ngoài ý muốn hay là vì có kẻ nào đó cố tình?”

Đi thử một chuyến là biết...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0