Chương 6
Bạch Mọc
2024-07-03 13:47:45
Tại sao Khúc Hành lại ở trong phòng Tịch Thành, cậu ta đang ở trên giường. Không, không đúng, Khúc Hành hiện tại đi theo ban nhạc quốc tế đến tinh cầu M29 giao lưu học tập vũ đạo, đây là chuyện toàn bộ Liên Bang đều biết. Vậy đây là……
Con rối!
Trong đầu Tiêu Hằng bỗng nhiên nhảy ra hai chữ, ngón tay lạnh lẽo ở phía sau y khẽ run lên, như thể có cái gì đáng sợ trong đầu y ra.
Nếu Khúc Hành thật còn ở tinh cầu M29, như vậy người này, không, thân thể này là dựa theo Khúc Hành mà chế tạo ra một con người mới chăng?
Tịch Thành anh ấy…thích Khúc Hành!
Vô cớ trộm biết đến tâm tư bí mật của Nguyên soái Liên Bang, Tiêu Hằng không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại càng thêm sợ hãi tuyệt vọng. Nếu để Tịch Thành biết trong xác con rối này còn có một linh hồn riêng biệt, không nói đến việc đối phương có tin hiện tượng vớ vẩn, quái lạ như này hay không, chỉ cần y biết là Tịch Thành thích Khúc Hành, còn lén chế tạo ra một con rối giống như đúc hoa khôi Liên Bang, dùng nó để phát tiết dục vọng, riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Tịch Thành đem y chém trăm đao nghìn kiếm, băm thành nghìn mảnh.
Hai mắt Tiêu Hằng trống rỗng sợ hãi, cảm xúc cả người nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thất vọng, mà những chuyển biến này tất cả đều được lưu trong mắt Tịch Thành, đồng tử màu xám nhạt của Alpha dần dần tối đi, trong đáy mắt hiện lên một tia suy tính cùng xem xét.
"Không thành vấn đề, tôi đã kiểm tra ba lần rồi."
Lâu Lam cau mày, nhìn Tiêu Hằng trước mặt với vẻ mặt ngưng trọng và nghi ngờ, sau đó đứng dậy đối mặt với Tịch Thành cao lớn đang đứng thẳng tắp bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Con rối này là do tôi tự chế tạo, nó sẽ được vận chuyển thẳng đến phòng của ngài sau khi nó ra khỏi phòng thí nghiệm của tôi. Trong khoảng thời gian này chưa có ai chạm vào nó, trừ tôi ra thì không có ai biết đến sự tồn tại của người rối này, vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra và không phát hiện ra vấn đề nào cả, nếu ngài không yên tâm thì để tôi mang về phòng thí nghiệm và trực tiếp tiêu hủy, sau đó sẽ làm cho ngài một con rối mới."
Tiêu Hằng nghe thấy sẽ phải tiêu hủy ngay lập tức thì thân thể càng thêm kịch liệt run rẩy, Tịch Thành liếc nhìn người đang run rẩy co ro trên mặt đất, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Không cần đâu, tạm thời cứ để ở đây đi.”
Lâu Lam cau mày không đồng tình: “Vừa rồi ngài nói nó có vấn đề thì có thể nói cụ thể hơn được không?"
Tịch Thành nhìn Tiêu Hằng đang run rẩy trên mặt đất, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài mịn màng của y, anh dừng lại, kéo một tấm chăn ra khỏi giường rồi ném lên người Tiêu Hằng, bao phủ gần hết cơ thể của y.
"Lúc đầu ta sử dụng thì không có vấn đề gì nhưng được nửa đường thì phản ứng của em ấy trở nên kỳ lạ, sốc, đờ đẫn, như thể em ấy đã phát hiện ra điều gì đó khó tin, rồi co rúm lại và sợ hãi. Phản ứng này càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn khi nhìn thấy khuôn mặt của ta.”
“Không đúng.” Lâu Lam lắc đầu, “Trong chương trình tình cảm mà tôi đặt ra thì em ấy có tình cảm và sự gắn bó mãnh liệt với ngài, em ấy không nên sợ ngài chứ đừng nói là khi nhìn thấy mặt ngài sẽ sẽ bị sốc và choáng váng, lối suy nghĩ và cảm xúc của em ấy, đều dựa trên khuôn mẫu hành vi của nguyên chủ, sau đó thực hiện những điều chỉnh tinh vi. Khúc Hành và ngài đã quen nhau lâu như vậy, gác lại khía cạnh tình yêu, với tư cách là bạn bè thì em ấy cũng sẽ có tình cảm nhất định với ngài, em ấy không thể nào sợ ngài, càng không thể để con rối của em ấy có cảm xúc như vậy khi ở trước mặt ngài!”
Con rối!
Trong đầu Tiêu Hằng bỗng nhiên nhảy ra hai chữ, ngón tay lạnh lẽo ở phía sau y khẽ run lên, như thể có cái gì đáng sợ trong đầu y ra.
Nếu Khúc Hành thật còn ở tinh cầu M29, như vậy người này, không, thân thể này là dựa theo Khúc Hành mà chế tạo ra một con người mới chăng?
Tịch Thành anh ấy…thích Khúc Hành!
Vô cớ trộm biết đến tâm tư bí mật của Nguyên soái Liên Bang, Tiêu Hằng không có vẻ gì là vui mừng, ngược lại càng thêm sợ hãi tuyệt vọng. Nếu để Tịch Thành biết trong xác con rối này còn có một linh hồn riêng biệt, không nói đến việc đối phương có tin hiện tượng vớ vẩn, quái lạ như này hay không, chỉ cần y biết là Tịch Thành thích Khúc Hành, còn lén chế tạo ra một con rối giống như đúc hoa khôi Liên Bang, dùng nó để phát tiết dục vọng, riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Tịch Thành đem y chém trăm đao nghìn kiếm, băm thành nghìn mảnh.
Hai mắt Tiêu Hằng trống rỗng sợ hãi, cảm xúc cả người nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thất vọng, mà những chuyển biến này tất cả đều được lưu trong mắt Tịch Thành, đồng tử màu xám nhạt của Alpha dần dần tối đi, trong đáy mắt hiện lên một tia suy tính cùng xem xét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không thành vấn đề, tôi đã kiểm tra ba lần rồi."
Lâu Lam cau mày, nhìn Tiêu Hằng trước mặt với vẻ mặt ngưng trọng và nghi ngờ, sau đó đứng dậy đối mặt với Tịch Thành cao lớn đang đứng thẳng tắp bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Con rối này là do tôi tự chế tạo, nó sẽ được vận chuyển thẳng đến phòng của ngài sau khi nó ra khỏi phòng thí nghiệm của tôi. Trong khoảng thời gian này chưa có ai chạm vào nó, trừ tôi ra thì không có ai biết đến sự tồn tại của người rối này, vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra và không phát hiện ra vấn đề nào cả, nếu ngài không yên tâm thì để tôi mang về phòng thí nghiệm và trực tiếp tiêu hủy, sau đó sẽ làm cho ngài một con rối mới."
Tiêu Hằng nghe thấy sẽ phải tiêu hủy ngay lập tức thì thân thể càng thêm kịch liệt run rẩy, Tịch Thành liếc nhìn người đang run rẩy co ro trên mặt đất, trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Không cần đâu, tạm thời cứ để ở đây đi.”
Lâu Lam cau mày không đồng tình: “Vừa rồi ngài nói nó có vấn đề thì có thể nói cụ thể hơn được không?"
Tịch Thành nhìn Tiêu Hằng đang run rẩy trên mặt đất, ánh mắt rơi vào đôi chân thon dài mịn màng của y, anh dừng lại, kéo một tấm chăn ra khỏi giường rồi ném lên người Tiêu Hằng, bao phủ gần hết cơ thể của y.
"Lúc đầu ta sử dụng thì không có vấn đề gì nhưng được nửa đường thì phản ứng của em ấy trở nên kỳ lạ, sốc, đờ đẫn, như thể em ấy đã phát hiện ra điều gì đó khó tin, rồi co rúm lại và sợ hãi. Phản ứng này càng trở nên sâu sắc và rõ ràng hơn khi nhìn thấy khuôn mặt của ta.”
“Không đúng.” Lâu Lam lắc đầu, “Trong chương trình tình cảm mà tôi đặt ra thì em ấy có tình cảm và sự gắn bó mãnh liệt với ngài, em ấy không nên sợ ngài chứ đừng nói là khi nhìn thấy mặt ngài sẽ sẽ bị sốc và choáng váng, lối suy nghĩ và cảm xúc của em ấy, đều dựa trên khuôn mẫu hành vi của nguyên chủ, sau đó thực hiện những điều chỉnh tinh vi. Khúc Hành và ngài đã quen nhau lâu như vậy, gác lại khía cạnh tình yêu, với tư cách là bạn bè thì em ấy cũng sẽ có tình cảm nhất định với ngài, em ấy không thể nào sợ ngài, càng không thể để con rối của em ấy có cảm xúc như vậy khi ở trước mặt ngài!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro