Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)
Nhập học
Cá mập không thích đi làm
2024-07-20 08:42:17
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của bạn nhỏ Phạm Đình Khang. Cậu nhóc sẽ chuyển trường đến học tại trường mẫu giáo tư thục ở gần nhà.
Từ khi sinh nhóc con này vào năm năm trước ở bên nước ngoài, Phạm Chi Dao mới lần đầu tiên đặt chân về nước. Chỉ khác một điều so với trước kia, là lần này về cùng cô còn có một cục bột xinh xắn.
Chi Dao dắt tay Tiểu Hòa đứng trước cửa lớp, đưa tay gõ cửa chào cô giáo đang đứng trong lớp.
“Chào cô giáo, bé con nhà tôi mới chuyển trường đến đây, tôi đưa bé đến nhận lớp. Sau này mong được cô giáo giúp đỡ nhiều hơn.”
Cô giáo nhìn người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang dắt tay một bé trai đáng yêu đang đeo một cái ba lô nhỏ hình con sóc trước mặt. Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc cảm thán.
Thật là một cặp mẹ con có giá trị nhan sắc cao vút. Cô đã dạy ở trường này vài năm, nhưng đây tuyệt đối là cặp mẹ con xinh đẹp nhất cô từng biết.
Cô giáo vội vàng gật đầu đồng ý.
“Chào chị. Chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Cô giáo cúi xuống nói chuyện với cậu bé đáng yêu đang nắm chặt tay mẹ, cố gắng mỉm cười thân thiện.
“Chào con. Cô là cô Tâm, từ nay cô sẽ là cô giáo của con. Con có thể cho cô biết con tên là gì được không?”
Cậu bé gật đầu, mắt đen như hạt nhãn long lanh nhìn cô.
“Con tên là Phạm Đình Khang, năm nay con năm tuổi. Con rất vui vì được biết cô.”
“Ôi, ngoan quá.”
Cô giáo trẻ ôm tim, trời ơi nhóc con này quá ư là dễ thương, cô giáo chỉ muốn ôm cậu bé một cái thật chặt rồi thơm lên hai má phúng phính đó.
Chi Dao nhìn vẻ mặt của cô giáo, bé con nhà mình đúng là có năng lực, quả thật không ai có thể chống cự lại vẻ đáng yêu của cậu nhóc.
“Vậy tôi xin nhờ hết vào cô giáo.”
“Vâng. Nhất định rồi.” Cô giáo rối rít gật đầu, nhóc con đáng yêu như thế này ai lại nỡ không quan tâm cơ chứ.
Chi Dao sờ đầu cậu nhóc.
“Tiểu Hòa theo cô giáo vào lớp học, mẹ đi làm về sẽ đến đón con sớm.”
Tiểu Hòa gật đầu.
“Dạ được.”
Chi Dao cúi xuống thơm lên trán cậu bé một cái.
“Tạm biệt con trai.”
“Tạm biệt mẹ.”
………
Phạm Chi Dao cho bé con đi học xong thì bắt taxi đi đến chỗ làm. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô nhậm chức. Offer này cô đã được nhận từ khi còn ở bên nước ngoài, sau khi đắn đo suy nghĩ thật lâu thì cô quyết định đồng ý.
Con trai cô từ khi sinh ra đã ở bên nước ngoài, bây giờ thằng bé nói ngoại ngữ còn thông thạo hơn tiếng mẹ đẻ. Cô cũng muốn đưa nó về để tiếp xúc với văn hóa trong nước nhiều hơn. Tránh để việc sau này gặp ông bà ngoại lại không biết gì.
Lần này trở về nước, mọi thứ đã có quá nhiều sự thay đổi.
Cô chỉ hy vọng hai mẹ con cô có thể bình an trải qua mà thôi.
Việc nhậm chức diễn ra rất suôn sẻ. Phạm Chi Dao học về chuyên ngành sinh học, cô đang bắt tay vào nghiên cứu một đề tài để phát triển ra một loại biến đổi gen nhằm tăng cường hệ thống miễn dịch.
Đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu cũng rất hòa nhã, Chi Dao khá là hài lòng với môi trường ở đây.
Lúc tan làm, chị Phượng trưởng phòng có nói với cô, vì để mừng ngày đầu tiên cô đi làm nên mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Chi Dao ngại ngùng từ chối.
“Em còn phải đi đón con nên hôm nay không thể được. Để lần khác em mời mọi người đi ăn tạ lỗi nhé.”
Chị Phượng ngạc nhiên, không ngờ được cô còn trẻ như thế này mà đã kết hôn rồi, vì chị không thấy Chi Dao có đeo nhẫn cưới.
Chị thấy cô bé này xinh đẹp lại còn trẻ tuổi, từ lúc bước vào phòng đã có nhiều người đàn ông chưa kết hôn liếc mắt nhìn cô. Chỉ là không ngờ danh hoa đã có chủ. Đáng tiếc quá, chị thấy ánh mắt của mấy người kia đã ảm đạm hẳn đi rồi.
Chị Phượng đành thuận theo.
“Vậy cũng được, hẹn em lần sau vậy.”
“Tạm biệt chị!”
Bây giờ đã hơn năm giờ rồi, cô cần phải nhanh chóng đến đón con trai. Không biết ngày đầu tiên đi học ở một nơi xa lạ, Tiểu Hòa có thích ứng được không.
Lúc cô đến đón con thì phần lớn các bạn nhỏ khác đã được cha mẹ đến đón gần hết, chỉ còn một vài cậu bé đang tụ tập say mê nhìn Tiểu Hòa xoay xoay cục rubik.
Tiểu Hòa ít nói khá trầm tĩnh, bình thường chỉ cần có một cục rubik là có thể tự mình ngồi chơi không cần làm phiền đến mẹ. Chi Dao cũng thấy mình là một người mẹ may mắn khi có cậu con trai hiểu chuyện.
Tuy cô là mẹ đơn thân nuôi con một mình ở nơi đất khách quê người nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn vì cô còn có con trai bảo bối luôn ở bên cạnh mình.
Từ khi sinh nhóc con này vào năm năm trước ở bên nước ngoài, Phạm Chi Dao mới lần đầu tiên đặt chân về nước. Chỉ khác một điều so với trước kia, là lần này về cùng cô còn có một cục bột xinh xắn.
Chi Dao dắt tay Tiểu Hòa đứng trước cửa lớp, đưa tay gõ cửa chào cô giáo đang đứng trong lớp.
“Chào cô giáo, bé con nhà tôi mới chuyển trường đến đây, tôi đưa bé đến nhận lớp. Sau này mong được cô giáo giúp đỡ nhiều hơn.”
Cô giáo nhìn người phụ nữ trẻ xinh đẹp đang dắt tay một bé trai đáng yêu đang đeo một cái ba lô nhỏ hình con sóc trước mặt. Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc cảm thán.
Thật là một cặp mẹ con có giá trị nhan sắc cao vút. Cô đã dạy ở trường này vài năm, nhưng đây tuyệt đối là cặp mẹ con xinh đẹp nhất cô từng biết.
Cô giáo vội vàng gật đầu đồng ý.
“Chào chị. Chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Cô giáo cúi xuống nói chuyện với cậu bé đáng yêu đang nắm chặt tay mẹ, cố gắng mỉm cười thân thiện.
“Chào con. Cô là cô Tâm, từ nay cô sẽ là cô giáo của con. Con có thể cho cô biết con tên là gì được không?”
Cậu bé gật đầu, mắt đen như hạt nhãn long lanh nhìn cô.
“Con tên là Phạm Đình Khang, năm nay con năm tuổi. Con rất vui vì được biết cô.”
“Ôi, ngoan quá.”
Cô giáo trẻ ôm tim, trời ơi nhóc con này quá ư là dễ thương, cô giáo chỉ muốn ôm cậu bé một cái thật chặt rồi thơm lên hai má phúng phính đó.
Chi Dao nhìn vẻ mặt của cô giáo, bé con nhà mình đúng là có năng lực, quả thật không ai có thể chống cự lại vẻ đáng yêu của cậu nhóc.
“Vậy tôi xin nhờ hết vào cô giáo.”
“Vâng. Nhất định rồi.” Cô giáo rối rít gật đầu, nhóc con đáng yêu như thế này ai lại nỡ không quan tâm cơ chứ.
Chi Dao sờ đầu cậu nhóc.
“Tiểu Hòa theo cô giáo vào lớp học, mẹ đi làm về sẽ đến đón con sớm.”
Tiểu Hòa gật đầu.
“Dạ được.”
Chi Dao cúi xuống thơm lên trán cậu bé một cái.
“Tạm biệt con trai.”
“Tạm biệt mẹ.”
………
Phạm Chi Dao cho bé con đi học xong thì bắt taxi đi đến chỗ làm. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô nhậm chức. Offer này cô đã được nhận từ khi còn ở bên nước ngoài, sau khi đắn đo suy nghĩ thật lâu thì cô quyết định đồng ý.
Con trai cô từ khi sinh ra đã ở bên nước ngoài, bây giờ thằng bé nói ngoại ngữ còn thông thạo hơn tiếng mẹ đẻ. Cô cũng muốn đưa nó về để tiếp xúc với văn hóa trong nước nhiều hơn. Tránh để việc sau này gặp ông bà ngoại lại không biết gì.
Lần này trở về nước, mọi thứ đã có quá nhiều sự thay đổi.
Cô chỉ hy vọng hai mẹ con cô có thể bình an trải qua mà thôi.
Việc nhậm chức diễn ra rất suôn sẻ. Phạm Chi Dao học về chuyên ngành sinh học, cô đang bắt tay vào nghiên cứu một đề tài để phát triển ra một loại biến đổi gen nhằm tăng cường hệ thống miễn dịch.
Đồng nghiệp trong phòng nghiên cứu cũng rất hòa nhã, Chi Dao khá là hài lòng với môi trường ở đây.
Lúc tan làm, chị Phượng trưởng phòng có nói với cô, vì để mừng ngày đầu tiên cô đi làm nên mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Chi Dao ngại ngùng từ chối.
“Em còn phải đi đón con nên hôm nay không thể được. Để lần khác em mời mọi người đi ăn tạ lỗi nhé.”
Chị Phượng ngạc nhiên, không ngờ được cô còn trẻ như thế này mà đã kết hôn rồi, vì chị không thấy Chi Dao có đeo nhẫn cưới.
Chị thấy cô bé này xinh đẹp lại còn trẻ tuổi, từ lúc bước vào phòng đã có nhiều người đàn ông chưa kết hôn liếc mắt nhìn cô. Chỉ là không ngờ danh hoa đã có chủ. Đáng tiếc quá, chị thấy ánh mắt của mấy người kia đã ảm đạm hẳn đi rồi.
Chị Phượng đành thuận theo.
“Vậy cũng được, hẹn em lần sau vậy.”
“Tạm biệt chị!”
Bây giờ đã hơn năm giờ rồi, cô cần phải nhanh chóng đến đón con trai. Không biết ngày đầu tiên đi học ở một nơi xa lạ, Tiểu Hòa có thích ứng được không.
Lúc cô đến đón con thì phần lớn các bạn nhỏ khác đã được cha mẹ đến đón gần hết, chỉ còn một vài cậu bé đang tụ tập say mê nhìn Tiểu Hòa xoay xoay cục rubik.
Tiểu Hòa ít nói khá trầm tĩnh, bình thường chỉ cần có một cục rubik là có thể tự mình ngồi chơi không cần làm phiền đến mẹ. Chi Dao cũng thấy mình là một người mẹ may mắn khi có cậu con trai hiểu chuyện.
Tuy cô là mẹ đơn thân nuôi con một mình ở nơi đất khách quê người nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn vì cô còn có con trai bảo bối luôn ở bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro