Chui vào
Akay Hau
2024-10-30 06:45:38
“Các vị, thật xin lỗi...”
Lạc Nam đầy mặt áy này nhìn các vị nhạc phụ đại nhân và trưởng bối của mình mở miệng.
Có phụ thân Thiên Diệp Dao là Thiên Vạn Bảo, phụ thân Lý Trúc Loan là Lý Hùng, phụ thân Hoa Thanh Trúc – Hoa Minh, phụ thân Địa Ngọc Huyền – Địa Mạnh Hùng, Ái lão gia tử và phụ thân của Ái Tâm, phụ thân của Mộng Chi Tiên, phụ mẫu của Tuế Nguyệt, mẫu thân Thuỷ Sương Hoa của Thuỷ Nương Khanh, mẫu thân của Hoàng Y Thiền, sư phụ của Yên Nhược Tuyết, sư phụ của Hoa Ngọc Phượng, Băng Huyền Đế Quốc lão hoàng đế, bà bà của Tiểu Tiểu, Khảo Gia Nhị Lão, Ngô Đồng Thụ, Bồ Đề Thụ...
Trở về Nhất Thế Vũ Trụ, việc đầu tiên hắn làm chính là gặp gỡ và thỉnh tội với những nhạc phụ đã an tâm giao nữ nhi cho mình, những trưởng bối đã từng hết lòng vì mình...nhưng hắn lại chọn cách ra đi vào quên lãng.
“Bá Chủ...ngươi...thật là aizzz...” Thiên Vạn Bảo nặng nề thở dài một tiếng:
“Có phải nếu như ngay cả ký ức của Luân Hồi Thụ cũng bị xoá đi, ngươi sẽ không bao giờ nhận lại mấy lão già chúng ta phải không?”
Lạc Nam im lặng không nói, trong lòng âm thầm cười khổ.
Hắn quả thật có ý định như thế, bởi lẽ nếu như Thuỷ Trung Lao Nguyệt không xuất hiện những sai lầm, thật khó để có thể lý giải mối quan hệ của hắn và tất cả mọi người ở Nhất Thế Vũ Trụ khi ký ức và dấu vết đều bị xoá mất.
Theo hắn thấy, chỉ cần bản thân mình nhận biết bọn họ, ngấm ngầm giúp đỡ bọn họ, nhìn thấy bọn họ bình an là được...
Hiện tại nhìn thấy biểu lộ xúc động của mọi người khi nhớ lại chuyện cũ, hắn nhận thức được suy nghĩ ban đầu của mình là một sự ích kỷ.
Không chỉ ích kỷ với những trưởng bối ngồi ở đây, cũng ích kỷ với các thê tử của mình.
Các nàng dù rằng không nói ra, trong lòng sao lại không muốn cùng thân nhân của mình đoàn tụ?
Chẳng qua các nàng cũng biết mọi chuyện rất khó để giải thích, nếu Thuỷ Trung Lao Nguyệt hoàn hảo không chút khe hở, dù các nàng có muốn nhận thân sợ rằng cũng chẳng có ai tin tưởng.
Đến lúc đó nếu nhận lai thân nhân không thành, vậy chỉ càng gây nên sự khó xử và đau lòng hơn mà thôi.
Cũng may, ông trời không phụ lòng người...Thuỷ Trung Lao Nguyệt vì sự cố ngoài ý muốn mà mọi thứ diễn ra tốt đẹp, có thể nói là nhân hoạ đắc phúc.
Nhìn biểu lộ rạng rỡ của từng vị kiều thê xuất thân từ Nhất Thế Vũ Trụ đang cười tươi như hoa là đủ hiểu.
“Haizz, chúng ta không dám trách ngươi, ở trong tình thế như vậy ngươi đã cố gắng hết sức mình, ngươi đã làm ra hành động vĩ đại mà không phải ai cũng có thể làm được.” Mẫu thân của Tuế Nguyệt là Cẩn Huệ trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn, ôn tồn nói:
“Nhưng hy vọng trong tương lai nếu như lại có chuyện tương tự xảy ra, mong rằng ngươi sẽ nhìn lại chúng ta khi có đủ thực lực, khi không còn bất cứ nguy hiểm nào rình rập.”
“Đúng vậy, mấy bộ xương già này tuy không thể giúp được gì cho những người trẻ tuổi tung hoành, nhưng chúng ta thật sự không muốn quên đi các ngươi.” Nhạc phụ Cẩn Hào cũng trịnh trọng lên tiếng.
“Nhạc mẫu, nhạc phụ đại nhân, tiểu tế hiểu rồi.” Lạc Nam hướng nàng nghiêm túc gật đầu.
Hắn biết Tuế Nguyệt và Cẩn Gia đoàn tụ không dễ dàng, trải qua muôn vàn khó khăn, Tuế Nguyệt lưu lạc như đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đến lớn...nếu bởi vì Thuỷ Trung Lao nguyệt không thể nhận lại nhau, thật sự đó chính là bi kịch.
“Cấp báo, toàn bộ vũ trụ đã bạo động, gần như tu sĩ toàn vũ trụ đều kéo đến Việt Long Đế Quốc muốn diện kiến Bá Chủ, hận không thể gặp được ngươi dù chỉ một lần.”
Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm kích động của Phù Đổng.
Lạc Nam và đám người hai mặt nhìn nhau, các vị nhạc phụ cất tiếng cười to:
“Đi thôi đi thôi, đừng để thần dân của ngươi thất vọng, sau khi phục hồi ký ức, bọn hắn muốn nhìn thấy nhân vật bên trong truyền kỳ là điều dễ hiểu.”
Chẳng biết có phải vì Luân Hồi Thụ vạch trần sự thật khiến lịch sử bị thay đổi trở về quỷ đạo ban đầu hay không, vậy mà sự tồn tại của Lạc Nam và chúng nữ đều đã trở về trong ký ức của tất cả mọi người, ngay cả những dấu vết lịch sử mà Thuỷ Trung Lao Nguyệt từng xoá đi cũng đã khôi phục nguyên vẹn, bức tượng khổng lồ của Lạc Nam ở giữa Việt Long Đế Quốc vẫn sừng sững như ngày đầu.
Bất quá mọi thứ lại là chuyện tốt, Lạc Nam nở nụ cười:
“Nếu đã như vậy, ta liền mang các nàng ngao du một vòng Nhất Thế Vũ Trụ.”
NGAO!
18 con Thạch Long thét gào, Bá Vũ Điện hùng vĩ khí phách sừng sững hiện ra.
Lạc Nam phất tay, mang theo tất cả nữ nhân và hồng nhan tri kỷ từ cả Hậu Cung và Đông Hoa Cung của mình bước lên Bá Vũ Điện, đằng không mà đi, vẫy chào tất cả những người cuồng nhiệt, sùng bái trên toàn vũ trụ.
Hắn muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất về nơi cố hương vốn thuộc về mình này...
Nhìn thấy Bá Vũ Điện bắt đầu dạo chơi, Côn Hoàng, Viêm Minh đám người đứng phía xa ôm đầu tiếc hận:
“AAAAA...Ta còn muốn rủ rê tỷ phu uống rượu đây.”
“An tâm đi, kiểu gì hắn cũng quay lại, với tửu lượng kém cõi của các ngươi sớm muộn gì cũng nằm sấp hết như lần trước.” Hắc Trư rung đùi đắc ý nói.
...
Mà trong lúc Lạc Nam mang theo các vị thê tử tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm thấy, tin tức về trận đại chiến ở Bắc Châu đã sớm lan truyền khắp bốn phương tám hướng.
Bắc Châu cũng là một đại châu phồn vinh và náo nhiệt, ngay từ thời điểm Trụ Việt Tông dựng nên thành luỹ phòng thủ đã sớm thu hút thám tử và vô số tổ chức tình báo ở các phương.
Vậy nên trận đại chiến này đã định trước không thể che giấu, nhất là khi ngay cả Ẩn Châu mất tích và kẻ chủ mưu đứng sau tất cả cũng xuất hiện.
Cứ tưởng Trụ Việt Tông lần này xong đời, nào ngờ sự xuất hiện của Đông Hoa Cung Chủ - Lạc Nam đã nghịch chuyển càn khôn.
Chẳng những ngăn chặn chủ sử đứng sau màn của đám cường giả Ẩn Châu, lại còn sử dụng Diệt Thần Kiếm Trận nổi tiếng ở Kiếm Châu diệt sát hàng loạt Chí Tôn cao cấp, buộc địch nhân nhượng bộ lui binh, bảo vệ Trụ Việt Tông bình yên vô sự.
Vô vàn khối Lưu Ảnh Ngọc ghi lại hình ảnh của cuộc chiến được lan truyền rộng rãi, từng màn thể hiện của các phương đều được thu lại với nhiều góc độ khác nhau, bao gồm cả cảnh tượng vị Đông Hoa Cung Chủ kia đại triển thần uy, có thể nói là khiến phong vân biến sắc.
Qua sự kiện này, danh tiếng của Lạc Nam tại Bắc Châu đã lên như diều gặp gió, có thể nói là lấy sức một người ngăn cơn sóng dữ, đối địch cường giả của cả một đại châu với nhiều thủ đoạn quỷ dị khó lường như Ẩn Châu.
Một thân ảnh hoà cùng dòng người, trong tay cầm Lưu Ảnh Ngọc quan sát tất cả, điều kỳ quái là tất cả mọi tu sĩ xung quanh đều không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Ngay cả khi người này lẩm bẩm, thanh âm của hắn vẫn là không ai nghe được.
“Vậy mà sở hữu Đạo Binh khiến Sinh Tử Đạo Tử phải rút lui, xem ra ta đã đánh giá thấp kẻ này...”
“Tuổi trẻ tu luyện Cấm Kỵ, trong tay cầm Đạo Binh...Cấm Kỵ không ra đã có thể xem là vô địch.”
“Nói không chừng việc tác động đến thực tại, xoá đi ký ức của ta cũng là do hắn hoặc Cấm Kỵ nào đó sau lưng hắn gây nên.”
Rơi vào trầm tư, hắn quyết định không thể vì lòng tham của bản thân mà vội vàng hành động, càng không thể vì đám Bất Tử Tộc mà dây vào Lạc Nam.
Bởi lẽ hắn cũng bị quy tắc chung ảnh hưởng như Cao Kiệt, không thể sử dụng tu vi Cấm Kỵ, ưu thế của hắn là Quy Tắc Chi Lực lại bị Đạo Binh của đối phương khắc chế.
Cẩn thận là trên hết, lặng yên theo dõi cục diện, chờ đợi thời cơ rồi hành động cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, thân ảnh của hắn lặng lẽ tan đi.
Vài giây sau trở về động phủ, lại phát hiện phu phụ Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn đang quỳ gối trước cửa hang.
“Chủ nhân, xin người làm chủ cho chúng ta.” Hai vị Bất Tử Chí Tôn lập tức quỳ gối dập đầu, nghẹn ngào nói:
“Nhi tử của chúng ta và thiên tài của Bất Tử Tông bị tiểu súc sinh Lạc Nam hại rất thê thảm a.”
Sau khi Thuỷ Trung Lao Nguyệt không còn tác động, bọn hắn đương nhiên đã nhớ lại đám thiên kiêu Bất Tử Tộc được cử xuống Nhất Thế Vũ Trụ, kết quả có đi nhưng không có về.
Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn cảm thấy nuốt không trôi hận thù, liền đến quỳ gối cầu khẩn Cấm Kỵ ra mặt.
Nào ngờ trước sự lạy lục van xin của hai người, chỉ nghe Cấm Kỵ đại năng nhàn nhạt nói:
“Ngoan ngoãn trở về và ngồi yên một gốc nếu không muốn chết, hiện tại ngay cả ta cũng rất khó động thủ với Lạc Nam...trừ khi hắn chủ động khiêu khích ta.”
Thanh âm vừa dứt đã tiến vào trong động, mặc kệ Bất Thu Hàn cùng Bất Thiên Lãnh đập đầu đến rướm máu.
Một cổ khí lạnh lan tràn khắp toàn thân hai người, đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Tiểu súc sinh chỉ là con kiến hôi đến từ phiến vũ trụ nho nhỏ năm đó, hiện tại khiến cả Cấm Kỵ cũng phải kiêng dè?
...
Lạc Nam không biết việc tên tuổi của mình lan truyền khắp Bắc Châu vô tình khiến cho một vị Cấm Kỵ phải nhượng bộ lui binh.
Hiện tại hắn đã say mèm sau cả tháng thời gian tiếp rượu nồng nhiệt.
Hết cách rồi, để ăn mừng Bá Chủ trở về, toàn bộ Nhất Thế Vũ Trụ khắp nơi đều mở yến tiệc linh đình, hắn ghé qua nơi nào đều bị vô số người đến mời rượu, vừa mới ngà ngà say trở về lại bị đám em vợ lôi ra uống đến long trời lỡ đất.
Hiếm có cơ hội vui vẻ một trận, hắn cũng chẳng luyện hoá rượu làm gì, uống bao nhiêu say bấy nhiêu, hiện tại đã mất đi cả nhận thức, được các vị thê tử lôi vào giường ngủ.
Về phần địa bàn của Liệt Gia ở Trung Châu, có đám Vong Linh Vệ và U Hồn Nô trấn thủ, chỉ cần có chút động tĩnh liền có thể tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
“Hừ, mùi rượu thúi muốn chết, mặc kệ hắn.”
Chúng nữ thấy hắn ngủ say như chết âm thầm buồn cười, nam nhân này quả thật hiếm hoi có thời điểm được thả lỏng sảng khoái đến như vậy, không muốn làm phiền hắn, thế là kéo nhau rời đi.
Các nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói với thân nhân ngày trước...
Nào ngờ các nữ nhân của Lạc Nam vừa mới rời đi, một bóng hình yểu điệu mị thái vô hạn đã nhân cơ hội lẻn vào.
“Nam nhân xuất chúng như vậy, Vân Duyên còn ngại ngùng cái gì không biết?”
Mị Duyên chớp chớp đôi mi cao vút, bờ môi đỏ mộng như lửa thổ khí như lan:
“Dù sao cả ba chúng ta là một thể, Vân Duyên ngươi không biết tranh thủ thì để ta thay mặt vậy.”
Nói xong chủ động cởi xuống y phục trên thân Lạc Nam, nhìn từng khối cơ bắp chắc khoẻ tràn ngập lực lượng, từng sợi gân xanh sống động, tiểu huynh đệ ngoại cỡ nhất trụ kình thiên, gân guốt như long mạch càng làm nhịp tim của nàng đập thình thịch.
“Trời ạ, hắn có huyết mạch cự thần sao?” Mị Duyên hai mắt không rời nhìn chằm chằm vào nơi đó, chỉ cảm thấy linh hồn như bị hút vào.
Thử tưởng tượng đồ vật này tiến vào thân thể mềm mại yểu điệu của mình, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực.
Bàn tay run rẩy tìm tới, đang muốn chạm vào khúc long căn hấp dẫn kia, chợt thân thể Mị Duyên hơi động.
Nàng vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, nhận ra có người đang đến rất gần.
“Không xong.” Mị Duyên biến sắc, mặc dù nàng to gan lớn mật nhưng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình chủ động như vậy, đảo mắt nhìn quanh tìm nơi ẩn nấp, vội vàng chui xuống gầm giường của Lạc Nam, thu liễm mọi khí tức.
Một làn gió thơm tiến vào trong phòng, sau đó rõ ràng có thanh âm hoảng hốt vang lên:
“Cái người này...chẳng lẽ có sở thích khoả thân khi ngủ?”
“Sao lại là nàng?” Mị Duyên chấn kinh, đã từ giọng nói nhận ra lai lịch của đối phương.
Nói về mức độ yêu mị ở Trụ Việt Tông và Nhất Thế Vũ Trụ, Mị Duyên dám khẳng định chỉ có một người là có thể so sánh với mình.
Thiên Hồ Nữ Đế, hay hiện tại có thể gọi là Thiên Hồ Thánh Đế.
Bởi vì là một trong những người có thiên phú nhất ở Nhất Thế Vũ Trụ, Thiên Hồ Nữ Đế cũng được Trụ Việt Tông trọng điểm dùng tư nguyên bồi dưỡng, hiện tại đã có tu vi Thánh Đế rồi.
Bất quá tại sao nàng lại tiến vào nơi này?
Trốn dưới gầm giường, Mị Duyên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trần trắng muốt như ngọc và chín cái đuôi tinh khiết của Thiên Hồ Nữ Đế đang động đậy, lại không dám quét thần thức quan sát toàn cảnh.
“Nam nhân a...năm đó ta từng nói sẽ gặp lại ngươi, không nghĩ đến hiện tại ngươi đã là đại anh hùng của toàn bộ Trụ Việt Tông, mà ta chỉ có thể ở phía sau dõi theo bóng lưng của ngươi.”
Thiên Hồ Nữ Đế ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn lấy Lạc Nam đang ngủ say như chết.
Nàng đã từng cùng với Phượng Nghi, Thường Nga, Lăng Ba, Hi Vũ sóng vai, là nhân vật trong một thời đại.
Từng dẫn dắt Thiên Hồ Tộc cùng người nam nhân này chống lại cường địch.
Nhưng vì Thiên Hồ Tộc còn chưa có người thừa kế, vì nàng tiếp xúc với hắn không được bao nhiêu, vì nàng không kịp chuẩn bị để từ bỏ mọi thứ...cuối cùng nàng không thể ngỏ lời rời đi cùng hắn.
Vào thời điểm chia tay hắn, nàng đã nói rõ ràng cả đời Thiên Hồ nàng nhìn trúng một người nam nhân liền sẽ không để hắn thoát, Thiên Hồ Tộc hiện tại đã giao lại cho đồ đệ của nàng là Hồ Ảnh tiếp quản, còn nàng thì vẫn luôn bế quan tu luyện ở Trụ Việt Tông, không còn bất kỳ vướng bận nào.
Xuyên suốt quảng thời gian qua dù nàng không còn nhớ gì về hắn, nhưng nàng cũng chưa từng nhìn trúng bất kỳ nam nhân nào khác.
Có lẽ từ sâu thẳm trong tâm hồn, nàng vẫn luôn lặng yên chờ đợi hắn.
“Nụ hôn chia tay năm đó còn dang dở, hôm nay liền bù đắp tất cả cho ngươi...” Thiên Hồ Nữ Đế nhấc đuôi, bờ môi ngọt ngào thơm như u lan tìm đến miệng nóng rực đầy tửu khí của hắn.
Môi chạm môi, Lạc Nam chỉ cảm thấy đê mê trong giấc mộng, một mùi thơm nồng nàn có phần quen thuộc khó cưỡng khiến hắn mê say, vô thức duỗi ra đầu lưỡi nhấm nháp.
Thiên Hồ Nữ Đế viền mắt ngập nước, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, cũng đã có chút động tình, ôn nhu quấn quít lưỡi hắn.
Đột ngột chín cái đuôi của nàng dựng thẳng, vừa rồi nàng đã bố trí một vài sợi lông vô hình bên ngoài, có người đến gần sẽ bị nàng cảm ứng được.
“Sẽ là ai chứ?”
Nhịp tim Thiên Hồ Nữ Đế đập lên thình thịch.
Nàng lo lắng người tiến vào là một trong các thê tử của Lạc Nam, cảm giác như mình là tiểu tam vụng trộm sắp bị chính thê phát hiện, khi đó sợ rằng sẽ phải độn thổ.
Mắt đẹp nhìn khắp căn phòng chỉ có một nơi là trốn được.
Không do dự nửa phần, liền chui vào gầm giường của hắn...
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Lạc Nam đầy mặt áy này nhìn các vị nhạc phụ đại nhân và trưởng bối của mình mở miệng.
Có phụ thân Thiên Diệp Dao là Thiên Vạn Bảo, phụ thân Lý Trúc Loan là Lý Hùng, phụ thân Hoa Thanh Trúc – Hoa Minh, phụ thân Địa Ngọc Huyền – Địa Mạnh Hùng, Ái lão gia tử và phụ thân của Ái Tâm, phụ thân của Mộng Chi Tiên, phụ mẫu của Tuế Nguyệt, mẫu thân Thuỷ Sương Hoa của Thuỷ Nương Khanh, mẫu thân của Hoàng Y Thiền, sư phụ của Yên Nhược Tuyết, sư phụ của Hoa Ngọc Phượng, Băng Huyền Đế Quốc lão hoàng đế, bà bà của Tiểu Tiểu, Khảo Gia Nhị Lão, Ngô Đồng Thụ, Bồ Đề Thụ...
Trở về Nhất Thế Vũ Trụ, việc đầu tiên hắn làm chính là gặp gỡ và thỉnh tội với những nhạc phụ đã an tâm giao nữ nhi cho mình, những trưởng bối đã từng hết lòng vì mình...nhưng hắn lại chọn cách ra đi vào quên lãng.
“Bá Chủ...ngươi...thật là aizzz...” Thiên Vạn Bảo nặng nề thở dài một tiếng:
“Có phải nếu như ngay cả ký ức của Luân Hồi Thụ cũng bị xoá đi, ngươi sẽ không bao giờ nhận lại mấy lão già chúng ta phải không?”
Lạc Nam im lặng không nói, trong lòng âm thầm cười khổ.
Hắn quả thật có ý định như thế, bởi lẽ nếu như Thuỷ Trung Lao Nguyệt không xuất hiện những sai lầm, thật khó để có thể lý giải mối quan hệ của hắn và tất cả mọi người ở Nhất Thế Vũ Trụ khi ký ức và dấu vết đều bị xoá mất.
Theo hắn thấy, chỉ cần bản thân mình nhận biết bọn họ, ngấm ngầm giúp đỡ bọn họ, nhìn thấy bọn họ bình an là được...
Hiện tại nhìn thấy biểu lộ xúc động của mọi người khi nhớ lại chuyện cũ, hắn nhận thức được suy nghĩ ban đầu của mình là một sự ích kỷ.
Không chỉ ích kỷ với những trưởng bối ngồi ở đây, cũng ích kỷ với các thê tử của mình.
Các nàng dù rằng không nói ra, trong lòng sao lại không muốn cùng thân nhân của mình đoàn tụ?
Chẳng qua các nàng cũng biết mọi chuyện rất khó để giải thích, nếu Thuỷ Trung Lao Nguyệt hoàn hảo không chút khe hở, dù các nàng có muốn nhận thân sợ rằng cũng chẳng có ai tin tưởng.
Đến lúc đó nếu nhận lai thân nhân không thành, vậy chỉ càng gây nên sự khó xử và đau lòng hơn mà thôi.
Cũng may, ông trời không phụ lòng người...Thuỷ Trung Lao Nguyệt vì sự cố ngoài ý muốn mà mọi thứ diễn ra tốt đẹp, có thể nói là nhân hoạ đắc phúc.
Nhìn biểu lộ rạng rỡ của từng vị kiều thê xuất thân từ Nhất Thế Vũ Trụ đang cười tươi như hoa là đủ hiểu.
“Haizz, chúng ta không dám trách ngươi, ở trong tình thế như vậy ngươi đã cố gắng hết sức mình, ngươi đã làm ra hành động vĩ đại mà không phải ai cũng có thể làm được.” Mẫu thân của Tuế Nguyệt là Cẩn Huệ trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn, ôn tồn nói:
“Nhưng hy vọng trong tương lai nếu như lại có chuyện tương tự xảy ra, mong rằng ngươi sẽ nhìn lại chúng ta khi có đủ thực lực, khi không còn bất cứ nguy hiểm nào rình rập.”
“Đúng vậy, mấy bộ xương già này tuy không thể giúp được gì cho những người trẻ tuổi tung hoành, nhưng chúng ta thật sự không muốn quên đi các ngươi.” Nhạc phụ Cẩn Hào cũng trịnh trọng lên tiếng.
“Nhạc mẫu, nhạc phụ đại nhân, tiểu tế hiểu rồi.” Lạc Nam hướng nàng nghiêm túc gật đầu.
Hắn biết Tuế Nguyệt và Cẩn Gia đoàn tụ không dễ dàng, trải qua muôn vàn khó khăn, Tuế Nguyệt lưu lạc như đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đến lớn...nếu bởi vì Thuỷ Trung Lao nguyệt không thể nhận lại nhau, thật sự đó chính là bi kịch.
“Cấp báo, toàn bộ vũ trụ đã bạo động, gần như tu sĩ toàn vũ trụ đều kéo đến Việt Long Đế Quốc muốn diện kiến Bá Chủ, hận không thể gặp được ngươi dù chỉ một lần.”
Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm kích động của Phù Đổng.
Lạc Nam và đám người hai mặt nhìn nhau, các vị nhạc phụ cất tiếng cười to:
“Đi thôi đi thôi, đừng để thần dân của ngươi thất vọng, sau khi phục hồi ký ức, bọn hắn muốn nhìn thấy nhân vật bên trong truyền kỳ là điều dễ hiểu.”
Chẳng biết có phải vì Luân Hồi Thụ vạch trần sự thật khiến lịch sử bị thay đổi trở về quỷ đạo ban đầu hay không, vậy mà sự tồn tại của Lạc Nam và chúng nữ đều đã trở về trong ký ức của tất cả mọi người, ngay cả những dấu vết lịch sử mà Thuỷ Trung Lao Nguyệt từng xoá đi cũng đã khôi phục nguyên vẹn, bức tượng khổng lồ của Lạc Nam ở giữa Việt Long Đế Quốc vẫn sừng sững như ngày đầu.
Bất quá mọi thứ lại là chuyện tốt, Lạc Nam nở nụ cười:
“Nếu đã như vậy, ta liền mang các nàng ngao du một vòng Nhất Thế Vũ Trụ.”
NGAO!
18 con Thạch Long thét gào, Bá Vũ Điện hùng vĩ khí phách sừng sững hiện ra.
Lạc Nam phất tay, mang theo tất cả nữ nhân và hồng nhan tri kỷ từ cả Hậu Cung và Đông Hoa Cung của mình bước lên Bá Vũ Điện, đằng không mà đi, vẫy chào tất cả những người cuồng nhiệt, sùng bái trên toàn vũ trụ.
Hắn muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất về nơi cố hương vốn thuộc về mình này...
Nhìn thấy Bá Vũ Điện bắt đầu dạo chơi, Côn Hoàng, Viêm Minh đám người đứng phía xa ôm đầu tiếc hận:
“AAAAA...Ta còn muốn rủ rê tỷ phu uống rượu đây.”
“An tâm đi, kiểu gì hắn cũng quay lại, với tửu lượng kém cõi của các ngươi sớm muộn gì cũng nằm sấp hết như lần trước.” Hắc Trư rung đùi đắc ý nói.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà trong lúc Lạc Nam mang theo các vị thê tử tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm thấy, tin tức về trận đại chiến ở Bắc Châu đã sớm lan truyền khắp bốn phương tám hướng.
Bắc Châu cũng là một đại châu phồn vinh và náo nhiệt, ngay từ thời điểm Trụ Việt Tông dựng nên thành luỹ phòng thủ đã sớm thu hút thám tử và vô số tổ chức tình báo ở các phương.
Vậy nên trận đại chiến này đã định trước không thể che giấu, nhất là khi ngay cả Ẩn Châu mất tích và kẻ chủ mưu đứng sau tất cả cũng xuất hiện.
Cứ tưởng Trụ Việt Tông lần này xong đời, nào ngờ sự xuất hiện của Đông Hoa Cung Chủ - Lạc Nam đã nghịch chuyển càn khôn.
Chẳng những ngăn chặn chủ sử đứng sau màn của đám cường giả Ẩn Châu, lại còn sử dụng Diệt Thần Kiếm Trận nổi tiếng ở Kiếm Châu diệt sát hàng loạt Chí Tôn cao cấp, buộc địch nhân nhượng bộ lui binh, bảo vệ Trụ Việt Tông bình yên vô sự.
Vô vàn khối Lưu Ảnh Ngọc ghi lại hình ảnh của cuộc chiến được lan truyền rộng rãi, từng màn thể hiện của các phương đều được thu lại với nhiều góc độ khác nhau, bao gồm cả cảnh tượng vị Đông Hoa Cung Chủ kia đại triển thần uy, có thể nói là khiến phong vân biến sắc.
Qua sự kiện này, danh tiếng của Lạc Nam tại Bắc Châu đã lên như diều gặp gió, có thể nói là lấy sức một người ngăn cơn sóng dữ, đối địch cường giả của cả một đại châu với nhiều thủ đoạn quỷ dị khó lường như Ẩn Châu.
Một thân ảnh hoà cùng dòng người, trong tay cầm Lưu Ảnh Ngọc quan sát tất cả, điều kỳ quái là tất cả mọi tu sĩ xung quanh đều không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Ngay cả khi người này lẩm bẩm, thanh âm của hắn vẫn là không ai nghe được.
“Vậy mà sở hữu Đạo Binh khiến Sinh Tử Đạo Tử phải rút lui, xem ra ta đã đánh giá thấp kẻ này...”
“Tuổi trẻ tu luyện Cấm Kỵ, trong tay cầm Đạo Binh...Cấm Kỵ không ra đã có thể xem là vô địch.”
“Nói không chừng việc tác động đến thực tại, xoá đi ký ức của ta cũng là do hắn hoặc Cấm Kỵ nào đó sau lưng hắn gây nên.”
Rơi vào trầm tư, hắn quyết định không thể vì lòng tham của bản thân mà vội vàng hành động, càng không thể vì đám Bất Tử Tộc mà dây vào Lạc Nam.
Bởi lẽ hắn cũng bị quy tắc chung ảnh hưởng như Cao Kiệt, không thể sử dụng tu vi Cấm Kỵ, ưu thế của hắn là Quy Tắc Chi Lực lại bị Đạo Binh của đối phương khắc chế.
Cẩn thận là trên hết, lặng yên theo dõi cục diện, chờ đợi thời cơ rồi hành động cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, thân ảnh của hắn lặng lẽ tan đi.
Vài giây sau trở về động phủ, lại phát hiện phu phụ Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn đang quỳ gối trước cửa hang.
“Chủ nhân, xin người làm chủ cho chúng ta.” Hai vị Bất Tử Chí Tôn lập tức quỳ gối dập đầu, nghẹn ngào nói:
“Nhi tử của chúng ta và thiên tài của Bất Tử Tông bị tiểu súc sinh Lạc Nam hại rất thê thảm a.”
Sau khi Thuỷ Trung Lao Nguyệt không còn tác động, bọn hắn đương nhiên đã nhớ lại đám thiên kiêu Bất Tử Tộc được cử xuống Nhất Thế Vũ Trụ, kết quả có đi nhưng không có về.
Bất Thiên Lãnh và Bất Thu Hàn cảm thấy nuốt không trôi hận thù, liền đến quỳ gối cầu khẩn Cấm Kỵ ra mặt.
Nào ngờ trước sự lạy lục van xin của hai người, chỉ nghe Cấm Kỵ đại năng nhàn nhạt nói:
“Ngoan ngoãn trở về và ngồi yên một gốc nếu không muốn chết, hiện tại ngay cả ta cũng rất khó động thủ với Lạc Nam...trừ khi hắn chủ động khiêu khích ta.”
Thanh âm vừa dứt đã tiến vào trong động, mặc kệ Bất Thu Hàn cùng Bất Thiên Lãnh đập đầu đến rướm máu.
Một cổ khí lạnh lan tràn khắp toàn thân hai người, đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Tiểu súc sinh chỉ là con kiến hôi đến từ phiến vũ trụ nho nhỏ năm đó, hiện tại khiến cả Cấm Kỵ cũng phải kiêng dè?
...
Lạc Nam không biết việc tên tuổi của mình lan truyền khắp Bắc Châu vô tình khiến cho một vị Cấm Kỵ phải nhượng bộ lui binh.
Hiện tại hắn đã say mèm sau cả tháng thời gian tiếp rượu nồng nhiệt.
Hết cách rồi, để ăn mừng Bá Chủ trở về, toàn bộ Nhất Thế Vũ Trụ khắp nơi đều mở yến tiệc linh đình, hắn ghé qua nơi nào đều bị vô số người đến mời rượu, vừa mới ngà ngà say trở về lại bị đám em vợ lôi ra uống đến long trời lỡ đất.
Hiếm có cơ hội vui vẻ một trận, hắn cũng chẳng luyện hoá rượu làm gì, uống bao nhiêu say bấy nhiêu, hiện tại đã mất đi cả nhận thức, được các vị thê tử lôi vào giường ngủ.
Về phần địa bàn của Liệt Gia ở Trung Châu, có đám Vong Linh Vệ và U Hồn Nô trấn thủ, chỉ cần có chút động tĩnh liền có thể tỉnh táo trở lại ngay lập tức.
“Hừ, mùi rượu thúi muốn chết, mặc kệ hắn.”
Chúng nữ thấy hắn ngủ say như chết âm thầm buồn cười, nam nhân này quả thật hiếm hoi có thời điểm được thả lỏng sảng khoái đến như vậy, không muốn làm phiền hắn, thế là kéo nhau rời đi.
Các nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói với thân nhân ngày trước...
Nào ngờ các nữ nhân của Lạc Nam vừa mới rời đi, một bóng hình yểu điệu mị thái vô hạn đã nhân cơ hội lẻn vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam nhân xuất chúng như vậy, Vân Duyên còn ngại ngùng cái gì không biết?”
Mị Duyên chớp chớp đôi mi cao vút, bờ môi đỏ mộng như lửa thổ khí như lan:
“Dù sao cả ba chúng ta là một thể, Vân Duyên ngươi không biết tranh thủ thì để ta thay mặt vậy.”
Nói xong chủ động cởi xuống y phục trên thân Lạc Nam, nhìn từng khối cơ bắp chắc khoẻ tràn ngập lực lượng, từng sợi gân xanh sống động, tiểu huynh đệ ngoại cỡ nhất trụ kình thiên, gân guốt như long mạch càng làm nhịp tim của nàng đập thình thịch.
“Trời ạ, hắn có huyết mạch cự thần sao?” Mị Duyên hai mắt không rời nhìn chằm chằm vào nơi đó, chỉ cảm thấy linh hồn như bị hút vào.
Thử tưởng tượng đồ vật này tiến vào thân thể mềm mại yểu điệu của mình, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút khí lực.
Bàn tay run rẩy tìm tới, đang muốn chạm vào khúc long căn hấp dẫn kia, chợt thân thể Mị Duyên hơi động.
Nàng vẫn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, nhận ra có người đang đến rất gần.
“Không xong.” Mị Duyên biến sắc, mặc dù nàng to gan lớn mật nhưng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình chủ động như vậy, đảo mắt nhìn quanh tìm nơi ẩn nấp, vội vàng chui xuống gầm giường của Lạc Nam, thu liễm mọi khí tức.
Một làn gió thơm tiến vào trong phòng, sau đó rõ ràng có thanh âm hoảng hốt vang lên:
“Cái người này...chẳng lẽ có sở thích khoả thân khi ngủ?”
“Sao lại là nàng?” Mị Duyên chấn kinh, đã từ giọng nói nhận ra lai lịch của đối phương.
Nói về mức độ yêu mị ở Trụ Việt Tông và Nhất Thế Vũ Trụ, Mị Duyên dám khẳng định chỉ có một người là có thể so sánh với mình.
Thiên Hồ Nữ Đế, hay hiện tại có thể gọi là Thiên Hồ Thánh Đế.
Bởi vì là một trong những người có thiên phú nhất ở Nhất Thế Vũ Trụ, Thiên Hồ Nữ Đế cũng được Trụ Việt Tông trọng điểm dùng tư nguyên bồi dưỡng, hiện tại đã có tu vi Thánh Đế rồi.
Bất quá tại sao nàng lại tiến vào nơi này?
Trốn dưới gầm giường, Mị Duyên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trần trắng muốt như ngọc và chín cái đuôi tinh khiết của Thiên Hồ Nữ Đế đang động đậy, lại không dám quét thần thức quan sát toàn cảnh.
“Nam nhân a...năm đó ta từng nói sẽ gặp lại ngươi, không nghĩ đến hiện tại ngươi đã là đại anh hùng của toàn bộ Trụ Việt Tông, mà ta chỉ có thể ở phía sau dõi theo bóng lưng của ngươi.”
Thiên Hồ Nữ Đế ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn lấy Lạc Nam đang ngủ say như chết.
Nàng đã từng cùng với Phượng Nghi, Thường Nga, Lăng Ba, Hi Vũ sóng vai, là nhân vật trong một thời đại.
Từng dẫn dắt Thiên Hồ Tộc cùng người nam nhân này chống lại cường địch.
Nhưng vì Thiên Hồ Tộc còn chưa có người thừa kế, vì nàng tiếp xúc với hắn không được bao nhiêu, vì nàng không kịp chuẩn bị để từ bỏ mọi thứ...cuối cùng nàng không thể ngỏ lời rời đi cùng hắn.
Vào thời điểm chia tay hắn, nàng đã nói rõ ràng cả đời Thiên Hồ nàng nhìn trúng một người nam nhân liền sẽ không để hắn thoát, Thiên Hồ Tộc hiện tại đã giao lại cho đồ đệ của nàng là Hồ Ảnh tiếp quản, còn nàng thì vẫn luôn bế quan tu luyện ở Trụ Việt Tông, không còn bất kỳ vướng bận nào.
Xuyên suốt quảng thời gian qua dù nàng không còn nhớ gì về hắn, nhưng nàng cũng chưa từng nhìn trúng bất kỳ nam nhân nào khác.
Có lẽ từ sâu thẳm trong tâm hồn, nàng vẫn luôn lặng yên chờ đợi hắn.
“Nụ hôn chia tay năm đó còn dang dở, hôm nay liền bù đắp tất cả cho ngươi...” Thiên Hồ Nữ Đế nhấc đuôi, bờ môi ngọt ngào thơm như u lan tìm đến miệng nóng rực đầy tửu khí của hắn.
Môi chạm môi, Lạc Nam chỉ cảm thấy đê mê trong giấc mộng, một mùi thơm nồng nàn có phần quen thuộc khó cưỡng khiến hắn mê say, vô thức duỗi ra đầu lưỡi nhấm nháp.
Thiên Hồ Nữ Đế viền mắt ngập nước, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, cũng đã có chút động tình, ôn nhu quấn quít lưỡi hắn.
Đột ngột chín cái đuôi của nàng dựng thẳng, vừa rồi nàng đã bố trí một vài sợi lông vô hình bên ngoài, có người đến gần sẽ bị nàng cảm ứng được.
“Sẽ là ai chứ?”
Nhịp tim Thiên Hồ Nữ Đế đập lên thình thịch.
Nàng lo lắng người tiến vào là một trong các thê tử của Lạc Nam, cảm giác như mình là tiểu tam vụng trộm sắp bị chính thê phát hiện, khi đó sợ rằng sẽ phải độn thổ.
Mắt đẹp nhìn khắp căn phòng chỉ có một nơi là trốn được.
Không do dự nửa phần, liền chui vào gầm giường của hắn...
...
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro