Chương 7
Du Miên
2024-07-22 21:12:53
“Y Nghiên... Y Nghiên... Đừng bỏ tôi một mình. Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, em không được phép chết!”
Một trong những nhân viên cứu thương đẩy cáng bất chợt cất giọng:
“Anh là người nhà của nạn nhân nữ này sao?”
Động tác vén tấm vải của Bách Hàng đột nhiên dừng lại khi khuôn mặt của người phụ nữ kia xuất hiện trước mắt hắn. Hắn cứng ngắc nhướn mày, không phải Y Nghiên.
“Thưa anh, xin anh hãy bỏ tay ra, nạn nhân cần cấp cứu gấp, nếu anh thật sự là người nhà...”
“Không. Tôi nhầm lẫn.” Bách Hàng day nhẹ ấn đường, hắn hờ hững nói.
Mẹ kiếp. Làm hắn tưởng Y Nghiên...
Xe cứu thương nhanh chóng di chuyển, để lại phía sau là một màn khói mờ ảo, hòa tan cùng đủ các loại thanh âm nhộn nhạo khác nhau. Đám đông dần tản ra, người nào người nấy đều vẽ lên mặt mình biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Có kẻ giống như đứng xem trò vui, cũng có người bày tỏ sự thương tiếc đối với nạn nhân.
Bách Hàng quay về con xe BMW ban nãy, hắn quyết định chọn đi đường khác mất nhiều thời gian hơn, vì hiện trường vẫn đang trong tình trạng tan hoang đổ nát, chưa được dọn dẹp lại.
Bách Hàng lái xe một vòng quanh khu vực nội thành, hắn chán nản ghì chặt vô lăng khiến các khớp ngón tay nổi lên rõ rệt.
“Rốt cuộc em đang ở đâu?”
Hắn suy nghĩ.
Ngoại trừ khu biệt thự tại Thành An Lạc... Đúng rồi! Hắn vẫn chưa tìm đến đó! Cô chắc chắn đang đợi hắn ở nhà. Hắn biết, tính tình cô tuy có hơi cứng nhắc, nhưng cô rất dễ mềm lòng. Còn hai đứa con của hắn nữa, chẳng lẽ... cô thật sự muốn chúng không có bố?
Nghĩ ngợi nhiều thêm phần rối loạn, Bách Hàng tăng tốc xe nhanh nhất có thể, hắn muốn nhìn thấy Y Nghiên càng sớm càng tốt.
...
Gió lạnh táp vào da thịt Y Nghiên, tay ôm hai đứa trẻ, cô mệt nhọc thở dốc không ngừng nghỉ, trên người cô vẫn còn khoác bộ đồ dành cho sản phụ của bệnh viện. Đôi chân nặng nề như sắp sửa khuỵu xuống đến nơi, mồ hôi thấm ướt vầng trán Y Nghiên khiến vài sợi tóc mai dấp dính hai bên thái dương cô.
Mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nâng lên, Y Nghiên do dự giây lát, cuối cùng cô vẫn cắn răng mở miệng hét lớn:
“Thư kí Trịnh! Thư kí Trịnh!”
Đáp lại cô chỉ là sự tĩnh mịch của đêm đen vô tận.
Y Nghiên không bỏ cuộc, cô kiên cường ôm chặt con trong ngực, chọn một góc khuất ít người chú ý rồi ngồi xổm xuống. Cô cần sự giúp đỡ của Trịnh Lập, mặc dù tỉ lệ thành công không mấy cao, cô vẫn muốn thử đặt cược một lần.
Trịnh Lập đang đi tìm cô, và cô thì đang ngồi trước cửa nhà của anh.
Bách Hàng ắt hẳn sẽ chẳng để ý đến cô đâu, hắn vốn dĩ không thích cô, cô nên thu hồi sự tồn tại của bản thân lại, mau chóng rời khỏi thành phố này. Chôn vùi hết thảy những dĩ vãng là việc cô bắt buộc phải làm.
Trịnh Lập giờ phút này còn mất bình tĩnh hơn anh tưởng, nỗi đau đớn dày vò và nhấm nháp lồng ngực anh, anh tìm cô suốt hai tiếng ròng rã, một chút thông tin cũng không có, tại sao?
Cô trốn tránh, anh tìm cô.
Cô đau khổ, anh đau khổ gấp trăm lần.
Cô yếu đuối, anh bảo vệ.
Cô ao ước tình yêu của Bách Hàng, anh bù đắp.
Nhưng Y Nghiên hoàn toàn biến mất thật rồi, cô bảo anh phải làm như thế nào đây?
Trịnh Lập lái xe về thẳng biệt thự, anh đờ đẫn đặt tầm nhìn vào một khoảng không vô định phía trước, đèn pha chiếu sáng lối đi, lúc cánh cổng lắp đặt cảm biến quang chuẩn bị mở ra, Trịnh Lập giật mình nhận thấy có một người ngồi sát cạnh bên...
Anh vội vàng lao xuống xe, chạy đến gần người phụ nữ nọ.
Là Y Nghiên! Y Nghiên!
Y Nghiên phát giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, cô chậm chạp ngước đầu lên, bất ngờ chạm mặt Trình Lập, ánh đèn ô tô chiếu rọi sáng rực, Y Nghiên yếu ớt vươn tay che bớt ánh sáng.
Ánh mắt hai người giao nhau mất vài phút.
Trịnh Lập hoàn hồn đỡ cô đứng dậy, giọng nói tràn ngập lo lắng:
“Y... Phu nhân. Người rốt cuộc...” Anh khẽ khàng chạm nhẹ cổ tay mảnh khảnh của cô, không nỡ dùng nhiều sức.
Y Nghiên vì ngồi quá lâu, cô cảm thấy choáng váng vô cùng, phải nắm chặt cánh tay Trịnh Lập mới có thể đứng vững. Cả người uể oải dựa sát vào anh.
Trịnh Lập cứng đờ người vì hành động vô thức này của Y Nghiên, anh lưỡng lự giơ tay, có ý muốn bế bổng cô, nhưng lại không dám.
“Thư kí Trịnh, để tôi tựa một lát, tôi rất mệt...”
“Thất lễ rồi, thưa phu nhân.” Dứt lời, anh vòng tay qua chân Y Nghiên, thành thục bế cô lên.
Hai đứa trẻ ngủ say, Y Nghiên không từ chối sự giúp đỡ của Trịnh Lập, cô cất giọng đứt quãng:
“Giúp tôi... đừng để Bách Hàng tìm thấy tôi...”
Một trong những nhân viên cứu thương đẩy cáng bất chợt cất giọng:
“Anh là người nhà của nạn nhân nữ này sao?”
Động tác vén tấm vải của Bách Hàng đột nhiên dừng lại khi khuôn mặt của người phụ nữ kia xuất hiện trước mắt hắn. Hắn cứng ngắc nhướn mày, không phải Y Nghiên.
“Thưa anh, xin anh hãy bỏ tay ra, nạn nhân cần cấp cứu gấp, nếu anh thật sự là người nhà...”
“Không. Tôi nhầm lẫn.” Bách Hàng day nhẹ ấn đường, hắn hờ hững nói.
Mẹ kiếp. Làm hắn tưởng Y Nghiên...
Xe cứu thương nhanh chóng di chuyển, để lại phía sau là một màn khói mờ ảo, hòa tan cùng đủ các loại thanh âm nhộn nhạo khác nhau. Đám đông dần tản ra, người nào người nấy đều vẽ lên mặt mình biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Có kẻ giống như đứng xem trò vui, cũng có người bày tỏ sự thương tiếc đối với nạn nhân.
Bách Hàng quay về con xe BMW ban nãy, hắn quyết định chọn đi đường khác mất nhiều thời gian hơn, vì hiện trường vẫn đang trong tình trạng tan hoang đổ nát, chưa được dọn dẹp lại.
Bách Hàng lái xe một vòng quanh khu vực nội thành, hắn chán nản ghì chặt vô lăng khiến các khớp ngón tay nổi lên rõ rệt.
“Rốt cuộc em đang ở đâu?”
Hắn suy nghĩ.
Ngoại trừ khu biệt thự tại Thành An Lạc... Đúng rồi! Hắn vẫn chưa tìm đến đó! Cô chắc chắn đang đợi hắn ở nhà. Hắn biết, tính tình cô tuy có hơi cứng nhắc, nhưng cô rất dễ mềm lòng. Còn hai đứa con của hắn nữa, chẳng lẽ... cô thật sự muốn chúng không có bố?
Nghĩ ngợi nhiều thêm phần rối loạn, Bách Hàng tăng tốc xe nhanh nhất có thể, hắn muốn nhìn thấy Y Nghiên càng sớm càng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Gió lạnh táp vào da thịt Y Nghiên, tay ôm hai đứa trẻ, cô mệt nhọc thở dốc không ngừng nghỉ, trên người cô vẫn còn khoác bộ đồ dành cho sản phụ của bệnh viện. Đôi chân nặng nề như sắp sửa khuỵu xuống đến nơi, mồ hôi thấm ướt vầng trán Y Nghiên khiến vài sợi tóc mai dấp dính hai bên thái dương cô.
Mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nâng lên, Y Nghiên do dự giây lát, cuối cùng cô vẫn cắn răng mở miệng hét lớn:
“Thư kí Trịnh! Thư kí Trịnh!”
Đáp lại cô chỉ là sự tĩnh mịch của đêm đen vô tận.
Y Nghiên không bỏ cuộc, cô kiên cường ôm chặt con trong ngực, chọn một góc khuất ít người chú ý rồi ngồi xổm xuống. Cô cần sự giúp đỡ của Trịnh Lập, mặc dù tỉ lệ thành công không mấy cao, cô vẫn muốn thử đặt cược một lần.
Trịnh Lập đang đi tìm cô, và cô thì đang ngồi trước cửa nhà của anh.
Bách Hàng ắt hẳn sẽ chẳng để ý đến cô đâu, hắn vốn dĩ không thích cô, cô nên thu hồi sự tồn tại của bản thân lại, mau chóng rời khỏi thành phố này. Chôn vùi hết thảy những dĩ vãng là việc cô bắt buộc phải làm.
Trịnh Lập giờ phút này còn mất bình tĩnh hơn anh tưởng, nỗi đau đớn dày vò và nhấm nháp lồng ngực anh, anh tìm cô suốt hai tiếng ròng rã, một chút thông tin cũng không có, tại sao?
Cô trốn tránh, anh tìm cô.
Cô đau khổ, anh đau khổ gấp trăm lần.
Cô yếu đuối, anh bảo vệ.
Cô ao ước tình yêu của Bách Hàng, anh bù đắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Y Nghiên hoàn toàn biến mất thật rồi, cô bảo anh phải làm như thế nào đây?
Trịnh Lập lái xe về thẳng biệt thự, anh đờ đẫn đặt tầm nhìn vào một khoảng không vô định phía trước, đèn pha chiếu sáng lối đi, lúc cánh cổng lắp đặt cảm biến quang chuẩn bị mở ra, Trịnh Lập giật mình nhận thấy có một người ngồi sát cạnh bên...
Anh vội vàng lao xuống xe, chạy đến gần người phụ nữ nọ.
Là Y Nghiên! Y Nghiên!
Y Nghiên phát giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, cô chậm chạp ngước đầu lên, bất ngờ chạm mặt Trình Lập, ánh đèn ô tô chiếu rọi sáng rực, Y Nghiên yếu ớt vươn tay che bớt ánh sáng.
Ánh mắt hai người giao nhau mất vài phút.
Trịnh Lập hoàn hồn đỡ cô đứng dậy, giọng nói tràn ngập lo lắng:
“Y... Phu nhân. Người rốt cuộc...” Anh khẽ khàng chạm nhẹ cổ tay mảnh khảnh của cô, không nỡ dùng nhiều sức.
Y Nghiên vì ngồi quá lâu, cô cảm thấy choáng váng vô cùng, phải nắm chặt cánh tay Trịnh Lập mới có thể đứng vững. Cả người uể oải dựa sát vào anh.
Trịnh Lập cứng đờ người vì hành động vô thức này của Y Nghiên, anh lưỡng lự giơ tay, có ý muốn bế bổng cô, nhưng lại không dám.
“Thư kí Trịnh, để tôi tựa một lát, tôi rất mệt...”
“Thất lễ rồi, thưa phu nhân.” Dứt lời, anh vòng tay qua chân Y Nghiên, thành thục bế cô lên.
Hai đứa trẻ ngủ say, Y Nghiên không từ chối sự giúp đỡ của Trịnh Lập, cô cất giọng đứt quãng:
“Giúp tôi... đừng để Bách Hàng tìm thấy tôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro