Chương 8
Du Miên
2024-07-22 21:12:53
“Giúp tôi... đừng để Bách Hàng tìm thấy tôi...”
Y Nghiên cau mày, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi anh đào vẫn liên tục thì thầm những lời không rõ ràng. Trong tiềm thức mơ màng, cô vẫn còn để sót lại một chút tia hy vọng nhỏ nhoi, rằng Bách Hàng sẽ vì cô mất tích mà hoảng loạn chạy đi tìm kiếm cô.
Nhịp tim Trịnh Lập đột nhiên tăng cao, anh run rẩy kiềm chế tâm tình phức tạp, nói:
“Được.”
Nếu anh không quay về kịp, chẳng phải cô đã bị gió thổi đến cảm lạnh luôn sao? Ủ ấm thân nhiệt giúp Y Nghiên bằng cách ôm siết cô vào lòng, cô rất gầy, một vòng tay của anh liền bao trọn toàn bộ cơ thể cô, và cả hai đứa nhỏ.
Trịnh Lập đi vào, vừa đúng lúc quản gia Bính đi ra, ông vội vã đẩy gọng kính trượt xuống giữa sống mũi lên cao, đáy mắt ngái ngủ mang theo tia tò mò nhìn cậu chủ đang ôm một cô gái không thấy rõ mặt mũi trong lồng ngực...
“Ông Bính lái xe vào giúp tôi, không cần thiết gọi dì Trần dậy, để bà ấy nghỉ ngơi.”
Bính Thiềm đáp vâng. Trịnh Lập cúi đầu quan sát vẻ mặt của Y Nghiên, lúc ngủ cô vẫn vô cùng đề phòng người khác, lông mày chau sát lại gần nhau, anh duỗi ngón tay vuốt khẽ ấn đường của cô, miệng bất giác cong lên dịu dàng.
Anh chậm rãi bước lên tầng hai, đi về hướng phòng ngủ chính, mở cửa và nhẹ nhàng tiến tới bên mép giường rộng rãi đặt cô nằm xuống, định ôm hai thằng bé rời khỏi Y Nghiên thì cô bất chợt rên rỉ vài tiếng, khuôn mặt bỗng chốc trở nên khó chịu.
“Y Nghiên. Thả ra nhé? Em muốn ngủ mà.” Lần đầu tiên Trịnh Lập gọi tên thật của Y Nghiên khi ở cạnh cô, anh ôn nhu gỡ tay cô ra, tránh làm cô gái đang nhăn nhó kia tỉnh giấc.
Y Nghiên dần thả lỏng người, cô vùi mình vào tấm nệm thoang thoảng mùi gỗ trộn lẫn xà phòng hương hoa nhài, mê man chìm đắm trong cơn buồn ngủ đang ập tới.
Trịnh Lập ngắm nghía hai bé trai kháu khỉnh đang nằm cạnh Y Nghiên, hình như cô còn chưa đặt tên cho con...
Anh đắn đo cầm máy trên tay, giờ này chỉ e bác sĩ Âu đã ngủ say, từ Cổ Đăng đến khu Nhai Lạc phải mất hai tiếng lái xe. Trước tiên cứ để Y Nghiên bình ổn lại tâm trạng, còn về phần chủ tịch...
Y Nghiên dặn anh không được thông báo tung tích của cô cho chủ tịch. Anh cũng đã hứa với cô. Quay về bên Bách Hàng, liệu cô có hạnh phúc không? Hay lại tiếp tục cuộc sống thê thảm giống trước đó? Ngày ngày đau khổ, chỉ có nhiều hơn chứ không hề giảm đi.
Nhắc đến chủ tịch, Trịnh Lập liền nhận được một cuộc gọi, chuông điện thoại reo vang ầm ĩ khiến anh vội vàng che máy lại, bước nhanh ra khỏi phòng.
“Chủ tịch.” Trịnh Lập cất giọng nghiêm túc.
Đầu dây bên kia truyền tới một loạt thanh âm ồn ào hỗn độn, Bách Hàng đang ở quán bar?
“Không thấy...” Hắn lè nhè nói. “Tôi đã huy động thêm nhiều người, nhưng vô ích. Cô ấy như biến mất hẳn trong vài tiếng ngắn ngủi...”
Trịnh Lập ghì chặt điện thoại, anh bình tĩnh đáp.
“Tôi cũng không tìm thấy phu nhân, thưa chủ tịch. Ngài bớt đau lòng.”
Hắn thở dài. “Do tôi.”
Anh không muốn nói dối Bách Hàng, nhưng chủ tịch đã làm tổn thương Y Nghiên vô số lần. Anh coi trọng và ngưỡng mộ tài năng lãnh đạo của hắn, sự sắc bén thông minh trong công việc khiến anh nể phục.
Nhưng...
Nhân cách của Bách Hàng quả thực quá mức tệ hại.
Trịnh Lập biết, hắn hận Y Nghiên vì cô chính là con gái của kẻ thù tám năm trước hại chết mẹ hắn. Y Hành Sinh nhận kết cục tù chung thân, Y Nghiên có lỗi gì mà phải hứng chịu tàn dư do ông ta để lại?
Người phụ nữ anh yêu thương bao nhiêu năm, Bách Hàng lại hành hạ tinh thần và thể xác cô mãi.
Đáng không?
“Nếu có tin tức nào về Y Nghiên... hãy nói với tôi...”
“Bách Hàng, anh gọi điện cho ai thế?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Sắc mặt Trịnh Lập tối sầm, anh mỉm cười nhạt nhẽo, nói:
“Chủ tịch. Không còn sớm nữa, tôi cúp máy.”
Y Nghiên cau mày, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi anh đào vẫn liên tục thì thầm những lời không rõ ràng. Trong tiềm thức mơ màng, cô vẫn còn để sót lại một chút tia hy vọng nhỏ nhoi, rằng Bách Hàng sẽ vì cô mất tích mà hoảng loạn chạy đi tìm kiếm cô.
Nhịp tim Trịnh Lập đột nhiên tăng cao, anh run rẩy kiềm chế tâm tình phức tạp, nói:
“Được.”
Nếu anh không quay về kịp, chẳng phải cô đã bị gió thổi đến cảm lạnh luôn sao? Ủ ấm thân nhiệt giúp Y Nghiên bằng cách ôm siết cô vào lòng, cô rất gầy, một vòng tay của anh liền bao trọn toàn bộ cơ thể cô, và cả hai đứa nhỏ.
Trịnh Lập đi vào, vừa đúng lúc quản gia Bính đi ra, ông vội vã đẩy gọng kính trượt xuống giữa sống mũi lên cao, đáy mắt ngái ngủ mang theo tia tò mò nhìn cậu chủ đang ôm một cô gái không thấy rõ mặt mũi trong lồng ngực...
“Ông Bính lái xe vào giúp tôi, không cần thiết gọi dì Trần dậy, để bà ấy nghỉ ngơi.”
Bính Thiềm đáp vâng. Trịnh Lập cúi đầu quan sát vẻ mặt của Y Nghiên, lúc ngủ cô vẫn vô cùng đề phòng người khác, lông mày chau sát lại gần nhau, anh duỗi ngón tay vuốt khẽ ấn đường của cô, miệng bất giác cong lên dịu dàng.
Anh chậm rãi bước lên tầng hai, đi về hướng phòng ngủ chính, mở cửa và nhẹ nhàng tiến tới bên mép giường rộng rãi đặt cô nằm xuống, định ôm hai thằng bé rời khỏi Y Nghiên thì cô bất chợt rên rỉ vài tiếng, khuôn mặt bỗng chốc trở nên khó chịu.
“Y Nghiên. Thả ra nhé? Em muốn ngủ mà.” Lần đầu tiên Trịnh Lập gọi tên thật của Y Nghiên khi ở cạnh cô, anh ôn nhu gỡ tay cô ra, tránh làm cô gái đang nhăn nhó kia tỉnh giấc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Nghiên dần thả lỏng người, cô vùi mình vào tấm nệm thoang thoảng mùi gỗ trộn lẫn xà phòng hương hoa nhài, mê man chìm đắm trong cơn buồn ngủ đang ập tới.
Trịnh Lập ngắm nghía hai bé trai kháu khỉnh đang nằm cạnh Y Nghiên, hình như cô còn chưa đặt tên cho con...
Anh đắn đo cầm máy trên tay, giờ này chỉ e bác sĩ Âu đã ngủ say, từ Cổ Đăng đến khu Nhai Lạc phải mất hai tiếng lái xe. Trước tiên cứ để Y Nghiên bình ổn lại tâm trạng, còn về phần chủ tịch...
Y Nghiên dặn anh không được thông báo tung tích của cô cho chủ tịch. Anh cũng đã hứa với cô. Quay về bên Bách Hàng, liệu cô có hạnh phúc không? Hay lại tiếp tục cuộc sống thê thảm giống trước đó? Ngày ngày đau khổ, chỉ có nhiều hơn chứ không hề giảm đi.
Nhắc đến chủ tịch, Trịnh Lập liền nhận được một cuộc gọi, chuông điện thoại reo vang ầm ĩ khiến anh vội vàng che máy lại, bước nhanh ra khỏi phòng.
“Chủ tịch.” Trịnh Lập cất giọng nghiêm túc.
Đầu dây bên kia truyền tới một loạt thanh âm ồn ào hỗn độn, Bách Hàng đang ở quán bar?
“Không thấy...” Hắn lè nhè nói. “Tôi đã huy động thêm nhiều người, nhưng vô ích. Cô ấy như biến mất hẳn trong vài tiếng ngắn ngủi...”
Trịnh Lập ghì chặt điện thoại, anh bình tĩnh đáp.
“Tôi cũng không tìm thấy phu nhân, thưa chủ tịch. Ngài bớt đau lòng.”
Hắn thở dài. “Do tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không muốn nói dối Bách Hàng, nhưng chủ tịch đã làm tổn thương Y Nghiên vô số lần. Anh coi trọng và ngưỡng mộ tài năng lãnh đạo của hắn, sự sắc bén thông minh trong công việc khiến anh nể phục.
Nhưng...
Nhân cách của Bách Hàng quả thực quá mức tệ hại.
Trịnh Lập biết, hắn hận Y Nghiên vì cô chính là con gái của kẻ thù tám năm trước hại chết mẹ hắn. Y Hành Sinh nhận kết cục tù chung thân, Y Nghiên có lỗi gì mà phải hứng chịu tàn dư do ông ta để lại?
Người phụ nữ anh yêu thương bao nhiêu năm, Bách Hàng lại hành hạ tinh thần và thể xác cô mãi.
Đáng không?
“Nếu có tin tức nào về Y Nghiên... hãy nói với tôi...”
“Bách Hàng, anh gọi điện cho ai thế?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Sắc mặt Trịnh Lập tối sầm, anh mỉm cười nhạt nhẽo, nói:
“Chủ tịch. Không còn sớm nữa, tôi cúp máy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro